Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 292: Quyển 32 - Chương 11: Quân Thần Cùng Nghi Ngờ 2

Sau khi nghe tin tức này Tử Xuyên Tú cực kỷ tức giận. Hắn lập tức hạ lệnh kiểm tra nghiêm ngặt. Vì đảm phi đã bỏ trốn nên quân Viễn Đông đã phái bộ đội Tú Tự doanh tinh nhuệ truy kích, do Đại tướng quân Viễn Đông Bạch Xuyên đặc biệt phụ trách việc điều tra.


Bộ thống soái quân Viễn Đông đã hạ nghiêm lệnh: “Tuyệt đối không dung thứ. Giết một cảnh báo một trăm Bạch Xuyên nhận lệnh với một tác phong mạnh mẽ từ xưa tới nay, mạnh mẽ hàng động tiến công như gió. Không tới ba ngày Bạch Xuyên đã chiến thắng quay về báo cáo đã giết hay bắt được ba trăm tên phi gây án, toàn bộ đã sa lưới.


Tử Xuyên Tú đại diện cho bộ thống soái cực kỳ khen ngợi chiến công này nhưng Bạch Xuyên có vẻ không quá quan tâm với những lời tán dương này. Dường như nàng đang có tâm sự. Sau khi báo cáo việc quân xong, nàng nói tiếp: “Đại nhân, hạ quan thỉnh cầu được gặp một mình”.


Mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc vì ở trong này Lâm Băng. Minh Vũ đều là sĩ quan cao cấp bộ thống soái, là thân tín của Tử Xuyên Tú. Đuổi giết một đám phi binh, dù có nghiêm trọng như nào, cũng không tới mức cần phải đuổi bọn họ ra ngoài.


Nhưng Tử Xuyên Tú hiểu rằng Bạch Xuyên xưa nay làm việc vô cùng cẩn thận. Nếu không có đại sự, nàng nhất định sẽ không bao giờ có yêu cầu như này. Cũng may Lâm Băng.
Minh Vũ thức thời lên tiếng, nói mình còn có công việc trong doanh cần xử lý nên muốn cáo từ ra về.


Khi hai viên tướng lĩnh cao cấp quân Viễn Đông rời khỏi, Bạch Xuyên mới báo cáo với Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, trên đường hạ quan truy kích đám phi gặp phải một chuyện. Hạ quan cảm thấy cần phải báo cáo với đại nhân.


“Ngươi nói đi, có chuyện gì?” “Trên đường hạ quan truy kích gặp một đội nhân mã chạy về hướng tây. Chúng tôi nghĩ rằng chúng là phi nên mới lệnh dừng lại để kiểm tra nhưng đám người đó khi nhìn thấy chúng tôi đã không dừng lại mà còn tăng tốc độ bỏ chạy. Bất đắc dĩ chúng tôi phải ra tay chế ngự bọn họ. Khi lục soát đồ đạc trên người bọn họ, chúng tôi lấy được cái này. Xin mời đại nhân xem’.


Tử Xuyên Tủ nhìn mấy tờ giấy Bạch Xuyên Tử Xuyên Tủ hỏi: “Đây là thứ gì vậy?” Lão Trư “Đây chính quân lệnh của tổng trưởng mà Trữ điện hạ đã đích thân phát ra, ra lệnh cho thống lĩnh quân tây bắc Minh Huy và tổng đốc các tỉnh tây nam, ra lệnh bọn họ nhân cơ hội Đế Lâm thất bại bỏ trốn, lập tức xuất binh, ngăn cản tàn binh Đế Lâm trên đường trốn ra nước ngoài, nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn bọn họ”.


pno n Cho dù trong lòng Tử Xuyên Tú đã sớm chuẩn bị điều này nhưng hắn vẫ kinh hãi đứng bật dậy: “Trữ điện hạ ra quân lệnh cho quân tây bắc? Tại sao ta lại không biết ?
rình lên, hắn mơ hồ có một dự cảm rất xấu.


Bạch Xuyên cúi đầu nói: “Trước tiên hạ quan muốn thỉnh tội trong chuyện này. Cục tình báo Viễn Đông hoàn toàn không hay biết, hạ quan thân là thủ lĩnh cục tình báo, thật sự là rất đáng trách. Xin đại nhân hãy trừng phạt nghiêm khắc”.


