Ánh mắt Liệt Minh Dã càng lúc càng khiếp người, càng lúc càng sắc bén, tôi cách chăn bông vẫn như bị phỏng da. Trốn ở trong chăn không phải biện pháp, rùa đen rút đầu không có tác dụng, tôi lập tức dùng sức xốc chăn bông lên ngồi dậy.
Vì tôi tung chăn quá đột nhiên, Tiểu Thương Sí ngừng kéo tóc cậu ta, có vẻ hơi kinh ngạc, đôi mắt to đen láy ngơ ngác nhìn tôi. Liệt Minh Dã không ngờ tôi sẽ đột ngột chui từ trong chăn ra, cũng sửng sốt, ánh mắt khiếp người lúc này có chút giảm bớt.
Tôi mở miệng muốn nói, cửa phòng bỗng mở ra. Nhìn lại, chỉ thấy Thảo Hồ cười tủm tỉm cầm giấy bút đi vào. Thấy thế, tôi giống như nhìn thấy cứu tinh, vội gọi, “Thảo Hồ!”
“Lăng cô nương, cô tỉnh rồi!” Anh ta đặt giấy bút ở trên bàn, đi tới trước giường bắt mạch cho tôi, chẩn đoán xong mỉm cười gật đầu, nói, “Thân thể không còn gì đáng ngại, chỉ do mệt mỏi thôi.” Anh ta vừa nói vừa thả tay tôi ra, “Cô có thể nói chi tiết những gì có liên quan đến ‘bệnh đậu mùa’ cho ta không, ta hoàn toàn không biết gì về bệnh này cả.”
Nghe vậy, tôi muốn còn chẳng được, vội gật đầu đáp, “Đương nhiên có thể!” Có việc để làm, tôi sẽ không để ý ánh mắt Liệt Minh Dã nữa, như thế rất tốt!
Anh ta ngồi bên cạnh bàn, chấp bút chờ đợi, vẻ tò mò sốt ruột trong mắt làm tôi phì cười. Nhìn anh ta lúc này chẳng khác gì học sinh tiểu học.
Tôi nở nụ cười, Liệt Minh Dã lại phóng cho tôi một ánh mắt lạnh lẽo u ám, lạnh đến mức tôi run rẩy không ngừng. Tôi vội thu nụ cười, nghiêm túc nói, “‘Bệnh đậu mùa’ là một loại bệnh truyền nhiễm cấp tính, triệu chứng đầu tiên là phát sốt, toàn thân nổi mẩn đỏ, sau đó biến thành mụn nước, cuối cùng hóa thành mủ mụn nước. Khoảng mười ngày sẽ kết vảy, sau khi tróc vảy sẽ để lại sẹo, thường gọi là ‘rỗ mặt’. . . . . .” Nói đến đây tôi không thể tiếp tục nữa, bởi vì ánh mắt lạnh lẽo u ám của Liệt Minh Dã đã chuyển thành kinh ngạc.
“Thiếu gia, cậu có thể đi ra ngoài trước được không?” Tôi dùng ngón trỏ và ngón giữa ấn huyệt Thái dương, có cậu ta ở đây, toàn thân tôi đều không thoải mái, đặc biệt là trong phòng này còn tràn ngập mùi chua không biết tên, thật là làm người ta không nói nổi nữa mà. Cảm thấy ba người chúng tôi đồng thời ở trong một căn phòng cứ là lạ, dường như có áp lực nào đó cứ đè lên ngực khiến người ta không thoải mái.
Nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc của Liệt Minh Dã lập tức biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo u ám. Cơ bắp trên mặt kéo căng, sắc mặt cực kỳ khó coi.”Vì sao ta phải đi ra ngoài? !” Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn nhét tôi vào trong miệng ăn sạch.
Tôi há miệng thở dốc, nuốt xuống những lời muốn nói, quay đầu nói với Thảo Hồ, “Sang phòng huynh đi.”
