“Chúng ta làm đi!” Đường Miễu sau khi tuyên bố bắt đầu cởi quần áo của hai người.
“Chờ một chút……” Đường Miễu bắt đầu cởi, Kỳ Minh mặc lại cho cậu, “Em lo lắng một chút được hay không, dù sao chúng ta đều tách ra lâu như vậy, không ở chung một chỗ, anh sợ……..”
Đường Miễu miệng mếu máo, Kỳ Minh thầm nghĩ…… Xong rồi.
“Ô… ô….. Anh có phải hối hận hay không?” Đường Miễu vừa khóc vừa đánh, “Kì! Minh! Anh có phải thích thượng người khác? Em…. Em…. Em không muốn…….”
“Đường! Thủy! Thủy! Câm miệng! Trừ em ra lão tử còn từng thích qua người nào khác, lão tử thích em thích muốn chết, em nếu còn dám nói lung tung, anh…. Anh sẽ đánh em!”
Lời hắn vừa nói xong, Đường Miễu cũng khóc xong nói: “….Anh nếu không thích em, em liền cắn chết anh…. Em….. anh tại sao có thể không thích em?!”
Sau khi nói xong hai người hai mặt nhìn nhau, Kỳ Minh bắt đầu hừ lạnh nói: “Đường Thủy Thủy, em không được chạy, anh còn sợ anh nghẹn lâu như vậy sẽ làm em bị thương, hiện tại đều là em tự tìm!”
Đường Miễu cũng học hắn hừ lạnh, “Thương tổn được liền thương tổn! Anh trước đây còn từng đánh em!”
“Đường! Thủy! Thủy! Chỉ số thông minh 120 của ngài chỉ dùng để trưng bày sao? Kia sao có thể giống nhau?!” Kỳ Minh cảm thấy được mình bắt đầu nóng nảy, tiểu tử Đường Thủy Thủy này rất thiếu đánh.
“Sao…. Sao lại không giống?” Đường Miễu bẹt bẹt miệng, vừa đánh nói: “Chỉ cần là anh…. Em….. em đều rất thích a.”
“Nga…….”
Kỳ Minh nghĩ, quên đi, nhìn cậu khóc thảm như vậy hắn sẽ không đánh.