Betor: mèomỡ
“Nhóc con, suýt nữa hại chết ta!” Lưu Hán Thanh nhoài người trên chăn ảo não, hô hấp đã thuận, sắc mặt cũng khôi phục bình thường. So với lúc trước tóc hơi bù xù một chút, quần áo cũng có vài nếp gấp.
“Trẻ con không dễ lừa.” Tôi cực kỳ đắc ý, vừa nói vừa hôn lên cái mặt non nớt của Tiểu Thương Sí. Thằng bé mới một tuổi ba tháng cũng đã hiểu phải dùng trí để thắng, tương lai lớn lên nhất định thành tài!
Đang chơi, người tùy tùng đánh tôi ngất xỉu lúc trước đi vào, quỳ gối sau lưng Lưu Hán Thanh tháo búi tóc của anh ta xuống, lấy một cái lược sừng trâu từ trong ngực chảy tóc sau đó buộc lại cho anh ta. Xử lý xong xuôi, người tùy tùng thu lược, vuốt vuốt lại nếp áo cho anh ta, hỏi, “Thái tử điện hạ, truyền lệnh chưa ạ?”
Nghe vậy, nụ cười trên môi tôi lập tức cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc. Thái tử điện hạ?
“Truyền lệnh, ta cùng Lăng cô nương và Thương Sí dùng bữa ở đây.” Lưu Hán Thanh gật đầu, không còn vẻ vui đùa, thay vào đó là dáng vẻ lưu manh quen thuộc.
“Vâng.” Tùy tùng gật đầu, đứng dậy lui ra.
Thấy tôi kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm, Lưu Hán Thanh bật cười, phất tay nói, “Đừng có bày ra cái vẻ mặt đó, ta không muốn cô vì vậy mà câu nệ, thái tử cũng chỉ là một thân phận mà thôi. Trong quân doanh này ta cũng giống các tướng sĩ khác. Chúng ta ăn thịt giống nhau, uống rượu giống nhau, ngồi đệm giống nhau, ngủ giường giống nhau. Người Oa Tắc ta không nghiêm trọng hóa tôn ti trật tự giống Long Triều các cô đâu.
Tôi thu lại vẻ kinh ngạc, gật đầu một cái. Từ cách chung sống của anh ta với bốn vị tùy tùng là có thể thấy được. Mặc dù tùy tùng cung kính gọi anh ta là chủ tử, nhưng thân phận chủ tớ không chênh lệch mà giống bằng hữu hơn. Thái tử điện hạ… thật không thể tin được thân phận thật sự của anh ta lại tôn quý như thế!
Bữa trưa được mang lên, tôi ôm Tiểu Thương Sí ngồi trên đệm đối diện với Lưu Hán Thanh, ở giữa là một cái bàn ăn thấp. Trên bàn bày hai đùi dê nướng, ba đĩa thức ăn, hai bát cơm, còn có một bát giống như thạch hoa quả.
Lưu Hán Thanh đẩy bát thạch hoa quả tới trước mặt tôi, nói: “Đây là ‘canh trứng sữa’ chuẩn bị cho Thương Sí, đầu bếp chọn trứng gà cùng sữa tươi, ta cũng đã bảo cần vụ thêm rau với thịt nạc vào.”
Nghe anh ta nói như vậy, tôi lấy thìa múc thử mỗi ít canh trứng sữa lên. Mùi thơm lập tức xộc vào mũi, trong canh có rau và thịt nạc, mùi vị rất thơm. Ngay cả canh màu vàng nhạt cũng mềm và trơn!
Ngoài canh trứng sữa, đùi dê nướng với thức ăn đương nhiên cứng hơn, nhìn ra được Lưu Hán Thanh rất quan tâm chuẩn bị đồ ăn cho Tiểu Thương Sí.
Mùi thơm mê người làm cho Tiểu Thương Sí sốt ruột, chơi đùa một hồi lâu bây giờ thằng bé đã đói bụng, đập vào tay tôi giục tôi cho nó ăn.
“Chờ một chút, mẹ thổi cho nguội rồi cho con ăn.” Tôi kéo bàn tay nhỏ bé của nó lên hôn, dùng thìa vớt một lớp thịt bên trên, khí nóng bốc lên mang theo mùi thơm mê người.
