Tới gần cuối năm, Thịnh Kinh đã bắt đầu có những trận tuyết lớn, thậm chí còn kéo dài liên tục vài ngày. Tuyết đọng dưới đất đã sớm cao quá chân, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài hài tử nghịch ngợm tụ cùng một chỗ đắp người tuyết.
Hiện tại, mỗi nhà đều vội vàng chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, trong lúc nhất thời, phố lớn ngõ nhỏ ở Thịnh Kinh đều vô cùng rộn ràng náo nhiệt. Bất quá nơi tụ tập nhiều người nhất vẫn là tửu lâu quán trà có người kể chuyện, dù sao trong một năm qua, những chuyện đại sự phát sinh ở Thịnh Kinh đã nhiều như tuyết tháng chạp này rồi, thật lòng mà nói cho dù có kể tới mấy ngày mấy đêm cũng không hết chuyện.
Những cố sự được kể trong đó đều bắt đầu từ đại điển tế thiên đến những điều vui vẻ gần đây của bách tính dân chúng. Mặc dù những chuyện thị phi chốn triều đình dân chúng đều đố ký bàn luận đến, nhưng nói tới nói lui, ai lại thật sự đi quản mấy chuyện nhỏ nhặt này nọ của người thuyết thư, tục ngữ nói rất đúng, quản thiên quản địa, làm sao quản được miệng lưỡi người đời? Bất quá chỉ là hống người chọc cười, nói vài ba câu khoa trương diễn trò, chọc cho nhóm dân chúng vui cười, vừa gật gù lai rai vài ba hạt dưa rôm rốp vui tai, dĩ nhiên những chuyện này cũng có vài người nghe không lọt tai, nhưng cũng không có tâm tư đi quản.
Mà trong mấy ngày qua, chuyện được nhóm dân chúng bàn luận rôm rả nhất chính là hai đạo thánh chỉ ban hôn cùng tang sự của Lạc vương theo sát sau tế thiên đại điển. Lại nói tiếp, từ lúc Lạc Vương nhận tổ tiên năm năm trước, danh vọng ở trong dân gian cũng không thấp, dù sao bộ dạng của đối phương vốn phong lưu phóng khoáng, lại thường xuyên lắc lư làm dáng ở bên ngoài vài vòng, ngoại trừ việc yêu thích nam sắc thì thật đúng là không có gì để chê trách cả. Nhóm dân chúng không thể lý giải nổi hoàng đế, nhưng đối với một Vương gia hoa si phải một tên phạm nhân cũng có thể lý giải được.
Bởi vậy khi tin Lạc Vương vì cứu hoàng thượng mà tuẫn thân truyền ra ngoài, đã làm không biết bao cô gái ở Thịnh Kinh đau thương đến vỡ tim, huống chi bên ngoài lại đang lan truyền việc Duyên quốc thế tử ám sát Đế Thượng, mà Lạc Vương lại xả thân cứu giúp, đã khiến cho mọi người thẳng thắng ca thán Lạc Vương là bị sắc đẹp làm hại. Dù sao tại Thịnh Kinh này, không ai lại không biết chuyện của Duyên quốc thế tử cùng Lạc Vương, thế là mọi người đều đồng loạt cho rằng chính là Duyên quốc thế tử đã câu dẫn Lạc Vương mưu đồ gây rối.
Bất quá dù chuyện của Lạc Vương lớn như vậy, nhưng tang sự lại diễn ra cận ngay không khí ngày tết vui mừng, do vậy mà một đại bộ phận dân chúng lại không thích nghe chuyện xưa này. Huống chi Lạc Vương mới đến Thịnh Kinh có năm năm, nhóm dân chúng đối hắn cũng chẳng có mấy tình cảm, mà chuyện tróc nã thế tử Duyên quốc vốn là trách nhiệm cuả quan binh phụ trách, ngay cả quốc vương của Duyên quốc cũng đã cố ý phái sứ giả đến thanh minh hành vi của thế tử hoàn toàn khong có chỉ thị từ phía Duyên quốc, phản tặc thế tử này sẽ tùy ý Chiêu quốc xử trí, cũng phủi sạch sẽ trách nhiệm liên quan. Vì vậy việc của Lạc Vương từ sau đại táng cũng liền dần dần không được nhắc tới nữa, ngược lại hai đạo thánh chỉ ban hôn được thình lình đưa ra sau đại điển tế thiên của Đế Thượng, đã làm cho dân chúng trong thành say sưa bàn tán.
