Tiêu Diệc Nhiên vừa vào đại sảnh liền nhìn đến Bạch Nhất đang đứng ở một bên, sắc mặt hơi tái nhợt, thân hình so với trước khi hắn ly khai thành Vân Hà càng gầy yếu hơn, giống như chỉ cần gió thổi qua liền sẽ té ngã, so với Bạch Nhất *** thần sáng láng tại Hoài Định, thậm chí đã chẳng còn là cùng một người.
Cảm giác đau đớn đột nhiên tràn đầy trong ngực, cũng không có để ý những người khác trong phòng, Tiêu Diệc Nhiên bước nhanh đến bên người Bạch Nhất, lo lắng hỏi: “Như thế nào đến đây? Sắc mặt không được tốt lắm, Mặc Chi chưa cho ngươi điều dưỡng hảo sao?”
Bạch Nhất nhìn đến ánh mắt của Tiêu Diệc Nhiên từ lúc vừa tiến đến đã dán chặt lên người mình, đó là cái nhìn gần gũi của người thương mà y đã hoài niệm suốt một tháng mới gặp lại. Thân thủ sờ sờ mặt đối phương, y mỉm cười lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta không sao, đừng lo lắng.” haehyuk8693
Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên duỗi tay kéo Bạch Nhất vào trong lòng, cảm giác được thân thể gầy yếu của đối phương, hắn không khỏi nhíu chặt mày.
Bạch Nhất bị động tác của Tiêu Diệc Nhiên làm hoảng sợ, không kịp phản ứng liền ngã vào trong lòng hắn. Nghĩ đến đại sảnh còn có những người khác, khuôn mặt của y nháy mắt đỏ hồng, nhẹ nhàng đẩy đẩy người ta muốn tránh ra, nhưng chỉ giác được Tiêu Diệc Nhiên chẳng hề muốn buông tay. Chóp mũi truyền đến vị đạo an tâm quen thuộc, Bạch Nhất lại có chút luyến tiếc rời đi, thế là cũng không giãy dụa nữa, chỉ thoáng rời ra một ít, rồi lại nhẹ nhàng tựa vào ngực Tiêu Diệc Nhiên.
“Tướng quân!”
“Diệc Nhiên!”
“Đại ca.”
Sau một hồi nhìn Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất ngươi nông ta nông gắn bó dính cùng một chổ, mọi người trong đại sảnh cũng nhanh chóng phản ứng lại. Phong Cảnh dẫn đầu kích động hướng về Tiêu Diệc Nhiên hô to, còn Tiêu Mạt hướng về phía Tiêu Diệc Nhiên tuy không có nhiều lời, nhưng vẫn có chút lo lắng cho Bạch Nhất đang mang thai.
Mà Tiêu cô cô vừa nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên ôm Bạch Nhất, trong lúc nhất thời giật mình sửng sốt hết nữa giây, sau khi phản ứng lại liền cất cao giọng nói the thé của mình hét to.
Cuối cùng còn lại hai người, bao gồm Tiêu nhị tiểu thư vẫn ngồi ở chủ vị, vừa đứng dậy đối Tiêu Diệc Nhiên gọi một tiếng đại ca. Về phần Tiêu gia biểu tiểu thư vẫn là bộ dáng trốn ở phía sau Tiêu cô cô như trước đó, miệng mơ hồ truyền ra một tiếng rất nhỏ: “Biểu ca”.
Tiêu Diệc Nhiên quét mắt nhìn qua một lượt, đầu tiên là đối Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh gật gật đầu, sau đó cẩn thận ôm người trong lòng tìm ghế dựa ngồi xuống, mới lại nhìn về phía mọi người.
Tiêu nhị tiểu thư đạm nhạt cười nhìn Tiêu Diệc Nhiên, chậm rãi mở miệng: “Trước đó Phong đại ca đã nói vị công tử này là phu nhân của huynh, Mẫn nhi không rõ tình huống đành phải thỉnh đại ca trở về, nay đại ca có thể nói cho ta hay, vị công tử này có phải là đại tẩu của Mẫn nhi?”
“Đúng vậy.” Tiêu Diệc Nhiên gật đầu đáp.haehyuk8693
Tiêu nhị tiểu thư nghe vậy liền mỉm cười đối Bạch Nhất cúi chào, nhẹ cười bảo: “Mẫn nhi kiến qua Đại tẩu, vừa mới có chút chậm trễ, mọng đại tẩu sẽ không trách cứ.”
Bạch Nhất dựa vào ngực Tiêu Diệc Nhiên ngồi xuống, ôn nhu cười trả lại, vừa muốn mở miệng, lại bị thanh âm bén nhọn của Tiêu cô cô đánh gãy.