Tiểu Thương Sí tham lam hít hít, đưa lưỡi liếm môi. Tôi thổi nguội, múc một thìa cho vào miệng thằng bé. Thằng bé mới nhai được một ít liền vỗ lên bàn, lóng ngóng khen, “Thơm thơm!”
“Nhai từ từ kẻo nghẹn.” Tôi vừa dặn dò vừa múc một thìa thứ hai đợi nó nuốt rồi lại đút.
“Liệt Minh Dã thật có phúc, có thể lấy được một cô nương tốt như cô.” Lưu Hán Thanh một tay chống cằm, vừa nói vừa cười vui vẻ.
Nghe vậy, động tác đút canh hơi dừng lại, gương mặt đỏ bừng. Tôi muốn giải thích, cuối cùng lại nuốt trở về. “Lưu Hán Thanh là tên giả của anh đúng không?” Tôi đè nén xấu hổ, đổi chủ đề.
“Không sai, tên thật của ta là Y Tư Tạp.” Anh ta giơ tay, cầm dao cắt thịt dê đặt ra giữa bàn trước mặt ba người, xong rồi nói: “Hôm nay ta mời cô tới là hy vọng cô giúp ta một việc.”
“Giúp?” Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, hết sức kinh ngạc. Tôi và anh ta không chung quốc gia, cũng không cùng một dân tộc, tôi có thể giúp anh ta làm gì?
“Ta hy vọng cô giúp ta thuyết phục Liệt Minh Dã, để cậu ta giúp ta trước khi khai chiến.” Anh ta nói rất nghiêm túc, không hề mang vẻ lưu manh thường thấy. Nhưng tôi cười, xua tay. “Rất xin lỗi, tôi không giúp được anh. Thiếu gia có suy nghĩ của mình, tôi không thể tác động đến cậu ấy. Liệt thị là gia tộc trung thành, quyết sẽ không đối đầu với triều đình, làm nhục tổ tông.”
“Sai!” Anh ta đưa một ngón tay lên lắc lắc, quả quyết phản bác. “Trung thành là tốt, nhưng không thể ngu trung! Theo ta được biết, lão tướng quân đã chết oan, Hoàng thượng Long triều ba năm nay cũng chẳng quan tâm. Liệt Minh Dã trung thành nhưng hắn ta vẫn luôn nghi ngờ Liệt Minh Dã, thậm chí bởi vì sự hâm mộ của ta mà trút giận lên Liệt Minh Dã. Chỉ bằng hai việc này đã chứng minh hắn ta không phải là minh quân, hơn nữa còn chưa coi Liệt Minh Dã là tâm phúc. Hắn ta chỉ coi Liệt Minh Dã như binh sĩ ném đi thăm dò. Một Hoàng thượng như vậy có đáng để cậu ta tiếp tục trung thành không? Liệt lão tướng quân cả đời trung liệt, cuối cùng lại bởi vì không có quân lương mà bị dồn vào chỗ chết, kết quả của ông ấy chẳng lẽ không phải là ví dụ tốt nhất sao?”
Anh ta nói một hơi rất dài, càng nói càng khiên tôi trợn tròn mắt, đợi đến khi anh ta nói xong mắt tôi cũng đã trợn hết cỡ rồi. Ôi trời, sao anh ta lại biết được hai chuyện này! Anh ta đã lén điều tra Liệt Minh Dã bao nhiêu?!
Cho đến giờ phút này tôi mới hiểu ngoài mặt anh ta không nghiêm túc thực chất lại có suy nghĩ sâu xa! Tôi bị mấy câu nói của anh ta làm cho nghẹn họng không trả lời được.
“Ta không chỉ một lần nói hâm mộ Liệt Minh Dã, đối với cậu ta, ta có thể thề! Thứ nhất ta muốn thể hiện tình cảm, thứ hai là hi vọng cậu ta giúp ta đoạt thiên hạ thống nhất lãnh thổ. Chiến tranh nhiều năm liên tục không ngừng, dân chúng lầm than, cuộc sống như vậy cũng nên kết thúc rồi!” Anh ta không hề giấu giếm vì sao nhất định phải lôi kéo được Liệt Minh Dã mới thôi, anh ta tự tin quá mức.
