Không chịu nổi sự cô đơn trong bệnh viện, chỉ ở hai ngày là Trác Yến đã kêu gào đòi ra.
Vết bỏng đã không còn trở ngại gì, không bị nhiễm trùng, còn cái chân bị gãy vẫn không có chút sức lực.
Hôm Trác Yến đòi ra viện cũng là lúc Trương Nhất Địch có bài thi, anh không đến được; ba cô nàng Lộ Dương, Tiểu Dư, Tôn Dĩnh đang đau đầu vì không biết “vận chuyển” bà cô Văn Tĩnh này xuống lầu thế nào, thì bạn Giang Sơn đã bất ngờ xuất hiện như Chúa cứu thế.
Cùng đến với cậu còn có Ngô Song.
Lộ Dương, Tiểu Dư, Tôn Dĩnh lúc nhìn thấy Giang Sơn thì kích động đến mức suýt khóc.
“Lớp trưởng cậu đến rồi, bọn này sắp bị em gái Văn Tinh hành hạ đến chết mất!”. Lộ Dương lao đến trước mặt Giang Sơn, huơ tay múa chân than vãn: “Tên này không chịu nghe lời, không ở lại bệnh viện mà cứ đòi về trường, nói là còn ở lại nữa thì không điên thì cũng thành ra ngốc nghếch; nhưng cô nàng cũng không xem xem đang ở tình trạng nào, đi cũng không được còn học người ta đòi ra viện! Bọn này khiêng cô nàng thì một người không khiêng nổi, hai người thì nhiều quá, xuống lầu rất phí sức, kẻ gây chuyện mà khiêng nổi cô nàng thì hôm nay thi, cô nàng còn không nói gì với người ta, bọn này đang nghiên cứu cách giải quyết đây, đại nhân cậu xuất hiện rồi, cậu đúng là đại ân nhân của ba người bọn này!”. Lảm nhảm một hồi, cô lại quay sang không quên đùa Ngô Song: “Chào vợ của đại ân nhân!”.
Ngô Song đỏ bừng mặt.
Giang Sơn lại nhíu mày.
Từ lúc vào phòng, cậu cứ nhìn chằm chằm Trác Yến, không nói câu nào, vẻ mặt có phần nặng nề.
“Chuyện xảy ra bao giờ? Sao không nói tôi biết?”. Giang Sơn trầm giọng hỏi.
Trác Yến rùng mình nổi da gà, cứ thấy như thể mình đã làm chuyện gi sai, vừa sờ tóc mái vừa lúng túng đáp: “Thì lúc đầu cậu đã nói là muốn nhân cuối tuần để đi leo núi với Song Song đó thôi? Cơ hội hiếm có, làm sao tôi có thể phá hoại gian tình của các cậu được…”.
Ngô Song suýt sặc, tiến đến gõ vào vai cô: “Thôi đừng nói nữa, cậu đã thế này rồi còn nghịch ngợm!”. Lúc nói, mặt càng đỏ bừng bừng.
Giang Sơn lườm cô, bực bội nói: “Leo núi quan trọng hay là cậu nhập viện quan trọng? Leo núi lúc nào đi chẳng được, nếu cậu ngã thành tàn phế thì tôi xem cậu có còn tâm trạng nói nhiều nữa không!”.
Nghe câu đó, Trác Yến hơi xúc động, một nỗi thấp thỏm bất an không thể nói rõ đang từ từ xuất hiên trong lòng.
Cô ngước mắt nhìn Ngô Song, thấy sắc hồng trên mặt bạn đang nhạt đi nhanh chóng thì cuống lên, vội nói: “Làm gì nghiêm trọng thế, còn trù ẻo tôi tàn phế nữa, thật là…”. Cô len lén đưa mắt ra hiệu với Tiểu Dư, Tiểu Dư lập tức kiếm cớ đi hỏi bác sĩ những chuyện cần chú ý, đưa cả Ngô Song đi cùng.
Sau đó Lộ Dương và Tôn Dĩnh cũng bị cô đẩy đi lo thủ tục ra viện.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Giang Sơn.
Cô ngồi dậy, nhe răng cười với Giang Sơn: “Giang Sơn, não cậu bị sơn thần đá phải rồi hả? Leo núi không quan trọng? Nếu không quan trọng thì trước đó một hôm cậu kéo tôi ra bàn bạc cả hai tiếng đồng hồ chỉ để lôi được Ngô Song đi nghĩa là thế nào? Chuyện leo núi là do cậu bày trò, bây giờ cậu lại nói là không quan trọng, còn so sánh với chuyện tôi nhập viện, thái độ và kiểu nói của cậu, nếu tôi là Ngô Song thì nhất định sẽ nghĩ rằng hai chúng ta có phần không trong sáng!”.
Sắc mặt Giang Sơn xuất hiện vẻ thiếu tự nhiên.
“Nói bậy bạ gì vậy, tôi là lớp trưởng, chuyện trong lớp xảy ra chuyện lớn như thế mà tôi không biết, bên này có người phải nhập viện, bên kia tôi lại thảnh thơi leo núi, cậu bảo có ra thể thống gì không?”. Cậu khựng lại, cũng học Trác Yến nhe răng ra: “Ngô Song cô ấy biết người tình trong mộng của tôi là dạng dịu dàng, nhẹ nhàng như cô ấy, còn về cậu ấy à, thực ra nếu tóc cậu không dài một tí thì ai mà chẳng xem cậu là con trai!”.
Nghe xong câu nói, Trác Yến thấy cô sắp nôn ra máu mất.
“Xì! Cậu nói bậy thì thôi, còn đả kích bệnh nhân, muốn chết hả?”.
Còn về vấn đề vận chuyển Trác Yến ra khỏi phòng bệnh, sau khi mọi người bàn bạc xong, kết quả cuối cùng do Ngô Song đề xuất.
