Yến hội buổi tối có thể nói vô cùng xa hoa. Văn võ bá quan tề tụ tại Anh Hoa điện chúc mừng thắng lợi. Đương nhiên, Tần Khiếu quang vinh thăng ba phẩm là đối tượng để mọi người ăn mừng. Huống chi hôm nay tại triều, chẳng những hắn chứng thật mình không phải chỉ trông vào vận khí vũ phu, lại còn chiếm được cảm tình tốt của thiên tử. Thanh Lân tướng quân từng thừa nhận hắn cũng như giúp đỡ hắn lại vui vẻ ra mặt.
Nhưng lúc ấy, diễn viên lại không hăng hái như mọi người tưởng tượng, tuy rằng cùng mọi người liên tục nâng cốc chúc mừng, nhưng lúc nhìn thấy Lăng Sương nói cười với Trấn quốc công đi ra, hắn không thể vui vẻ được. Hai người nhìn nhau, khoảng cách không xa lại dường như đã có mấy đời. Hắn hướng trấn quốc công Tề Mặc Nhiên hành lễ, ánh mắt lại không rời khỏi Lăng Sương một khắc. Hắn có rất nhiều điều muốn nói với y, lại bị Tề Mặc Nhiên cắt ngang.
“Hôm nay tướng quân thật uy phong, cũng không nên bỏ qua ngày tốt cảnh đẹp này, ha ha ha.”
“Tam Vương gia khách khí, Tần mỗ không dám nhận.”
“A, vị này chính là tiến sĩ Lăng Sương năm thứ bảy Tuyên Vũ (Tần Khiếu xuất chinh năm ấy), cũng là phụ chính đại học sĩ, đến, Lăng Sương ra mắt tần tướng quân đi.”
“Lăng Sương bái kiến tướng quân, chúc mừng tướng quân.”
“A… Làm sao, làm sao…” Chén rượu trong tay Tần Khiếu run nhè nhẹ, nhưng không thể không xốc lại tinh thần mỉm cười. Lăng Sương cũng cười, sắc mặt trắng bệch, tươi cười thảm đạm. Chung quy, năm năm gần nhau, tránh không được y cùng hắn gặp thoáng qua.
Tần Khiếu xưa nay chế quân nghiêm minh chưa từng có phóng túng như đêm nay. Hễ là kính rượu, ai hắn cũng không từ chối, không nói hai lời uống sạch sẽ, khiến mọi người liên tục trầm trồ khen ngợi. Vị tướng quân hai mươi lăm tuổi này chân nhân trung long phượng. Vả lại, nhìn bộ dáng của hắn mày kiếm mắt sáng, thân thể thon dài, mặc dù không lưng hùm vai gấu như mọi người nghĩ, nhưng từ tứ chi bị quan phục bó vào có thể thấy được, thân thể cân xứng kia ẩn dấu lực lượng tuyệt đối cùng sức bật. Phong sương ngoài biên quan làm cho hắn có làn da ngăm đen, xứng với mái tóc dài tới bên hông, nhất cử nhất động của hắn quả thực tao nhã thần bí như hắc báo. Các công chúa tì thiếp đang ngồi, nhìn hắn như si như túy. Mà các nam nhân, lại bị tính cách hào sảng không kiêng nể gì của hắn chinh phục. Hết thảy, đều rơi vào trong mắt hoàng đế Tề Vân Phi cao cao tại thượng. Trong mọi người ở đây, chỉ sợ có mình, Mặc Nhiên, Lăng Sương biết vị tướng quân đang thoải mái cười to trong đám người kia không hề vui vẻ.
“Ái phi, nàng cảm thấy Tần tướng quân này như thế nào?”
“Chỉ cần có năng lực phục vụ Hoàng Thượng, không cần biết hắn là hắc miêu hay bạch miêu, đều là miêu tốt!”
“A? Ha ha ha, ái phi cao kiến!” Không để ý tới yêu thương nhung nhớ của mỹ nhân, hai mắt Tề Vân Phi híp lại, giống như say lại không say, ai ngờ ánh mắt của y từ đầu đến cuối đều đặt trên người Tần Khiếu. Nhìn vạt áo quan phục ma xát cặp chân dài đang đi lại kia, Tề Vân Phi cảm thấy hạ phúc trướng đau vô cùng. Trên đời này, người làm y u mê, có một là đủ rồi!
“Các vị ái khanh, đến, cho ta mưa thuận gió hòa thiên hạ thái bình, nào!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——”
“Mọi người hãy vui vẻ tận hứng, lâm triều ngày mai lùi lại một canh giờ. Người tới, bãi giá.”
Để các đại thần huyên náo lại phía sau, Tề Vân Phi gọi Vương công công lại gần.
“Đợi ở đây đem tần tướng quân đang say rượu an trí ở tẩm cung của trẫm. Đừng quên cho người thông báo với hạ nhân trong phủ của hắn một tiếng.”
“Hoàng Thượng yên tâm, nô tài đã nhớ.” Hoàng Thượng muốn đại thần ngủ lại ở tẩm cung của mình, ở vương triều Tuyên Vũ này là một chuyện văn sở vị văn (mới nghe lần đầu). Tuy rằng từ xưa còn có lệ thường là nam sủng hầu hạ, nhưng quan hệ của đại thần cùng Hoàng Thượng sao có thể nói như thế? Nếu truyền ra ngoài, đó chính là muốn thủ tiêu! Vương công công hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, làm sao không biết ở trong cung, điều cấm kị, chính là lòng hiếu kì.