Tương Kiến Hoan

Quyển 2 - Chương 64: Hiến bảo vật

Trong phòng trầm mặc một hồi, Biên Lệnh Bạch tựa hồ đang suy nghĩ gì đó không ngừng liếc về phía Đoạn Lĩnh, cuối cùng vẫn là Đoạn Lĩnh lên tiếng phá vỡ tràng diện xấu hổ này, “Lúc nào thành hôn?”


“Khoảng tháng bảy.” Diêu Tĩnh đáp, “Đại bá bảo ta đến Đồng Quan chờ, bên Tây Lương sẽ phái người tới đón.”


“Suốt đường đi chất nữ cũng cực khổ rồi.” Biên Lệnh Bạch nói với Diêu Tĩnh, “Bên cạnh không có hạ nhân sai sử cũng không thuận tiện, Biên thúc sẽ đưa đến vài người, bình thường để bọn họ cùng chất nữ ra thị tứ đi dạo giải buồn.”


“Dạ.” Diêu Tĩnh tựa như lại nhớ tới chuyện nha hoàn và nô bộc của mình bị sát hại, thần sắc có chút ủ rũ.
“Trở về nghỉ ngơi đi.” Biên Lệnh Bạch hiểu ý căn dặn.
Diêu Tĩnh gật đầu cáo từ, Đoạn Lĩnh nhìn theo bóng lưng của nàng trong lòng lại âm thầm kinh ngạc.


Cháu gái của Hoài Âm Hầu cư nhiên phải nghị thân cùng Tây Lương, nghị thân viễn xứ còn chưa tính, lên đường lại chỉ có ít tùy tùng hộ tống như vậy, còn gặp phải đạo tặc cướp bóc. Đón dâu càng không phải là kiệu lớn tám người khiêng quang minh chính đại đến cửa Diêu gia đón người mà là đưa đến Đồng Quan, tất cả quá trình hôn sự đều giao cho Biên Lệnh Bạch chuẩn bị. Đây là cái đạo lý gì?


Khả năng duy nhất chính là —— không được sủng.
“Thế nào?” Biên Lệnh Bạch uống một ngụm rượu, hướng về phía Đoạn Lĩnh nói, “Coi trọng Diêu gia tiểu thư?”
Đoạn Lĩnh cười nói: “Coi trọng cũng không tới lượt.”


Biên Lệnh Bạch cười ha ha, nghĩ thiếu niên này quả thực ăn nói thẳng thắn, rất có ý tứ, liền mở miệng giải thích: “Thúc phụ của ngươi năm đó cũng từng nghĩ đến việc liên hôn với Diêu gia, thế nhưng nữ nhi trong phủ bọn họ đều còn nhỏ, chưa đến tuổi cưới gả, Triệu tướng quân còn hỏi ta, nếu hỏi Diêu Tranh cho ngươi thì có được không. Nếu như người còn sống, với thân phận của ngươi hiển nhiên chướng mắt cô nương này.”


Đoạn Lĩnh gật đầu, biểu tình còn mang theo điểm thổn thức, Biên Lệnh Bạch lại nói: “Qua một thời gian người nghênh thân bên Tây Lương sẽ đến, đợi xử lý xong mối hôn sự này ta sẽ dàn xếp chuyện của ngươi.”


“Chất nhi còn có một món đồ.” Đoạn Lĩnh nói, “Đặc biệt mang đến hiến tặng Biên thúc…”
“Ừ?” Biên Lệnh Bạch thoáng nhìn Đoạn Lĩnh, ơ thờ đáp. Vũ Độc lại khẽ nhíu mày ho khan một tiếng.


Đoạn Lĩnh có chút ý dò hỏi nhìn Vũ Độc, Vũ Độc lại lộ ra biểu tình do dự, mày vẫn nhíu chặt.
Đoạn Lĩnh lại gật đầu với Vũ Độc, Biên Lệnh Bạch lại có điểm không nhịn được, nói: “Chuyện gì mà lại thần thần bí bí như vậy?”


