Đoạn Lĩnh và Thái Diêm còn chưa hạ quyết định nên chạy về hướng nào Nguyên quân đã vọt vào trong thôn, cướp đoạt phóng hỏa, nơi nơi đồ sát. Đáng thương cho thôn dân chất phác, có không ít người còn đang ngủ say, không biết chút gì đã đánh mất tính mệnh, có người toàn thân bắt lửa lao ra, lại bị ngựa dẫm, trúng tên mà chết.
Quân Nguyên cười ha hả, coi người sống cũng như một món đồ chơi, lại bắn cung thêm một lượt, sau đó phá cửa từng nhà tìm kiếm phụ nữ. Tới khi đứng trước một gian nhà, liền bị Đoạn Lĩnh nấp phía sau cửa đột nhiên đâm ra một kiếm cắt đứt yết hầu, ngã quỵ xuống.
Đoạn Lĩnh đem người kéo vào trong phòng, lại cùng Thái Diêm tựa vào cửa sổ lén lúc dò xét bên ngoài. Lại có càng nhiều quân Nguyên đến đây, tựa hồ đã chọn cái thôn này làm cứ điểm.
“Phải lập tức chạy đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Tất cả đều là tàn binh, người nhất định là càng ngày càng nhiều, nếu không chạy liền không kịp nữa!”
Thái Diêm hít sâu nhìn Đoạn Lĩnh, đang muốn nói mình sẽ yểm hộ y, Đoạn Lĩnh lại nắm chặt cổ tay của hắn, chậm rãi lắc đầu.
Thái Diêm hiểu được ý tứ của Đoạn Lĩnh, y không muốn lại có người hy sinh vì mình, cho dù có chết cũng phải cùng chết. Hai người lúc này cực kỳ cẩn thận, từ phía cửa sau lặng lẽ bỏ trốn.
Vừa rời khỏi phạm vi thôn nhỏ đã bị một gã nguyên quân phát hiện, hai mũi tên vùn vụt bắn qua đều bị Đoạn Lĩnh cùng Thái Diêm né người tránh được. Nguyên quân ghìm cương ngựa nghi ngờ nhìn một chút, cũng không truy bắt ahi người mà xoay người về phía thôn xóm.
Trái tim Đoạn Lĩnh thình thịch đập loạn, Thái Diêm cho rằng đã thoát được đại nạn, nào ngờ phía sau lại vang lên càng nhiều tiếng gầm lùng sục, chấn động cả núi rừng.
“Chạy mau!” Thái Diêm gào lên.
Nguyên quân cười ha hả, hiển nhiên xem bọn họ giống như những thôn dân trốn chạy kia, đều là con mồi trong cuộc chơi khát máu, bọn binh lính kia thúc ngựa đuổi theo, phảng phất giống như đây chỉ là một trò tranh tài, ai có thể bắt được hai con mồi kia trước liền thắng cuộc. Trong đêm tối, Đoạn Lĩnh biết đã đến khoảnh khắc sinh tử, nếu lần này trốn không thoát chỉ còn một con đường chết.
Đoạn Lĩnh cắn răng không dám phát ra thanh âm, mang theo Thái Diêm hướng vào bóng tối lẩn tránh, địa hình Tiên Ti sơn phi thường phức tạp, hai người càng là chưa bao giờ đặt chân đến nơi này, hoàn toàn không tưởng tượng phía trước sẽ là cái gì đang chờ mình. Đám cỏ gai, cành khô va quẹt tạo ra hàng loạt vết thương trên người hai thiếu niên, thế nhưng bọn họ lại không dám dừng bước, rừng núi quanh co, tùy thời có thể một cước đạp xuống khoảng không, rơi vào vực sâu vạn trượng, bóng cây kẽ lá lay động hệt như quỷ ảnh rình rập khắp mọi phương hướng.
Ta không thể chết được… Phụ thân còn đang chờ ta…
Đó là ý niệm duy nhất trong đầu Đoạn Lĩnh, chống đỡ cho y tiếp tục chạy trốn.
Nhưng mà từ phía sau có một sợi dây thừng bay đến tròng vào cổ Đoạn Lĩnh.
