Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 288: Quyển 32 - Chương 7: Đều Là Ý Trời 1

Tử Xuyên Tam Kiệt web FOR S trắng xóa. Trong những bông Vào lúc chiều tối, tuyết lại bắt đầu rơi, bay lả tả, một mảng tuyết đang bay là tả, trên con đường đi về hướng tây, một đoàn người kéo dài không có điểm cuối. Binh lính đeo hành lý cùng đồ đạc trên lưng, đi một mình hay kết thành nhóm ba, năm người với nhau cùng đi. Binh lính mặc thường phục hay quân phục đã lột bỏ quân hàm, quân hiệu, bọn họ dùng khăn trùm đầu che tuyết, đạp tuyết đi tới, gương mặt đám lính chết lặng.


không kích động không có sự thương tổn, bị thương chỉ có sự ngơ ngác hông biết tương lai sau này như nào mà thôi.


Trưởng giám sát đại nhân đã chiến bại. Phòng giám sát đã giải tán, không còn người quản lý bọn họ nữa, cũng không còn người yêu cầu bọn họ chiến đấu vì người khác. Nếu như ai nguyện ý đầu hàng quân Viễn Đông thì ở trong quân doanh. Nếu như người nào tình nguyện đi theo Đế Lâm đại nhân tha hương thì tới Miếu Thôn tập hợp. Ở nơi này còn có bộ đội trung thành với phòng giám sát. Nếu như cả hai điều này cũng không thích thì muốn làm gì thì làm.


Có người lựa chọn cách ở lại quân doanh chờ quân Viễn Đông tới tiếp quản, có người kích động tuyên bố muốn tới Miếu Thôn tiếp tục đi theo Đế Lâm đại nhân nhưng càng có nhiều người lặng lẽ mang theo hành lý, bao quần áo trên lưng, không nói không rằng đi theo cánh cửa sau quân doanh ra ngoài. Đánh nhau lâu ngày khiến binh lính nhớ nhà. Huống chi lúc này còn không biết người thắng cuộc sẽ xử trí bọn họ như nào mặc dù đích thân Tổng trưởng điện hạ đã công bố đặc xá cho tất cả phản quân. Thế nhưng phần lớn quan binh không muốn dùng tính mạng của mình đánh cuộc với lòng khoan dung độ lượng và chữ tín của tổng trưởng mới.


Tử Xuyên Tú ngồi trên lưng ngựa, đứng lặng bên cạnh đường nhìn binh lính như thủy triều đi ngang qua người hắn, nhìn vị thanh niên trẻ tuổi với ánh mắt tò mò. Không phải không có người kích động nổi lòng muốn cướp chiến mã của hắn để về nhà nhưng phía sau viên tướng này là đội vệ đội vũ trang hơn một ngàn người hùng mạnh khiến bọn họ thật sự không có can đảm ra tay.


Phía sau Tử Xuyên Tú, Bạch Xuyên mặc một bộ giáp màu đen, một tay nắm chuôi kiếm, cảnh giác nhìn dòng người lính phản quân lũ lượt đi qua mình. Nàng nói nhỏ với Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, mặc dù Trưởng giám sát đại nhân các hạ đã hạ lệnh đầu hàng nhưng việc xâm nhập vào hàng ngũ phản quân như này, chúng ta có quá ít hộ vệ. Vạn nhất chúng ta va chạm với một đại đội, hạ quan lo lắng lực lượng bên cạnh không đủ hộ vệ cho đại nhân an toàn.


Tử Xuyên Tú gật đầu. Hắn nhìn một chấm đen mờ mờ ở đường chân trời, cảm xúc của hắn lẫn lộn. Ở nơi thôn trang đơn sơ hẻo lánh đó, huynh trưởng thân thiết như máu thịt của hắn bị thương đang nằm trên giường. Hắn rất muốn tới gặp, gặp mặt Đế Lâm một lần nữa nhưng lý trí của hắn lại nói cho hắn biết rằng hắn không nên đi. Bạch Xuyên đoán được suy nghĩ của Tử Xuyên Tú nên nói: “Đại nhân, thuộc hạ cảm thấy lúc này ngài không nên đi”.


