Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 67: Vô công thụ lộc

Đại khái lúc chín giờ sáng, Tử Xuyên Tú vừa ăn sáng xong, Đế Lâm tìm đến.
"Đêm qua ngon không?" Đế Lâm vừa cười nói vừa đi vòng quanh phòng, lỗ mũi hít hít, "Không đúng, trong phòng ngươi không có mùi nữ nhân!"


Hắn đi đến chỗ cái gối, nhặt một sợi tóc dài lên nhìn, vẻ mặt như cười như không, gật gù: "À!"
Tử Xuyên Tú không khách khí nói: "Huynh sao không đổi nghề đi làm chó cảnh sát đi? Không sai, đêm qua xác thật có nữ nhân qua đêm ở đây".


Đế Lâm lộ biểu tình thất kinh, "Ta không kì quái a Tú ngươi lưu nữ nhân qua đêm, ta là kì quái a Tú ngươi lại thành thật thừa nhận, rốt cuộc là ai?"
"Sự tình không phải như huynh tưởng tượng đâu". Tử Xuyên Tú thuật sơ qua sự tình hồi hôm.


Thần tình Đế Lâm nghiêm túc trở lại, "Nhưng có sự tình ta trước giờ chưa hề biết, thì ra a Tú ngươi có nhiều tiền như thế!" Hắn giơ một bì thư lên, "Phát hiện ở dưới đệm lót ghế, ngươi nhìn xem!"


Tử Xuyên Tú tiếp lấy, bì thư đã mở rồi, gã lắc nhẹ, mấy tấm phiếu màu đỏ rơi ra trên tay gã.


Khi gã nhìn rõ, bàn tay đang ổn định bỗng khẽ run, đó là bốn tấm hối phiếu có giá trị năm mươi vạn kim ngạch mỗi tấm, nơi xuất hối phiếu là đại tiền trang Đế đô tín dự trác, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi thành tiền.


Nhìn biểu tình ngơ ngác của Tử Xuyên Tú, Đế Lâm trong đầu liền suy xét, "Ngươi không biết?"
"Đúng, tôi còn không điên đến mức lấy cả đống tiền như thế lót đít ngồi", ngừng một chút, gã chậm rãi nói: "Đêm qua, thủ tịch nguyên lão Mã Khâm đến nơi này, mọi người đều ăn uống say sưa..."


Tử Xuyên Tú tận hết khả năng suy xét qua sự tình một lần, tổng giám sát trưởng nhướng mày, "A Tú, ta hỏi ngươi, ngươi định xử lý số tiền này thế nào?"


Tử Xuyên Tú thở dài một hơi, "Nói thành thật, tôi rất muốn nuốt gọn mớ tiền này, nhưng bất hạnh bị tổng giám sát trưởng phát hiện trước, tôi chỉ đành giả bộ làm một quân quan cao cấp chính trực của gia tộc thôi, giao nạp hối lộ. Hay là, chúng ta chia đôi số tiền này, huynh thấy thế nào?"


Đế Lâm trào phúng nói: "A Tú, ngươi đúng là quá đơn thuần rồi. Ngươi cho rằng số tiền này là dễ nuốt lắm sao?"


"Vậy thì có sao, chính như Mã Khâm nói, tương lai tôi rất có khả năng tiếp nhận vị trí thống lĩnh Viễn Đông, chẳng lẽ đường đường là thống lĩnh gia tộc mà phải sợ một kẻ thương gia hay sao? Cho dù bọn chúng có vài nguyên lão, nhưng chúng ta chưởng quản quân quyền, sợ cái quái gì chứ?"


"A Tú, ngươi quá ấu trĩ rồi! Dạng hào cường ở các hành tỉnh nếu như chỉ thuần túy là phú hữu, vậy bọn chúng sớm đã bị người khác nuốt trọn rồi! Số ghế ở Nguyên lão hội chỉ là biểu hiện một phần nhỏ thực lực của bọn chúng, giống như một góc băng của núi băng nhô lên khỏi mặt nước mà thôi. Dạng đại địa chủ này, người của bọn chúng có ở khắp mọi lĩnh vực, thương nhân, chính trị, quân đội đều có, nếu liệt kê chân chính thực lực bọn chúng nắm, e là cả tổng trưởng, tổng thống lĩnh cũng đều phải chấn kinh".


Tử Xuyên Tú thất kinh, nhưng sau đó lại mỉm cười, "Khoa trương quá, nếu như Mã gia thật lợi hại như thế, làm sao tôi lại chẳng biết thông tin gì về bọn chúng?"


"Trước đây ngươi không biết bọn chúng là bởi vì ngươi vẫn chưa là nhân vật trung tâm nắm quyền thế, vẫn chưa leo lên tầng lớp đó. Hiện tại, ngươi đã tiến vào Thống lĩnh xứ, đã có năng lực ảnh hưởng đến quyết sách và chính sách của gia tộc, bọn họ mới xuất hiện tiếp xúc với ngươi. Chỉ có đến một địa vị nhất định mới có thể biết được uy lực của bọn chúng, đây mới là thực lực chân chính. Hai trăm vạn này, là dụ hoặc, cũng là uy hϊế͙p͙!"


"Nói rõ đi?"
"Có thực lực xuất ra hai trăm vạn cho ngươi, nếu như ngươi không biết cân nhắc, hai trăm vạn này cũng đủ thỉnh một sát thủ nhất lưu đến giết ngươi".
Tử Xuyên Tú kinh hãi trợn mắt: "Giết ta, giết một thống lĩnh, một tướng lĩnh cao cấp của quân đội? Bọn chúng có gan lớn như thế sao?"


"Tình huống bình thường bọn chúng đương nhiên không dùng đến thủ đoạn cực đoan như thế, đối với quan viên gia tộc, bọn chúng dùng thủ đoạn mua chuộc là chính, thế nhưng khi sự tồn tại của ngươi ảnh hưởng đến sinh tồn và sinh ý của bọn chúng, mà ngươi lại không chịu thỏa hiệp, như vậy với sự liều lĩnh của bọn chúng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.


"Dạng sự tình như thế không phải chưa từng xảy ra, thống lĩnh Biên phòng quân tám năm trước là Vân Sơn Hà, thống soái tây bộ biên phòng quân khu, tiết chế quân vụ hai mươi mốt hành tỉnh, quyền thế rất lớn chỉ sau Dương Minh Hoa. Lúc đó trong các hành tỉnh tây bộ có tổ chức tội phạm hoạt động điên cuồng, tiền nhiệm tổng trưởng yêu cầu Giám sát thính và Quân vụ xứ liên thủ tiến hành xử lý chuyện này.


"Đối với mệnh lệnh này, Vân Sơn Hà đại tướng chấp hành hết sức tích cực, lão xuất động quân đội tiến hành tảo thanh toàn diện và trấn áp đẫm máu các bang phái lớn ở tây bộ hành tỉnh, giết chết vô số phần tử bang phái, thành tích vang dội. Nhưng mà lão lại bị thành tích làm cho u mê đầu óc, sau khi trấn áp hắc bang thì chĩa mũi giáo sang các đại gia tộc đứng sau đám hắc bang, trong đó có cả Mã gia, cự tuyệt thuyết khách lẫn các khoản mua chuộc của Mã gia.


"Hai ngày sau, Vân Sơn Hà đại tướng nửa đêm đột nhiên chết trong quân doanh của chính mình, căn cứ nghiêm thi báo cáo là "Thất khiếu lưu huyết, chết không minh bạch", đến hiện tại, lão tự sát hay là bị giết chết đều chưa làm rõ".


Tử Xuyên Tú có biết về đại tướng Vân Sơn Hà, đó là một đại danh tướng của Tử Xuyên gia, lúc Tử Xuyên Tú còn là một đứa nhóc, uy danh của lão đã như mặt trời giữa ngọ, vượt qua cả đám người Dương Minh Hoa, Phương Kính, Minh Huy. Lão trấn thủ tây bộ biên phòng quân khu, cùng Ca Ứng Tinh ở Viễn Đông được xưng là "Đông tây song bích".


Khi xưa lúc đến bái yết tổng trưởng Tử Xuyên Viễn Tinh, gã từng thấy qua lão. Trong trí nhớ, đó là một người cao lớn, râu ria rậm rạp, đầu hói sọi bóng loáng, rất thích ôm thằng nhóc năm sáu tuổi là gã vào lòng, quăng gã lên không trung, sau đó cười ha hả. Lão từng hài lòng nói với Tử Xuyên Viễn Tinh: "Thằng nhỏ này không tệ, tương lai sẽ thành một võ tướng xuất sắc trên sa trường".


