Tương Kiến Hoan

Quyển 2 - Chương 59: Nghi điểm

Đoạn Lĩnh cảm giác được Vũ Độc còn có lời muốn nói nhưng lại trầm mặc, y vẫn còn muốn biết nhiều hơn liền lên tiếng dò hỏi: “Triệu tướng quân chết như thế nào?”


Vũ Độc tựa vào giường nhỏ, có chút tẻ nhạt nhìn về phía mặt trời chiều bên ngoài, nói: “Tạo phản bất thành bị Tiên đế đánh bại, cuối cùng là do Thương Lưu Quân kết liễu hắn.”
“… Tiên đế thì sao?” Đoạn Lĩnh nói nhiều như vậy, chỉ là vì một câu cuối cùng.


“Tất cả mọi người đều nói người chết trong chiến loạn.” Vũ Độc lắc đầu, nói, “Những người nghĩ như vậy hoàn toàn không hiểu được ngài, người như Tiên đế vĩnh viễn không thua cuộc, người đầu tiên là bị một thích khách mai phục…”
Trái tim Đoạn Lĩnh nhói lên.


“… Sau đó lại bị thích khách Hạ Lan Yết gây thương tích trúng kịch độc Kim Tuyến Minh…”
Trái tim lại nhói lên một lần nữa.


“Ta cầu người không được vọng động xuất chiến, thế nhưng thời cơ gấp gáp, ta chỉ có thể tiến sâu vào trong Tiên Ti sơn, đến Bắc tự nơi Không Minh đại sư đã từng làm trụ trì tìm phối dược giải độc. Trong lúc còn chưa kịp quay về Tiên đế đã không trụ được, lọt vào sự vây công của đám thủ hạ Hạ Lan Yết…”


“Hạ Lan Yết là ai?” Đoạn Lĩnh lập tức hỏi, “Loại độc người trúng phải là cái gì? Kim Tuyến Minh lại là thế nào?”


Vũ Độc đáp: “Kim Tuyến Minh là một loại rắn độc, Hạ Lan Yết cùng ta cũng là người dùng độc, thế nhưng cách hành sự của hắn âm ngoan tàn độc,cùng Ô Lạc Hầu Mục có chút tương tự, đều là người đã từng làm ra chuyện phản bội sư môn.”


Đoạn Lĩnh biết sư môn đối với người trong giang hồ là cực kỳ trọng yếu, tội danh ‘Khi sư diệt tổ’ cũng là tối kỵ, Hạ Lan Yết lại là ai? Vũ Độc nhìn ra sự nghi hoặc của Đoạn Lĩnh, hắn nói: “Hạ Lan Yết, người này cuối cùng vẫn chạy thoát.”


“Người đó vì sao muốn giết…” Đoạn Lĩnh trong lòng chấn động, suýt nữa đã nói ra câu “Người đó vì sao muốn giết phụ hoàng của ta”, may mà có thể kịp thời đổi thành “bệ hạ của chúng ta”. Vũ Độc liếc nhìn Đoạn Lĩnh, đối với biểu tình hiếu kỳ rõ ràng của cậu như vậy cũng cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng đây dù sao cũng coi như thiên hạ đại sự, là câu chuyện trà dư tửu hậu trong mắt mọi người.


Vũ Độc lắc đầu, không tiếp tục nói nữa, Đoạn Lĩnh nghe được phân nửa lại bị cắt đứt cũng cực kỳ nóng ruột, chỉ là không dám biểu hiện quá bức thiết, một lát sau lại đẩy đẩy Vũ Độc, hỏi: “Tại sao không nói nữa?”
Vũ Độc không nhịn được nói: “Không muốn nói tiếp.”


Đoạn Lĩnh: “Nói cho ta biết đi.”
Vũ Độc đột nhiên phát hỏa, nói: “Không, muốn, nói!”
Đoạn Lĩnh: “…”


Đoạn Lĩnh không ngờ rằng Vũ Độc sẽ đột nhiên nổi giận, nhất thời bầu không khí trong xe cũng trở nên khẩn trương Đoạn Lĩnh chỉ đành im lặng ngồi vào một bên, chỉ là y vừa nhớ đến phụ thân viền mắt lại ửng đỏ.
Vũ Độc: “…”


Vừa rồi Vũ Độc tâm tư rối loạn mới quát Đoạn Lĩnh một câu, không ngờ rằng phản ứng của đối phương lại lớ như vậy.
“Được rồi được rồi.” Vũ Độc nói, “Chỉ là do ta không muốn nói tiếp nhưng ngươi lại cứ hỏi mãi.”


