Tướng Quân Sủng Phu

Chương 37: Hấp bánh bao (hạ)

Vân Mặc Chi vẫn đang vội vàng quan sát tình trạng khép mở huyệt khẩu của Bạch Nhất, giờ phút này lại đột nhiên quát to một tiếng:”Tiểu Bạch!”

Chỉ thấy sàng đan dưới hạ thể của Bạch Nhất đột nhiên lại bị một dòng máu tươi nhiễm đỏ, phần bụng tựa hồ cũng dời xuống một ít. Mùi máu tươi dày đặc trong phòng, đã làm cho trái tim của đại tướng quân Tiêu Diệc Nhiên dù đã trải qua biết bao chinh chiến, đều đang run rẩy liên hồi.

Vân Mặc Chi cũng sốt ruột đến đầu đầy mồ hôi, sản đạo của Bạch Nhất mới mở rộng tới bảy ngón tay, vừa miễn cưỡng cất chứa thai nhi, nhưng đứa nhỏ này dường như đã đợi không kịp mà trưc tiếp trượt thẳng một đường đi xuống, vừa vặn kẹt lại ở sản đạo, cũng mang theo một lượng máu tươi từ trong cơ thể Bạch Nhất ra ngoài. Hiện tại, Bạch Nhất mất máu nhiều như vậy, căn bản không có khí lực để tiếp tục sinh nở, nhưng nếu y dùng biện tháp thúc sinh, sau khi hài tử đi ra sẽ dẫn đến rong huyết, Vân Mặc Chi nhất thời cũng không nghĩ ra được cách nào thỏa đáng, chỉ có thể hô to với Bạch Nhất, “Tiểu Bạch, đứa nhỏ đã sắp ra ngoài rồi, ngươi không được nhụt chí, làm theo tiết tấu của ta, lúc ta kêu ngươi dùng sức, ngươi nhất định phải phối hợp!” haehyuk8693

Bạch Nhất cũng là đại phu, nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Vân Mặc Chi, y cũng đại khái đoán được tình huống. Nhưng y dù có tâm muốn dùng sức nhưng cũng không có cách nào, để chống đỡ không để cho mình hôn mê y đã phải hao hết khí lực còn lại rồi, hiện tại y chỉ cảm thấy bản thân đã như đèn cạn dầu…Nhưng y không cam lòng, y còn một đoạn đường rất dài phải đi, y còn muốn cùng Tiêu Diệc Nhiên quay về Hoài Định, muốn nhìn đứa nhỏ lớn lên, y còn có rất nhiều điều muốn làm cùng người nam nhân trước mắt này…

Tay của Bạch Nhất hơi hơi dùng sức, nhẹ nhàng nhéo nhéo Tiêu Diệc Nhiên vài cái, sau đó ngón trỏ chỉ về phương hướng bên trong căn phòng, làm xong những động tác này, Bạch Nhất đã dùng hết chút khí lực cuối cùng, ngay cả cánh tay đều nâng không nổi.


Cũng may Tiêu Diệc Nhiên vừa nhìn thoáng qua phương hướng Bạch Nhất chỉ đã lập tức phản ứng lại, bật người chạy tới ngăn tủ lấy ra một cái hòm thuốc cầm tới, đem toàn bộ bình thuốc trong rương đổ ra trước mắt Vân Mặc Chi, “Đây là hòm thuốc của A Nhất, viên dược lần trước cứu mạng ta cũng ở bên trong, ngươi tìm xem có dùng  được không?!”

