Trong danh sách những việc ngu xuẩn tự nguyện của mình, trút giận lên cửa sổ của chiếc xe đi thuê có điểm số khá cao. May là còn chưa làm gãy tay, ít ra thì theo những phán đoán y học cá nhân. Rùng mình, với một câu hỏi duy nhất: Mày còn cử động được các ngón tay không, đồ ngốc?
Sáng thứ Hai cuối cùng cũng tới, tôi rẽ qua nhà Connor Brown xem Nora đã trở lại chưa, vẫn chưa. Sau khi vòng lại một lần nữa vào chiều muộn mà kết quả vẫn như cũ, tôi quyết định đã tới lúc gọi vào số di động của cô ta.
Tôi lôi ra tập giấy ghi chép, nơi ghi lại số điện thoại mà Nora đã đưa, và quay số từ trong xe hơi.
Một người đàn ông trả lời.
“Tôi xin lỗi, có lẽ là tôi nhầm số”, tôi nói. “Tôi đang tìm cô Nora Sinclair”.
Ông ta không biết ai mang tên đó cả.
Tôi dập máy và kiểm tra lại số ghi trên tập giấy và số trong danh sách cuộc gọi vừa thực hiện trên điện thoại. Không sai. Nhưng đó không phải là số của Nora.
Hừ.
Tôi nhìn chăm chăm vào tay lái rồi lại vớ lấy điện thoại và bấm số. Lần này một giọng nữ trẻ và dễ chịu trả lời.
“Chào buổi sáng. Công ty Bảo hiểm Trọn đời xin nghe”.
“Khá thuyết phục đấy, Molly”, tôi nói.
“Thật à?”.
“Đương nhiên. Nếu không biết rõ hơn thì tôi sẽ nghĩ cô đang cầm cái giũa móng tay cơ đấy”.
Molly là nhân viên tiếp tân mới. Sau khi Nora đi theo tôi tới nơi làm thì tất cả đã quyết định rằng “văn phòng hãng” không thể tiếp tục chỉ do một người duy nhất vận hành.
“Giúp tôi một việc nhé, được không?”, tôi hỏi. “Kiểm tra số di động của Nora”.
“Chẳng phải trong hồ sơ của cô ta đã có rồi sao?”.
“Có thể, nhưng tôi muốn chắc chắn rằng gần đây cô ta không đổi số”.
“Được. Cho tôi mười phút”.
“Tôi sẽ cho cô năm”.
“Đây là cách anh đối xử với nhân viên tiếp tân mới hả?”.
“Cô nói đúng”, tôi nói. “Giờ thì là bốn phút”.
“Thật không công bằng”.
“Tít, tít, tít...”.
Molly đã ra trường được hai năm. Mặc dù vẫn còn non nớt, theo lời Susan, và đôi lúc còn một vài thiếu sót khi đánh giá tình hình, nhưng cô học việc khá nhanh. Vậy nên chẳng đáng ngạc nhiên khi cô gọi lại sau có ba phút.
“Vẫn là số cũ như chúng ta có”, Molly nói. Cô đọc, và tôi đối chiếu với số mà Nora đã đưa.
Tôi phải nở một nụ cười. Điểm khác biệt duy nhất là hai chữ số cuối. Chúng đã bị đảo trật tự.
Thú vị đây.
Có thể chính tôi là người đã viết lộn. Hoặc đó là điều Nora muốn tôi nghĩ. Hoặc, ít nhất là cho phép điều đó.
“Anh còn cần gì nữa không?”, Molly hỏi.
“Không, tôi xong rồi. Cám ơn”.
Tôi chào tạm biệt và đặt máy xuống. Cố ý hay không thì Nora đã xoay xở để cắt đuôi thành công, lại một lần nữa. Giờ thì sao?
Trước đây tôi đã học được từ nghề nghiệp của mình rằng đôi khi có một sự khác biệt giữa những thông tin bạn có và thông tin bạn có thể dùng. Đây là một trong những lúc như vậy. Tôi có số điện thoại hiện thời của Nora, nhưng phải vờ như không có.
Với bàn tay bầm dập, tôi viết một lời nhắn và để lại trên cửa trước căn nhà của Connor Brown. Chắc chắn là cô ta sẽ nhận được. Vấn đề chỉ là khi nào.