Không đợi Thảo Hồ đáp lời, Liệt Minh Dã đã đứng bật dậy, lườm hai chúng tôi một lượt, hung dữ quát tôi, “Không cho phép cô vào phòng hắn ta, nói ở đây!” Nói xong, giận dữ phất tay áo, ôm Tiểu Thương Sí rời khỏi phòng gian, “Rầm” một tiếng đạp cửa rời đi.
Hai tay tôi bịt tai, mở một mắt, nhắm một mắt, tôi nhìn cửa phòng mở rộng không khỏi há hốc miệng. Chỉ đổi phòng tiếp tục thảo luận về “bệnh đậu mùa” mà thôi, cậu ta lại tức giận vậy sao? !
“Phụt…. ha ha ha ha! Ha ha ha ha!” Thảo Hồ ôm bụng cười lăn lộn, chỉ vào tôi cười gục xuống bàn, “Lăng cô nương, hiện giờ rút cuộc ta đã hiểu, hóa ra ta ở trong mắt phó soái đã trở thành ‘cái đinh trong mắt’, ‘cái gai trong thịt’! Ha ha ha ha, ha ha ha ha!”
Nghe vậy, má tôi ửng đỏ, nắm tay dùng sức đánh xuống giường, xấu hổ lúng túng trừng mắt nhìn cửa phòng mắng to, “Liệt Minh Dã, cậu coi tôi là ai hả!” Thằng nhóc chết tiệt, chỉ e tôi làm ra chuyện tổn hại phụ đức!
Tiếng cười của Thảo Hồ làm tôi không biết phải làm sao, cầm gối đầu ném anh ta, trách mắng, “Câm miệng, không cho cười, bằng không đừng hòng biết được những thông tin còn lại của ‘bệnh đậu mùa’!”
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, anh ta tránh được gối đầu lập tức ngừng cười, chấp bút nghiêm túc nói, “Xin cứ nói!”
Thấy thế, tôi bật cười. Anh ta quả đúng là y si, ngoại trừ y học thì chẳng biết gì!
Tôi giảng giải, anh ta cẩn thận ghi lại, khi thì đặt câu hỏi, khi thì nhắc lại trọng điểm gạch chân ghi chú. Tôi vừa giải đáp vừa nhìn bên ngoài phòng, Liệt Minh Dã quả thật đã rời khỏi phòng nhưng chưa đi xa, mà ôm Tiểu Thương Sí đứng ở ngoài cửa sổ nghe lén, hành vi này của cậu ta thật làm người ta dở khóc dở cười.
Giải đáp, ghi lại xong, Thảo Hồ buông bút tấm tắc khen, “Lăng cô nương thật sự là một cô gái đặc biệt, ta tự nhận thông hiểu ‘kỳ nan tạp chứng’ khắp thiên hạ, lại không biết gì về bệnh đậu mùa. Ngay cả sách thuốc sư phụ để lại cũng không có ghi chép gì về căn bệnh này!”
Nghe vậy, tôi chỉ cười không nói. Không thể giải thích, dù sao cũng không thể nói cho anh ta là tôi đến từ thế giới tương lai, cũng không thể nói cho anh ta trong tương lai bệnh đậu mùa đã biến mất, càng không thể nói thời không anh ta đang sống thực ra vốn không tồn tại.”Mọi việc luôn có lần đầu, huynh không cần để ý, loài người sinh sôi không ngừng, tùy thời đại phát triển luôn sẽ xuất hiện những chuyện những vật mới mẻ, bao gồm cả tật bệnh.” Có vài tật bệnh ở hiện đại mà cổ đại không có, khi cuộc sống phát triển đủ loại bệnh tật cũng tự nhiên xuất hiện.
“Lăng cô nương, cô. . . . . .” Anh ta trợn tròn mắt, muốn nói lại thôi, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng khác thường.
“Sao vậy?” Tôi không biết anh ta định nói gì, buồn bực hỏi.
“Cô đúng là một cô gái đặc biệt! Tôi không tìm thấy từ nào khác để hình dung!”
Nghe vậy, tôi bật cười, đặc biệt gì chứ, những chuyện tôi biết ai ở hiện đại cũng đều biết. Nhìn bộ dáng anh ta ngẩn ngơ khâm phục thật là làm người ta buồn cười.
