Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 10-1: Tâm tư con trai cũng khó đoán (1)

Trác Yến dần hiểu ra một chân lý, có những chuyện không thể gấp gáp được, không thể cưỡng cầu được, nhất định phải thuận theo tự nhiên.

Chẳng hạn Giang Sơn đang tức giận, thế thì cứ để mặc cậu giận.

Cô cố gắng xin lỗi, thử làm hòa, nhưng đối phương kiên quyết ôm cơn giận đó, không chịu buông, thế thì cô cũng đành bó tay, cũng chỉ có thể để mặc cậu.

Tiết tiếng Anh học kì này, Trác Yến không còn học chung với lớp Trương Nhất Địch nữa.

Sau cuộc điện thoại trước khi nhập học, Trác Yến vô tình cố ý trốn tránh Trương Nhất Địch.

Di động nhờ Tiểu Dư trả lại. Cô tạm thời không mua máy mới, luôn trong tình trạng tắt máy.

Dù sao Đổng Thành cũng càng lúc càng ít gọi cho cô, đa phần đều do cô tìm cậu, mà mười lần cũng có tám chin lần không gặp.

Tình trạng đó căn bản không cần mua máy mới gấp làm gì.

Bình thường đi lại trong trường, cô đều chọn những con đường nhỏ để tránh xa học viện của Trương Nhất Địch, tàn sát mọi cơ hội có thể chạm mặt anh.

Có lúc mọi người đều đi trên đường lớn, cô nghe thấy Lộ Dương hoặc Tiểu Dư nói: “Ủa, người phía trước kia hình như là Trương Nhất Địch!” là cô lập tức quay đầu đi hướng khác.

Trước kia cô đều cùng mọi người đến nhà ăn, bây giờ lại chuyển sang đi đến những quán ăn nhỏ ở góc trường.

Đường đến nhà ăn lớn phải đi ngang sân bóng rổ, ở đó chưa biết chừng cũng có Trương Nhất Địch đang chơi bóng.

Dưới khu nhà kí túc cũng có sân bóng rổ, thỉnh thoảng Trương Nhất Địch cũng đấu bóng với mọi người ở đó. Nhưng trận đấu ngay trước cửa khu nhà mình thì lại không khiến Trác Yến lo lắng lắm.

Vì thường thì có Trương Nhất Địch thì trận đấu ấy sẽ bị hầu hết nữ sinh trong trường chen chúc đến nỗi nước chảy cũng không lọt. Tường người dày như vậy, hết lớp này đến lớp khác, những tiếng kêu thét ngưỡng mộ vang dậy, mọi ánh mắt đều tập trung vào chàng thiếu niên đẹp trai trên sân bóng, không hề rời đi. Lúc này cho dù cô có nghênh ngang đi ngang sân bóng thì tin chắc rằng cũng không có ai chú ý đến cô.

Cô chưa bao giờ làm tiêu điểm duy nhất trong mắt ai đó, chưa bao giờ.

Cuối tuần buồn chán, lại lười đi dạo phố, Trác Yến mở laptop lên, lên mạng giết thời gian.

Sau khi đăng nhập QQ, phát hiện Trương Nhất Địch cũng đang online.

Chỉ trong một giây, avatar màu sắc ấy đã nhấp nháy.

Trác Yến thầm kêu: “tiêu rồi”.

Phòng ngừa đến thế mà lại quên chỗ này, trước khi đăng nhập quên mất phải ẩn nick.

Cô mở khung chat.

Trương Nhất Địch hỏi thẳng: Có phải cậu đang trốn tôi?

Trác Yến nhắm mắt, thở dài ai oán.

Trác Yến: Đâu có ^_^


Trương Nhất Địch: Có mấy lần trên đường, cậu nhìn thấy tôi nhưng quay đi thẳng.

Trác Yến: Ưm… lúc đó bỗng có việc khác ^_^

Trương Nhất Địch: Đúng là trùng hợp thật, số lần trùng hợp quá nhiều.

Trác Yến: Ưm… cái đó… trùng hợp thì cũng không ngăn cản được, bó tay… he he he…

Trác Yến không ngờ Trương Nhất Địch kiệm lời, có lúc nói chuyện lại có thể thẳng thắn đến thế.

