Tướng Quân Sủng Phu

Chương 41: Đón giao thừa

Bạch Nhất hơi nghiêng mình nằm ở trên giường, chống đầu nhìn Tiêu Diệc Nhiên sau khi đem hết thảy mọi thứ kiểm tra kỹ càng mới chịu bước lên giường, nhẹ giọng cười cười.

“Cười cái gì?” Tiêu Diệc Nhiên nhanh chóng ôm lấy Bạch Nhất vào trong lòng mình, muốn làm cho Bạch Nhất nằm thoải mái hơn chút, vừa lúc nhìn thấy Bạch Nhất cong khóe miệng bật cười, mới nghi hoặc hỏi.

Bạch Nhất cười vui vẻ, hơi hơi lắc đầu, “Không có gì, chính là đột nhiên nghĩ đến một ít chuyện trước đó.” haehyuk8693

“Chuyện gì?” Tiêu Diệc Nhiên dịch chăn, đem Bạch Nhất bọc thật kín, một bên tùy ý hỏi lại. Tuy rằng đã đồng ý cho Bạch Nhất thức đêm đón giao thừa, nhưng mà hắn vẫn lo lắng cho thân mình của Bạch Nhất sẽ chống đỡ không được, bởi vậy mới quyết định cùng y nằm ở trên giường đón giao thừa, như thế Bạch Nhất nếu thấy mệt mỏi cũng có thể lập tức nghỉ ngơi ngay.

“Ân…nghĩ đến chuyện lúc chúng ta mới gặp mặt, tính tính cũng gần một năm rồi, lại giống như chỉ mới là ngày hôm qua. Còn nhớ rõ, lúc đầu ngươi còn nghiêm mặt lạnh lùng cầm thanh kiếm đặt trên cổ uy hiếp ta, ai biết chỉ chớp mắt liền vô thanh vô tức đảo ngược tình huống rồi.” Bạch Nhất nhẹ giọng cười nói, nhớ ngày đó, thời điểm y cứu Tiêu Diệc Nhiên thật sự không nghĩ tới hai người sẽ phát triển đến bước này, dù sao khi đó nhìn bộ dạng của Tiêu Diệc Nhiên chính là cái kiểu chớ tiến gần hắn nữa bước, mà y lúc đó cũng không có dự tính trở thành nam thê của người khác.

Tiêu Diệc Nhiên vẫn không có biểu tình gì, chỉ thoáng nhíu mi, rồi khẽ ừ một tiếng, nhớ lại cảnh tượng tương phùng vô cùng chật vật kia  hắn cũng không có ý nghĩ đặc biệt gì, nếu như không phải đã gặp mặt Bạch Nhất vào hôm đó, có lẽ hắn đã sớm vong mạng.

Bạch Nhất cũng không quan tâm đến lời đáp lại của Tiêu Diệc Nhiên, tiếp tục cười nói, “Nhưng ta thật không nghĩ tới, ngươi cư nhiên còn có thói quen đem ngân phiếu giấu ở đế giầy, ha ha, nếu không có đống ngân phiếu đó của người, chúng ta có lẽ sẽ không có đủ lộ phí trở về đâu. Mà nhắc tới, sau ta thấy từ khi trở về, ngươi không còn duy trì thói quen này nữa?”

“Đó là do Mạc Ngôn chuẩn bị, y nói đem thêm một ít này nọ cũng tốt, lo trước khỏi hoạ…” Tiêu Diệc Nhiên mặt không chút thay đổi, thấp giọng giải thích, hắn luôn không để ý lắm đến những chuyện này, chính là Mạc Ngôn lại thường chú ý đến mấy thứ nhỏ nhặt, lúc ở quân doanh, trên cơ bản việc phụ trách cái ăn, mặc ở, đi lại của bọn họ đều do Mạc Ngôn lo liệu, y thận trọng lại làm việc nghiêm túc, luôn chuẩn bị mọi thứ một cách ổn thỏa nhất.


