“Vũ Độc đâu?” Lý Diễn Thu trong lúc được Đoạn Lĩnh hầu hạ khoác ngoại bào thì hỏi.
“Còn ngủ.” Đoạn Lĩnh đáp, “Cần gọi hắn dậy không?”
“Không cần.” Lý Diễn Thu nghiêm túc nói, “Hôm nay là sinh thần của con, vừa rồi ta đã phân phó Trịnh Ngạn đi làm mì trường thọ. Đợi Vũ Độc dậy rồi chúng ta sẽ thương lượng xem những bước tiếp theo phải đi như thế nào.”
“Tứ thúc người cứ thế gấp gáp đến đây, quá sơ suất.” Đoạn Lĩnh nhịn không được nói.
“Làm gì có nhiều thích khách như vậy.” Lý Diễn Thu nói, “Bắc đến Quan Sơn, nam tận Nam Việt, vạn lý hành trình năm đó phụ thân của con cũng là độc lai độc vãng.”
Đoạn Lĩnh nở nụ cười, muốn nói phụ thân của mình cả đời nhung y chiến mã, công phu rất cao, Tứ thúc không thể so sánh với người, cũng không nên để xảy ra việc gì sơ suất.
Đoạn Lĩnh ngồi một bên, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tứ thúc uống trà không?”
Lý Diễn Thu gật đầu, từ sau khi thức dậy, ánh mắt của y chưa từng rời khỏi Đoạn Lĩnh, cho dù chỉ là trong thoáng chốc. Đoạn Lĩnh bước lên nấu nước pha trà, nói ra thì cũng kỳ quái, lúc đối mặt với Lý Diễn Thu, hai người bọn họ cho dù trước đây chưa giao tiếp mấy lần lại giống như quen biết đã lâu, chỉ vừa nói với nhau đôi câu đã cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Có vài người trời sinh làm tướng quân, có vài người lại trời sinh làm Hoàng đế. Lý Diễn Thu từ nhỏ đã có địa vị cao quý, làm Hoàng tử của Đại Trần, mười bốn tuổi đã bắt đầu hiệp trợ phụ thân xử lý chính vụ, cùng đám quyền thần Triệu Khuê, Mục Khoáng đạt trong tối ngoài sáng giao tranh không ngừng. Lúc này, y chỉ là ngồi yên trong phòng lại bất giác có một loại uy nghiêm quân lâm thiên hạ.
“Bọn họ đã tìm được Trấn Sơn Hà chưa?” Lý Diễn Thu hỏi.
“Còn chưa có.” Đoạn Lĩnh nói, “Đang đợi tin tức của Gia Luật Tông Chân.”
Lý Diễn Thu nói: “Trên đường ta đã nghe Vũ Độc kể lại những việc con đã làm trong nửa năm qua, làm rất tốt.”
Đoạn Lĩnh cũng không biết Lý Diễn Thu là thật lòng khích lệ hay là vì trong lòng đối phương, cho dù y làm cái gì cũng đều là tốt, lại nói: “Thật ra cũng đủ xấu hổ, trong tay nhi thần không đủ binh mã, đành phải cùng Bạt Đô lập ra hẹn ước ba năm.”
“Không cần phải lo lắng.” Lý Diễn Thu đáp, “Trở về liền bắt đầu mộ binh, ba năm sau lại cho con năm mươi vạn binh mã là được.”
“Vậy cũng trăm triệu lần không được.” Đoạn Lĩnh vội hỏi, “Hôm nay quốc nội… a, Tứ thúc, thứ cho nhi thần nói thẳng, quốc nội hiện tại vất vả lắm mới xem như an tĩnh lại, không thể lần nữa trưng binh. Ba năm nói dài không dài, ngắn không ngắn, cũng đủ để làm rất nhiều việc.”
Khóe miệng Lý Diễn Thu hơi cong lên, trong mắt mang theo thần sắc tán dương, nói: “Xem ra con còn có chủ ý hơn cả ta.”
Đoạn Lĩnh đáp: “Binh quý tinh bất quý đa, nếu thật sự đánh lên, một đường vườn không nhà trống dụ bọn họ đến tận Hà Bắc. Nơi này chúng ta quen thuộc địa hình lại gần trạm tiếp tế, lúc đó cũng không cần quá sợ bọn họ.”
Lý Diễn Thu gật đầu nói: “Tứ thúc không hiểu hành quân đánh trận, năm đó bên ngoài có phụ thân con trấn giữ, sau này liền nghe theo lời con hẳn là không sai.”
Đoạn Lĩnh vội nói chính mình vẫn cần học hỏi rất nhiều, hiện nay đánh giặc đều toàn dựa vào Vũ Độc. Lý Diễn Thu suy nghĩ một hồi, lại nói: “Tương lai chờ những việc này trôi qua, đám người theo con bất ly bất khí đều sẽ có phong thưởng.”
Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, nói: “Tứ thúc, nhi thần cầu người một việc.”
Lý Diễn Thu tự nhiên uống trà, “Ừ” một tiếng, ý tứ chính là cái gì cũng có thể đáp ứng.
Đoạn Lĩnh nói: “Vũ Độc hắn, bình thường cũng không biết nhìn sắc mặt của người khác, là người tính tình cương liệt…”
“Chuyện trước kia, tự nhiên sẽ không trách tội hắn.” Lý Diễn Thu thuận miệng đáp, “Tính tình của Vũ Độc ta vẫn là rất thưởng thức, dù sao trên đời này người dám cãi lời trẫm cũng không nhiều”
Đoạn Lĩnh nói: “Kỳ thực cũng không cần phong thưởng, chỉ cần sau này để hắn lúc nào cũng ở bên cạnh con là được…”
Lý Diễn Thu nở nụ cười, nói: “Phong thưởng vẫn là nên.”
Đoạn Lĩnh đáp: “Với tính tình của hắn, cho hắn tiền tài ngược lại có chút…”
“Vậy liền cho hắn Trấn Sơn Hà.” Lý Diễn Thu đáp, “Lại thêm nửa khối ngọc hoàn?”
Đoạn Lĩnh vừa nghe như vậy liền chấn kinh rồi, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
“Cái này…” Đoạn Lĩnh hỏi, “Thực sự… thực sự có thể chứ?”
“Hắn cứu con một mạng.” Lý Diễn Thu nói, “Một mạng này của hoàng nhi ít nhiều vẫn giá trị nửa khối ngọc hoàn. Nhưng ngọc hoàn này không thể thế tập[ ], bất quá nhìn bộ dáng này của hắn, hẳn là cũng không thế tập xuống được..”
Đoạn Lĩnh nói: “Vậy, nhi thần trước thay Vũ Độc…”
Lý Diễn Thu cau mày nói: “Con cảm tạ làm gì? Con là người ở bên Tứ thúc!”
Đoạn Lĩnh không nhịn được cười to, cảm thấy thật quá trùng hợp, trong tính cách người của Lý gia phảng phất đều mang theo một đặc điểm ‘thú vị’ như vậy, luôn có thể dùng biểu tình chính nhi bát kinh nói ra những lời vô cùng thiếu đứng đắn.
Ngoài cửa đã có thủ vệ, Trịnh Ngạn không dám gọi thẳng bệ hạ, chỉ đứng bên ngoài hỏi dò: “Khi nào cần dọn bữa trưa?”
Lý Diễn Thu hỏi Đoạn Lĩnh: “Đói bụng?”
Đoạn Lĩnh có chút thấp thỏm, đang muốn mở miệng lại nghe Lý Diễn Thu nói: “Hoàng nhi, lúc phụ thân con hỏi chuyện, con cũng có biểu tình như vậy sao?”
Đoạn Lĩnh đành phải nói: “Cũng không phải, con định chờ Vũ Độc đến cùng ăn.”
Lý Diễn Thu nói: “Vậy là được rồi, chờ hắn thì có làm sao? Con muốn gì đều có thể nói thẳng.”
“Hoàng nhi sợ nói sai lời, khiến tứ thúc mất hứng.” Đoạn Lĩnh nói.
Y thật sự quá sợ mất mát, sợ rằng chỉ có chút sơ ý Lý Diễn Thu sẽ lập tức rời đi chính mình.
Lý Diễn Thu nói: “Tứ thúc mới vừa rồi cũng rất sợ, sợ đây chỉ là một giấc mộng, càng sợ con trách ta lúc đó hồ đồ khiến con phải chịu khổ, không muốn theo ta trở về. Lúc đó, cả Hoàng cung lớn như vậy cũng chỉ có một mình Tứ thúc, thật sự quá hiu quạnh rồi.”
Trong lòng Đoạn Lĩnh dâng lên một trận tâm tình chua xót, suy nghĩ một chút, y luôn có mấy lời do dự không biết có nên nói hay không, những nghe những lời này của Lý Diễn Thu liền không cố kỵ nữa.
“Tứ thúc bình thường đều uống thuốc gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Hẳn là không có sai lầm gì lớn.” Lý Diễn Thu nói, “Sau khi trở về liền đem phối phương cho con xem. Con chưa quen việc trong cung đình, có điều không biết, thuốc dùng cho Quốc quân cùng Thái tử đều do Thái y viện kiểm nghiệm qua, sau đó lại do Ngự tiền thống lĩnh, Đại nội tổng quản, Thừa tướng cùng thành viên nội các đồng thời ký tên niêm phong vào kho. Lúc khai phong càng cần có sự xác nhận của Đại nội tổng quản và Ngự tiền thống lĩnh mới có thể đưa đi sắc thuốc.”