Đoạn Lĩnh liếc nhìn Vũ Độc, khóe mắt hồng hồng cố nén rơi lệ.


Vũ Độc đối với Đoạn Lĩnh đơn giản là hết cách rồi, không phải chỉ là hơi lớn tiếng chút thôi sao? Thế nào lại trưng ra biểu tình muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu như vậy. Hắn một bên cảm thấy người này thật sự quá phiền phức, một bên lại không khỏi cảm thấy áy náy, khi nhìn vào biểu tình của Đoạn Lĩnh thì trong lòng lại giống như bị móng mèo cào cào vài cái.


“Được rồi, được rồi, ta nói.” Vũ Độc biết không thể tránh được, chậm rãi nhắm mắt lại thở ra một hơi, thanh âm mang theo rầu rĩ cùng chua xót.


“Mỗi người đều không ngừng hỏi ta.” Vũ Độc nói, “Hỏi ta Tiên đế đã chết như thế nào, ta không ngừng giải thích, chỉ là bộ dạng của bọn họ, cái nhìn của bọn họ đối với ta…”


Đoạn Lĩnh đã hiểu, Vũ Độc hẳn là đã lặp lại một đoạn hồi ức này rất nhiều lần, hắn nhất định đã bị Lý Diễn Thu, Thái tử giả, Mục Khoáng Đạt… tất cả mọi người đều nghi ngờ tra hỏi. Bọn họ vì mục đích riêng tư của mình không kiêng nể mà nhiều lần hướng Vũ Độc xác nhận, mưu cầu… chờ một chút, cầu cái gì?


Từ trong những lời cảm thán này, Đoạn Lĩnh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ trọng yếu.
“Đã có những người nào hỏi ngươi vấn đề này?” Đoạn Lĩnh cố gắng giãy dụa thoát khỏi sự ràng buộc của tâm tình.


Vũ Độc mở mắt ra quan sát Đoạn Lĩnh, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, thuận miệng nói: “Thừa tướng, Hoài Âm hầu, Đoan Bình công chúa, Kim thượng, Thái tử, Tạ Hựu.”
“Tạ Hựu là ai?” Đoạn Lĩnh hỏi.


“Thống soái Hắc giáp quân.” Vũ Độc đáp, “Thân binh của Hoàng đế Trung Nguyên, ai làm Hoàng đế gã liền là người của kẻ đó.”
“Hoài Âm hầu là ai?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
“Phò mã đương triều.” Vũ Độc nói, “Trượng phu của Đoan Bình công chúa.”


Cái chủ đề này đã bị lệch đi rất xa, thế nhưng Đoạn Lĩnh lại cấp tốc chỉnh lý lại suy nghĩ của mình, hỏi: “Thích khách là ai phái đến?”


“Không biết.” Vũ Độc nói, “Hạ Lan Yết phản bội sư môn cướp đi Đoạn Trần Duyên xong thì vô cùng cẩn thận, còn tập hợp một đám thích khách làm thủ hạ, phiêu bạt ra tái ngoại, ai cho gã tiền gã liền giúp đối phương giết người. Chỉ là gã cũng sợ Không Minh đại sư tìm mình gây phiền phức, vì vậy rất ít tiếp xúc với người Hán. Lúc đầu ta còn tưởng là Mục tướng gia tìm gã, thế nhưng con đường tiếp xúc giang hồ của Mục tướng gia chỉ có một mình Thương Lưu Quân, mà Mục tướng gia lại cực kỳ sợ chết, tuyệt đối không thể để Thương Lưu Quân cách mình quá xa, đừng nói đến việc để hắn đi tái ngoại tìm một người không nhất định sẽ giao dịch với mình.”


“Triệu Khuê ư…” Vũ Độc suy nghĩ một chút, lại nói, “Người này cũng không tìm được Hạ Lan Yết, vì vậy đến nay ai cũng không biết rốt cục là kẻ nào muốn ám hại Tiên đế.”
“Nếu như là Mục tướng gia đã hạ thủ thì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.


“Vậy dĩ nhiên chỉ có thể đi tìm y mà hỏi.” Vũ Độc nói, “Chỉ là Mục tướng gia đến nay vẫn một mực điều tra tung tích của Trấn Sơn Hà, cũng từng nói chuyện với ta, ta nghĩ hẳn không phải là y. Cho dù y có tư tâm muốn ám sát Tiên đế, thế nhưng với tài trí và tầm nhìn của y, tuyệt đối không lựa chọn thời điểm đó.”