“Nguyên lai là thói quen tốt của Mạc Ngôn, không hổ là một quân sư có tâm tư thận trọng.” Bạch Nhất xì một tiếng bật cười, thấy thú việc lại nói thêm: “Lại nói tiếp, bộ quần áo cùng đôi giầy kia ta đã đưa trả cho ngươi, người còn nhớ không đấy?” haehyuk8693

“…ngươi giữ làm gì chứ?” Tiêu Diệc Nhiên nghe vậy nhíu nhíu mày, tuy rằng hắn không phải là người xa hoa lãng phí, nhưng tốt xấu gì cũng là đại tướng quân, dĩ nhiên sẽ không có thói quen bận y phục rách rưới như mấy người nữ nhân *** đãng.

Bạch Nhất ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Lưu làm kỷ niệm nha, hơn nữa ta đã may lại hết mấy chổ hỏng rồi, sau khi trở về ta còn chỉnh sữa thêm một chút, vẫn có thể mặc được à.”

“Vậy mai mốt ta sẽ lấy ra mặc.” Tiêu Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, nhớ rõ lúc ấy Bạch Nhất quả thật đã giúp hắn vá áo may giầy, tuy rằng hắn chưa từng mặc quần áo đã may vá lại, nhưng nếu là do Bạch Nhất tự tay may cho, hắn tất nhiên sẽ không ngại mang trên mình.

Bạch Nhất cười lắc lắc đầu, “Vẫn là đừng mặc, để ta cất giữ là tốt rồi.” haehyuk8693

Tiêu Diệc Nhiên ừ một tiếng, không có tranh luận chuyện này nữa, dù sao Bạch Nhất nói cái gì liền là cái đó, hắn đến giờ cũng không quan tâm mấy đến việc ăn bận gì, chỉ cần ái nhân vẫn luôn ở bên cạnh hắn là tốt rồi. Vòng tay ôm chặt Bạch Nhất hơn, Tiêu Diệc Nhiên nhẹ giọng nói: “Mệt mỏi thì cứ ngủ đi, đến giờ ta sẽ gọi ngươi.”

Bạch Nhất nhẹ nhàng tựa đầu lên bờ ngực vững chãi của Tiêu Diệc Nhiên, “Không ngủ, một hồi là đến năm mới rồi.” Nói xong, y cười cười nhìn Tiêu Diệc Nhiên liếc mắt một cái, nhỏ tiếng lầu bầu: “Ta mà ngủ, ngươi mới không đánh thức ta đâu.”

Mặc dù thanh âm của Bạch Nhất rất nhỏ, nhưng đêm dài người tĩnh, thính lực của Tiêu Diệc Nhiên lại luôn rất tốt nên hắn đã nghe hết tất cả, nhưng cuối cùng chỉ hơi nhíu mày cũng không có phản bác. Nếu Bạch Nhất thật sự ngủ quên, hắn quả thật cũng sẽ luyến tiếc đánh thức y dậy. Nhớ lúc bé, hắn vẫn thường cũng mẫu thân đón giao thừa thế này, nhưng từ khi hắn tiếp nhận chức Tướng quân, đến nay cũng chưa từng có thời gian để quan tâm đến việc ăn tết. Bất quá nhìn Bạch Nhất hiếm khi lại hưng phấn như vậy, Tiêu Diệc Nhiên suy nghĩ một hồi, vẫn giải  thích: “Muốn ngủ thì cứ ngủ đi, vẫn còn nhiều thời gian mà.” haehyuk8693

“Không giống như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta cùng ngươi đón năm mới.” Bạch Nhất ôn nhu nói, nhưng vẫn kiên trì không ngủ. Tuy rằng y đã có chút mệt mỏi, nhưng cố gắng thêm chút cũng không vấn đề gì.

Tiêu Diệc Nhiên nhíu nhíu mày, Bạch Nhất luôn có biện pháp làm cho hắn không có cách nào cự tuyệt, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, “Nếu mệt mỏi, không được cứng rắn chống đỡ.”


“Hảo. Chúng ta tâm sự tiếp đi!” Bạch Nhất nhợt nhạt cười, ngẩng đầu nhìn Tiêu Diệc Nhiên.

