Tử Xuyên gia vô cùng coi trọng chuyện này, tổng thống lĩnh La Minh Hải đích thân dẫn tổ đàm phán đến trước.
Chiếu theo lý, sự kiện trọng đại thế này, thân là thành viên Thống lĩnh xứ, Tử Xuyên Tú không có lý do gì để không tham dự, nhưng Tử Xuyên Tú hết sức chán cái bản mặt như tượng gỗ của La Minh Hải, buổi tiệc tiếp đón lão chẳng khác gì truy điệu hội. Trong tiệc, tổng thống lĩnh và thống lĩnh Hắc kì quân chẳng nói chẳng rằng, không khí nặng nề khiến chúng quân quan đều mắc tè liên tục.
Lúc cáo từ, Tử Xuyên Tú mới nói một câu: "Tổng thống lĩnh đại nhân, sự vụ Hắc kì quân rất nhiều, hạ quan có lẽ không tham gia đàm phán, nếu đại nhân có chỗ nào cần dùng Hắc kì quân, cứ căn dặn là được rồi".
La Minh Hải lạnh nhạt đáp: "Ừ".
Dù sao cũng đã chẳng vừa mắt nhau, Tử Xuyên Tú cứ qua quít cho xong chuyện. Gã không tham gia hội nghị đàm phán lần này nhưng đối với tiến độ hội nghị lại nắm rõ như lòng bàn tay, bởi vì Văn Hà mỗi lần tham gia đàm phán, vừa quay về là tìm Tử Xuyên Tú, báo cáo tiến độ cho gã.
Khi bắt đầu đàm phán, Lâm gia đơn giản là sư tử há mồm, nào là ưu đãi thuế quan, chỉ định hàng hóa miễn thuế, trợ cấp mậu dịch, ưu đãi vốn vay, văn bản hiệp nghị soạn sẵn dày cả nửa mét. Tử Xuyên Tú lập tức đoán ra chủ ý của Lâm Duệ: điều khoản phức tạp như thế, La Minh Hải muốn đọc hiểu hết cũng mất nửa năm, những điều khoản đó Lâm gia căn bản hét lên tận trời, La Minh Hải muốn trả giá cũng phải mất thêm nửa năm mới mong đàm phán ổn thỏa.
Trong đoạn thời gian này, ước chừng Lâm gia sẽ liều lĩnh tiếp tục giữ Lưu Phong Sương, chờ xem diễn biến trong nội bộ Lưu Phong gia.
Cũng may La Minh Hải không phải quá ngốc, tuy mở đầu bị Lâm Duệ làm mơ hồ nhưng sau đó lão phát hiện nếu như theo điều khoản của Lâm gia thì căn bản chẳng khác gì lọt vào một mê cung chính trị, kinh tế, quân sự. Đội ngũ luật sư lên đến số lượng cả trăm người liên tục làm việc, sau một tuần, lão coi như đã minh bạch: đàm phán kiểu này thì một năm cũng không có kết quả.
Lão rời hội trường, lưu lại một câu: "Chúng ta không cần. Lâm gia cứ giữ Lưu Phong Sương lại mà thưởng thức!"
Lâm gia vội vã mời La Minh Hải quay lại hội trường. Lúc La Minh Hải trở lại, quyền chủ động chuyển dời qua phía Tử Xuyên gia.
Nghe thuật đến đây, Tử Xuyên Tú cười khanh khách: "La Minh Hải đúng là ngu! Lãng phí hai tuần mới mò ra điểm này, Lâm gia bắt Lưu Phong Sương, bọn họ không còn đường lui, bắt buộc phải giao nàng cho Tử Xuyên gia chúng ta, bằng không tương lai bọn họ không chống nổi sự báo phục của Lưu Phong gia. Nếu như chúng ta không chịu tiếp thu, có khi Lâm gia còn phải khóc lóc van cầu chúng ta tiếp nhận, điểm này cũng không nhìn ra, La Minh Hải thật sống uổng mấy chục năm rồi!"
Văn Hà thán phục: "Đại nhân thật tinh minh hơn người! Nhưng ngài vì sao không đề tỉnh tổng thống lĩnh đại nhân?"
"Tổng thống lĩnh thiên phú thông minh, bụng đầy mưu kế, chút kiến thức của ta không dám làm trò trước mặt ngài ấy!"
Tử Xuyên Tú cười gian nói, trong lòng lại nghĩ: "La Minh Hải không phải là con ta, ta cũng không là cha lão, ta hơi sức đâu đi dạy dỗ lão chứ?"
Sau hơn một tháng, đoán chừng Lâm gia cũng không moi được gì từ Lưu Phong Sương, thế là đàm phán cũng kết thúc, Lâm Duệ và La Minh Hải đều đồng ý, song phương sẽ bàn giao Lưu Phong Sương vào tuần tới, địa điểm bàn giao là biên cảnh giữa Đán nhã và Hà khâu.