“Giang Sơn, ở đây cậu khỏe nhất, cậu cõng bạn ấy đi!”.
Trác Yến cười lúng túng.
Tuy thân với Giang Sơn, nhưng được cõng trước mặt Ngô Song, cô vẫn cảm thấy kì quặc.
“Hay là tớ…” Cô vừa mở miệng thì đã bị Ngô Song cắt ngang.
“Đừng hay là nữa, cứ chần chừ thì cậu ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa đi!”. Cô quay sang nói với Giang Sơn: “Cậu cõng Yến Tử, mình xuống lầu gọi taxi trước”.
Lộ Dương nhìn theo bóng Ngô Song, cứ liên tục xuýt xoa: “Một cô gái tốt bụng biết bao, có mắt nhìn người quá! Sợ hai người thấy ngượng vì tiếp xúc thân thể không thể tránh khỏi, người ta biết trước để gọi xe, ôi chao, cô gái này đúng là hiểu chuyện quá!”.
Trác Yến gật gù tán đồng: “Không hổ danh là đồng hương của tớ!”.
Tiểu Dư tỏ điệu bộ không – chịu – nổi – sắp – nôn - ọe, kéo Lộ Dương ra khỏi phòng bệnh: “Tớ buồn nôn quá, dìu tớ ra ngoài nôn một tí!”. Tôn Dĩnh cũng theo sau hai cô nàng.
Ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Dư tỏ vẻ suy nghĩ, hỏi Lộ Dương: “Cậu có thấy Ngô Song kì lạ không?”.
Lộ Dương lắc đầu: “Người ta hiểu biết thế kia, tớ thấy cậu kì cục thì có!”.
Tôn Dĩnh chen vào: “Nhưng tớ thấy Ngô Song kì quặc ấy!”.
Lộ Dương hoang mang.
Tiểu Dư hỏi: “Nếu bạn trai cậu giúp cõng Văn Tĩnh cậu có cần trốn đi không?”.
Lộ Dương không hiểu.
Tôn Dĩnh trả lời thay: “Tớ thấy không cần. Nếu như là bạn trai tớ, cho dù tớ có mặt ở đó thì khi anh ấy giúp cõng Văn Tĩnh, tớ cũng sẽ không trốn tránh, không cần thiết. Nếu trốn tránh có nghĩa là tớ để bụng”.
Lộ Dương bỗng vỡ lẽ sau khi nghe Tôn Dĩnh nói.
Cô vừa xuống lầu vừa suy nghĩ: “Ôi chà, xem ra Ngô Song càng tỏ ra phóng khoáng thì có nghĩa rằng trong lòng càng để tâm! Đợi lát nữa bọn mình nói với em gái Văn Tĩnh để cô nàng đỡ ngốc nghếch, suốt ngày khoác vai bá cổ như anh em với Giang Sơn mà không chú ý gì!”.
Tiểu Dư nói: “Nhắc chứ. Nhưng nói đi nói lại thì cậu ấy chưa chắc đã không nhận ra, nếu không thì lúc ấy đã chẳng ra hiệu với tớ...”.
Ba người vừa đi vừa nói, dần dần mất hút ở hành lang.
Trong phòng bệnh, Giang Sơn cõng Trác Yến ra ngoài.
Trác Yến bò rạp trên lưng Giang Sơn.
Để cõng cho chắc, Giang Sơn phải đưa tay giữ lấy cô. Nhưng hai chân cô đều hỏng cả, đặc biệt là chân bị bỏng, dưới mông là phần đùi bị băng kín, cậu vừa đụng vào đùi cô, chưa kịp làm gì đã nghe cô “ái da” một tiếng, tay cậu đã chạm đúng vết thương.
Cậu vội buông tay, cô từ lưng trượt xuống. Cậu sợ cô ngã xuống đất sẽ bị thương nên trong lúc cuống quýt, hai tay đều giữ lấy phần mông cô.
Trong tích tắc Trác Yến vừa ngượng ngùng vừa bối rối, đập mạnh vào vai Giang Sơn bắt cậu thả cô xuống.
Lúc Giang Sơn đặt cô xuống giường, cho dù vẻ mặt trấn tĩnh nhưng tai cũng dần dần đỏ lên.
Cũng may cô không chú ý, cứ mải nghĩ chuyện đùa giỡn để xóa bỏ sự ngượng ngập đó: “Không được không được, không thể cứ cõng xuống đó, cứ bị cậu chạm vào mông ngọc của tôi ma cõng xuống dưới, đến khi xuống rồi thì tôi đến bị cậu làm cho nứt nẻ mất!”. Nói xong bỗng cảm thấy câu đùa này hình như còn choáng váng hơn cả động tác lúc nãy, thế là “xoẹt” một tiếng, mặt đỏ bừng bừng.
Giang Sơn thấy Trác Yến đỏ mặt thì lại phì cười.
“Cậu bảo xem cậu có chỗ nào giống con gái không, cái gì cũng dám nói!”.
Cậu bỗng cúi xuống, trong lúc cô không chuẩn bị, vươn tay ra bế bổng cô lên.
Trác Yến hoảng hốt “á” một tiếng: “Oái! Cậu hù chết tôi hả? Phải báo trước một tiếng chứ!”.
Giang Sơn vẻ mặt bình thản: “Báo!”.
Trác Yến đần mặt ra…
Dưới lầu, Ngô Song đã gọi hai chiếc taxi, Lộ Dương, Tiểu Dư, Tôn Dĩnh bàn bạc rằng ba người họ sẽ ngồi một chiếc xe về trước, còn lại để Ngô Song, Giang Sơn và Trác Yến.
Đang nói thì Lộ Dương tinh mắt nhìn thấy sắc mặt Ngô Song biến đổi.
