Tướng Quân Sủng Phu

Chương 29: Phản

Mùng mười tháng mười hai là ngày hoàng đạo, Gia Húc đế sẽ đến Thái miếu tế thiên tạ tổ, khẩn cầu cho năm sau sẽ mưa thuận gió hoà, Đại Chiêu an lành vạn thế.

Kể từ năm năm trước Gia Húc đế lên kế vị, đây đã là lần thứ ba cử hành tế điển lớn như vậy. Hành trình hai lần trước đều do An Quốc Hầu toàn bộ an bài, lần này vì An Quốc Hầu bệnh nặng, sự xếp đặt lộ trình sẽ do phó thống lĩnh cấm quân Nhan Lãng Nguyệt cùng thiếu phủ Thịnh Kinh Tần Hồng toàn quyền phụ trách.

Tế thiên đại điển sẽ bắt đầu vào giờ mẹo, tới buổi trưa thì chấm dứt. Sau khi tế thiên, Gia Húc đế sẽ vào hậu điện của Thái miếu tế bái tổ tiên. Cũng bởi vì lúc Lạc Vương được thừa nhận danh phận, còn chưa chính thức tiến hành lễ tế tổ, cho nên lần này Gia Húc đế sẽ dẫn Lạc Vương theo cùng. Mà lúc này tất cả cấm quân đã vây quanh bên ngoài Thái miếu bày trận thủ vệ, còn việc canh phòng ở trong điện sẽ do thị vệ bên ngừơi của Gia Húc đế phụ trách.

Toàn bộ đại điển tế thiên chỉ có từng này thủ vệ thì thật sự là quá yếu kém, điều mà Dung Sở Hoan vẫn đang chờ chính là thời cơ như thế này. Dung Sở Hoa vừa vào hậu điện, Dung Sở Hoan liền xuống tay kèm ở hai bên, hơn nữa còn phái người khống chế hết thảy cửa ra vào của hậu điện, phòng ngừa tin tức sẽ truyền ra ngoài.

Lúc này, Dung Sở Hoa cùng Dung Sở Hoan đang đứng đối mặt với nhau, ngay cổ của Dung Sở Hoa đang kề một cây đao bị người của Dung Sở Hoan khống chế, bọn thị vệ trong điện không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải vây quanh hai người.

Dung Sở Hoan không mang theo nhiều người lắm, tổng cộng chỉ có bốn gã hộ vệ, mà thị vệ trong điện ước chừng khoảng hai mươi người, theo lý thuyết Dung Sở Hoa sẽ không dễ dàng bị khống chế, nhưng Dung Sở Hoan lại nhờ vào sắp xếp của Mục Kỳ, trong hai mươi tên thị vệ đưa vào năm tên nội ứng, mới dễ dàng đắc thủ như thế. Bất quá chín đối mười lăm, vẫn không có phần thắng. haehyuk8693

“Ngươi kèm hai bên Trẫm, đến lúc ra ngoài thì có làm được gì?” Dung Sở Hoa nhìn thẳng vào hai mắt Dung Sở Hoan, cho dù bị người kèm hai bên cũng không hề có nửa điểm biến sắc, chỉ là trong đáy mắt đã hiện lên một ít bi thương.

“Giết ngươi là được.” Dung Sở Hoan thản nhiên nói.


“Giết trẫm, ngươi sẽ chân chính trở thành kẻ có mưu đồ làm phản, làm sao có thể phục chúng?”

“Giết ngươi, ta bị thương, lại có thị vệ trong điện làm chứng là có người ám sát Đế Thượng, Lạc Vương ra tay cứu giúp, như thế sao không có người không phục? Ngươi đã chết, lại không có con nối dõi, Chiêu quốc hoàng thất chỉ còn lại mình  ta, tự nhiên ta sẽ thay ngươi kế vị.”

