Tương Kiến Hoan

Quyển 2 - Chương 89: Đại xá

Tây Xuyên, đêm.
“Điện hạ.” Trịnh Ngạn lười biếng bước qua nói, “Ngày mai sẽ phải lên đường rồi, nên tắm rửa ngủ sớm.”


“Còn đang chờ người sao?” Trịnh Ngạn luôn thích nói ra những chuyện người ta muốn giữ kín, cái miệng không có chừng mực, có đôi khi Thái Diêm thật muốn bảo Vũ Độc đem Trịnh Ngạn độc chết.


“Chờ ai chứ?” Thái Diêm cười hỏi ngược lại, “Cô thật ra không có người cần đợi, Trịnh khanh là đang đợi ai sao?”
“À —— vậy là đang chờ thi thể ư?” Trịnh Ngạn nói.


Thái Diêm đã cười không được nữa, sắc mặt cực kỳ xấu xí, Trịnh Ngạn liền cười nói: “Ta thấy Tứ thúc của người rời đi, đình cùng ngài ấy uống chút rượu, điện hạ có đi không? Đoán rằng trong chốc lát thi thể cũng không về được.”


Thái Diêm chỉ có thể cứng đờ nói” “Trịnh khanh thật biết nói đùa.”
“Ngày mai sẽ đại xá thiên hạ.” Trịnh Ngạn lắc lắc cái chung trên tay nói, “Nghe nói có mấy tên lưu manh tể tử đều được phóng xuất, xem ra điện hạ cũng rất có lòng nhân đạo.”


Cơ mặt Thái Diêm lại cứng thêm mấy phần, có lệ nói: “Tội không đáng chết, bây giờ chính là lúc thiếu người, chẳng lẽ Trịnh khanh đối với ‘Phùng’ còn có gì muốn nói?”
Trịnh Ngạn cười tủm tỉm quan sát Thái Diêm một vòng.
“Điện hạ không giống với Tiên đế.” Trịnh Ngạn nói.


Một khắc này sắc mặt của Thái Diêm trong nháy mắt trở nên cực kỳ vặn vẹo, phảng phất như đã nổi lên sát ý, Trịnh Ngạn vẫn lười biếng nói: “Nhân sinh khổ đoản, chi bằng tận hưởng lạc thú trước mắt.”


“Trịnh khanh.” Thanh âm của Thái Diêm tinh tế run lên, phảng phất chứa đựng sự phẫn nộ không kềm chế được, “Trở về nghỉ ngơi đi, ngày giỗ Tiên đế đã qua khanh cũng không cần đến chỗ ta nữa, đã khiến khanh mệt mỏi rồi.”


Trịnh Ngạn vẫn không rời đi trái lại còn tiến đến bậc thang bên cạnh áng kỷ của Thái Diêm ngồi xuống, đưa lưng về phía Thái tử đương triều lẩm bẩm: “Thế gian này là một cái phường nhuộm lớn, đi lại gần gũi với người thế nào liền sẽ trở thành người giống như vậy.”


Thái Diêm cứng rắn nói: “Trịnh khanh muốn nói cái gì? Là muốn cô đề phòng ‘Phùng’ sao?”


Trịnh Ngạn nói: “Trí kế của Phùng quả thực hiểm ác đáng sợ, bất quá đều là âm mưu lại không có dương mưu, vẫn chưa tới nông nỗi cần đặc biệt đề phòng. Chỉ là ta chợt nhớ tới tiên đế.”


“Thế gian vạn tượng, ngũ thải tân phân, có quá nhiều màu sắc. Người đứng ở vị trí nào đều bị nhuộm thành màu sắc đó, chỉ duy có Tiên đế độc hữu một màu sắc của riêng mình.” Nói đến đây Trịnh Ngạn lại đứng dậy mỉm cười nói với Thái Diêm: “Hắc cũng tốt, bạch cũng tốt, Tiên đế cầm trong tay một thanh Trấn Sơn Hà trong sau không hề dao động, người theo Tiên đế đủ lâu liền có thể trở về nguyên trạng, rũ bỏ hết những màu sắc khác trở về một tờ giấy trắng, ít nhiều đều có một chút ý tứ nhìn thấu ‘Thiên đạo’. Duy nguyện điện hạ cũng có thể nhớ kỹ điểm ấy.”