“Đừng chắc chắn như vậy, Long Triều đất rộng giàu có, binh nhiều tướng mạnh, đâu phải anh muốn thống nhất là thống nhất được?” Tôi không đồng ý với suy nghĩ của anh ta. Nếu thật sự có thể giải quyết, vì sao nghiệp lớn thống nhất lại kéo dài hết năm này đến năm khác, thậm chí thay triều đổi đại vẫn không được như ý?
“Ha ha ha ha!” Nghe tôi nói vậy anh ta cười híp hết cả mắt, uống một ly rượu, tiếp tục nói, “Long Triều loạn trong giặc ngoài, quốc khố trống rỗng, hoàng thượng ngoài mặt bình tĩnh nhưng thực chất đã bể đầu sứt trán! Ba Vương thái ấp [*] đều cầm binh đề cao thân phận. Không nói đến Oa Tắc ta cùng người Ô ở Tây Bắc, riêng chuyện ba Vương mưu phản cũng đủ khiến hoàng thượng các cô phải đánh trận thêm mấy năm!” Dứt lời, anh ta cắt miếng thịt dê bỏ vào trong miệng nhai.
[*] Thái ấp: trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới.
“Anh…” Tôi khiếp sợ không nói nên lời, anh ta lại biết rõ tình hình Long Triều như thế! Ba Vương kia là ai? Ôi trời, tôi vốn còn không biết! Hay cho một tên Y Tư Tạp! Hay cho một tên Oa Tắc! Vì thống nhất lãnh thổ, rốt cuộc bọn họ đã chuẩn bị trước bao lâu?! Thực sự khiến người ta kinh hãi, vừa thấy lạnh cả lòng vừa kích động!
“Đối với Liệt Minh Dã mà nói cô là một người rất đặc biệt, cô nói chắc chắn cậu ta sẽ nghe.”
“Anh đề cao tôi quá rồi.” Tôi run rẩy chống chế, người trước mắt cơ trí không tương xứng với tuổi!
“Chiến sự xảy ra, ai cũng cần dựa vào một thế lực hậu thuẫn lớn để sống, cô và Liệt Minh Dã cũng không ngoại lệ.” Nói đến đây, anh ta hơi ngừng, ngay sau đó bổ sung, “Cô có từng nghĩ tới, nếu cô rơi vào tay kẻ khác sẽ mang đến cái gì cho Liệt Minh Dã không?”
Nghe vậy tôi ngẩn ra, giật mình rồi kinh sợ, hít một hơi lạnh! Tôi hiểu ý của anh ta, nếu tôi rơi vào tay kẻ khác sẽ trở thành uy hiếp đối với Liệt Minh Dã! Không sai!
Nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm! Chỉ vài ba lời của Y Tư Tạp đã lập tức phân tích rõ ràng thế cục, hơn nữa còn vạch ra nguy cơ tai họa ngầm. Đột nhiên tôi hơi sợ, không biết việc mình được Liệt Minh Dã coi trọng rốt cuộc là đúng hay sai. Nếu một người có điểm yếu, vậy sẽ trở thành người bị kẻ khác điều khiển!
Nắm chặt cái thìa trong tay, tôi nhìn Y Tư Tạp rót rượu. Anh ta bắt tôi tới đây chẳng lẽ là vì uy hiếp ép Liệt Minh Dã nghe theo? Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị tôi lập tức bác bỏ. Tôi cảm thấy anh ta tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân hèn hạ như vậy. Cho dù muốn bắt Liệt Minh Dã cũng sẽ tự mình đánh một trận, thắng quang minh chính đại mới có thể khiến người khác phục!
Anh ta ngước mắt nhìn tôi, trong đôi mắt lấp lánh là nụ cười chân thành, anh ta không cần nói thêm gì nữa, tự mình ăn cơm.
“Mẹ!” Tiếng gọi củ Tiểu Thương Sí khiến tôi hoàn hồn, lúc này mới nhớ tôi quên đút cho thằng bé ăn. Vội nặn một nụ cười gượng với thằng bé, tôi múc canh trứng sữa đút cho nó.
Sau bữa ăn, Tiểu Thương Sí chơi mệt rồi ngủ, tôi đi đi lại lại trước giường không thể bình tĩnh nổi. Lời của Y Tư Tạp như tảng đá lớn ném vào mặt hồ, không những kích thích ngàn gợn sóng mà còn khuấy động cuồn cuộn mênh mông! Biết người biết mặt chẳng biết lòng, tôi chỉ cho rằng Y Tư Tạp không đơn giản lại không ngờ anh ta là thái tử Oa Tắc! Lại càng không ngờ anh ta là một người suy nghĩ sâu xa nhạy bén như vậy!