Hai người mặt đối mặt, ngữ điệu tùy ý đàm luận, khuôn mặt gần như tương tự, đều là một vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, làm cho người ta không khỏi sinh ra suy nghĩ này bất quá chỉ là anh em nói chuyện phiếm đàm việc nhà.haehyuk8693

Dung Sở Hoa rũ mắt, “Sau khi ngươi trở về, ta đều thành tâm đối đãi, vì sao phải mưu phản? Vị trí Chiêu đế trọng yếu như thế sao? Ngươi hẳn là biết, nếu ngươi muốn, chỉ cần ngươi làm tốt, ta có thể cho ngươi.” Y không hề dùng từ trẫm để xưng hô, mà chính là dùng thân phận một người huynh trưởng để nói chuyện. Y cũng không phải chưa có ám chỉ qua Dung Sở Hoan, nếu hắn thật sự muốn đế vị, chỉ cần hắn có thể làm một minh quân, y liền có thể chu toàn cho hắn.

“Bởi vì ta không muốn để ngươi bố thí.” Dung Sở Hoan gợi lên khóe miệng, lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi vào điện.” Mục đích của ta trở về chính là muốn cướp lấy, vì sao phải để ngươi nhường cho.”

Dung Sở Hoa nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hô hấp một chút, sau khi mở mắt ra, hai mắt bỗng nhiên sáng như đuốc, nhìn Dung Sở Hoan, “Hoàng đệ, nếu ngươi quay đầu đúng lúc, khai ra đồng mưu, trẫm liền không truy cứu việc này.”

Dung Sở Hoan cười vô hại nhún vai, nhẹ giọng nói, “Người đồng mưu, ngươi không phải đã biết sao? Hẳn là nhanh đến đi.”haehyuk8693

Trong lúc song phương giằng co hết sức, ở một góc điện lại truyền ra một tiếng “lạch cạch”, sau đó một góc tưởng lõm vào, hình thành một mật đạo, ước chừng khoảng mười người đi ra khỏi nơi đó, dẫn đầu là thừa tướng Mục Kỳ, theo sau là Duyên quốc thế tử Mộ Dung Nghiêu cùng một đám cao thủ tử sĩ ăn mặc chỉnh tề, nhân số nháy mắt nghịch chuyển, thế cục nhất thời đã rõ ràng.

“Dung Sở Hoa, không thể tưởng tượng được ngươi cũng có hôm nay đi? Bị cận thần phản bội tư vị như thế nào?” Mộ Dung Nghiêu vừa vào trong điện, nhìn đến Dung Sở Hoa bị kèm hai bên, cười đến phá lệ vui vẻ.

Dung Sở Hoa mắt lạnh đạm nhạt, không hề có một chút dao động đối với sự xuất hiện của nhóm người này, cũng không quan tâm đến khiêu khích của Mộ Dung Nghiêu, vẫn là sắc mặt bình thường nói với Dung Sở Hoan: “Đây chính là người đồng mưu của ngươi? Trẫm lại cho ngươi thêm một cơ hội, bắt nhóm người này, trẫm sẽ không truy cứu việc này nữa.”

Dung Sở Hoan nhìn một màn trước mặt, càng cười đến ôn nhu, “Nếu ta không làm?”


“Nơi này tổng cộng chưa đến năm mươi người, ngươi cho là chỉ bằng những người này liền có thể thành công?” Dung Sở Hoa nghiêm nghị nhìn Dung Sở Hoan, lớn tiếng nói: “Trong triều đình, những đại thần kia bất quá là vì thấy Mục Kỳ thân cận với ngươi mới có thể giúp đỡ cho ngươi, nếu Mục Kỳ không hề trợ giúp ngươi, ngươi làm sao có thể bình phục trong ngoài triều đình? Ngươi vô binh vô quyền, lại không có trong gia phả của hoàng thất Đại Chiêu, cho dù hôm nay giết ta, ngươi cho là có thể bình yên kế vị sao!? Không cần mắc thêm lỗi lầm nữa, hoàng đệ!”

“Dung Sở Hoa ngươi câm miệng.” Mộ Dung Nghiêu nổi giận tiến lên, phất tay quăng cho Dung Sở Hoa một cái tát, đánh gãy lời nói của Dung Sở Hoa, “Chết đã đến nơi, đừng làm ra những chuyện vô vị thế nữa.” Nhìn Dung Sở Hoa nghiêng đầu, trên mặt còn in lên một vệt dấu tay, khóe môi chảy xuống tơ máu, hắn càng ngông cuồng cười to, “Ha hả, ngươi hiện tại không bằng quỳ xuống cầu xin bản thế tử tha thứ, nhìn xem bản thế tử có muốn buông tha ngươi hay không?”