Nhận được tin tức từ Văn Hà, Tử Xuyên Tú lập tức đêm đó đi bái hội La Minh Hải, nói: "Nghe nói đàm phán đã kết thúc viên mãn, hạ quan đặc biệt đến chúc mừng tổng thống lĩnh đại nhân. Đại nhân cực khổ rồi!"
Đám phán kéo dài mấy tuần đã kết thúc, tâm tình của La Minh Hải cũng rất tốt, không ngờ lại cười với Tử Xuyên Tú: "Đó là phận sự, cực khổ không dám đương".
Tử Xuyên Tú mỉm cười: "Lâm Duệ là nhân vật hết sức khó đối phó, cũng chỉ có đại nhân vật như đại nhân ra mặt mới áp chế được y, nếu đổi là người khác, đàm phán sợ kéo dài nửa năm cũng chưa xong".
La Minh Hải lại không nghe ra ý tứ châm biếm trong lời của gã, chỉ thoải mái tiếp nhận: "Hà hà, không có không có! Tú Xuyên thống lĩnh, ngươi đại giá quang lâm có chuyện gì không?"
"Nghe nói đàm phán đã kết thúc, tôi đặc biệt đến nghe đại nhân dạy bảo, xem có việc gì ra sức cho đại nhân không?"
"Tú Xuyên thống lĩnh", La Minh Hải từ tốn nói: "Ngươi là ái tướng của tổng trưởng điện hạ, là hảo hữu thân mật với Trữ điện hạ, lại là hảo huynh đệ với tổng giám sát trưởng đại nhân, bổn quan có tư cách gì dạy bảo ngươi!"
Lão thất phu lòng dạ hẹp hòi! Tử Xuyên Tú cười rất tươi: "Tổng thống lĩnh đại nhân, xem ngài nói kìa, tôi đối với lão nhân gia ngài lúc nào cũng rất tôn trọng a! Ngài đức cao vọng trọng, chúng tôi trẻ người không hiểu chuyện, có gì không đúng xin ngài chỉ bảo chỉ bảo".
La Minh Hải cười ra vẻ cao thâm mạc trắc, biểu hiện lão phu là người cả bụng kinh luân, Tử Xuyên Tú nhìn mà muốn ói. Gã vội chuyển thoại đề: "Nghe nói đàm phán đã kết thúc rồi, Lâm gia sắp giao người qua có phải không?"
"Ừ, mấy ngày nữa".
"Địa điểm cụ thể bàn giao ở đâu?"
"Đến lúc ta tự nhiên sẽ thông báo cho Tú Xuyên thống lĩnh".
Nhìn biểu hiện bế quan tọa cảng của La Minh Hải, Tử Xuyên Tú khẽ nhướng mày, ra vẻ muốn đứng lên cáo từ.
La Minh Hải lúng túng: dù sao đây là địa bàn của Tử Xuyên Tú, công tác bảo vệ phải dựa vào Hắc kì quân, nếu Tử Xuyên Tú không chịu phối hợp thì lão cũng gặp khó khăn. Lão vội nói: "Ngày bàn giao ấn định là bảy giờ sáng ngày một tháng hai, địa điểm là trong một căn nhà ở biên cảnh. Hi vọng Tú Xuyên thống lĩnh làm tốt công tác bảo vệ an toàn. Lưu Phong Sương có rất nhiều bộ hạ trung thành, chúng ta phải đề phòng bọn chúng cướp ngục cứu người".
"Thỉnh đại nhân yên tâm, Hắc kì quân sẽ điều một đại đội kị binh đến biên cảnh tiếp ứng, bảo đảm vạn vô nhất thất, nhưng hạ quan lo lắng trước khi bàn giao, an toàn trên đoạn đường từ Hà khâu đến biên cảnh không được bảo đảm".
"Chúng ta chỉ phụ trách tiếp nhận, trong cảnh nội Lâm gia thì do Bảo vệ thính của Lâm gia chịu trách nhiệm an toàn, một trong ba trưởng lão Lâm gia là Lâm Định đích thân dẫn đội. Nghe nói bọn họ cũng xuất động một sư đoàn áp tải, còn có ba bí doanh cao thủ của Lâm thị hoàng tộc phụ trách phòng vệ bên cạnh, chắc không thể có vấn đề. Bọn họ bảo đảm bảy giờ sáng ngày một tháng hai sẽ đưa Lưu Phong Sương đến địa điểm ước định".
Tử Xuyên Tú lắng tai nghe, thầm ghi nhớ những điểm mấu chốt: "Lâm Định...Ba bí doanh cao thủ...binh lực một sư đoàn...Trước bảy giờ sáng đến địa điểm ước định..."
Gã khẽ nhíu mày, lại hỏi: "Sau khi tiếp nhận Lưu Phong Sương phải áp giải nàng ta về Đế đô, cần Hắc kì quân xuất động bao nhiêu binh mã?"
"Không cần làm phiền. Sau khi nhận được Lưu Phong Sương, chúng ta sẽ lập tức xử quyết cô ta, không cần giải về Đế đô".
