Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 8: (1)

Cùng lúc đó quan sự vụ phòng đại diện gia tộc Lâm thị trú ở Đế Đô thông báo với chính phủ Đế Đô rằng vì nhà Tử Xuyên khất món nợ chiến tranh vat của Lâm gia đã lâu nên chính phủ Hà Khâu trong tình huống không thể đừng được, thực thi biện pháp khẩn cấp, khống chế sáu tỉnh đông nam nhà Tử Xuyên đã đưa vào điều khoản thế chấp cho vay.


Quan sự vụ cam đoan chính phủ Hà Khâu tuyệt đối sẽ không có dã tâm xâm chiếm lãnh thổ của nhà Tử Xuyên, càng không vô tình chiếm giữ lâu dài lãnh thổ của nhà Tử Xuyên.


Hành động này của chính phủ Hà Khâu chỉ vì muốn đốc thúc nhà Tử Xuyên nhanh chóng thanh toán các khoản nợ. Lúc đó Lâm thị sẽ lập tức trao trả lại sáu tỉnh, không để lại bất kỳ người lính nào.


“Hy vọng nhà Tử Xuyên có thể nhanh chóng trả hết các khoản nợ. Không nên vì việc nhỏ này mà ảnh hưởng tới mối quan hệ lâu đời hữu nghị truyền thống của gia tộc Lâm thị và nhà Tử Xuyên. Quan sự vụ tuyên bố đầy vẻ văn nhã, lịch sự thuận tiện công bố tổng khoản nợ của nhà Tử Xuyên với Lâm gia: Đại khái tương đương với ba trăm lần tổng trị gia kinh tế quốc dân một năm của nhà Tử Xuyên.


Đương nhiên vì sao món nợ vay này lại lớn tới mức này, lớn hơn rất nhiều so với con số ghi chép của bộ tài chính nhà Tử Xuyên? Quan sự vụ đã giải thích rất rõ ràng: trong thời gian chiến tranh, thủ lĩnh nhà Tử Xuyên, Tử Xuyên Tham Tinh điện hạ, Trữ điện hạ, La Minh Hải đã lén mượn một lượng tiền bạc rất lớn. Khi ấy chiến sự ác liệt, vì không dám làm chậm trễ đại nghiệp chống Ma tộc của loài người, Lâm gia giảm bớt rất nhiều thủ tục, không ghi chép nợ với bộ tài chính nhà Tử Xuyên, cứ thế để bọn họ mang đi.


Hơn nữa “vì thuận tiện cho việc tính toán” Lâm gia đã dùng “phương pháp tính toán lợi tức mới”. Lợi tức cao hơn so với cho vay lãi suất cao nhưng vẫn còn chưa tới tình trạng lãi ngày gấp đôi, con số nợ đó cũng không khiến người nào ngạc nhiên.


“Mỗi một khoản cho vay và lợi tức đều vô cùng chính xác. Tham Tinh điện hạ, đại nhân La Minh Hải và Tử Xuyên Trữ điện hạ cũng rất hiểu việc này. Chính bọn họ đã đồng ý với chúng tôi. Nếu như ai đó không tin, có thể tìm ba người đó đối chất.


Người phát ngôn còn rất tự tin nói: “Đương nhiên nhà Tử Xuyên có lịch sử lâu dài và danh tiếng tốt đẹp của một nước lớn. Chúng tôi tin tưởng rằng một quốc gia vĩ đại như vậy, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện quịt nợ. Chỉ cần quý quốc thanh toán xong khoản nợ của mình. Lâm gia chúng tôi sẽ lập tức rút quân” Ý tử của Lâm gia rất rõ ràng: nhà Tử Xuyên các vị giao ra một khoản tiền lớn trước nếu không thật ngại quá, các vị phải nói lời tạm biệt với sáu tỉnh tây nam.


