Ánh mắt mọi người đều tập trung lên Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương, hai bóng dáng uy phong lẫm liệt một trắng một tím thúc ngựa đến dưới chân đài cao. Hai người xoay người xuống ngựa, tự động giao binh khí trên tay cho hai gã thái giám. Thái giám đưa binh khí ra ngoài, hai người họ ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên bậc thềm đài cao.
Hoàng thượng thả lỏng hai tay ở phía sau cười mỉm nhìn họ bước từng bước một tới, gật đầu.
“Thần đệ tham kiến hoàng thượng!”
“Thảo dân tham kiến hoàng thượng!”
Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương cách Hoàng thượng khoảng năm bước, hai người cùng tiêu sái vung áo choàng về phía sau, hai tay ôm quyền, quỳ một gối hành lễ.
“Bình thân.” Hoàng thượng cười mỉm nhìn hai người họ sau đó đi lên phía trước rồi lại vòng ra phía sau.
Mọi người không hiểu hành động này có ý gì, chỉ biết ngưởng cổ mà nhìn. Tôi đứng ở phía sau Trang phi, ánh mắt giao với ánh mắt Liệt Minh Dã, trong mắt cậu ta có ánh sáng lấp lánh, tôi cười khẽ đáp lại.
Hoàng thượng nhìn xong quay về phía trước hai người, mỉm cười đôi mắt cong thành hình trăng khuyết xinh đẹp, vẫn giữ nguyên nụ cười giọng nói hơi khàn nói với Đức Thân Vương, “Thất đệ không biết trên người thiếu gì sao?”
Anh ta vừa dứt lời mọi người sửng sốt nhìn nhau.
Đức Thân Vương cũng hơi sững sờ, sau đó cúi đầu nhìn về phía chiến giáp màu tím. Không lâu sau, chợt ngửa đầu cười ha ha, khen, “Ha ha ha ha, thật sự là trò giỏi hơn thầy!”
Mọi người đều bị lời của anh ta và Hoàng thượng làm cho mơ hồ, tôi hoang mang đưa mắt nhìn sang Liệt Minh Dã, có ý gì?
Tôi thấy trong ánh mắt Liệt Minh Dã chứa đầy ý cười sau đó chuyển mắt nhìn về phía Hoàng thượng. Cậu ta nhẹ nhàng giơ tay phải lên, năm ngón tay thong thả mở ra, một miếng vảy chiến giáp màu tím đang nằm lòng bàn tay cậu ta.
Thấy thế, tôi hít vào một hơi, vội nhìn về phía chiến giáp của Đức Thân Vương. Trên chiến giáp chếch dưới ngực phải của anh ta thiếu một cái vảy. Chiến giáp màu tím vốn lành lặn, giờ lại bị Liệt Minh Dã đào ra một lỗ hổng, quả thực là hao tổn không nhỏ đến uy nghiêm của bộ chiến giáp và của cả Đức Thân Vương!
Sự hưng phấn lấp đầy trái tim và cơ thể tôi, thắng bại ban đầu không chính xác, bây giờ Liệt Minh Dã mới thật sự là người thắng, mà Đức Thân Vương lại trở thành người bại trận!
Trời ơi, thực không ngờ Liệt Minh Dã còn có chiêu này! Hoàng thượng không hổ là cửu ngũ chí tôn, quân lâm thiên hạ, nhãn lực và sự quan sát quả nhiên khiến người ta phải thán phục! Chính đương sự là Đức Thân Vương còn không biết chiến giáp bị lấy mất một tiếng vảy!
Sự lộn dòng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người vì thế toàn trường yên tĩnh, sau đó lại ồ lên. Trong mắt mỗi người đều toát ra sự bội phục và không thể tin được với Liệt Minh Dã! Đây là tất nhiên, không ai ngờ Liệt Minh Dã mới mười bốn tuổi đã dẫn binh xuất chiến, càng không ngờ cậu ta lại bóc được một chiếc vảy trên chiến giáp của Đức Thân Vương thân kinh bách chiến!
Tôi nhìn Nhiếp Quang, anh ta cười đến mức không thấy mắt đâu nữa, nhìn Liệt Minh Dã không ngừng gật đầu, dường như hết sức hài lòng về biểu hiện của Liệt Minh Dã ngày hôm nay.
