Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 30: Pháp võng nhu tình

Một buổi chiều cuối tháng tư năm 780, khí trời nóng bức. Trên đại công lộ của Viễn Đông trong đoạn thuộc Phục Danh Khắc hành tỉnh, một đội tuần tra ma tộc đang tiến hành công việc thường lệ.


Con đường phía trước chúng chợt nổi đầy bụi mù, tiếng vó ngựa dồn dập. Xa xa, một đội ngũ thật lớn đang kéo tới từ phía Tây, dần dần hiện rõ trong tầm mắt, thì ra là một cánh quân của nhân loại. Bọn Ma tộc binh cả kinh, không tin vào mắt mình, người nào cũng hô lên cả kinh: "Ở đâu ra cánh quân nhân loại này thế?"


"Quân của bên ta hả?"
Sau khi chiến tranh Viễn Đông kết thúc vào tháng hai, đã lâu không còn thấy quân đội của Tử Xuyên gia độc đã thống trị hơn hai trăm năm trên vùng đất này. Dù gì thì những ma tộc thấp lùn nhưng tinh hãn đột nhiên thấy đại đội binh mã của nhân loại như vậy cũng thập phần chấn kinh.


Đội trưởng của ma tộc quát ra lệnh: "Cầm lấy vũ khí, chuẩn bị bước vào vòng chiến!"


Các binh sĩ ma tộc rầm rầm tuân lệnh, chớp mắt bày thành đội hình chiến đấu, bước chân vội nhưng không loạn, cho thấy quân của Lăng Bộ Hư không thẹn là quân đội tinh nhuệ của Ma thần vương quốc. Ma tộc vừa đạt được thắng lợi trong chiến tranh Viễn Đông, từ quân đến tướng đều ý khí ngút trời, tuy đối phương có nhân số rất nhiều, nhưng bọn chúng chẳng hề coi vào mắt. Ma tộc binh thường kiêu ngạo nói: "Một chiến sĩ vủa ma thần vương quốc có thể tiêu diệt mười tên binh sĩ cùng cấp của nhân loại!"


Hai bên từ từ tiếp cận, quân của nhân loại từ xa đã giương cao cờ trắng, ra ý là bên mình không hề có địch ý. Ma tộc đội trưởng mới đầu còn hoài nghi đây có phải là gian trá hay không, đến khi song phương tiếp cận, y nhìn rõ đội ngũ bên đó xong rồi liền lộ ra vẻ kinh bỉ: Cái này mà cũng gọi là quân đội? Nói cho đúng thì đây chẳng qua là một đám lão bá tánh chưa từng kinh qua huấn luyện, quần áo chẳng chỉnh tề, đội hình xộc xệch, vó ngựa bước chân đạp loạn vào nhau, và cũng không thấy trên tay họ cầm vũ khí gì, chẳng cảm giác được chút sát khi hay mạnh mẽ gì của một cánh quân cần phải có.


Đội trưởng cảm thấy vô cùng thư thái, đột nhiên minh bạch rốt cuộc đây là vì cớ gì: Nghe nói thần hoàng bệ hạ đã hòa đàm cùng nhân loại, đồng ý thả chiến phu của nhân loại về nhà, đám khốn nạn này ắt là chiến phu được thả về đây? Thần là một đám xui xẻo đáng thương chẳng gì hơn nữa.


Do ngôn ngữ của hai bên không thông, đội trưởng đội tuần tra của ma tộc ra vài dấu tay, tra hỏi hướng đi của quân đội nhân loại. Về phía nhân loại cũng có một quân quan rất cường tráng bước ra giao thiệp, khoa chân múa tay "a a a" vài tiếng chỉ lên chỉ xuống lí xô lí xào... Bạch Xuyên đứng trong hàng ngủ lúc đó kỳ quái hỏi: "La Kiệt học được tiếng ma tộc từ khi nào vậy? Lời hắn nói sao ta chẳng hiểu gì hết vậy cà?"


Ma tộc đội trưởng cũng nghe không hiểu, nhưng mà rất may y hiểu một chuyện: ngón tay của đối phương chỉ về hướng tây, chếch xa xa về phía Ngõa Luân yếu tắc cao như hòn núi nhỏ, lại chỉ chỉ vào đội ngũ phía sau y.


"Éc, thành trình! (Ồ, thì ra là thế!"" Ma tộc quân quan ồ lên minh bạch, đây xác thật là đội ngũ chiến phu của nhân loại, đang quay trở về Ngõa Luân yếu tắc. Trong chiến tranh, thần tộc đã bắt được gần mười vạn chiến phu của nhân loại. Trong mấy ngày nay, những đội ngũ trở về quê hương như thế này y đã thấy rất nhiều rồi.


Ma tộc đội trưởng quay lại nói mấy câu với bọn bộ hạ, bọn chúng òa lên cười, tiếng cười vang vọng khắp nơi, đầy vẻ khinh miệt, rõ ràng là đang cười cợt đám nhân loại đáng thương trước mặt. Nghe bọn ma tộc binh cười lớn cuồng vọng, Bạch Xuyên mím chặt môi, nàng đã đoán được đối phương cười gì, lòng dâng lên một cảm giác khuất nhục không gì sánh được: Bọn chúng là những kẻ chiến thắng, cho nên bọn chúng có quyền cười nhạo.