Khi tin tức lan truyền, khắp nội địa nhà Tử Xuyên các tỉnh.


sôi trào. Sự phản đối dâng cao ở an ar Ngày hai mươi ba tháng một, với sinh viên làm lực lượng nòng cốt, hơn mười vạn dân chúng tuần hành ở Đế Độ, cực lực phản đối chính quyền Hà Khâu cỗ tình gây sự, xâm chiếm lãnh thổ nhà Tử Xuyên. Đội ngũ tuần hành phá tan bức tường người được tạo thành bởi các hiến binh, xông tới trước phủ Tổng trưởng hô to khẩu hiệu. Căn cứ theo “Nhật báo Đế Đô”, phần lớn các sinh viên hô to “Kiên quyết chống lại sự khiêu khích. Ủng hộ Ung kỳ thu phục lãnh thổ. Quân đội gia tộc đánh tới Hà Khâu”. Thế nhưng căn cứ vào theo trí nhớ của những người có mặt, những sinh viên đại học chủ yếu hô to khẩu hiệu: Kiên quyết không trả các khoản nợ. Đánh tới Hà Kh , bắt sống Lâm Duệ lấy tiền chuộc. Học phí quá đắt. Mỗi bữa ăn phải có thịt.


Đối mặt với cơn sóng lòng dân đang dâng trào, chính quyền mới thành lập của Đế Lâm phải đương đầu với một sự khiêu chiến nghiêm trọng. Phòng giám sát vẫn thuộc diện giám sát trọng điểm của gia tộc Lâm thị. Quốc gia được thành lập bởi hậu duệ của đế quốc Quang Minh, trước nay luôn tự xưng là văn minh và tự do nhưng các nhân viên tình báo biết rằng:


cho dù Lâm gia làm ra vẻ tự do nhưng bọn họ muốn lấy được những thông tin tình báo có gia trị còn khó khăn hơn lên trời. Ở quốc gia này, quanh giới quan chức cao cấp của nước này là một tấm màn đen. Cho dù là quan chức thay đổi nhưng chính sách đã được định ra không hề thay đổi. Thậm chí thân phận của thành viên hội trưởng lão Lâm gia cũng được giữ bí mật, người ngoài chỉ biết dựa vào những thông tin công bố ra ngoài của Lâmgia. Lâm thị Hà Khâu là một tấm màn đen bao phủ rất thần bí, không rõ ràng không có cách nào để suy đoán chính xác.


Hơn nữa sự kiện ngày hai mươi tháng một càng chứng minh một quan điểm: Lâm gia tập trung hơn mười vạn quân ở biên giới hai nước, mấy trăm thám tử phòng giám sát trú ở Hà Khẩu hoàn toàn không hay biết, cho tới tận khi sự việc xảy ra mới có tin tức tình báo khẩn cấp chuyển về, khi đó quân đội Lâm gia đã tiến qua biên giới hai nước.


Vì không làm tròn trách nhiệm sưu tầm tin tức tình báo của gia tộc Lâm thị để xảy ra hậu quả nghiêm trọng Bạch Hạ, Hồng y kỳ bản, cục trưởng ti thứ hai phòng giám sát ( ti ngoại tình) đã đưa đơn xin từ chức nhưng đã bị từ chối. Đế Lẫm ra lệnh cho y lập công chuộc tội, giữ nguyên chức vụ. Hồng y kỳ bản Bạch Hạ sợ hãi tới mức mồ hôi chảy đầm đìa, áo ướt sũng. Bạch Hạ hoàn toàn hiểu tính tình của người chỉ huy trực tiếp của mình. Giữ lại không cho từ chức không có nghĩa là tha thức. Đây chính là hình thức “lùi thi hành bản án tử hình lại ba tháng.