"Xử quyết tại chỗ!"
Như có sấm sét nổ bên tai, Tử Xuyên Tú giật mình lặng người. Gã thất thần rất lâu mới chậm rãi nói: "Tổng thống lĩnh đại nhân, ngài không tính chiêu hàng nàng ta sao? Nhân vật như thế, nếu có thể để Tử Xuyên gia sử dụng, đối với đại nghiệp tương lai của chúng ta sẽ rất có ích".
La Minh Hải hờ hững đáp: "Lưu Phong Sương là chiến tướng số một của Lưu Phong gia, giết hại vô số quân nhân Tử Xuyên gia, lại nổi danh là tử trung với Lưu Phong gia. Tổng trưởng nói rồi, nhân vật như thế không thể chân tâm quy phục chúng ta, không cần hành động rườm rà thêm. Nếu như cần võ tướng thiện chiến, gia tộc chúng ta đã có Tư Đặc Lâm và Tú Xuyên các hạ, không cần chiêu nạp thêm từ phía Lưu Phong gia".
Tử Xuyên Tú lòng trầm xuống, hi vọng cuối cùng đã bị đoạn tuyệt, gã lẩm nhẩm: "Như thế, nàng ta khó mà thoát chết rồi?"
"Há còn đường khác sao?" Nói đến đây, cả La Minh Hải lãnh mạc cũng chợt động cảm tình hiếm có: "Tự cổ mĩ nhân như danh tướng, bất sử nhân gian kiến bạch đầu! Lưu Phong Sương a, xác thật đáng tiếc!"
Tử Xuyên Tú chậm rãi gật đầu, đứng lên cáo từ.
Tử Xuyên Tú hoảng hoảng hốt hốt bước ra, đám cảnh vệ định đỡ gã lên xe, gã xua xua tay: "Các ngươi về đi, ta tự đi được".
Cảnh vệ lộ biểu tình khó xử: "Đại nhân, dư phỉ Mã gia chưa yên, một mình ngài đi ngoài đường rất không an toàn".
Tử Xuyên Tú mặc kệ cứ bỏ đi, thân ảnh gã nghiêng nghiêng trên nhai đạo phủ tuyết, đám cảnh vệ theo sau gã một khoảng để làm công tác bảo vệ.
Nhai đạo trong hàn đông tịch nguyệt, tuyết hoa phi dương, hành nhân thưa thớt, tầm nhìn nhòa nhạt, khoảng không phía trước mông lung, phảng phất như đâu đó có một cặp mắt ôn như đang nhìn gã, chuyện xưa lướt qua trong đầu.
Đêm tuyết mịt mùng đó, trong tiểu ốc giữa rừng, hai người tương phùng, sinh tử kề vai. Trong đêm Hà khâu đó, tuyết hoa bay bay, đôi nam nữ phiêu lãng thiên nhai ôm chặt lấy nhau, lòng thấu hiểu lòng.
Thiên không lại đổ tuyết, Tử Xuyên Tú đột nhiên phát hiện, mỗi lần gặp Lâm Vũ đều dưới trời tuyết, một khi thấy tuyết, gã bất giác đều nhớ đến nàng, nhớ đôi mắt đen láy linh hoạt như biết nói, nhớ thân ảnh mảnh mai cô độc mà đầy kiên cường đó.
Tuyết hoa vẫn tinh oánh như xưa, nhưng người ấy lại sắp hương tiêu ngọc vẫn.
Mất đi Tử Xuyên Trữ lại gặp được Lâm Vũ, nữ hài mĩ lệ đó với mị lực đặc biệt của nàng đã chinh phục gã, khi gã thất tâm thì chính nàng giống như dương quang ấm áp ấp ủ gã, làm sống dậy cảm xúc trong lòng gã, gã cho rằng bản thân đã gặp được người con gái chân chính của mình thì không ngờ thiên ý lại hí lộng. Trong tửu quán nhỏ bé bên đường vẳng ra giọng ca êm ái, khúc điệu nghe quen thuộc. Tử Xuyên Tú bỗng nhớ, chính đêm đó ở Hà khâu, gã và Lâm Vũ đã cùng nghe bài hát này.
Gã ngừng chân, lắng nghe thanh âm êm ái pha lẫn thương tang: "Ta từng yêu sâu sắc một cô nương, nàng ôn nhu tựa vào vai ta, đêm đó trong phòng ngập tràn ánh trăng, nàng dịu dàng quấn lấy ta. Ta cho rằng nàng sẽ luôn ở cạnh ta, ta cho rằng ái tình sẽ là vĩnh viễn, nhưng một đêm trăng ảm đạm, nàng đi đến một nơi mà ta không thể biết..."
Nhớ đến những lúc vui vẻ bên nhau, nhớ đến đôi mắt long lanh như sao trời, lẳng lặng nghe hát, mặt gã thấm ướt tự khi nào, đưa tay quệt ngang, toàn là nước mắt. Nước mắt không rơi xuống, kết thàng lớp băng mỏng trên gò má gã, tinh oánh trong veo.