Đội trưởng chuyển thân, tiêu sái phất tay, ra hiệu cho đi. Quân quan của nhân loại gật đầu khúm núm ra vẻ cảm tạ, tiếp tục tiến về phía trước.


Khi đêm tối kéo về, bầu trời đầy sao, đội ngũ cuối cùng cũng đến được dưới cổng Ngõa Luân thành. Đứng dưới này, họ đã có thể nhìn thấy được các lính canh đang đứng ở đầu thành cao vút cùng đèn đuốc sáng trưng. Nhìn thấy tòa bảo lũy cường đại nhất do nhân loại kiến lập, mọi quan binh của Tú Tự doanh đều cảm thấy ấm áp: Chúng ta sắp sửa được về nhà rồi.


Khi đi qua những hầm hào thuộc tuyến đầu, từ trong hắc ám truyền tới một giọng quát thật nghiêm lạnh: "Là cánh quân nào? Lập tức báo cáo phiên hiệu và mục đích đến đây!" Không biết vì sao tiếng quát nghiêm trang này khi truyền đến tai của quan binh thuộc Tú Tự doanh giống như âm thanh từ trên trời. Dọc đường họ đã nghe hàng loạt tiếng hỏi thô lỗ của bọn ma tộc, hiện giờ lần đầu tiên nghe lại được thanh âm của nhân loại, tự nhủ mình đã trở lại khu an toàn do nhân loại khống chế rồi.


Tiếp theo tiếng quát, một nhân loại quân quan nâng cao đuốc xuất hiện từ trong hầm hào hắc ám. Trên thân của y có chế phục màu lam của Viễn Đông quân, chứng minh thân phân của y là thuộc quân thủ bị Ngõa Luân dưới quyền thống soái Lâm Băng. Phía sau y, có vô số cung tiễn thủ giương cung lắp tên, mũi tên ngọn hoắc phản xạ ánh sáng lạnh ngắt của kim loại.


"A! Cuối cùng cũng đến rồi!" La Kiệt mệt mỏi buông mình xuống ngựa, không lý đến vô số tên ngọn chỉ cách mấy xích, dềnh dàng đến vỗ vai quân quan của Viễn Đông quân: "Khà! Ông bạn, khẩn trương vậy làm cái gì? Mau kêu người của ngươi thu lại cung tên đi, nếu không lỡ ngộ thương ai cũng không vui đâu."


Quân quan cảnh giác lui một bước tránh xa La Kiệt, tay án lên cánh đao, thanh âm do quá khẩn trương đã có điểm biến thành lạc giọng: "Ta nhắc lại lần nữa, báo ra phiên hiệu và danh xưng của quân ngươi! Còn nữa, giao toàn bộ vũ khí của các ngươi ra."


"Hắc! Tên nhóc, ngươi chơi trò gì thế, muốn chúng ta giao vũ khí? Lão tử hiện giờ mệt lắm rồi, không đôi co với ngươi nữa. Mau nhường đường! Lão tử là kỳ bổn! Còn nữa nghe, cho ngươi biết, bộ hạ của ta tính tình rất xấu, bọn chúng gần đây tâm tình cũng không vui, ngươi tốt nhất đừng chọc giận bọn chúng."


Phảng phất để ấn chứng lời của La Kiệt, các binh sĩ Tú Tự doanh phía sau lộ ra vẻ nóng nảy sốt ruột, có người quát: "Đánh hắn! Coi hắn có thật thà ra không thì biết!", "Không nhường đường hả, cho hắn chết!"


Có người xoắn tay bẻ chân định lên động thủ. Bọn chúng đã đi suốt tám ngày, rất mệt rất đói, chứng kiến mục đích đã ở trước mặt, thế mà không thể vào tắm một cái ăn một bữa cơm nóng, thật khiến họ rất khó mà nhịn được.


Quân quan nhảy vọt về phía sau, quát một tiếng chìm, các binh sĩ phía sau ùa lên, đao thương bén nhọn chỉa về phía trước, sắc mặt nghiêm lạnh. Trong tiến vũ khí và tiếng chân chạy rầm rập, từ hắc ám, một giọng nói trầm thấp cất lên: "Phụng mệnh lệnh của Ngõa Luân tư lệnh bộ, để phòng gian tế của ma tộc nghiêm tra mọi sĩ binh từ Viễn Đông trở về. Ta mệnh lệnh mọi binh sĩ trước khi tiến thành, phải giao nộp vũ khí tiếp thụ thẩm tra! Người nào vi lệnh, quân pháp xử trí!"


"Quân pháp xử trí!" Thủ bị quân đồng thời rống to, cầm vũ khí tiến lên một bước.
Đối diện với uy nghiêm và sát khi đột nhiên đến như thế, các binh sĩ Tú Tự Doanh sợ quá lùi lại liên tục. Bạch Xuyên và Minh Vũ thấy tình hình không ổn, vội tới kéo La Kiệt: "Ngươi nói gì lạ thế? Mau xuống cho ta!"