Cô lập tức quay sang nhìn theo hướng cửa tòa nhà bệnh viện, khi nhìn rõ, chính cô cũng bất giác ngẩn ra.
Trác Yến không phải được Giang Sơn cõng xuống, mà lại được cậu bế xuống!!!
Lộ Dương nhanh chóng quay lại nhìn Tiêu Dư và Tôn Dĩnh, hai cô nàng cũng biến sắc.
Ba người nhìn nhau, ánh mắt tóe ra pháo hoa, động tác này quả là mờ ám!
Giang Sơn bế Trác Yến đến trước xe taxi, vẻ mặt bình thản.
Trác Yến lại lúng túng, có vẻ không tự nhiên.
Cô nhìn Ngô Song, giải thích: “Cái đó… không thể cõng, cõng là hai chân đều bị đè, đau lắm!”.
Vừa nói vừa ra sức túm tóc.
Giang Sơn cúi xuống nhét cô vào xe, tiện tay vỗ đầu cô: “Giải thích cái gì? Có thấy thừa không?”. Cậu đứng lên nói với bọn Tôn Dĩnh: “Các cậu đi chung với nhau, tôi và Ngô Song ngồi xe khác, chúng ta cùng về”.
Phân rõ ràng rồi, ai nấy lên xe.
Chiếc xe vừa khởi động thì Lộ Dương đã không nhịn được, kéo tay Trác Yến nói: “Văn Tĩnh Văn Tĩnh, cảm giác này kì quặc quá! Tớ nghĩ hay là cậu cứ tránh xa Giang Sơn ra đi!”.
Trác Yến ngơ ngẩn gật đầu: “Tớ cứ nghĩ chỉ mình tớ thấy lạ, xem ra mọi người đều là người bình thường”. Nói xong bỗng lục lọi khắp trên người.
“Ngọ nguậy cái gì? Mới ở viện hai ngày thôi mà, trên người có rận à?”. Tiểu Dư nhìn bộ dạng cô uốn éo, không kìm được nhướn mày hỏi.
Trác Yến phớt lờ, tìm ra di động Trương Nhất Địch để lại cho cô, tìm thấy số của anh rồi nhắn tin: “Hi, không biết cậu thi xong chưa?”.
Bên kia trả lời rất nhanh.
“Thi xong rồi. Tôi đến bệnh viện ngay đây. Có chuyện?”.
Trác Yến vội nói: “Cậu đừng đến nhé, mình ra viện rồi, giờ đang ngồi trên taxi, lát nữa sẽ đến trường. Có chút chuyện phải phiền cậu… lát nữa nếu không có việc gì, thì có thể…ừm… giúp mình lên lầu?”.
Tin nhắn gửi đi, Trác Yến cảm thấy mặt cô hơi nóng lên.
Ai cũng biết, “giúp” cô lên lầu thì phải “giúp” thế nào.
Nếu ngay cả bọn Lộ Dương cũng cảm thấy Giang Sơn “giúp” cô ra khỏi bệnh viện cũng có phần kì quặc, thì cô vẫn nên tìm người giúp khác thì hơn.
Tin nhắn trả lời của Trương Nhất Địch vừa nhanh vừa dứt khoát.
“Ừ!”.
Lộ Dương cứ ngồi cạnh lén lút dòm màn hình điện thoại. Xem xong tin nhắn cuối cùng, cô nàng hứng chí nói với Trác Yến: “Văn Tĩnh, Văn Tĩnh, cậu có chú ý thấy không? Cậu ta trả lời lại là dấu chấm than, dấu chấm than đấy!”.
Trác Yến vỗ bốp lên mặt cô nàng: “Đồ trơ trẽn! Ai cho cậu nhìn lén hả!”.
Trường có quy định, xe taxi không được vào trong.
Giang Sơn xuống xe làm công tác tư tưởng với bảo vệ cổng, hi vọng có thể được anh ta cho qua lần này.
Bảo vệ đến gần cửa kính xe nhìn chăm chú, sau khi xác định Trác Yến không tiện đi lại mới miễn cưỡng cho chiếc xe cô ngồi được đi qua.
Còn chiếc xe Giang Sơn và Ngô Song ngồi thì nói gì cũng không được bật đèn xanh.
“Chân cô bé đó bị gãy, chẳng lẽ chân hai cô cậu cũng gãy?”. Bảo vệ hắc xì dầu nói thế.
Chiếc xe Trác Yến ngồi nổ máy, chạy vào trong trường.
Trong khoảnh khắc xe chạy, nhìn Giang Sơn mặt chảy dài bên ngoài, Trác Yến vỗ vỗ ngực thở phào: “Phù, đúng là trời giúp mình! Đang đau đầu xem giải thích gì với cậu ta – Hê lão Giang, tôi đã tìm ra người thế thân, không cần cậu giúp nữa! – Lần này đỡ quá! Duyên phận! Tớ cảm thấy kiếp trước tớ nhất định đã cứu anh bảo vệ kia, tớ là người anh ta là rắn gì gì đó, thế là kiếp này anh ấy cố ý đầu thai làm bảo vệ để có cơ hội báo đáp tớ!”.
Lộ Dương rùng mình, quay sang lạnh lùng lườm cô một cái, mặt lạnh tanh ném lại một câu: “Bà chị à, cậu nên uống thuốc đi!”.
Chiếc xe chạy đến khu nhà kí túc xá thì dừng lại. Có người tiến đến.
Trác Yến thò đầu ra ngoài nhìn, nhận ra người ấy là Trương Nhất Địch.
“Anh chàng tích cực ghê nhỉ, chờ từ sớm rồi kia đấy!”. Lộ Dương cười hí hí nói với cô.