Sự thẳng thắn dữ dội của anh khiến cô gần như không đỡ nổi.

Trương Nhất Địch: Dạo này có bận học không?

Trác Yến: Không bận, vừa vào học làm sao bận học được, he he ^_^

Trương Nhất Địch: Vậy bình thường ngoài lúc đi học thì cậu còn làm gì?

Trác Yến: Ừ… đọc tiểu thuyết nghe nhạc, lên mạng xem video clip để giết thời gian. Gần đây có giải đấu NBA (NBA: giải thi đấu bóng rổ nhà nghề Mỹ), hơn nữa càng lúc càng hay, cậu có xem không?

Trương Nhất Địch: Cậu… thích xem bóng rổ?

Trác Yến: Ừ, đặc biệt là Bryant, mình thấy anh ấy chơi bóng thật đẹp ^_^

Trác Yến nói câu đó xong bên kia im lặng một lúc.

Một hồi sau, Trương Nhất Địch nói tiếp.

Trương Nhất Địch: Có phải cậu không thích xem đấu bóng trực tiếp?

Trác Yến: Hả?

Trương Nhất Địch: Kiểu xem tại chỗ.

Trác Yến: Thích xem mà thích xem mà, thực ra không khí xem tại chỗ nếu sôi động thì còn hay hơn cả khi xem qua mạng nhiều!

Trác Yến ngờ nghệch phát biểu cảm tưởng.

Cô không hề nhận ra, chính cô đang từng bước rơi vào cuộc đối thoại mà Trương Nhất Địch đã nghĩ sẵn.

Trương Nhất Địch: Trác Yến.

Trác Yến: Hả?

Trương Nhất Địch đột nhiên gọi tên cô, Trác Yến đáp lại.

Sau đó im lặng.

Trương Nhất Địch: Lúc tôi đấu bóng trước khu nhà kí túc các cậu, rất nhiều lần trông thấy cậu vòng qua sân rồi đi thẳng, không thèm xem.

Trác Yến ngẩn người.

Bao nhiêu người như thế, không khí náo nhiệt như thế.

Trong đám người gào thét, anh là tiêu điểm.

Mọi người đều theo dõi anh, cô tưởng không ai chú ý đến một người qua đường đi qua sân bóng trong một lúc nào đó.

Sẽ không có ai chú ý đến cô.

Nhưng Trương Nhất Địch lại nói: “Lúc tôi đấu bóng trước khu nhà kí túc các cậu, rất nhiều lần trông thấy cậu vòng qua sân rồi đi thẳng, không thèm xem”.

Bao nhiêu người ở đó, anh là tiêu điểm chú ý của mọi người.


Còn tiêu điểm của anh, cô không thể tưởng tượng, có một khắc, lại rơi vào cô khi vội vã đi ngang.

Trác Yến đang sững sờ.

Avatar của đối phương lại nhấp nháy.

Trương Nhất Địch: Nến lúc nãy cậu nói không trốn tôi, tôi nghĩ là cậu đang nói dối.

Trác Yến: =_=

Trác Yến: Không thể trốn nữa…

Trác Yến: Được rồi, mình thừa nhận, mình đúng là đung trốn cậu…

Trương Nhất Địch: Nguyên nhân?

Trác Yến: Ưm… được rồi, mình nói thẳng nhé, mình nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách, vì cậu có bạn gái rồi…Chúng ta nếu quá gần gũi thì mình thấy không hay lắm, hơn nữa nhất định sẽ bị dị nghị…

Trương Nhất Địch: Trác Yến.

Trương Nhất Địch lại gọi Trác Yến.

Qua màn hình máy tính, Trác Yến như có thể nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc, đôi mày nhíu chặt của Trương Nhất Địch.

Trác Yến: Hi, mình đây, he he ^_^

Trương Nhất Địch: Chẳng nhẽ con trai và con gái ở cạnh nhau thì nhất định phải là quan hệ đó? Chẳng lẽ không thể làm bạn thân sao? Nếu nói thế thì có phải cả thế giới này, giữa nam và nữ ngoài là người yêu của nhau ra thì không thể trò chuyện với nhau?

