Tuổi Trẻ Sục Sôi

Chương 20: 30 Chưa phải là tết

Sau cuộc thi đấu kết thúc, trong nhà bị bớt đi tiếng ồn ào, căn nhà trở nên yên tĩnh hơn mọi ngày. Tinh thần của bọn họ sau ngày thi đấu hôm đó cực kì tồi tệ, họ trở nên trầm mặc hơn mọi ngày, ngồi xem phim mà không hề nhập tâm vào tình tiết của bộ phim, thi thoảng lại như người mất hồn. Vài ngày sau khi tâm trạng đã ổn hơn thì họ bắt đầu những công việc của mình, Tuấn Thần thì đang phải bận bịu để chuẩn bị thi đại học, Vương Hàn thì luôn chơi điện tử, Thiên Vương đa phần đều ở trong phòng đọc sách đôi khi cũng luyện tập nhảy, còn Linh thì chỉ biết nhìn bọn họ rồi thi thoảng lẩn trốn lên sân thượng để luyện tập. Mẹ cô ấy mới sang nên cũng ở lại chơi vài nagyf phụ giúp gia đình nhưng rồi cũng phải quay về nhà.

Linh hôm nay cũng như mọi ngày cô lén lên sân thượng khi mà không có ai để ý. Vẫn tập nhảy để rèn luyện kỹ, cô phải tập để duy trì sự dẻo dai, cô phải tập thì mới có tương lai Linh đã đặt ra một đống tiêu trí cho mình. Linh tập một mạch từ đầu, nhưng đến đoạn giữa đột nhiên dừng lại vì cô thấy chưa đc cô cứ tập đi tập lại đoạn đó mãi chẳng thôi

‘Tập như vậy mới đúng này’ Thiên Vương từ sau bước đến chỉnh lại động tác tay của Linh.

‘cám ơn cậu nha.’ Linh ngồi lên trên thành ban công ‘sao cậu lại lên đây’

‘đây là nhà mk, mk muốn đi đâu thì đi’ Thiên Vương lạnh lùng trả lời

‘mấy cậu sao rồi tâm trạng tốt hơn chưa’

‘Cái j sao cậu lại hỏi vậy’

‘thì sau cuộc thi mk thấy mấy cậu buồn phiền quá mà’


‘à chuyện đó hả tụi này quen rồi đây ko phải lần đầu tụi này đi thi nhưng à là lần đầu xuýt nữa thì đánh nhau’

‘thật hả có phải lần nào cũng là đội Goblin đi thi và cũng là đội đó dành đc giải ko’

‘cúng ko hẳn đôi khi là đội khác nhưng cũng dùng cách như Goblin mà thôi’

‘ha ha đc lắm mấy người giám giở trò đó hả chơi thế mà cũng đòi so kè tài năng’. ‘à vậy mấy ngày nay mấy cậu làm j vậy sao ko có tý không khí j hết vậy’

‘mấy ngày nay tui mệt chết đi đc bị anh Tuấn Thần dữ trong phòng để giúp anh ấy chuẩn bị bà thi đại học điện ảnh BK.’

‘Thật hả anh ấy đã sắp thi rồi sao’ Linh ngạc nhiên

‘ừ sắp rồi hình như tuần sau đấy’

‘vậy anh ấy chuẩn bị đến đâu rồi’

‘đừng nhắc nữa tớ sắp đau đầu chết rồi đây’ Thiên Vương day day thái dương

‘sao vậy anh ấy áp lực lắm à’

‘đâu phải anh ấy bình thường rất bình thường chỉ có tớ và Vương Hàn bị áp lực thôi. Anh ấy ngày nào cũng bắt bọn tớ xem anh ấy đọc thơ, rồi lại xem anh ấy độc thoại, rồi lại xem lại kịch bản cho anh ấy tự diễn. Vương Hàn xem đến mức chơi game cũng không có cảm xúc, tối đi ngủ còn nói mê nữa cơ, nói thật dạo này tớ thấy tớ cũng có chú rồi nói đọc sách cũng không có tập chung đc nữa’ Thiên Vương thở dài