Trong lúc nhất thời Thái Diêm lại có điểm hoảng thần, Trịnh Ngạn khom người với hắn thần sắc không còn chút vẻ say rượu nào, tà áo vung lên thi thi nhiên nhiên rời đi, chỉ để lại Thái Diêm một người đờ ra trong điện.


Gió thu thổi qua, mãn đình lá rụng, trong cung chỉ còn lại một vài người linh tinh dự định ngày mai liền khởi hành lên đường.


Lý Diễn Thu ngồi ở trong phòng ngẩn người nhìn cảnh sắc trong viện, Hoàng hậu Mục Cẩm Chi đã theo đoàn người Mục gia dời đi trước, cả một hoàng cung lớn như vậy lại hoàn toàn trống rỗng, rất có cảm giác hiu quạnh, mà chén thuốc được bày trên cái án trước mặt y cũng đã nguội lạnh.


Trịnh Ngạn bước xuyên qua hành lang, vẫn là bộ dạng lúc nào cũng giống như không ngủ đủ, ngồi xuống bên cạnh Lý Diễn Thu.
“Uống!” Trịnh Ngạn cầm bình rượu hất về phía Lý Diễn Thu ý bảo ‘Ta uống rượu, ngươi uống thuốc.’
Lý Diễn Thu nâng chén thuốc lên chạm nhẹ cùng Trịnh Ngạn một cái.


“Mới từ đông cung đến đây?” Lý Diễn Thu hỏi.
“Tâm can của bệ hạ còn đang ở đông cung duyệt tấu chương.” Trịnh Ngạn ngả người về phía sau dựa lên cái ải tháp bên cạnh, nói, “Nhìn bộ dạng kia thấy thế nào cũng có vài phần giống ngài, không giống Tiên đế.”


Lý gia dùng võ lập quốc, đời đời tương truyền, đối với những thứ cấp bậc lễ nghĩa cũng không có quá nhiều hà khắc, Lý Diễn Thu đối đãi các thần tử cũng khá là tùy ý. Thân phận của Trịnh Ngạn đặc biệt, hai người nói là quân thần còn không bằng nói là bằng hữu cũ.


“Không có tính tình như Hoàng huynh.” Lý Diễn Thu than thở, lắc đầu nói: “Tâm cũng lương thiện, chắc là giống Hoàng tẩu của ta.”


Trịnh Ngạn như có điều suy nghĩ nhìn lên trời sao bên ngoài, Lý Diễn Thu lại nói: “Vừa rồi thϊế͙p͙ đi một chốc, vẫn là mộng thấy Hoàng huynh. Ngày giỗ không mộng thấy, lúc này lại xuất hiện.”
Trịnh Ngạn không trả lời, an nhàn thoải mái dốc một hớp rượu.


“Mộng thấy ở trên một cây cầu.” Lý Diễn Thu nói, “Lường được bờ bên kia đã không còn là nhân gian, dưới cầu đều là ánh trăng. Huynh ấy hướng ta nói, ‘Hoàng nhi đã trở về, còn dời đô rồi, vừa vặn cũng một năm’.”


Lúc này Trịnh Ngạn lại nói: “Chuyện đại xá thiên hạ bệ hạ có nên suy nghĩ lại một chút, một ngày ‘Phùng’ được phóng xuất thiên hạ phỏng chừng phải đại loạn. Phía đông cung càng là thiếu người, nếu Tiên đế còn tại thần cũng không phải lo lắng, thế nhưng hôm nay người đứng đầu đông cung tương lai sẽ là vua một nước, bệ hạ…”


“Lệnh đại xá đã phát ra.” Lý Diễn Thu than thở, “Quân vô hí ngôn, ngươi còn muốn ta thu hồi lại hay sao? Về phần ‘Phùng’, là Vinh nhi đặc biệt yêu cầu, lợi và hại trong đó ngươi hẳn cũng rõ ràng. Phùng đảm nhiệm tham mưu Ảnh đội đã nhiều năm, tuy nói năm đó bị phụ hoàng định tội giáng vào tử lao, thế nhưng hắn đối với Đại Trần vẫn là một mảnh trung tâm.”