Bọn thị vệ thấy Dung Sở Hoa bị thương, liền muốn rút đao tiến lên cứu giá, mà nhân thủ bên này của Mộ Dung Nghiêu cũng lập tức vung lên vũ khí chuẩn bị ngăn đón, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên vô cùng ngưng trọng. Sắc mặt của Dung Sở Hoa vẫn như thường, không hề gợn sóng không hề sợ hãi. Mộ Dung Nghiêu đứng ở bên cạnh, nhếch mi nhìn thị vệ bị ngăn lại, lộ ra nụ cười tự phụ. Còn Mục Kỳ sắc mặt không chút thay đổi vẫn đứng ở một bên. Dung Sở Hoan đứng ở đối diện, nhìn những người này, đột nhiên nhẹ giọng bật cười.

“Cười cái gì?” Mộ Dung Nghiêu quay đầu trừng mắt liếc nhìn Dung Sở Hoan, nếu không vì người này còn có chút hữu dụng, còn phải dựa vào thân phận của đối phương ổn định cục diện, thì hắn rất muốn hiện tại đem hai huynh đệ này giết chết toàn bộ. Nhưng mà hắn không thể, bởi vì phụ vương từng báo cho hắn biết, hiện tại Duyên quốc căn bản ăn không hết Chiêu quốc, muốn hắn giúp Dung Sở Hoan kế vị, dựa vào tay của Dung Sở Hoan nắm được toàn bộ Chiêu quốc. Nhưng mà hắn mỗi lần nhìn đến Dung Sở Hoan, sẽ liền nghĩ đến những khuất nhục hắn phải chịu đựng ở Chiêu quốc mấy năm nay, nghĩ đến hắn phải cùng Dung Sở Hoan làm những chuyện kia, nghĩ đến về sau vẫn phải tiếp tục làm những việc như thế, hắn liền cảm thấy thực ghê tởm. (tôi thay bạn Hoan mắc ói dùm =”=…)

“Thời gian không còn sớm, ngươi tự mình động thủ đi!” Mộ Dung Nghiêu đoạt lấy thanh đao từ trên tay tử sĩ, nhét vào tay Dung Sở Hoan, “Chờ ngươi hoàn thành, ta sẽ đi trở về trước chờ tin tức tốt của ngươi.” Hắn mạo hiểm tiến đến đây, là vì muốn tận mắt chứng kiến hai huynh đệ bọn họ tự giết lẫn nhau, đợi Dung Sở Hoa chết đi, hắn sẽ theo mật đạo trở về, dù sao cũng là nơi hoàng thất Chiêu quốc tế tổ, hắn thực sự không nên xuất hiện.

Dung Sở Hoan tiếp nhận đao, không hề động thủ, mà là nhìn Mộ Dung Nghiêu, cười cười nhẹ giọng nói, “Người của ngươi, đều mang đến rồi?”

“Không cần vô nghĩa, nhanh động thủ đi!” Mộ Dung Nghiêu cau mày nói, hắn quả thật đã đem tất cả trợ thủ *** nhuệ phụ vương phái tới bên người mang đến đây. Bởi vì phải đến Thái miếu, ngoài có cấm quân, trong có thị vệ bên người Dung Sở Hoan, hắn vẫn là nên làm một chút phòng bị.

Dung Sở Hoan vẫn lộ vẻ tươi cười như cũ, quay đầu nhìn về phía Mục Kỳ vẫn im lặng đứng ở một bên, “Những chuyện ngày ấy bổn vương nói với ngươi, ngươi đã suy nghĩ ra sao rồi?”

Mục Kỳ nhắm lại hai mắt, không có đáp lại, tươi cười của Dung Sở Hoan càng thêm thâm thúy. Cuối cùng hắn nhìn Dung Sở Hoa, nâng tay cầm lấy thanh đao. Dung Sở Hoa cau mày, nhìn thoáng qua Dung Sở Hoan cùng Mục Kỳ, trầm giọng nói, “Sở Hoan, ngươi hiện tại quay đầu còn kịp.”

