Khi tôi bước vào vài phút trước bốn giờ, chủ quán gật đầu ý đã nhận ra. Trong quãng thời gian ngắn ngủi ở khu này, Quán ăn Nơ Xanh đã trở thành địa điểm ăn ngoài của tôi. Mặc dù chắc hẳn có những nơi khác tốt hơn, tôi chẳng buồn để tâm mà đi tìm.
“Thật ra là sẽ có hai người”. Tôi nói với chủ quán khi anh ta vừa tự động vớ lấy một quyển thực đơn sau khi nhìn thấy tôi. Một cái khuôn biết đi, đúng vậy, nhưng thuộc dạng tốt, trong mức còn liên quan đến mình.
Nora tới một vài phút sau. Tôi vẫy tay từ ghế ngồi được bọc đỏ ở phía sau. Cô ta mặc một chiếc váy tối màu, áo cánh trắng sữa trông như lụa và giày cao gót. Vì tôi ư, Nora? Không cần phải thế. Vì là khoảng thời gian giữa bữa trưa và tối nên quán chỉ đầy một nửa. Nora nhìn ra tôi một cách dễ dàng.
Nora bước tới, chúng tôi bắt tay và chào hỏi nhau. Tôi cám ơn cô đã tới. Tôi cũng nhận ra là cô có mùi hương rất dễ chịu. Cẩn thận đấy, Craig.
Trong lúc Nora ngồi xuống, một người phục vụ ngay lập tức xuất hiện bên bàn. Trong một khoảng nhỏ dành cho sự đùa giỡn giữa thái độ phục vụ hoàn toàn vì công việc, mảnh giấy ghi tên của cô ghi rõ NÀY, CÔ EM.
Hai chúng tôi chọn cà phê và tôi gọi thêm một miếng bánh táo cho mình. Vòng eo của tôi ắt hẳn không cần đến nó, nhưng tôi đoán đó là một hành động đầy chiến lược. Làm sao lại có thể không tin một anh chàng gọi bánh táo cơ chứ?
Nhìn lại Nora khi người phục vụ đã rời đi là đủ biết rằng câu chuyện phiếm nên được hạ xuống mức hoàn toàn tối thiểu. Cử chỉ của cô đã nói lên tất cả. Gò bó, điềm tĩnh và bồn chồn. Cô ở đây để đón nhận một vài tin không hay và không hề có ý định kéo dài sự chờ đợi.
Vậy nên tôi vào thẳng vấn đề.
“Tôi thấy thật tệ”, tôi nói. “Từ đầu tôi đã nói về việc điều tra như thể đó hoàn toàn là vấn đề thủ tục và không có gì cần phải lo lắng. Nhưng rồi một ngày nọ...”, giọng tôi xa dần khi ngán ngẩm lắc đầu.
“Rồi sao? Một ngày nọ rồi sao?”.
“Là cái tên O’Hara chết dẫm đó!”, tôi nói, không gào lên nhưng âm lượng đủ để một vài người ở những bàn bên cạnh quay đầu lại. Tôi hạ giọng xuống một mức. “Tôi không hiểu vì sao họ lại để một gã như thế lo việc điều tra. Một việc thật sự không cần thiết”.
Nora nhìn tôi, chờ đợi, và tôi chắc hẳn cô nàng không quen với việc đó.
“Hình như ông ta đã liên lạc với FBI”, tôi nói.
Cô nheo mắt. “Tôi không hiểu”.
“Tôi cũng vậy, Nora ạ. O’Hara ắt phải là gã bán tín bán nghi nhất mà tôi từng gặp. Đối với ông ta thì cả thế giới này là một âm mưu lớn. O’Hara chắc chắn là một kẻ tâm thần”.
“Tuyệt”. Nora ngả người ra phía sau, hai vai thõng xuống. Cô chớp cặp mắt xanh lá cây đầy bối rối. Tôi hầu như cảm thấy tiếc cho cô nàng. “FBI ư? Điều đó có nghĩa gì?”.
“Một điều mà không ai vừa trải qua một mất mát to lớn đáng phải hứng chịu”, tôi nói. Và rồi ngừng lại đầy kịch tính và ngọt ngào, nhưng mau lẹ. “Tôi e là thi thể của chồng sắp cưới của cô sẽ bị đào lên”.
“Cái gì?”