“Tinh hàn đan?” Vân Mặc Chi nghe vậy lập tức mở nắp từng bình dược kiểm tra, không mất bao lâu đã tìm ra viên thuốc đã từng cứu mạng Tiêu Diệc Nhiên, “Tinh hàn đan giải trừ trăm độc, dược tính mãnh liệt, nếu ăn quá nhiều sẽ dẫn đến phát cuồng. Tiểu Bạch hiện tại nếu ăn nó thì lát sau có thể khôi phục chút thể lực, nhưng cực hại thân…vả lại…” Tinh hàn đan giải độc lưu thông máu, dựng phu không nên dùng. Vân Mặc Chi nắm chặt bình dược do dự một chút, nếu là đan dược khôi phục bình thường, trên người y còn rất nhiều, nhưng tình huống của Bạch Nhất hiện tại dù sao cũng đặc thù. Trước đó y đã trúng độc, bài thuốc giải độc sau đó cũng chỉ là lấy độc chế độc, cân bằng độc tính trong cơ thể, nhưng hiện tại nếu Bạch Nhất tăng thêm một loại thuốc có dược tính đối kháng trong cơ thể, chỉ sợ lập tức sẽ khiến cho kinh mạch đại loạn, bởi vậy y mới không có dám dùng dược bậy bạ, nhưng bản thân *** hàn đan đã có khả giải trăm độc…Y không lo lắng những cái này, chỉ sợ những hậu quả khó lường sau đó…

Tiêu Diệc Nhiên trở lại bên người Bạch Nhất, cầm lấy bàn tay của Bạch Nhất hiện đã trở nên lạnh lẽo. Nhìn Bạch Nhất đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, Tiêu Diệc Nhiên hôn hôn tay Bạch Nhất, thanh âm trầm thấp mang theo đau xót hướng Vân Mặc Chi hỏi: “Ngươi có thể cứu y, đúng không?”haehyuk8693

Vân Mặc Chi cắn chặt răng, vỗ đầu: “Liều mạng thôi, bản thần y ở đây, Diêm vương cũng đừng hòng cướp người của ta!” Nói xong, y liền đem dược nhét vào miệng Bạch Nhất, đối Tiêu Diệc Nhiên phân phó: “Ngươi mau truyền cho y một chút chân khí để dược tính lưu thông nhanh hơn đi!”

Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, thật cẩn thận truyền chân khí vào cơ thể Bạch Nhất, chỉ chốc lát sau, Bạch Nhất đã hơi chút khôi phục *** thần cùng khí lực. Vân Mặc Chi nắm bắt thời cơ, dang rộng hai chân của Bạch Nhất ra, để cho hạ thân cùng bụng của y toàn bộ lộ ra trước mắt, sau đó bán quỳ bên chân của y, hai tay đặt ở trên bụng y nhẹ nhành đẩy theo phương hướng xuống dưới, “Tiểu Bạch, ngươi nếu thanh tỉnh liền hãy nghe ta nói, thời điểm ta kêu dùng sức, ngươi phải liền dùng hết lực ngay, biết không?”

Bạch Nhất khẽ ừ một tiếng. Vân Mặc Chi đẩy vài cái trên bụng Bạch Nhất, sau đó nhắm vào một chỗ dùng sức đè xuống, cũng hô to một tiếng dùng sức, Bạch Nhất phối hợp hét to một tiếng, thân mình đột ngột ưỡn cao, rồi hạ xuống, ngay cả khuôn mặt nguyên bản tái nhợt đều đã đỏ lên.

“A a a a a a! …”haehyuk8693


“Hảo! Ta đã thấy đầu của bảo bảo rồi, Tiểu Bạch tiếp tục chống đỡ, lại dùng lực đẩy ra.” Vân Mặc Chi một tay còn đang không ngừng ấn bụng Bạch Nhất, một tay thì vươn xuống tìm kiếm dưới thân của y, đưa vào sản đạo, nhẹ nhàng chuyển động đầu của bảo bảo, sửa lại phương vị chính xác cho hài tử.

“A! Ngô ân… Ha ha ha… Cáp a a a…” Tiết tấu hô hấp của Bạch Nhất đã rối loạn vô cùng, tuy rằng bên tai vẫn truyền đến thanh âm của Vân Mặc Chi, nhưng y lại hoàn toàn không thể khống chế tần suất của chính mình. Chỉ cảm thấy toàn thân như bị một cỗ xe ngựa nghiền nát, rả rời thành từng mảnh, mỗi một khí quan trong bụng đều như bị một thanh đao nhọn đâm nát, mà cái cảm giác khi bảo bảo từ từ bị kéo ra lại làm cho y cảm thấy như cơ thể mình bị móc sạch xương thịt, thậm chí còn dẫn theo một loại ảo giác như bị cuốn trôi đi, làm cho Bạch Nhất bỗng nhiên có chút sợ hãi trong lòng.