Đoạn Lĩnh liền lấy từ trong ngực ra một vật, tiến lên giao cho Biên Lệnh Bạch. Biên Lệnh Bạch căn bản vốn không thèm để ý, cho đến khi Đoạn Lĩnh lấy tấm tàng bảo đồ chậm rãi trải ra trước mặt Biên Lệnh Bạch thì hắn mới đưa mắt nhìn chăm chú vào Đoạn Lĩnh.


“Đây là cái gì?” Biên Lệnh Bạch hỏi.
Đoạn Lĩnh thầm nói ‘Đây chính là tàng bảo đồ ngươi một mực tìm kiếm’, chỉ là ngoài miệng hiển nhiên không dám nói như vậy, chỉ gật đầu với Biên Lệnh Bạch, trở về chỗ ngồi.
Vũ Độc cười lạnh một tiếng, nói: “Tiện nghi ngươi.”


Biên Lệnh Bạch mạc danh kỳ diệu nhìn vào tấm bảo đồ, trong nháy mắt sắc mặt khẽ biến, gò má cũng hơi run rẩy, có chút khó thể tin nhìn Đoạn Lĩnh.


“Lúc thúc phụ sinh tiền đã kẹp nó vào giữa một quyển binh thư, sai người đưa đến cho chất nhi.” Đoạn Lĩnh đem lý do mình đã chuẩn bị trước ra trình bày cặn kẽ, đại ý chính là Triệu Khuê đã có bao nhiêu kỳ vọng vào y, bảo y đọc thuộc binh thư, lại đem tờ bảo đồ này giấu giữa những trang giấy giao lại cho mình. Mà bản thân mình sau khi trốn tránh quan binh, vô tình làm rách quyển binh thư kia mới phát hiện được nó.


Trong câu chuyện này có quá nhiều lỗ thủng, ví dụ như tấm bản đồ này vì sao Triệu Khuê không giao lại cho con trai ruột của mình lại giao cho đứa cháu cách xa vạn dặm. Thế nhưng Đoạn Lĩnh vừa nhìn thấy ánh mắt của Biên Lệnh Bạch liền biết, chỉ cần bảo đồ ở đây, tất cả những việc còn lại đều không trọng yếu.


“Tốt… tốt.” Ánh mắt của Biên Lệnh Bạch lộ ra tia kỳ quái, nhìn không chớp mắt tấm bảo đồ trước mặt.
Trong lúc bất chợt, Đoạn Lĩnh cảm giác được loại ánh mắt này y tựa hồ đã nhìn thấy ở đâu đó.


Tựa hồ, Thái Diêm đã từng dùng ánh mắt tương tự như vậy nhìn vào ngọc bội của mình.
Trái tim của Đoạn Lĩnh thoáng cái nảy lên, thần trí mơ hồ, lại bị tiếng cười điên cuồng của Biên Lệnh Bạch kéo về thực tại.
“Tốt! Tốt!” Biên Lệnh Bạch nói, “Hiền chất ở đây chờ một chút.”


Biên Lệnh Bạch cấp tốc thu hồi bảo đồ, một lời cũng không nói lập tức rời đi. Đoạn Lĩnh có chút không rõ quay đầu nhìn Vũ Độc, Vũ Độc cũng không nhiều lời thoải mái dùng cơm, thẳng đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ cầm canh, Biên Lệnh Bạch vẫn chưa có trở lại.


Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, người kia hẳn là đã chạy đi xác định tính chân thực của tấm bản đồ này rồi, chỉ không biết mọi chuyện tiếp theo có phát triển thuận lợi như kế hoạch hay không, nơi này tai vách mạch rừng, y cũng không dám bàn bạc với Vũ Độc, chỉ có thể an tĩnh chờ. Cho đến tận khuya mới có thị vệ đến mời Đoạn Lĩnh đến thư phòng của Biên Lệnh Bạch, nhưng Vũ Độc lại bị cản bước.


Đoạn Lĩnh trao đổi một ánh mắt với Vũ Độc, Vũ Độc gật đầu, biết khảo nghiệm chân chính của Đoạn Lĩnh đã đến.