“Chạy!” Đó là lời nói cuối cùng Đoạn Lĩnh dùng tất cả sức lực gào lên.
Thái Diêm xoay người muốn cứu, Đoạn Lĩnh lại bị sợi dây kia kéo đến cả người tung lên, bay về phía lùm cây, ngay sau đó là một tràng cười to của đám quân lính, đem Đoạn Lĩnh kéo xuống sườn núi. Cả người Đoạn Lĩnh bị đá tảng, bụi cây va đập khắp nơi, xóc nảy đến không chịu được, bàn tay lại cố gắng nắm chặt dây thừng, tránh cho cổ bị siết chặt.
Y bị đám quân lính một đường kéo về thôn nhỏ ban đầu, toàn thân đều mang theo thương tích, cái cổ cũng sắp bị gãy lìa. Ngay sau đó đám quân Nguyên lại quay về phía y cười lên vài tiếng ɖâʍ đãng, xôn xao nói chuyện với nhau, một gã kéo tóc của y qua, dùng chủy thủ cắt đứt dây thừng đang xiết chặt của y, Đoạn Lĩnh quỳ rạp xuống mặt đất, há miệng nôn khan, thở dốc.
Quân Nguyên lại đem Đoạn Lĩnh kéo qua, thuần thục lột áo khoác, xé nội y, còn không ngừng sờ mó vùng ngực của y, ngay cả ngọc bội trên cổ cũng bị tiện tay kéo đứt, cùng với áo khoác bị ném sang một bên.
Gã Nguyên binh đột nhiên ngẩng ra, sau đó bốn phía vang lên tiếng cười giòn giã, giống như vừa mới phát hiện Đoạn Lĩnh là nam nhân vậy.
Đoạn Lĩnh chợt hiểu, đám binh sỹ kia cho mình cùng Thái Diêm là một đôi phu thê trong thôn, liều mạng nắm tay chạy trốn, bọn họ muốn bắt phụ nữ, nam nhân liền không hề quan tâm.
Nguyên binh không chút lưu tình giáng cho Đoạn Lĩnh một bạt tai, Đoạn Lĩnh bị đánh đến trong đầu kêu “ong” một tiếng, lúc này nếu y muốn phản kháng chỉ cần đem bội đao trên thắt lưng của đối phương đoạt lấy, tùy thời có thể chấm dứt sinh mệnh của gã ta. Thế nhưng y cũng sẽ lập tức bị bọn lính điên cuồng kia bắn thành một cái sàng.
Vì vậy Đoạn Lĩnh cũng không có phản kháng, cho dù bị đánh đến khóe miệng rỉ máu y cũng cố chờ đợi cơ hội thích hợp nhất. Một gã Nguyên binh trực tiếp kéo y vào phòng, lập tức thô bạo đẩy y xuống, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng
Trên giường còn có một cổ thi thể khác, Nguyên binh ở bên cạnh thi thể cởi đến toàn thân xích lõa, lại xoay sang muốn xé quần của Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh mặc cho gã hành động, thẳng đến khi trong miệng đối phương vang lên vài tiếng lầm bầm, cũng không biết là đang nói gì, một tay của Đoạn Lĩnh chạm vào thanh cốt đao giấu trong giày.
Ngay sau đó Nguyên binh nắm tóc của y nhìn chằm chằm trong chốc lát, rồi liền kéo sát lại xem y như phụ nữ mà mãnh liệt hôn lên. Đoạn Lĩnh liền đột nhiên đâm thẳng vào người gã.
Một đao đó vô cùng tinh chuẩn, cắm thẳng vào ngạch cổ của Nguyên binh, cắt đứt cổ họng của đối phương. Nguyên binh ôm cổ, miệng không ngừng thử phát ra tiếng kêu, thế nhưng thanh quản đã đứt đoạn vô pháp lên tiếng cầu cứu. Đoạn Lĩnh lại đem cốt đao hung hăng cứa mạnh, máu tươi phun ra, ngay sau đó y cẩn thận đem Nguyên binh thả xuống đất, bên ngoài đám đông còn đang uống rượu cuồng hoan, sẽ không có người chú ý đến nơi này.