"Lâm Vũ, Lâm Vũ!" Gã lẩm nhẩm: "Ta nhất định cứu muội thoát khốn!"
--------------------
Ngày một tháng hai năm bảy tám bốn, ba giờ sáng, sương mù mùa đông còn là đà phủ dày trên khoảng không phía trên khu rừng, vụ khí trắng ***c như sữa vướng víu trên đầu không tan.
Trên công lộ ngoại ô, kị binh lập thành phương trận từ tốn tiến lên, bảo hộ mười mấy xe ngựa bên trong, thương nhọn chĩa lên trời như rừng, từng tốp kị binh chạy tới chạy lui tuần tra phía ngoài, đuốc chiếu sáng rực cả đoạn đường, mũi thương sắc bén phản chiếu ánh lửa lấp lánh, gương mặt sĩ binh nghiêm trang, tiếng vó ngựa trầm trọng vang trong đêm tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng ngựa hí lên, tiếng giáp chạm leng keng.
Phía trước vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập, một kị binh xuất hiện trong đêm tối, chính là trinh sát phái đi trước. Gã trực tiếp chạy đến trước mặt một viên kị tướng toàn thân khoác giáp nhẹ, báo cáo: "Trưởng lão đại nhân, cự li biên cảnh còn ba mươi dặm, đường phía trước bình thường!"
"Biết rồi". Viên kị tướng mở mũ trùm đầu, lộ ra gương mặt chữ điền rắn rỏi, cặp môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt khẽ nheo".
Y là Lâm Định, là trưởng lão Lâm gia kiêm Thính trưởng Bảo vệ thính, đây là chức vụ tương đương tổng tham mưu trưởng quân đội Lâm thị gia tộc.
Mọi người đều biết, y cùng Lâm Duệ đều là người có tài tranh đua ghế tộc trưởng gia tộc, hai người bọn họ trước giờ có quan hệ vi diệu. Lâm gia tộc trưởng là Lâm Phàm chỉ định Lâm Định và Lâm Duệ cùng chịu trách nhiệm sự kiện Lưu Phong Sương lần này.
Phái hai vị trưởng lão trọng thần đến chủ trì một sự kiên không phải là quá phức tạp, cao tầng ở Hà khâu đều suy đoán, dụng ý của Lâm Phàm có thể là mượn cơ hội khảo tra tài năng của hai người, chọn lựa người thích hợp kế thừa chức vị tộc trưởng.
Trước đây do Lâm Duệ phụ trách đàm phán với Tử Xuyên gia, đàm phán tiến hành rất thành công, mắt thấy đối thủ đã giành được lợi thế, trong lòng Lâm Định rất nôn nóng.
Y phí hết tâm sức bố trí an toàn nghiêm mật nhất, chỉ mong có người đến cướp tù để lập công chứng tỏ bản thân. Mắt thấy thành tích của Lâm Duệ đều được mọi người biết, công lao của bản thân lại chẳng ai đoái hoài, y phẫn nộ muốn công cáo cho cả thế giới biết: "Lưu Phong Sương ở đây! Muốn cướp người thì mau đến a!"
Lâm Định hồi thần lại từ trong tưởng tượng, cười khổ nghĩ: Cướp người? Một đội quân tinh nhuệ khí thế hừng hừng thế này, có kẻ nào ngu dám tìm đến gây sự? Nếu suốt dọc đường bình an, không có sự kiện để chứng tỏ tài năng, bản thân coi như đã thua Lâm Duệ.
Y hạ lệnh: "Thời gian còn sớm, không cần quá nôn nóng, tốc độ có thể giảm xuống". Mệnh lệnh nhanh chóng truyền khắp đội ngũ.
Trong xe ngựa ở giữa đội hình, ngẩng đầu ngắm vầng trăng cong cong thấp thoáng trong mây, Lưu Phong Sương đột nhiên có cảm xúc, nhỏ giọng ngâm nga: "Sinh mệnh, bất quá là một đoạn thời gian ngắn ngủi, mây bay, nước chảy, thoáng chốc đã xa xôi".
Hai vị bí doanh cao thủ ngồi đối diện trao đổi ánh mắt: Trong lời của Lưu Phong Sương đã bộc lộ ý chết. Một vị trung niên cao thủ tằng hắng một tiếng: "Công chúa điện hạ không nên nghĩ quá xấu. Ngài thân phận cao quý, lại là đại danh tướng, Tử Xuyên gia sao làm hại nàng, kẻ thức thời là tuấn kiệt, cả Sâm các hạ cũng hàng Tử Xuyên gia, ngài cố chấp làm gì?"
Lưu Phong Sương hờ hững cười, Lưu Phong Sâm là Lưu Phong Sâm, nàng là nàng. Vô luận Tử Xuyên Tham Tinh mến tài thế nào thì lão cũng không thể để một nhân vật nguy hiểm cao độ tồn tại trước mắt lão.