Dung Sở Hoan ngoáy đầu cười cười, mũi chân điểm nhẹ, nắm đao bay về phía Dung Sở Hoa, đao chỉ thẳng vào ngực đối phương, khóe miệng khẽ nhếch, nhẹ giọng nói một câu như chìm vào trong gió, “Đã sớm không còn kịp rồi.”haehyuk8693


“Mục Kỳ!” Dung Sở Hoa nhíu mày quát to một tiếng, nhưng mà Mục Kỳ vẫn nhắm hai mắt không nhúc nhích. Mắt thấy đại đao sẽ đến trước ngực, thị vệ vẫn luôn cầm đao kèm hai bên Dung Sở Hoa nhẹ nhàng lôi kéo, đem thân thể của Dung Sở Hoa kéo lui từng bước, đẩy tới bên người một tên thị vệ khác, tay phải vung lên, đại đao trong tay lập tức bổ tới thanh đao của Dung Sở Hoan, theo sau thân mình vừa chuyển, mũi đao liền đâm về trước.

“Dừng tay!” Dung Sở Hoa lớn tiếng ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước, thanh đao trong tay thị vệ đã thẳng tắp cắm vào ngực Dung Sở Hoan, sau khi dùng sức kéo ra, liền mang theo một dòng máu tươi trào xuống.

“Loảng xoảng” một tiếng, lưỡi đao trong tay Dung Sở Hoan rơi xuống đất, khuôn mặt vẫn tươi cười như trước, cánh tay của hắn đang che lên miệng vết thương không ngừng trào ra máu tươi, quay đầu mở hai mắt lần nữa nhìn về Mục Kỳ vẫn luôn im lặng, giật giật miệng, sau đó liền nhắm lại hai mắt chậm rãi ngã xuống.

“Sở Hoan!” Dung Sở Hoa giãy ra khỏi che chở của thị vệ, muốn chạy đến bên người Dung Sở Hoan, nhưng vừa mới động thủ thì thị vệ liền vươn tay ngăn cản, Dung Sở Hoa trợn mắt nhìn, nhưng vẫn giãy không ra được, bị ngăn trở ở sau người.

Mộ Dung Nghiêu thấy Dung Sở Hoan bị giết, trong nháy mắt sắc mặt liền biến đổi triệt để, quay người về phía tử sĩ phía sau hô to, “Lên cho ta, giết chết Dung Sở Hoa.”

Tử sĩ bên phía Duyên quốc vừa mới có động tác, Mục Kỳ bên này lập tức ra tay, mà đám thị vệ vẫn kiêng kị hai tên đang kiềm chặt Dung Sở Hoa không dám tiến lên cũng đều xông tới hướng địch, năm người bị cho là nội ứng ngay lúc đầu cũng tiến lên hỗ trợ, hộ vệ cùng tử sĩ bên người Lạc Vương dần dần không thể địch lại, thế cục nháy mắt lại nghịch chuyển.

“Mục Kỳ! Ngươi phản bội chúng ta?” Mộ Dung Nghiêu tránh ở cuối cùng, trừng mắt nhìn Mục Kỳ cùng tên giả trang làm nội ứng kia, căm hận hô to: “Chúng ta không phải đã bàn bạc tốt rồi sao, Dung Sở Hoan làm Chiêu đế, ngươi vẫn sẽ giữ chức thừa tướng của ngươi, hơn nữa chúng ta còn có thể giúp ngươi diệt trừ đối thủ một mất một còn của ngươi, tên Bộ Hoài Viễn kia, ngươi vì sao lại phản bội chúng ta?!”haehyuk8693

Mục Kỳ lạnh nhạt nhìn về phía Mộ Dung Nghiêu, “Ta cho tới bây giờ đều là thừa tướng của Đại Chiêu, cũng chưa bao giờ đầu nhập vào các ngươi, tại sao lại nói là phản bội?”