Tôi cười khẽ ra tiếng, Liệt Minh Dã xuất thân từ doanh trại của anh ta, bây giờ cậu ta thể hiện bản lĩnh anh ta đương nhiên cũng có vinh dự!
Ánh mắt quay về phía Liệt Minh Dã, cậu ta bây giờ làm tôi nhớ đến tiểu tướng trẻ tuổi Hoắc Khứ Bệnh của Hán Vũ Đế. Khi Hoắc Khứ Bệnh hai mươi tuổi đã từng tạo ra được truyền kỳ, lấy thực lực đánh thắng Lưu Triệt. Anh ta rất được mọi người tán thưởng và kỳ vọng! Nhưng Hoắc Khứ Bệnh chỉ sống đến hai mươi tư tuổi thì đã sớm rời khỏi nhân thế. . . . . . Thật sự là chuyện vô cùng đáng tiếc!
“Thảo dân đắc tội, mong Thân vương thứ tội.” Liệt Minh Dã che giấu khí phách cuồng dã, cung kính ôm quyền hành lễ với Đức Thân Vương.
Cái vẻ xin lỗi này của cậu ta làm tôi buồn cười, không ngờ cậu ta biết phải khiêm tốn, thật sự hiếm thấy! Ngoài miệng thì thỉnh tội, trong lòng sợ là. . . . . .
“Ha ha, ngươi chiến thắng bằng thực lực, bổn vương sao có thể trách tội ngươi? Hổ phụ sinh hổ tử, Liệt lão tướng quân có người kế nghiệp rồi!” Dáng vẻ Đức Thân Vương cười tít mắt khiến người ta không thể nhìn ra được vui giận trong đó, nụ cười ấy thậm chí còn lọt sâu vào trong mắt, nhìn như thật sự vui mừng, tự hào cho lão tướng quân.
“Tạ ơn Thân vương không trách tội!” Liệt Minh Dã gật đầu, mở tay ra, đưa chiếc vảy tới trước mặt anh ta.
Đức Thân Vương vui vẻ nhận lấy, cho vảy vào bên hông.
Cảnh này làm tôi giật mình, một ánh sáng xẹt qua trong đầu. Hành động lần này bên ngoài là trả lại vảy, nhưng có thể ngầm hiểu là Liệt Minh Dã mượn chuyện này sỉ nhục Đức Thân Vương không? Nhạo báng anh ta học nghệ không tinh, bị vãn bối làm cho mất mặt? Mà Đức Thân Vương thì sao? Dưới tình huống này khi anh ta nhận lại bằng chứng chứng minh mình đã thua sẽ có tâm trạng như thế nào?
Bỗng nhiên tôi cảm thấy tâm tư của Liệt Minh Dã cũng đã khó dò đến mức tôi không hiểu được. Mà Đức Thân Vương co được dãn được càng làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, không hổ là một con hồ ly khôn khéo đa mưu túc trí! Tim tôi bắt đầu trầm xuống, Liệt Minh Dã tranh chấp với anh ta liệu có thắng được không?
“Bộp…bộp.” Hoàng thượng dùng sức vỗ lên vai Liệt Minh Dã, mỗi phát đều thể hiện tâm trạng xúc động của anh ta lúc này.
Từ tiếng vỗ có thể đoán ra Hoàng thượng vì xúc động vui sướng mà không khống chế được sức lực, lông mi Liệt Minh Dã hơi rũ xuống không nhìn thẳng long nhan, cứ nhận từng cái vỗ.
Phát hơn mười lần, Hoàng thượng mới quay về long ỷ ngồi ngay ngắn, cao giọng nói, “Liệt Minh Dã nghe chỉ!”
Nghe vậy, Liệt Minh Dã lập tức quỳ một gối xuống.
“Liệt Minh Dã trẻ tuổi đầy hứa hẹn, oai hùng dũng mãnh, là rường cột nước nhà. Hôm nay trẫm đặc biệt thăng cấp lên làm phó soái, lãnh ba nghìn binh, khâm thử!” Dứt lời, ý cười trong mắt Hoàng thượng càng lúc càng đầy.