Minh Vũ ở bên kia thì cười cầu tài với quân quan của quân thủ thành: "Hiểu làm, đây đều là hiểu lầm! Quân của chúng tôi làm gì có gian tế của ma tộc chứ? Quân của chúng tôi đã từng là quân đầy công lao của gia tộc, đã từng cùng với Tư Đặc Lâm đại nhân kiên thủ Mạt Y hơn một tháng..."


Quân quan hòa hoãn sắc mặt, hỏi: "Vậy sao? Xin hỏi quý bộ có phiên hiệu là..."
Bạch Xuyên lên tiếng: "À, chúng tôi là quân mới thành lập, ngài có thể chưa nghe qua..."


Minh Vũ vội vã thuận tay phát danh thϊế͙p͙ cho quân quan: "Thỉnh ủng hộ cho chuyện làm ăn của bổn công ty nhiều nhiều, tại hạ là tổng giám đốc của Minh Vũ ngân hàng...."
"Chúng tôi là Tú Tự doanh. Ta là Bạch Xuyên, nhậm chức dưới trướng Tử Xuyên Tú đại nhân, quan hàm kỳ bổn."


Trong chớp mắt, nụ cười của quân quan lập tức cứng đờ. Biểu tình trơ trơ của y dưới ánh sáng chiếu của đuốc nhìn vô cùng quái dị. Nó phảng phất như mọi không khí đều ngưng kết, khí phần vô cùng áp ức. Mọi người xung quanh đều không nói chuyện, ánh mắt của họ đều nhìn Bạch Xuyên trừng trừng, mục quang lập lòe, phảng phất như nàng có đến hai cái đầu.


Bạch Xuyên không hiểu là chuyện gì, lén chọt Minh Vũ: "Ta nói có gì sai sao?"
Minh Vũ: "Hình như là không..."
"Vậy bọn chúng sao nhìn ta dữ vậy? Chẳng lẽ cả đời chúng chưa bao giờ gặp được mỹ nữ hay sao?" Bạch Xuyên cảm giác rất khó hiểu, nhưng cũng mừng thầm.


Cả đến 10 giây, quân quan mới phản ứng, giống như bị rắn cắn một nhát vậy, cả người nhảy dựng lên: "Ngươi! Ngươi! Ngươi ở đây chờ!" Y chỉ Bạch Xuyên, vội vã nói, rồi chuyển thân loạng choạng vọt đi. Đi được mấy bước, còn quay đầu bảo: "Mấy người các ngươi đều không được li khai, chờ ta quay lại!"


Bóng lưng của vị quân quan đó nhanh chóng biến mất trong hắc ám. Đồng thời, bên tai họ vang lên tiếng báo động, Bạch Xuyên không hiểu vì lẽ làm sao, quay sang binh sĩ thủ thành hỏi: "Ê, trưởng quan của các ngươi bị làm sao vậy? Có phải là bị bệnh đột biến gì không a..."


"Không được đến đây! Không được lại gần! Bước tới gần ta phóng tiễn đó!" Bọn binh sĩ lớn tiếng hò hét , tên nào cũng căng thẳng nấp trong chiến hào chuẩn bị sẵn sàng. Bọn chúng không ngừng múa đuốc: "Tăng viện, tăng viện, chúng tôi yêu cầu tăng viện!"


Bốn phương tám hướng đều có ánh đuốc kéo đến, trong hắc ám lập lòe nhân ảnh, binh khí sắc bén cũng chớp ánh hào quang, một trận hỗn loạn tiếng bước chân và vũ khí chạm nhau, không biết từ đâu vang lên tiếng quát khàn khàn: "Cảnh giới! Cảnh giới! Mau điều cường cung đoàn và hiến binh đội đến đây! Mau! Là Tú Tự doanh đến rồi!"


Trợn mắt há mồm nhìn thủ quân của Ngõa Luân giống như lâm đại địch, người của Tú Tự Doanh kinh ngạc đến ngẩn ra. Minh Vũ quay đầu lại ấp úng nói với bọn bộ hạ: "Có phải là tên nào trong các ngươi lén ăn trộm nội y của Lâm Băng đại nhân không? La Kiệt, có phải là ngươi làm hay không? Chuyện này ngươi giỏi lắm mà!"


"Đồ ngu! Nữ nhân đó hung còn hơn cả Bạch Xuyên nữa, ta làm gì dám! Minh Vũ, chẳng lẽ lại là tên thái hoa đại đạo ngươi..."


"Phẩm vị của ta lại tệ như vậy sao?" Minh Vũ làm ra vẻ đang bị vũ nhục dữ lắm: "Ở cái cấp của con mụ đó cũng bằng Bạch Xuyên chứ gì, ta có đói khát thế nào cũng... ai da, cứu mệnh!"
"Bạch Xuyên, làm đúng lắm! Chém tên mặt trắng đó đi, không cần nể mặt ta đâu, ta ủng hộ nàng!... oa nha nha, cứu mệnh!"