Mộ Dung Nghiêu nhất thời hiểu được hết thảy, nhìn về phía Dung Sở Hoa, phẫn nộ nói: “Hết thảy đều là do ngươi bố trí?”haehyuk8693

Dung Sở Hoa không để ý tới hắn, mà vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Dung Sở Hoan nằm trên mặt đất, thẳng đến khi tên thị vệ xác nhận Dung Sở Hoan đã tắt thở, người phía sau nới lỏng kiềm chế, y liền lập tức chạy tới bên người Dung Sở Hoan, bán quỳ ôm lấy thi thể Dung Sở Hoan.


“Sở Hoan…” Dung Sở Hoa nghẹn ngào, y không thể tin vào sự thật, lại vươn tay dò xét hơi thở của Dung Sở Hoan, lặp lại xác nhận, nhưng chỉ là vô ích. Một nhát dao kia chuẩn xác đâm ngay vào ngực, máu đỏ đầy đất làm làm cho cả đại điện đều tràn ngập mùi máu tanh. Dung Sở Hoan hiện tại đang nhắm chặt hai mắt, mặt không chút máu không hề nhúc nhích, nằm ở trong lòng Dung Sở Hoa như đang ngủ say, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra một chút tươi cười, là nụ cười vân đạm phong khinh quen thuộc của hắn từ trước đến nay.

“Thỉnh đế thượng lập tức để cho cấm quân vào điện tróc nã phản tặc!” Thị vệ kia thấp giọng lên tiếng, cũng chính là thanh âm của Tiêu Diệc Nhiên. Nguyên lai năm người giả vờ là nội ứng, chính là Tiêu Diệc Nhiên, Tiêu Mạt, Mạc Ngôn, Phong Cảnh cùng Tần Chấn Ly mang trên mặt mặt nạ da người. Lúc đầu, Dung Sở Hoan đã yêu cầu Mục Kỳ âm thầm an bài nội ứng lẫn vào đội ngũ thị vệ của Dung Sở Hoa, Mục Kỳ đáp ứng, cũng để cho Vân Mặc Chi đem việc này báo cho Bộ Hoài Viễn biết. Bộ Hoài Viễn cùng Tiêu Diệc Nhiên tương kế tựu kế, bắt năm người kia, để cho Tiêu Diệc Nhiên chọn lựa năm người giả trang nội ứng trà trộn vào, còn Nhan Lãng Nguyệt sẽ chỉ huy dẫn cấm quân canh giữ ở ngoại.

Hiện tại Mộ Dung Nghiêu đã bại lộ, năm người kia cũng liền xé rách mặt nạ da người, Tiêu Diệc Nhiên cùng Tần Chấn Ly che chở bên cạnh Dung Sở Hoa, ba người còn lại cùng Mục Kỳ và bọn thị vệ kiềm giữ tử sĩ Duyên quốc. Những tử sĩ này đều liều chết bảo hộ chủ cộng với nhân số không kém, nên trong khoảng thời gian ngắn bên này cũng bắt không được Mộ Dung Nghiêu, Tiêu Diệc Nhiên liền đề nghị để cho cấm quân trực tiếp đi vào tương trợ.

“Không chuẩn!” Dung Sở Hoa lớn tiếng quát lớn, nếu giờ phút này cấm quân tiến vào, sẽ đồng thời xác thực tội mưu phản của Lạc Vương, y không muốn để cho Sở Hoan sau khi chết còn phải đeo tiếng xấu trên lưng muôn đời. (mọe~ bạn vua này làm bực mình quá, để cho tên thế tử chạy mất, mai mốt nó quay lại ám hại mấy a của tui =”=)

Mộ Dung Nghiêu thấy đại thế đã mất, không hề ham chiến, dưới sự hộ vệ của tử sĩ, hướng về mật đạo bỏ chạy. Mục Kỳ thấy thế liền huy kiếm đẩy mấy tên tử sĩ che ở trước người đối phương ra, hướng về Mộ Dung Nghiêu đang đào thoát. Mộ Dung Nghiêu tránh ở phía sau nhóm tử sĩ, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên cùng Mục Kỳ hiện lên sự oán độc, đồng thời cũng nhanh chóng lấy ra một viên hình cầu trong ngực, dùng sức ném xuống đất.