Trịnh Ngạn lắc đầu thở dài.


“Nhưng ngươi nói đúng.” Lý Diễn Thu nói, “Đông cung không có môn khách của Thái tử cuối cùng vẫn là không ổn, từ khi Vinh nhi trở về suốt hơn nửa năm vẫn có Ô Lạc Hầu Mục trông chừng, trong triều việc vặt lại quá nhiều nhất thời chưa lo lắng được. Lần này nhân dịp dời đô chi bằng cũng vì hắn an bày kỹ lưỡng.”


“Thứ cho thần nói thẳng.” Trịnh Ngạn uống rượu, thuận miệng nói, “Đông cung hiện nay luôn khiến thần cảm thấy thiếu chút gì đó.”


“Thiếu một cổ khí thế.” Lý Diễn Thu nói, “Vinh nhi là hạt giống tốt, ngồi ở vị trí đó liền biết trách nhiệm của mình giúp trẫm duyệt tấu chương lo lắng dân sinh, điểm này làm được rất tốt. Thế nhưng hắn chưa từng nhận thức được một việc, đây là cơ nghiệp của hắn, vẫn chưa thể buông tay ra làm việc.”


“Hay là nói thế này.” Lý Diễn Thu nâng chén thuốc lên ngưng mắt nhìn gương mặt của mình phản chiếu trong nước thuốc đen kịt, phảng phất như tại trong ảnh ngược đó có người vô cùng quen thuộc đang nhìn y, “Hắn còn chưa đem mình xem thành người của Lý gia, dàn xếp chính sự, khống chế triều đình đều là đang làm việc giúp trẫm chứ không phải làm cho bản thân hắn.”


“Bất quá phong mang lộ rõ chung quy cũng không phải chuyện tốt.” Lý Diễn Thu đem thuốc uống một hơi cạn sạch, bị đắng đến khẽ nhíu mày, nói, “Trịnh Ngạn, ngươi đi thay ta an bài, thái tử cũng cần thị độc bồi tiếp, có thể dùng danh nghĩa môn khách mời chào.”


Tiếng bước chân vang lên, nghe có vẻ cực kỳ vội vàng.
“Thái tử cầu kiến.” Thị vệ bên ngoài thông báo.
Chân mày Lý Diễn Thu hơi nhướn lên, cùng Trịnh Ngạn nhìn ra ngoài hành lang, Thái Diêm mau mắn xuất hiện, tươi cười rạng rỡ.


Thái Diêm trước hết cúi đầu hành lễ, phía sau của hắn vẫn còn một người khác, chính là Lang Tuấn Hiệp phong trần mệt mỏi.
“Ô Lạc Hầu Mục?” Lý Diễn Thu cau mày nói, “Đi không từ giã, còn chưa hỏi tội tự tiện rời khỏi cương vị của ngươi, đến tột cùng đã đi địa phương nào?”


“Thúc thúc.” Thái Diêm bước đến ngồi xuống, “Trước xem y đã mang thứ gì về.”
Lang Tuấn Hiệp thoáng nhìn qua Trịnh Ngạn, hai người chưa từng gặp mặt lại đã sớm nghe đại danh của đối phương.
“Ngươi đã đến rồi.” Lang Tuấn Hiệp nói.


Trịnh Ngạn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta đã đến.”