Sĩ binh Tú Tự Doanh nhao nhao xem bọn họ đánh nhau, có người nhân cơ hội hét lên: "Mau mua độ đi! Một đền ba, Bạch Xuyên trưởng quan có ép Minh Vũ trưởng quan làm.. Một đền năm, Minh Vũ trưởng quan sau đêm nay có đứng dậy nổi hay không? Nhanh tay nhanh tay!"


Đám sĩ binh ồn ào: "Ta mua một ngàn, Minh Vũ trưởng quan nhất định không đứng dậy nổi!"


Đám sĩ binh giữ Ngõa Luân thành kinh ngạc đến há miệng trợn mắt, có dạng bộ đội thế sao? Binh không ra binh, quan không giống quan, ở trước mặt bộ hạ mà mấy sư đoàn trưởng lại đánh lộn, thật khác xa với hình tượng uy nghiêm mà bọn họ thường thấy.


Bọn Bạch Xuyên cũng đang thấp thỏm chờ đợi, bộ đội cảnh giới càng lúc đến càng nhiều, giữ cự li mười mấy mét với bọn họ, đao rời vỏ, tên lên cung, trong mắt ngập tràn địch ý, tình cảnh hoàn toàn không giống như là nghênh đón quân mình.


Bọn họ không hiểu nhưng thầm tự an ủi, đây nhất định là hiểu lầm gì đấy, không cần lo. trưởng quan tư lệnh Lâm Băng của thủ bị quân ở Ngõa Luân là người quen của bọn họ, chỉ cần nhìn thấy bà ta, sự tình gì cũng có thể giải quyết.


Thời gian chờ đợi trôi qua vô cùng chậm chạp, nửa tiếng đồng hồ mà sĩ binh Tú tự doanh có cảm giác như cả thế kỷ. Trong màn đêm mịt mùng xa xa xuất hiện mấy ngọn đuốc lập lòe đang di chuyển từ từ về phía này, có thể nhìn thấy mấy nhân ảnh mơ hồ trong ánh đuốc. Tên quân quan vừa đi báo tin đã quay lại, đồng thời dẫn theo mấy quân quan cao cấp khác, bọn người Bạch Xuyên có điểm thất vọng bởi vì trong đám người này không có thân ảnh của Lâm Băng.


Bất quá bọn họ rất nhanh đã cao hứng, một quân quan hơi đứng tuổi dùng thanh âm ôn hòa hỏi: "Các người là Tú tự doanh?"
Bọn Bạch Xuyên dùng lực gật đầu.
"Xin hỏi ai là người phụ trách quý bộ?"


"Là tôi!" Ba thanh âm dị khẩu đồng thanh hồi đáp, chớp mắt sau, lại một lần nữa dị khẩu đồng thanh nói: "Là tôi! Hai bọn họ đều không phải!"


"Được rồi được rồi!" Quân quan đó không ngờ cục diện là như thế, ngắt ngang sự tranh cãi của bọn họ: "Như thế thì các người đi theo ta, bộ đội thì ở yên nơi này".
"Đi đâu?" Ba người lại dị khẩu đồng thanh hỏi.
"Lâm Băng đại nhân muốn gặp các người, quân quan đó điềm đạm đáp.


Cách đây chưa được hai năm, Viễn Đông quân vẫn là đệ nhất đại quân hệ của gia tộc, thực lực hùng hậu, danh tướng như mây, nhưng nối tiếp sự kiện Dương Minh Hoa phản biến, thực lực Viễn Đông quân đại tổn, Thống lĩnh Ca Ứng Tinh tuẫn vong, Phó thống lĩnh Lôi Hồng làm phản, còn có một Phó thống lĩnh khác bị bãi chức. Trong Viễn Đông quần tinh từng tỏa sáng một thời chỉ còn lại một mình Lâm Băng, đối với nữ tướng tài năng này, bọn Bạch Xuyên, La Kiệt, Minh Vũ xuất thân Viễn Đông đều có cảm giác thân thiết và cảm phục khó tả.


Thấy bà ta, bọn họ bất giác nhớ đến Ca Ứng Tinh đại nhân, nhớ đến thời đại cường thịnh rực rỡ của Viễn Đông quân, trong lòng bỗng thấy ấm áp, cứ như người phiêu bạt nơi xa nhìn thấy thân nhân.


Bạch Xuyên vẫn nhớ, lần đầu gặp Lâm Băng là trước khi được điều phái về Đế đô, bà ta cùng La Ba cử hành tửu hội tiễn Tử Xuyên Tú. Cùng là nữ nhân, khi đó chứng kiến phong thái cùng khí chất ưu nhã của bà ta, nàng đã thầm lấy hình ảnh bà ta làm thần tượng. Lần trước từ Đế đô xuất phát ra tiền tuyến Viễn Đông chỉ là thẳng tiến qua Ngõa Luân, không có gặp mặt bà ta, bất tri bất giác, cách biệt cũng đã hai năm.