“Oành”, một tiếng nổ tung mọi thứ, Mục Kỳ phi thân thoát khỏi vụ nổ, thoáng chốc trong đại điện liền tràn ngập khói đặc, Nhan Lãng Nguyệt ở ngoài điện nghe được tiếng nổ mạnh, lập tức dẫn cấm quân phá cửa chạy vào. Tiêu Diệc Nhiên cùng Tần Chấn Ly che chở bên người Dung Sở Hoa. Thẳng đến một lát sau, khi khói đặc đã tán đi, trong điện đã không còn thân ảnh của Mộ Dung Nghiêu, chỉ có thi thể của mấy tên tử sĩ Duyên quốc bị nổ tan xác nằm rải rác trên mặt đất, xen lẫn vào đó là các thị vệ hộ giá đều bị thương ở những mức độ khác nhau.

Mục Kỳ tuy rằng đã nhảy lên kịp lúc, nhưng trên người vẫn có vài chổ bị thuốc nổ tạc thương, cách xa hơn một chút, đám người của Tiêu Diệc Nhiên cũng khá an ổn, còn Dung Sở Hoa vẫn nửa quỳ ôm thi thể Dung Sở Hoan trên mặt đất, mặt trầm như nước.

“Vi thần hộ giá chậm trễ, thỉnh Đế Thượng thứ tội.” Thiếu phủ Tần Hồng tiến vào cuối cùng, vừa vào trong điện nhìn thấy tình huống như thế, lập tức run run hướng Dung Sở Hoa quỳ xuống thỉnh tội.

Từ lúc Nhan Lãng Nguyệt tiếp nhận cấm quân, Bộ Hoài Viễn đã sớm đem mọi sự sắp xếp báo cho hắn biết, đối với tình huống hiện tại cũng đã nằm trong dự định, chỉ có thiếu phủ Tần Hồng đối với chuyện lần này không hề hay biết chút nào. Tuy rằng Tần Chấn Ly bị Tiêu Diệc Nhiên nhìn trúng, nhét vào kế hoạch lần này, nhưng hắn vẫn chưa từng nhắc tới việc này với Tần Hồng, bởi vậy vừa nhìn thấy tình huống trước mắt, Tần Hồng khiếp sợ như vậy cũng có thể hiểu được, thậm chí ông còn không phát hiện nhi tử nhà mình đang đứng bên cạnh Dung Sở Hoa.

“Tần thiếu phủ…” Tiêu Diệc Nhiên vừa muốn lên tiếng, Mục Kỳ lại đột nhiên mở miệng cắt đứt lời nói của Tiêu Diệc Nhiên, lạnh giọng giải thích: “Tội đồ Duyên quốc thế tử Mộ Dung Nghiêu ý đồ ám sát Đế Thượng, Lạc Vương vì cứu Đế Thượng mà tuẫn thân. Nhan phó thống lĩnh lập tức dẫn người từ mật đạo truy kích, những người còn lại chuẩn bị hộ giá hồi cung; Tần thiếu phủ, phái người truyền lệnh xuống, cả nước truy nã phản tặc thế tử Mộ Dung Nghiêu.”


Tiêu Diệc Nhiên nhíu nhíu mày, không có phản bác. Nhan Lãng Nguyệt nghe vậy, liền tự mình mang theo một đội người nhập vào mật đạo. Tần Hồng vẫn quỳ trên mặt đất, không biết đáp lại như thế nào, dù sao Mộ Dung Nghiêu là thế tử Duyên quốc, ông không thể chỉ nghe những lời Mục Kỳ nói mà hạ lệnh truy nã, đành phải hơi hơi giương mắt nhìn về phía Dung Sở Hoa.

Dung Sở Hoa ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Chiếu theo những lời Mục thừa tướng mà làm.” Sau đó cũng không thèm nhìn tới mọi người, ôm lấy thi thể Dung Sở Hoan, ly khai đại điện.

Nói chung thì, cái chết của bạn Hoan đã đc tác zả dự tính ngay từ đầu…bạn này sống hay chết đều mang mối hận quá lớn, ko đành lòng hại anh mình, nhưng lại ko cam lòng từ bỏ việc trả thù…Thôi thì việc anh ra đi thế này cũng coi như một sự zải thoát~~