Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 3: Tức sữa đau nhức

Chiếc ghế đáng thương lăn lộn mấy vòng, cũng bởi vì dùng tất cả sức lực nên tôi ngã nhào xuống đất không dậy nổi.

Toàn thân mềm nhũn tựa như bông gòn, mất sức sau khi sinh cùng với vừa rồi dùng quá sức khiến tôi ngã sóng soài ra đất không thể nào nhúc nhích.

Lạnh run lập cập, cái lạnh len lỏi qua lớp quần áo ngấm vào da thịt.

Gò má dán lên nền đất, tôi ngóng nhìn sắc trời ở bên ngoài dần dần tối đi.

Rõ ràng vẫn còn mặt trời rực rỡ, thế nhưng trong phòng lại rét căm căm, giống như tiết tháng Chạp không có áo bông để mặc. Chỉ có một chữ: Lạnh!

Nằm sấp một hồi lâu, tôi cố cắn răng lồm cồm bò dậy. Do nằm sấp quá lâu nên cảm thấy hơi khó thở.

Hai cánh tay run rẩy chống đỡ sức nặng của cơ thể, điều chỉnh hô hấp, đợi cho hô hấp ổn định rồi mới từ từ đứng dậy.

Cảnh tượng đìu hiu trong căn phòng khiến cho người ta muốn bật cười, tôi nhếch miệng nở nụ cười nhạt vô lực.

Không ai quan tâm thì tự mình quan tâm bản thân mình; không ai giúp sửa sang lại chăn đệm thì tự mình dọn dẹp lấy. Tôi thật không tin một người sống sờ sờ lại bị nghẹn tiểu mà chết!

Vịn bàn để ổn định thân thể, tôi thở hổn hển liếc nhìn khắp căn phòng…..Thùng gỗ vẫn còn ở đó, nhưng nước bên trong đã không còn hơi nóng.

Đi tới dùng ngón tay nhún thử, lạnh quá. Bỏ đi, lạnh thì mặc lạnh, dù sao cũng tốt hơn là không có, nếu yêu cầu họ đem nước nóng tới cho mình, e rằng sẽ chẳng có ai thèm để ý tới.

Từng bước đi tới đóng cửa lại, sau khi cài chốt cẩn thận, nhanh chóng đi tới góc tường, rút chiếc khăn vải từ trên giá xuống rồi đi về phía thùng gỗ để rửa mặt.

Vắt khăn vải lên thành thùng gỗ, cởi chiếc váy dính đầy vết máu lộ ra hạ thể đầy máu.

Nhìn thấy từ phần bụng trở xuống vô cùng thê thảm của mình mà tôi hận đến nghiến răng, đây chính là kết quả của những phụ nữ có thân phận thấp hèn!

Căm hận nghiến răng nhún ướt khăn vải, một tay vịn lấy cái thùng, một tay run run khó khăn lau sạch cơ thể.

Sau khi lau sạch thì cảm thấy toàn thân phát lạnh, cái lạnh từng chập kéo tới, phụ nữ sau khi sinh quả thật là không thể đụng vào nước lạnh!

Thả váy xuống, vắt khô khăn vải rồi vắt trở lại lên trên giá, sau đó dựa tường thở dốc tạm nghỉ ngơi.

Sức lực trên người thật là ít đến đáng thương, tôi thật sự sợ mình sẽ lại lần nữa ngã trên nền đất lạnh lẽo kia hôn mê bất tỉnh.

Lo sợ điều đó trở thành sự thật, vì vậy cố gắng bằng tốc độ nhanh nhất xốc lại mười hai phần tinh thần.

Lục lọi trong tủ quần áo lấy ra chăn đệm mới để thay đổi mớ đệm bẩn, thay xong để chúng ở một góc bên cạnh.

Kiệt sức ngã xuống giường, không muốn cử động dù chỉ một ngón tay, rất mệt, thật sự là rất mệt….

Bụng trống rỗng đúng lúc này vang lên tiếng “Ùng ục”. Ngay cả việc vỗ về cái dạ dày một chút tôi cũng không có sức, nằm thẳng cẳng không khác gì xác chết.