Trương Nhất Địch: Nếu hai chúng ta làm bạn, rõ ràng rất hợp rất vui, nhưng vì những lời bàn tán vớ vẩn mà “tránh né” như thế có đáng không? Chúng ta, là sống vì những người rảnh rỗi đó hay sao?

Trương Nhất Địch: Trác Yến, tôi mong cậu đừng trốn tránh tôi nữa.

Trương Nhất Địch: Tôi hi vọng chúng ta có thể trở lại như trước, là bạn tốt của nhau.

Trương Nhất Địch nói xong những lời đó, Trác Yến cảm thấy như trong lồng ngực như vang vọng một sự hào sảng khó tả.

Cô đưa tay lên gõ lách cách lên bàn phím…

Trác Yến: Cậu nói đúng! Được! Chúng ta khôi phục bang giao!

Trác Yến: Xin chào, bạn tôi!

Đối phương lần này trả lời cô bằng một biểu cảm mặt cười.

Trác Yến nhìn gương mặt cười híp mắt màu vàng đáng yêu đó, có một tích tắc thất thần.

Hình như anh chưa bao giờ trả lời bằng biểu tượng cảm xúc.

Đây là lần đầu tiên.

Trác Yến và Trương Nhất Địch khôi phục “bang giao”.

Lúc rảnh rỗi, hai người thường gặp nhau trên mạng. Trác Yến không còn nghĩ lung tung, thoải mái trò chuyện với Trương Nhất Địch, quan hệ giữa hai người chưa bao giờ hòa hợp được đến thế.

Dần dần, họ hình thành một kiểu trò chuyện – cô hào hứng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, bên kia lại chẳng hồi âm gì.

Đến lúc cô hỏi, đối phương sẽ gõ mấy chữ: Lúc nãy không có sức gõ chữ.

Cô nghĩ ngợi, hỏi: Có phải cậu bệnh không?

Anh lại nói: Không, hơi khó thở mà thôi.

Thế là Trác Yến vẻ mặt băn khoăn nhìn máy tính, hỏi Trương Nhất Địch một câu rất thắc mắc: Hình như cậu lúc nào cũng khó thở… Có phải khí quản của cậu bị cong không?


Còn đối phương lại ngừng hồi âm trong một lúc.

Một lúc sau mới đáp: Yên tâm, khí quản rất thẳng. Cái bị cong là tóc dài của con gái.

Trác Yến nhận ra, thực ra có lúc Trương Nhất Địch thật sự rất có khí chất của tủ đông lạnh…

Chiều thứ sáu không có tiết, Trác Yến ở trong phòng lên mạng. Vừa lên đã thấy avatar của Trương Nhất Địch sáng lấp lánh.

Cô gõ một hàng chữ.

Trác Yến: Buổi chiều các cậu không có tiết sao?

Câu trả lời của Trương Nhất Địch lại khiến Trác Yến hơi nhíu mày.

Trương Nhất Địch: Chẳng lẽ chỉ có các cậu nghỉ, bọn này không được nghỉ?

Trác Yến nhíu mày, có vẻ không hiểu.

Giọng điệu này của anh chưa bao giờ thấy.

Nghĩ ngợi một lúc, cô hỏi…

Trác Yến: Có phải cậu có chuyện gì đang tức giận hay không vui?

Trương Nhất Địch: Không, làm gì có nhiều chuyện buồn phiền đến thế, có phải là con gái đâu.

Trác Yến túm tóc.

Không nói rõ được, cô càng lúc càng thấy hôm nay anh có vẻ kỳ quặc.

Trác Yến: Ừm… đúng rồi, cứ quên chuyện này, giỏ táo ấy rốt cuộc dùng làm gì, cậu chưa nói mình nghe ^_^

Trương Nhất Địch: Cần làm gì thì làm, dù sao không dùng để ăn cơm…

Lúc này, Trác Yến có thể chắc chắn 100%, “Trương Nhất Địch” hôm nay thực sự rất bất bình thường!

Trác Yến: Hôm nay cậu… có phải… bị nghẹn thuốc không?