Bao nhiêu năm đã trôi qua, gã chẳng còn nhớ rõ tướng mạo của lão, chỉ có điều bản thân đúng là đã trở thành một vị tướng quân từng trải sa trường như lão đã dự đoán, có điều người dự đoán đã sớm hóa thành bạch cốt. Gã nhớ khi nghe tin lão chết, bản thân đã rơi lệ.


Tử Xuyên Tú vô cùng chấn kinh, "Không phải nói Vân đại tướng là chết vào tay của Lưu Phong gia sao?"
Đế Lâm khẽ lắc đầu, "Đây là chuyện cơ mật của gia tộc, ta cũng là sau khi tiếp nhận Giám sát thính mới biết".
"Chuyện này vì sao không tiếp tục điều tra?"


"Khi xưa tổng trưởng Viễn Tinh rất phẫn nộ, hạ lệnh phải truy cho ra chân tướng, nhưng còn chưa đợi thống lĩnh mới của biên phòng quân và Giám sát thính ra tay thì Lưu Phong gia đã bắt đầu xâm phạm, tổng trưởng Viễn Tinh chiến tử ở Đế đô. Tham Tinh tổng trưởng có thể tiếp vị là dựa rất nhiều vào sự giúp đỡ của Nguyên lão hội, sau đó lại phải dựa vào Nguyên lão hội để kiềm chế Dương Minh Hoa, đối với sự kiện của Vân Sơn Hà, thái độ của lão rất hàm hồ, giám sát trưởng Tiêu Long cũng không ngu rước lấy phiền phức, án tử đó biến thành huyền án, đến giờ cũng chẳng có manh mối".


Nghĩ đến thần tượng của mình khi còn nhỏ lại phải chết không minh bạch, Tử Xuyên Tú cảm thấy phẫn nộ bừng bừng.


Một đại anh hùng lại táng mệnh vô lý như thế, nếu như Vân đại tướng không xảy ra chuyện bất ngờ, Lưu Phong Tây Sơn tuyệt không có khả năng dễ dàng xông qua tây bộ biên phòng, dưỡng phụ Viễn Tinh cũng không chiến tử dưới Đế đô thành, bản thân gã cũng không phải chịu mệnh vận lận đận như hôm nay!


"Mã gia," Tử Xuyên Tú lẩm nhẩm hai chữ này, khóe miệng bất giác thoáng qua một nét cười tàn khốc.


Mã Duy có ý đồ câu dẫn Tử Xuyên Trữ, Mã Khâm thì lôi kéo gã để chiếm đoạt quyền lực kinh tế ở Viễn Đông. Thế giới đúng là kì diệu, Mã gia mấy chục năm trước làm thay đổi mệnh vận của gã, hôm nay lại sản sinh mối liên hệ huyền diệu với gã.


Gã chăm chú nhìn Đế Lâm: "Đại ca, hiện tại huynh đã tiếp quản Giám sát thính, án tử này huynh tính toán xử lý thế nào?"


Đế Lâm tránh ánh mắt của Tử Xuyên Tú, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không có tính toán mà cũng không tính toán. Tuy người đứng đầu Giám sát thính đã đổi, nhưng tổng trưởng vẫn là tổng trưởng cũ, vậy thì đương nhiên mọi thứ phải cứ như cũ mà làm".
"Thì ra là như thế!"


Nghe ra sự bất mãn trong ngữ khí của Tử Xuyên Tú, Đế Lâm than: "A Tú, dạng tình huống này không phải hôm nay mới bắt đầu, cũng không phải do chúng ta có thể ngăn cản. Án tử đã trôi qua tám năm, thi thể của Vân thống lĩnh cũng đã hóa thành cát bụi,


Chiến loạn nhiều năm, những chứng nhân có khả năng cũng chẳng còn ai sống sót, hiện trường cũng đã xóa sạch, căn bản không có manh mối điều tra, không thể dùng lời nói định tội Mã gia. Chúng ta chỉ cần manh động, Mã gia lập tức biết chúng ta muốn đối phó với bọn chúng".


Tử Xuyên Tú chen lời: "Có thể bí mật điều tra".


"Bí mật điều tra?" Đế Lâm nhếch mép cười lạnh, "Làm sao bí mật? Muốn triển khai điều tra các hào cường siêu cấp đó, chúng ta cần phải có sự hợp tác của tổng trưởng và Thống lĩnh xứ. La Minh Hải thì không cần nói tới, đó là tử đối đầu của ta, chỉ nói Minh Huy, tiền nhiệm của hắn chết bất minh bất bạch, hắn là thống lĩnh biên phòng quân bao nhiêu năm qua lại có thể hòa hợp với Mã gia, sự ảo diệu bên trong ngươi dùng đầu gối suy nghĩ cũng đoán được. Càng không nói đến tổng trưởng đại nhân của chúng ta, lúc cần thiết, lão hồ ly này sẽ chẳng do dự mà vứt bỏ chúng ta để thỏa hiệp với Nguyên lão hội. Lúc đó, chúng ta sẽ thành cái đích để Mã gia toàn lực báo phục!


"Hơn nữa cho dù có thể định tội được, đối phó Mã gia cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Đem mấy tên đầu sỏ của chúng ra chém, đập tan quân đội tư nhân của bọn chúng, thiêu rụi trang viện và nơi ở của chúng, nhưng muốn phá hủy triệt để cơ sở kinh tế và căn cơ ngầm của bọn chúng là chuyện rất khó làm trong thời gian ngắn, chẳng hạn như tiền trang của bọn chúng còn có cả chi nhánh ở Lưu Phong gia. Dạng đại gia tộc thâm căn cố đế như thế, nếu như không thể một lần nhổ sạch gốc rễ bọn chúng, một khi chúng ngoi lên được, chúng ta sẽ bị báo phục tàn khốc, vĩnh viễn không có ngày được yên. A Tú, ta biết võ công ngươi cao cường, nhưng ngươi không thể lúc nào cũng giữ được sự tỉnh táo cảnh giới, ta cũng biết vệ đội của ngươi rất trung thành, nhưng ngươi có thể chắc được không một ai trong bọn họ không dao động trước cả đống tiền tài, mỹ nữ. Chỉ cần một tên bị mua chuộc thì cũng đủ khiến ngươi chết không minh bạch. Còn nữa, ngươi còn có gia đình, ngươi võ công có cao đến đâu cũng không thể phân thân bảo vệ bọn họ, ngươi chỉ cần sơ sẩy, cả đời ngươi sẽ phải hối hận!"


Đế Lâm càng nói càng kích động, đi qua đi lại trong phòng, múa tay như đang diễn thuyết ở đại sảnh Nguyên lão hội: "Hai mươi năm qua, Giám sát thính cài người vào nội bộ bọn chúng thì bọn chúng cũng có người ở khắp các ban bệ gia tộc, ảnh hưởng đến quyết sách của gia tộc. Giám sát thính chính là tử đối đầu của bọn chúng, Liêm chính ty chuyên môn phụ trách thanh tra đám quan viên quan lại bị mua chuộc, Chính trị ty chuyên tiêu diệt và làm suy yếu các thế lực hào cường địa phương gây uy hϊế͙p͙ lên sự thống trị của gia tộc. Đây là một trận chiến im lìm, tuy không đổ máu phơi thây, nhưng cũng hung hiểm giống như đánh trận.


"Các tiền nhiệm của ta từng thành công diệt trừ vài thế lực trung tiểu hào cường, nhưng lập tức bị các đại gia tộc liên thủ lại để đối phó, thế là mọi thứ lại quay về như ban đầu. Đến thời của ta, chính quyền trung ương mới coi như đánh thắng một trận lớn, mượn sự uy hϊế͙p͙ của Lưu Phong gia cùng uy vọng của Tư Đặc Lâm, chúng ta cưỡng bách đám nguyên lão phải giảm số lượng quân đội tư nhân, tước đi phần lớn thực lực của chúng.


"Từ khi ta nhận chức cũng trừ được vài nguyên lão, nhưng đó đều là những tên xui xẻo bị cuốn vào vòng xoáy chính trị, đồng thời không có ai chống lưng, còn như đám có gốc gác thực lực, cho đến giờ ta cũng chưa chân chính ***ng đến bọn chúng.