Lang Tuấn Hiệp cởi xuống trường kiếm phía sau, hai ta dâng nó lên đặt trên án, vỏ kiếm có khắc cảnh tượng Đại thế chí Bồ tát trảm yêu trừ ma, hàng phục bạch hổ, chuôi kiếm là dùng xà cừ chế thành, bên trên còn có một khối xá lợi tỏa sáng lấp lánh.


“May mắn không làm nhục mệnh.” Lang Tuấn Hiệp nói xong liền lui ra hành lang nghe phân phó.
Lý Diễn Thu đặt một tay lên chuôi đem kiếm rút ra, âm hưởng trầm thấp ngân nga, thân kiếm làm theo phong cách cổ xưa, phía trên còn có huyết điểm loang lổ, có khắc ba chữ: Đoạn Trần Duyên.
—————————-


Sáng sớm tia nắng sáng lạn, gió mềm phơ phất, trên ruộng bậc thang tại sườn núi đối diện có nông hộ đang bận rộn thu hoạch vụ thu.
Đoạn Lĩnh đứng ở trước cửa khách điếm Lâm Giang duỗi người, lại tìm tiểu nhị muốn một thùng nước, mang vào trong phòng giúp Vũ Độc pha trà đổi thuốc.


Đêm qua Đoạn Lĩnh đã ngủ được một giấc an ổn nhất suốt cả năm nay, Vũ Độc lại là một phút vẫn chưa chợp mắt, trằn trọc đến hừng đông mới ngủ được một chút. Nghe được thanh âm nấu nước của Đoạn Lĩnh trong nháy mắt liền kinh hoảng đến mức ngồi bậc dậy, ủ rũ khó nhịn, bàn tay đặt trên đôi mắt tràn ngập phiền não.


“Đã là lúc nào rồi?” Vũ Độc hỏi ra những lời này xong liền cảm thấy không đúng, nào có thần tử hỏi Thái tử vấn đề giờ giấc? Hắn hẳn là nên dậy sớm một chút hầu hạ mới đúng, thế nhưng bây giờ cũng đã như vậy, còn có thể làm sao?


“Trời đã sáng.” Đoạn Lĩnh nói, “Ngươi không sao chứ? Khó chịu?”


Mắt Vũ Độc đỏ lên nhìn Đoạn Lĩnh hồi lâu, nói: “Sau này những việc vặt như vậy hay là cứ để ta làm. Không… ta xem người là điện hạ, ngày thường cũng nên do ta chiếu cố ngươi, ngày đó rời khỏi Đồng Quan ta đã nghĩ như vậy. Huống chi, ngươi theo ta cũng chưa được mấy ngày lành…”


Đoạn Lĩnh biết Vũ Độc đại khái đã nghĩ thông suốt, nói: “Chuyện này có gì quan trọng, nếu như ngươi không biết Thái Diêm là giả lại đi theo bên cạnh hắn, ngươi cũng sẽ nói như vậy sao?”
Vũ Độc nói: “Tự nhiên sẽ không, hắn không giống ngươi.”


Ngày hôm qua Đoạn Lĩnh nói với Vũ Độc một đống lời như thế, hôm nay ngẫm lại cũng có chút xấu hổ, cười nói: “Vậy nếu như… người Ô Lạc Hầu Mục mang về triều là ta, hai ta đổi thân phận quen biết… ngươi cũng sẽ nghĩ như vậy sao?”


Vũ Độc cho đến bây giờ vẫn chưa nghĩ đến tình huống như vậy, vừa đề cập đến trong lòng hắn đã không ngừng quay cuồng. Nếu như Đoạn Lĩnh không phải Vương Sơn như hiện tại, hai người bọn họ đơn độc ở chung, bằng loại tính tình vẫn luôn xa cách người khác trước giờ của hắn khẳng định sẽ không móc tim móc phổi ra cho Đoạn Lĩnh, nhiều lắm là yêu thương y, khiến y đặc biệt thân cận hắn —— Đương nhiên, đây hết thảy là dưới điều kiện ‘Thái tử’ thật tình đối đãi hắn.


