Sau đó khi lên lớp, bọn anh đã ngồi cách xa nhau.
Anh tự nhủ phải phớt lờ cô nàng lợi dụng sự tín nhiệm của kẻ khác để đạt được mục đích của mình.
Nhưng mỗi lần lên lớp, anh lúc nào cũng không khống chế được mắt mình, lúc nào cũng vô tình lén lút nhìn về phía cô ấy mấy lần.
Anh luôn nhìn trộm cô ấy như thế, nhưng anh nhận ra, không lần nào cô ấy nhìn anh như thế.
Thú thực là, anh cảm thấy rất hụt hẫng, buồn bã.
Bọn anh đã giận nhau như thế, nhưng thấy cô ấy có vẻ không hề để tâm.
Cô ấy không lưu luyến, không giận dỗi, không phản đối.
Anh cảm thấy rất bực bội.
Sao cô ấy có thể như thế được?
Sau khi đùa cợt đến nỗi anh không thể nào phớt lời sự tồn tại của cô ấy, sao cô ấy có thể vừa quay lưng đã hờ hững với anh?
Anh càng lúc càng mong ngóng đến tiết tiếng Anh, càng ngày càng trông chờ.
Trước mỗi lần lên lớp anh đều thâm mong đợi có cơ hộ cùng cô ấy trao ánh mắt.
Sau đó anh có thể rời mắt đi như không có gì xảy ra, đến lượt cô ấy nhìn theo anh và thầm buồn bã, oán trách.
Nhưng lần nào thực tế cũng không như anh tưởng tượng.
Mỗi lần tan học, người buồn bã bao giờ cũng là anh.
Vì từ đầu chí cuối, cô ấy không hề quay lại nhìn anh cái nào.
Quãng thời gian ấy, mỗi lần anh ôm ấp hy vọng đi học thì lần nào cũng tan học trong nỗi buồn phiền.
Vều sau trong nỗi tức giân oán trách, hạ quyết tâm không nghĩ đến cô gái ấy nữa, dần dã bấy giác cơn giân đã biến mất, sau đó trong lòng lại ngấm ngầm cháy lên hi vọng, lại bắt đầu mong chờ tiết học tiếp theo nhanh đến, lại bắt đầu ảo tưởng rằng lần này cô ấy sẽ quay lại nhìn anh.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, anh rơi vào vực sâu tự mình tạo ra, đáng thương là chính anh lại không biết.
Thế nhưng trong vực sâu ấy luôn chỉ có mình anh.
Cô ấy không hề quay lại nhìn anh, không hề nói câu nào với anh.
Anh không nói với ai rằng thực ra, anh rất muốn rất muốn nói chuyện với cô ấy, rất muốn nhìn thấy nụ cười của cô ấy, rất muốn nghe cô ấy kể những chuyện thú vị.
Rất muốn rất muốn.
Tấm hình thứ hai: Sân bóng rổ trong này, anh đã từng chơi bóng, cô gái ấy cũng từng đi ngang qua và bị anh đập bóng trúng. Vì thế mà cô ấy đã bị gãy chân.
Về sau khi anh chơi bóng ở sân cạnh nhà ăn, nhìn thấy cô ấy đi ngang qua.
Tích tắc ấy, anh không biết mình thế mà mà tự dưng lại thất thần, tay anh như cũng không nghe điều khiển nữa.
Đến khi định thần lại, anh mới nhận ra lúc nãy mình đã làm gì - anh đã cố ý dùng bóng đập cô ấy.
Thì ra anh lại muốn nói chuyện với cô ấy đến thế.
Trong tận đáy lòng, anh muốn tạo cơ hội để cô ấy tức giận trách móc anh, như thế anh có thể nói: Được thôi, chúng ta hòa nhé, sau này chúng ta đừng ai trách ai nữa.
Anh nghĩ như thế bọn anh có thể khôi phục tình bạn.
Anh định như thế.
Nhưng không ngờ vì căng thẳng mà dùng sức quá mạnh, anh đã đập mạnh tay - cô ấy ngã xuống đất, gãy chân.
Thấy cô ấy ngồi trên đất vừa khóc vừa rên rỉ vì đau, giây phút ấy anh thật sự chỉ muốn tát chết mình!
Nhìn những giọt nước mắt của cô ấy rơi xuống đất, tim anh như thắt lại rất mạnh, rất mạnh!
Cảm giác đau lòng muốn chết ấy càng lúc càng sâu, càng đau hơn.
Anh bế cô ấy đi bệnh viện.
Cô ấy cuộn người trong lòng anh, mềm nhĩn người cô lại, khóc thút thít, khẽ nức nở.
Anh lẻn cúi xuống nhìn cô ấy.
Đôi mắt đỏ hoe.
Chóp mũi đỏ ửng.
Đôi môi đỏ hồng.
Chỗ nào cũng đo đỏ, yếu đuối đáng yêu bất ngờ.
Anh bế cô ấy, tim lại thắt lại dữ dội lần nữa.