Vì đề cứu cái mạng nhỏ của mình, Bạch Hạ đốc tất cả vốn liếng. Từ khi Lâm gia tiến vào các tỉnh tây nam tới nay, các vị trí công khai của phòng giám sát đều bị diệt trừ nhưng dù sao những nơi này vẫn là trên đất đai nhà Tử Xuyên, phòng giám sát vẫn lén lút có được tin tức tình báo. Cuối cùng binh lực Lâm gia xâm chiếm đã nhanh chóng được điều tra, báo cáo về Đế Độ.


gong “Lần xâm chiếm này, gia tộc Lâm thị động viên hơn mười bảy vạn bộ đội. Năm mươi bảy doanh. Trong đó quân bộ binh ước chừng mười lăm vạn năm nghìn người, kỵ binh, một vạn tám nghìn người. Ngoài ra chủ soái cầm quân chính là Lâm Khang trưởng quan phòng bảo vệ gia tộc Lâm thị. Hơn nữa gia tộc Lâm thị đã ban hành lệnh tổng động viên cấp ba trong cả nước, hạ lệnh tập trung quân dự bị. Căn cứ vào dự đoán, tiềm lực chiến tranh của gia tộc Lâm thị rất lớn. Nếu như tổng động viên cả nước cấp một, bọn họ có thể tổng động viên được hơn tám mươi vạn quân đội, cũng có thể duy trì chiến tranh được một năm. Quốc gia này đã hai trăm năm không có giặc ngoại xâm, nhân lực, của cải cực kỳ phong phú”.


Khi nghe Bạch Hạ báo cáo xong sắc mặt của những người trong phòng họp có thể nói là mặt cắt không còn giọt máu hay ít nhất cũng là vô cùng nghiêm trọng. Những người ngồi đây chính là những nhân vật đáng tin cậy của phòng giám sát. Nhưng hai tháng trước bọn họ vẫn chỉ là những sĩ quan trung cấp, người cao nhất chỉ đảm nhiệm chức cục trưởng hay sư đoàn trưởng. Lần đầu tiên tham dự cuộc họp chiến lược quyết định vận mệnh quốc gia, tâm trạng các quân nhân nơm nớp lo sợ, không dám lên tiếng.


Đế Lâm không nhịn được lên tiếng thúc giục: “Mọi người hãy nói đi”.


Ca Phổ Lạp, Kim Tây, Bạch Hạ, Lô Chân đều nói lên quan điểm của mình. Phần lớn đều ngụ ý nói rằng: ngày nay Lâm gia thế mạnh, hung hăng binh lực cực mạnh trong khi đó căn cơ của phòng giám sát chưa ổn định. Lúc này không nên có xung đột chính diện. Trong lòng bọn họ còn có điều e ngại. Một khi xảy ra xung đột, chính quyền của phòng giám sát mới thành lập sẽ không yên ổn. Còn về chuyện xung đột biên giới, có thể thông qua các thủ đoạn đàm phán ngoại giao để giải quyết. Nếu như thật sự không được, có thể cắt một, hai tỉnh cho Lâm gia.


“Không ngờ khi có được thiên hạ, những người như chư vị đều mất hết nhuệ khí. Khi nói những câu đó, các vị có còn là đàn ông của phòng giám sát nữa không?” Hồng y kỷ bản Sa Bố La ngồi ở cuối cùng đột nhiên phẫn nộ đứng dậy quát to:“Lâm gia thì tính gì? Chúng chỉ là một đám thương nhân cả người sặc mùi tiền. Ta chỉ mang theo một sư đoàn hiến binh cũng có thể quét sạch chúng”.


Ca Phổ Lạp nói: “Sa Bố La, đây chính là đại sự của đất nước, ngươi không thể kích động. Chuyện này rất khó giải quyết. Khi đó chính ta đã từng nhìn thấy khi nhà Tử Xuyên quyết định chiến tranh và kếch sách đều cực kỳ thận trọng liên tục họp bàn, thương thảo trong vòng mấy ngày. Phòng thống lĩnh thương lượng rất lâu. Các tham mưu phòng quân vụ lên kế hoạch sau đó báo cáo Tổng trưởng phê duyệt. Nói tóm lại, với ngươi tuyệt đối không thể nóng vội”.


những chuyện như này, na n ; ta đoạt lấy thiên hạ.


trước “Đúng là vì nhà Tử Xuyên già nua nặng nề nên chúng mới bị Một khi kẻ thù đã tiến tới trước cửa, ngoại trừ chiến tranh ra, còn sự lựa chọn nào khác sao?” Sa Bố La quát to: “Một quân đội hai trăm năm không đánh giặc có thể có được bao nhiêu lực chiến đấu? Dù có cả trăm vạn quân nhưng mắt lúng ta, chúng chỉ như một đám gà đất, chó ngói mà thôi”.