"A Tú, ngươi, ta và Tư Đặc Lâm đều là nhân vật chính trị, chúng ta nắm đại quyền trong tay, huy hoàng nhất thời, chúng ta có thể hô phong hoán vũ, nhưng ta chưa từng thấy qua có nhân vật chính trị nào có thể trường thịnh không suy. Vân Sơn Hà uy phong lẫm lẫm cũng phải chết bất minh, Ca Ứng Tinh trung tâm cảnh trực cũng chết, Dương Minh Hoa quyền khuynh triều dã cũng sụp đổ, Tiêu Long lão mưu thâm toán cũng chết. Nhưng đám hào cường như Mã gia lại kiên cố như một tảng đá, năm qua tháng qua tích lũy tài phú, âm thầm phát triển, dù biến động thế nào cũng có thể lấy bất biến ứng vạn biến!"


Đế Lâm quya đầu nhìn Tử Xuyên Tú, đột nhiên cười nói: "Ta đúng là, càng nói càng xa chủ đề!"
Tử Xuyên Tú lúc này mới hồi thần, cảm khái: "Không có, hôm nay ta thu được rất nhiều lợi ích, huynh đã dạy ta một bài học".


"A Tú ngươi thường chinh chiến ở Viễn Đông, có chút thiếu hiểu biết đối với ứng xử nhân tình thế thái. Chúng ta quay lại chủ đề đi!" Đế Lâm nhíu mày nói: "Kì quái, ta nhớ đối với các tân nhiệm thống lĩnh khác, Mã gia chỉ đưa lễ mừng chừng năm mươi vạn mà thôi, vì sao lại ưu ái ngươi như thế, tặng cho đến hai trăm vạn?"


Sắc mặt Tử Xuyên Tú trầm xuống, "E là vì bọn chúng có ý đồ với Viễn Đông!" Gã đưa Thỉnh nguyện thư cho Đế Lâm xem.


Trong mắt Đế Lâm lộ ra sắc lạnh, "Chẳng trách Mã gia lại nhiệt tình với ngươi, trước tiền sau mỹ nữ. Thì ra bọn chúng đã tính toán, muốn tiếp thu những sản nghiệp có giá trị lớn ở Viễn Đông".
Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười: "Đại ca, đừng nhắc đến mỹ nữ được không?"


Đế Lâm nhìn bầu trời xanh ngoài khung cửa, chậm rãi nói: "Vừa rồi ta còn cho rằng bọn chúng chỉ là muốn lấy lòng tân nhiệm thống lĩnh, nhưng không ngờ bọn chúng lại có mục đích lớn như thế. Lần này không giống như phong cách bọn chúng trước giờ. Ta không chủ động phạm người, nhưng là bọn chúng muốn nhảy lên đầu huynh đệ chúng ta, chúng ta không thể ngồi yên. Viễn Đông là giang sơn do a Tú giành được, bọn chúng muốn dùng thủ đoạn để chiếm, chúng ta nếu để bọn chúng bước thêm một bước thì sau này khó mà có đất dung thân!"


Tử Xuyên Tú chen lời: "Viễn Đông không phải do một mình tôi đánh được, còn có vạn vạn chiến sĩ Viễn Đông, quan binh Tú tự doanh, dân chúng cung cấp tiếp tế cho chúng tôi, bọn họ mới là chủ nhân chân chính của Viễn Đông!"


Đế Lâm mỉm cười: "A Tú, ngươi vẫn là lý tưởng như thế!" Hắn lắc đầu, "Dù sao cũng vậy, chúng ta tuyệt không lùi bước!"
"Đúng!" Có được Đế Lâm đồng tình, Tử Xuyên Tú tức thì cảm thấy tinh thần bội tăng.


Nhưng cho dù không có được sự giúp đỡ của Giám sát tính, bản thân phải cô quân tác chiến thì gã cũng quyết không nhượng bộ.
"Vậy bước tiếp chúng ta sẽ làm gì, không phải đem tiền trả lại bọn chúng chứ?"


"Đấu tranh phải giảng cứu sách lược, a Tú. Nếu như đem tiền trả lại bọn chúng, vậy thì thuyết minh ngươi triệt để quyết liệt với bọn chúng, nhưng sau này có rất nhiều sự tình ngươi cần sự hiệp trợ của Nguyên lão hội, nếu như bọn chúng luôn giở trò với ngươi, vậy thì người sẽ rất khó khăn, cũng không thể thu lấy toàn bộ số tiền này, thu toàn bộ chứng tỏ ngươi đáp ứng với bọn chúng, bị bọn chúng chèo kéo cũng rất phiền phức".


Tử Xuyên Tú đầu óc mơ màng, "Huynh nói nên làm thế nào?"


"Thu một phần, thu năm muơi vạn là đủ rồi, còn lại một trăm năm mươi vạn trả lại cho bọn chúng. Quy củ hồng bao cho tân nhiệm thống lĩnh là năm mươi vạn, ngươi thu chừng ấy, ý tứ là nói đã nể mặt bọn chúng. Trả lại một trăm năm mươi vạn, nói rõ, "Vô công bất thụ lộc". Chuyện này có thể lý giải từ nhiều phương diện, có thể hiểu ngươi không muốn làm theo yêu cầu của bọn chúng, hoặc có thể lý giải là yêu cầu của bọn chúng quá khó, cần phải có thời gian.


"Nếu như bọn chúng trực tiếp lên tiếng đòi đất đai và mỏ khoáng ở Viễn Đông, ngươi dù có thoải mái đáp ứng bọn chúng thì e có đem cả Viễn Đông ra cũng không đủ cho lòng tham của bọn chúng. Tốt nhất là đồng thời đáp ứng với mấy nhà, để cho đám nguyên lão cắn xé nhau, nhưng tuyệt không được thể hiện bằng hợp đồng hay văn tự kí lục gì. Ngày sau chỉ đợi vượt qua cửa ải khó khăn này, ngươi có thể lật lọng: A, ta có nói qua chuyện này à, không có đâu, ngươi nhớ lầm rồi! Bọn chúng không có chứng cứ gì, cho dù có ngoác mồm la mắng cũng chẳng ai để ý đến bọn chúng".


Tử Xuyên Tú gật đầu như gà mổ thóc, gã tuy tinh minh nhưng trước giờ sinh sống trong quân ngũ, đối với kỹ xảo đấu tranh chính trị nhất khiếu bất thông, nghe Đế Lâm nói như thế mới phát hiện bên trong ảo diệu vô cùng, so với trên chiến trường cần có mưu lược tâm kế thì đấu tranh chính trị có mức độ phức tạp cũng không hề thua kém.


"Nhưng mà đại ca, đám nguyên lão đó nói địa sản, mỏ khoáng vốn là tài sản của nhà bọn chúng, nói bọn chúng có quyền sở hữu, nếu bọn chúng chiếu theo pháp luật trình lên Nguyên lão hội tố cáo chúng ta, yêu cầu chúng ta phải trả, vậy làm thế nào?"


Đế Lâm cười khà khà, "A Tú, ngươi đúng là thông minh nhất thế mà hồ đồ nhất thời à! Ngươi còn nhìn không ra sao? Đám quý tộc là chủ nhân của đống sản nghiệp đó vốn đã sớm suy bại, bọn chúng căn bản không có tinh lực cũng không có năng lực đòi lại. Chính vì nhìn trúng điểm này, Mã gia mới dùng giá thấp để thu mua các giấy tờ đất đai sản nghiệp cũa bọn chúng, sau đó ra mặt giao thiệp với ngươi, ý đồ bỏ một vốn bốn lời. Kì thật, sản nghiệp của Mã gia chiếm không bao nhiêu.


"Chúng ta không sợ nhất chính là bọn chúng dùng pháp luật. Nghĩ xem, muốn khống cáo ngươi chiếm sản nghiệp của bọn chúng, vậy phải thỉnh vật chủ gốc ra, là hầu tước đại nhân nào đó phải không? Được, nhưng vị hầu tước đại nhân này đã chết trong động loạn ở Viễn Đông rồi, con trai ông ta lại đem sản nghiệp chuyển nhượng cho thủ tịch nguyên lão Mã Khâm đáng kính của chúng ta, đây chính là kẽ hở có thể lợi dụng!


"Chúng ta chỉ cần nói, các vị, các vị đã đòi lại vật sản, vậy mời chủ nhân của khế ước thư sản nghiệp, hầu tước đại nhân gì đó ra tòa đi! À, mấy vị tiên sinh này nói vật chủ hầu tước đã chết rồi sao? Chết lúc nào? Vì sao chết? Ai giết? Có báo cáo nghiệm thi của trị bộ thiếu không? Có bắt được hung thủ không? Mấy cái này đều không có, vậy chúng tôi làm thế nào tin tưởng vị hầu tước đại nhân đáng kính của chúng ta đã chết thật hay chưa?


"Cái gì, ngươi nói là con trai, tử tước các hạ gì đó có tận mắt chứng kiến hầu tước đại nhân khứ thế không? Ngươi nói là con trai, có chứng cứ gì không? Ta làm sao biết ngươi có thật là con trai của ông ấy hay không chứ?