“Tiểu Bạch, dùng sức!! Bảo bảo lập tức liền đi ra!”

Thanh âm của Vân Mặc Chi giống như được truyền đến từ một nơi rất xa, Bạch Nhất không thể nào nghe rõ được, nhưng cơn xé rách đau đớn truyền đến từ hạ thế lại như một tín hiệu nhắc nhở y đứa nhỏ sắp được sinh ra. Thầm hít sâu một hơi, Bạch Nhất nín thở dùng sức đẩy hài tử ra, bàn tay nắm chặt lấy Tiêu Diệc Nhiên đã có chút trở nên trắng nhợt, thân mình không tự chủ được lại ưỡn lên, sau đó trong một tiếng kêu to thật to, đứa nhỏ cuối cùng đã chào đời.”Ân a a… Ách ngô… A a a a a a!”

Theo thân mình mềm nhũn xuống của Bạch Nhất, Vân Mặc Chi cũng ôm đứa nhỏ đứng lên, nhưng cho dù đã vỗ vài cái đứa nhỏ vẫn không hề phát ra âm thanh, nhìn vóc dáng nho nhỏ cùng với khuôn mặt tím tái của hài tử, đã làm cho Vân Mặc Chi thất kinh trong lòng. Lập tức vươn tay nhẹ nhàng ấn mấy cái vào nhân trung của bảo bảo, tiểu bảo bảo khục khục một chút liền hộc ra uế vật trong miệng, híp mắt khóc lên, nhưng vẫn không hề có thanh âm, trái tim của Vân Mặc Chi lại trầm thêm một tầng.

“Mặc Chi!”haehyuk8693


Tiếng kinh hô của Tiêu Diệc Nhiên đã làm Vân Mặc Chi bừng tỉnh, cũng không suy nghĩ đến việc vì sao đứa nhỏ không khóc nữa, giao hài tử cho Viên Nhi chăm sóc, Vân Mặc Chi lập tức  quay trở về, chỉ thấy huyết sắc trên mặt Bạch Nhất đã nhanh chóng lui xuống, sàng đan dưới người cũng đã tràn ngập màu đỏ, mà sau khi bảo bảo rời đi, lượng máu trong cơ thể Bạch Nhất vẫn không ngừng chảy ra ngoài.

Vân Mặc Chi chạy nhanh đến, đè lên bụng Bạch Nhất, gia tốc giúp cho nhau thai trong người y chảy ra, tiếp theo liền để cho Bạch Nhất uống một ít dược cầm máu.

Trong suốt quá trình, Tiêu Diệc Nhiên luôn luôn ở bên người Bạch Nhất, một khắc cũng chưa rời đi, thậm chí cũng không chút liếc nhìn đến đứa nhỏ vừa mới sinh ra, chỉ để cho Viên Nhi đỏ hồng mắt giúp tiểu bảo bảo rửa sạch. Ngay vào lúc Vân Mặc Chi đã giúp Bạch Nhất cầm máu thành công, Bạch Nhất lại đột nhiên không còn hô hấp, làm cho Tiêu Diệc Nhiên cùng Vân Mặc Chi hoảng sợ tột đỉnh.

“A Nhất, mau tỉnh lại! Van cầu ngươi, đừng dọa ta!” Tiêu Diệc Nhiên bi thương khôn cùng, chỉ vài cái canh giờ ngắn ngủi, mà hắn đã phải trải qua không biết bao nhiêu kinh hách. Hắn thật sự rất sợ Bạch Nhất liền cứ như vậy không tỉnh lại nửa, nếu thế hắn biết phải làm sao để đối mặt với chính mình, đối mặt đứa nhỏ đây, hắn thậm chí đã sinh ra hối hận với ý niệm nói muốn thú Bạch Nhất lúc trước.