"Mời ngồi". Tách hộ vệ ra hai bên, Lâm Băng gọi "Mấy vị phụ trách Tú tự doanh", vẫn là phong độ và khí chất ưu nhã như cũ, tuế nguyệt vô tình như không ảnh hưởng chút nào đến bà ta, ngược lại phong vận càng lúc càng gợi cảm, cả Bạch Xuyên cũng cảm giác bản thân xấu xí, hận không học hỏi được bí quyết dưỡng nhan của bà ta, nhưng nhìn sang bên...


Nàng hung dữ đá La Kiệt một đá, giúp hắn khép miệng lại, tuy nhiên vạt áo trước ngực đã đẫm nước miếng. Ba người vừa ngây ngẩn ngồi xuống, vừa lo lắng y phục dơ dáy của mình làm nhơ bẩn khách sảnh sang trọng, biểu hiện hệt như ba nông dân ra dự hội nghị ngoài thành phố.


"Kêu các ngươi đến là muốn nghe các ngươi xác nhận mấy chuyện..." Lâm Băng lên tiếng.
Ba người gật đầu như gà mổ thóc.
Lâm Băng bật cười khẽ, nâng ly rượu trên tay: "Trưởng quan Tử Xuyên Tú của quý bộ hiện đang ở đâu? Gã có cùng về với các ngươi không?"


Ba người lắc đầu, Bạch Xuyên giải thích: "Hồi bẩm đại nhân, Tú Xuyên đại nhân không ở trong quân chúng tôi, ngài không có theo chúng tôi trở về".
Minh Vũ bổ sung: "Kì thật cuối tháng 2 ngài ấy đã li khai. Lúc đi dặn chúng tôi tiềm phục trong rừng rậm Đỗ Lạp, nói ngài ấy sẽ rất nhanh trở lại hội họp"


"Vậy gã có trở lại không?"
Ba người cùng lắc đầu: "Không có! Từ cuối tháng 2 đến giữa tháng 4, chúng tôi đợi hơn một tháng, lương thực cạn kiệt cũng không thấy ngài ấy quay lại, chúng tôi không còn cách, chỉ đành triệt thối trước".


Lâm Băng có chút thất kinh: "Các ngươi nói trong hai tháng vừa rồi luôn tiềm phục trong rừng rậm Đỗ Lạp? Không có tiếp xúc bên ngoài, không biết tin tức gì sao?"


Ba người gật đầu, thấy thần sắc Lâm Băng trịnh trọng như thế, bọn họ ẩn ước có cảm giác bất an. Bạch Xuyên hỏi: "Đại nhân, vừa rồi ở dưới thành, thủ bị binh đối với chúng tôi rất kì quái..."


"Cái này từ từ hãy nói, chúng ta không có nhiều thời gian", Lâm Băng ngắt lời Bạch Xuyên. Ba người không hiểu, sao lại nói khi ng có nhiều thời gian? Không đợi bọn họ hỏi, Lâm Băng đã nói liền một hơi như liên châu pháo: "Tử Xuyên Tú đi đâu? Chia tay ngày nào? Ở đâu? Lúc gã đi còn nói gì với các ngươi? Lúc đó thái độ của gã có khác lạ không? Có lôi kéo các ngươi theo gã không? Gã có..."


Bọn người Bạch Xuyên nghe từng câu hỏi mà muốn hôn mê, đương thời khi Mạt Y hội chiến kết thúc, Tú tự doang và Trung ương quân ai đi đường nấy, bộ đội của Tư Đặc Lâm trở lại Ngõa Luân, Tú tự doanh lưu lại nguyên địa. Hành động đó khiến bọn Bạch Xuyên không thể hiểu nổi, Tử Xuyên Tú lại không giải thích, chỉ nói: "Qua mấy ngày các ngươi sẽ minh bạch thôi!" Nghĩ đến thói quen khác thường của trưởng quan, mọi người cũng chẳng có dị nghị gì.


Ngày thứ ba, Tử Xuyên Tú triệu tập đám quân quan, thông báo có sự tình khẩn cấp cần xử lý, lệnh bộ đội triệt thối vào rừng rậm Đỗ Lạp, gã sẽ theo sau. Mấy bán thú nhân quen thuộc địa hình dẫn đường cho mọi người, hướng dẫn bọn họ dựng trại an doanh trong rừng. Ngoài ý liệu của mọi người, thời gian chờ đợi dài quá tưởng tượng, qua hơn một tháng vẫn không thấy Tử Xuyên Tú đến, sĩ binh càng lúc càng hoang mang, kiên quyết yêu cầu quay về gia hương. Các quân quan sau khi hội ý cuối cùng quyết định không đợi gã nữa, trực tiếp phản hồi cứ điểm Ngõa Luân. Vừa hay lúc này bên Ma tộc cũng phóng thích tù binh Tử Xuyên gia, kết quả dọc đường quân đội Ma tộc gặp bọn họ đều cho bọn họ là tù binh Tử Xuyên gia đang trở về nước nên không hề làm khó. Bọn họ may mắn thuận lợi trên đường, thế nhưng khi gặp người mình lại ***ng phải phiền phức...