Lại một Đức Thân Vương nữa! Vừa nghĩ vậy, khuôn mặt tươi cười của hai người họ đều hiện lên trước mắt, rồi nụ cười ấy lại dần dần biến thành thiên la địa võng. Nhưng cũng có điểm khác biệt. Y Tư Tạp sẽ không mưu tính sau lưng người khác, mà Đức Thân Vương lại luôn ngấm ngầm tính kế người ta! Khách quan mà nói, Y Tư Tạp làm cho người ta cảm thấy khá thoải mái, ít nhất anh ta muốn làm gì sẽ nói thẳng ra, không sợ người ta biết, lại càng không sợ người ta ngăn. Mà Đức Thân Vương lại… vô cùng thâm trầm!
Những chữ ‘giúp Đức Thân Vương một tay’ trong thư mưu phản của Trang phi tự động hiện lên trong đầu tôi, tôi dừng bước nhíu mày. Trang phi thật sự không đơn giản, bề ngoài cô ta ngọt ngào nhưng lại che giấu nhiều không thua kém gì Đức Thân Vương. Thế lực trong triều hơn phân nửa đều ở trong tay Đức Thân Vương, mà sáu năm cô ta ở trong cung cũng lôi kéo được không vây cánh. Nếu cô ta vẫn còn vương vấn không dứt được với Đức Thân Vương, họ cùng nhau liên thủ, vậy triều đình sẽ biến thành cục diện thế nào? Tôi không dám nghĩ, thật không dám!
Còn nữa, ba Vương cầm binh đề cao thân phận, chuyện này khiến tôi nhớ lại Ngô Tam Quế, Cảnh Tinh Trung và Thượng Khả Hỉ thời Khang Hi. Ba người bọn họ lấy Ngô Tam Quế cầm đầu, thế lực lớn nhất, có tặc tâm, có can đảm làm phản, nhưng kết cục lại…
Nhìn cục diện triều đình, có mấy người trung thành? Khoan hãy nói đến văn thần, võ tướng ngoài Liệt Minh Dã còn ai có thể giúp Hoàng thượng hóa giải ưu sầu? Vốn dĩ tôi tưởng rằng chiến tranh luôn diễn biến theo từng bước, càng ngày càng căng thẳng kịch liệt, lại không biết ngay từ lúc tôi còn chưa hiểu gì về thế cục thiên hạ, tình hình triều chính đã không còn cứu vãn được nữa rồi! Tên đã lắp vào cung, không bắn không được!
Chân mày nhíu chặt, bước chân chậm chạp mà nặng nề. Tôi và Tiểu Thương Sí rơi vào trong tay Y Tư Tạp, chuyện này chắc chắn Mục Liễu Nhứ đã báo cho Liệt Minh Dã từ lâu. Cậu ta tuyệt đối sẽ không tới doanh để cứu giữa ban ngày, chỉ có thể đợi đến lúc màn đêm buông xuống mới có thể hành động! Nhưng tôi có thể nghĩ ra, vậy Y Tư Tạp càng có thể. Một mặt tôi vừa mong Liệt Minh Dã sẽ sớm đưa tôi và Tiểu Thương Sí rời khỏi nơi đây, mặt khác lại sợ cậu ta rơi vào bẫy của Y Tư Tạp. Đây đúng là việc quân cơ không ngại dối trá!
Đột nhiên tôi cảm thấy thật là phiền phức, dừng bước dùng sức ngồi xuống giường, hai tay kéo kéo lọn tóc. Tôi vừa gặp phải chuyện là lại không kìm chế được suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ tới nghĩ lui cũng có thể giải quyết được gì? Không phải là càng khiến mình nhìn rõ thực tế thôi sao! Tôi nằm xuống giường nhìn lên đỉnh lều, cả người có cảm giác mệt mỏi vô lực.
