Tràng săn bán ở ngoại ô là cánh đồng hoang vu của thảo nguyên cùng rừng cây hỗn tạp, nơi này không người cày cấy, người ở rất thưa thớt, là nơi núi rừng có không hề ít dã thú hiếm quý thường lui tới. Nói như vậy, nếu muốn nhanh đạt được nhiều con mồi, mọi người sẽ quăng lưới tìm động vật đuổi đến vùng bình nguyên, sau đó mới vây săn. Nhưng làm như vậy chỉ có thể tìm được những động vật dịu ngoan chờ bắt giữ như con thỏ con nai, mà con mồi trân quý mà giảo hoạt như gấu chó hồ ly, thợ săn phải ẩn vào rừng rậm, truy tìm phân tích hành tung, dần thu nhỏ vòng vây, cũng có thể tiến gần đến rồi bắn chết. Đây mới là chỗ mấu chốt cần đấu trí so dũng khí của săn bắn.
Tề Vân Phi tự nhiên là chướng mắt con mồi tầm thường. Mấy canh giờ trước, y phát hiện một con hỏa hồ, liền một đường truy tung. Hỏa hồ là loài chim quý hiếm đặc biệt chỉ có ở trong rừng cây phong. Xuân hạ hai mùa cùng hồ ly khác không có gì khác nhau, chỉ có đến thời gian cuối mùa thu bắt đầu mùa đông mới có thể thay da lông như lửa, ẩn nấp khắp núi đồi trong rừng phong đỏ. Tới khi đại tuyết rơi xuống, sẽ lại trở nên trắng nõn, bởi vậy mới có danh xưng là ‘Đông tuyết thu hỏa’, rất khó săn được. Mùa thu kinh thành cực kỳ ngắn ngủi, cùng với da lông màu bạc sang quý, màu đỏ lại là thánh phẩm chống lạnh thiên kim khó cầu.
Giờ phút này Tề Vân Phi sớm đem bản chức công tác ném sau đầu, một lòng một dạ muốn bắt hỏa hồ, sẽ làm cho Tần Khiếu một tấm áo choàng. Thanh Thông dưới thân phi rất nhanh, trừ bỏ Xích Thố của Tần Khiếu, Địch Lô của Tào Thích, những người khác không có một ai có thể đuổi theo. Hai người không dám lơ là, gắt gao theo đuôi Tề Vân Phi.
Tần Khiếu nhìn quanh bốn phía, cùng Tào Thích trao đổi ánh mắt, một người bên phải, một người bên trái, đem Tề Vân Phi hộ ở bên trong. Bọn họ đã rời đoàn người rất xa. Nơi này vết chân hiếm tới, cỏ cây mọc thành bụi, đoạn nhai tàn bích tùy ý có thể thấy được, có thể nói cực kỳ nguy hiểm. Một chút sơ sẩy, chính là hậu quả trụy nhai bỏ mình.
“Hoàng Thượng, săn bắn đã sắp kết thúc, còn muốn ngài chủ trì ban cho, hôm nay dừng lại ở đây thôi.” Tào Thích tuy là thô nhân, nhưng lại không hề hồ đồ.
“Đúng vậy, Hoàng Thượng, hỏa hồ xưa nay giảo hoạt lại thích sống ở nơi hiểm yếu, nơi này quá mức nguy hiểm, vẫn là dừng lại đi. Nếu Hoàng Thượng thích hỏa hồ, thần hôm nào nhất định tự mình săn dâng lên.” Tần Khiếu vượt ngang ngựa chặn lại Tề Vân Phi, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Hừ, trẫm chính là muốn săn tặng cho ngươi, để ngươi săn còn có ý nghĩa gì? Tề Vân Phi không để ý tới hai người khuyên bảo, vòng qua Tần Khiếu. Vừa ngẩng đầu đột nhiên gặp một đoàn hỏa nhanh chóng hiện lên ở chỗ sâu trong rừng rậm, không chút suy nghĩ liền lắp cung bắn tên, hành động liền mạch lưu loát.
Chỉ nghe một tiếng gào thét, hỏa hồ nghiêng ngả lảo đảo rồi ngã xuống, từ trong miệng lại rơi xuống một con tiểu hỏa cầu đầy lông tơ.
Ba người giục ngựa đến gần vừa thấy, nguyên lai là con tiểu hồ ly gào khóc đòi ăn.
“Ha ha ha… Thật sự là thiên hữu ngô hoàng, bắt được con to còn tặng kèm một con con, ha ha ha…”
Tần Khiếu cũng thở dài.
“Hoàng Thượng, hỏa hồ này da lông trân quý lọt vào săn bắn, đến nỗi số lượng giảm mạnh, vô tội biết bao. Hoàng Thượng ngài tọa ủng ngàn dặm non sông, hà tất phải đưa chúng vào chỗ chết, vẫn là thả đi.” Cũng không chờ Hoàng Thượng đáp ứng, liền xé vạt áo băng bó cho mẫu hồ.
