Trác Yến cảm thấy có một câu nói xưa như Trái đất nhưng rất đúng: Bệnh đến như núi sụp.
Từ lúc nãy đến giờ, thời gian chưa dài nhưng cô lại từ một người khỏe mạnh biến thành một kẻ yếu ớt, đừng nói là đi đứng, suýt nữa ngay cả sức để dựa tường cô cũng chẳng còn.
Lộ Dương phải rất vất vả mới dìu cô về phòng được.
Tiểu Dư thấy tình hình không ổn, lập tức tìm nhiệt kế.
Tôn Dĩnh nhìn đồng hồ, căng thẳng đo thời gian.
Năm phút sau, ba người đều tỏ ra đờ đẫn trước mực thủy ngân trong chiếc nhiệt kế.
Lộ Dương há mồm trợn mắt hỏi hai người kia: “Có phải kẹp hơi lâu nên mới nóng thế không?”.
Tiểu Dư vỗ đầu bạn: “Sao Văn Tĩnh sốt mà đầu cậu lại hỏng thế hả? Nhiệt độ cao này có liên quan khỉ gì đến chuyện kẹp hơi lâu?”.
Tôn Dĩnh sau khi nhìn lại nhiệt kế, lên tiếng vẻ nặng nề: “Không được, phải đi bệnh viện! Cứ để thế này thì Văn Tĩnh hôn mê mất!”. Cô tiến đến cúi xuống khẽ gọi: “Văn Tĩnh, cố nhịn một tí ngồi dậy, bọn mình đưa cậu đi bệnh viện!”.
Trác Yến đang trùm chăn nằm trên giường.
Tôn Dĩnh vừa nói vừa kéo chân. Chân vừa mở ra, cô và Lộ Dương, Tiểu dư đều hoảng hốt.
Chẳng trách ngay cả cặp nhiệt độ mà Trác Yến cũng trùm chăn nhận, trùm chăn đo xong lại chùm chăn luồn ra.
Trác Yến nấp trong chăn bây giờ sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, nước mắt đầm đìa gò má. Cô cắn chặt môi đến độ như mất hết sắc màu.
Lộ Dương lập tức thấy mũi cay cay, cô bò lên nắm tay Trác Yến hỏi: “Văn Tĩnh cậu sao rồi?”. Nắm tay mới biết tay Trác Yến lạnh đến nhường nào: “Trời ơi rốt cuộc cậu bị sao vậy? Ăn bậy bạ cái gì phải không?”. Cô hơi hoảng hốt.
Trác Yến hít hơi, cố gượng mở miệng: “Hơi đau! Hơi khó chịu! Không sao! Thật đấy, đau hết cơn này là ổn thôi!”.
Tôn Dĩnh, Tiểu Dư cứ thở dài thườn thượt.
“Cậu nói xem cậu có ngốc không? Đã đau đến mức này rồi còn im lặng! Bình thường mồm mép lắm sao không phát huy vào lúc này chứ!”. Tiểu Dư xót xa trách móc rồi quay sang bàn bạc với Tôn Dĩnh: “Tình trạng này thì ba chúng ta không ổn rồi, không di chuyển nổi đâu, phải tìm con trai; bây giờ sắp tắt đèn rồi, chắc chắn phải để lớp trưởng đến nói, nên chúng ta tìm Giang Sơn đi!”.
Trác Yến vừa nghe bảo tìm Giang Sơn thì cuống quýt ngồi dậy: “Không được!”. Cô ôm bụng thở dốc, không mấy chốc lại mềm nhũn người ngã xuống giường: “Không được! Muộn thế này rồi, không tiện!”.
Tiểu Dư không kìm được, vừa thấy tức vừa cuống quýt: “Con người cậu có thể nào biết điều tí được không! Bình thường tươi cười vui vẻ tức giân thì chẳng sao, mà cứ đến lúc bệnh sắp chết thì bảo không tiện, cậu chê bản thân cậu chưa đủ đau hay sao?”.
Trác Yến muốn giải thích trước kia khôngđể ý, cô không nhận ra Ngô Song có vẻ không thích gì cho lắm, nhưng hôm nay thì khác, lúc nãy ăn cơm bộ dạng của Ngô Song rõ ràng là không được vui.
Cô muốn khai rõ tình huống hôm nay, nhưng bụng quá đau; lại vì lúc nãy cuống quá nên ruột lại quặn lên, cuối cùng cô không nói nổi gì cả, chỉ có thể ôm bụng cuộn người trên giường, nghiến chặt răng không để mình rên rỉ.