GỪ “Đại nhân. Trưởng giám sát đại nhân đã nhận thua. Thuộc hạ tin tưởng Trưởng giám sát đại nhân sẽ không bất lợi cho ngài. Thế nhưng nhìn tình hình này thì có vẻ Trưởng giám sát đại nhân không còn khống chế được quân đội. Hơn nữa ngài tới đó gặp Trưởng giám sát đại nhân các hạ, ngài định nói gì, 7 . Mong lẽ ngài định nói câu xin lỗi sao?” Đột nhiên Tử Xuyên Tú quay đầu, nhìn chằm chằm vào Bạch Xuyên vẻ phẫn nộ khiến Bạch Xuyên vô cùng hoảng sợ, không dám nói tiếp.


Tử Xuyên Tú thở dài như trút được cơn giận: “Ngươi nói đúng. Ta thật sự không nên đi”.
“Đúng vậy”.
“Nhưng ta lại muốn đi”.
Nói xong Tử Xuyên Tú giục ngựa chạy đi, ngược hướng với dòng người đang tiến tơi.


Lúc này Bạch Xuyên mới kịp có phản ứng, nàng quát đội hộ vệ: “Còn không mau đuổi theo đại nhân”.
Khi Tử Xuyên Tú tới Miếu Thôn, hắn vẫn tới muộn một bước. Khi hắn tới nơi hắn chỉ nhìn thấy những dãy nhà thấp nhỏ, trong thôn trống rỗng không một tiếng động.


Trước cổng thôn, một sĩ quan hiến binh thấy đoàn người Tử Xuyên Tú thì bước nhanh tới, lên tiếng hỏi: “Có phải là thống lĩnh Viễn Đông đại nhân không?” Lập tức các vệ binh xông lên bao vậy như muốn tấn công người này. Căn cứ theo ánh sáng cuối cùng của buổi trời chiều Tử Xuyên Tú đã nhận ra người này chính là Kim Tây.


“Dùng tay” Tử Xuyên Tú quát đám vệ binh: “Kim Tây, Trưởng giám sát đại nhân đang ở đâu?


va Kim Tây cung kính nói: “Thống lĩnh đại nhân, đại nhân của ta đã đi rồi. Ngài ấy bảo ta chờ ngài ở đây, nói ngài nhất định sẽ tới đây. Ngài ấy có để lại cho ngài một phong thư. Xin mời ngài đọc”.
Một vệ sĩ tiếp nhận lá thư từ tay Kim Tây, cung kính chuyển cho Tử Xuyên Tú.


Tử Xuyên Tủ vuốt lá thư trong tay. Một gã vệ binh nhanh trí dâng lên một cây đuốc. Căn cứ vào ánh sáng của cây đuốc, Tử Xuyên Tủ nhìn thấy nét chữ đẹp mà ngay ngắn của Đế Lâm.
“A Tú đệ của ta;
Thấy chữ như thấy ta.


Hôm nay đánh một trận đệ của ta danh chấn thiên hạ, vô luận là võ nghệ hay bá nghiệp đều đạt tới cảnh giới chí tôn vô thượng. Mặc dù vi huynh chiến bại nhưng trong lòng cũng cảm thấy vô cùng vui mừng cho đệ của mình.


Nhóm dịch: Huntercd Lão Trư Mặc dù đệ sừng sững như một đỉnh núi cao huy hoàng nhưng tạo nên công tích quá lớn, giống như đi ngược dòng nước, không tiến lên ắt phải lui. Đệ không nên nôn nóng tự hài lòng với địa vị hiện nay. Con đường của quyền thần, từng bước gian nan gai góc, tiến thoái khó khăn. Xưa này người công cao chấn chủ rất hiếm chết già. Chi bằng một bước ra ngoài, phía trước chính là trời cao biển rộng.