"Được, hiện tại tiếp tục khai tòa đi, Tử tước đại nhân, ngươi tuy đưa ra đủ thứ giấy tờ chứng minh thân phận của ngươi, lại có nhiều người cũng nói ngươi đúng là tử tước đại nhân, nhưng ta vẫn bảo lưu ý kiến của ta, chẳng lẽ văn kiện chứng minh không có khả năng làm giả hay sao? Mấy thứ này ta sẽ kiểm tra sau...thỉnh pháp đình cho chúng ta một tháng để kiểm chứng văn kiện, nếu thời gian không đủ, có thể kéo dài hai tháng...


"Được, qua nửa năm thẩm tra, chúng ta xác nhận các hạ đúng là con của hầu tước đại nhân, cũng đúng là tử tước đại nhân. Tuy nhiên chúng ta vẫn giữ ý kiến về cái chết của hầu tước đại nhân, phải phải người đến Viễn Đông khảo sát điều tra xem hầu tước đại nhân có chết thật hay không? Còn về chuyện ngài yêu cầu a Tú thống lĩnh phải trả sản nghiệp của cha ngài, thế nhưng chúng ta làm sao biết ngài có phải là người kế thừa hợp pháp không, hầu tước đại nhân còn có con trai nào khác không...Ngài nói ngài là con một, cái này cũng khó nói, chúng tôi cần phải điều tra xem hầu tước đại nhân còn có người con nào khác mà ngài không biết hay không...."


Đế Lâm nói rất nghiêm túc, Tử Xuyên Tú thì cười đến gập cả bụng.


"Chúng ta chỉ cần làm theo hai chữ, đó là "Kéo dài!", ngươi cứ an tâm ở Viễn Đông làm Quang minh vương, chỉ cần thuê vài luật sư làm nhốn nháo ở Đế đô là đủ rồi. Hình thế sau này ai dám chắc, đợi khi ngươi ổn định rồi, đến lúc đó cho dù có làm rõ mọi chuyện thì có làm sao? Viễn Đông là địa bàn của ngươi, không có ngươi đồng ý, Mã gia dám bước chân vào Viễn Đông sao? Nếu như bọn chúng dám tiến vào tiếp thu sản nghiệp, ta có thể nói đạo tặc ở Viễn Đông rất hung tàn, ma tộc vẫn thường quấy nhiễu ở Viễn Đông, Mã gia có xảy ra chuyện ở Viễn Đông là do đạo tặc hay ma tộc gây ra. Lúc đó, a Tú thống lĩnh chỉ đành thành khẩn viết kiểm điểm cho Thống lĩnh xứ, nói bản thân vô dụng, trị an kém cỏi".


"Nếu như Mã gia vì vậy mà thực hiện báo phục đối với người thân của ta, bản thân ta không sợ, nhưng người nhà chúng ta..."


Đế Lâm lắc đầu, "Không cần lo lắng, chơi có quy tắc của chơi, đối với tướng lĩnh nắm quân quyền, bọn chúng rất ít khi dám loạn động. Trường hợp của Vân Sơn Hà là đặc biệt, bởi vì mục đích của đại tướng là diệt trừ Mã gia, uy hϊế͙p͙ đến tồn tại của bọn chúng, đó là cuộc chiến ngươi sống ta chết, Mã gia không thể không mạo hiểm. Thế nhưng tài sản ở Viễn Đông không phải là lớn đối với chúng, không cần liều mạng kết tử cừu với ngươi".


"Quy tắc trò chơi? Đó là thế nào?"
"À, rất đơn giản, ngươi có thể hiểu đó là những quy định ngầm mà song phương đều tuân thủ. Ví dụ Mã gia dùng luật pháp tố cáo ngươi, ngươi dùng luật pháp đáp trả bọn chúng, mọi người đều hành xử theo khuôn khổ pháp luật.


"Nếu có ai phá quy tắc, chẳng hạn Mã gia ám sát người nhà của ngươi, bọn chúng vượt khỏi giới hạn pháp luật, đấu tranh cũng thăng cấp theo, vậy ngươi cũng chẳng cần theo ước thúc của pháp luật, ngươi có thể phái quân đội phá hủy, tiêu diệt Mã gia. Tổn thất như thế là quá lớn, Mã gia sẽ không vì chút tài sản ở Viễn Đông mà mạo hiểm đâu.


"Đương nhiên, ngươi nếu chủ động làm chuyện đó thì ngày tàn của ngươi cũng sẽ đến. Xuất động quân đội đối phó với gia tộc nguyên lão, Nguyên lão hội nhất định không tha cho ngươi. Vì thế, song phương đều phải tuân thủ luật chơi mới tránh khỏi kết cục lưỡng bại câu thương".


Tử Xuyên Tú lĩnh hội, gật gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ.
Trong mấy ngày tiếp theo, thϊế͙p͙ mời đủ dạng yến hội, tửu tịch liên tiếp bay đến, người mời đều là các nguyên lão, phú thương hoặc quan viên cao cấp.


Thϊế͙p͙ mời rất khách khí, đại khái muốn kết giao với nhân vật anh hùng như Tử Xuyên Tú, rất hân hạnh được đón tiếp.


Chuyện này cũng không lạ, những nguyên lão, thương nhân đều có tài phú cự đại, bọn họ cần là kết giao với nhân vật chính trị có thực lực mạnh để bảo hộ cho bọn họ, mà người trong quân đội cũng cần có kim tiền để mở đường cho mình, đây là liên minh chính trị các bên đều cần.


Dạng nhân vật quật khởi nắm trọng binh trong tay như Tử Xuyên Tú, lại chưa thuộc về phái hệ nào, trong mắt đám thương nhân, đó chẳng khác gì một tòa núi vàng!


Còn có một nguyên nhân khác mà ai cũng nhìn thấy đó là, lập được đại công như thế, Tử Xuyên Tú vào Thống lĩnh xứ chỉ là chuyện sớm muộn. Đây là vị thống lĩnh trẻ nhất của gia tộc, hơn nữa còn chưa kết hôn, nghĩ đến cơ hội lôi kéo được một người có thực lực như thế đứng về phía mình, cả những nữ phú thương cũng nhảy vào cuộc.


Trong nhất thời, Tử Xuyên Tú trở thành minh tinh sáng giá nhất Đế đô, xung quanh là hào quang yến tiệc, gặp gỡ các nhân vật quyền thế, giàu có, tiếp xúc thân mật với mỹ nữ thơm tho, cuộc sống như trên thiên đàng.


Một vị thống lĩnh anh tuấn trẻ tuổi, anh hùng chiến trận, khí độ bất phàm, bình dị dễ gần, nói năng u nhã, so với đám hoa hoa công tử lòe loẹt, Tử Xuyên Tú càng nổi bật.
Gã là một nam tử hán có sức quyến rũ ngầm, những kinh lịch khổ nạn đã hun đúc nên mị lực nam nhân của gã.


Mỗi nơi gã đến, cho dù gã không mong muốn chúng nhân chú ý, thế nhưng gã vẫn trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt. Trong nhất thời, cả Đế đô không biết có bao nhiêu khuê tú điên đảo vì gã, không ngừng lượn lờ trước mặt gã, quấn lấy gã, bám theo sau gã.


Đối với hành vi mất gia giáo như thế của chúng nữ, những trưởng bối của họ lại chẳng giáo huấn, ngược lại còn ra mặt cổ vũ cho bọn họ mạnh dạn tấn công Tử Xuyên Tú hơn.


Tử Xuyên Tú ứng phó không xuể, thế nhưng gã rất cẩn thận, bình thường giao tiếp với các khuê tú nữ sĩ đều giữ một khoảng cách nhất định, không để chuyện hoang đường như đêm say rượu hôm trước tái diễn.


Tuy bản thân ở giữa rừng hoa, gã lại không hề ba hoa khoác lác, ở trong mắt người ngoài, đây còn là chuyện kì tích hơn cả việc một tay gã thu hồi Viễn Đông.
Thế là, thanh danh của gã càng vang dội, ai cũng nhìn thấy gã có sự kiềm chế rất cao, khác xa đám hoa hoa công tử gieo tình nơi nơi.


Do ngày đêm bị người quấy nhiễu, Tử Xuyên Tú khổ không nói được, gã đành phải bố trí vệ binh ở ngoài phòng mình, hai vệ binh bán thú nhân cao lớn lúc nào cũng túc trực trước cửa, phàm là nữ tử muốn gặp Tử Xuyên Tú đều không cho vào.