Lộ Dương thấy cô đau đớn thì cuống lên: “Còn lề mề nữa! Đầu nó bị ngựa đá nặng lắm rồi, ai có thời gian mà nghe nó nói! Chúng ta mau gọi Giang Sơn tới, lúc này mà muốn ra khỏi trường cũng khó lắm đó!”.
Mọi người phớt lờ sự phản đối của Trác Yến, vội vội vàng vàng gọi cho Giang Sơn.
Giang Sơn nhanh chóng xuất hiện. Bà dì quản lý ký túc xá dẫn cậu lên lầu.
Lúc vừa nhìn thấy Trác Yến - sau việc đó Lộ Dương đã kể cho Trác Yến nghe: “Ngay cả dì ấy cũng nhận ra là tên kia đã thay đổi sắc mặt thế nào, sợ hết vía!” - thần sắc Giang Sơn bỗng trở nên nặng nề.
“Sao nặng thế này, con gái các cậu sức đề kháng kém quá, ăn chút đậu cũng đau đớn rồi!”. Cậu bước tới đỡ Trác Yến dậy.
Trác Yến nghiến răng cố trèo lên lưng Giang Sơn, mãi một lúc lâu sau mới thở nổi.
Lúc xuống lầu, nhớ lại lời Giang Sơn nói lúc nãy, cô cố gắng hỏi một câu: “Ngô Song cũng bệnh rồi sao?”.
Giang Sơn muốn gật đầu, nhưng vừa nhúc nhích đã nhận ra lúc này mà cử động thì thật khó khăn -cổ của cậu đang bị cô nàng trên lưng ghì chặt.
“Ừ”. Anh dùng thẳng giọng của mình để trả lời: “Lúc nãy tôi đến thăm cô ấy, cô ấy đang bị đau bụng; cũng nói là bụng đau, nhưng không nôn không sốt, chưa nặng bằng cậu. Haizzz!”. Noi đến đây Giang Sơn như đang thở dài: “Ai còn có thể bị nặng như cậu chứ, người ta trước khi ăn cơm có ăn một cây kem to như cậu đâu!”.
Trác Yến không còn sức đấu khẩu với cậu, nhưng nghe cậu giễu mình, cũng không kìm được đáp trả lại một câu: “Tại cái mỏ quạ của cậu đó!”.
Vì Trác Yến đau bụng nên Giang Sơn không dám xuống lầu quá nhanh. Cậu bảo bọn Lộ Dương đi trước, ra cổng trường gọi taxi.
Cậu cõng Trác Yến đi chầm chậm.
Dù là thế thì Trác Yến vẫn thấy động tác đi chậm rãi ấy, đối với cô thực sự là cực hình, mỗi một bước đi đều khiến ruột cô quặn lại theo nhịp chân.
Cô gục trên lưng Giang Sơn, cảm giác mình sắp đau đến ngất đi.
Cô cắn răng nhắm nghiền mắt, nước mắt từ hàng mi dài cứ từng giọt từng giọt trào ra.
Giang sơn cô gắng đi thật chậm, thật vững.
Cậu cảm thấy cô gái trên lưng quá yên lặng, yên lặng đến nỗi không giống cô, khiến cậu gần như hoảng hốt.
Cậu muốn chọc cho cô nói chuyện.
Nhưng bỗng nhiên, cậu cảm thấy sau gáy mát mát, bất giác hiểu ra.
Sau đó là từng giọt, từng giọt lại tiếp nối từng giọt...
Sau mấy giọt nước, cuối cùng cậu cũng đã hiểu đó là gì - trong tích tắc, cậu thấy tim mình như bị ai vặn xoắn lại.
“Văn Tĩnh!”. Cậu gọi cô, hỏi khẽ: “Sao vậy, có phải cõng sau lưng thấy không thoải mái? Hay là đổi ra bế phía trước nhé!”.
Trác Yến sụt sịt, yếu ớt đáp: “Cõng thì dễ chịu hơn!”.
Giang Sơn dè dặt đẩy cô lên cao hơn.
Trác Yến thấy cậu đã toát mồ hôi, đành nói: “Gọi thêm một bạn nam đến đi, đổi phiên cõng tôi với cậu, chỉ mình cậu thì mệt lắm!”.
Giang Sơn quả quyết bác bỏ ý kiến của cô: “Không cần!”. Cậu nói: “Tôi cõng mà cậu còn thế này, đổi người khác cõng thì tôi càng không yên tâm! Cậu không cần lo tôi có mệt hay không, với cơ thể gần như xác ướp Ai Cập của cậu thì đừng nói là một lúc, cõng cậu cả đời anh đây cũng không mệt!”. Nói đến đây cậu dừng lại, sau đó hỏi Trác Yến: “Văn Tĩnh, cậu bảo tôi cứ cõng cậu cả đời thế này có được không?”