Dựa theo các câu hỏi của Lâm Băng, bọn họ từ từ nhớ lại, Tử Xuyên Tú lúc đó nói gì? Có cử động khác thường nào? Mọi người vừa ráng suy nghĩ, vừa nói: "Không có, lúc đó đại nhân vẫn cười nói hề hề, chỉ là sau đó mọi người phát hiện không còn thấy túi tiền của mình ở đâu...Những chuyện khác căn bản đều bình thường".


Lâm Băng dở khóc dở cười: "Ta không phải hỏi các ngươi chuyện này! Ta là hỏi các ngươi, gã có tiết lộ gã đi đâu, làm gì hay không? Có cổ động các ngươi theo gã hay không?"


"Không có!" Ba người cùng hồi đáp: "Đại nhân đi đâu căn bản không nói với chúng tôi, chúng tôi cũng không hỏi, dù sao trước đây ngài ấy vẫn thường thất tung thần bí như thế, chúng tôi đã quen rồi. Chỉ là không ngờ lần này ngài ấy thất tung lâu như thế".


Bạch Xuyên kì quái: "Lâm đại nhân, cách nói chuyện của ngài hơi kì quái, đại nhân hỏi chúng tôi đi theo ngài ấy căn bản không cần phải "Cổ động" a! Ngài ấy là thượng ty của chúng tôi, hạ lệnh thì chúng tôi thi hành thôi".


Nàng có chút lo lắng: "Lâm đại nhân, không phải chúng tôi không tuân thủ mệnh lệnh đã phạm quân pháp chứ? Thế nhưng chúng tôi quả thật không còn biện pháp bởi vì lương thực đã hết rồi, tình hình đám sĩ binh cũng rất tệ, ai nấy đều muốn về nhà..."


Lâm Băng chăm chú nghe, mắt quan sát cử chỉ lời nói của ba người trước mặt, thế nhưng vô luận bà quan sát thế nào cũng không phát hiện được điểm gian dối nào trên mặt bọn họ. Đặc biệt bà hiểu tính cách cương trực của La Kiệt, nếu như hắn nói dối sẽ không thể qua mắt được bà, còn trong lời nói của nữ quân quan trẻ tuổi đó lại càng chân thành. Bọn họ giống như ba đứa trẻ to xác, trực giác cho bà biết, bọn họ không thể nói dối, nhưng trong trực giác, Tử Xuyên Tú không phải là người tốt sao? Kết quả gã lại đầu hàng Ma tộc. Bình sinh lần đầu tiên, Lâm Băng đâm ra nghi ngờ trực giác linh mẫn của mình.


Một nữ quân quan cải trang thành người hầu mang trà ra, đưa mắt làm hiệu với Lâm Băng, ý nói cảm tử đội đã mai phục phía sau bình phong. Lâm Băng do dự một chút, quyết định vẫn không ném chung trà. Ba người ngừng nói chuyện, cùng đưa mắt nhìn Lâm Băng, trong mắt đầy sự thắc mắc lẫn tò mò: Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Lâm Băng khẽ đằng hắng một tiếng, nhẹ nhàng đặt chung trà xuống bàn, đối diện ánh mắt chân thành của bọn họ, một người lão luyện như bà dư sức biết bọn họ không nói dối.


"Chúng ta không có nhiều thời gian, cần nói ngắn gọn. Hiện tại, quân pháp quan của Giám sát thính ở Ngõa Luân đang đến đây, hắn đến là vì các ngươi".
Hiệu quả lời nói lập tức xuất hiện, ba người Bạch Xuyên phát hoảng cứng người, không thể tin vào tai mình. La Kiệt mấp máy môi: "Vì..vì sao?"


"Các ngươi thật không biết chút gì sao?" Lâm Băng đồng tình nhìn hắn, nam tử cao lớn này đang cố gắng khống chế bản thân không run lên.
"Biết...Biết gì, đại nhân?"


Lâm Băng trầm ngâm một chút, phản ứng của bọn họ rất thật, đặc biệt là biểu tình chấn kinh không có phản ứng, bà hiện tại có thể khẳng định bọn họ là những kẻ không liên quan, thế nhưng, mệnh lệnh dù sao cũng là mệnh lệnh, lại rất chính xác: "Tử Xuyên Tú và bộ đội Tú tự doanh đều là phản đồ của gia tộc, phải lấy mạng bọn chúng".


Thần sắc Lâm Băng chợt lạnh: "Có tin tức đáng tín nhiệm, trưởng quan Tử Xuyên Tú của các ngươi đã đầu hàng Ma tộc. Tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh điện hạ hết sức phẫn nộ, đã phát Cách sát lệnh treo thưởng lấy mạng của gã và các ngươi".


Hệt như sấm giữa trời quang, ba người như ngồi phải cát bỏng, lập tức nhảy dựng lên.
La Kiệt khò khè nói: "Lâm trưởng quan, ngài vừa nói...nói gì? Tú Xuyên đại nhân làm phản? Sao có chuyện như thế?"
"Đúng thế, Tử Xuyên Tú đã phản quốc đầu địch. Đây là tin tức rất chính xác".