Suy nghĩ vẩn vơ cuối cùng vẫn quay lại Liệt Minh Dã. Hoàng thượng nghi ngờ cậu ta đã khiến quân thần sinh ra một tầng ngăn cách, tương lai còn có tầng hai, tầng ba sao? Nếu có, Liệt Minh Dã có dẫn binh làm phản hay không? Đặt mu bàn tay lên trán, nhắm hai mắt lại, tôi chỉ mong Hoàng thượng đừng tiếp tục phụ lòng Liệt Minh Dã, chỉ mong vĩnh viễn không có ngày quân thần trở mặt thành thù!
**
Sau bữa tối, màn đêm buông xuống.
Tiểu Thương Sí vung kiếm gỗ chơi đùa trong lều, tôi ngồi trên đệm nỉ ngắm nhìn thằng bé. Ánh nến lung linh kéo dài bóng người bé nhỏ đang múa kiếm. Thằng bé vui vẻ nở nụ cười làm hốc mắt tôi ươn ướt, nó ra đời không đúng lúc, lại chọn đúng thời loạn.
Thằng bé còn nhỏ như vậy đã phải chứng kiến sự xấu xí của thế gian. Liệu việc này có gây ảnh hưởng đến tâm lý sau này của thằng bé không? Có thể làm cho nó trở nên cuồng bạo giống như Liệt Minh Dã hay không? Nghĩ đến đây, trái tim tôi co rút đau thương…
Đầu bị đập bộp một cái, tôi bừng tỉnh, ngước mắt lên nhìn… Chuôi kiếm gỗ đập vào mắt, sau đó là vẻ mặt đáng đánh của Tiểu Thương Sí khi đánh lén thành công làm cho người ta cảm thấy vừa muốn tức vừa muốn cười.
“Mẹ vụng về!” Cái miệng nhỏ nhắn của thằng bé cười toe toét. Tôi vươn tay kéo thằng bé vào trong ngực đánh đòn, vừa đánh vừa nói: “Oắt con đáng ghét, nên phạt!” Ra vẻ như đang đánh nhưng thực chất tôi chỉ vỗ nhẹ.
Thằng bé lắc lắc cái mông cười ha ha, đôi tay nhỏ kéo kéo áo tôi rồi chui vào lòng tôi, ngồi trên đùi tôi, vung vẩy hai chân.
“Bảo bối, còn chưa ngủ sao?” Tôi vuốt ve mặt thằng bé dịu dàng hỏi. Bây giờ đã khuya lắm rồi, thường ngày vào lúc này thằng bé đã tiến vào mộng đẹp.
“Muốn chơi!” Thằng bé nhảy xuống khỏi người tôi. Nhìn thằng bé tập trung vung vẩy kiếm gỗ tự chơi đùa tôi bỗng nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ. Tôi cảm thấy thằng bé cũng đang chờ Liệt Minh Dã đến giống tôi, nếu không vì sao quá giờ rồi mà vẫn chưa ngủ?
Tôi đứng dậy đi tới cửa vén mành lên, bên ngoài tối đen như mực, vài chiếc đèn trong doanh chập chờn theo gió lóe ra vầng sáng lúc tối lúc sáng, trăng tối gió lớn. “Haiz…” Tôi thở dài, thả mành xuống xoay người. Chân trước chưa đặt xuống, một sức mạnh đã đẩy tôi nhào về phía trước, ngay sau đó lại ôm chặt lấy tôi.
Tôi kinh hãi định la lên, nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Tôi vui sướng đến nỗi che miệng lại, vội vàng xoay người về phía sau. Ngũ quan tuấn mỹ kia lập tức đập vào mắt. “Thiếu gia…” Kìm nén niềm vui sướng, tôi khẽ gọi. Cuối cùng cậu ta cũng bí mật tiến vào!
Liệt Minh Dã không nói gì, dùng sức hôn lên trán tôi, ngay sau đó buông tôi ra đi về phía Tiểu Thương Sí. Tiểu Thương Sí đang chơi vui vẻ bị cậu ta dùng tay ngăn kiếm gỗ lại. Lúc thằng bé nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu ta chỉ kêu ‘A’ một tiếng.
Liệt Minh Dã liếc nhìn một vòng trong lều, sau đó nhìn chăm chú vào cây nến đang cháy bên cạnh giường nhỏ. Thấy thế tôi lập tức hiểu ý, cậu ta muốn phóng hỏa nhân cơ hội rối loạn để chạy trốn!