Một cô bé, yết ớt như thế, anh chỉ vì muốn nói chuyện với cô ấy mà lại làm cô ấy gãy cả chân!
Anh thật chỉ muốn đánh chết mình.
Đến khi vào bệnh viện, anh đặt cô ấy xuống rồi, nhìn hai tay bỗng trống vắng, trong tích tắc trái tim cũng trở nên trống trải.
Ban đầu anh nghĩ cảm giác không quen ấy là vì bế cô ấy quá mệt mà có; nhưng cảm giác ấy chưa bao giờ biến mất.
Cho dù sau này cơ thịt đã quay về trạng thái bình thường, nhưng cánh tay anh vẫn thoáng một cảm giác trống trải lạ lùng.
Anh bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào trái tim mình.
Trái tim anh mách bảo, thự ra anh rất muốn rất muốn, có thể được bế cô ấy lần nữa!
Trái tim anh mách bảo, cảm giác trống vắng ở tay anh, là vì không có cô ấy nữa!
Còn nhớ cô ấy từng hỏi anh, có phải anh cố ý đập bóng trúng cô ấy không.
Anh nói không.
Anh luôn không dám nói sự thật.
Thật ra, giây phút ấy vào hôm ấy, anh thật sự là cố ý.
Vết thương ở chân của cô ấy phải nhập viện.
Trong quãng thời gian ấy, quan hệ của bọn anh cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Đối với anh, đó cũng được xem là trong họa có phúc.
Về sau cô ấy ra viện, bọn anh trở thành bạn thân.
Cô ấy mua máy tính, anh đăng kí số QQ cho cô ấy.
Có một dạo, anh tên là Trương OO, cô ấy là Trác XX.
Quãng thời gian ấy luôn được anh trân trọng cất giấu trong tim, đó là niềm vui đầu tiên trong lòng anh.
Nhưng về sau, bọn anh lại đổi tên trở lại.
Vì anh lúc đó đã có bạn gái khác, anh có trách nhiệm với bạn gái anh.
Cho dù anh thích cô ấy đến mấy, nhưng thân phận của anh khiến anh không có tư cách chơi trò XXOO mờ ám với cô ấy.
Mấy hôm vừa đổi tên xong, anh nhìn bầu trời bên ngoài cứ cảm thấy xám xịt. Nhưng Cát Huy bảo rằng, ngoài kai rõ ràng là ngày nắng đẹp.
Vì bạn gái anh lúc đó, anh đành phải kìm nén tình cảm với cô ấy.
Nhưng càng lúc, muốn kìm nén nỗi nhớ và mong đợi cô ấy, anh nhận ra mỗi ngày một khó khăn hơn.
Anh kìm nén đến độ trái tim ngày nào cũng nhức nhối.
Vốn định liều mạng bất chấp tất cả; mặc kệ người khác nghĩ gì; mặc kệ phải gánh vác trách nhiệm như thế nào, cũng mặc kệ lương tâm cắn rứt, cứ nất chấp tất cả để ở lại cạnh cô ấy.
Tấm hình thứ ba: Quán ăn vặt trong hình là nơi mà lần đầu anh và cô ấy uống say. Ở đây, cô ấy đã cùng anh trải qua ngày giỗ mẹ, ngoài ra còn là ngày sinh nhật của anh. Tại đây bọn anh đã hôn nhau. Nhưng cô ấy nói cô ấy say rồi, cô ấy nói không còn nhớ gì nữa.
Nhưng lại đúng hôm giỗ mẹ, anh nhận được điện thoại của bạn gái, nhớ đến quãng thời gian khó khăn và u ám hồi đó, cô ấy từng sát cánh bên anh đi qua nỗi cô độc và yếu mềm. Thậm chí về sau còn vì gặp anh mà gặp tai nạn, từ đó không bao giờ có thể chơi môn đàn mà cô ấy yêu nhất nữa.
Sau khi nghe điện thoại, anh lại yếu lòng.
Anh thực sự không thể bỏ rơi cô ấy.
Về sau, anh tiếp tục khổ sở, ra sức kìm nén bản thân.
Không dám nói cho cô gái ấy biết là anh thích cô ấy, chỉ có thể đứng cạnh tham lam và tuyệt vọng dõi theo cô ấy, nhìn cô ấy buồn bã, vui vẻ, day dứt không yên vì một người con trai khác, nhìn cô ấy và cậu lớp trưởng đấu khẩu, cãi nhau, hờn giận.
Cô ấy không biết rằng, lúc cô ấy chờ Đổng Thành, tưởng rằng bản thân cô độc;
Nhưng thực ra, anh luôn đứng sau cô ấy, luôn luôn.
Đến hôm sinh nhật anh, buổi chiều anh nói trên QQ với cô ấy: Tôi thích cậu.
Cô ấy ngờ la bọn Cát Huy đang đùa nghịch mình, nên căn bản không xem chuyện anh tỏ tình là chuyện đàng hoàng, nghiêm túc.
Đến buổi tối mọi người đều say. Cô ấy cũng thế.