Y leo qua cửa sổ lặng lẽ chạy trốn, chọn một phía yên tĩnh hẻo lánh mà đi, trước mặt chính là vách đá vạn trượng, chỉ cần sơ sảy một chút liền có thể ngã xuống. Y dán người sát vào bách đá, chậm rãi di động, hướng về phía vật thể cách mình gần nhất, mơ hồ là một khe hở nhất tuyến thiên[ ], thế nhưng mây đen đã che phủ ánh trăng, y thật sự không phân biệt được một mảnh đen kịt trước mắt rốt cuộc là rừng cây hay vách đá bờ bên kia.
Ta không thể chết được, ta không thể chết được.
Phụ thân còn đang tìm ta.
Đoạn Lĩnh nhớ tới những thứ Lý Tiệm Hồng thường ngày dạy bảo, lúc này không tiếp tục sợ hãi, hít sâu một hơi dồn sức nhảy qua, đến khi đáp xuống lại là còn kém một chút, dưới chân lung lay khẽ trượt, bàn tay quơ quào chợp được một sợi dây leo, y đặt hết trọng lượng cơ thể lên đó, tiếp theo lại là một tiếng đứt lìa.
Ngay sau đó, Đoạn Lĩnh mang theo vô số vết thương trên người, cầm một đoạn dây leo đứt, rơi vào trong bóng tối.
–
Ánh lửa rọi đỏ nửa bầu trời đêm, Thái Diêm lạc đường, mò theo ven sơn đạo xuống núi, đột nhiên nghe được một trận tiếng vó ngựa, hắn lập tức nép vào trong rừng cây.
Một người một ngựa, dọc theo sơn đạo tiến lên, người đó ghìm cương dừng ngựa, rút kiếm ra tung người nhảy xuống, tìm kiếm trong bụi cây rậm rạp.
Thái Diêm: “…”
Đối phương đột nhiên xuất kiếm, Thái Diêm đón không được lại trúng một chưởng, nhất thời lục phủ ngũ tạng đều cuộn lên, thanh kiếm vừa vặn vắt ngang cổ hắn.
“Đoạn Lĩnh?” Thanh âm của Lang Tuấn Hiệp vang lên.
Thái Diêm lập tức nói: “Là ta!”
Trên lưng Bôn Tiêu có hai người cùng ngồi, lao nhanh trên sơn đạo gập ghềnh, sau khi Thái Diêm kể xong những chuyện đã xảy ra, Lang Tuấn Hiệp vẫn trầm mặc không lên tiếng.
“Ngươi từ người đỉnh núi xuống?” Lang Tuấn Hiệp nói, “Ta biết cái thôn đó, giá!”
Một lúc lâu sau, Lang Tuấn Hiệp cùng Thái Diêm cũng đến được cái thôn kia, toàn bộ thôn xóm đã bị một ngọn lửa thiêu trụi, thế lửa hừng hực, mà Nguyên quận lại chẳng biết đã rời đi nơi nào. Trời đã tờ mờ sáng, Lang Tuấn Hiệp gọi to: “Đoạn Lĩnh ——!”
“Đoạn Lĩnh!” Thái Diêm cũng lớn tiếng kêu gọi.
“Đoạn Lĩnh!” Thanh âm của Lang Tuấn Hiệp quanh quẩn trong sơn cốc, một lát sau y bắt đầu dập lửa, mùi của thịt và mỡ cháy khét đến buồn nôn, chung quanh tất cả đều là thi thể đã cháy đen kịt, chỉ là thế lửa càng lúc càng lớn
“Đừng xông vào!” Lang Tuấn Hiệp che mũi miệng vọt vào, một lát sau lại thất tha thất thểu đi ra, Thái Diêm mạnh mẽ kéo y qua một bên.
Hai người tựa vào một thân cây đầu thôn, Thái Diêm bắt đầu lớn tiếng khóc to.
Lang Tuấn Hiệp quát: “Ngươi thề đi! Ngươi nói cho rõ! Thật là ở đây sao?!”
Thái Diêm không nói gì, bi thương không gì sánh nổi.
Lang Tuấn Hiệp thở dốc một lát, đứng lên, nhìn cảnh tượng biển lửa cắn nuốt vạn vật.