Biên Lệnh Bạch ngồi trong thư phòng, bên cạnh lại có một vị trưởng giả ngồi cùng. Nam nhân nọ đã không còn trẻ, thế nhưng không có râu mép, tay đeo thủ trạc cẩn thận dò xét bảo đồ, chỉ hướng về phía Đoạn Lĩnh khẽ gật đầu.


“Vị này là Phí tiên sinh.” Biên Lệnh Bạch nói với Đoạn Lĩnh, “Tục danh thượng Hoành hạ Đức, tiên sinh lớn hơn hiền chất hai bối phận, năm đó từng đi theo thúc phụ của hiền chất và tiên đế, rất có kiến thức.”
Đoạn Lĩnh hành lễ vấn an với đối phương.


“Ngươi lấy được tấm bảo đồ này ở chỗ nào?” Vị trưởng giả kia hỏi Đoạn Lĩnh.


Vì vậy Đoạn Lĩnh liền lặp lại một lần những lời đã nói với Biên Lệnh Bạch, trưởng giả liền chậm rãi gật đầu lộ ra nụ cười nói với Biên Lệnh Bạch: “Chúc mừng tướng quân, đợi đến khi tìm được bảo tàng này, quân đội của chúng ta liền có thể trang bị đầy đủ, còn mở rộng ra không ít.”


Biên Lệnh Bạch lại nói với y: “Quả là trời cũng giúp ta, theo tính toán của tiên sinh, khi nào có thể khai quật bảo tàng này?”


“Còn phải chờ một chút.” Phí Hoành Đức cuộn bảo đồ lại, nói, “Nghìn vạn lần không thể kinh động người bên ngoài, đợi thuộc hạ tự mình thăm dò xong liền báo cho tướng quân biết.”


Biên Lệnh Bạch lại suy nghĩ một chút, vội vàng gật đầu, còn nói: “Có cần ta phái một đội binh mã đến cho tiên sinh, vừa có thể nghe người sai phái vừa thuận tiện bảo vệ người.”


Phí Hoành Đức lại nói: “Chỉ cần phái vài người cải trang thành mã tặc canh giữ dưới chân núi là được, nếu như suốt hai mươi năm nay đã không có người phát hiện ra chỗ này, như vậy chúng ta cũng không cần nóng lòng quá mức. Hiện tại chỉ có thuộc hạ, người cùng Triệu công tử là biết việc này, hẳn là không thể tiết lộ tiếng gió, tướng quân không cần lo lắng..”


“Ừ.” Biên Lệnh Bạch nói, “Lời này hữu lý.”
Nói xong Biên Lệnh Bạch lại cười ha hả, ngoắc tay với Đoạn Lĩnh bảo y ngồi vào cạnh mình, thân thiết vỗ vỗ bả vai y nói: “Là thượng thiên phái hiền chất đến trợ giúp ta, việc này tất thành!”


Đoạn Lĩnh gật đầu mỉm cười, biểu hiện ra tâm tình cao hứng thay Biên Lệnh Bạch. Phí Hoành Đức lại dùng ánh mắt dò xét nhìn Đoạn Lĩnh, hỏi: “Dọc đường công tử hẳn cũng đã chịu nhiều cực khổ, mới đây ta cũng vừa đi Tây Lương một chuyến trở về.”


Đoạn Lĩnh nói: “Vẫn tốt, cũng may có Vũ Độc đi cùng.”
“Ừ.” Phí Hoành Đức còn hỏi, “Công tử đến Tây Xuyên khi nào?”
“Đầu xuân năm nay.” Đoạn Lĩnh bình tĩnh đáp lời.


Phí Hoành Đức lại hỏi: “Cánh Sơn Đông còn bộ hạ cũ của cha công tử lúc sinh tiền, đã đổi từ hậu quân sang bộ binh, công tử không đi tìm bọn họ ngược lại nương tựa Vũ Độc, nước cờ này đi được không sai.”