Trác Yến nóng nảy đẩy cô nàng ra khỏi xe: “Cậu lắm lời quá! Đi đi đi, trả tiền xe xong xuống ngay, lát nữa Giang Sơn và Ngô Song đến bây giờ!”.
Lộ Dương hừ hừ mấy tiếng vẻ không phục, lảo đảo xuống xe.
Trác Yến lê mông ra ngồi gần cửa.
Vừa thò đầu ra đã thấy Trương Nhất Địch xuất hiện cạnh cửa xe.
“He!”. Cô ngửa người ra phía sau: “Sao cậu đi nhanh thế!”.
Vừa thấy đứng cách đó mấy mét, chớp mắt đã đến ngay, chẳng lẽ anh có yêu thuật di hình hoán ảnh?
Trương Nhất Địch cười mỉm, dặn cô: “Tôi bế cậu ra, cậu cẩn thận đừng để đụng đầu!”.
Vừa nói vừa cúi xuống bế cô lên.
Trác Yến chưa kịp chuẩn bị, bất thần bị Trương Nhất Địch bế bổng lên thì giật mình, kêu khẽ: “A!”.
Sức anh dường như còn khỏe hơn mấy hôm trước, động tác bế cô lên vừa nhanh vừa dứt khoát.
Trác Yến cảm thấy có một sức mạnh đang ập đến.
Cô lập tức dang hai tay ra theo bản năng, nhanh chóng vòng qua cổ Trương Nhất Địch, khóa chặt lại để giữ vững cơ thể.
Trong tíc tắc, cô và anh rất gần nhau.
Cằm gác lên vai anh, mỗi hơi thở đều phả vào hõm cổ anh.
Đầu mũi ngửi thấy một mùi vị khác lạ.
Khác hẳn với hương thơm nhẹ nhàng của phải nữ, đó là một vẻ mạnh mẽ phóng khoáng thuộc về nam giới.
Như chưa bao giờ gần gũi như thế với con trai, gần đến mức cô còn có thể cảm nhận được mạch máu đang chạy rần rật trên cổ anh.
Cô bỗng đỏ bừng mặt.
Trác Yến như bị bỏng, vội vàng buông tay.
Len lén nhìn Trương Nhất Địch, phát hiện ra anh cũng đang nhìn cô, mà lại còn nhìn rất chăm chú, hoàn toàn không rời mắt.
Trác Yến chợt thấy mặt cô nóng bừng bừng.
Cô vội vàng ấp úng giải thích: “Lúc nãy mình… không phải cố ý… thật sự không phải mình muốn lợi dụng cậu…”.
Kết quả giọng càng lúc càng nhỏ, từ đầu tới cuối cứ lắp bắp.
Khóe môi Trương Nhất Địch hơi nhướn lên: “Ừ”.
Anh không nói gì, chỉ “ừ” một tiếng ngắn gọn.
Trác Yến lại càng thấy bối rối, ngại ngùng túm tóc.
Lộ Dương đứng cạnh bỗng ho một tiếng.
“Khụ… ừ ừ… ừ!! Ừ!!”.
Trác Yến quay sang nhìn cô, vẻ mặt gian xảo, bực tực xùy cô nàng: “Đang yên đang lành cậu lại làm trò gì thế?! Làm ơn đi Dương Dương, cậu giữ vệ sinh tí đi, có đờm thì khạc ra, đừng cứ giữ mãi trong cổ họng! Không sợ bẩn thì cậu cũng phải thấy mặn chứ?”.
Cô vừa nói xong, cảm giác cánh tay bế cô hơi run rẩy.
Cô ngẩng lên nhìn.
Gương mặt Trương Nhất Địch lại rất nghiêm túc.
Chỉ trong mắt anh lại ẩn chứa quá nhiều nụ cười.
Trác Yến thầm kêu “tệ quá”.
Bất cẩn để lộ nguyên hình rồi.
Muốn giữ hình tượng thục nữ trước mặt người ta, sao mà khó thế…
Lộ Dương vốn định đùng tiếng ho để nhắc nhở đôi nam nữ bỗng dưng ôm nhau quên hết mọi thứ kia – đừng mải ôm nhau, nên tận dụng thời gian vào nhà gấp.
Kết quả là thành ý cảu cô lại đổi lấy sự châm biếm cay độc của Trác Yến.
Cô nàng trừng mắt nhìn Trác Yến.
Trác Yến lại nói với cô: “Dương Dương, đừng nhịn, không tốt!”.
Lộ Dương nhìn Trác Yến, cười nham hiểm mấy tiếng, bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt xuyên qua cô và Trương Nhất Địch, gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ mà chỉ khi sói thăm nhà gà mới có, kêu lên quái dị: “Ôi lớp trưởng! Sao đến nhanh thế!”, vừa nói vừa liếc xéo Trác Yến, dùng ánh mắt trách móc Trác Yến không biết điều.
Cô rõ ràng định ho để nhắc nhở bạn chú ý – nếu đã muốn tránh sự ngượng ngập khi chạm mặt
Giang Sơn thì có thể nào đừng chơi trò khỉ ôm cây được không?
Muốn ôm thì gặm gì đó, đợi vào động tối rồi muốn làm gì thì làm cũng được mà…
Trác Yến nhìn thấy Giang Sơn tiến đến thì rụt cổ lại, quay sang trừng mắt nhìn Lộ Dương, thấp giọng trách móc: “Cậu rảnh lắm à! Lúc quan trọng mà ho cái gì! Cứ nói thẳng đi!”. Lại quay sang nhìn Giang Sơn, lúng túng cười he he với cậu, tay chỉ vào lồng ngực Trương Nhất Địch:
“Trùng hợp, quá trùng hợp! Xe vừa ngừng lại tôi gặp được cậu ấy… Thế là… để cậu ấy đưa tôi lên lầu! He he he…”.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
CHƯƠNG 7: NHỮNG THÁNG NGÀY BỊ GÃY CHÂN
Không chịu nổi sự cô đơn trong bệnh viện, chỉ ở hai ngày là Trác Yến đã kêu gào đòi ra.