Ba người ngẩn ra như tượng gỗ, còn không đợi bọn họ bình tĩnh lại trước tin tức động trời đó, Lâm Băng tiếp tục nói từng chữ rõ ràng: "Các ngươi đã không còn là người của Tử Xuyên gia, ta không thể cho một nhánh quân có khả năng là gian tế của Ma tộc vào thành được, điều này quá mạo hiểm. Tuy ta cảm thấy các ngươi không phải là phản đồ, nhưng ta là tư lệnh trấn thủ cứ điểm Ngõa Luân, ta cần phải hoàn thành chức trách".


Minh Vũ lắp bắp lên tiếng: "Thế nhưng, Lâm đại nhân, chúng tôi không có làm phản, chúng tôi không hề biết chút gì về chuyện Tử Xuyên Tú làm phản..."


Lâm Băng than: "Cho dù ta thả các ngươi thì cũng vô dụng, Cách sát lệnh đã thông cáo toàn quốc, từ nơi này đến Đế đô, không một lộ quân đội gia tộc nào không muốn giết các ngươi để lãnh thưởng, cả thế giới nhân loại đều là kẻ địch của các ngươi. Ta thả các ngươi đi, đã là vi phạm lệnh của Tổng trưởng. Sau ba phút nữa, quân pháp quan sẽ dẫn Hành hình đội đem các ngươi về Quân pháp xứ, các ngươi tốt nhất hãy li khai trước khi hắn đến".


"Xin lỗi, ta không đủ sức che chở các ngươi". Lâm Băng đứng lên, tỏ ý kết thúc nói chuyện. Bà ta bước đến đẩy cửa, dừng chân nói: "Có sự tình quên nói với các ngươi, đi khỏi cửa về phía trái, đến ngã rẽ thứ hai có một lối đi nhanh xuống thành. Quân pháp quan và Hành hình đội đang đến theo hướng bên phải", nói xong không đợi đáp lời, rảo chân bước đi khỏi.


Mắt nhìn cánh cửa khép lại, ba quân quan Tú tự doanh vẫn còn ngớ ngẩn, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết làm sao là tốt. Biến cố này quá lớn, quá bất ngờ với bọn họ, một phút trước bọn họ còn cho là bản thân lập công vinh dự quay về, một phút sau bọn họ đã biến thành phản đồ bị cả tộc truy sát, biến hóa lớn như thế, bọn họ thật không phản ứng kịp.


Có tiếng bước chân gấp rút xa xa truyền lại phá vỡ không khí yên lặng trong phòng, có một tiếng hét oang oang cất lên: "Nhanh, không để gian tế Tú tự doanh chạy thoát!" Bạch Xuyên là kẻ tỉnh lại đầu tiên, nàng nhảy tới đá vào mông La Kiệt và Minh Vũ mỗi tên một cước: "Chúng ta chạy nhanh!" Hai người như tỉnh mộng, co giò chạy theo Bạch Xuyên. Trong hành lang không có người, nhưng không biết từ đâu truyền lại tiếng chân chạy gấp rút, càng lúc càng gần, Bạch Xuyên hô khẽ: "Mau! Phía trái!"


Ở ngã rẽ thứ hai, bọn họ chạy xuống, quả nhiên không ***ng phải hiến binh cản đường. Các sĩ binh dọc đường thấy ba quân quan mang quân hàm Kì bổn cắm đầu chạy thì hết sức ngạc nhiên, may mà không có ai cản đường bọn họ. Xuống khỏi chủ lâu, thuận theo con đường dẫn đến cửa đông thành Ngõa Luân, phát hiện tuy đã nửa đêm nhưng cửa đông thành vẫn còn mở. Bạch Xuyên ngạc nhiên phát hiện, quân quan và cảnh vệ phụ trách thủ vệ cửa thành thấy ba người thần sắc khả nghi chạy khỏi thành nhưng không hỏi cũng không cản, cứ thản nhiên như không nhìn thấy bọn họ, phảng phất bọn họ đã học được thuật tàng hình vậy.


Chạy khỏi cửa thành, cũng thuận lợi hệt như thế qua khỏi phòng tuyến công sự bên ngoài, bọn họ lại quay về chỗ vừa li khai. Lúc này, trên bãi đất trống chỉ còn sĩ binh Tú tự doanh, số lượng quân đội đông đảo khi nãy đã triệt tẩu từ hồi nào, trên đất có rất nhiều xe ngựa không có tiêu kí. Bạch Xuyên tiến đến xem thì thấy toàn là lương thực. Một sĩ binh nói với nàng: "Vừa nãy không biết là ai chuyển đến, cũng không lưu lại danh tự". Bạch Xuyên gật đầu, tâm loạn như ma, nàng biết đây là hảo ý của Lâm Băng.


Minh Vũ tập hợp bộ đội, không cần hắn lên tiếng giải thích, cửa thành Ngõa Luân bỗng ồn ào, quân đội trong thành cầm đuốc ùn ùn ra khỏi thành, khí thế hung mãnh tiến về phía bọn họ, hô lớn: "Không để gian tế Tú tự doanh chạy thoát!" Rõ ràng hiến binh bộ đội của Quân pháp xứ đã truy kích.