Tử Xuyên Tú xua tay vẻ vô thức: “Đây không phải ngươi sai. Công việc bên quân đoàn số hai quá bận rộn. Chức cục trưởng cục tình báo của người chỉ trên danh nghĩa, trên thực tế ngươi không phụ trách. Chuyện này cần phải hỏi Đỗ Á Phong”.


Suy nghĩ lại một lát rồi Tử Xuyên Tú chán nán lắc đầu nói: “Cũng không phải là chuyện của Đỗ Á Phong. Hắn đã từng báo cáo với ta mấy lần, nói gần đây Trữ điện hạ và Lý Thanh thường xuyên tiếp xúc với các tổng đốc. Ta bảo hắn không nên nhiều chuyện, dồn công sức đi điều tra tin tức tình báo của phòng giám sát. Cần phải nói việc này người đáng trách chính là ta”.


Bạch Xuyên an ủi Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, ngài đối đãi khoan dung với người ngoài nhưng Trữ điện hạ lại lên giờ thủ đoạn này sau lưng ngài, quả thật là hơi quá đáng. Hạ quan cho rằng khi quân thần đã nghi ngờ nhau tới mức này, quả thật rất nguy hiểm. Từ xưa tới nay người công cao lấn chủ rất ít khi được chết già. Hạ quan cảm thấy đại nhân ngài tốt nhất nên sớm chuẩn bị.


Tử Xuyên Tam Kiệtt Tử Xuyên Tú chăm chú nhìn Bạch Xuyên hỏi: “Mấy người Minh Vũ đã từng đề nghị ta soán vị độc lập. Bạch Xuyên, ngươi cũng đề nghị ta làm như vậy sao?” Bạch Xuyên lắc đầu nói: “Đại nhân, tôi là sĩ quan xuất thân từ gia tộc. Tôi tuyệt đối sẽ không đề nghị ngài soán vị. Tuy rằng với thế cục hiện nay, ngài rất có thể sẽ thành công nhưng trăm ngàn năm sau sử sách sẽ coi ngài như kẻ phản nghịch soán ngôi đoạt vị”.


Tử Xuyên Tú cười nói: “Ta sẽ thành người nổi tiếng ở trăm ngàn năm sau sao?” Bạch Xuyên cũng cười nói: “Đại nhân, cho dù ngài quyết định như nào, tôi đều nhất quyết đi theo đại nhân ngài nhưng tôi chỉ cảm thấy chúng ta không nhất thiết phải đi tới bước đường đó, thật sự không nên đi. Chúng ta hãy quay về Viễn Đông. Đại nhân ngài vẫn là Quang Minh Vương mà chúng tôi ủng hộ. Chuyện nhà Tử Xuyên chúng ta không dính vào nữa là được”.


Cảm ơn các thân đã Sau khi đánh bại Đế Lâm, ngay cả bản Tử Xuyên Tú vẫn chưa từng ý thức được rằng: con đường tiến tới ngôi vị chí tôn đại lục hoàn toàn thông suốt trước mặt hắn nhưng rốt cuộc con đường tương lai sẽ như thế nào? Vị tướng quân trẻ tuổi hai mươi bảy tuổi này vẫn còn đang lạc vào màn sương mù. Nói như Bạch Xuyên. Quay về Viễn Đông đóng cửa lại, bản thân mình trở thành Viễn Đông Vương. Thật ra Tử Xuyên Tú đã từng nghĩ về con đường này. Nếu như không từng suy nghĩ qua, hắn y vọng có thể làm như vậy nhưng lý trí nói với hắn: tuyệt đối không được.


Nhóm dịch:


Huntercd ttb and vipvandan.vn Hội tụ đam mê Doan ha Lần chiến tranh thảo phản nghịch này, Viễn Đông đã phải trả một cái giá rất lớn. Đó là vì trông cậy những lợi ích Tử Xuyên Tú thu được. Hơn nữa tương lai con đường phát triển và sinh tồn của Viễn Đông hoàn toàn không thể thoát khỏi sự ủng hộ của mẫu quốc nhà Tử Xuyên. Lần hợp tác lần trước với Lâm gia Hà Khâu, hai bên đã đàm phán rất thuận tiện nhưng chỉ vì nội loạn nhà Tử Xuyên mà bị ép bãi bỏ. Đối với Viễn Đông mà nói, nhà Tử Xuyên có ảnh hưởng cực kỳ to lớn. Tử Xuyên Tủ nhất định phải khống chế nhà Tử Xuyên trong tay, không để xảy ra nhiễu loạn.