Tiêu Diệc Nhiên dừng một chút, vốn hắn chính là người không biết cách ăn nói, khi hắn ở cùng Bạch Nhất, đều là Bạch Nhất nói còn hắn phụ trách nghe, giờ Bạch Nhất đột nhiên lại muốn cùng hắn nói chuyện phiếm, hắn căn bản không biết nói cái gì. Cũng may Bạch Nhất  không có trông cậy vào một người hũ nút như Tiêu Diệc Nhiên có thể mở đầu gì, liền chủ động cười cười mở miệng: “Ta còn chưa nghe ngươi nói qua chuyện của ngươi, nói cho ta nghe một chút đi!”

“Không có gì…” Tiêu Diệc Nhiên theo bản năng định đáp lời ‘không có gì để nói’, nhưng vừa lúc cúi đầu thấy vẻ mặt nhu tình của Bạch Nhất đang nhìn mình, hắn đành phải nuốt câu nói kế tiếp xuống, cố gắng hồi tưởng một ít chuyện trước kia, nhưng vẫn không nghĩ ra phải nói như thế nào, cuối cùng đành phải tẻ ngắt hỏi một câu, “Ngươi muốn nghe cái gì?”

Bạch Nhất nhẹ cười ra tiếng, “Nói mấy chuyện khi còn bé của ngươi hoặc là chuyện ngươi cùng bọn Tiểu Cảnh làm sao quen biết?” haehyuk8693

Tiêu Diệc Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói: “Chuyện khi còn nhỏ ta không nhớ nhiều lắm, chỉ nhớ rõ cha ta từ rất sớm đã đi đến Nghiệp Thành, trong nhà chỉ có đại bá phụ cùng nương của ta trông coi. Đến khi đại bá phụ và đại bá mẫu qua đời, nương đã nhận Mẫn Nhi về phủ nuôi dưỡng, sau lại tìm được cô cô cùng Lan nhi, liền đón bọn họ trở về. Bất quá cô cô trở về không quá vài năm, ta phải đi theo sư phụ học võ, cũng rất ít trở về, thẳng đến lúc nương qua đời mới quay lại. Còn Tiêu Mạt là khi đó nương lo lắng ta một mình ở bên ngoài bôn ba, nên đã phái hắn đi cùng ta, Mạc Ngôn cùng Tiểu Cảnh đều là đồ đệ của sư phụ, cũng là sư huynh đệ của ta, thậm chí sau khi xuất sư, bọn họ đã cùng theo ta quay về.”

Bạch Nhất lần đầu tiên thấy Tiêu Diệc Nhiên vốn ít lời, lại nói một hơi nhiều chuyện như vậy, y nghe xong cũng nghiêm túc hỏi: “Sư phụ ngươi rất lợi hại sao?”

“Ừ… Sư phụ không phải người Chiêu quốc, nhưng rất lợi hại, đã truyền dạy chúng ta rất nhiều thứ.”

“Vậy sư phụ của ngươi hiện đang ở đâu? Thời điểm thành thân có thể gặp mặt không?” Bạch Nhất đột nhiên rất muốn trông thấy vị ân sư có địa vị rất trọng yếu trong đời của Tiêu Diệc Nhiên này.

“Sau khi mấy người chúng ta xuất sư, sư phụ liền quy ẩn vân du thiên hạ, trừ bỏ từng gặp qua một lần ở Nghiệp Thành, mấy năm nay chúng ta đều không có liên hệ qua, ta cũng không biết hắn đang ở nơi nào.” Tiêu Diệc Nhiên lắc lắc đầu nói.

Bạch Nhất có chút tiếc nuối, thở dài một hơi, “Thật sự là đáng tiếc.” haehyuk8693


“Sư phụ sẽ rất thích ngươi.” Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên mở miệng nói như vậy. Tính tình của sư phụ bọn họ có chút giống Tiểu Cảnh, bất quá so với Tiểu Cảnh lại có thêm vài phần trầm ổn, nhưng người có tính tình như vậy, chắc chắn sẽ rất có hảo cảm với Bạch Nhất.

Bạch Nhất ôn nhu cười cười, “Hy vọng như thế. Vậy ngươi nói xem phụ mẫu của ngươi có thích ta không?”