Vết bỏng đã không còn trở ngại gì, không bị nhiễm trùng, còn cái chân bị gãy vẫn không có chút sức lực.
Hôm Trác Yến đòi ra viện cũng là lúc Trương Nhất Địch có bài thi, anh không đến được; ba cô nàng Lộ Dương, Tiểu Dư, Tôn Dĩnh đang đau đầu vì không biết “vận chuyển” bà cô Văn Tĩnh này xuống lầu thế nào, thì bạn Giang Sơn đã bất ngờ xuất hiện như Chúa cứu thế.
Cùng đến với cậu còn có Ngô Song.
Lộ Dương, Tiểu Dư, Tôn Dĩnh lúc nhìn thấy Giang Sơn thì kích động đến mức suýt khóc.
“Lớp trưởng cậu đến rồi, bọn này sắp bị em gái Văn Tinh hành hạ đến chết mất!”. Lộ Dương lao đến trước mặt Giang Sơn, huơ tay múa chân than vãn: “Tên này không chịu nghe lời, không ở lại bệnh viện mà cứ đòi về trường, nói là còn ở lại nữa thì không điên thì cũng thành ra ngốc nghếch; nhưng cô nàng cũng không xem xem đang ở tình trạng nào, đi cũng không được còn học người ta đòi ra viện! Bọn này khiêng cô nàng thì một người không khiêng nổi, hai người thì nhiều quá, xuống lầu rất phí sức, kẻ gây chuyện mà khiêng nổi cô nàng thì hôm nay thi, cô nàng còn không nói gì với người ta, bọn này đang nghiên cứu cách giải quyết đây, đại nhân cậu xuất hiện rồi, cậu đúng là đại ân nhân của ba người bọn này!”. Lảm nhảm một hồi, cô lại quay sang không quên đùa Ngô Song: “Chào vợ của đại ân nhân!”.
Ngô Song đỏ bừng mặt.
Giang Sơn lại nhíu mày.
Từ lúc vào phòng, cậu cứ nhìn chằm chằm Trác Yến, không nói câu nào, vẻ mặt có phần nặng nề.
“Chuyện xảy ra bao giờ? Sao không nói tôi biết?”. Giang Sơn trầm giọng hỏi.
Trác Yến rùng mình nổi da gà, cứ thấy như thể mình đã làm chuyện gi sai, vừa sờ tóc mái vừa lúng túng đáp: “Thì lúc đầu cậu đã nói là muốn nhân cuối tuần để đi leo núi với Song Song đó thôi? Cơ hội hiếm có, làm sao tôi có thể phá hoại gian tình của các cậu được…”.
Ngô Song suýt sặc, tiến đến gõ vào vai cô: “Thôi đừng nói nữa, cậu đã thế này rồi còn nghịch ngợm!”. Lúc nói, mặt càng đỏ bừng bừng.
Giang Sơn lườm cô, bực bội nói: “Leo núi quan trọng hay là cậu nhập viện quan trọng? Leo núi lúc nào đi chẳng được, nếu cậu ngã thành tàn phế thì tôi xem cậu có còn tâm trạng nói nhiều nữa không!”.
Nghe câu đó, Trác Yến hơi xúc động, một nỗi thấp thỏm bất an không thể nói rõ đang từ từ xuất hiên trong lòng.
Cô ngước mắt nhìn Ngô Song, thấy sắc hồng trên mặt bạn đang nhạt đi nhanh chóng thì cuống lên, vội nói: “Làm gì nghiêm trọng thế, còn trù ẻo tôi tàn phế nữa, thật là…”. Cô len lén đưa mắt ra hiệu với Tiểu Dư, Tiểu Dư lập tức kiếm cớ đi hỏi bác sĩ những chuyện cần chú ý, đưa cả Ngô Song đi cùng.
Sau đó Lộ Dương và Tôn Dĩnh cũng bị cô đẩy đi lo thủ tục ra viện.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Giang Sơn.
Cô ngồi dậy, nhe răng cười với Giang Sơn: “Giang Sơn, não cậu bị sơn thần đá phải rồi hả? Leo núi không quan trọng? Nếu không quan trọng thì trước đó một hôm cậu kéo tôi ra bàn bạc cả hai tiếng đồng hồ chỉ để lôi được Ngô Song đi nghĩa là thế nào? Chuyện leo núi là do cậu bày trò, bây giờ cậu lại nói là không quan trọng, còn so sánh với chuyện tôi nhập viện, thái độ và kiểu nói của cậu, nếu tôi là Ngô Song thì nhất định sẽ nghĩ rằng hai chúng ta có phần không trong sáng!”.
Sắc mặt Giang Sơn xuất hiện vẻ thiếu tự nhiên.
“Nói bậy bạ gì vậy, tôi là lớp trưởng, chuyện trong lớp xảy ra chuyện lớn như thế mà tôi không biết, bên này có người phải nhập viện, bên kia tôi lại thảnh thơi leo núi, cậu bảo có ra thể thống gì không?”. Cậu khựng lại, cũng học Trác Yến nhe răng ra: “Ngô Song cô ấy biết người tình trong mộng của tôi là dạng dịu dàng, nhẹ nhàng như cô ấy, còn về cậu ấy à, thực ra nếu tóc cậu không dài một tí thì ai mà chẳng xem cậu là con trai!”.
Nghe xong câu nói, Trác Yến thấy cô sắp nôn ra máu mất.
“Xì! Cậu nói bậy thì thôi, còn đả kích bệnh nhân, muốn chết hả?”.