“Nói rất đúng” cùng với đó là một tiếng ‘ầm”, cả hội nghị lặng ngắt như tờ. Lúc này người đứng dậy không phải ai khác chính là trưởng giám sát Đế Lâm. Một người luôn nhã nhặn, vào lúc này đột nhiên nổi giận, ánh mắt hắn như bốc lửa. Đế Lâm tức giận nói: “Tây nam là vùng đất màu mỡ của nhà Tử Xuyên, là nơi tập trung tài chính của chúng ta. Không có vùng tây nam, chúng ta sẽ không có tiền phát quân lương, không có lương thực để bổ sung quân lương. Mười mấy vạn quân đội của chúng ta sẽ chết.


Gia tộc Lâm thị thấy gió được đà, bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Lần xâm chiếm này của chúng chỉ là thử dò xét. Một khi chúng thấy chúng ta không có cách nào ứng phó, chúng sẽ nghĩ rằng chúng ta mềm yếu, chúng sẽ lấn tới. Nếu chúng ta tiếp tục lùi bước, chúng sẽ được voi đòi tiền. Khi đó chúng ta thực sự sẽ phải đánh một trận đại chiến.


Rõ ràng trận đại chiến này sẽ hao tổn thực lực của cả nước nhưng với sự lẫn át làm càn của Lâm gia lúc này khiến cả nước phẫn nộ. Một khi chúng ta không ra tay, dân chúng cả nước sẽ hoàn toàn bỏ rơi chúng ta. Các vị, trận chiến này không thề làm suy yếu chúng ta mà ngược lại chúng ta mượn cơ hội này đoàn kết một lòng từ trên xuống dưới cho chiến tranh.


Chỉ có khi cả đất nước đoàn kết xung quanh chúng ta, chúng ta mới hùng mạnh hơn nữa. Có lòng dân, lòng quân, chúng ta nhất định sẽ thắng trong trận chiến này”.


Ngày hai mươi bảy tháng một, trong hội nghị cấp cao của phòng giám sát, Đế Lâm dùng lực áp chúng kiên trì thông qua kế hoạch phản kích sự xâm chiếm của gia tộc Lâm thị.


Ngày hai mươi tám tháng một, phòng giám sát triệu tập quan sự vụ Hà Khấu thường trú Đế Đô. Hồng y kỳ bản Kim Tây đưa ra bức thông điệp cuối cùng: “Trước ngày mười lăm tháng hai, nếu như gia tộc Lâm thị không rút quân khỏi lãnh thổ gia tộc, hai nước sẽ gặp nhau trên chiến trường”.


bố bài Cùng với đó “Ủy ban quân nhân cứu quốc” tuyên bố tình trạng thời chiến, đồng thời ban phát biểu của Tử Xuyên Trữ tổng trưởng mới nhậm chức với dân chúng cả nước.


Trong bài phát biểu của mình, Tử Xuyên Trữ điện hạ kêu gọi nhân dân cả nước đoàn kết xung quanh chính phủ mới, cùng nhau chống lại quân xâm lược. Bào phát biểu nhận được tiến hoan nghênh của các tầng lớp dân chúng gia tộc, của quân đội, các thành viên gia tộc.


đều bày tỏ sự kiên quyết ủng hộ Trữ điện hạ, ủng hộ chính sách của Ủy ban quân nhân Tất cả cứu quốc.


Ngày ba mươi mốt tháng một, Minh Huy, thống lĩnh quân tây bắc công khai bày tỏ thái độ: quân biên phòng tây bắc ủng hộ ủy ban quân nhân cứu quốc đánh trả gia tộc Lâm thị xâm lược, chống đỡ giặc ngoại xâm. Quân tây bắc nguyện ý trợ giúp.