Anh ta nhẹ nhàng nâng giấy Tuyên Thành lên như bảo bối, thổi khô mực nước sắp xếp chỉnh tề theo thứ tự. Lúc đứng lên tôi mới phát hiện anh ta không mặc trường bào, mà là một bộ quần áo đơn giản vừa người.”Huynh mặc thế này là muốn đi đâu à?” Ở trong ấn tượng của tôi anh ta thích áo xanh, trong đủ loại kiểu dáng quần áo luôn có màu xanh, chưa bao giờ thấy anh ta ăn mặc như thế.
Nghe vậy, anh ta cúi đầu nhìn quần áo trên người, nhặt gối rơi xuống đất lên, đi tới bên giường ngồi xuống, cười đáp, “Lát nữa muốn lên núi đào sâm dại, mặc trường bào không tiện.”
“Huynh thường xuyên đi hái thảo dược sao?”
“Ừ!” Anh ta gật đầu, “Tất cả rừng sâu núi thẳm ở Bắc Đô ta đều đã đi một lượt, trong núi có rất nhiều loại thực vật, có loại dùng để ăn, có loại để chế dược, trong tự nhiên không thiếu cái lạ, rất nhiều thứ không bao giờ cạn, dùng mãi không hết!” Khi Anh ta nói những điều này, trên khuôn mặt ánh lên sự vui vẻ, cứ như thể lúc này đã đào được dược liệu rồi vậy.
Nghe anh ta vui sướng trả lời, lòng tôi bỗng thấy hâm mộ, khát khao, chưa nghĩ đã thốt ra, “Huynh tự do tự tại, thật tốt. . . . . .”
Tôi vừa dứt lời, nụ cười trên mặt anh ta cứng lại, sau đó tắt lụi, nghiêng đầu nhìn về phía cái bóng mờ mờ của kẻ nghe lén đổ trên cửa phòng, hạ thấp giọng nói với tôi, “Cậu ta không cho cô tự do?”
Tôi lắc lắc, cười khổ, “Sáng sớm hầu hạ cậu ta thay quần áo, rửa mặt, dùng bữa, ban ngày ở trong phủ không được ra ngoài, chạng vạng cậu ta về phủ hầu hạ tắm rửa đi ngủ, thỉnh thoảng ra sau núi hái chút huân y thảo. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, tôi cứ sống như vậy thôi .” Nếu có thể tự do tự tại giống anh ta, sợ là nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh. Tôi cố ý cao giọng, chính là muốn cho Liệt Minh Dã ngoài cửa sổ nghe thấy. Quả nhiên, nghe xong lời tôi nói thân thể cậu ta rõ ràng cứng đờ, đầu cũng từ từ cúi xuống.
Thảo Hồ im lặng, bình tĩnh nhìn tôi, sau một lúc lâu mới tiếp tục nói nhỏ, “Vì sao không thử trao đổi với cậu ta? Có lẽ cậu ta sẽ đồng ý cho cô tự do nhất định.”
Nghe vậy, cười khổ bên môi tôi càng rõ, không nói gì trong lòng lại thầm than: Liệt Minh Dã ơi Liệt Minh Dã, tôi muốn tự do, cậu có biết không?
Tôi không nói, anh ta cũng không nói, hai chúng tôi cứ ngồi đối diện nhìn nhau. Thật lâu sau, tôi vứt buồn khổ nở nụ cười cảm kích, xốc chăn bông lên học người Nhật Bản quỳ gối trên giường lạy anh ta, lời cảm ơn chân thành phát ra từ nội tâm, “Cám ơn huynh đã cứu mạng tôi, cứu mạng thiếu gia, cứu mạng Thương Sí. Huynh là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, xin nhận của tôi một lạy!” Anh ta là người tốt, rất rất tốt, vì cứu mạng ba người chúng tôi mà bôn ba không oán trách không hối hận, lại càng không bực tức, y đức cao thượng giống anh ta biết tìm đâu mới thấy?