Còn về vấn đề vận chuyển Trác Yến ra khỏi phòng bệnh, sau khi mọi người bàn bạc xong, kết quả cuối cùng do Ngô Song đề xuất.
“Giang Sơn, ở đây cậu khỏe nhất, cậu cõng bạn ấy đi!”.
Trác Yến cười lúng túng.
Tuy thân với Giang Sơn, nhưng được cõng trước mặt Ngô Song, cô vẫn cảm thấy kì quặc.
“Hay là tớ…” Cô vừa mở miệng thì đã bị Ngô Song cắt ngang.
“Đừng hay là nữa, cứ chần chừ thì cậu ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa đi!”. Cô quay sang nói với Giang Sơn: “Cậu cõng Yến Tử, mình xuống lầu gọi taxi trước”.
Lộ Dương nhìn theo bóng Ngô Song, cứ liên tục xuýt xoa: “Một cô gái tốt bụng biết bao, có mắt nhìn người quá! Sợ hai người thấy ngượng vì tiếp xúc thân thể không thể tránh khỏi, người ta biết trước để gọi xe, ôi chao, cô gái này đúng là hiểu chuyện quá!”.
Trác Yến gật gù tán đồng: “Không hổ danh là đồng hương của tớ!”.
Tiểu Dư tỏ điệu bộ không – chịu – nổi – sắp – nôn - ọe, kéo Lộ Dương ra khỏi phòng bệnh: “Tớ buồn nôn quá, dìu tớ ra ngoài nôn một tí!”. Tôn Dĩnh cũng theo sau hai cô nàng.
Ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Dư tỏ vẻ suy nghĩ, hỏi Lộ Dương: “Cậu có thấy Ngô Song kì lạ không?”.
Lộ Dương lắc đầu: “Người ta hiểu biết thế kia, tớ thấy cậu kì cục thì có!”.
Tôn Dĩnh chen vào: “Nhưng tớ thấy Ngô Song kì quặc ấy!”.
Lộ Dương hoang mang.
Tiểu Dư hỏi: “Nếu bạn trai cậu giúp cõng Văn Tĩnh cậu có cần trốn đi không?”.
Lộ Dương không hiểu.
Tôn Dĩnh trả lời thay: “Tớ thấy không cần. Nếu như là bạn trai tớ, cho dù tớ có mặt ở đó thì khi anh ấy giúp cõng Văn Tĩnh, tớ cũng sẽ không trốn tránh, không cần thiết. Nếu trốn tránh có nghĩa là tớ để bụng”.
Lộ Dương bỗng vỡ lẽ sau khi nghe Tôn Dĩnh nói.
Cô vừa xuống lầu vừa suy nghĩ: “Ôi chà, xem ra Ngô Song càng tỏ ra phóng khoáng thì có nghĩa rằng trong lòng càng để tâm! Đợi lát nữa bọn mình nói với em gái Văn Tĩnh để cô nàng đỡ ngốc nghếch, suốt ngày khoác vai bá cổ như anh em với Giang Sơn mà không chú ý gì!”.
Tiểu Dư nói: “Nhắc chứ. Nhưng nói đi nói lại thì cậu ấy chưa chắc đã không nhận ra, nếu không thì lúc ấy đã chẳng ra hiệu với tớ...”.
Ba người vừa đi vừa nói, dần dần mất hút ở hành lang.
Trong phòng bệnh, Giang Sơn cõng Trác Yến ra ngoài.
Trác Yến bò rạp trên lưng Giang Sơn.
Để cõng cho chắc, Giang Sơn phải đưa tay giữ lấy cô. Nhưng hai chân cô đều hỏng cả, đặc biệt là chân bị bỏng, dưới mông là phần đùi bị băng kín, cậu vừa đụng vào đùi cô, chưa kịp làm gì đã nghe cô “ái da” một tiếng, tay cậu đã chạm đúng vết thương.
Cậu vội buông tay, cô từ lưng trượt xuống. Cậu sợ cô ngã xuống đất sẽ bị thương nên trong lúc cuống quýt, hai tay đều giữ lấy phần mông cô.
Trong tích tắc Trác Yến vừa ngượng ngùng vừa bối rối, đập mạnh vào vai Giang Sơn bắt cậu thả cô xuống.
Lúc Giang Sơn đặt cô xuống giường, cho dù vẻ mặt trấn tĩnh nhưng tai cũng dần dần đỏ lên.
Cũng may cô không chú ý, cứ mải nghĩ chuyện đùa giỡn để xóa bỏ sự ngượng ngập đó: “Không được không được, không thể cứ cõng xuống đó, cứ bị cậu chạm vào mông ngọc của tôi ma cõng xuống dưới, đến khi xuống rồi thì tôi đến bị cậu làm cho nứt nẻ mất!”. Nói xong bỗng cảm thấy câu đùa này hình như còn choáng váng hơn cả động tác lúc nãy, thế là “xoẹt” một tiếng, mặt đỏ bừng bừng.
Giang Sơn thấy Trác Yến đỏ mặt thì lại phì cười.
“Cậu bảo xem cậu có chỗ nào giống con gái không, cái gì cũng dám nói!”.
Cậu bỗng cúi xuống, trong lúc cô không chuẩn bị, vươn tay ra bế bổng cô lên.
Trác Yến hoảng hốt “á” một tiếng: “Oái! Cậu hù chết tôi hả? Phải báo trước một tiếng chứ!”.
Giang Sơn vẻ mặt bình thản: “Báo!”.
Trác Yến đần mặt ra…
Dưới lầu, Ngô Song đã gọi hai chiếc taxi, Lộ Dương, Tiểu Dư, Tôn Dĩnh bàn bạc rằng ba người họ sẽ ngồi một chiếc xe về trước, còn lại để Ngô Song, Giang Sơn và Trác Yến.
Đang nói thì Lộ Dương tinh mắt nhìn thấy sắc mặt Ngô Song biến đổi.