Khi tin tức truyền tới Đế Độ, cả thành Đế Đô vô cùng vui mừng. Nói chính xác trong phủ tổng trưởng là một bầu không khí rất vui vẻ. Trưởng giám sát Đế Lâm phát biểu nồng nhiệt pa bo cám ơn sự ủng hộ của thống lĩnh Minh Huy đối với chính phủ trung ương. Bài phát biểu đầy quang minh chính nghĩa, ngôn từ sôi sục, phẫn nộ, tràn đầy chủ nghĩa yêu nước và chủ nghĩa tinh thần lạc quan, hoàn toàn có thể dùng bài phát biểu này làm tài liệu dạy văn trong nhà trường. Nhưng vấn đề là trong bài phát biểu này có mấy đoạn mơ hồ khiến người nghe không hiểu ý nghĩa của nó. Nếu như một người nghe nhanh trí có gì đó rất ám muội.


Chương 8: ( )


Thống lĩnh Minh Huy cũng đáp lại tuyên bố của gia tộc. Nhật báo Đế Đô đã đăng toàn văn. Thông qua bài nói này, dẫn chúng thành Đế Đô hoàn toàn hiểu rằng lời đồn đãi trước đây là: thống lĩnh Minh Huy có bất hòa với Đế Đô hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ. Với lời thanh minh của thống lĩnh Minh Huy, không ai không thầm cực kỳ tán thưởng trong lòng một tướng quân trung dũng tận tâm, trung thành với quốc gia.


Đương nhiên cũng giống như bài phát biểu của Đế Lâm, bài phát biểu của Minh Huy cũng có mấy chỗ mà dân chúng bình thường không hiểu. Thế nhưng mọi người có thể yên tâm. Những câu nói đó không nói cho bọn họ nghe, người cần nghe đương nhiên sẽ hiểu.


Tình hình cực kỳ phức tạp, lạ kỳ, người bình thường không thể hiểu được. Thế nhưng mọi người chỉ cần biết một điều là đủ:


Nhưng đối với giới quan chức cao cấp, việc hiệp định này được thống nhất không hề đơn giản. Minh Huy hiểu rằng: một khi các tỉnh tây nam bị Lâm gia chiếm đóng một mình quân biên phòng tây bắc khó mà ngăn cản được Lưu Phong Sương. Nếu Minh Huy không muốn đầu hàng Lưu Phong Sương thì chỉ có một cách liên hợp với Đế Lâm, phản tặc của nhà Tử Xuyên.


Là người trung thành với một gia tộc hay là người trung thành với một đất nước ba trăm năm bể dâu? Trước sự uy hϊế͙p͙ nguy hiểm của sinh tử, cuối cùng thống lĩnh Minh Huy đã có sự lựa chọn. Minh Huy chọn cách bày tỏ thái độ một cách đầy ẩn ý: Có thể gia tộc sẽ mất nhưng nước không thể mất.


Mối họa ngầm tây bắc đã được giải quyết nhưng Đế Lâm vẫn không ra tay ngay. Tây bắc là vấn đề quan trọng nhưng Viễn Đông mới là vấn đề liên quan tới sinh tử. Từ khi binh biến Đế Đô xảy ra tới nay, vùng đất hoang vu, dã man nhưng ngầm ẩn chứa một lực lượng hùng mạnh ở phương đông vẫn chỉ duy trì thái độ im lặng.


Không chỉ có Đế Lâm, người thống trị cầm quyền một vùng phương đông không bày tỏ thái độ, tây bắc minh Huy, Lam Thành Lưu Phong Sương, Viễn Kinh Lưu Phong Sâm, Hà Khâu Lâm Duệ, tất cả mọi người đều ngóng trông. Các cường quốc ở phía tây dãy núi Cổ Kỳ đang chờ đợi, nghiền nghẫm suy nghĩ thật sự của quân nhân hai mươi sáu tuổi này. Không một ai dám coi thường manh động chỉ sợ gặp phải phản ứng dây chuyền.


Ngày bảy tháng hai, sau khi tham gia buổi tiệc chào mừng quân viễn chinh ở quan ải Ngõa Luân, thống lĩnh Tử Xuyên Tú, người quay về từ vương quốc Ma tộc, lần đầu tiên công khai suy nghĩ của mình. Mái tóc bạc trắng bồng bềnh của Tử Xuyên Tủ khiến toàn trường chấn động. Các phóng viên chen nhau hỏi thống lĩnh Tử Xuyên Tú về cục diện.