“Diệc Nhiên! Ngươi sao có thể lấy một người nam nhân làm vợ?”
Tiêu Diệc Nhiên giương mắt nhìn hướng cô cô chính mình, không có mở miệng, chính là cau mày, tựa hồ đang suy tư trả lời như thế nào. Bên kia, Phong Cảnh vừa tỉnh táo lại, cũng không chút cố kỵ, lập tức nhảy tới đối diện Tiêu cô cô rống lên: “Nam nhân thì làm sao? Đại Chiêu cũng không phải không có nam tử thành thân, tướng quân như thế nào không thể cưới A Nhất!?”
“Diệc Nhiên là đại tướng quân! Làm sao có thể so sánh với nam tử bình thường?”haehyuk8693
“Cẩn phi của Tiên đế cũng là thân nam nhi, tướng quân phu nhân của chúng ta như thế nào lại không thể, chẳng lẽ Tiêu cô cô là nói Tiên đế không bằng một nam tử bình thường sao?”
“Chuyện của tiêu gia nhà chúng ta, một ngoại nhân như người thì có tư cách gì lên tiếng!?”
“Tiêu cô cô chẳng phải cũng đã gả đi cho người ngoài rồi sao?” Trừng lớn mắt, Phong Cảnh không cam lòng yếu thế châm chọc lại.
“Ngươi… Ngươi…!!” Tiêu cô cô hiển nhiên đã bị Phong Cảnh nhanh mồm nhanh miệng chọc cho tức giận không nhẹ, ngay cả tay chỉ vào Phong Cảnh đều có chút run run.
Mắt thấy hai người càng cãi càng hung, tất cả mọi người đều có chút đau đầu.
Bạch Nhất đang muốn khuyên nhủ Phong Cảnh, dù sao y đối vị Tiêu cô cô này cũng không quá để ý. Nhưng chưa kịp mở miệng liền cảm thấy ngực nổi lên cơn khó chịu, ngay sau đó dạ dày lại đột nhiên dâng đến một trận buồn nôn. Y lập tức lấy tay che miệng, một tay còn lại vội vịn lấy cánh tay của Tiêu Diệc Nhiên nôn ra một trận.
Bạch Nhất vừa có chút động tĩnh, liền làm cho ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đều tụ tập lại đây. Tiêu Diệc Nhiên là người phản ứng đầu tiên, bật người đỡ lấy thân thể của Bạch Nhất, một tay lại vươn ra sau lưng y nhẹ nhành vuốt ve, ánh mắt không thể che dấu sự lo lắng, nhìn chằm chằm vào Bạch Nhất.
Tiếp theo đó, Phong Cảnh cũng lập tức phản ứng lại, cũng không thèm nhìn tới Tiêu cô cô ở đối diện, vọt tới bên cạnh Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất, khẩn trương nói: “Ai nha có nặng lắm không, muốn hay không thỉnh đại phu, có phải đã động thai khí rồi?”
Mấy lời này của Phong Cảnh tuy nói rất nhanh chóng, nhưng mọi người có mặt ở đây trái lại đều nghe thấy hết, nhưng phản ứng lại không đồng nhất, Tiêu nhị tiểu thư nhíu mày nhìn nhìn bụng Bạch Nhất. Tiêu cô cô là giật mình thất thần há to miệng, ngơ ngác nhìn Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất, biểu tiểu thư nhu nhược chỉ dám vụng trộm dùng dư quang ở khóe mắt nhìn chằm chằm Bạch Nhất. Về phần Tiêu Diệc Nhiên, toàn bộ *** thần đều đã đặt trên người Bạch Nhất, tuy là đã nghe được nhưng vẫn không kịp phản ứng.
“Ách… Ác… Khụ khụ, thỉnh đại phu cái gì, ta chính là đại phu đây!” Thoáng trì hoãn một hơi, cười nói với Phong Cảnh một câu, Bạch Nhất lập tức lấy ra thuốc dưỡng thai của Vân Mặc Chi, ăn xong lại nói tiếp: “Chỉ là triệu chứng bình thường, không có việc gì.”
Sau khi ăn xong dược, cuối cùng cảm giác ghê tởm kia cũng đã được áp chế, Bạch Nhất mềm nhũn thân mình tựa vào lòng Tiêu Diệc Nhiên. Trong thời gian hai tháng mang thai sau đó, triệu chứng nôn ói của y lại dị thường rõ ràng, thường thường sẽ nổi lên một trận cảm giác khó chịu như vậy, y cũng đã thấy quen. Bất quá hôm nay tại tướng quân phủ, bị ép buộc lâu như vậy, y cũng quả thật có chút mệt mỏi.