Cô lập tức quay sang nhìn theo hướng cửa tòa nhà bệnh viện, khi nhìn rõ, chính cô cũng bất giác ngẩn ra.
Trác Yến không phải được Giang Sơn cõng xuống, mà lại được cậu bế xuống!!!
Lộ Dương nhanh chóng quay lại nhìn Tiêu Dư và Tôn Dĩnh, hai cô nàng cũng biến sắc.
Ba người nhìn nhau, ánh mắt tóe ra pháo hoa, động tác này quả là mờ ám!
Giang Sơn bế Trác Yến đến trước xe taxi, vẻ mặt bình thản.
Trác Yến lại lúng túng, có vẻ không tự nhiên.
Cô nhìn Ngô Song, giải thích: “Cái đó… không thể cõng, cõng là hai chân đều bị đè, đau lắm!”.
Vừa nói vừa ra sức túm tóc.
Giang Sơn cúi xuống nhét cô vào xe, tiện tay vỗ đầu cô: “Giải thích cái gì? Có thấy thừa không?”. Cậu đứng lên nói với bọn Tôn Dĩnh: “Các cậu đi chung với nhau, tôi và Ngô Song ngồi xe khác, chúng ta cùng về”.
Phân rõ ràng rồi, ai nấy lên xe.
Chiếc xe vừa khởi động thì Lộ Dương đã không nhịn được, kéo tay Trác Yến nói: “Văn Tĩnh Văn Tĩnh, cảm giác này kì quặc quá! Tớ nghĩ hay là cậu cứ tránh xa Giang Sơn ra đi!”.
Trác Yến ngơ ngẩn gật đầu: “Tớ cứ nghĩ chỉ mình tớ thấy lạ, xem ra mọi người đều là người bình thường”. Nói xong bỗng lục lọi khắp trên người.
“Ngọ nguậy cái gì? Mới ở viện hai ngày thôi mà, trên người có rận à?”. Tiểu Dư nhìn bộ dạng cô uốn éo, không kìm được nhướn mày hỏi.
Trác Yến phớt lờ, tìm ra di động Trương Nhất Địch để lại cho cô, tìm thấy số của anh rồi nhắn tin: “Hi, không biết cậu thi xong chưa?”.
Bên kia trả lời rất nhanh.
“Thi xong rồi. Tôi đến bệnh viện ngay đây. Có chuyện?”.
Trác Yến vội nói: “Cậu đừng đến nhé, mình ra viện rồi, giờ đang ngồi trên taxi, lát nữa sẽ đến trường. Có chút chuyện phải phiền cậu… lát nữa nếu không có việc gì, thì có thể…ừm… giúp mình lên lầu?”.
Tin nhắn gửi đi, Trác Yến cảm thấy mặt cô hơi nóng lên.
Ai cũng biết, “giúp” cô lên lầu thì phải “giúp” thế nào.
Nếu ngay cả bọn Lộ Dương cũng cảm thấy Giang Sơn “giúp” cô ra khỏi bệnh viện cũng có phần kì quặc, thì cô vẫn nên tìm người giúp khác thì hơn.
Tin nhắn trả lời của Trương Nhất Địch vừa nhanh vừa dứt khoát.
“Ừ!”.
Lộ Dương cứ ngồi cạnh lén lút dòm màn hình điện thoại. Xem xong tin nhắn cuối cùng, cô nàng hứng chí nói với Trác Yến: “Văn Tĩnh, Văn Tĩnh, cậu có chú ý thấy không? Cậu ta trả lời lại là dấu chấm than, dấu chấm than đấy!”.
Trác Yến vỗ bốp lên mặt cô nàng: “Đồ trơ trẽn! Ai cho cậu nhìn lén hả!”.
Trường có quy định, xe taxi không được vào trong.
Giang Sơn xuống xe làm công tác tư tưởng với bảo vệ cổng, hi vọng có thể được anh ta cho qua lần này.
Bảo vệ đến gần cửa kính xe nhìn chăm chú, sau khi xác định Trác Yến không tiện đi lại mới miễn cưỡng cho chiếc xe cô ngồi được đi qua.
Còn chiếc xe Giang Sơn và Ngô Song ngồi thì nói gì cũng không được bật đèn xanh.
“Chân cô bé đó bị gãy, chẳng lẽ chân hai cô cậu cũng gãy?”. Bảo vệ hắc xì dầu nói thế.
Chiếc xe Trác Yến ngồi nổ máy, chạy vào trong trường.
Trong khoảnh khắc xe chạy, nhìn Giang Sơn mặt chảy dài bên ngoài, Trác Yến vỗ vỗ ngực thở phào: “Phù, đúng là trời giúp mình! Đang đau đầu xem giải thích gì với cậu ta – Hê lão Giang, tôi đã tìm ra người thế thân, không cần cậu giúp nữa! – Lần này đỡ quá! Duyên phận! Tớ cảm thấy kiếp trước tớ nhất định đã cứu anh bảo vệ kia, tớ là người anh ta là rắn gì gì đó, thế là kiếp này anh ấy cố ý đầu thai làm bảo vệ để có cơ hội báo đáp tớ!”.
Lộ Dương rùng mình, quay sang lạnh lùng lườm cô một cái, mặt lạnh tanh ném lại một câu: “Bà chị à, cậu nên uống thuốc đi!”.
Chiếc xe chạy đến khu nhà kí túc xá thì dừng lại. Có người tiến đến.
Trác Yến thò đầu ra ngoài nhìn, nhận ra người ấy là Trương Nhất Địch.
“Anh chàng tích cực ghê nhỉ, chờ từ sớm rồi kia đấy!”. Lộ Dương cười hí hí nói với cô.