Nhưng cho dù các phóng viên bao vây, chặn đường, buồn bực đặt câu hỏi thì thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú, người đeo kính râm, mái đầu bạc trắng vẫn im lặng. Vệ binh Bán thú nhân hình thành một vòng tròn bảo vệ. Thống lĩnh Viễn Đông trầm mặc, sắc mặt thờ ơ ngồi dự xong buổi tiệc. Khi Tử Xuyên Tú rời khỏi bữa tiệc, các phòng viên phát điên như muốn giết người, có phóng viên liều chết xông a vòng vây vệ binh, vọt tới bên cạnh thống lĩnh Tử Xuyên Tú.


“Hà Khâu xâm chiếm quy môt, đại lục bất ổn. Ngài có ý kiến gì không?” Vệ binh Bán thú nhân bắt được tay phóng viên, đang định quẳng người này ra ngoài, người phóng viên vừa điên cuồng giãy dụa, vừa khóc nói to: “Đại nhân, cầu xin ngài, hãy nói một câu. Dù chỉ là một câu cũng được”.


Nhìn vẻ than thở, khóc lóc của phóng viên, Thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú xua tay, bỏ kính râm xuống các vệ binh bỏ tay phóng viên ra.
Lập tức toàn hội trường yên tĩnh tới mức một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng động. Mấy ngàn người đang tụ tập ở nơi này nhưng không nghe thấy một hơi thở.


“Chuyện của nhà Tử Xuyên, người nhà Tử Xuyên phải đích thân xử trí không tới lượt người ngoài nhúng tay vào” Tử Xuyên Tú hờ hững nói. Hắn gật đầu với đám đông ra hiệu sau đó đeo lại kính, quay người đi ra ngoài.


“Chuyện của nhà Tử Xuyên, người nhà Tử Xuyên xử lý, không tới lượt người ngoài nhúng tay vào” Trong vòng một tuần, câu nói đầy uy lực này đã từ quan ải Ngõa Luân phương đông truyền đi khắp nơi, thông qua báo chí cùng tin tức theo muôn ngàn hình thức lan tới Đế Đỗ, truyền tới Hà Khâu, truyền tới Lam Thành, truyền tới Viễn kinh.


Cũng như trước đây, phòng giám sát nhanh chóng nhận được tin tức. Các sĩ quan trẻ tuổi vui mừng, phấn chấn reo hò, thậm chí còn hô “Vạn tuế”. Bọn họ chỉ chú ý tới nửa câu nói sau: “Chuyện nhà Tử Xuyên, người ngoài không được nhúng tay vào” chính vì vậy bọn họ dám chắc chắn: thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú đại nhân kiên quyết tỏ thái độ, ngài phản đối Lâm gia xâm chiếm đất đai nhà Tử Xuyên. Ngài ủng hộ chúng ta.


Nhưng Đế Lâm, thủ lãnh phòng giám sat không lạc quan như bọn họ. Sau khi nghe báo cáo, Đế Lâm ngây người ngồi trong thư phòng suốt một đêm cho tới tận bình minh. Khi vợ Đế Lâm, Lâm Tú Giai mang bữa sáng vào cho Đế Lâm, chứng kiến Đế Lâm đang ngồi lặng lẽ trước bàn. Trước mặt Đế Lâm là bức ảnh ba người Đế Lâm, Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Tú chụp chung hồi niên thiếu. Tấm ảnh chụp mờ mờ, hình như từng bị ướt nước.


Đế Lâm đau lòng nói với Lâm Tú Giai: “Ta với A Tú nhất định sẽ không tránh khỏi một trận tử chiến”.