Nhưng cho dù thực thi nghiêm túc, cộng với vệ binh là bán thú nhân hung dữ, vẫn không thể dập tắt được lửa tình của các nữ sĩ khuê môn, chưa được một ngày, hai vệ binh bán thú nhân đã mệt đến không đứng nổi.


Bọn chúng ào ào tâu: "Quang minh vương điện hạ, sống thế này mệt quá! Mấy bà nương nhân loại khóc lóc năn nỉ nháo nhào, cả ngày thế này còn mệt hơn cả đánh trận với ma tộc!"


Thế là, Tử Xuyên Tú đành phái thêm nhân thủ, từ hai vệ binh tăng lên mười sáu, bốn tiếng thay phiên một lần, phạm vi cảnh giới cũng từ trước cửa phòng mở rộng thành cả tầng lầu, cuối cùng mở rộng thành cả Chiêu đãi sở.


Các vệ binh nhận được mệnh lệnh, phàm là thấy nữ nhân biểu tình say mê, tay ôm hoa tươi, thì đều cản lại.


Tin tức truyền ra, ngược lại càng gây sự hấp dẫn, các nữ sĩ Đế đô đều muốn biết, thống lĩnh Tử Xuyên Tú đó rốt cuộc có chỗ nào xuất sắc mà lại dùng vệ đội ngăn cản người hâm mộ, các tiểu cô nương thì cảm thán: "Đúng là nam nhân quyến rũ a! Ta quyết định sùng bái huynh!"


Đây là tâm lý của nữ nhân, thích tụ tập, tò mò, sùng bái đám đông, đặc biệt đám mỹ nữ càng điên khùng hơn, bọn họ tụ lại thành đám đông, đứng trước nơi ở của Tử Xuyên Tú giơ cao biểu ngữ: "A Tú, muội thích huynh!"


Mỗi ngày khi mặt trời ló dạng là sự náo nhiệt ngoài cửa đã bắt đầu, các nữ nhân đồng thanh hô: "A Tú a Tú muội thích huynh, muội yêu huynh như chuột yêu gạo!" Cổ thanh thế đó thật là kinh nhân.
Các lữ khách khác không chịu được quấy nhiễu, ào ào trả phòng.


Chủ quản Chiêu đãi sở mặt nhăn như trái khổ qua, nhưng thượng ty của hắn là Tư Đặc Lâm lại chính là lão bằng hữu của Tử Xuyên Tú, hắn cũng không dám yêu cầu Tử Xuyên Tú rời khỏi đây.
Mà Tử Xuyên Tú mỗi lần ra ngoài đều giống như đang làm chuyện rất mạo hiểm.


Cảnh tượng rất hoành tráng, còi hiệu réo vang, tiếng quát nạt om sòm, vô số hiến binh, cảnh sát sắp thành hàng, dùng thuẫn bài tạo thành phòng tuyến ngăn cản đám nữ nhân ái mộ, thế nhưng cũng cản không nổi cơn triều nữ nhân dữ dội.


Danh tướng Tử Xuyên Tú đối diện ma tộc đại quân sắc mặt không đổi, lúc này lại ôm đầu lủi lên xe như chuột, vô số người chạy đuổi theo xe ngựa, tiếng hô hoán khóc lóc: "A Tú, muội yêu huynh mà!"


Đại danh của Tử Xuyên Tú vang dội khắp Đế đô. Mãi đến mười ngày sau, sự hâm mộ cuồng nhiệt mới dần lắng đi.
Tử Xuyên Tú lúc này mới có được thời gian thanh tịnh, thế nhưng tâm tình của gã vẫn chẳng cách nào thoải mái được.


Quay lại vài ngày trước, sự tình liên quan đến chức vị của gã vẫn chưa được xác định, gã sớm đã mất kiên nhẫn, may mà Tử Đặc Lâm và Đế Lâm an ủi gã không nên nóng lòng, nói gã lập được đại công như thế, vào Thống lĩnh xứ là chuyện dĩ nhiên, chỉ là gia tộc bổ nhiệm một thống lĩnh không phải là chuyện nhỏ, cần phải có thời gian chuẩn bị.


Nói tới nói lui, Tử Xuyên Tú cuối cùng cũng thư thái, chỉ là gã lo lắng cho Viễn Đông, không biết ma tộc lúc nào phát động tấn công, xuất ra bao nhiêu binh lực, cũng không biết bọn La Kiệt, Bạch Xuyên có thể quản được Viễn Đông không, ma tộc nếu như xâm phạm, bọn họ có ngăn cản nổi không.


Nghĩ đến những chuyện này, gã như đang ngồi trên đống lửa, chỉ là chưa có được thư nhậm chức và viện trợ của gia tộc đối với Viễn Đông, gã không thể trở về.


Mấy lần cầu kiến tổng trưởng, lão hồ li đều chỉ cười khà khà, "A Tú, chớ gấp! Thật là người trẻ tuổi à, lúc nào cũng gấp gáp! Sự tình cần suy xét bàn luận, cần có thời gian!"
Đứng ngồi bất an như thế thêm năm ngày, cuối cùng cũng có thông tin.


Sáng hôm nay, sứ giả của tổng trưởng phủ đến thông báo cho a Tú, "Hội nghị bảy giờ tối bắt đầu, mời đến đúng giờ". Hắn nhấn mạnh: "Thỉnh Tú Xuyên đại nhân phải mặc Quân lễ phục chính thức trước đây".


Tử Xuyên Tú tâm thần lĩnh hội gật đầu, minh bạch đây chắc không phải là hội nghị thông thường, chiếu theo quán lệ, gia tộc đề bạt tấn thăng quân quan đều yêu cầu quân lễ phục chính thức, xem ra lão hồ ly đã có kết quả rồi.


Trong lúc vui vẻ, gã thưởng cho sứ giả một khoản tiền lớn, sau khi sứ giả về, bản thân bình tĩnh lại, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đại khái lúc sáu giờ chiều, Tư Đặc Lâm ngồi xe đến đón Tử Xuyên Tú.


Tử Xuyên Tú vận quân lễ phục xanh đen, thân thể gã cao vai rộng, hai bên vai quân hàm sao sáng lấp lánh, dung mạo anh tuấn, thần thái phấn chấn, Tư Đặc Lâm tán thán: "A Tú ngươi thật là anh tuấn!"
Tử Xuyên Tú cười, đáp lễ Tư Đặc Lâm, "Huynh cũng vậy!"


Tư Đặc Lâm cũng vận chế phục thống lĩnh thẳng thớm, khí chất còn có phần lấn lướt Tử Xuyên Tú, gây cho người ta cảm nhận khí khái nam nhân thành thục, trầm ổn, kiên định, như núi cao không thể dao động.


Tuy đã là cuối thu, mặt trời hoàng hôn vẫn còn rất chói, xe ngựa chật chội, mặc chế phục ngồi trong đó nóng bức thật khó chịu.
Tư Đặc Lâm quan tâm nhường cho gã vị trí sát song cửa, gió ngoài đường lùa vào khiến cho gã cảm thấy thoải mái hơn chút.
"Hôm nay hội nghị là vì chuyện gì vậy?"


Tư Đặc Lâm nhìn Tử Xuyên Tú, cười nói: "A Tú ngươi biết rồi còn hỏi!"
Tử Xuyên Tú cười không thành tiếng. ánh mắt nhìn ra ngoài song cửa.


Tư Đặc Lâm cười nói: "A Tú, tổng trưởng rất thích triệu tập hội nghị lúc bảy giờ tối. Đã có nhiều hội nghị ông ta tổ chức vào giờ này rồi, ngươi đoán xem, điều này là vì sao?"


"À, chuyện này hơi khó đây!" Tử Xuyên Tú suy đoán: "Không phải lúc đó làm việc hiệu quả cao hơn chứ? Hoặc có nguyên nhân về việc an toàn?"


Tư Đặc Lâm lắc đầu: "Đều không phải". Y nhỏ giọng, "Là Lý Thanh lén nói cho ta biết, đó là vì lúc bảy giờ tối mọi người đều đã ăn cơm tối, tổng trưởng có thể đỡ tốn phí chiêu đãi a".