Trác Yến nóng nảy đẩy cô nàng ra khỏi xe: “Cậu lắm lời quá! Đi đi đi, trả tiền xe xong xuống ngay, lát nữa Giang Sơn và Ngô Song đến bây giờ!”.
Lộ Dương hừ hừ mấy tiếng vẻ không phục, lảo đảo xuống xe.
Trác Yến lê mông ra ngồi gần cửa.
Vừa thò đầu ra đã thấy Trương Nhất Địch xuất hiện cạnh cửa xe.
“He!”. Cô ngửa người ra phía sau: “Sao cậu đi nhanh thế!”.
Vừa thấy đứng cách đó mấy mét, chớp mắt đã đến ngay, chẳng lẽ anh có yêu thuật di hình hoán ảnh?
Trương Nhất Địch cười mỉm, dặn cô: “Tôi bế cậu ra, cậu cẩn thận đừng để đụng đầu!”.
Vừa nói vừa cúi xuống bế cô lên.
Trác Yến chưa kịp chuẩn bị, bất thần bị Trương Nhất Địch bế bổng lên thì giật mình, kêu khẽ: “A!”.
Sức anh dường như còn khỏe hơn mấy hôm trước, động tác bế cô lên vừa nhanh vừa dứt khoát.
Trác Yến cảm thấy có một sức mạnh đang ập đến.
Cô lập tức dang hai tay ra theo bản năng, nhanh chóng vòng qua cổ Trương Nhất Địch, khóa chặt lại để giữ vững cơ thể.
Trong tíc tắc, cô và anh rất gần nhau.
Cằm gác lên vai anh, mỗi hơi thở đều phả vào hõm cổ anh.
Đầu mũi ngửi thấy một mùi vị khác lạ.
Khác hẳn với hương thơm nhẹ nhàng của phải nữ, đó là một vẻ mạnh mẽ phóng khoáng thuộc về nam giới.
Như chưa bao giờ gần gũi như thế với con trai, gần đến mức cô còn có thể cảm nhận được mạch máu đang chạy rần rật trên cổ anh.
Cô bỗng đỏ bừng mặt.
Trác Yến như bị bỏng, vội vàng buông tay.
Len lén nhìn Trương Nhất Địch, phát hiện ra anh cũng đang nhìn cô, mà lại còn nhìn rất chăm chú, hoàn toàn không rời mắt.
Trác Yến chợt thấy mặt cô nóng bừng bừng.
Cô vội vàng ấp úng giải thích: “Lúc nãy mình… không phải cố ý… thật sự không phải mình muốn lợi dụng cậu…”.
Kết quả giọng càng lúc càng nhỏ, từ đầu tới cuối cứ lắp bắp.
Khóe môi Trương Nhất Địch hơi nhướn lên: “Ừ”.
Anh không nói gì, chỉ “ừ” một tiếng ngắn gọn.
Trác Yến lại càng thấy bối rối, ngại ngùng túm tóc.
Lộ Dương đứng cạnh bỗng ho một tiếng.
“Khụ… ừ ừ… ừ!! Ừ!!”.
Trác Yến quay sang nhìn cô, vẻ mặt gian xảo, bực tực xùy cô nàng: “Đang yên đang lành cậu lại làm trò gì thế?! Làm ơn đi Dương Dương, cậu giữ vệ sinh tí đi, có đờm thì khạc ra, đừng cứ giữ mãi trong cổ họng! Không sợ bẩn thì cậu cũng phải thấy mặn chứ?”.
Cô vừa nói xong, cảm giác cánh tay bế cô hơi run rẩy.
Cô ngẩng lên nhìn.
Gương mặt Trương Nhất Địch lại rất nghiêm túc.
Chỉ trong mắt anh lại ẩn chứa quá nhiều nụ cười.
Trác Yến thầm kêu “tệ quá”.
Bất cẩn để lộ nguyên hình rồi.
Muốn giữ hình tượng thục nữ trước mặt người ta, sao mà khó thế…
Lộ Dương vốn định đùng tiếng ho để nhắc nhở đôi nam nữ bỗng dưng ôm nhau quên hết mọi thứ kia – đừng mải ôm nhau, nên tận dụng thời gian vào nhà gấp.
Kết quả là thành ý cảu cô lại đổi lấy sự châm biếm cay độc của Trác Yến.
Cô nàng trừng mắt nhìn Trác Yến.
Trác Yến lại nói với cô: “Dương Dương, đừng nhịn, không tốt!”.
Lộ Dương nhìn Trác Yến, cười nham hiểm mấy tiếng, bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt xuyên qua cô và Trương Nhất Địch, gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ mà chỉ khi sói thăm nhà gà mới có, kêu lên quái dị: “Ôi lớp trưởng! Sao đến nhanh thế!”, vừa nói vừa liếc xéo Trác Yến, dùng ánh mắt trách móc Trác Yến không biết điều.
Cô rõ ràng định ho để nhắc nhở bạn chú ý – nếu đã muốn tránh sự ngượng ngập khi chạm mặt
Giang Sơn thì có thể nào đừng chơi trò khỉ ôm cây được không?
Muốn ôm thì gặm gì đó, đợi vào động tối rồi muốn làm gì thì làm cũng được mà…
Trác Yến nhìn thấy Giang Sơn tiến đến thì rụt cổ lại, quay sang trừng mắt nhìn Lộ Dương, thấp giọng trách móc: “Cậu rảnh lắm à! Lúc quan trọng mà ho cái gì! Cứ nói thẳng đi!”. Lại quay sang nhìn Giang Sơn, lúng túng cười he he với cậu, tay chỉ vào lồng ngực Trương Nhất Địch:
“Trùng hợp, quá trùng hợp! Xe vừa ngừng lại tôi gặp được cậu ấy… Thế là… để cậu ấy đưa tôi lên lầu! He he he…”.