“Ngự tiền thống lĩnh là ai?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
“Tạ Hựu.” Lý Diễn Thu nói, “Bạn cũ của mẫu thân con. Ta nghĩ hắn hẳn là không mưu cầu tính mạng của ta, con cảm thấy thế nào? “
Đoạn Lĩnh nghe vậy thì hơi yên tâm, lại nói: “Quan hệ của Tạ Hựu và mẫu thân con như thế nào?”
Lý Diễn Thu mỉm cười, cũng không nhiều lời, liên quan đến việc lúc sinh tiền của huynh trưởng, y dù sao cũng không tiện nói với tiểu bối, Đoạn Lĩnh cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
Vũ Độc rốt cục cũng tỉnh ngủ, theo lệ thường đến trước cửa làm thủ vệ. Mà Đoạn Lĩnh nghe được tiếng guốc gỗ cũng biết là hắn, đang định gọi một tiếng lại bận tâm Lý Diễn Thu vẫn ở bên cạnh, không biết có nên gọi hắn tiến vào hay không. Thế nhưng lại nghĩ đến phân phó trước đó của Lý Diễn Thu, đánh bạo nói: “Vũ Độc.”
Vũ Độc ở bên ngoài ứng thanh, Lý Diễn Thu lại làm một thủ thế, chỉ chỉ vào ngực mình lại chỉ vào Đoạn Lĩnh, ý chỉ ngọc hoàn, lại khoát khoát tay, ý là tạm thời không thể nói rõ. Đoạn Lĩnh liền hiểu ý gật đầu, nói: “Tiến vào ngồi đi.”
Vũ Độc đẩy cửa tiến vào, Lý Diễn Thu lại phân phó: “Trịnh Ngạn, có thể ăn cơm rồi, ngươi cũng cùng ăn đi.”
Vũ Độc sau khi vào sảnh đường liền cứ đứng yên, Lý Diễn Thu lại nói: “Bình thường ngươi ngồi nơi nào thì cứ ngồi nơi đó, không cần giữ lễ tiết.”
Vũ Độc nói: “Có thật không?”
Đoạn Lĩnh vừa muốn ngăn cản Vũ Độc đã sải chân bước lên, ngồi ở bên cạnh Lý Diễn Thu, cùng sóng vai với y.
Lý Diễn Thu: “…”
Đoạn Lĩnh: “Nhanh nhanh bước xuống…”
Vũ Độc vẻ mặt không hiểu, quay đầu nhìn Lý Diễn Thu, ý tứ là ‘Chính ngươi bảo ta ngồi’.
“Được rồi, ngươi là Giáo Úy, chỗ này cho ngươi.” Tâm tình của Lý Diễn Thu hiển nhiên rất tốt, hào phóng đứng dậy, bước xuống ngồi bên cạnh Đoạn Lĩnh.
Vũ Độc: “…”
Vũ Độc thật sự không có biện pháp với Lý Diễn Thu.
Lý Diễn Thu lại nói: “Vũ khanh hẳn còn băn khoăn một nghiên mực năm đó của trẫm, thù cũ năm xưa cứ luôn muốn tính đủ.”
Vũ Độc nói: “Không dám, nếu biết bệ hạ khi đó đã phát hiện, thần chính là trăm triệu lần cũng không dám đi rửa mặt.”
Đoạn Lĩnh nhớ đến Vũ Độc thực sự đã từng trúng một nghiên mực của Lý Diễn Thu, cả gương mặt đều lấm lem màu mực thì không khỏi vừa buồn cười vừa chua xót, đang định lên tiếng giảng hòa thì Lý Diễn Thu lại nói: “Nhận tiện Nhược nhi cũng ở đây, ta hiện tại liền bồi tội với ngươi một tiếng. Bất quá, Vũ khanh trước giờ đều không quan tâm những việc này, ngươi bảo hộ Nhược nhi cũng không phải vì để tâm chút điểm hư danh ngoài thân ấy, cứ xem như việc năm đó là ta vui đùa với ngươi một chút.”
Lý Diễn Thu vừa nói như vậy hiển nhiên đã cho Vũ Độc một sự tôn trọng cực lớn, Vũ Độc ngược lại cảm thấy có chút áy náy, đứng dậy hành lễ: “Là thần vô lễ, Bệ hạ thỉnh.”
Đến lúc này Lý Diễn Thu mới đứng dậy, đổi về chủ vị, Vũ Độc lại ngồi vào bên cạnh Đoạn Lĩnh.