Khẩu dụ được ban ra, Liệt Minh Dã nghe phong tước xong ngẩng đầu lên ngạc nhiên mở to mắt nhìn Hoàng thượng. Sau khi nhìn chằm chằm một giây cậu ta nhận thấy không ổn, vội vã cúi đầu không nói gì. Sau một lúc lâu hai tay dùng sức ôm quyền, run run nói, “Mạt tướng, lĩnh chỉ tạ ơn! Tạ chủ long ân!” Cậu ta nói từng chữ, từng từ đều rõ ràng giòn giã, dường như không thể tin được đây là sự thật, phải nhấn mạnh mới có thể chứng minh đây không phải là cảnh trong mơ! Sau đó là tiếng dập đầu ‘bịch’ vang lên, trán kề trên mặt đất một lúc lâu không nâng lên.
Thưởng phong tước bất ngờ của Hoàng thượng khiến toàn trường lặng ngắt như tờ, không ai nói gì, thậm chí đến cả tiếng cúi đầu rỉ tai thì thầm với nhau cũng không, mọi người đều kinh hãi.
Tôi quét mắt nhìn về phía Đức Thân Vương đứng cạnh Liệt Minh Dã, anh ta chỉ cười, dáng vẻ thản nhiên. Đôi mắt không nhìn Hoàng thượng hay Liệt Minh Dã, mắt cười kia giống như một cái động ma, dẫn dắt người ta từng chút từng chút sa vào!
Hoàng thượng chưa cho Liệt Minh Dã đứng dậy ngay, cứ kệ cậu ta quỳ lạy, sau một lúc lâu mới bật cười, nói miễn lễ, “Ái khanh bình thân.”
Liệt Minh Dã từ từ ngẩng đầu lên, đứng thẳng, hai tay nắm chặt lại, đó là sự vui sướng cùng ân sủng vô hạn!
Hốc mắt tôi ẩm ướt, từ tận đáy lòng thấy vui cho cậu ta. Hoàng thượng không gọi cậu ta là “Minh Dã” nữa mà đổi thành “Ái khanh”, cậu ta cũng không tự xưng “Thảo dân” mà thăng làm “Mạt tướng”.
Thật sự khiến người ta vui sướng, nhưng tôi nào biết sự thay đổi này lại khiến vận mệnh sau này của cậu ta gắn chặt với triều đình! Cũng định trước cả đời này của cậu ta phải rong ruổi trên lưng ngựa!
“Ban ngồi, khai tiệc!” Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, thái giám, cung nữ nhanh chóng dọn dẹp. Chiến trường chém giết tàn khốc trong nháy mắt đã biến thành tiệc rượu chúc mừng.
Các quan ngồi lần lượt theo cấp bậc, tôi từ phía sau Trang phi vòng tới trước mặt Hoàng thượng cúi người hành lễ, lui về phía sau ba bước xoay người ngồi xuống bên cạnh Liệt Minh Dã.
Trái văn, phải võ, phía bên phải Đức Thân Vương ngồi gần Hoàng thượng nhất, theo thứ tự tiếp theo lần lượt là Nhiếp Quang và Liệt Minh Dã.
Bữa tiệc chúc mừng bắt đầu, văn võ bá quan nâng ly cạn chén. Hoàng thượng khi nói chuyện với quan văn, khi nói chuyện với quan võ, khi lại cười đùa với sủng phi. Liệt Minh Dã cũng liên tục bị điểm danh hỏi han, ca ngợi.
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta đối đáp trôi chảy, không nhịn được cười khẽ. Cậu ta dùng thực lực bác bỏ những lời đồn đãi xỉa xói, làm các tướng sĩ đã từng coi thường cậu ta vĩnh viễn phải câm miệng!
Trả lời xong các câu hỏi của Hoàng thượng, cậu ta quay đầu nhìn về phía tôi, chúng tôi nhìn nhau rồi cùng cười. Cậu ta nắm lấy tay tôi đặt lên đùi, tay cậu ta run run, khó nén được sự vui sướng khôn cùng: “Biểu hiện của ta hôm nay thế nào?” Tôi nghe thấy cậu ta hạ giọng, mong mỏi hỏi.