Ôm lấy tiểu hồ ly nhu thuận, Tề Vân Phi nhìn Tần Khiếu mỉm cười: thật sự là một chút không thay đổi…
“Tướng quân kinh nghiệm sa trường còn có lòng nhân từ thế này, lão phu bội phục.”
“Tào đại nhân quá khen, ta đối với địch nhân cũng không nhân từ nương tay.” Đứng dậy đi đến trước mặt Tề Vân Phi “Hồ ly là loài cực thông nhân tính, thần khi còn trẻ có nuôi qua một con, thật sự không đành lòng bắn chết.”
Mẫu hồ một khắc trước còn im lặng đột nhiên bắt đầu rít gào, Tần Khiếu hoảng hốt, một tay ôm Tề Vân Phi vào lòng lăn qua một bên.
“Có thích khách!”
Tào Thích hoàn hồn, né tránh đâm sau lưng, lại bị thích khách ngăn trở không tiếp cận được hoàng đế.
“Tần tướng quân, bảo hộ Hoàng Thượng!”
Mắt thấy Tào Thích càng ngày càng tiếp cận mình, Tần Khiếu ra sức chống cự. Mới vừa rồi tiễn đỡ hộ Tề Vân Phi còn cắm ở trên lưng, huyết chảy không ngừng. Chém chết một con chó chặn đường, Tần Khiếu phi thân tới bên người Tề Vân Phi, chém đứt một tên đánh lén. Tề Vân Phi tuy rằng khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, nhưng có Tần Khiếu trợ trận, nhất thời tánh mạng cũng không lo.
Hai người đưa lưng về nhau chống đỡ công kích liên tiếp không ngừng, đều có nhiều chỗ bị thương. Bên ngoài, Tào Thích còn đang cùng bốn tên thích khách triền đấu, nửa bước khó đi. Tề Vân Phi mặc dù gặp nguy không loạn, nhưng đã săn bắn một ngày hơn nữa lấy một địch đông, thể lực đã cạn kiệt nghiêm trọng, một chút không lưu ý, bảo kiếm bị người đánh rơi xuống, chỗ hiểm toàn thân lộ rõ.
“Hoàng Thượng!” Mắt thấy giơ tay chém xuống, Tần Khiếu nhìn can đảm đã muốn nứt ra, không kịp nghĩ nhiều người đã che ở trước đao. Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trên lưng đau rát. Không được, tuyệt không thể hôn mê! Cố gắng nuốt máu vào trong bụng, Tần Khiếu chuẩn bị dùng đao chống thân thể lên, đề khí lần thứ hai tiến công, lại bị sát khí ùn ùn kéo đến ở phía sau chấn động đến không dám nhúc nhích.
“Hoàng Thượng?” Hắn nhìn thấy gì? Hắn nhìn thấy một lệ quỷ, một ma thần!
Tề Vân Phi cứng nhắc chặt đứt cổ của thích khách đâm bị thương Tần Khiếu, dẫn theo đầu người, uống máu tươi, rên rỉ giữa làn tóc dài tung bay trong gió, cười đến càn rỡ mà quỷ mị. Đó là độc dược cực điểm trong thế gian, nó là cho dục vọng người ta bốc lên, miệng khô lưỡi khô, rồi lại sợ hãi phát run muốn đào tẩu.
“Là ai cho các ngươi giết hắn? Hả? Các ngươi bồi thường trẫm thế nào? Bồi thường như thế nào!” Tề Vân Phi liều lĩnh đem nội lực dồn hết trên thân kiếm, mỗi một lần hạ xuống đều phải đâm một lỗ thủng lớn trên người, nhất thời tràng nội huyết nhục bay tứ tung, kêu rên không ngừng.
Rối loạn rối loạn, hết thảy đều rối loạn. Hoàng Thượng lại nghĩ đến hắn đã chết mà dẫn tâm ma, tàn nhẫn đến tận đây, thậm chí tự mình hại mình! Tần Khiếu đau triệt nội tâm.
“Phi… Vân Phi, nhìn qua a, ta không sao…” Đừng tiếp tục nữa, hao hết tinh khí như thế, tẩu hỏa nhập ma, không cần người khác ám sát, ngươi cũng sẽ toàn thân khí huyết nghịch lưu mà chết! Rốt cuộc ức chế không được mà nôn ra máu, Tần Khiếu túm lấy cây cỏ bò về phía Tề Vân Phi đang điên cuồng. Đột nhiên một đoàn ngọn lửa nhảy qua trước mắt, oạch một tiếng, đã vọt đến vách đá. Hỏa hồ nhìn Tần Khiếu liếc mắt một cái, liền ngậm tiểu hồ nhảy xuống vách núi đen.
Trong đầu Tần Khiếu chợt hiện tinh quang. Dùng hết khí lực cuối cùng, kéo lấy Tề Vân Phi, gắt gao ôm chặt vào trong lòng ngực, Tần Khiếu mang theo y lăn xuống vách núi đen.
.