Lão Trư Khống chế nhà Tử Xuyên cũng có hai cách. Một là soán vị, tự mình làm chủ, hai là thuận theo tự nhiên, trở thành Tổng thống lĩnh. Cả hai con đường này đều có thể khống chế gia tộc một cách hiệu quả.


Rốt cuộc nên lựa chọn con đường nào? Tử Xuyên Tú vẫn còn mê man đứng giữa ngã ba đường. Hắn vẫn nhớ rõ tĩnh nghĩa xưa cũ với Tử Xuyên Trữ. Hắn thực sự mong muốn quân thần có thể chung sống với nhau nhưng tin tức hôm nay của Bạch Xuyên chính là một đòn nặng nề giáng vào hắn, một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm. Dù gì đi nữa Tử Xuyên Trữ cũng là người thừa kế vương quốc ba trăm năm, nắm trong tay một nửa đất đai của đại lục. Ngay từ nhỏ nàng đã lớn lên trên đỉnh cao quyền lực, nàng không phải là người dễ dàng bị thao túng.


Tử Xuyên Tú không khỏi lắc đầu, hắn hỏi Bạch Xuyên: “Ngươi có thuộc hạ cực kỳ đáng tin cậy không? Có thể thi hành nhiệm vụ mà không hỏi han không?” “Có. Đại nhân muốn thi hành nhiệm vụ gì?” “Ta muốn có người bảo vệ đại ca. Đại ca thất bại, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh thường. Không được để Minh Huy và lũ nhóc con kia làm hại đại ca. Ta muốn phái binh mã hộ vệ đại ca trên đường, cho tới tận khi đại ca ra tới biển an toàn.


Bạch Xuyên kinh ngạc. Nàng thật sự không ngờ. Mấy ngày hôm trước Tử Xuyên Tú và Đế Lâm còn đánh nhau không chết không thôi. Sau khi thắng bại đã phân, Tử Xuyên Tú lại quan tâm tới sự an toàn của Đế Lâm.


“Mấy người Nam Vân, Tề Đằng Huy và Đổng Thiên đều là Đoàn, đội trưởng ưu tú trong quân đoàn số hai Bọn họ tuyệt đối trung thành với đại nhân, bọn họ có thể chấp hành nhiệm vụ này. Thế nhưng hạ quan nghĩ rằng Đức Côn các hạ là người chấp hành nhiệm vụ tốt nhất”.


Tử Xuyên Tú bật hỏi: “Tại sao? Nhưng rồi hắn nhanh chóng hiểu ra: những sĩ quan loài người thuộc hạ của hắn có trăm ngàn mối quan hệ với nhà Tử Xuyên. Một khi sai bọn họ đi bảo vệ Đế Lâm, phản tặc của gia tộc, cho dù bọn họ miễn cưỡng nhận lệnh nhưng trong lòng vẫn nảy sinh mâu thuẫn, nói không chừng sẽ đùn đẩy trách nhiệm. Một khi gặp phải nguy hiểm thực sự sẽ không dốc toàn lực tử chiến. Tốt hơn là giao cho Bán thú nhân Viễn Đông.


Tính cách bọn họ đơn giản, hắn nói gì bọn họ sẽ làm theo. Hơn nữa bọn họ ít có quan hệ với nhà Tử Xuyên, không có nhiều thù hận với Đế Lâm.


Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn nữa: khi thấy bộ đội Bán thú nhân Viễn Đông xuất hiện, những quân phiệt nội địa kia biết quân đội thua trận của Đế Lâm đã được bảo vệ.


Trừ khi các tổng đốc tây nam muốn tự sát, bọn họ tuyệt đối sẽ không dám tấn công một đơn vị bộ đội mang cờ hiệu quân Viễn Đông.