Tôi giơ ngón cái lên với cậu ta dưới bàn, nói chắc như đinh đóng cột, “Như chim ưng non cất cánh, tư thế oai hùng tiêu sái, cậu sẽ tạo nên thần thoại đặc biệt chỉ thuộc về ‘Liệt Minh Dã’!” Đây không chỉ là tán dương với cậu ta mà còn là hi vọng của Hoàng thượng với cậu ta. Bỗng chốc từ một binh sĩ bình thường được thăng lên làm phó soái, còn nắm trong tay ba nghìn quân, đây quả thực là một bước nhảy vọt dài!
Cậu ta mỉm cười, có chút đắc ý, có chút hồn nhiên, vui vẻ giống như một đứa trẻ nắm chặt lấy tay tôi rồi sau đó nới ra, cầm bát rượu lên uống một hơi cạn sạch!
Tiệc chúc mừng kết thúc, văn võ bá quan theo Hoàng thượng rời khỏi trường giáo, một phần ở lại đi theo vào cung, phần không ở lại thì tự giải tán.
Liệt Minh Dã theo Hoàng thượng ngồi trong long liễn, tôi và Trang phi ngồi trong phượng liễn phía sau Hoàng thượng, Nhiếp Quang, Đức Thân Vương cưỡi ngựa đi theo.
Trang phi kéo tay tôi khi thì vỗ nhẹ khi thì khẽ vuốt, tôi không hiểu cô ấy có ý gì, đành mỉm cười mà chống đỡ.
“Hoàng thượng rất có kì vọng với Minh Dã, cậu ta cũng rất cố gắng, sau này ắt sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng!” Cô ấy vỗ tay tôi, một lúc lâu sau đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi.
Tôi gật đầu đồng ý, đó là sự thật ai có mắt cũng thấy, nhưng tôi thật sự không hiểu nổi trọng điểm cô ấy muốn nói là gì.
“Cô từ nhỏ đã hầu hạ Minh Dã, bản cung có ý xin Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, cô có bằng lòng không?” Cô ấy chăm chú nhìn vào mắt tôi, hơn một nửa là quyết định chỉ có một ít là hỏi.
Tôi trợn tròn mắt, hóa đá ngay tại chỗ! “Không!” Không đợi đầu óc truyền lệnh miệng tôi đã tự động thốt ra.
Thấy tôi không chỉ cự tuyệt mà sắc mặt còn thay đổi nhanh chóng, hai hàng lông mày của Trang phi nhíu chặt lại, hình như không vui hỏi, “Vì sao?”
“Đa tạ ý tốt của nương nương, dân nữ đã sớm là người của thiếu gia, Thương Sí cũng đã ra đời rồi, thành thân hay không cũng không còn quan trọng nữa. Bây giờ thiếu gia vừa được Hoàng thượng phong tước đúng là lúc để thể hiện bản lĩnh, không nên vì lập gia đình mà khiến người ta nói ra nói vào, làm người khác trách lầm Hoàng thượng bất công!” Tôi nhanh chóng ngụy biện, mặc kệ lý do này có chấp nhận được hay không, mặc kệ Trang phi nghĩ là thật hay là giả. Không thể thành thân cùng Liệt Minh Dã được, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi! Tôi không phải là “Lăng Tiêu Lạc”, tôi không làm được!
Những lời tôi nói làm Trang phi im lặng, khuôn mặt cô ấy bình tĩnh không hề gợn sóng làm tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi thầm nuốt nước bọt, tim đập ‘thình thịch’ loạn nhịp, chỉ sợ cô ấy lấy thân phận nương nương tạo áp lực khiến tôi không thể cãi lại được!
Bỗng nhiên, cô ấy bật cười, vỗ lên mu bàn tay tôi một lần nữa, thản nhiên nói, “Ừ, việc này cứ tạm hoãn lại đã.”
Nghe vậy, tôi cũng không kịp suy nghĩ kỹ hàm ý trong lời cô ấy, trái tim đang lơ lửng trên cao bỗng rơi xuống. Tôi lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, cả người chảy mồ hôi lạnh!
Trang phi không nói nữa, nới tay tôi ra dựa lên đệm êm nghỉ ngơi, hàng lông mi xinh đẹp buông xuống.
Nhìn trộm dung nhan bình tĩnh tuyệt sắc của cô ấy, tôi không thể nào tưởng tượng được vừa rồi suýt nữa thì tôi đã ngỗ ngược làm dấy lên cơn bão! Theo bản năng, tôi càng lau mồ hôi mạnh hơn!