“Ngươi vì sao không tới sớm một chút!” Thái Diêm giận dữ hét, xông đến đẩy mạnh Lang Tuấn Hiệp.
Thế lửa càng lúc càng lớn, gần như liên lụy cả một đỉnh núi, bọn họ lui lại từng chút một, cứ lần lữa như vậy, đột nhiên một cơn mưa to đổ xuống, chậm rãi dập tắt tất cả mầm lửa, đất đá cũng lần lượt bị hòa tan.
Lang Tuấn Hiệp tiến vào thôn trang đã bị cháy thành phế tích, y từ trong đám tro bụi tìm được miếng ngọc bội lấp lóe quang mang, nó đã bị nước mưa xối thật lâu, trở nên bóng loáng như mới.
Sau đó, y quỳ trên mặt đất nhìn vào một thi thể, chạm vào xương cánh tay đã cháy đen từ lâu của thi thể, xác nhận đó có phải là Đoạn Lĩnh hay không[ ].
“Ngươi tên là gì?” Thái Diêm đã khôi phục lại bình tĩnh.
Lang Tuấn Hiệp không trả lời.
Thái Diêm còn nói: “Ngươi vì sao không tới sớm một chút để bảo hộ y?!”
Lang Tuấn Hiệp lại tìm kiếm, lần nữa chạm vào một cái cổ tay đen kịt, nỗ lực phân biệt cái xác kia có phải là Đoạn Lĩnh hay không.
Thái Diêm còn muốn nói gì nữa, Lang Tuấn Hiệp đã xoay người hung hăng đá một cước vào ngực hắn, Thái Diêm đập vào gốc cây, ngất đi.
Không biết qua bao lâu, hắn dần dần tỉnh lại, lúc mở mắt ra vẫn thấy người đàn ông kia không ngừng lục lọi trong thôn.
“Người đã chết.” Thái Diêm nói, “Cho dù ngươi có hối hận hơn nữa cũng vô ích.”
Lang Tuấn Hiệp quỳ gối ở giữa thôn, uể oải bất kham, đầu tựa vào trong bùn lầy.
–
Trong thanh âm ầm ầm của dòng nước mãnh liệt lao từ trên cao xuống. Đoạn Lĩnh chậm rãi tỉnh lại.
Toàn thân y đều đang chảy máu, mấy con linh cẩu từ xa xa nhìn y, dòng thác gầm gừ mãnh liệt, Đoạn Lĩnh thất thểu tách khỏi đường nhìn của đám linh cẩu, lảo đảo chạy trốn.
“Con nếu có chuyện gì…”
“Biết rồi, nếu con có chuyện gì, người cũng không sống được. “
Đoạn Lĩnh cũng không biết khí lực của mình từ nơi nào tới, có lẽ là vì câu nói kia vẫn một mực quanh quẩn bên tai y. Y dùng hết tất cả tinh lực chạy ra khỏi thung lũng, mơ mơ màng màng tìm được một sơn động, lập tức chui vào, nằm sấp trong động thở dốc.
Y lại bắt đầu phát sốt, cũng sốt liên tục cả một ngày, thế nhưng giống như kỳ tích vậy, trong mộng của y câu nói kia luôn không ngừng vang lên, lập lại “Nếu con có mệnh hệ gì, cha cũng không sống được.”, phảng phất giống như bờ môi ôn nhu của Lý Tiệm Hồng đang ghé sát vào tai y, thấp giọng khích lệ. Y nhất định phải sống tiếp.
Ta không thể… không thể chết ở nơi này.
Lúc Đoạn Lĩnh mở mắt ra lần nữa, ý niệm duy nhất của y cũng chỉ có sống sót.
Y tìm một chút dược thảo mọc trong khe suối, tươi sống ăn vào, lại bới ra một ít rêu xanh và vỏ cây cùng nuốt xuống bụng. Y vẫn hướng về phía nam mà đi, ven đường không hề gặp phải sói hổ hay mãnh thú gì, thầm nghĩ quả nhiên lão thiên vẫn chưa tuyệt đường ta.