“Tôi biết, thật kinh khủng, nếu có điều gì tôi có thể làm thì tôi đã cố hết sức. Tuy vậy, tôi không thể làm gì. Dù vì lý do gì đi nữa, gã ngốc O’Hara này nhất quyết không chịu thừa nhận rằng một người ở tuổi bốn mươi có thể qua đời một cách tự nhiên vì đau tim. Ông ta muốn tiến hành thêm các cuộc kiểm tra khác”.
“Nhưng người ta đã khám nghiệm tử thi”.
“Tôi biết... tôi biết”.
“Vậy ông O’Hara này không tin vào kết quả đó ư?”.
“Không hẳn là vậy, Nora ạ. Những gì ông ta muốn là những cuộc kiểm tra kĩ càng hơn. Khám nghiệm tử thi tổng thể... Ừm, chúng khá khái quát; không phải lúc nào cũng cung cấp những điều nhất định”.
“Ý anh là sao? Những điều gì?”.
Câu hỏi của Nora được để ngỏ trong không trung khi người phục vụ trở lại. Trong khi khay cà phê và bánh táo được đặt xuống, Nora ngày một thêm rối loạn. Sự xúc động của cô ta là thật. Chỉ có động cơ thúc đẩy là còn mập mờ. Cô đang đau buồn vì người chồng sắp cưới, hay nữ sát thủ đứng trước nguy cơ bị lật tẩy?
Người phục vụ đi khỏi.
“Những điều gì?”, tôi lặp lại câu hỏi. “Bất kể điều gì, tôi đoán vậy. Ví dụ như, tôi chỉ giả sử thôi, nếu Connor đã dùng thuốc quá liều, hoặc có thể một vài điều kiện y học trước đây chưa được khai báo trong hồ sơ bảo hiểm - cả hai điều có thể vô hiệu lực các điều khoản”.
“Nhưng cả hai đều không phải trường hợp này”.
“Cô biết điều đó, tôi cũng vậy, dù không thể ghi lại chính thức. Thật không may, John O’Hara thì không”.
Nora mở nắp giấy của chiếc cốc quá cỡ loại nửa cà phê nửa sữa và cho thêm hai viên đường.
“Anh biết không?”, cô nói. “Hãy nói với O’Hara rằng ông ta có thể giữ số tiền. Tôi không muốn nó nữa”.
“Tôi ước gì mọi chuyện đơn giản như vậy, Nora ạ. Công ty Bảo hiểm Trọn Đời có nghĩa vụ pháp lý phải thực hiện hợp đồng, dẫu có bất kỳ sự thiếu nhất quán nào. Nghe thật lạ nhưng, cô không có quyền lựa chọn trong chuyện này”.
Cô hạ thấp khuỷu tay xuống bàn và gục đầu vào hai bàn tay. Khi cô ngẩng lên tôi có thể nhìn thấy một giọt nước mắt rơi bên má. Cô thì thầm: “Anh thực sự sẽ đào mộ Connor lên ư? Đó là những gì anh sẽ làm ư?”.
“Tôi rất xin lỗi”, tôi nói, và thực lòng cảm thấy rất tệ. Nếu cô ta vô tội thì sao? “Giờ thì cô hiểu rõ vì sao tôi đã không muốn cuộc trò chuyện của chúng ta diễn ra trên điện thoại. Điều duy nhất tôi có thể nói với cô rằng nếu tôi là O’Hara, tôi sẽ không bao giờ làm như thế này”.
Trong khi nói những lời đó và quan sát cô lau khô nước mắt, tôi không thể không nghĩ về lời nói của cha.
Mọi chuyện không phải lúc nào cũng như bề ngoài của chúng.
Tôi vẫn không thể nói rõ nước mắt của Nora là thật hay giả, nhưng tôi biết chắc một điều rằng cô đã bắt đầu khinh miệt O’Hara. Và khi càng căm ghét ông ta, cô sẽ tin tưởng tôi nhiều hơn.
Khá mỉa mai, tôi phải thừa nhận vậy.
Bởi lẽ John O’Hara không phải đang ở Chicago, tại trụ sở chính của Công ty Bảo hiểm Trọn Đời.
Thay vào đó, John O’Hara đang ngồi trên ghế của Quán ăn Nơ Xanh, nhấm nháp một miếng bánh táo và được biết tới qua cái tên Craig Reynolds.
Và bảo hiểm không hẳn là trò chơi của tôi.