Trương Nhất Địch: Đáng ghét, con gái sao lại nói thế cơ chứ! Người ta có giống bị nghẹn thuốc đâu? Cậu nói xem!

Trác Yến cảm giác trên đầu như có một đường sấm sét đánh ngang.

Không ngờ “Trương Nhất Địch” hôm nay hình tượng biến hóa khôn lường, vừa nói anh nghẹn thuốc thì anh lập tức chuyển sang điệu bộ nũng nịu trách móc rồi!

Trác Yến: Không đúng, không phải cậu nghẹn thuốc, mà vốn là cậu đã quên uống thuốc!

Trương Nhất Địch: Đáng ghét đáng ghét! Người ta làm sao quên uống thuốc được!

Trác Yến: =_=

Trác Yến: Tráng sĩ à, chẳng lẽ lưỡi của cậu lại dậy thì lần hai sau khi cậu lớn đến thế này sao? To thật!!!

Lần này đối phương trả lời còn kinh khủng hơn, Trác Yến cảm giác bản thân gần như cháy trụi.

Trương Nhất Địch: Cái gì mà lưỡi dậy thì to quá? Ý cậu là tôi to mồm hả? Người đẹp à, cậu nói thế là cậu sai rồi, sao cậu có thể công kích cơ thể người khác chứ? Cơ thể là do cha mẹ tặng cho, cậu bảo tớ lưỡi to thì cha mẹ tôi sẽ đau lòng lắm! Họ khó khăn lắm mới nuôi tôi lớn thế này, tôi còn chưa kịp báo đáp họ, kết quả họ đã bị đau lòng vì tôi, mà căn nguyên nỗi đau này là do cậu sỉ nhục lưỡi của tôi, cậu nói xem cậu có đạo đức không, không nên nói thế không? Cậu nói tôi thế thì thôi, vì tôi khá hiền lành, tuy hơi tổn thương nhưng không so đo tính toán với cậu. Nhưng nếu cậu cũng nói với người khác thế này, người ta nếu tính toán với cậu thì cuối cùng sẽ biến thành người tổn thương là cậu! Đồng thời nỗi đau của cậu và của người khác không giống nhau về bản chất, người ta tổn thương tâm hồn, còn cậu lại tổn thương về cơ thể - coi chừng người ta bất mãn thì sẽ bạo lực với cậu đấy!

Những lời đó khiến Trác Yến suýt lăn từ trên giường xuống.

Ông anh này, chớp mắt sao từ kẻ kiệm lời biến thành Đường Tăng rồi!

Trác Yến: Này! Vị huynh đài! Chẳng qua mình chỉ hỏi giỏ táo dùng để làm gì, cậu có cần lắm lời thế không T_T

Trương Nhất Địch: Cậu đang “này” với ai? Nói chuyện sao vô lễ thế!


Được, lại hung dữ rồi…

Trác Yến nhắm mắt, mở ra, hít một hơi, từ từ thở ra, hai tay nắm lại, bẻ ngón tay kêu “lắc rắc”.

Tốt thôi, nếu “Trương Nhất Địch” đã muốn tìm trò vui thì cô quyết định sẽ vui cùng “anh”.

Một buổi chiều thôi đã khiến Trác Yến mệt đứt hơi, tế bào não không biết đã tử vong hết bao nhiêu.

“Trương Nhất Địch” trước mặt hôm nay thực là thiên biến vạn hóa, lúc thì hung dữ, lúc thì nũng nịu, lúc lại lải nhải lắm lời, đa dạng đến nỗi khiến người ta chỉ muốn vung đao.

Trác Yến không có bản lĩnh biến hóa, chỉ có thể “dĩ bất biến địch vạn biến”. Đối phương đã kích hoạt ý chí chiến đấu của cô, cô trở nên khôngkhách sáo, liều mạng đấu đến cùng với “bạn Trương”.

Đối phương ban đầu rất hờ hững, đùa giỡn cô như mèo vờn chuột. Nhưng từ từ cũng bắt đầu lực bất tong tâm – vì Trác Yến càng chiến càng dũng mãnh. Cô gõ chữ rất nhanh, từ ngữ sỉ nhục phong phú đa dạng, thao thao bất tuyệt, thế tấn công phải nói là dời non lấp bể.