Đi hết mấy ngày, chân của y đã không còn một mẩu da lành lặn, máu tươi nhễ nhại, nhiều chỗ xưng phồng, chỉ dùng vỏ cây bao lại. Những tao ngộ khi còn thơ bé đã khiến y kiên cường dẻo dai không gì sánh được, không có thức ăn y liền đi tìm trứng chim, hái trái cây, ăn hoa, ăn cả cá sống vừa bẳt được —— ăn tất cả những gì có thể ăn.
Cho đến khi rời khỏi bìa đông của Tiên Ti sơn, y liền biết mình sẽ sống.
Xa xa có một thôn xóm thật nhỏ, y trốn trong đống rơm, kiên nhẫn đợi đến đêm xuống thì vào thôn trộm một bộ y phục đắp lên người, lại tìm một đôi giày để mang, cầm lấy hai cái trứng gà đập ra ăn sống, lại thăm dò tìm được mấy cái bánh bột nóng hổi trong bếp lò, vội vã nhét vào trong ngực, tiếp tục chạy đi.
Lúc thay quần áo, hắn sờ trên người một cái mới nhớ ra đã đánh mất ngọc bội.
Mà thôi, so với tính mệnh của mình, cho dù phụ thân biết mình đã đánh mất ngọc bội nhất định cũng sẽ không nặng lời trách mắng.
Đây là nơi nào? Đoạn Lĩnh chỉ theo bản năng nhìn sao Bắc Đẩu, hướng về phía nam mà đi, chỉ cần nghe được thanh âm con người liền trốn mất, tựa như chim sợ cành cong, lại cũng biết cứ men theo đường lớn chắc chắn sẽ gặp thôn xóm. Quả nhiên, ven đường y có nhìn thấy một vài thôn làng, nhìn phục sức và sinh hoạt của những người đó, hẳn là tộc Tiên Ti.
Mỗi lần y đến một thôn xóm lại trộm ít lương thực, không ngừng suy nghĩ chẳng biết khi nào là an toàn, có thể đường đường chính chính đi về phía nam. Dưới bầu trời đêm đầy sao, y nép vào một góc cây, lật qua lật lại suy nghĩ, tưởng tượng đến khi Lý Tiệm Hồng không tìm được mình có phải vô cùng tuyệt vọng, thiếu chút nữa liền rút kiếm tự sát, lại như thế nào bị đám thủ hạ ngăn lại, đợi đến khi nhìn thấy y còn sống trở về, sẽ là mừng đến rơi lệ ra sao, thế nào ôm nhau khóc rống…
Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút không khỏi cảm thấy buồn cười, nhịn không được phát ra tiếng cười giòn giã. Cười cười rồi lại bắt đầu nghẹn ngào, cuộn tròn dưới tàn cây ô ô khóc lóc.
Lần này chỉ cần có thể bình an trở lại, bọn họ liền không bao giờ… tách khỏi nhau nữa.
Gương mặt Đoạn Lĩnh đẫm lệ, trong lúc ngủ say đột nhiên có cái gì đó đụng vào y, ngay sau đó y choàng dậy thét to, có một con chó đang nhào tới!
Đoạn Lĩnh cuống quýt định rút chủy thủ ra chống cự, lại nghe được có tiếng người đến, trong lòng đột nhiên khẽ động, cũng không chống lại nữa. Người đến nói tiếng Tiên Ti, trong tay cầm theo một ngọn đèn soi vào mặt y.
——————
1/ Nhất tuyến thiên: Một kiểu địa hình chỉ xuất hiện ở các ngọn núi đá lớn, là hai vách đá kề sát vào nhau, khoảng cách gần gũi đến mức nếu nhìn từ xa liền giống như một sợi chỉ dẫn thẳng lên trời. Là kiểu địa hình một người trấn thủ vạn quân khó qua.
Ở trong tình huống này, hẳn là Đoạn Lĩnh đã chạy đến một bên vách đá, suy đoán phía dưới là thung lũng, như vậy phần đen đen phía bên kia rất có thể là mảnh còn lại của nhất tuyến thiên, thế nhưng bởi vì trời quá tối nên không thể xác định.
2/ Đoạn Lĩnh khi ở Nhữ Nam từng bị đánh gãy tay, vì vậy Lang Tuấn Hiệp dò xét xương tay của những xác chết để tìm Đoạn Lĩnh.