Tử Xuyên Tú ôm bụng cười sặc sụa, Tư Đặc Lâm nhìn gã, "Sau khi vào Thống lĩnh xứ, ngươi đã là người bên cạnh tổng trưởng, rất nhiều sự tình ngươi phải biết mới được. Tính cách của tổng trưởng rất thú vị, lão thích uống rượu, lại không muốn mất tiền mua rượu, thế là lão rất thích đi kiểm tra quân vụ, cứ năm giờ chiều là có mặt, Trung ương quân bọn ta tự nhiên phải chiêu đãi lão cơm tối. Lão là tổng trưởng à, là đại nhân vật đó! Lúc đầu, các quân quan đều rất kính sợ lão, không dám tùy tiện kính tửu lão, tổng trưởng nhìn rượu phát thèm, trong lòng nôn nóng, bèn nghĩ ra cách, lão cầm chung rượu lên hỏi đám quân quan, "Các ngươi đoán, ta liệu có thể một hơi uống hết chung rượu này không?" "


Tử Xuyên Tú hơi ngẩn ra, sau đó cười ngặt ngoẽo.
Trước giờ gã không có hảo cảm đối với Tử Xuyên Tham Tinh, lão giảo hoạt lãnh khốc, giỏi về tâm kế, đặc biệt là lão tụ thủ bàng quan để Dương Minh Hoa ám toán Ca Ứng Tinh càng khiến Tử Xuyên Tú hận lão đến tận xương tủy.


Thế nhưng sau khi Tử Xuyên Tú làm Quang minh vương, chịu trách nhiệm cho mệnh vận của cả trăm vạn người Viễn Đông, gã mới phát hiện đứng ở góc độ của một lãnh tụ, vì đại cục, vì xả tắc, có lúc phải hi sinh vài người vô tội cũng là sự tình khó tránh.


Tuy không thể tha thứ cho hành vi của Tử Xuyên Tham Tinh, nhưng ác cảm với lão đã giảm bớt, nghe Tư Đặc Lâm kể chuyện, Tử Xuyên Tú đột nhiên nảy sinh cảm giác có chút thân thiết với Tử Xuyên Tham Tinh, thì ra lão hồ ly cũng có mặt nhân tính hóa như thế.


Xe ngựa đi vào đại nhai trung tâm, một đội cảnh vệ tiến tới kiểm tra, thấy xe ngựa của Tư Đặc Lâm, bọn họ lập tức nhường đường.
Trong khẩu lệnh hô vang chỉnh tề của cảnh vệ, xe ngựa lộc cộc chạy vào tổng trưởng phủ.


Hai người từ trên xe ngựa nhảy xuống. Đón bọn họ là một nữ quan chế phục chỉnh tề, chính là Lý Thanh. Nàng trước tiên chào trượng phu mình một tiếng, sau đó quay sang Tử Xuyên Tú, cười rất tươi: "A Tú đại nhân, đã lâu không gặp, phong thái của ngài vẫn như cũ à!"


Tử Xuyên Tú cười bắt tay nàng, "Thanh các hạ chớ cười ta! Một tội phạm bị truy nã thì có phong thái gì chứ?" Gã cảm thấy Lý Thanh rất có ý tứ, xưng hô "A Tú" là biểu thị quen thuộc, "Đại nhân" là biểu thị thân phận, vừa thân thiết lại khéo léo. Từ điểm nhỏ này có thể nhìn ra tâm tư tinh tế của nàng ta.


Tư Đặc Lâm hỏi Lý Thanh, "Thanh thị vệ trưởng, các vị đại nhân đều đến chưa?"


Lý Thanh cười đáp, "Tư Đặc Lâm thống lĩnh, các vị đại nhân đều đến rồi, bao gồm cả Lâm Băng đại nhân ở Ngõa Luân và Minh Huy đại nhân ở tây bộ, chỉ có tổng giám sát trưởng đại nhân còn chưa đến".


Cho dù hai người là phu thê, nhưng ở nơi hội hợp, đối đáp của hai người đều rất chính đáng, xưng hô theo quan chức, khiến Tử Xuyên Tú cảm thấy rất có ý tứ.
Hai người theo Lý Thanh sải bước đi về hướng hội nghị.


Tử Xuyên Tú là lần đầu tiên tiến vào hội nghị thất của tổng trưởng phủ. Về hội nghị thất của tổng trưởng phủ, người ngoài có rất nhiều đồn đãi, nào là toàn bộ tường đều khảm bảo thạch và dạ minh châu, nền dát bằng vàng, trần bằng thủy tinh, nhưng kết quả khiến Tử Xuyên Tú rất thất vọng, còn không bằng hội nghị thất của Thống lĩnh xứ!


Hội nghị thất đại khái dài ba mươi mét, rộng mười hai mét, phòng trang trí đơn giản, không hào hoa, chỉ có đá đại lý xanh thẫm, một cái bàn dài và hai dãy ghế chiếm gần hết diện tích phòng.


Trên tường treo ảnh người sáng lập gia tộc Tử Xuyên Vân, lão nhân tóc dài xõa vai, gương mặt uy nghiêm, phảng phất như lúc nào cũng nghiêm khắc theo dõi đám con cháu của lão kế thừa bá nghiệp của lão thế nào, gây áp lực rất lớn cho đám quan viên mỗi lần đến đây.


Vừa bước vào phòng, Tử Xuyên Tú cảm giác được có một dạng khí vị, khí vị của quyền lực. Căn phòng này chính là đại não của cả gia tộc, là nơi phát ra mệnh lệnh cho một ức ba ngàn vạn thần dân Tử Xuyên gia, quyết định sinh tử mệnh vận của bọn họ.


Bước vào phòng, mọi người đều chú ý đến hai người bọn họ.
Tư Đặc Lâm tự nhiên cười chào chúng nhân, đến ghế trống cạnh Ca San ngồi xuống.
Tử Xuyên Tú nhìn quanh, giữa Minh Huy và Lâm Băng có một chỗ trống, gã đi sang đó ngồi.


Minh Huy và Lâm Băng ở hai bên đều gật đầu mỉm cười chào gã, gã cũng gật đầu mỉm cười đáp lễ, nhìn quanh, ở ghế ngồi trung tâm chính là Tử Xuyên Tham Tinh.


Vị trí đầu tiên bên trái lão bỏ trống, chắc là chỗ của Đế Lâm. Ghế đầu tiên bên phải đã có tổng thống lĩnh La Minh Hải ngồi. Bên dưới còn có Thống lĩnh Cấm vệ quân Bì Cổ và Tử Xuyên Trữ.


Chưa có chuẩn bị sẽ gặp Tử Xuyên Trữ, gã như bị sét đánh, ánh mắt dính vào gương mặt trắng tái của Tử Xuyên Trữ không di chuyển nổi.


Ở trong hội nghị gần như toàn bộ là quân nhân và chính trị gia, vẻ đẹp của nàng giống như một đóa tiên hoa nở giữa đồng cỏ xanh, hấp dẫn ánh mắt của chúng nhân.


Người vẫn là người cũ, dung mạo vẫn là dung mạo đó, nhưng Tử Xuyên Tú cảm giác, so với lần chia tay trước, hôm nay trên người nàng xuất hiện một vị đạo khó tả càng hấp dẫn người, khoác tay nhíu mày đều đầy mị lực.


Khi Tử Xuyên Tú vô pháp khống chế cảm xúc trong lòng thì đúng lúc này, Tử Xuyên Trữ nãy giờ thì thầm nói chuyện với Ca San bỗng xoay đầu lên, ánh mắt hai người vừa khéo giao nhau, trong nhất thời, thời gian ngừng trôi.


Cách bàn hội nghị rộng rãi, bọn họ im lặng nhìn nhau. lúc này mọi ngôn ngữ và giải thích đều dư thừa, trong ánh mắt bọn họ chứa đựng đủ dạng cảm tình phong phú, ái tình bùng lên trong đôi mắt không cần dùng lời cũng đã rõ.


Vào lúc này, mọi thanh âm đều biến mất, tổng trưởng không tồn tại, các quan viên cao cấp cũng không tồn tại, gia tộc không tồn tại, chỉ còn huynh nhìn ta, ta nhìn huynh.


"Xin lỗi, tôi đến trễ". Cửa phòng có thanh âm vang lên, đồng hồ lúc này cũng chỉ đúng bảy giờ tối, Đế Lâm vội vàng tiến đến chỗ ngồi của hắn.
Tử Xuyên Trữ dùng mắt ra hiệu cho gã, ánh mắt chuyển sang chỗ cánh cửa, Tử Xuyên Tú lập tức minh bạch, sau khi hội nghị kết thúc, nàng sẽ chờ gã ở cửa.


Gã khẽ gật đầu, Tử Xuyên Trữ mỉm cười, lại quay đầu sang nói chuyện với Ca San, ngữ thái ôn nhu, phảng phất như chưa phát sinh chuyện gì.