Nếu không thông báo thì sẽ không có ai nhớ phải đem đồ ăn đến cho mình, canh gà cần uống sau khi sinh nở không có, ít nhất cũng phải cho chút cơm ăn chứ, nếu không mình sẽ sống như thế nào đây?

“Ùng ục” Bụng lại kêu vang dữ dội, bởi vì bụng đói mà đầu choáng mắt hoa càng lúc càng mãnh liệt.

Hai mắt đang nhìn tấm màn giường của tôi từ từ khép lại chìm vào giấc ngủ thật say với cái bụng đói trống rỗng….

Ngủ được một giấc rất sâu….Suốt đêm không mộng mị, ngủ một mạch thẳng trời sáng hôm sau.

“Ầm, ầm, ầm!” Tiếng đập cửa thật to khiến tôi giật mình bừng tỉnh mở to hai mắt, ý thức còn mơ hồ trong tích tắc tỉnh táo rõ ràng.

Đây là tình huống gì?

“Lăng Tiêu Lạc, mang đồ ăn sáng đến cho cô, mau mở cửa ra!” Bên ngoài vang lên tiếng quát nóng giận, từ giọng nói đó có thể nhận ra đó là tiếng của nha hoàn đưa canh tới ngày hôm qua.

Vừa nhận ra tiếng cô ta trong lòng tồi liền nổi giận, cô ta chẳng coi ai ra gì, làm tôi tớ mà cái kiểu như thế thì sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may!

“Đến đây, giục cái gì mà giục!” Tôi nhíu mày đáp lại, xốc tấm chăn mỏng lên ngồi dậy. Ngủ cả đêm, cũng đã lấy lại được chút sức lực, bước xuống giường cũng không thành vấn đề.

Đến mở chốt cửa, vẻ mặt vênh váo mắt như mọc trên đỉnh đầu của cô ta đập vào mắt.

Tôi nhìn cô ta không vừa mắt, cô ta nhìn lại tôi cũng chẳng có thiện cảm gì, tôi Ta xem nàng không vừa mắt, nàng xem ta giống nhau không thuận, đem điểm tâm đặt lên trên bàn rồi nhìn tôi với ánh mắt quái gở.

Không có tâm tư để ý ánh mắt kỳ quái của cô ta, tôi hỏi, “Hiện tại là triều đại nào?”

Xuyên không đến đây từ hôm qua đến giờ vẫn chưa biết niên đại hiện nay, nhưng xem mái tóc màu đen của tên thiếu niên kia, tuyệt đối đây không phải là triều đại nhà Thanh.

Lời vừa dứt, cô ta lập tức dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi, vừa khinh thường vừa khó hiểu trả lời, “Triều đại nào là sao, hiện nay là ‘Thiên Vận Long triều’!”

Nghe vậy, tôi liền giật mình sửng sốt, hai mắt trợn tròn, không thể nào tin nổi “Hả” lên một tiếng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Thảm rồi, mình lại xuyên không tới một triều đại không có trong lịch sử! Nói vậy, những gì mình biết về lịch sử lúc còn đi học cũng chẳng phát huy được tác dụng gì rồi!

Làn gió mát thổi lất phất bên người mà cảm thấy giống như trận gió bấc rít gào, lạnh đến độ khiến người phát run……

“Chớ có giả ngây giả dại, trong nửa tháng tới tôi sẽ không mang cơm đến cho cô nữa, nửa tháng sau đó cô hãy quay về chỗ của mình để làm việc.” Nói xong, cô ta cười lạnh đánh giá tôi môt lượt, đánh giá xong mới xoay người rời đi.

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của cô ta mà cảm thấy có luồng máu tức giận sôi trào, chỉ được nghỉ ngơi có nửa tháng rồi trở lại làm việc, đây không thể nghi ngờ là tự hủy hoại cơ thể mình rồi!

Sau khi sinh nở, cần phải ở cữ nghĩ dưỡng một tháng, nếu không rất dễ sinh bệnh!