Cô ấy ngồi không vững, cứ như sắp ngã nhào vậy.
Anh để cô ấy dựa vào anh.
Cơ thể cô ấy mềm mại, có mùi hương thiếu nữ thoang thoảng.
Trái tim anh đập dữ dội, rất nhanh.
Cho dù cô ấy say, cho dù anh nghĩ cô ấy đã không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng anh vẫn không dám tỏ rõ sự quyến luyến và say mê cô ấy ra mặt.
Anh sợ một khi bản thân phóng túng thì sau này sẽ không thể kìm chế được nữa.
Cô ấy gối lên vai anh, vừa khóc vừa cười.
Nước mắt cô ấy thấm ướt vai anh.
Anh không kìm được ôm cô ấy vào lòng.
Anh không kìm được cúi xuống nhìn cô ấy.
Cô ấy không nhìn rõ anh là ai.
Cô ấy cứ áp sát lại gần anh.
Anh không kìm được, thực sự không kìm được, cuối cùng đã hôn cô ấy!
Lúc đó anh nghĩ, có lẽ cả đời này, khoảnh khắc anh có thể hôn cô ấy cũng chỉ có giây phút ấy thôi!
Trong lúc say, cô ngây ngô đáp lại anh.
Bọn anh hôn nhau cuồng nhiệt.
Lúc anh hôn cô ấy, cô ấy cứ cười khúc khích, cô ấy hỏi ai đang đút thạch hoa quả cho cô ấy ăn.
Cô bé ngốc nghếch này, lại tưởng mình đang ăn thạch hoa quả.
Cô ấy cứ cười khúc khích mãi.
Nhưng anh lại khóc.
Người đang thân mật hôn cô ấy rõ ràng là anh, nhưng cái tên mà cô ấy gọi, lại là “Đổng Thành”.
Hôm sau, cô ấy lại hoàn toàn quên hết nụ hôn cuồng nhiệt, say đắm mà họ từng có.
Anh cảm thấy hụt hẫng và buồn khôn tả.
Thậm chí anh ấm ức, cố ý phớt lờ cô ấy.
Cô ấy dễ dàng quên mất nụ hôn đầu của họ, nhưng anh đối với cô ấy, cả đời cũng không thể buông tay được.
Hương vị mềm mại ngọt ngào của cô ấy, bao năm nay luôn quấn quýt trên đầu lưỡi anh.
Anh không bao giờ quên, mãi mãi cũng không quên.
Tấm hình thứ tư: Cảnh chụp trong tấm hình này là sân bay, lúc anh đi nước ngoài đã xuất phát từ đây. Trước khi đi, cô ấy đến tiễn anh. Lần đầu tiên anh nói với cô ấy “Anh yêu em” ở nơi này; nhưng là bằng tiếng Pháp.
Năm thứ hai, anh sắp ra nước ngoài.
Anh khao khát biết bao cô ấy sẽ giữ anh lại.
Chỉ cần cô ấy mở lời, anh sẽ bất chấp tất cả để ở lại, nhất định sẽ bất chấp tất cả!
Nhưng cô ấy lại nói với anh: Bạn gái cậu đang chờ cậu đó.
Cô ấy mỉm cười đảy anh ra xa.
Thế là, anh không còn lý do gì để ở lại.
Trước khi đi, anh quyết định giao Bánh Bao Đậu Đỏ lại cho cô ấy.
Anh muốn để lại thứ quan trọng của anh cho cô ấy, anh không muốn sau khi anh đi, cô ấy sẽ dần dần quên lãng anh, anh nhất định phỉa dùng thứ gì đó giữ lại chút nhớ nhung của cô ấy với anh mới được!
Hôm anh đi, cô ấy ra sân bay tiễn anh.
Trước khi lên máy bay, cuối cùng anh không kìm được đã ôm chặt lấy cô ấy, thì thầm bên tai cô ấy bằng tiếng Pháp: Anh yêu em!
Phải, anh yêu cô ấy.
Anh yêu cô gái ấy, rất yêu rất yêu.
Từ quá khứ đến hiện tại, tấm lòng anh với cô ấy thủy chung trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi.
Cùng xem hết những tấm ảnh. Trương Nhất Địch quay sang nhìn Trác Yến chăm chú.
Anh nâng mặt cô lên một cách trân trọng, nhìn cô, lại dùng tiếng Pháp khẽ nói: “Je t’aime!”.
Nước mắt Trác Yến trào ra.
Cô không kìm được, bịt miệng khóc nấc lên.
Trương Nhất Địch lùi lại một bước, mở rộng vòng tay, lặng lẽ, nín thở chờ đợi.
Trác Yến với gương mặt đàm đìa nước mắt, không còn do dự, lao vào vòng tay anh.
Mắt anh như có ngấn lệ.
Siết chặt vòng tay, ôm chặt cô vào lòng.
Cả đời này, anh cũng sẽ ôm chặt cô như thế, không bao giờ buông tay.
Phải, không bao giờ...