Đoạn Lĩnh đáp: “Không dám để lộ tung tích, dù sao lòng người cách một lớp da.”
Phí Hoành Đức gật đầu, lại nói: “Biểu tỷ của công tử bây giờ đã gả đến đâu rồi?”


Trái tim Đoạn Lĩnh nảy lên, biết gã Phí Hoành Đức này mặt ngoài tựa như đang ôn chuyện kỳ thực là muốn thăm dò thân phận của mình. May mà Mục Khoáng Đạt từ sớm đã đưa đầy đủ gia phả của nhân vật Triệu Dung này cho y, mà y cũng chưa từng lơ là bất cẩn: “Không biết tiên sinh đang nhắc đến vị biểu tỷ nào?”


Phí Hoành Đức cười nói: “Người già trí nhớ không tốt, chỉ là năm đó lúc làm việc ở Sơn Đông từng nghe nói bên mẫu tộc của công tử có một vị tiểu thư khuynh quốc khuynh thành…”
“Là tứ biểu tỷ.” Đoạn Lĩnh vội đáp, “Chỉ tiếc sau lại bị bệnh.”


Phí Hoành Đức chậm rãi gật đầu, Biên Lệnh Bạch lại nói với Đoạn Lĩnh, “Phí tiên sinh đi qua không ít địa phương. Tuy xuất thân là người Đảng Hạng nhưng cũng là nhân vật trung kiên trong quân ta, hiền chất ngày thường nên hướng tiên sinh lĩnh giáo nhiều một chút, nhất định sẽ có lợi ích.”


“Dạ.” Đoạn Lĩnh cung kính đáp.
Phí Hoành Đức lại nói với Biên Lệnh Bạch: “Tướng quân còn phải mang địa đồ của Đồng Quan đến xem một chút, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn.”


Đoạn Lĩnh nghe vậy liền biết ở nơi này không còn chuyện của mình nữa, Biên Lệnh Bạch còn giả lả căn dặn một phen, phải nghỉ ngơi một chút, thái độ so với lúc vừa gặp nhau đã cách biệt một trời một vực, nghiễm nhiên đã đặt mình vào vị trí trưởng bối dàn xếp cho y.


Lúc Đoạn Lĩnh đi rồi, Biên Lệnh Bạch liền hỏi Phí Hoành Đức: “Làm sao?”
Phí Hoành Đức hơi trầm ngâm, sau đó trả lời Biên Lệnh Bạch: “Thân phận hẳn là không có sai lầm, phải là người nhà của Triệu tướng quân.”


Lúc này Biên Lệnh Bạch đã có chút yên tâm, nhưng vẫn nói: “Mạo danh thế thân cũng là có khả năng.”


Phí Hoành Đức đáp: “Khả năng không lớn, người cũng nhìn thấy, hài tử này nhất định xuất thân thi thư, lại có một chút khí chất hậu nhân binh gia, lúc mở miệng nói chuyện mang theo mấy phần ổn trọng tự nhiên, khi nhìn thấy người càng không e ngại, tự tin xuất phát ở trong lòng, loại người này cũng không phải tùy tiện liền có thể tìm được, càng không dễ dàng cấu kết với người khác làm chuyện xấu. Vũ Độc phải đi đâu tìm một thiếu niên đầy đủ khí chất, tuổi tác vừa vặn như vậy? Huống hồ nếu như đây thật sự là giả mạo, Vũ Độc cũng không có chút chỗ tốt nào.”


Biên Lệnh Bạch cảm thấy cũng không sai, tìm một thiếu niên giả vờ mang theo bảo đồ, nghìn dặm đưa đến đây đối với Vũ Độc mà nói lại có chỗ tốt gì?


“Người này đầu tiên là phản bội Triệu tướng quân, sau lại hại chết Lý Tiệm Hồng.” Biên Lệnh Bạch dở khóc dở cười nói, “Mặc dù đã đầu nhập dưới trướng Mục Khoáng Đạt cũng không có tiền đồ tốt lành gì, nếu như tìm một đường khác mưu sinh.”