Tôi hiểu nhưng Tiểu Thương Sí không hiểu. Liệt Minh Dã buông kiếm gỗ ôm thằng bé lên, rồi sau đó giơ giản đẩy cây nến. Thấy thế, hai mắt Tiểu Thương Sí sáng rực, lầm tưởng cậu ta muốn chơi đùa với mình cho nên vung kiếm gỗ đánh. Kiếm gỗ đánh bộp lên thân giản khiến mũi giản quét trúng cây nến. Cây nến thuận thế ngã xuống, nến rơi trên giường.
Thấy thế tôi và Liệt Minh Dã cùng giật mình, nhìn nhau, phát hiện khóe miệng đối phương co rúm, muốn cười lại sợ binh lính Oa Tắc phát hiện.
Chuyện Liệt Minh Dã muốn làm được Tiểu Thương Sí đánh bậy đánh bạ hoàn thành. Nhưng thằng bé hoàn thành không ngờ đến kết quả. Nhìn thấy lửa đốt đệm giường liền “A” một tiếng thật to, hoang mang nhìn tôi và Liệt Minh Dã, ánh mắt kia như đang hỏi, ‘Tại sao lại như vậy?’
“Làm tốt lắm!” Liệt Minh Dã nhỏ giọng khen, dắt tôi vòng qua giường hẹp, lật một góc phía sau lều lẻn trốn ra ngoài. Tôi quay lại nhìn lều, ánh lửa bên trong đã lớn dần lên.
Liệt Minh Dã đông lượn quanh tây tránh, tránh khỏi lều chính chạy tới lều sát biên phòng. Trốn thuận lợi là do toàn bộ tướng sĩ ở biên phòng đang nằm bất động, xem ra là bị đánh ngất xỉu.
“Cháy rồi, mau dập lửa…”
“Mau đuổi theo, đừng để hai mẹ con họ chạy thoát…”
Hai tiếng gào thét một trước một sau chứng tỏ chuyện đã bại lộ. Liệt Minh Dã sải bước nhanh chóng dẫn chúng tôi chạy về phía biên phòng…
“Trốn đâu!” Tiếng quát chói tai với ánh lửa ập tới, phía trước đang đen như mực bỗng chốc sáng rực như ban ngày!
Liệt Minh Dã đột nhiên dừng bước, bắp thịt toàn thân nhanh chóng chuyển sang trang thái sẵn sàng chiến đấu. Cậu ta giao Tiểu Thương Sí cho tôi, hai tay cầm giản bảo vệ hai chúng tôi.
Tôi ôm chặt Tiểu Thương Sí, bóng đen bay qua đỉnh đầu, ngay sau đó trong ngực trống rỗng! Tôi kinh sợ, bật thốt kêu. “Thương Sí!”
“Liệt Minh Dã, cậu một thân một mình dám lẻn vào doanh trại Oa Tắc ta. Có dũng khí!” Y Tư Tạp ôm Tiểu Thương Sí trong ngực cười híp mắt gật gật đầu. Tiểu Thương Sí trong lòng anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghiêng đầu quét nhìn mọi người tại đây.
Tôi theo bản năng nắm lấy áo Liệt Minh Dã, trái tim như treo lên, bây giờ… còn đi được sao?
“Lưu Hán Thanh, thả con trai ta ra!” Hai mắt Liệt Minh Dã lạnh lẽo thấu xương, hơi thở cũng âm u mà hung ác.
“Không thả, ta rất thích thằng nhóc này.” Y Tư Tạp vừa nói vừa vỗ vỗ cái mông tròn của Tiểu Thương Sí. Tiểu Thương Sí sờ sờ mông, sờ sờ đầu, quay đầu nhìn về phía tôi gọi, “Mẹ!”
Tôi mở miệng muốn nói, Y Tư Tạp đã trước một bước ôm nó lùi về sau, đồng thời lên tiếng. “Bắt lại.” Hàng trăm tướng sĩ tay cầm đuốc đồng loạt xông lên, bao vây quanh tôi và Liệt Minh Dã.
Tôi thầm nghĩ xong rồi, tôi không biết võ công, trong tay cũng không có binh khí, có tôi ở đây rõ ràng là vướng chân Liệt Minh Dã!