Trên đời sao lại có một người cổ đại dã man ngược đãi sản phụ như thế chứ? À, không, không phải trên đời này mà chỉ có ở “Thiên Vận Long triều” vốn không tồn tại này!

Thu hồi ánh mắt nhìn về phía đồ ăn sáng trên bàn, hả….Chỉ toàn một màu xanh lá, chút xíu thịt cũng không có. Xem ra, cuộc sống của chủ nhân cái cơ thể này cũng rất thê thảm!

Không thể tự ngược đãi bản thân mình, huống chi hiện nay mình là chủ nhân mới của cơ thể này, không cần biết ăn có ngon hay không, lắp đầy bụng trước rồi hẵng tính, nếu không bị đói chết thật là lỗ nặng rồi!

Nghĩ đến điểm này, mặc kệ nó là thứ gì, ăn trước rồi hẵng nói!

***

Đúng như lời nha hoàn kia nói, những ngày kế tiếp, cô ta cứ đúng giờ sẽ mang đến cho tôi một ngày ba bữa cơm, mỗi ngày đưa thêm hai chén canh gà chẳng có mùi vị gì.

Dùng cơm xong, tôi đi lòng vòng ra ngoài phòng. Ra khỏi phòng mới biết hiện mình đang ở tại một tòa viện nhỏ thanh nhã. Rừng trúc xanh mơn mởn, từng bụi hoa rực rỡ khoe sắc, bầu không khí vô cùng trong lành thoáng mát.

Chắc là bởi vì chủ nhân cơ thể này sắp sinh nở cho nên mới chuyển đến nơi này, chỗ ở chính chắc cũng không khá hơn là bao!

Ăn uống không lo, đi dạo trong vườn cũng có thể rèn luyện thân thể, nhưng có một chuyện làm tôi vô cùng khổ sở! Đó chính là….Bị tức sữa!

Phụ nữ sau khi sinh nở, ngực tự nhiên sẽ có sữa, nếu như không cho em bé bú sữa thì ngực sẽ tự động cương lên, không thể nào thoải mái được. Hoàn cảnh của tôi hiện giờ chính là, ngực rất khó chịu, vừa đau vừa tức!

Đừng nói là bú sữa, ngay cả khối “Thịt” được lấy ra từ trên người kia có hình dạng ra sao cũng không biết được. Sau trận hôn mê khi sinh tỉnh lại thì đã không thấy, đến nay vẫn không, không biết là trai hay gái…..Là tròn hay méo…..

Bầu ngực cương cứng đau không chịu nổi, tôi dùng đôi tay xoa nắn nó, không ngừng đi tới đi lui ở trong phòng.

Đã qua mấy ngày rồi, mãi tới hôm nay mới bắt đầu cương sữa, chuyện này có liên quan đến vấn đề thiếu dinh dưỡng.

Theo bản năng nhìn ra phía ngoài phòng với hy vọng khối “Thịt” kia đột nhiên xuất hiện. Nhưng, không thể nào, tiểu viện vẫn vắng vẻ đìu hiu.

“Ưm….” Khom lưng than nhẹ, trải qua tức sữa mới phát hiện chẳng khác gì quay lại lúc dậy thì!

“Tức sữa chết tiệt!” Tôi thầm tự mắng, đang tính toánh xem phải làm sao thì lúc này cửa “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra.

Nghe tiếng, tôi ngẩng đầu lên nhìn tới nơi phát ra âm thanh…..Trông thấy tên thiếu niên dừng chân đứng lại ở ngay ngưỡng cửa, nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc. Trong sự kinh ngạc còn có chút mờ mịt, có lẽ không hiểu tại sao tôi khom lưng đỡ ngực.

Tôi và cậu ta nhìn nhau, không ai nhúc nhích, cũng chẳng nói lời nào.

Qua một hồi lâu, tôi cúi đầu xuống nhìn ngực mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu ta lần nữa. Ngay lập tức mở cờ trong bụng, thẳng người đi nhanh tới chỗ cậu ta, vừa đi vừa nói, “Cậu tới thật đúng lúc, mau giúp tôi!”

Được cứu rồi!