Theo các nhìn của vi huynh, đại lục tranh chấp đã ba trăm năm nay. Khí vận nhà Tử Xuyên đã suy, Lưu Phong gia phân chia thành bốn phần. Lâm gia tầm thường, thiên hạ phân chia đã lâu, vạn dân không chịu nổi khổ cực, khi đó ứng với việc bậc vương giả sinh ra, bàn tay vung kiếm, diệt đám quan liêu, thống nhất thiên hạ.


Mà đệ của ta bình định Viễn Đông trấn thủ Ma tộc, thống nhất giang sơn ngàn dặm, thống lĩnh đội quân thép vô địch, cứu vớt sự tồn vong của loài người, cứu vãn nguy nan của nước nhà, công huân cái thế, vang danh khắp thiên hạ. Trong quần hùng chỉ có công chúa Lưu Phong Sương có thể phân cao thấp với đệ mà thôi. Nhưng trong trường hợp này công chúa Lưu Phong Sương lại hướng về đệ. Tương lai bậc vương giả có thiên mệnh, ngoài xá đệ ra thì còn người nào? Một khi không nắm lấy tất sẽ chịu bất hạnh.


dan.vi Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Tử Xuyên Tam Kiệtt Tham Em Hội tụ đam mê Lão Trư Sau cuộc chiến Sa Cương, phía trước đệ chính là vùng đất bằng phẳng định sẵn cho người thành đại nghiệp, phải tránh lòng dạ đàn bản. Ngày sau nhìn thấy đế quốc thống nhất đại lục được sinh ra, vi huynh ta cho dù ở dưới cửu tuyền cũng sẽ ủng hộ cho công cao nghiệp lớn của đệ.


sĩ quan trực ban quân mo Hoàng tộc Ma tộc đã tâm bừng bừng, hung tàn xảo trá, tuyệt đối không thể tin tưởng.


Trong trường hợp hiện nay cần dùng người, đệ hãy cân nhắc dùng binh lực Ma tộc tấn công Lưu Phong gia và Lâm gia, thực sự cũng tước bớt thực lực Ma tộc. Đợi sau khi thiên hạ được bình định, hạ lệnh cho Hoàng tộc Ma tộc di rời vào nội địa, tiêu diệt từng người một, lại phải sĩ quan nhân loại quản lý con dân Ma tộc,di chuyển cư dân loài người xâm nhập nội địa Ma tộc. Sau một trăm năm, vương quốc Ma tộc sẽ biến thành nội địa đế quốc. Đây chính là thành tựu vô thượng của đệ.


huyên náo như vậy?” Tộc Lưu Phong phản bội thành bản tính, tuyệt đối không thể giữ lại. Trừ công chúa Lưu Phong Sương, tất cả phải bị diệt trừ.


Lâm thị xảo trá, giả nhân giả nghĩa. Cho dù có đầy đã tâm nhưng cũng không đủ lực làm rung chuyển bá nghiệp của đệ. Giữ lại hay giết đó chính là suy nghĩ của đệ.
Trước mắt tử Xuyên thị chỉ còn một mình Tử Xuyên Trữ, chỉ thích hợp phong thưởng.


ban tước lộc, an lòng dân mà thôi nhưng hội nguyên lão còn sót lại thì nhất định phải chém tận giết tuyệt. Vì cái đệ cần chính là đông đảo trung thần mãnh tướng tương lai nhất định sẽ trở thành những quý tộc mới. Trong khi đó hội nguyên lão là lực lượng trụ cột của triều trước, đã lũng đoạn nền kinh tế cùng với ức hϊế͙p͙ dân chúng ngăn cản con đường tiến lên của lớp quý tộc mới. Đế quốc mới trở thành một cái cây không có rễ, khó có thể tồn tại lâu dài.


Việc này quan hệ với vận mệnh quốc gia, mạch máu của đế quốc, tuyệt đối không thể nhân từ, nương tay. Hãy nhớ lấy, nhớ lấy.