“Như vậy.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhìn đi nhìn lại, trong đám người tìm ngươi dò hỏi cái chết của Tiên đế, nhất định có một người là hung thủ sau màn.”
Vũ Độc: “…”
Câu nói này của Đoạn Lĩnh như một gậy đánh thẳng vào đầu Vũ Độc, nhất thời lay tỉnh hắn.


Vũ Độc lẩm bẩm: “Đúng rồi, ta vì sao lại không nghĩ đến đâu?”


Người nọ vì sao lại nhiều lần đề ra nghi vấn với Vũ Độc, dò hỏi toàn bộ quá trình Lý Tiệm Hồng băng hà? Chỉ vì đối phương muốn xác nhận có để lộ manh mối gì hay không? Vũ Độc có nghi ngờ ai là chủ mưu sai khiến Hạ Lan Yết mưu hại tiên đế hay không? Đây là một khoảng ân oán cực lớn, nhất định phải xóa đến không còn vết tích, bằng không sau này một khi bản án được lật lại nhất định càng liên lụy rộng lớn hơn, nhất là sau khi Thái tử về triều…


“Là ai đây?” Vũ Độc lẩm bẩm.
Hoài Âm hầu, Đoan Bình công chúa, Mục Khoáng Đạt, Lý Diễn Thu, Thái tử, Tạ Hựu…
“Tạ Hựu không có bao nhiêu khả năng.” Vũ Độc nói, “Nếu như hắn muốn ám sát Tiên đế đã có thể hạ thủ từ trước, người này có thể bài trừ.”


“Nếu như là bị người mua chuộc thì sao?” Đoạn Lĩnh nói, “Cũng có thể hắn đã về dưới trận doanh của kẻ khác, ví dụ như nói… hắn cùng Tứ vương gia là một phe.”


Đoạn Lĩnh nghĩ xong cũng cảm thấy kinh hoảng, y mặc dù không có vào triều thế nhưng cũng vì sai sót của Lang Tuấn Hiệp khiến tính mạng của y gặp một lần trắc trở, đồng thời cũng thay đối rất nhiều chuyện. Nếu như bây giờ y đang ngồi trên vị trí Thái tử những chuyện y cần đối mặt nhất định sẽ càng nhiều, mỗi một thời khắc đều có thể dẫn họa sát thân.


“Tứ vương gia sao?” Vũ Độc nói, “Ta nhìn không thấu y, Hoài Âm hầu cũng rất có thể, dù sao…”
Vũ Độc lắc đầu, hắn thật sự cũng không nghĩ ra, Mục Khoáng Đạt trái lại biến thành người ít bị nghi ngờ nhất.
Đoạn Lĩnh hỏi: “Trấn Sơn Hà là bội kiếm của tiên đế sao?”


Vũ Độc buồn bực, Đoạn Lĩnh thế nào lại có điểm hơi quá thông minh rồi, có thể từ trong những tin tức ít ỏi như vậy tổng hợp phân tích, sau đó suy đoán ra thật nhiều manh mối, hắn nhịn không được nhìn đối phương một cái.
“Làm sao vậy?” Đoạn Lĩnh vẫn còn đang chìm trong suy tư.


“Ngươi rất thông minh.” Vũ Độc nói, “Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu. Có mấy lời khi đứng trước mặt Mục tướng gia, ngươi nghìn vạn lần không thể thùy tiền nói ra miệng.”


“Được… Ta biết.” Đoạn Lĩnh hôm nay mình đã nói với Vũ Độc không ít, may mà vẫn chưa khiến hắn hoài nghi.


“Chỉ cần tìm ra Trấn Sơn Hà đang ở trong tay ai.” Vũ Độc nói, “Liền biết được hung thủ sau màn ám sát tiên đế. Còn có một khả năng, ai cũng không phải, Hạ Lan Yết là do Hốt Tất Liệt phái tới.”
Lại tăng lên một khả năng, Đoạn Lĩnh cực kỳ đau đầu, chỉ đành tạm thời không nghĩ đến nữa.


Xa xa chân trời yên hà như máu, đêm nay bọn họ nghỉ lại trong trạm dịch, Đoạn Lĩnh trắng đêm lăn lộn khó ngủ, lại nghe trong viện vang lên tiếng địch của Vũ Độc, phảng phất mang theo ít nhiều phiền muộn.