Trác Yến cứng người.
Mãi sau cô mới trả lời: “Đừng đùa nữa! Cô nàng Song mà biết cậu chọc tôi thì đánh cậu chết đấy!”.
Sau đó Giang Sơn không nói gì nữa, hì hục cõng Trác Yến ra đến cổng trường.
Lúc đến cổng, bọn Lộ Dương đã gọi sẵn taxi đợi ở đó.
Cậu rất cẩn thận đặt Trác Yến xuống, đỡ cô ngồi vào ghế sau.
Sau đó cậu cũng lên xe từ phía bên kia.
Lộ Dương chui vào phía trước, Tiểu Dư và Tôn Dĩnh vì không còn chỗ ngồi nên đành về ký túc xá chờ đợi.
Trên đường không ai nói gì, không khí nặng nề đến mức khiến người ta thấy bứt rứt không yên.
Đến bệnh viện, lúc khám bệnh, bác sĩ hỏi Trác Yến: “Ban ngày có ăn gì không vệ sinh, hoặc đồ ăn lạnh, có tính kích thích dạ dày không?”.
Trác Yến gật đầu yếu ớt.
Bác sĩ hỏi đã ăn gì; Giang Sơn bực bội đáp thay cô: “Bạn ấy lợi hại lắm, chạy xong tám trăm mét thì ăn kem, rồi lại ăn cơm với thịt bò hầm và đậu khô xào miến!”.
Bác sĩ nghe xong cười phì ra: “Thảo nào nặng thế này, những gì không nên ăn đều ăn hết! Thời tiết này những món ăn khô nên hạn chế, rất dễ dẫn đến đau dạ dày!”. Ông kê cho cô mấy bình nước tryền bảo: “Để y tá đưa cháu đến giường bệnh trống, nằm truyền nước. Đến sáng mai nếu hạ sốt thì không sao, có thể về trường đi học, nếu vẫn sốt thì phải ở lại đây kiểm tra!”.
Truyền nước rồi, Trác Yến nằm trên giường nghỉ ngơi.
Cô nhìn Giang Sơn ngồi trên ghế cạnh giường.
Cậu vẫn còn khá tỉnh táo, có vẻ không buồn ngủ lắm.
Lại nhìn Lộ Dương.
Lộ Dương đã hơi gật gà gật gù, cô cuộn người ở cuối giường ngủ gục.
Truyền xong một bình, Trác Yến cảm thấy dạ dày bắt đầu ổn, không còn đau đớn khó chịu như trước.
Cô ngẩng lên nói với Giang Sơn: “Tôi khỏe rồi, không khó chịu lắm, ở đây không cần nhiều người, hay là cậu về đi, có Lộ Dương ở lại với tôi là được rồi!”.
Giang Sơn liếc nhìn Lộ Dương đang cuộn mình lại ngủ như một con mèo ở cuối giường thì bĩu môi: “Giữ cô nàng ấy lại?”. Cậu lại quay sang bĩu môi với Trác Yến: “Hai người một thì cẩu thả, một thì vô lo, không ở đây trông chừng hai người thì tôi không yên tâm. Hay thế này, cậu cứ để bạn ấy về trước, tôi ở lại!”.
Trác Yến suýt thì sặc.
“Đại ca à, làm ơn đi, suy nghĩ tí coi!”. Cô hỏi, hơi thở gấp gáp: “Lỡ tôi truyền được nửa bình lại muốn đi vệ sinh thì cần có người đi theo suốt đó! Cậu có được không? E rằng ngay cả cửa nhà vệ sinh ữ cậu còn không vào được nữa là”.
Giang Sơn cười: “Biết đấu khẩu rồi à, xem ra sắp khỏe rồi! Cậu đấy, tập trung sức lực vào cây kim trên tay, chiến đấu với bệnh tật đi, đừng lãng phí tính toán với tôi làm gì!”.
Trác Yến vốn định đáp trả một câu là cậu còn phiền hơn cả bệnh tật; nhưng chưa kịp nói đã thấy Lộ Dương nằm dưới chân lồm cồm bỏ dậy, mơ mơ màng màng dịu mắt và lầm bầm: “Tớ muốn đi vệ sinh!”.
Giang Sơn khoái chí trước bộ dạng ngốc nghếch của cô nàng: “Đi đi! Lớp trưởng phê chuẩn! Xem xem cô nàng này ấm ức thế nào kìa!”. Cậu quay sang nói với Trác Yến: “Cậu xem kìa, hoặc bạn ấy ngủ, hoặc là đi vệ sinh, nếu quãng ấy đúng lúc cậu truyền xong một bình và phải thay bình mới, thế phải làm sao?”.