“Được, Bạch Xuyên, hãy làm như ngươi nói. Phái Đức Côn dẫn đội đi theo. Không cần phái quá nhiều người, chỉ cần một đoàn đội là đủ. Hãy cho Đức Côn để lộ cờ hiệu của chúng ta. Khi gặp chuyện phải xử lý nhanh trí người đối phó với chúng ta ở trong bóng tối. Các tổng đốc không có lá gan làm công khai. Đừng để chúng âm thầm thành công là được.


“Rõ, đại nhân” sắc mặt Bạch Xuyên nghiêm nghị: “Đại nhân, mặc dù khả năng này rất nhỏ nhưng nếu như bộ đội chúng ta phái đi bị tập kích, vậy Đức Côn nên xử trí như thế nào?” JV Ánh mắt Tử Xuyên Tú lóe lên hàn quang: “Điều này còn hỏi sao? Cho dù đối phương là ải, chỉ cần kẻ đó dám tập kích quân đội Viễn Đông chúng ta, kiên quyết phản kích”.


Sau khi thương nghị cùng Bạch Xuyên, ngay trong ngày hôm đó, Đức Côn nhận lệnh lên đường. Nhiệm vụ của hắn là tìm kiếm, bảo vệ bộ đội của Đế Lâm. Lần này là một nhiệm vụ tận đáy lòng mình Đức Côn không khỏi thầm bí mật, không thông qua bộ thống soái quân Viễn Đông. Tử Xuyên Tú đã dùng tư cách cá nhân triệu tập Đức Côn nhờ vả. Nhưng đối với tướng quân độc nhãn Bản thủ nhân Đức Côn mà nói, Tử Xuyên Tú và bộ thống soái quân Viễn Đông là một, hai mà là một. Chỉ cần Quang Minh Vương điện hạ nói, không nghi ngờ gì nữa, điều đó chính là chân lý. Mặc dù phải chấp hành một nhiệm vụ hoang đường bảo vệ Đế Lâm, phản tặc của gia tộc nhưng Đức Côn không nói một hai, đồng ý không chút do dự: “Điện hạ, tôi đã hiểu. Bất kể kẻ nào tấn công Đế Lâm, trước tiên chúng phải qua được tôi. Chỉ cần tôi và các huynh đệ vẫn còn sống Đế Lâm các hạ tuyệt đối vững như bàn thạch”.


bản Tướng quân Bán thú nhân lòng đầy ý chí chiến đấu nhưng sự việc tiến hành không thuận lợi cho lắm. Quân kỵ binh Bán thú nhân lên đường đã được ba ngày. Đức Côn mới nhận ra thân mình phải đương đầu với khó khăn không thể tưởng tượng nổi. Theo như suy nghĩ ban đầu: sau khi thất bại quân đoàn Đế Lâm binh bại như núi lở, tinh thần, kỷ luật hoàn toàn độ không thể nhanh được. Mặc dù đám người Đế Lâm xuất phát trước Đức Côn tin tưởng quân mình hoàn toàn có thể bắt kịp.


suy sụp, nhất định tốc hai ngày nhưng Nhưng lúc này đoàn đội của Đức Côn đã đuổi theo được bốn ngày nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng binh mã của Đế Lâm, thậm chí còn không biết rõ con đường đi Đối với con đường đi của đơn vị quân đội bại trận này, cho dù hỏi thăm binh lính đào ngũ trên đường hay hỏi thăm dân chúng thôn trấn. Đức Côn hoàn toàn không có một của Đế Lâm.


chút tin tức.
Từ trong phục Đế Lâm. Phải hiểu rằng bản thân Đế Lâm đang bị thương hắn chỉ huy một đơn vị quân đội thất bại gần như tan rã.
Binh mã chạy qua vùng quê mà có thể như gió thổi qua rừng, hoàn toàn không để lại dấu vết.
Điều này phải là người cầm quân có năng lực siêu nhân.


nào thằng nhãi này có thể cùng với Quang Minh Vương điện hạ chúng ta nổi tiếng “Thảo là danh tướng đại lục. Quả nhiên không phải chỉ là hư danh. Cũng may Điện hạ một ngựa, một đao đánh bại nếu không chúng ta còn phải chết không biết bao nhiêu người mới có thể thu thập được chúng.