Nàng gật đầu: "Làm phiền quan tâm rồi!"
Trung niên cao thủ nghiêng người hồi lễ: "Công chúa điện hạ, chúng tôi đều là phụng lệnh hành sự, có chỗ đắc tội, xin thông cảm cho".
"Tôi hiểu". Lưu Phong Sương nhìn người cao thủ trẻ tuổi bên cạnh nãy giờ không lên tiếng, cười nói: "Mấy ngày qua nhờ các hạ bảo vệ, làm phiền nhiều rồi".
Thanh niên đó tức thì đỏ mặt, ánh mắt Lưu Phong Sương nhu hòa nhưng phảng phất xuyên thấu tâm linh gã, gã buột miệng nói: "Công chúa điện hạ, ngài còn có tâm nguyện gì không? Tại hạ nguyện ý ra sức".
Trung niên cao thủ liền nhíu mày, lời trách đã ra đến miệng nhưng lại nhịn không nói.
Lưu Phong Sương phong hoa tuyệt đại, chớ nói những thanh niên chưa trải đời, cả bản thân y cũng khó tránh động lòng. Tuổi trẻ ai không ngông cuồng? Anh kiệt đương thế chỉ còn mạng trong khoảng khắc, nếu như có thể giúp nàng hoàn thành tâm nguyện dở dang, vậy cũng không phải là chuyện gì lớn.
Y thở dài: "Công chúa điện hạ, nếu ngài có tâm nguyện, nếu như chúng tôi có khả năng, nhất định sẽ làm giúp ngài. Xin yên tâm, chúng tôi sẽ không báo cáo lên trên".
Lưu Phong Sương rất nghiêm túc gật đầu: "Hảo ý hai vị, tiểu nữ ghi nhớ trong lòng".
Nàng nhíu mày suy nghĩ: "Liệu có nên nhờ người trẻ tuổi này chuyển lời cáo biệt cho huynh ấy, lưu lại một lời cho huynh ấy? Nhưng huynh ấy là quân nhân Tử Xuyên gia, làm thế sẽ liên lụy huynh ấy, ta hiểu lòng quân, quân hiểu lòng ta, tâm ý tương thông là đủ rồi, hà tất phải làm chuyện nhi nữ tầm thường đó? Để huynh ấy giữ một hồi ức tốt đẹp về Lâm Vũ, vui vẻ sống tiếp, vậy không phải tốt hơn sao?"
Cuối cùng, nàng quyết định buông bỏ ý nghĩ đó: "Đa tạ, tôi tung hoành mười năm bất bại, sống rất ý nghĩa, chết không hối hận".
Hai vị cao thủ lộ xuất biểu tình đồng tình, mọi người đều biết, Lưu Phong Sương rơi vào tay Tử Xuyên gia, tiền đồ hung đa cát thiểu. Một nữ tử xinh đẹp như hoa xuân, chỉ khoảng khắc nữa là điêu linh, thật quá đáng thương!
Không khí trong xe chùng xuống, Lưu Phong Sương lại là người an ủi ngược lại bọn họ: "Không cần thương xót tôi, tôi tạo sát nghiệt quá lớn, vì tôi, không biết bao nhiêu thê tử mất chồng, con cái mất cha, đây là báo ứng của tôi".
Người thanh niên ửng đỏ mắt, quay đầu không nỡ nhìn gương mặt xinh đẹp trắng xanh đối diện.
Tiếng bánh xe nhịp trên đường theo một tiết tấu, xe ngựa ổn định tiến tới, tiếng vó ngựa rầm rập bên tai, Lưu Phong Sương yên lặng xuất thần.
Đột nhiên, xe ngựa chấn động, đột ngột dừng lại, ba người phản ứng ngồi thẳng dậy, tiếng bước chân bên ngoài lộn xộn, trong thanh âm lộ xuất kinh hoảng.
Ba người trong xe nhìn nhau, trong đầu đều xuất hiện chung suy nghĩ: "Chẳng lẽ có người cướp tù?"
"Chuyện gì?" Lâm Định gằn giọng quát.
Quân quan tiền tiếu đội kinh hoảng chạy đến: "Trưởng lão, phía trước có người ngăn cản!"
"Có người cản đường?" Lâm Định vui mừng ngoài ý, buột miệng: "Quá tốt rồi! Địch nhân có bao nhiêu?"
"Quá tốt rồi?" Quân quan đó ngẩn ra: "Trưởng lão, chỉ có một người!"
"Chỉ có một người?" Lâm Định cũng ngẩn ra, mắng: "Lưu Phong gia bị điên à!" Một người cũng dám đến cướp tù, làm chuyện điên cuồng như thế chỉ có đám bộ hạ khùng điên của Lưu Phong Sương mới dám.
Lâm Định vung tay: "Được rồi, các ngươi đuổi hắn đi là được rồi".
Y chuyển thân định đi, quân quan đó kêu lên sau lưng: "Trưởng lão, người này không giống người thường a! Hắn..."