Nhìn sắc mặt của Bạch Nhất so với vừa nãy càng thêm trắng bệnh, lại nghĩ đến những gì Phong Cảnh vừa mới nói, Tiêu Diệc Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị gõ mạnh một tiếng, cũng không xen vào những chuyện ở đại sảnh nữa, mặt nghiêm như khúc gỗ, đem Bạch Nhất bế ngang lên, đi đến viện tử của mình.
Tiêu cô cô vừa hồi phục khỏi sự khiếp sợ, nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên ôm Bạch Nhất ly khai, lập tức lại muốn kêu gào, nhưng đã bị ánh mắt ôn nhu lại cũng vô cùng sắc bén của Tiêu nhị tiểu thư chẹn họng.haehyuk8693
“Cô cô, nếu thân thể của đại tẩu không khoẻ, vẫn là nên để cho đại tẩu nghỉ ngơi trước, có chuyện gì mai mốt hẳn nói.”
“Cái gì đại tẩu… Còn không có bái đường thành thân đâu!” Tiêu cô cô tuy rằng đầy bụng oán hận, nhưng đối với Tiêu nhị tiểu thư vẫn chỉ có thể oán hận thì thầm trong miệng.
“Phong đại ca cùng Mạt đại ca ở lại trong phủ nghỉ ngơi một ngày đi? Mẫn nhi sẽ lập tức an bài.” Không hề quan tâm Tiêu cô cô nữa, Tiêu nhị tiểu thư chuyển hướng sang Phong Cảnh cùng Tiêu Mạt.
“Đa tạ nhị tiểu thư, chúng ta còn chuyện phải quay về quân doanh, không cần phải phiền toái.” Tiêu Mạt hướng Tiêu nhị tiểu thư hành lễ, uyển chuyển cự tuyệt, rồi lôi kéo Phong Cảnh rời đi, vừa lúc đụng phải Mạc Ngôn vừa đuổi tới phủ Tướng quân, Mạc Ngôn sau khi biết được một chút tình huống, liền chủ động mang theo Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh trở về quân doanh.
Thẳng cho đến khi ba người đi rồi, Tiêu nhị tiểu thư mới nhìn Tiêu cô cô cùng biểu tiểu thư, cười nhẹ, nói: “Cô cô cùng biểu muội vẫn là sớm đi nghỉ ngơi đi, Mẫn nhi cũng phải quay về phòng.”
Nói xong liền trở về viện tử chính mình, cuối cùng trong đại sảnh chỉ còn lại có hai người Tiêu cô cô cùng Tiêu biểu muội.
“Hừ! Chỉ là một tên tiện nam nhân không biết chui ra từ chổ nào, chẳng ra cái thá gì! Lan nhi chúng ta cũng trở về!” Tiêu cô cô chà chà chân, cuối cùng cũng chỉ có thể mang theo nữ nhi quay về phòng.
…haehyuk8693
Tiêu Diệc Nhiên ôm Bạch Nhất một đường vững vàng đi trở về phòng của mình, sau đó mới thật cẩn thận đem Bạch Nhất đặt ở trên giường, chính mình lại ngồi vào cạnh giường, “Có chổ nào thấy không thoải mái không?”
Bạch Nhất đạm nhạt cười, lắc lắc đầu.
“Ngươi… Tiểu Cảnh nói là thật vậy chăng?” Tiêu Diệc Nhiên nghiêm mặt nhìn Bạch Nhất, trong ánh mắt lại tràn ngập lo lắng cùng nghi vấn.
“Ân… Ngươi mất hứng sao?” Bạch Nhất ngẩng đầu nhìn Tiêu Diệc Nhiên, tận lực bình thản, gợi lên khóe miệng cười cười.
Tuy rằng dọc theo đường đi, y đều đã dự đoán không ít biểu hiện của Tiêu Diệc Nhiên sau khi biết được chuyện này, nhưng tới thời điểm thật sự xảy ra, y vẫn còn có chút khẩn trương cùng lo lắng mơ hồ. Nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút thay đổi của Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất cũng không biết ở trong lòng Tiêu Diệc Nhiên hiện đang suy nghĩ cái gì?
“Ta hiển nhiên cao hứng…Thế nhưng ngươi làm sao có thể cùng bọn A Mạt lên đường vào lúc này, ngay cả Mặc Chi cũng không ngăn cản ngươi?” Cảm giác được *** thần Bạch Nhất có chút khẩn trương. Tiêu Diệc Nhiên tận lực phóng hoãn ngữ khí, “Ít nhất cũng phải kêu người truyền lời cho ta, để cho ta đi đón ngươi… Nếu trên đường ra xảy ra chuyện gì, thì ta biết làm sao bây giờ?”