“Lăng cô nương, không được!” Anh ta chấn động, vội nâng tôi dậy, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ đỏ ửng xấu hổ, gãi gãi gò má ngượng ngùng.”Ta là đại phu, cứu người là bổn phận, cứu mọi người không phải mong được cảm ơn, mà là sinh mệnh hữu hạn, mất đi sẽ không lấy lại được!”
Anh ta nói vậy làm tôi cảm động, hốc mắt ẩm ướt, giọng nói run run nghẹn ngào, “Huynh là người bạn đầu tiên của tôi ở thế giới này, còn là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi không thể báo đáp chỉ có thể hành lễ!” Nói xong, lại cúi người thêm lần nữa.
“Lăng cô nương, đừng như vậy!” Mặt anh ta đã đỏ gay lên rồi, chân tay luống cuống.
“Không, chỉ có như vậy trong lòng tôi mới có thể thoải mái hơn một ít.” Tôi lau nước mắt.
Tôi chưa từng gặp ai làm việc tốt không cần báo đáp như anh ta, bây giờ người tốt khó làm, có thể làm đến mức như anh ta quả là không dễ!
“Lăng cô nương, cô. . . . . . cô. . . . . .” Anh ta nghẹn lời, không biết nên nói cái gì. Cúi đầu, ngón tay thon dài càng không ngừng gãi gò má, màu da càng ngày càng đỏ. . . . . .
◇
Cáo biệt Thảo Hồ, ba chúng tôi theo xe ngựa về Liệt phủ. Tiểu Thương Sí đã ngủ, suốt dọc đường đi Liệt Minh Dã không nói gì, dường như có đăm chiêu.
Tiểu Thương Sí bình an khỏe mạnh, Mục Liễu Nhứ vui sướng không thôi, ôm thằng bé ngủ say hôn không ngừng, kích động khóc.
Trước khi đi, tôi hầu hạ Liệt Minh Dã tắm rửa. Cậu ta ngồi trong thùng gỗ cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ cái gì. Tôi từ phía sau cậu ta vòng tới phía trước lau người, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, không đầu không đuôi nói một câu, “Ta cho cô tự do.”
Cậu ta vừa dứt lời, động tác lau người của tôi lập tức dừng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cậu ta.
“Ta cho cô tự do.” Cậu ta buông hàng lông mi xuống, lông mi run nhè nhẹ, lặp lại lời nói lúc trước.
Khăn vải “Bộp” một tiếng rơi vào trong nước, tôi vừa vui vừa bất ngờ, một tay che miệng. Ôi trời, thật không dám tin! Ở Sướng Viên tôi nói như vậy chẳng qua là muốn cậu ta nghe một chút tiếng lòng của tôi, chưa từng hy vọng xa vời cậu ta sẽ đồng ý, bây giờ cậu ta lại đồng ý rồi!
“Nhưng tuyệt đối sẽ không thả cô đi!” Cậu ta một lần nữa ngẩng đầu, nhìn thẳng vào trong mắt tôi, ánh mắt kiên quyết, không cho phép phản bác.
Nghe vậy, trái tim tôi đập như điện, trên mặt không hiểu sao cũng cảm thấy khô nóng. ‘Tuyệt đối sẽ không thả cô đi’. . . . . . Dùng từ quá mờ ám, đây mới là ý cậu ta muốn biểu đạt! Hóa ra ở trong lòng cậu ta “Lăng Tiêu Lạc” lại chiếm vị trí quan trọng đến thế!
Tôi nhặt khăn vải từ trong nước lên từ trước mặt cậu ta lại vòng ra sau. Được đến tự do vốn nên vui vẻ, nhưng trong đầu lại cảm thấy kỳ quái, dường như có chút buồn bực, nhưng không rõ là cảm giác gì.
Cậu ta ngửa đầu, nhắm mắt tùy ý tôi lau, lặng lẽ thở dài một hơi, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn. Trái tim tôi đập càng lúc càng nhanh, chỉ dám đứng ở phía sau, không dám vòng ra phía trước cậu ta nữa. Cả hai chúng tôi đều im lặng. . . . . .