Nếu lúc ấy hắn để cho Bạch Nhất xoá sạch đứa nhỏ rồi quay về Hoài Định, có phải sẽ không xảy ra những chuyện như vậy rồi?haehyuk8693

“Tiểu Bạch, ngươi cũng không nên đập vỡ bảng hiệu của ta chứ!?” Sắc mặt của Vân Mặc Chi hiện giờ cũng không tốt chút nào, từ lúc đặt chân vào thành Thịnh Kinh đến nay, y một khắc cũng không được an ổn, đám hỗn đản này, hết người này lại tới người sau nối đuôi ngã xuống, quả thật là không muốn chừa cho y một con đường sống mà.

Nếu hôm nay cứu không được Bạch Nhất, y Vân Mặc Chi, từ nay về sau sẽ không hành nghề y nữa! Cắn chặt răng, Vân Mặc Chi nâng tay đè đè lên nhân trung của Bạch Nhất, cùng sử dụng kim châm đâm vào những đại huyệt trên người đối phương. Sau đó lại đoạt đi tay phải của Bạch Nhất từ Tiêu Diệc Nhiên, một bên thăm dò mạch, một bên không ngừng châm kim vào các huyệt vị, thẳng cho đến khi người phía dưới truyền đến một nhịp đập mỏng manh, y mới phun ra một hơi, “Không có việc gì, đã có mạch đập, mấy ngày kế tiếp phải hảo hảo chiếu cố, chỉ cần tỉnh lại sẽ không còn chuyện gì.”


“Y khi nào sẽ hồi tỉnh?” Tiêu Diệc Nhiên nghiêng đầu hỏi, vừa bức thiết vừa kích động.

“… Ta không xác định, tình huống của y lần này thật hung hiểm, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, bất quá thân mình y đã thương tổn nặng nề, dược tính của *** hàn đan quá mạnh mẽ, thân mình của y lại vốn yếu ớt. Về sau ngươi phải chăm sóc y nhiều hơn, hảo hảo điều dưỡng một phen đi!”

“Ân, ta sẽ luôn cùng y.” Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Bạch Nhất.

“Ai…Đi đây, một hồi ta sẽ báo cho Viên Nhi tìm người tới thu thập, y hiện tại cũng không thích hợp để di chuyển. Ngươi ở lại đây, nếu có tình huống gì thì lập tức báo cho ta, ta đi xem đứa nhỏ…” Vân Mặc Chi chỉnh trang lại cho mình một chút, mới hướng về căn phòng cách vách đi đến.

Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, đối đứa nhỏ này hắn hiện tại không có tâm tư chú ý, nhưng hắn tin là Vân Mặc Chi sẽ chăm sóc cho con hắn thật tốt. Đợi Vân Mặc Chi ôm đứa nhỏ từ phòng cách vách bước ra, Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên nói: “Ngươi giúp ta chuyển lời cho Mẫn Nhi, Mộ Dung Nghiêu giao cho Hoài Viễn, bên Lan nhi thì kêu thêm nhiều người đến chiếu cố, cũng trông giữ kỹ cô cô, đợi A Nhất tỉnh lại rồi nói sau.”

Vân Mặc Chi ừ một tiếng, nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ ly khai.haehyuk8693


Viên Nhi tuy rằng lo lắng cho Bạch Nhất, nhưng cũng không muốn quấy rầy hai người, chỉ mang theo hạ nhân khinh thủ khinh cước thay đổi sàng đan, đơn giản thu thập thêm một chút liền lui xuống.

Trong phòng rốt cục chỉ còn lại có Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất, căn phòng đã được thu nhập qua cũng không còn hỗn độn như trước, nhưng đâu đó trong không khí vẫn thoang thoảng một mùi máu tươi. Tiêu Diệc Nhiên nâng tay mơn trớn khuôn mặt Bạch Nhất, đẩy ra vài sợi tóc bị mồ hôi dính ướt trên mặt, cứ như vậy nhìn thật sâu vào Bạch Nhất, một giây cũng không nguyện nhắm lại….