Nói đến hai đạo thánh chỉ này, trừ bỏ một đống thiếu nữ còn chưa gả chồng tan nát cõi lòng ra, thì còn có rất nhiều dân chúng bách tính khiếp sợ và khó hiểu. Dù sao thì hai đạo thánh chỉ này thật sự đã đánh cho người ta choáng váng đến trời đất quay cuồng, trở tay không kịp a! Nghe nói một trong hai đạo thánh chỉ này là đưa đến An Quốc Hầu phủ cùng phủ Thừa Tướng, để tứ hôn cho An Hầu cùng Mục thừa tướng. Nhưng chuyện quan trọng là, dân chúng ở Thịnh Kinh này ai đều không biết An Hầu cùng Mục thừa tướng đã đối lập nhiều năm chứ!? Mặc dù không rõ chân tướng chi tiết bên trong, nhưng tin tức Mục thừa tướng một năm ít nhất phải thượng tấu An Hầu mười bảy mười tám lần là thật. Tuy rằng An Hầu ôn nhu như gió vẫn luôn nhường nhịn Mục thừa tướng, nhưng việc thỉnh thoảng sẽ phản bác lại một vài điều thượng tấu của Mục thừa tướng cũng là chuyện thường ngày, cho nên việc ban tứ hôn này đã làm cho mọi người thật sự không thể nào hiểu nổi.
Nhưng khi tin tứ hôn này vừa mới truyền ra, lại có càng nhiều tin tức theo nhau mà đến: có cái nói việc tứ hôn này là để cho Mục thừa tướng gả nhập An Quốc Hầu phủ, còn có tin nói việc này là do Mục thừa tướng tự mình thỉnh chỉ tứ hôn, cũng có đồn đãi, nói An Hầu Mục thừa tướng là thanh mai trúc mã chỉ phúc vi hôn, là An Hầu bội tình bạc nghĩa, nên Mục thừa tướng mới dùng đến hạ sách này, ngay sau đó lập tức có người ủng hộ An Hầu chạy đến phản bác. Tóm lại quan hệ của hai người này hỗn loạn phức tạp, cùng nhiều năm danh vọng tại dân gian, nên đã làm cho dân chúng Thịnh Kinh tràn ngập hứng thú với cặp phu phu sắp thành hôn vào năm sau này.
Mà một cặp đôi khác cũng được tứ hôn trong cùng ngày hôm đó, hiển nhiên cũng không thể tránh khỏi miệng mồm lanh lợi của người kể chuyện tại đại tửu lâu trong quán trà. Mặc kệ nói như thế nào, Tiêu Diệc Nhiên cũng là Trấn Bắc tướng quân tiếng tăm lừng lẫy tại Đại Chiêu, là hoàng thân quốc thích, đột nhiên bị chỉ hôn cho một vị phu nhân ngay cả danh tiếng điều chưa biết, ai có thể không hiếu kỳ chứ? Mặc dù phủ Tướng quân quản lý nghiêm cẩn, bất quá mấy tin tức bát quái lại giống như lông chim vậy, cho dù muốn ngăn nó bay đi cũng ngăn không được. Hơn nữa, gặp phải những người có tâm cố ý lan tràn ra, mọi chuyện lại càng không biết tính làm sao. Tin tức mới đầu truyền ra đều nói vị tân tiền nhiệm tướng quân phu nhân Bạch công tử này chính là kẻ đánh ngã uyên ương, sử dụng vẻ đẹp tà mị của mình để câu dẫn tướng quân, dám chia rẽ tướng quân cùng thanh mai trúc mã biểu muội. Đến sau những lời đồn đãi này lại càng ngày càng thái quá, nói cái gì thân thế của đối phương là từ tiểu quan quán mà ra, là một công tử tâm địa ác độc như rắn rết, đủ loại đủ kiểu đồn thổi đều có hết.