Cuối cùng của cuối cùng, đối phương cuối cùng đã mệt đờ người gửi một biểu tượng cờ trắng đầu hàng.

Trương Nhất Địch: Đầu hàng! Ngừng chiến! Không chơi nữa! Mệt chết rồi!

Trác Yến:(_)!

Trương Nhất Địch: Sợ quá! Lần đầu gặp được một cô gái cãi nhau lành nghề thế này! Đúng là tiếng thơm lưu truyền một đời.

Phía trên câu này đối phương cũng gửi đến vẻ mặt sụp xuống khóc lóc.

Trác Yến: Hừ! Ai bảo chọc tôi! Xì! Không đầu hàng thì sẽ cãi đến độ cậu phải bới đất tìm răng cho xem!

Một lúc sau, đối phương gõ một hàng chữ.

Trương Nhất Địch: Còn muốn hỏi giỏ táo kia dùng làm gì không?

Trác Yến: Phì! Tôi có hỏi cũng hỏi Trương Nhất Địch, cậu có phải cậu ấy đâu, hỏi cậu làm gì!

Sau đó Trác Yến lại gửi đến một biểu cảm khinh bỉ.

Cô đã cảm nhận từ lâu rằng “Trương Nhất Địch” hôm nay phản ứng rất kì quặc. Nghĩ đi nghĩ lại thì đã hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì – người đang nói chuyện với cô đây căn bản không phải là Trương Nhất Địch.

Trác Yến: Mau khai thật đi, cậu là người nào? Tại sao lại tự tiện dùng QQ của người khác để trò chuyện với bạn bè người đó?

Trác Yến gửi đến biểu cảm phun lửa và khinh bỉ.

Đối phương một lát sau mới trả lời cô.

Trương Nhất Địch: Không phải là một người.

Trác Yến ngẩn người.

Trác Yến: Hả?

Trác Yến: Là sao?

Trương Nhất Địch: Là ba người.

Trác Yến: ……………………………………….

Trác Yến há hốc miệng, ngồi đơ người trước màn hình máy tính.

Trác Yến: A a a a a a!!! Tôi nói mà, con người cậu làm sao có thể tâm thần phân liệt như vậy!!! Cứ một lúc lại vừa xấu xa vừa cứng nhắc! Một lúc lại đê tiện và lải nhải! Lúc sau lại lắm lời tới mức chỉ muốn đánh cho cậu tàn phế!!! Thì ra các người là ba người!!!

Trác Yến: Thật vô sỉ thật vô sỉ! Ba người cậu hợp lại cãi nhau, kết quả cũng không thắng được tôi, thật xấu hổ cho các cậu! Các cậu còn tự tiện dùng QQ của người khác để nói chuyện, đúng là một đám lừa đảo vô sỉ! Tôi phải mách các cậu với Trương Nhất Địch!!! Tôi sẽ bảo cậu ấy đánh các cậu!!! Đánh đánh đánh, đánh cho các cậu phải bới đất tìm răng!

Trác Yến gõ lách cách ra một đống chữ, lại gửi đến biểu cảm một con dao máu nhỏ ròng ròng.

Đối phương không trả lời ngay mà một lúc sau mới gửi đến một câu.


Trương Nhất Địch: Ừ, được, tôi sẽ đánh khiến họ phải bới đất tìm răng!

Trác Yến sững người nhìn màn hình.

Trác Yến: T_T!

Trác Yến: Đại ca! Sao còn đùa nữa!

Trác Yến: Anh hung! Rốt cuộc bây giờ cậu là ai? Đồ lừa đảo A? Đồ lừa đảo B? Đồ lừa đảo C?

Chính cậu?????????????

Dưới một dòng dấu chấm hỏi rực rỡ kinh hồn của Trác Yến, đối phương thản nhiên đáp: Hiện giờ, tôi là Trương Nhất Địch.

Trác Yến cảm giác cô sắp phun một ngụm máu tươi lên màn hình máy tính rồi…