Tử Xuyên Tú chăm chú ngắm một bên gương mặt trắng nõn của cô gái trong lòng mình, bất tri bất giác, góc mắt của gã hơi ươn ướt. Bao nhiêu khổ nạn, huyết chiến sa trường, mới có được thời khắc hôm nay, gã rất nhanh quên hết những thống khổ quá khứ, trong mắt chỉ còn dung nhân mỹ lệ của Tử Xuyên Trữ, gã cảm giác được hạnh phúc vô bờ.


"A Tú, a Tú!"
"A!" Giống như người đang mộng du bị đánh thức, Tử Xuyên Tú đột ngột ngồi thẳng người, ý thức được đây là hội nghị của Thống lĩnh xứ.
Bên cạnh, Minh Huy thần sắc nghi hoặc nhìn gã, "Ngươi không sao chứ, ta kêu ngươi đến mấy tiếng".
"A, không sao. Minh đại nhân có phân phó gì thế?"


"Không có chuyện gì gấp, chỉ là định trò chuyện với ngươi một chút. Ngày tháng ở Viễn Đông chắc rất gian khổ phải không?"


"À, đúng thế, điều kiện của Viễn Đông không thể bì được với nội địa gia tộc..." Tử Xuyên Tú tùy miệng ứng đáp Minh Huy, cảm thán các cô gái thật có bản lĩnh của diễn viên, Tử Xuyên Trữ rất nhanh chuyển đổi tâm tình, trò chuyện với người bên cạnh như bình thường, còn gã lại vô pháp thoát khỏi thời khắc động tâm vừa rồi, ngay cả Minh Huy ngồi kế bên kêu cũng không nghe thấy.


Vừa nói chuyện với Minh Huy thống lĩnh, khóe mắt của Tử Xuyên Tú vẫn liếc về phía đối diện, lưu ý từng cử động cười nói của Tử Xuyên Trữ.


Tử Xuyên Trữ hôm nay đã không còn là một thiếu nữ ngây thơ, cũng không còn biểu hiện đa sầu đa cảm, nàng anh khí bừng bừng, lão luyện, mẫn tiệp, tự tin. Một tiểu nữ hài ngày nào còn kéo áo gã khóc lóc "A Tú ca ca", hôm nay đã trưởng thành rồi, đã chuẩn bị tiếp quản cả Tử Xuyên gia tộc.


Nghĩ đến đây, trong lòng gã xuất hiện cảm giác phập phù khó tả, như vui như buồn, vô pháp hình dung.
"Cộc, cộc, cộc, cộc" Tử Xuyên Tham Tinh gõ lên mặt bàn, âm thanh trò chuyện trong phòng liền im bặt.


"Người đã đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi!" Lão ngẩng đầu mỉm cười nhìn chúng nhân, "Gần đây, hình thế gia tộc chúng ta rất tốt! Tin tốt liên tiếp truyền về, tây tuyến, Minh Huy thống lĩnh đập tan sự tấn công của tướng quân Ân Thái Khắc của Lưu Phong gia, tiêu diệt mấy ngàn phỉ đồ Lưu Phong gia. Đông tuyến, phó thống lĩnh Tử Xuyên Tú của chúng ta càng lập được đại công, hạ mấy chục thành, tiêu diệt Lỗ Đế quân đoàn, La Tư quân đoàn, trục xuất Lăng Bộ Hư quân đoàn, thu phục toàn cảnh Viễn Đông. Ta kiến nghị, chúng ta cho một tràng pháo tay khen ngợi sự anh dũng của a Tú tướng quân. Gã đã rửa sạch được mối nhục bại trận năm 780 của gia tộc, đem về vinh quang cho gia tộc!"


Chúng nhân nhất tề vỗ tay rào rào.


Tử Xuyên Tú đứng lên khiêm tốn nói: "Toàn là nhờ vào uy đức của tổng trưởng đại nhân, sự anh dũng của tướng sĩ, cá nhân tôi chỉ có tác dụng rất nhỏ, thắng lợi là thuộc về tổng trưởng điện hạ và ba quân tướng sĩ anh dũng tác chiến, tôi chỉ là vận khí tốt mà thôi!"


Đây chính là một lời sáo thoại khuôn khổ, mỗi tướng quân khi được khen đều nói như thế, chỉ là từ miệng Tử Xuyên Tú nói ra lại không thể thích hợp nổi.


"Uy đức của tổng trưởng", không những không có phù hộ cho Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tham Tinh năm xưa còn đoạt quân chức, họ Tử Xuyên của Tử Xuyên Tú, hạ lệnh truy nã khắp thế giới.


Hiện tại, những chuyện này giống như chưa từng phát sinh qua, mọi người cười hà hà vỗ tay hoan hô, đồng thanh ca tụng uy đức tề thiên của tổng trưởng đại nhân.


Tử Xuyên Tham Tinh nói: "Đương nhiên, tuy Tú Xuyên thống lĩnh đạm bạc danh lợi, thế nhưng gia tộc không thể bạc đãi công thần! Ta đã thống nhất ý kiến với Nguyên lão hội, tấn thăng a Tú thành thống lĩnh, ta nhớ ngươi năm nay mới hai mươi hai tuổi? Tư Đặc Lâm trước đây là thống lĩnh trẻ tuổi nhất, y tiến vào thống lĩnh xứ vào năm hai ba tuổi, phải không?"


Tư Đặc Lâm mỉm cười gật đầu, "Trí nhớ của điện hạ thật tốt!"
Tử Xuyên Tham Tinh cười cười, tiếp tục nói: "Hai mươi hai tuổi được tấn phong Thống lĩnh, lịch sử gia tộc chưa từng có người nào như thế. A Tú, ngươi chính là một kỉ lục!"


Lão khoác khoác tay, La Minh Hải từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen, nhẹ nhàng đặt trước mặt Tử Xuyên Tú.
Nhìn biểu tình không tình nguyện của lão, người không biết còn cho rằng tổng thống lĩnh đang phát tiền trợ cấp cho tướng lĩnh trận vong.


Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng mở hộp, một cặp huy chương sao vàng và một cặp phù hiệu hình lá nguyệt quế bằng vàng xuất hiện trước mặt gã, còn có một huân chương chiến công Nhã lí mai.


Đây là tiêu chí của thống lĩnh gia tộc, chức thống lĩnh là chức vị tối cao của quân nhân gia tộc, huy chương sao vàng là biểu hiện cho một chỉ huy tối cao, chứng minh người này đã trải qua nhiều năm gian khổ binh đao, có kinh nghiệm phong phú về quân sự, chính trị.


Mỗi quân nhân có được huy chương sao vàng đều không còn là một quân nhân đơn thuần, họ có đặc quyền riêng, nhận được sự tôn kính và phục tùng, có tư cách tham gia vào quyết định trọng đại của gia tộc.


Nhìn huy chương và phù hiệu trước mặt, Tử Xuyên Tú cảm khái vạn phần, để đi đến được ngày hôm nay, bản thân đã phải trả giá thế nào?


Ngay khi gã đang suy nghĩ lung tung, Tử Xuyên Tham Tinh cười nói: "Trước giờ đều là do ta cấp thụ huân cho tân thống lĩnh, hôm nay ta muốn có sự khác biệt, lần này do tổng trưởng tương lai trao thụ huân cho a Tú. Mọi người nói, được hay không?"


Các thống lĩnh nhất tề khen hay, bọn họ đều biết Tử Xuyên Trữ và Tử Xuyên Tú có đoạn tình cảm, hiện tại, thấy trải qua phong ba bão táp, anh hùng thuyền quyên lại tái ngộ, người hữu tình thành quyến thuộc, tràng diện tuyệt vời này có ai mà không cảm động chứ!


Bọn họ mỉm cười nhìn Tử Xuyên Tú, lại nhìn Tử Xuyên Trữ, trong mục quang đều mang thiện ý và chúc phúc.
Tử Xuyên Trữ đứng lên đi đến trước mặt Tử Xuyên Tú, hai người đối mặt nhau, đều có điểm mất tự nhiên.


Tử Xuyên Trữ xấu hổ cúi đầu, khi nàng ngẩng đầu lên thì trên gương mặt đã ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Tử Xuyên Tú, ánh mắt lúng túng nhìn sang bên cạnh.


Nàng khẽ nhíu mày, phảng phất như đang suy nghĩ lúc này nên nói gì, thanh âm hơi run rẩy, "À, Tú Xuyên thống lĩnh, chúc mừng ngài! Công huân và chiến tích của ngài đem lại vinh dự và kiêu ngạo cho chúng tôi, chúng tôi tự hào vì ngài! Chúng tôi cần ngài gia nhập, hy vọng ngài có thể trở thành một phần tử của chúng tôi, chúng ta huyết nhục tương liên, vĩnh viễn kề vai!"