Không có nhiều thời gian cho tôi suy nghĩ linh tinh, Liệt Minh Dã đã bắt đầu triển khai chiến đấu với trăm tên tướng sĩ. Giản, đao, người, lửa, bốn hình ảnh làm cho người ta hoa hết cả mắt. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì đã bị cậu ta ôm lấy eo, cũng nghe thấy tiếng cậu ta quát, “Đá vào ngực hắn!”
Không kịp suy nghĩ, tôi giơ hai chân đạp thật mạnh binh sĩ đang vung đao xuông tới, nhanh như ‘Phật Sơn vô ảnh cước’ vậy. Tướng sĩ không địch lại được, kêu rên ngã ra ngoài theo lực đạp.
“Đững vững!” Liệt Minh Dã vừa nói vừa đặt tôi xuống đất, nắm song giản đỡ công kích của hai người khác, cũng bay lên lấy chân đá hai người khác ngã sang bên cạnh.
Tôi ổn định thân thể không ngã, một tay vỗ ngực nuốt nước miếng, ‘Phật Sơn vô ảnh cước’ vừa nãy sao tôi làm được? Hoàn toàn không có ý thức!
“Ha ha ha ha, mẹ giỏi! Mẹ giỏi!” Tiếng cười của Tiểu Thương Sí làm tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy thằng bé vỗ tay nhảy nhót, không hề có chút ý thức nguy hiểm nào.
Y Tư Tạp ôm bụng cười lăn lộn, chỉ vào tôi muốn nói lại bị tiếng cười át mất. Thấy thế khóe miệng tôi co giật dữ dội.
Tiếng binh khí va chạm càng lúc càng kịch liệt, tôi bị kẹp giữa Liệt Minh Dã và tướng sĩ, lấy một địch trăm, tỷ lệ quá chênh lệch!
Eo bị ôm lần nữa, lúc này tôi thông minh, thuận theo lực của Liệt Minh Dã âm thầm vận sức, chuẩn xác đá vào ngay giữa sống mũi tướng sĩ! Thế vung mạnh không giảm, tôi lại liên tục đạp bay năm người. Khi có người xông tới, Liệt Minh Dã nhanh nhẹn kéo tôi lại để tránh cho tôi bị thương, cùng lúc ấy cậu ta sẽ thay phiên tôi nâng chân đá vào tướng sĩ, tướng sĩ bị đạp người ngã ngựa đổ!
Không biết đao của người nào rơi xuống đất, tôi nhanh chóng cầm lấy. Thấy tôi có binh khí, tướng sĩ gần đó không dám tùy tiện tiến lên, nhưng vẫn tấn công không ngừng.
Liệt Minh Dã vừa chém giết vừa bảo vệ cho tôi, tôi không muốn làm vướng chân cậu ta vung đao không để cho tướng sĩ đến gần. Hai chúng tôi dựa lưng vào nhau, vai kề vai, đồng tâm hiệp lực, lần đầu tiên có cảm giác ‘Vợ chồng đồng tâm, nỗ lực đồng lòng’!
Một trăm người quả nhiên không dễ đánh, trên trán tôi mồ hôi chảy ra như mưa, căng thẳng, mạnh mẽ vung đao. Liếc mắt nhìn sang Liệt Minh Dã, căn bản không thể tìm thấy chút hốt hoảng nào trên mặt cậu ta. Cậu ta rất bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt lấp lánh có hồn giống như lúc này chỉ là một vụ náo loạn nhỏ chứ không phải là đao thật thương thật! Tôi thầm bội phục cậu ta, dùng lời nói Y Tư Tạp nói lúc trước, thật sự rất khí phách!
Thời gian trôi qua, tôi vừa tự vệ, vừa giúp Liệt Minh Dã, ước chừng khoảng hai nén hương, một trăm tướng sĩ ương ngạnh như gián cuối cùng cũng không bò dậy nổi, ngã xuống đất kêu rên tựa như mấy con sâu ngọ nguậy, xem ra bị thương không nhẹ.
Trải qua trận chiến dài, tôi chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, tay cầm đao cũng không ngừng run rẩy. Liệt Minh Dã lại không như vậy, cậu ta tiêu sái lẫm liệt vung tay áo, đặt song giản vào tay trái, tay phải thong thả đặt sau lưng. Tôi nhìn đến ngây người, đao nắm ở trong tay rơi ‘cạch’ xuống mặt đất, cứ ngớ ra như con ngốc: được, rất đẹp trai…
“Liệt Minh Dã, ta nhất định phải có được cậu!” Y Tư Tạp dậm chân thề, hai mắt sáng ngời.