Vũ Độc tùy ý thoáng nhìn, thấy trên cổ Đoạn Lĩnh có một đoạn dây đỏ thì hơi nhướn mày, Đoạn Lĩnh liền lấy ngọc hoàn ra cho hắn xem, Vũ Độc có chút bất ngờ, hỏi: “Đã lấy về sao?”
“Đây là của Tứ thúc, người đưa cho ta đeo trước.” Đoạn Lĩnh đáp.
Hạ nhân mang lên bốn bát mỳ lớn, Trịnh Ngạn đi theo phía sau, Đoạn Lĩnh liền đem ngọc hoàn tạm thời giấu vào. Mỗi người cầm một bát mỳ, mỗi bát từ đầu đến cuối đều chỉ có một sợi mì thật dài, sâu xa không dứt.
Mỳ đã dọn lên, hạ nhân lại rót cho mỗi người một chén trà nóng. Đoạn Lĩnh đã cho thị vệ trong phủ lui xuống, duy chỉ còn Thuật Luật Đoan chờ ở bên ngoài.
“Thuật Luật Đoan là do Gia Luật Tông Chân phái tới thủ hộ Hoàng nhi.” Đoạn Lĩnh nói với Lý Diễn Thu, “Có thể giao phó.”
Lý Diễn Thu gật đầu, Thuật Luật Đoan ở bên ngoài tiện tay đóng cửa lại, mọi người bắt đầu dùng bữa trưa, Lý Diễn Thu múc một muỗng nước lèo lên thổi nguội, nói: “Còn có nửa khối ngọc hoàn đang ở trong tay kẻ giả mạo tại Đông cung, lần này trở về chi bằng mau chóng giải quyết việc ấy, chiếu cáo thiên hạ đối chất trước triều đình. Lại đem hắn cùng Ô Lạc Hầu Mục bầm thây vạn đoạn, lăng tri xử tử.”
Lý Diễn Thu vân đạm phong khinh nói, tựa như đang nói việc mỳ này mặn hay nhạt vậy. Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, thấy Trịnh Ngạn và Vũ Độc đều đang nhìn mình liền biết lời này chỉ có bản thân mới có thể tiếp.
“Lang Tuấn Hiệp vẫn ở ngay trong phủ.” Đoạn Lĩnh nói, “Tứ thúc có muốn dẫn y lên tra hỏi một chút không?”
“Ừ? Ai?” Lý Diễn Thu hiển nhiên không quen thuộc với cái tên này lắm, chậm một nhịp mới nghĩ ra, hỏi, “Lang Tuấn Hiệp đang ở trong tay con?”
Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Diễn Thu hơi suy nghĩ một chút, lại nói: “Ngày mai mới thẩm vấn y, miễn cho sát phong cảnh.”
“Thái Diêm kỳ thực không tính là gì.” Đoạn Lĩnh nói, “Việc phiền toái là Mục tướng gia.”
Lý Diễn Thu “Ừ” một tiếng, nói: “Trời xui đất khiến, con lại thành môn sinh Thừa Thướng, quả nhiên cũng là số phận trêu ngươi.”
Đoạn Lĩnh đang nghĩ xem có cần đem âm mưu của Mục Khoáng Đạt nói cho thúc phụ biết hay không, nhưng chuyện này một khi vỡ lỡ, không chỉ liên lụy tới việc Lý Diễn Thu không có con nối dòng, càng liên lụy đến Mục Cẩm chi, việc này chi bằng nên thập phần cẩn thận.
–
Nền trời Giang Châu u ám, thái dương hiện ra sau mây đen để lộ ánh sáng lờ mờ.
Mấy ngày liên tiếp gần đây tinh thần của Mục Khoáng Đạt cũng không quá tốt, thậm chí ngay cả đại thần trong triều cũng đã chú ý đến.
Lúc lâm triều, nếu phải nói, người chật vật nhất ngoại trừ Thái Diêm thì chính là Mục Khoáng Đạt.
Tô Phiệt đề xuất việc tuyển lựa nhân tài cho năm sau, Thái Diêm không quá chú ý, Mục Khoáng Đạt gần đây lại rất ít nói, phần lớn thời gian đều chỉ lâm vào trầm mặc.
“Thừa tướng thấy thế nào?”
Sau một hồi nghe trần tình dài dòng, Thái Diêm rốt cục nhịn không được hỏi Mục Khoáng Đạt, không biết lão hồ ly này lại đang suy nghĩ gì.
“Từ xưa Giang Đông đệ tử đa tài tuấn.” Mục Khoáng Đạt đáp, “Lại gia tăng tuyển lựa, thu nạp nhân tài cũng là chuyện tốt. Năm ngoái vừa vặn lại có thuyết pháp cải cách điền địa, không bằng để quan viên tân tấn trình tấu chương lên, đợi Bệ hạ trở về cũng thuận tiện lựa chọn. Nói không chừng còn có thể xuất hiện cao kiến.”