Đây là những lời của nhị đại tổng trưởng Tử Xuyên Tinh khi cấp thụ huân Nhã lí mai cho đại tướng "Chiến thần" trong lịch sử gia tộc, sau này được dùng làm tiêu chuẩn đối đáp khi tấn thăng thống lĩnh của gia tộc.


Tử Xuyên Trữ là lần đầu cấp thụ huân cho người khác, tâm tình khẩn trương quên mất câu cuối "Trung thành nhất định được báo đáp", nhưng mọi người đều chỉ cười thầm, không ai cảm thấy có gì không đúng.


Tử Xuyên Tú trong lòng mắc cười nhưng ngoài mặt lại ra vẻ rất nghiêm túc. Gã đứng thẳng người, nghiêm trang thi lễ với Tử Xuyên Trữ, "Tôi tin, sự nghiệp của chúng ta sẽ trường tồn. Tử Xuyên vạn tuế! Nguyện phục vụ cho gia tộc!"


Thế la tiêu chuẩn đối đáp kết thúc, Tử Xuyên Trữ lấy huy chương và phù hiệu trong chiếc hộp trên bàn.


Bởi vì Tử Xuyên Tú cao hơn nàng nhiều, nàng phải nhón lên mới có thể cài vào phù hiệu lên vai gã, thế là người nàng giống như đang tựa vào người Tử Xuyên Tú, mái tóc dài lất phất trên vai Tử Xuyên Tú.


Tử Xuyên Tú có thể ngửi được mùi hương mê người và hơi thở thơm thơm của nàng, trong nhất thời người gã căng cứng, đợi đến khi Tử Xuyên Trữ thụ huân hoàn tất, cả người gã như buông được khối đá nặng.


Nghiêng đầu ngắm phù hiệu và huy chương đeo trên vai và ngực Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Trữ cẩn thận chỉnh lại cho ngay ngắn. Nàng ngẩng đầu nhìn gã, hai người nhìn nhau mỉm cười, ôn nhu vô hạn, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay.


Nghi thức thụ huân hoàn thành, Minh Huy thống lĩnh ngồi bên Tử Xuyên Tú cười toe toét bắt tay Tử Xuyên Tú, "Chúc mừng ngươi, a Tú thống lĩnh! Bốn năm trước ta biết ngươi nhất định sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không ngờ lại nhanh như thế! Nếu như lão già Phương Kính đích thân chứng kiến ngươi hôm nay, không biết cao hứng đến mức nào! Ngươi là đệ tử mà lão đắc ý nhất! Đúng là thiếu niên tài cao mà!"


Bắt tay lão, Tử Xuyên Tú cảm khái: "Minh Huy đại nhân, ngài và Phương Kính đại nhân dạy dỗ tôi, tôi cả đời không quên!"


Gã nhớ lại lần đầu tiên gặp Minh Huy, đó là ở hội nghị Thống lĩnh xứ bốn năm trước, so với hội nghị lần đó, nhiều người hôm nay đã không còn, Phương Kính thống lĩnh, Ca Ứng Tinh thống lĩnh, Lôi Tấn thống lĩnh, Dương Minh Hoa tổng thống lĩnh.


Những người này, có người như tiền bối, trưởng huy quan tâm đến gã, là trung lương của gia tộc, nhưng cũng có kẻ hung tàn âm hiểm, dã tâm mưu đồ phản loạn. Nhưng vô luận là trung lương hay gian nghịch, thời gian vẫn ào ào lướt qua, khi tử vong trước mắt thì ai cũng như ai.


Khi xưa trong mắt gã, Phương Kính thống lĩnh và Ca Ứng Tinh thống lĩnh đều là nhân vật kiệt xuất, nào có thể tưởng được, có ngày bản thân cũng giống như Ca Ứng Tinh, Phương Kính mà gã ngưỡng mộ, ngồi ở vị trí thống lĩnh ngang hàng với bọn họ.


Bản thân trải qua biết bao nhiêu gian nan khổ ải, nếm trải phong ba bão táp, người có thể chết, nhưng đấu tranh quyền lực vĩnh viễn tiếp tục. Trong những người ở đây, ai là địch nhân, ai là bằng hữu đây!


Tiếp đó Tư Đặc Lâm và Đế Lâm cũng đến chúc mừng, mọi người đều là người mình, tự nhiên không cần khách sáo và giả tạo, trong ánh mắt, nụ cười đều biểu lộ tình cảm thân thiết.


Mấy người La Minh Hải, Ca San, Bì Cổ, Lâm Băng cũng bắt tay chúc mừng, đây mới là những người quan trọng mà gã phải ứng phó, có những người tuy không thể trở thành bằng hữu, nhưng chí ít cũng không nên để biến thành địch nhân không đội trời chung.


Đạo lý này dĩ nhiên La Minh Hải cũng hiểu, lão ráng nhăn cái bản mặt đen thui ra cười, "A Tú thống lĩnh tiến bộ rất nhanh a! Mới đây đã gia nhập vào nơi này, chúc mừng!"
Tử Xuyên Tú mỉm cười đáp: "Sau này còn phải nhờ đại nhân tài bồi!"


So sánh tất cả thì Lâm Băng là người chúc mừng có thành ý nhất, "A Tú có thành tựu ngày hôm nay, Ca đại nhân trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất cao hứng. Chúc mừng ngươi!"


Đối diện Lâm Băng, lão thượng ty của mình, Tử Xuyên Tú đặc biệt cung kính, gã nhẹ nhàng đáp: "Ca Ứng Tinh đại nhân là ân nhân của tôi, càng là tấm gương mẫu mực để tôi noi theo, không có ông ấy thì không có tôi hôm nay. Lâm đại nhân, ngài là tiền bối của tôi, sau này cũng phải tiếp tục chỉ điểm cho tôi đó!"


Lúc bắt tay, gã đặc biệt bắt bàn tay mềm mại xinh đẹp của Lâm Băng thật chặt, giữ thật lâu, ám chỉ "Chúng ta đều xuất thân Viễn Đông, quan hệ không phải tầm thường a", có điều khiến Tử Xuyên Trữ ở bên cạnh nhìn đến mắt tóe khói, hận không thể xông qua giết người.


Sau một hồi hàn huyên chúc mừng, các thống lĩnh trở lại nguyên vị, Tử Xuyên Tham Tinh tằng hắng một tiếng, ra hiệu lão muốn tiếp tục nói.


"Thụ huân cho Tử Xuyên Tú thống lĩnh là bước thứ nhất trong buổi hội nghị hôm nay, bước tiếp theo mới là mấu chốt của hội nghị. Tư Đặc Lâm, ngươi cho mọi người xem báo cáo đi, liên quan đến việc chúng ta sẽ phát động Long kị binh chiến dịch".


Tư Đặc Lâm đáp vâng đứng lên, từ trong túi xách lấy ra một chồng văn kiện phân phát cho chúng nhân, mỗi phần văn kiện đều có đánh số, rõ ràng cần phải nộp lại cho cấp trên".


Tử Xuyên Tú mở trang đầu của văn kiện, quả nhiên ở góc trái có viết một hàng chữ nhỏ " , Tử Xuyên Tú thống lĩnh" nhỏ màu đỏ.


Gã hiểu đây là biện pháp phản gián điệp và đề phòng tiết lộ bí mật, một là phòng bị có vị thống lĩnh nhân lúc hỗn loạn mà không nộp lại văn kiện, mọi người đều là người quyền cao chức trọng, không tiện khám xét người, hiện tại đã có đánh số, ai không nộp lại sẽ lập tức bị phát hiện. Thứ nhì, gã có thể khẳng định văn kiện của người khác có một vài chỗ không giống với văn kiện của gã, hoặc là khác ngày phát động, hoặc là khác địa điểm tập kết binh lực, hoặc là khác tên thống soái, đây là đề phòng có gián điệp trà trộn, tuy chỉ là tình tiết nhỏ, nhưng tình báo chống gián điệp có thể dựa vào tin tức bị tiết lộ mà truy ra kẻ nào là gián điệp.


Chiếu theo lý, có thể tham gia hội nghị này đều là nhân vật cấp thống lĩnh, là người có thể tin tưởng tuyệt đối, nhưng các biện pháp phòng ngừa vẫn được triển khai, chứng tỏ văn kiện này rất trọng yếu.


"Tên chiến dịch "Long kị binh". Giai đoạn một, mục tiêu đoạt lấy tam giác phòng ngự của Lưu Phong gia ở tây tuyến là Hắc sơn, Lam thành, Tập băng thành, tiêu diệt năm mươi đến tám mươi liên đội Quốc phòng quân và chủ lực Thập tự quân của Lưu Pho