Bất quá Bạch Nhất từ sau khi tiếp chỉ liền ở trong Tướng quân phủ an tâm dưỡng thai, đối với mấy chuyện nhảm nhí đồn đãi bên ngoài này hoàn toàn là bịt tai không nghe thấy. Tiêu Diệc Nhiên cho tới bây giờ cũng không hề chú ý đến mấy việc này, nhưng mà hai đương sự này không quan tâm lại không có nghĩa người khác không chú ý.
Lại nói tiếp, lời đồn đãi này mới truyền được một ngày một đêm, từ Tướng quân phủ đến Thần y phủ rồi vòng lại quân doanh tại Thịnh Kinh, đều làm cho vài người suýt nữa đã đập vỡ chén trà. Tiếp theo đó, cũng không biết là những người xém đập vỡ chén trà này đã xuất ra chiêu gì, mà ngay ngày hôm sau, chuyện xưa lại đột nhiên chuyển biến như chiều gió, đổi thành tướng quân bị thương cùng y sư ôn nhu gặp nhau, hiểu nhau rồi tiến đến yêu nhau. Mà thân thế chưa đủ để hình dung của Bạch Nhất cũng biến hóa một cách nhanh chóng, trực tiếp thăng cấp thêm một tầng trở thành sư đệ của thần y. Cơ mà tình tiết của cố sự này đều quay quanh vài chi tiết Bạch Nhất trong một đêm mưa đã cứu lấy tướng quân, trong người mang cốt nhục của đối phương, ngàn dặm tìm chồng, rồi thêm chút mắm chút muối cho ra một câu chuyện hoàn chỉnh. Vì tình tiết biến đổi quá bất ngờ lại khó bề phân biệt thật giả, hơn nữa vị tướng quân mặt than kia bình thường cũng có rất ít lời đồn đãi, nên độ nóng của cặp đôi mới nổi này cũng chẳng thua kém gì với cặp An Hầu cùng Mục thừa tướng.
Có nhiều chuyện hay để vừa bàn tán vừa nhâm nhi trà bánh, nhóm dân chúng ở Thịnh Kinh vào đoạn thời gian cuối năm này sẽ không sợ tịch mịch rồi. Bất quá khi ở trong thành lẫn ngoài thành đều là một cảnh hân hoan nghênh đón tân niên, thì tại một tiểu viện cũ nát nằm ở phía nam thành Thịnh Kinh, đang có một người chất chứa đầy oán hận trong lòng, tránh né sự truy đuổi của quan binh mà sống tạm bợ, hắn cũng chính là Duyên quốc thế tử đang bị trên dưới cả nước truy nã, Mộ Dung Nghiêu.
Đối với Mộ Dung Nghiêu mà nói, bầu không khí vui mừng đầy trời này, chẳng khác nào một lưỡi dao sắc bén đang đâm xuyên thành vô số động trên người hắn, làm cho máu tươi không ngừng chảy ra đầm đìa. Mà sau khi biết được tin tức từ miệng của mấy tên tử sĩ cuối cùng, thì miệng vết thương trên người đã muốn sinh mủ hư thối lại như bị sát thêm một vốc muối, làm cho hắn sống không bằng chết.