Vũ Độc là một người nghiêm túc, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, sự mệt mỏi cùng cao ngạo của hắn chỉ là bằng chứng cho tính nghiêm túc mà thôi. Hắn là loại người chẳng bao giờ nghĩ đến việc cùng người khác thông đồng làm bậy, trước sau đều là lưỡi dao sắc bén được giấu kín trong vỏ, dựa vào những lời nói hôm nay của hắn, trong lòng Đoạn Lĩnh lại có một ý niệm, Vũ Độc là người có thể tin tưởng.



Đêm nay, Tây Xuyên cực kỳ oi bức, đó là dấu hiệu cho một hồi cuồng phong bạo vũ sắp đến.


Thái Diêm vội vàng bước qua hành lang, trên người đầy mồ hôi dính dấp, sắc mặt không quá tự nhiên, lúc bước vào tẩm điện hắn liền hành lễ với Lý Diễn Thu. Lý Diễn Thu là đang uống thuốc, trên bàn còn để một phong tấu chương.


“Trong lúc dời đô, mọi việc con đều phải suy tính cẩn thận.” Lý Diễn Thu nói.
“Dạ.” Thần sắc của Thái Diêm có chút bất định.
Lý Diễn Thu uống được nửa chén thuốc thì cũng chú ý thấy biểu tình của Thái Diêm, hỏi: “Ô Lạc Hầu Mục đâu?”
“Đã rời kinh.” Thái Diêm nói.


Lý Diễn Thu lại hỏi: “Hoàng nhi ngủ không ngon?”


Thái Diêm miễn cưỡng cười cười, Lý Diễn Thu liền ngoắc ngoắc tay ý bảo hắn tiến đến gần. Lý Diễn Thu gọi Thái Diêm là ‘Hoàng nhi’ cũng có nghĩa đã xem hắn như con ruột của mình, đối xử cực kỳ thân cận, sau khi gọi hắn đến gần còn lấy bát tổ yến đặt trên bàn đưa cho, nhìn hắn uống cạn.


Vùng quanh lông mày của Thái Diêm như có như không nhíu chặt, Lý Diễn Thu lại hỏi: “Ngày ngươi trở về ta đã từng nói, Ô Lạc Hầu Mục là loại người ai cũng không để vào mắt, để y đi theo con ta cuối cùng cũng không quá yên tâm. Lần này y lại ra ngoài làm cái gì?”


Thái Diêm suy nghĩ một chút, nói: “Hồi hương tế tổ.”
Lý Diễn Thu thở dài, ngẫm lại một chút rồi nói: “Gọi Trịnh Ngạn đến đây đi, Ngũ cô của con mấy ngày trước cũng có đề cập đến.”


Thái Diêm lắc đầu, ngược lại nhìn kỹ tấu chương trên bàn muốn nói lại thôi, Lý Diễn Thu để ý đến liền bảo cung nhân hầu hạ lui đi.
“Giang Châu cách Hoài Âm quá gần.” Thái Diêm lúc này mới lên tiếng, “Để Trịnh Ngạn tiến cung, con luôn cảm thấy không quá vững vàng.”


Lý Diễn Thu không trả lời, chỉ gật đầu


Một hồi im lặng khá lâu, Lý Diễn Thu lại nói: “Dù sao vẫn phải duy trì mặt ngoài với Diêu Phục, may mà con hiện tại tuổi tác vẫn còn nhỏ, lại có Tứ thúc ở đây, huống hồ hắn còn phải kiêng kỵ Mục gia, bên ngoài lại có Tạ Hựu coi chừng. Cuối năm dời đô hẳn là có thể ổn thỏa, tương lai vài năm nữa hẳn là cũng không xảy ra loạn lạc gì.”


“Nếu Hoàng huynh còn tại.” Lý Diễn Thu ôn hòa cười nói, “Lúc này huynh ấy hẳn sẽ nói ‘Đã sớm nên dời đi, cần gì phải sợ gã!’. Hoàng huynh chính là người như vậy, Diêu Phục cũng phải kiêng kỵ huynh ấy ba phần, điểm này con không giống phụ thân cho lắm.”


Sắc mặt của Thái Diêm có chút biến đổi, nói: “Tứ thúc nói phải, dù sao cũng phải dời đô.”
Lý Diễn Thu khoát khoát tay, nói: “Cân nhắc kỹ càng là chuyện tốt, thế nhưng đôi khi cũng không nên quá e ngại, những việc cần học cứ học, tương lai chậm rãi sẽ hiểu rõ.”