‘thật hả, kinh khủng thế sao, vậy Vương Hàn giờ sao rồi’


‘Cậu ấy vẫn đang ở dưới chịu trận còn tớ thì trốn đc lên đây’ Thiên Vương nở một nụ cười thỏa mãn rồi hít 1 hơi dài rồi thở ra

‘thôi cho cậu ấy chịu khổ một chút cũng không sao đâu cho bớt ồn ào đi’ Linh thản nhiên buông 1 cậu

‘trời ơi tớ tưởng cậu quan tâm đến cậu ấy chứ ai ngờ cậu lại đỗi xử với cậu ấy như thế thật là quá tàn nhẫn rồi’ Thiên Vương nghe xong cảm thấy hơi thương Vương Hàn

‘cậu cũng thế mà chẳng phải cậu cũng bỏ Vương Hàn ở dưới đó một mk chạy lên đây sao’

‘ở…thì… Chúng ta như nhau cả thôi’ Thiên Vương nói xong câu đấy liền bật cười tiếng cười của họ như hòa vào nhau. Vừa yên tĩnh đc mấy ngày thì đã lại nghe thấy tiếng ồn ào của Tuấn Thần và Vương Hàn

‘đứng lại đó…. Em đứng lại đó cho anh… ngoan ngoãn quay về phòng ngay… Vương Hàn đứng lại.’ Tiếng gọi của Tuấn Thần chuyền đến tai của Linh và Thiên Vương. Nghe thấy tiếng gọi đó, ánh mắt Thiên Vương hiện lên một tia sợ hãi dù rất nhỏ bé.

‘em có ngu đâu mà đứng lại đứng lại anh lại bắt em nghe anh đọc, xem anh diễn, em đâu có ngu đâu’ Vương Hàn vừa chạy vừa nói tiếng nói, tiếng quát mắng văng lên khắp căn nhà. Tiếng bước chân càng ngày gần, Vương Hàn vừa chạy ra sân thượng thì thấy Linh và Thiên Vương đứng đó liền gọi to

‘Linh cứu tớ. Anh ấy bắt nạt tớ’ Vương Hàn nghe xong liền nấp vào sau lưng Linh

‘Thiên Vương sao cậu lại ở đây cậu giám bỏ tớ lại để chạy lên đây sao’ Vương Hàn tức giận khi nhìn thấy Thiên Vương cũng ở đây


‘hai đứa hai đứa giỏi lắm dám trốn lên đây giám ko nghe lời anh hả, nhờ có chút việc cỏn con mà cũng không làm đc, vậy nói j đến nhưng việc lớn lao’ Tuấn Thần tức giận

‘cỏn con anh nghĩ j vậy cả tuần nay anh bắt bọn em làm việc đấy cũng mệt lắm chứ đùa à’ Vương Hàn cãi lại

‘hai đứa….hai đứa như vậy có đáng mặt đàn ông ko, không thấy xấu hổ khi đứng sau lưng con gái à có giỏi thì bước ra đây’

‘anh…. Có…có giỏi thì bước vào đây’Thiên Vương và Vương Hàn núp sau lưng Linh nắm chặt lấy cánh tay của cô ấy

‘Linh em đi ra để anh xử hai đứa chúng nó giám không nghe lời anh’

‘Thôi ….thôi’ Linh vội can ngăn ‘Tuấn Thần anh hành bọn họ như vậy đủ rồi mà em thấy anh cũng làm tốt rồi đấy chứ bây giờ việc của anh chỉ có việc học thuộc và nói cho trôi chảy thôi mà đâu cần phải xem xét j nữa’ Linh giơ ngang hai tay ra để bảo vệ hai người phía sau.

‘em dám thông đồng vs chúng nó đc vậy anh xử cả ba’ Tuấn Thần sắn tay áo xông về phía ba người kia đang chạy trốn. Đây mới là căn nhà như mọi ngày luôn có tiếng cười nói luôn có tiếng cãi vã cho dù là ngày hay đêm.