"Hừ, không giống người thường?" Lâm Định xoay người lại, trào lộng nhìn tên bộ hạ: "Hắn là có ba đầu sáu tay hay là bốn chân?"
"Người này...người này..." Quân quan đó lắp bắp không biết nói sao.
Lâm Định nhìn ra có chỗ không đúng, gằn giọng: "Chẳng lẽ có gì khó khăn sao? Cả một đội tiền tiếu mà không thể đánh đuổi được một người sao?"
"Nhưng mà...người này..." Quân quan đó lắp bắp một hồi, cuối cùng nói một câu: "Chúng tôi đuổi hắn không được!"
Gã nhăn nhó: "Người này rất lợi hại, tiền tiếu đội bị đánh ngã toàn bộ!"
Một đội tiền tiếu gồm một quân quan và mười lăm binh sĩ, hiện tại lại bị một người đánh ngã? Lâm Định kinh ngạc: "Mười mấy người các ngươi không đánh lại một mình hắn?"
"Hạ quan vô năng, thật thấy hổ thẹn, chỉ cầu đại nhân phái một trung đội tăng viện, lần này nhất định đuổi được hắn đi!"
"Không cần gấp" Lâm Định trầm giọng hỏi: "Người đó, hắn có biểu lộ thân phận và mục đích xuất hiện cản đường không?"
"Hắn không có đề cập đến thân phận, bất quá yêu cầu chỉ huy tối cao phụ trách công tác phía chúng ta đến gặp hắn".
"Muốn ta đi gặp hắn?" Trong mắt Lâm Định thoáng qua tia nghi hoặc: "Hắn dùng binh khí gì đánh ngã các người? Chớ có che giấu, nói sự thật".
Quân quan đó hổ thẹn đáp: "Đại nhân, hắn có đeo kiếm nhưng không có dùng, đơn giản dùng quyền đánh ngã chúng tôi".
"Tay không đánh ngã cả một tiểu đội?" Tròng mắt Lâm Định bỗng giật nhẹ, hỏi tiếp: "Tả hình dáng của hắn xem?"
"Hắn cao gầy, áo choàng đen, đội mũ đen che mặt, hông đeo trường kiếm đen".
"Trên áo choàng và vỏ kiếm còn có tiêu chí Kim cận hoa, phải không?"
Quân quan đó kinh ngạc hỏi lại: "Trưởng lão, ngài sao biết được?"
Lâm Định nghiêm sắc mặt, nhỏ giọng hỏi: "Hắn xuất thủ thế nào, ngươi có nhìn rõ không?"
Quân quan đó xấu hổ muốn chết: "Xin lỗi đại nhân, hắn xuất thủ quá nhanh, trời đêm lại tối, chúng tôi đều không thấy rõ".
Tim Lâm Định nhảy thót một cái: thân thể cao gầy, võ nghệ cao cường, dùng kiếm, không để người ta thấy chân diện mục, y phục và vũ khí có tiêu chí Kim cận hoa, đơn thương độc mã xuất hiện? Cao thủ mạnh nhất trong truyền thuyết xuất hiện trong đầu y.
Có phải ông ấy không? Ông ấy đã mất liên lạc với Lâm gia hơn năm mươi năm, hôm nay đột nhiên xuất hiện, vì cái gì chứ?
Lâm Định khổ não suy tư một trận, cuối cùng hạ lệnh: "Mọi người giữ nguyên đội ngũ chờ phía sau, ta sẽ quay lại".
Dưới ánh mắt chăm chú của chúng nhân, y nhảy lên ngựa, ra roi chạy thẳng về trước.
Chạy chừng hai mươi lăm phút, phía trước xuất hiện mấy ngọn đuốc đang cháy, là tiểu đội tiền tiếu bỏ chạy vứt lại.
Lâm Định giảm tốc độ ngựa, cảnh giới nhìn xung quanh. Nhờ ánh sáng của đuốc, y phát hiện vị trí của hắc y nhân thần bí đó.
Hắc y nhân căn bản không ẩn giấu bản thân, đứng thẳng sừng sững trên đường, hai tay thong thả duỗi xuống. Đúng như quân quan tiền tiếu đội miêu tả, áo choàng đen, mũ đen, trên áo choàng có tiêu chí Kim cận hoa khi ẩn khi hiện trong ánh đuốc, vụ khí quanh quẩn bao lấy hắc y nhân, thân hình cao gầy lộ xuất biểu thái tịch mịch.
Nhìn hắc y nhân, lòng bàn tay Lâm Định túa mồ hôi như nước. Người phía trước tuy không động nhưng thân ảnh như gần như xa, bản thân vô pháp nắm được phương vị của đối phương, đây đúng là một cảm giác rất huyền diệu, không gian phảng phất gãy khúc quanh thân thể hắc y nhân đó.
Vốn nhai đạo nằm bên rừng, đêm tối phải có nhiều tiếng chim rúc trùng kêu, nhưng hiện tại, không gian u tĩnh như chết, áp lực vô hình bức bách Lâm Định hô hấp khó khăn, tim đập thình thịch.