“Ta chỉ là muốn cho ngươi sớm biết một chút, cũng muốn cho ngươi cái kinh hỉ.” Biết đối phương không có sinh khí mà đang lo lắng cho mình, Bạch Nhất cũng hơi chút yên tâm, vươn tay vòng quanh cổ Tiêu Diệc Nhiên, cười đến ôn nhu, “Ta cũng là một đại phu, sẽ biết tự chiếu cố chính mình mà.”
Tiêu Diệc Nhiên nhìn thật sâu vào Bạch Nhất, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Sẽ biết tự chiếu cố chính mình, mà còn đem chính mình chiếu cố đến tiều tụy như vậy?”
“Chỉ là triệu chứng nôn ói có hơi nghiêm trọng một chút, không có gì, ngươi đừng lo lắng.” Bạch Nhất cười cười, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Diệc Nhiên.
Tuy giờ phút này, Tiêu Diệc Nhiên rất muốn áp lên người Bạch Nhất hung hăng ôm hôn, nhưng lại nghĩ tới sắc mặt tái nhợt của Bạch Nhất, càng lo lắng cho thân thể của đối phương. Vì thế hắn chỉ ôn nhu đáp lại nụ hôn của Bạch Nhất, một hồi lâu mới buông ra, “Ngươi ở trong phủ hảo hảo dưỡng thân mình, vừa lúc Mặc Chi sắp đến Thịnh Kinh một chuyến, để cho y khám qua kỹ càng một lượt, chờ thân mình của người đỡ hơn chút, chúng ta sẽ thành thân.”
“Ân.” Bạch Nhất sắc mặt ửng hồng ghé vào trên người Tiêu Diệc Nhiên, cười khẽ đáp lời.
“Sắp tới ta có một số việc rất bận, ngươi có cần cái gì liền nói cho Mẫn nhi, nàng là muội muội ta, không cần khách khí.”
“Hảo.”haehyuk8693
“Cô cô cùng biểu muội tạm thời ở tại trong phủ, nhưng bình thường sẽ không đến viện tử của ta, nếu đụng phải họ, cô cô là trưởng bối…Ngươi chớ để bà chọc sinh khí, tổn thương thân mình, có chuyện gì vẫn là tìm Mẫn nhi hoặc là gọi người kêu ta trở về là được.” Lo nghĩ, Tiêu Diệc Nhiên vẫn là mở miệng dặn dò hết thảy một lượt.
Nghĩ đến người cô cô nói chuyện bén nhọn lại khó nghe kia, luôn nghĩ muốn gán ghép mình cùng biểu muội, Tiêu Diệc Nhiên lo lắng sẽ khó xử cho Bạch Nhất, liền âm thầm đưa ra quyết định để cho Phong Cảnh thường ở lại đây, bảo hộ Bạch Nhất.
“Ta biết được.” Bạch Nhất cười nhìn Tiêu Diệc Nhiên, “Thái độ hay ý nghĩ của người khác ta sẽ không thèm để ý, chỉ cần ngươi nhớ rõ chuyện đã đáp ứng với ta là được rồi.”
Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, sờ sờ hai má Bạch Nhất, “Ngươi sắc mặt không được tốt, trước ngủ một hồi, đến buổi tối dùng bữa ta sẽ gọi ngươi.”
“Vậy ngươi phải ở bên cạnh ta.” Bạch Nhất quả thật cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng đã trải qua gần một tháng chia lìa mới nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên, y lại có chút luyến tiếc nhắm mắt.
“Hảo.” Tiêu Diệc Nhiên nhìn Bạch Nhất đã muốn mệt chết đi, lại vẫn lôi kéo ống tay áo của mình không muốn buông tay, có chút đau lòng, liền lưu loát thoát giầy trèo lên giường, đem Bạch Nhất ôm vào trong lòng, “Ta cùng ngươi, ngươi ngủ đi!”
Khuôn mặt Bạch Nhất có chút ửng đỏ, khẽ khàng tựa vào ngực Tiêu Diệc Nhiên, nghe nhịp tim đập truyền đến từ ***g ngực của hắn, chậm rãi nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Ánh mắt của Tiêu Diệc Nhiên dừng lại trên gương mặt ngủ say của Bạch Nhất, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán của Bạch Nhất một chút. Tuy rằng vẫn là khuôn mặt diện vô biểu tình như trước, nhưng đối với việc Bạch Nhất đã đến bên cạnh cùng với tin tức tốt lành ban nãy, Tiêu Diệc Nhiên kỳ thật đang rất vui vẻ cùng kích động. Nhưng nghĩ đến từ khi theo hắn ra khỏi Hoài Dịnh, Bạch Nhất tựa hồ luôn luôn phải chịu khổ, hắn liền có chút đau lòng cùng áy náy.
“Ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời.” Tiêu Diệc Nhiên nhẹ nhàng thì thầm bên tai Bạch Nhất.