“Vũ Độc một tính cách quả quyết.” Phí Hoành Đức nói, “Sau khi đầu nhập dưới trướng Mục tướng gia, Thương Lưu Quân tất không cho phép hắn trở nên nổi bật, trừ việc đến đây quy thuận tướng quân hắn đã không còn con đường nào khác có thể đi. Đây cũng là việc có thể đoán trước..”


“Nếu không phải Hạ Lan Yết đã đến dầu nhập trước.” Biên Lệnh Bạch nói, “Vũ Độc có thể quy thuận dưới trướng của ta ngược lại cũng không tệ.”


Phí Hoành Đức thở dài nói với Biên Lệnh Bạch: “Nói đến Hạ Lan Yết, thuộc hạ thủy chung vẫn phản đối tướng quân thu lưu người này. Nếu bị triều đình phát hiện, món nợ ám sát tiên đế kia tướng quân liền phủi không sạch được.”


“Mà thôi mà thôi.” Biên Lệnh Bạch không nhịn được vung tay lên, nói, “Không cần nói nữa.”
Phí Hoành Đức gật đầu, nói: “Mấy hôm nay thuộc hạ sẽ dốc công thăm dò tấm bảo đồ này.”


Phí Hoành Đức đứng dậy cáo từ, đợi đối phương đi rồi, Biên Lệnh Bạch lại trưng ra nụ cười vui vẻ, mở tàng bảo đồ ra xem xét nhiều lần, biểu tình toát lên vẻ tham lam.
Vũ Độc và Đoạn Lĩnh cùng bước xuyên qua dãy hành lang tối tăm về phòng.


Gió lạnh thổi tới, Đoạn Lĩnh đột nhiên dừng bước, giống như cảm giác được cái gì đó mà đứng yên trên hành lang.


Trăng ở Đồng Quan rất sáng, to tròn đến tựa như một cảnh tượng huyền ảo không thật, ánh trăng bàng bạc lãng đãng rọi xuống mặt đất. Vũ Độc dừng bước lại, lông mi hơi động, có chút không hiểu nhìn Đoạn Lĩnh.
“Làm sao vậy?” Vũ Độc hỏi.


Chỉ là cổ cảm giác kỳ quái trong lòng vẫn không tiêu tán, nhưng lại chảng nói được nên lời.
Vũ Độc khoát một tay lên vai Đoạn Lĩnh, đứng ở sau lưng y cùng ngắm ánh trăng mông lung bên ngoài, Đoạn Lĩnh có một loại ảo giác, phảng phất như y đã thật sự trở thành cái người tên “Triệu Dung” kia.


“Nước tại Điền Trì, trăng sáng Đồng Quan.” Vũ Độc nói, “Tùng xanh Ngọc Hành, Lam Quan tuyết bạc.”
Đoạn Lĩnh lập tức quay đầu hỏi Vũ Độc: “Ngươi cũng biết?”
“Biết cái gì?” Vũ Độc không giải thích được hỏi lại.


“Này…” Đoạn Lĩnh nhớ đến Lý Tiệm Hồng ngày xưa cũng từng miêu tả một gánh sơn hà Trung Nguyên bằng những câu này, y trầm mặc một lát, sau đó lại nói: “Cha của ta trước đây cũng từng nói, trên đời còn có nhiều nơi rất đẹp.”


“Người trong giang hồ, đều có một trái tim không bị ước thúc.” Vũ Độc thuận miệng nói.
“Nguyên lai đây chính là trăng sáng Đồng Quan.” Đoạn Lĩnh nói, “Còn có rừng phong dưới Ngọc Bích quan…”
“Ngươi sẽ thấy được.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh, “Đi thôi.”


“Ngươi đang nói, sẽ mang ta đi xem sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Nếu ngươi nghĩ như vậy cũng được.” Vũ Độc thuận miệng nói.


Hai người đang ở trong phủ đệ của Biên Lệnh Bạch, không tiện nói quá nhiều chuyện, thế nhưng Đoạn Lĩnh hiểu ý tứ của Vũ Độc, sau khi làm xong chuyện này nếu y thật muốn đi chơi, hắn tự nhiên sẽ đưa y ra ngoài xem một chút.