Ngày đó, sau khi buộc phải thả viên pháo Phích Lịch trên người ra, Mộ Dung Nghiêu cùng với ba tên tử sĩ cuối cùng đã phải chạy chối chết tìm đường sống. Đến khi thoát ra ngoài, hắn cũng không dám quay về phủ thế tử, mà trốn tại nơi bí mật cuả nhóm tử sĩ tại Thịnh Kinh. Viện tử mà Mộ Dung Nghiêu đang ở cũng chính là nơi mà ba gã tử sĩ bình thưởng vẫn sống, bởi vì vào ngày thường các tử sĩ đều ra vẻ là người địa phương để che dấu thân phận thật sự của mình, vả lại cũng rất ít liên hệ với quốc vương Duyên quốc cùng Mộ Dung Nghiêu, bởi vậy địa điểm này cho tới giờ vẫn chưa bị bại lộ, mà Mộ Dung Nghiêu trốn tránh hơn nữa tháng cũng chưa bị tìm được.
“Ba”.
Mộ Dung Nghiêu đập vỡ chén thuốc trong tay, hai mắt mang theo một ngọn lửa giận cùng cừu hận thật mãnh liệt, hung hăng đá một cước vào tên tử sĩ đang quỳ trên mặt đất hồi báo tin tức, cất giọng khàn khàn mắng to: “Ngươi nói lại cho bản thế tử một lần nửa!! Cái gì kêu tùy ý Chiêu quốc xử trí?!” haehyuk8693
“Thế tử, xin bảo trọng thân thể.” Ba gã tử sĩ cuối cùng bảo hộ Mộ Dung Nghiêu, đều đồng loạy chạy ra quỳ xuống, thấp giọng khuyên nhủ.
Ngày ấy tuy rằng thành công đào thoát, nhưng uy lực của pháo Phích Lịch quả thật rất mạnh, mặc dù nhóm tử sĩ lúc ấy đã liều chết bảo hộ, nhưng Mộ Dung Nghiêu cũng bị mảnh vỡ cùng thuốc nổ tạc cho thương thế đầy mình. Sau lại lo lắng bị người phát hiện, hắn chỉ dám cẩn thận dùng dược, cho đến nay vết thương trên người cũng chưa khỏi hẳn. Rồi sau đó hắn cũng đã thử phái các tử sĩ liên lạc với những địa điểm bí mật của các nhóm khác tại Duyên quốc,nhưng mọi tin tức đều như đá chìm đáy biển hào vô sở hoạch(ko hề có thu hoạch). Hện tại lại nghe được tin tức, Duyên quốc đã chính thức thanh minh, cùng hắn thoát ly quan hệ, xóa bỏ danh hào thế tử của hắn, mặc cho Chiêu quốc hoàn toàn xử trí. Mộ Dung Nghiêu trong nháy mắt chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt hóa đen, ngay cả đứng cũng không vững.
“Thế tử!” Một tử sĩ thấy Mộ Dung Nghiêu hộc máu, liền bay nhanh tới bên người đỡ lấy.haehyuk8693
Mộ Dung Nghiêu ổn định thân hình, nhìn hai gã tử sĩ còn đang quỳ gối trước mắt cùng với người đang giúp đỡ mình bên cạnh, đột nhiên cúi đầu nhẹ giọng nở nụ cười, tiếng cười như khóc như thán, xé ruột xé gan, đến cuối cùng khi thở không nổi nữa hắn mới dừng lại. Dùng hết khí lực nắm thật chặt song quyền, làm cho hàng loạt tơ máu đỏ sẫm chảy xuống từ khe hở của vết thương, hắn lại coi như không biết không thấy gì. Mộ Dung Nghiêu chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt u ám vô cùng, khàn giọng nói: “Phụ vương nếu đã bỏ mặc ta, ta đây coi như đã mất đường sống. Các ngươi hãy giải tán đi, tạm gác lại nghiệp lớn mà ta luôn muốn kính dâng cho Duyên quốc.” Nói xong hắn liền rút cánh tay của tử sĩ bên cạnh ra, xoay người định bước đi.
Ba gã tử sĩ liếc nhau, người đang đứng bên giúp đỡ Mộ Dung Nghiêu liền quỳ xuống dập đầu, “Thuộc hạ là tử sĩ của thế tử, thề sống chết theo bên cạnh thế tử.” Sau đó hai gã tử sĩ còn lại cũng đồng loạt cúi dập đầu trên mặt đất.