"Hát!" Lâm Định quát lớn một tiếng vang như sấm trong không gian đang u tĩnh, vô số chim chóc kinh hãi từ rừng bay lên. Mượn tiếng hét trợ uy, y nhảy xuống ngựa, quát hỏi: "Ngươi là ai, dám cản trợ đại quân ta hành quân?"
Thần bí nhân không chút cử động, thần thái vẫn hệt như cũ.
Lâm Định rút đao, "Xoát" một tiếng, quân đao vẽ một đường sáng lấp lánh trong đêm tối, loáng qua rồi tắt.
Y chĩa mũi đao về đối phương, thân hình bất động như núi, khí thế vững vàng: "Mời các hạ báo tính danh!"
Chiêu bạt đao của Lâm Định là thế khởi đầu của bộ đao pháp đích truyền của Lâm gia, Lâm Định sử rất đẹp mắt, nhưng không ngờ thần bí nhân căn bản không có phản ứng, hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn tinh không, thâm tình như đang ngắm lại người yêu sau thời gian dài xa cách, dường như chẳng nhận biết có một mũi đao đang chĩa vào mình.
Người này nếu không phải là người điên thì là một cao thủ tuyệt đỉnh!
Lâm Định càng nghỉ càng lo lắng, vôi báo tính danh trước: "Tại hạ Lâm Định, là tử đệ huyết mạch Lâm thị. Các hạ không nhường đường, tôi sẽ không khách khí!" Y đặc biệt nhấn mạnh huyết mạch của Lâm gia, nếu như đối phương đích thị là "ông ấy", dựa vào quan hệ với Lâm gia, chắc không thể hạ trọng thủ giết mình?
Y thầm súc nội lực, tu bổ khí thế, quát lớn: "Xem chiêu!" Tư thế sắp lao tới, đối phương đột nhiên quay đầu nhìn y, Lâm Định tức thì như rơi vào hố băng, đấu chí tiêu tan: trong khoảng khắc chớp mắt này, y cảm thấy kiếm khí xung thiên, nhưng không hề cảm nhận được sát ý.
Nếu như mình xông tới, ông ấy liệu có giết mình không? Lâm Định tự hỏi.
Nhớ đến truyền thuyết "Ông ấy" hỉ nộ vô thường, Lâm Định toát mồ hôi, y nhỏ giọng hỏi: "Các hạ rốt cuộc là ai? Xin mời nói rõ".
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, một tiếng thở dài khẽ khàng như có như không thoảng trong gió.
"Con cháu Lâm gia, ngươi chắc biết ta là ai!"
Cũng không thấy động tác của người đó, đột nhiên đã đến trước mặt Lâm Định, trường kiếm nhẹ nhàng vung lên phía trước, Lâm Định lập tức nhảy lùi về sau, hất đao ngăn cản. "Đinh" một tiếng vang, đao kiếm va chạm xẹt tia lửa, yết hầu của y chợt lạnh, trường kiếm của đối phương đã kề lên cổ y.
Đường đi của chiêu kiếm Lâm Định cho là thấy rất rõ, hơn nữa cũng ngăn cản được kiếm chiếu, nào ngờ kiếm chiêu biến đổi quỷ dị, trong không khí bỗng xuất hiện thanh kiếm thứ hai đột nhiên đè lên cổ y, đây là kiếm pháp gì vậy?
Trong nháy mắt, Lâm Định kinh hoảng hô hoán: "Ảo ảnh kiếm! Ảo ảnh kiếm trong truyền thuyết!"
"Ba văn công", thiên hạ đệ nhất kì công tuyệt kĩ, thần công trấn quốc của Quang minh hoàng triều, hơn bảy trăm năm nay, thứ võ nghệ nổi danh này chính là biểu hiện của đế quốc cường thịnh một thời, chứa đựng sắc thái hoàng quyền thần bí.
Chỉ có con cháu Lâm gia mới biết, "Ba văn công" kì thật không phải là khí công, nó là một thể hệ võ công bác đại tnh thâm, bao quát mười bảy loại tuyệt kỹ: nội công, kiếm pháp, không thủ bác kích, đao pháp, thương pháp, ám khí, khinh công...mà giữa những tuyệt kỹ này đều có liên hệ tương sinh tương khắc.
Trong mười bảy loại tuyệt kỹ, nổi danh nhất dĩ nhiên là "Ba văn khí công", nhưng người ngoài không hiểu, tuyệt kỹ uy lực nhất là "Cuồng đao", nhưng nếu luận về sự xảo diệu thì "Ảo ảnh kiếm" mới là số một.
Trong sách xưa có miêu tả như sau: "Ảo ảnh kiếm xuất, quỷ thần mạc trắc!" Theo sự sụp đổ của Quang minh hoàng triều, Ba văn công thất truyền, Ảo ảnh kiếm pháp dĩ nhiên cũng thất truyền.