“Tiếp tục chứ?” Liệt Minh Dã mày kiếm khẽ giương lên, giọng điệu bình tĩnh.
Y Tư Tạp lắc đầu, khom lưng vỗ vỗ đầu Tiểu Thương Sí, nói với thằng bé, “Cha nhóc đúng là anh hùng hào kiệt khó gặp, ra đấy đi.”
Tiểu Thương Sí a một tiếng, chầm chậm chạy về phía tôi.
Y Tư Tạp vung tay lên, tướng sĩ chắn đường lập tức rẽ làm hai.
Tôi ôm lấy Tiểu Thương Sí, theo Liệt Minh Dã bước qua trăm tên tướng sĩ ngã xuống đất kêu rên. Trước khi đi qua biên phòng tôi có nghe thấy Y Tư Tạp ở sau lưng nói, “Trở về nói với chủ soái Thân Vương của các cậu biết, bảo hắn chuẩn bị chiến tranh, Oa Tắc ta tuyệt đối không nương tay!”
“Hừ, chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng!” Liệt Minh Dã không quay đầu lại, hừ lạnh thay mặt Đức Thân Vương nhận chiến thư.
Cách xa doanh trại Oa Tắc, Liệt Minh Dã huýt dài một tiếng gọi ngựa, ôm tôi nhảy lên.
Trên đường về, tôi nắm lấy tay cậu ta đang đặt ở eo tôi không ngừng cười, hơn nữa còn không kìm được lẩm bẩm, “Thiếu gia, cậu thật giỏi…” Cậu ta chỉ mới mười lăm tuổi đã trưởng thành như vậy, tôi luyện thêm mấy năm nhất định không ai có thể địch nổi!
Tôi khen cậu ta khiến Tiểu Thương Sí ngửa đầu, trước ngó ngó tôi, sau đó nhìn Liệt Minh Dã, cuối cùng nhếch miệng cười nói, “A… cha thật giỏi!”
Vừa dứt lời, con ngựa đột nhiên ngừng lại, Liệt Minh Dã vội vàng ghìm chặt cương ngựa, một tay níu lấy cổ áo Tiểu Thương Sí nhấc lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Con vừa nói cái gì?”
Tiểu Thương Sí chu môi không để ý tới cậu ta, nghiêng đầu ôm cổ tôi mè nheo, làm nũng, “Mẹ, ngủ ngủ.”
“Đợi lát nữa ngủ, con vừa mới gọi cha! Gọi lại lần nữa!” Tôi vỗ nhẹ mặt thằng bé không cho nó ngủ, trong lòng vui sướng không thua gì Liệt Minh Dã. Phải biết rằng ai thằng bé cũng gọi, chỉ duy có Liệt Minh Dã là không gọi, lúc nãy thằng bé gọi vậy làm cho người ta vui mừng khôn xiết!
Thằng bé cố gắng mở hai mắt, đưa bàn tay nhỏ bé vỗ vào lồng ngực Liệt Minh Dã, vừa đánh vừa bĩu môi, “Xấu, xấu, cướp mẹ, không cho.”
Nghe vậy, tôi á khẩu, nhanh chóng quay đầu nhìn Liệt Minh Dã. Vui mừng trên mặt cậu ta không còn, thay vào đó là sắc mặt xanh mét, cơ trên mặt có chút co rúm.
“Ngủ đi, tỉnh ngủ rồi gọi cũng không muộn.” Tôi vội đẩy tay Liệt Minh Dã ra bảo vệ Tiểu Thương Sí, tránh lúc cậu ta nổi điên sẽ vứt bỏ con trai mình.
Liệt Minh Dã tức giận đến nỗi cả người run rẩy, khí nóng phun ra từ trong mũi, quát khẽ một tiếng giục ngựa chạy.
Tôi nhìn Tiểu Thương Sí trong ngực dở khóc dở cười. Vốn tưởng rằng thằng bé không biết gọi, ai ngờ là do nó ghi thù Liệt Minh Dã ngang ngược nên mới vậy. Đúng là…