“Ân…nương chắc chắn sẽ thích, còn cha, ta không biết.” Tiêu Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, thành thực nói. Nương của hắn đã từng nói qua, chỉ cần là người mà hắn yêu nàng sẽ đều thích, bất quá hắn cùng cha chưa gặp qua vài lần, liền không rõ ràng cho lắm.

Bạch Nhất bất đắc dĩ liếc mắt xem thường một cái, ngay cả lời nói dối thiện chí hắn cũng không chịu nói, khó trách Vân Mặc Chi vẫn luôn kêu hắn là đầu gỗ. Nhưng nghĩ lại, kỳ thật không nói dối cũng rất tốt, Bạch Nhất âm thầm cười lắc lắc đầu, “Không thích cũng không được thay đổi.”

“Không đổi.” Tiêu Diệc Nhiên nghe vậy càng thêm siết chặt ôm ấp, tựa đầu chôn ở cổ Bạch Nhất, thoáng có chút mất hứng lên tiếng. Hắn cho tới bây giờ đều không nghĩ sẽ xa rời người này.

Bạch Nhất buồn cười kéo đầu Tiêu Diệc Nhiên, hai người tầm mắt tương liên, Bạch Nhất nhìn hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại cùng ánh mắt nghiêm túc của Tiêu Diệc Nhiên, trong lòng giật thót một cái, sắc mặt có chút đỏ hồng, đột nhiên lại nhớ đến lần đầu tiên y trông thấy Tiêu Diệc Nhiên tắm rửa, trái tim cũng đập gia tốc như vậy, huyết khí dâng lên, đó cũng chính là lần đầu tiên y “động tâm” với Tiêu Diệc Nhiên. Khi đó y chỉ dám xoay người bỏ chạy, nhưng hiện tại…

Bạch Nhất nghiêng mình hơi hơi tiến đến trước mặt Tiêu Diệc Nhiên, đột nhiên nở rộ một nụ cười mê người với Tiêu Diệc Nhiên, sau đó hai tay lại cọ cọ nơi cổ của đối phương rồi ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Tiêu Diệc Nhiên mới đầu còn sửng sốt một chút, ngay sau đó liền giang rộng hai tay vòng chặt Bạch Nhất trong lòng, đầu hơi cúi thấp xuống phối hợp cùng Bạch Nhất. Miệng cũng đã nhanh chóng nắm giữ quyền chủ động, quấn quanh đầu lưỡi của Bạch Nhất bắt đầu công thành đoạt đất, thẳng đến khi Bạch Nhất sắp thở không nổi mới tách ra, nhẹ nhàng buông Bạch Nhất, làm cho y nằm sấp trong lòng mình. haehyuk8693

Bạch Nhất thở hổn hển mấy hơi mới bình ổn lại, khóe mắt hàm chứa quở trách, trừng mắt nhìn Tiêu Diệc Nhiên một cái, đối với việc chính mình lại một lần nữa thua ở trong tay Tiêu Diệc Nhiên dĩ nhiên không hề tin phục chút nào, đang nghĩ tới có nên chiến đấu thêm một hồi nữa không, thì y lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của Tiêu Diệc Nhiên vang lên bên tai: “Đừng nhúc nhích!”

Bạch Nhất khó hiểu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tiêu Diệc Nhiên mặt không biểu tình đã hơi hơi có chút phiếm hồng, ánh mắt vẫn đang nhìn y thật sâu, dùng thanh âm có hơi khàn khàn nói: “Ngươi thân mình không tốt, Mặc Chi nói phải khắc chế… Ngươi đừng động.”


Bạch Nhất đang ghé vào người Tiêu Diệc Nhiên, lúc này nghe hắn nói như vậy, lập tức cảm nhận được độ ấm của phần thân thể dưới người đã tăng cao đột biến, còn bộ vị đang đặt ngay đùi của y hiện tại, tựa hồ lại đang có xu thế tiếp tục đứng thẳng.

Sắc mặt nháy mắt đỏ hồng, tuy rằng là do y khiêu khích Tiêu Diệc Nhiên trước, nhưng y lúc này không có nghĩ đến sẽ chân chính đại “chiến” một hồi với đối phương, đành phải nghe theo lời Tiêu Diệc Nhiên, cứ như vậy nằm sấp bất động trên người hắn.