Bạch Xuyên lập tức nhảy lên ngựa: "Tú tự doanh, lên ngựa! Bộ đội lập tức theo ta triệt thối về hướng đông!"
Minh Vũ cản nàng: "Ngươi điên à! Hướng đông là địa bàn Ma tộc!"


Bạch Xuyên đạp hắn ngã xuống ngựa: "Các ngươi không có lựa chọn! Nếu như chúng ta không chạy, quân pháp xứ nhất định giết sạch chúng ta! Nếu như các ngươi phản kháng, một khi khai chiến, bọn chúng càng có lí do nói chúng ta là phản đồ. Hiện tại chúng ta chỉ đành bảo toàn tính mạng, sự tình sẽ có một ngày lòi ra sự thật!"


Bạch Xuyên hướn về sĩ binh, hô lớn: "Nhanh, muốn sống thì chạy theo ta!" Chuyển thân thúc ngựa chạy thẳng về hướng đông tối đen.
Các sĩ binh không hiểu nguyên do, mắt thấy quân mã đông đảo hung hăng giết tới, ai nấy vội vàng lên ngựa chạy theo Bạch Xuyên.


Minh Vũ như đứng tròng mắt, La Kiệt chạy ngang hắn, hét: "Ngươi còn không chạy, muốn chết à?"
"Nếu như chúng ta chạy, bọn chúng không phải cũng xem chúng ta là phản đồ sao? Ta muốn giải thích rõ với bọn họ, ta không có phản biến a! Ta rõ ràng không liên quan a!" Trong thanh âm của Minh Vũ đã có sự nức nở.


La Kiệt ngẩn ra một chút, hồi đáp: "Cho dù là phản đồ còn hơn mất mạng! Sống tiếp mới có thể chứng minh sự thật, chết thì có tác dụng gì chứ!" Nói xong hắn thúc ngựa chạy luôn.
Nhìn chiến mã chạy ào ào qua khỏi chỗ mình đứng, Minh Vũ lẩm nhẩm: "Sống tiếp?"


Xoay đầu nhìn, trong màn đêm xa xa lấp lánh ánh đao, sát khí lan tỏa có thể cảm nhận được, Minh Vũ rùng mình, kêu lớn:
"Đợi đợi ta!" Hắn vội vàng nhảy lên ngựa phóng theo đội ngũ.


Gió thổi vù vù bên tai, cây cối hai bên đường lùi nhanh ra phía sau, quay đầu nhìn lại, cứ điểm Ngõa Luân sừng sững trong màn đêm, im lặng nhìn tấn tuồng bi thảm trước mắt. Nhìn cứ điểm nguy nga phía sau, không biết sao nước mắt của Bạch Xuyên òa ra: Ngõa Luân à, Ngõa Luân à, lúc nào ta mới có thể đường đường chính chính bước vào đại môn? Ta còn có thể gặp lại ngươi không?"


Đứng trên đầu thành nhìn đội ngũ Tú tự doanh nhanh chóng triệt thối, biến mất trong đêm tối phía đông, Lâm Băng thở nhẹ một hơi, thầm thấy may mắn: Người phụ trách Tú tự doanh vẫn bình tĩnh, không để xảy ra xung đột với Quân pháp xứ.


Một thân ảnh tỏa nộ khí trùng trùng tiến đến chỗ bà ta, Lâm Băng xoay người, mỉm cười: "Thế nào rồi? Lô Chân đại nhân, tức giận chuyện gì thế?"
"Lâm phó thống lĩnh, ngài làm tốt lắm!" Quân pháp quan ở Ngõa Luân gào lên: "Ngài vừa thả gian tế Tú tự doanh!"


Lâm Băng thất kinh: "Gian tế Tú tự doanh? Ở đâu?" Bà ta giả bộ ngó trái ngó phải: "Không có!" Lớn tiếng hỏi đám quân quan tùy tùng: "Có ai thấy gian tế Tú tự doanh không?"
Đám quân quan ào ào hồi đáp: "Không có!" "Tôi không có thấy!" Vừa nói vừa cười.


Lô Chân giận muốn bốc khói, cả người run lên: "Ngài! Ngài dám, tôi nhất định sẽ bẩm báo lên!"
Lâm Băng cười lạnh một tiếng: "Cứ việc".


Nhìn Quân pháp quân giận đùng đùng bỏ đi, phó thủ của Lâm Băng là Hồng y kì bổn A Đặc Lan trong mắt lộ sắc lo lắng, bước tới sát bên nói nhỏ với Lâm Băng: "Đại nhân, ngài làm như thế, Quân pháp xứ tuyệt không để yên đâu".


Lâm Băng cười khẽ: "Không cần lo lắng tên ngu đó, muốn động đến tướng lĩnh cấp cao như ta nhất định phải có sự đồng ý của Giám sát thính. Đế Lâm phải minh bạch, hiện tại muốn thủ ổn Ngõa Luân thì không thể động đến ta. Tên khốn Lô Chân nôn nóng lập công lại không chịu động não, thượng ty Đế Lâm của hắn có giao tình thế nào với Tử Xuyên Tú? Các ngươi cứ yên tâm, Giám sát thính tuyệt đối không truy cứu sự tình này".


-o0o-