Vũ Độc suy nghĩ một hồi không thể không thừa nhận, chỉ đành nói: “Được rồi.” Sau đó thoải mái nhìn Đoạn Lĩnh, hai người cùng nhau nở nụ cười.
“Đêm qua một mực nghĩ đến chuyện của ngươi.” Vũ Độc nói.


Đoạn Lĩnh tháo băng vải trên tay Vũ Độc ra giúp hắn đổi thuốc, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ ‘Ừ’ một tiếng.
Vũ Độc: “Có một người, ta có thể dẫn ngươi đi gặp hắn, gọi là Tạ Hựu, chỉ cần hắn nhìn nhận thân phận của ngươi, cho dù phải hy sinh tính mạng hắn cũng sẽ che chở ngươi.”


“Ta biết hắn.” Đoạn Lĩnh nói, “Hắn trung thành với thiên tử, có đúng hay không? Nhưng bây giờ thiên tử là Tứ thúc.”
Vũ Độc khẽ nhíu mày không nói.
Đoạn Lĩnh còn nói: “Chỉ cần Tứ thúc nhận định ta, Thái Diêm căn bản không cấu thành bất cứ uy hϊế͙p͙ gì.”


Vũ Độc gật đầu nói: “Còn có một chuyện, hiện tại đứng ra đối với ngươi vẫn là quá nguy hiểm, ta vẫn hoài nghi Mục tướng gia sẽ âm thầm đối phó bệ hạ và kẻ giả mạo kia. Loại thuốc lần trước y cũng chưa nói sẽ đưa cho ai dùng, không chừng là cho kẻ giả mạo.”


Đoạn Lĩnh giúp Vũ Độc thay thuốc xong Vũ Độc liền muốn xuống giường, Đoạn Lĩnh lập tức giúp hắn mang giày. Vũ Độc cúi đầu nhìn cử động của Đoạn Lĩnh, từng chút một đều làm đến cực kỳ tự nhiên, y lại kéo tay của hắn choàng lên vai mình, dìu nhau ra ngoài.


Trời mùa thu quang đãng, cánh đồng bát ngát, không khí tươi mát, Đoạn Lĩnh vừa ngồi bên bờ sông rửa mặt vừa nói với Đoạn Lĩnh: “Tình huống xấu nhất chính là Tứ thúc không tin ta, đem chúng ta nhốt lại, chúng ta lại không có chứng cứ… Như vậy liền triệt để xong.”


“Cũng có thể nói như thế.” Lúc này nghĩ lại Vũ Độc cũng thấy cực kỳ hung hiểm, đánh cược vận khí quá lớn.
“Tình huống tốt nhất.” Đoạn Lĩnh nói, “Chính là Tứ thúc nhận định ta, đem Ô Lạc Hầu Mục và Thái Diêm đều giết hết, thế nhưng kế tiếp sẽ làm sao?”


Kế tiếp thứ y cần phải đối mặt chính là vòng xoáy quyền lực trong triều đình —— Mục Khoáng Đạt rất có thể phải tìm người hạ độc y, đương nhiên, có Vũ Độc bên cạnh y căn bản không sợ kẻ nào hạ độc. Thế nhưng Mục Khoáng Đạt sẽ còn có những chiêu thức khác.


“Kế tiếp.” Vũ Độc chăm chú nói với Đoạn Lĩnh, “Ta muốn nói cho ngươi biết một việc, chỉ là việc này ngươi nghìn vạn lần không nên để lộ mánh khóe trước mặt Mục tướng gia, nếu không sẽ khiến hai ta dẫn họa sát thân… Ai bất quá cũng không có gì.”
Đoạn Lĩnh: “…”


“Thế nhưng nếu quả như thật bại lộ, bọn họ sẽ tới giết ngươi.” Vũ Độc nói, “Vậy chúng ta cũng chỉ có thể bí quá hóa liều, buông tay một lần đem toàn bộ bọn họ đều độc chết.”
Đoạn Lĩnh nói: “Ngươi… ngươi trước hết nói xem rốt cuộc là chuyện gì.”