Trác Yến chỉ muốn thở dài.
Cô muốn đuổi cậu đi chỉ vì một nguyên nhân, đó chính là Ngô Song; nhưng lý do cậu kiên quyết ở lại dường như còn nhiều hơn trăm ngàn.
Một đấu với trăm ngàn, tỉ lệ ấy khiến người ta phải bất lực.
Lộ Dương đi vệ sinh vẫn chưa về thì Giang Sơn đã có điện thoại gọi.
Muộn thế này còn gọi, là ai?
Trác Yến nghĩ cô đại khái cũng đoán ra người đầu dây bên kia là ai rồi.
Cô chú ý thấy Giang Sơn nhăm mặt lúc nhìn điện thoại, hình như có vẻ không vui lắm.
Cậu nói với cô là ra ngoài nghe điện thoại.
Trác Yến muốn nói: “Nhìn đi, thực ra cho dù cậu ở lại đây cũng vậy thôi!”.
Nhưng đã không kịp, cậu đã bước thật nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Sau đó Lộ Dương đi vệ sinh quay về.
Lúc cô vào, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nói với Trác Yến: “Giang Sơn hình như đang cãi nhau với Ngô Song!”.
Trác Yến bàng hoàng, hỏi: “Chuyện gì thế?”.
Lộ Dương nhún vai: “Tớ đâu biết là chuyện gì? Lúc nãy tớ từ nhà vệ sinh ra, lúc đi ngang cầu thang thì nghe có người đang nói chuyện điện thoại, giọng rất quen, rất giống Giang Sơn, để chứng thực tớ có nghe nhầm hay không, giọng noi đó có phải là của Giang Sơn không, tớ liền cẩn thận đi chậm lại... Thế là rất vô tình nghe được một đoạn đối thoại khá là kịch liệt, chẳng hạn, giọng nói quen thuộc đó to tiếng nói: Em đừng nói là bạn ấy ăn kem mới bị thế này, em phải biết là món ăn đó cũng là nguyên nhân... Ngô Song em thế này có phải là vô lý không? Bạn ấy cũng là bạn thân của em mà? Hơn nữa anh cũng là lớp trưởng đúng không? Anh ở đây chăm sóc bạn ấy thì sao? Không phải là chuyện lớp trưởng nên làm à? Huống hồ anh ở đây trông nom bạn ấy chẳng phải cũng là giúp đỡ bạn bè em hay sao... Phải, anh biết... Nhưng bạn ấy bệnh nặng, lúc ãy sốt đến nỗi suýt ngất đi...”.
Nghe Lộ Dương kể lại xong, tim Trác Yến như vỡ ra.
Đợi Giang sơn gọi điện xong, cô kiên trì bắt cậu về trường, nói gì cũng không chịu để cậu ở lại bệnh viện nữa.
Giang Sơn chau mày không chịu; Trác Yến cô gắng ngồi dậy, làm động tác muốn rút kim ra khỏi tay.
“Không truyền nữa, cùng về trường!”. Cô bực tức nói.
Giang Sơn sa sầm mặt, ánh mắt như lóe lên cơn giận: “Mọi người đều lo cho bệnh của cậu, còn cậu thì sao? Lại hờn dỗi à? Tôi thật không hiểu cả buổi tối nay đã bận bịu vì ai nữa! Không ngờ đổi lại là cậu chẳng biết quý trọng bản thân, bện chưa thấy đỡ hơn mà đã muốn rút kim ra uy hiếp tôi!”.
Trác Yến không hề chịu thua, cô nhìn Giang sơn, tuy yếu ớt nhưng nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: “Giang sơn, cậu phải biết là, thời buổi này đàn ông mà không thương bạn gái mình đều là loại khốn nạn; đừng quên là Ngô Song là do bạn đầu cậu cố gắng lắm mới theo đuổi được, đừng bao giờ vì ‘người anh em’ là tôi mà biến mình thành tên khốn của bạn gái cậu!”.
Những lời ấy nghe có vẻ không lộ liễu lắm, nhưng ngay sau đó sắc mặt Giang Sơn lập tức thay đổi.
Mọi điều mờ ám chua xót ngọt ngào bấy lâu thầm giấu trong lòng gần như đều phơi ra dưới ánh nắng mặt trời trong thoáng chốc, ánh sáng ấy quá đột ngột, đột ngột đến nỗi khiến người ta không muốn chấp nhận, cậu gần như không biết phải ứng phó thế nào.