Lâm Tú Giai vô cùng kinh ngạc. Tuy nàng chưa từng hỏi trượng phu mình về việc công nhưng nàng thường đọc báo. Việc Tử Xuyên Tú bày tỏ thái độ chính là sự kiện đáng chú ý nhất những ngày này. Lâm Tú Giai hỏi trượng phu: “Tại sao lại như vậy? Không phải trên báo chí đã nói: A Tú nói: chuyện của gia tộc không tới lượt người ngoài nhúng tay vào sao?


Không phải như vậy là ủng hộ chàng sao? Hơn nữa phu quân chàng có quan hệ rất tốt với A Tú, tại sao A Tú phải đối nghịch với chàng?” Đế Lâm cười buồn bã, lặng lẽ lắc đầu rồi gã nói với vợ: “Mọi người chỉ quan tâm tới nửa câu sau nhưng không chú ý tới nửa câu đầu: chuyện nhà Tử Xuyên do người nhà Tử Xuyên xử lý. Thật ra ý tử của A Tú rất rõ ràng. Nàng còn không hiểu sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tú Giai mở to, ngơ ngác lắc đầu. Những nhân vật trí dũng kiệt xuất lục đục với nhau, hành động quá phức tạp “Không hiểu cũng tốt" Đế Lâm trầm ngâm nói: “Hiện nay Lâm thị có năm mươi vạn quân, binh lực hùng mạnh. Mặc dù ta nắm chắc sẽ giành chiến thắng với bọn họ nhưng chiến sự biến đổi khó lường, thắng thua không thể biết trước. Nếu như ta thất bại, khi đó nàng mang theo Đế Địch đi tìm nơi nương tựa ở A Tú. Hắn nhất định sẽ đối xử tử tế với hai người.


Lúc đó, ngoại trừ A Tú, sợ rằng không một ai có đủ khả năng chưa chở cho hai mẹ con nàng”.
“Phu quân, thϊế͙p͙ không thể đầu quân cho kẻ thù của mình”.


“A Tú không phải kẻ thù của ta” Đế Lâm lắc đầu nói: “Tư Đặc Lâm đã ra đi. Bây giờ trên đời này ta chỉ còn một người bạn khiến ta yên tâm giao nàng và con cho hắn. Người đó chính là A Tú. Có tình bạn của hắn chính là may mắn lớn nhất cuộc đời Đế Lâm này. Chi tiếc Người đàn ông tuấn mỹ, rơi lệ nói: “Ta không xứng đáng”.


Ngày mười lăm tháng hai nắm bảy trăm tám mươi sáu, kỳ hạ rút quân cuối cùng nhưng chính phủ Lâm gia vẫn không rút quân đội khỏi các tỉnh tây nam mà ngược lại còn tăng cường thêm quân đội, hai mươi quân doanh. Đối với điều này, phản ứng của chính phủ Đế Đô cũng không theo cách thỏa hiệp. Mười hai giờ đêm ngày hai mươi lăm tháng hai, chính phủ Đế Đô chính thức tuyên chiến, tuyên bố hai nước ở vào tình trạng chiến tranh. Chính phủ Đế Đô đã đuổi quan sự vụ Hà Khẩu ra khỏi thành Đế Đô.


Ngày mười sáu tháng hai, Ủy ban quân nhân cứu quốc ban hành quân lệnh, hạ lệnh quân đội xung quanh Đế Đô tập kết. Quận trung ương ở Đế Đô, quân viễn chinh ở thành Đạt Khắc cũng nhận được lệnh chuẩn bị chiến đấu tây nam. Tất cả được cải biến thành một quân đoàn lớn, tức phương diện quân tây nam.


Phương diện quân tây nam mới được tổ chức có hai mươi mốt sư đoàn, tám lữ đoàn đặc chủng tổng binh lực đạt tới hai mươi mốt vạn quân. Quân đoàn trưởng kiêm trưởng giám sát là Đế Lâm, quân đoàn phó, phó thống lĩnh Ca Phổ Lạp, tham mưu trưởng phó thống lĩnh Kim Tây, A Bố La, tướng quân tiên phong. Mẫy vị trí quan trọng đều do người của phòng giám sát chiếm giữ.