Lâm Định còn phát giác, trên kiếm có đối phương có quán chú nội lực tương đồng với nội công Lâm gia, chỉ hơi khác là nội lực đối phương tinh thuần hơn, nghĩ đối phương tu luyện Ba văn khí công bản chính thống, dĩ nhiên cao minh hơn cách tu luyện tàn khuyết của Lâm gia.
Ảo ảnh kiếm, Ba văn công, đương thế nắm hai loại tuyệt kỹ này, ngoài "Ông ấy" thì còn là ai?
"Choang", kiếm quay về vỏ, thần bí nhân đó phiêu phiêu quay về chỗ cũ.
Không còn gì để hoài nghi, Lâm Định quỳ xuống: "Không biết Minh vương tiền bối thân lâm, vãn bối lỗ mãng đắc tội! Không biêt tiền bối có gì phân phó?"
Một thanh âm trầm thấp vang lên: "Giao Lưu Phong Sương cho ta".
"Sao!" Không ngờ là yêu cầu này, trán Lâm Định toát mồ hôi: "Minh vương điện hạ, ngài làm khó vãn bối rồi. Tuy Lưu Phong Sương hiện do vãn bối phụ trách, nhưng gia tộc trưởng đã đáp ứng giao nàng cho Tử Xuyện gia, nếu không giao người cho Tử Xuyên gia, đắc tội với Tử Xuyên gia, chúng tôi coi như đại họa lâm đầu!"
"Ngu ngốc!" Thanh âm đó hư vô phiêu miểu, giống như từ địa phương rất xa truyền đến, lại nghe rất rõ ràng: "Các ngươi giao Lưu Phong Sương cho Tử Xuyên gia, đó mới là đại họa lâm đầu!"
"Vãn bối không rõ, ý của điện hạ là?"
"Thiên hạ chia ba, Lâm gia có thể đứng vững. Nếu Lưu Phong thị suy yếu, thiên hạ nhất thống quy về Tử Xuyên gia, Lâm gia có còn chỗ đứng không? Tiểu tử Lâm phàm kiến thức thiển bạc, muốn hủy cơ nghiệp ba trăm năm của Lâm gia sao?"
"Đúng, đúng, điện hạ kiến thức viễn đại, chúng tôi không thể so bì, nhưng ngài đòi Lưu Phong Sương ngay thì quá gấp, có thể cho chúng tôi thời gian thảo luận không?"
"Hừ!" Trong tiếng hừ mang theo nộ khí, hắn trầm giọng đáp: "Ta hôm nay phải mang người đi. Nếu Lâm Định ngươi không chịu giao, ta sẽ tự đi lấy!"
"Chuyện này..." Lâm Định đổ mồ hôi như mưa.
Người này là ân nhân và tiền bối của Lâm gia, càng là cột trụ bảo vệ an toàn cho Lâm gia, yêu cầu của ông ấy là không thể cự tuyệt, nếu bản thân kháng cự, Lâm Định tưởng tượng tràng cảnh tiếp theo sẽ là: Hắc y minh vương như thần long giáng phàm, kiếm quang tung hoành, kị binh bên mình ngã như sung, máu chảy thành suối, tiếng gào thảm, tiếng ngựa hí, sự hoảng loạn....
Y rùng mình, thái độ của Minh vương rất kiên quyết, bản thân vô pháp kháng cự. Đã như thế, vì sao không khẳng khái để lấy tình cảm? Có tuyệt thế cao thủ bảo hộ, cho dù Tử Xuyên Tham Tinh có giận dữ đến đâu cũng không có tác dụng. Nói không chừng chuyện này từ xấu chuyển thành tốt, có sự ủng hộ của Minh vương, bản thân rất có khả năng ngồi lên ghế tộc trưởng.
Trong nhất thời, Lâm Định đã suy nghĩ sau trước kỹ càng, y lập tức nói: "Tiền bối thâm mưu viễn lự, tôi tự thẹn ngu dốt, tất cả theo phân phó của tiền bối. XIn chờ cho chốc lát, vãn bối sẽ dẫn người đến giao".
Y cúi chào, xoay người lên ngựa trở về.
Quay về chỗ cũ, đội ngũ vẫn đang giữ trận hình chờ đợi. Lâm Định cũng không có thời gian giải thích, y đi thẳng đến xe ngựa, mở cửa xe thi lễ nói với Lưu Phong Sương: "Công chúa điện hạ, mời theo tôi".
Hai bí doanh cao thủ hộ tống ngây ngốc, người thanh niên nhịn không được hỏi: "Trưởng lão đại nhân, chúng tôi vốn tiếp nhận mệnh lệnh, chưa đến điểm bàn giao thì không xuống xe".
Lâm Định liếc gã: "Triệt tiêu mệnh lệnh, hiện tại do ta hạ lệnh mới. Ngươi không phục sao?"
Bí doanh cao thủ thanh niên vội cúi đầu: "Hạ quan không dám, tất cả chiếu theo lệnh trưởng lão mà làm".
-o0o-