Mà do tư thế nằm này, lại khiến cho y nghe được tiếng tim đập quen thuộc truyền đến từ bờ ngực của Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất đột nhiên cảm thấy đầu mình có chút quay cuồng, thậm chí cũng cảm thấy chính mình đã nổi lên chút phản ứng. Nhắm mắt, âm thầm mắng bản thân một câu tự làm bậy, Bạch Nhất đành phải cương cứng thân mình, cầu nguyện cho cảm giác này mau chóng đi qua, không được để cho Tiêu Diệc Nhiên phát hiện.

Nhưng cố tình, cảm quan của Tiêu Diệc Nhiên so với Bạch Nhất càng linh mẫn hơn, từ lúc Bạch Nhất mới có phản ứng, hắn liền đã phát hiện. Bất quá lúc này không giống với trước đó, khi Bạch Nhất có thai, Vân Mặc Chi tuy rằng cấm bọn họ sinh hoạt vợ chồng, nhưng vẫn bảo hắn thỉnh thoảng giúp Bạch Nhất phóng thích, nhưng hiện tại Bạch Nhất vừa mới sinh xong, thân mình hư nhuyễn, nên hắn cũng không dám có quá nhiều động tác, đành phải khinh thủ khinh cước đặt Bạch Nhất nằm thẳng sang bên cạnh, chèn kín chăn, sau đó mới đứng dậy.

“Ngươi đi đâu vậy?” Bạch Nhất vừa ổn định lại tâm tình, gặp Tiêu Diệc Nhiên đứng dậy mặc quần áo, lập tức gấp gáp hỏi, lo lắng đối phương vì chính mình không có chừng mực mà giận dỗi.

“… Ta đói bụng, định đi ăn cái gì đó, thuận tiện múc cho ngươi chút cháo.” Tiêu Diệc Nhiên dừng một chút mới lên tiếng. Đương nhiên việc ăn uống chỉ là lấy cớ, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này để bản thân bình tĩnh lại một chút, thuận tiện cũng để cho Bạch Nhất khôi phục tâm tình.

Thoáng đoán được ý đồ của Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất đỏ mặt chui rút vào trong chăn, xấu hổ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

“Ta một hồi sẽ trở lại, ta sẽ kêu người ở bên ngoài coi chừng, có gì không thoải mái liền kêu bọn họ ngay.” Tiêu Diệc Nhiên tùy tiện mặc vào vài kiện y phục, lại dặn dò thêm Bạch Nhất một chút, mới vội vàng rời khỏi phòng. haehyuk8693

Trong phòng, Bạch Nhất đang oa ở trong ổ chăn, nghĩ đến vừa mới bị Tiêu Diệc Nhiên ngăn lại hành vi càn quấy, y chỉ cảm thấy thật dọa người, đành phải đem chăn kéo cao bao mình ở trong, cố gắng không nghĩ đến chuyện hồi nãy cùng khuôn mặt của Tiêu Diệc Nhiên, một bên còn thầm cầu nguyện trước khi Tiêu Diệc Nhiên trở về, mình phải nhanh chóng khôi phục bình thường cái đã.

Đợi đến khi Tiêu Diệc Nhiên một mạch xông ra tắm nước lạnh xong, lau khô tóc thay đổi quần áo, rồi bưng thêm một chén cháo trở về, thì đã nhìn thấy cảnh tượng cả người Bạch Nhất chôn kín trong chăn. haehyuk8693


Tiêu Diệc Nhiên lo lắng quá mức, lập tức tiến lên xem xét, phát hiện Bạch Nhất chôn trong chăn cư nhiên đang ngủ mất, mới có chút thả lòng tâm tình, thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó liền như vậy lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của Bạch Nhất một lúc lâu, đến cuối cùng vẫn không đành lòng gọi Bạch Nhất dậy. Tự mình uống hết chén cháo, vận khởi một chút công lực cho cơ thể ấm lên, hắn lúc này mới đi vào chăn, ôm lấy Bạch Nhất cùng nhau ngủ.

Về phần đón giao thừa, ở trong suy nghĩ của Tiêu Diệc Nhiên, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, ngủ hay tỉnh đều giống nhau cả…