Đô đã dốc toàn lực. Phương Vì để đối phó với sự xâm lấn của Lâm gia, chính diện quân tây nam đã bao gồm tất cả quân đội tinh nhuệ của nhà Tử Xuyên. Sau khi quân đoàn này lên đường, bên trong thành Đế Đô chỉ có mấy đại đội hiến binh cùng với một ít dân binh dự bị điều từ các tỉnh xung quanh tới, binh lực này chỉ để duy trì trật tự trị an đã như trứng chọi đá. Lúc này thành Để Đô chẳng khác nào một tòa thành trống rỗng không phòng bị. Khá nhiều sĩ quan cao cấp đề nghị Đế Lâm để lại Đế Đô một vài đơn vị quân đội đáng tin cậy. Kim Tây khẩn khoản: “Đại nhân, với lực lượng phòng ngự như này, bên quân Viễn Đồng chỉ cần một đại đội kinh kỵ binh cũng đủ đánh chiếm Đế Đô, khi đó chúng ta đều chết không chỗ chôn.


Đế Lâm lạnh lùng nhìn Kim Tây trả lời: “Tam đệ không phải là loại tiểu nhận hèn hạ.
Hắn đã hứa hẹn, như vậy là đủ. Điều đó còn đáng tin cậy hơn so với hai mươi mốt sư đoàn kỵ binh. Đế Đô sẽ bình yên vô sự, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm.


Tuyết đã ngừng rơi. Trên bình nguyên tràn ngập một màn sương mù xanh nhạt. Từ sau núi ánh trăng màu đỏ thẫm bay lên, ánh trăng ảm đạm chiếu trên bình nguyên tuyết trắng tạo nên những vầng sáng màu đỏ lờ mờ.


Một đội kỵ mã đang cưỡi ngựa chạy dọc đường cái về hướng đông. Tất cả bọn họ đều là quân nhân, mặc áo choàng màu đen của kỵ binh. Vì che gió lạnh thổi tới từ phía trước, gương mặt của các kỵ binh được trùm trong mũ áo choàng. Chiến mã thờ phì phò phun ra những luồng sương trắng chạy trên đường. Ánh trăng chiếu dọi trên vùng quê hoang dã, bao la, trong sương mù chỉ nghe thấy tiếng chiến mã đang di chuyển trên đường cái.


Thủ lĩnh đội kỵ binh chính là một nữ sĩ quan nhỏ nhắn, xinh xắn. Cũng giống như những người khác, gương mặt nàng cũng dấu trong mũ áo choàng chỉ đề lộ đôi mắt sáng ngời.
Nàng chỉ huy đội ngũ chạy không nhanh cũng không chậm, tốc độ rất thích hợp với đi đường xa.


Đột nhiên nữ sĩ quan giơ cao cánh tay phải, nàng giật dây cương, dừng chiến mã.
Những kỵ binh chạy theo sau nàng đồng loạt dừng lại, chỉnh tề như một cỗ máy.


Nữ sĩ quan nghiêng người lắng nghe. Từ trong gió truyền tới những tiếng động. Nàng quay đầu hỏi: “Các ngươi có nghe thấy cái gì không?” “Đại nhân, chúng tôi cũng nghe thấy. Dường như ở phía trước có tiếng chém giết. Hơn nữa quy một khá lớn”.


“Đúng vậy” Nữ sĩ quan kinh ngạc nói: “Hôm nay đang lúc thái bình, đông nam không có chiến sự. Tại sao có người đánh nhau ở giữa vùng núi thế này?” Không ai trả lời. Nữ sĩ quan thầm nhủ: “Chẳng lẽ là bọn cướp đang đánh cướp thương web đội sao?” Phó quan của nàng, một sĩ quan đeo kính, đội mũ lông xù, dáng người như một thư sinh, giục ngựa tiến lên đi song song với nữ sĩ quan lên tiếng khuyên can: “Đại nhân, những vụ án kiểu này chúng ta hãy để cho Trị Bộ Thiếu địa phương giải quyết. Chỉ còn mấy chục dặm nữa là tới quan ải Ngõa Luân, chúng ta không nên nhiều chuyện. Tốt nhất chúng ta hãy đi đường vòng đi.