Mộ Dung Nghiêu nghe vậy quay đầu lại, trầm giọng nói: “Hảo! Ngươi đã trung tâm như vậy, thì hãy theo bản thế tử làm một chuyện cuối cùng, giết chết Bộ Hoài Viễn cùng nam thê của Tiêu Diệc Nhiên! Bản thế tử muốn cho cả đời này của Mục Kỳ cùng Tiêu Diệc Nhiên đều thống khổ!” Mộ Dung Nghiêu hiện lên oán độc trong mắt, Mục Kỳ cùng Tiêu Diệc Nhiên võ công cao cường, nếu trực tiếp đối đầu với bọn họ thì chắc chắn không thể xuống tay, dựa vào năng lực của ba gã tử sĩ này quả thật khó làm, bất quá muốn giết chết Bộ Hoài Viễn không võ công cùng tên y sư kia lại đơn giản hơn, chỉ cần có thể trà trộn vào Tướng quân phủ cùng An Quốc Hầu phủ…Mộ Dung Nghiêu nhìn thoáng qua ba người quỳ dưới đất, “Chuyến đi này cửu tử nhất sinh, ba người các ngươi có nguyện ý làm hay không? Nếu như hiện tại ly khai, các ngươi liền xem những điều này như chuyện đã qua, quay về Duyên quốc một lần nữa cống hiến cho phụ vương của ta.”
“Chúng thuộc hạ nguyện vì thế tử cống hiến!” Ba gã tử sĩ ba miệng một lời trả lời. Kỳ thật đối với tử sĩ mà nói, mỗi một lần nhiệm vụ đều là cửu tử nhất sinh, bọn họ căn bản không hề sợ hãi, điều tối kỵ lớn nhất của tử sĩ chính là chủ tử đã chết mà bọn họ lại bỏ trốn vì mạng.
“Tốt lắm!” Mộ Dung Nghiêu thu hồi ánh mắt, thấp giọng phân phó, “Ba người các ngươi trước mắt cứ ở tại viện tử này, vừa có thể che dấu thân phận, cũng vừa có thể hành động tiện lợi hơn. Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi tiếp tục ra bên ngoài hỏi thăm, tìm mọi biện pháp lẫn vào Tướng quân phủ cùng An Quốc Hầu phủ! Nhớ lấy, né tránh Tiêu Diệc Nhiên cùng Mục Kỳ, chớ để mọi việc còn chưa làm được thì đã bị người phát hiện thân phận.”
“Dạ.”haehyuk8693
“Tin đồn vô căn cứ không hẳn là không có nguyên nhân, Tướng quân phủ bên này, các ngươi liền hỏi thăm nhiều một chút về biểu tiểu thư kia, nếu như dùng được thì liền lợi dụng. Còn bên An Quốc Hầu phủ nhất định phải cẩn thận, tử sĩ ám sát Bộ Hoài Viễn trước đó đã thất bại… Xem ra tin đồn Bộ Hoài Viễn nắm giữ ảnh vệ của Chiêu quốc cũng không phải là giả.”
“Thuộc hạ sẽ dùng cả sinh mệnh để hoàn thành nhiệm vụ.” Ba người hướng Mộ Dung Nghiêu dập mạnh đầu, đồng loạt đáp lời.haehyuk8693
“Sau khi tìm được biện pháp lẫn vào liền báo cho ta biết, bản thế tử muốn đích thân động thủ!” Mộ Dung Nghiêu hung hăng nói, sau lại vươn tay vẫy lui các tử sĩ.
Sau một loạt các thể loại máu chó huynh đệ tương tàn, trung khuyển thị vệ x phúc hắc công, tam giác bách hợp…bây giờ tác zả lại chuyển thể sang viết cả ngôn tình == ~ tui là tui muốn đất diễn của mấy a nhìu hơn 1 chút, chứ mấy cái hầm bà lằng này ngồi edit hơi bị mệt mỏi….