đã chờ andando Comba CO Có thể làm bằng hữu với đệ chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của ngu huynh. Cuộc đời con người biến đổi khôn lường, tạo hóa tới hôm nay, thiết tưởng vô cùng đáng tiếc. Hôm nay biệt ly, ngu huynh dẫn bộ hạ xuất dương, du lãm núi sông hải ngoại, tiêu dao cuộc đời. Tiền đồ đệ tiến xa, chớ học thoe ngu huynh.


Bảo trọng thân thể, chờ ngày gặp lại.
Đế Lâm.
Ngày năm tháng một năm bảy trăm tám mươi bảy”.
Tử Xuyên Tú cầm lá thư đọc một lần, hai lần, ba Xuyên Tủ nhìn Kim Tây hỏi: “Trưởng giám sát còn nói “Đại nhân nói, vết thương của ngài không nguy lời cho ngài không cần lo lắng”.


“Kim Tây, ngươi cũng chuyển cáo lời + bảo đại nhân ngươi bảo trọng thân thể.
Ta chờ mong ngày sau gặp lại”.
Kim Tây cúi đầu nói: “Tuân Đại nhân, hạ quan nhất định sẽ chuyển. Cáo từ” nói xong Kim Tây quay người lên ngựa, chạy như bay ra khỏi thôn, dần biến mất trong bóng tối mênh mông.
lệnh.


“Có những nhiều hậu cần chỉ Tử Xuyên Tú chăm chú nhìn theo hướng Kim Tây đã biến mất một lúc thật lâu cuối cùng hắn cần thận gấp lá thư lại, bỏ vào trong túi áo. Tử Xuyên Tú quay người nói với Bạch Xuyên: “Chúng ta về thôi”.


Đông So với quân doanh phòng giám sát lạnh lẽo, vắng lặng, lúc này đại doanh quân Viễn là cảnh tượng tưng bừng. Khi Tử Xuyên Tú quay về quân doanh, trong quân doanh trung quân đang có yến hội. Khi Tử Xuyên Tú còn chưa tiến vào cổng quân doanh, hắn đã nghe từ trong quân doanh truyền ra âm thanh ồn ào, những tiếng động lớn, tiếng hò reo, tiếng trò chơi đỗ nhau, tiếng tràm trồ khen ngợi, tiếng gọi rượu hỗn loạn. Tử Xuyên Tú cau mày, gọi doanh tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao trong quân doanh lại phản quân Doan ha định tpyf vanoon.vn “Đại nhân, là khải yến. Mấy vị tổng đốc tới bái kiến Tổng trưởng điện hạ, nói muốn chúc mừng đại thắng. Tổng trưởng điện hạ cũng đồng ý. Bọn họ đang cử hành yến hội trong doanh, còn rất hân hạnh được mời đại nhân ngài tham gia”.


Sắc mặt Tử Xuyên Tú sa sầm. Hắn mới đánh bại Đế Lâm, trợ cấp thương binh, thu dụng phản quân, tiếp nhận quyền chỉ huy phản quan. Đột nhiên có thêm hơn mười vạn thuộc hạ.


sắp đặt cái ăn, mặc, ở, đi lại cho bọn họ, còn phải đề phòng bọn họ gây bạo động mà các tham mưu, hậu cần quân Viễn Đông xoay như chong chóng. Tổng đốc các tỉnh thì tốt Để sĩ quan rồi, chiến tranh không biết đánh nhau, rối tinh rối mù. Sau khi đánh giặc xong lập tức bọn họ nhảy ra nói muốn ăn mừng. Thật là không biết xấu hổ!


hỏi:
người nào?” Tử Xuyên Tú cụ thể “Số lượng hạ quan không nhớ nhưng có mấy tổng đốc đại nhân như Khoa Duy Kỳ, Hồ Ma.


mừng. Bọn An Đức Liệt, Mễ Hải, còn cả những nguyên lão ở xung quanh tỉnh cũng tới chúc họ đều nói là chúc mừng Trữ điện hạ” Khi nhìn thấy sắc mặt Tử Xuyên Tủ là sĩ quan trực ban, không tốt, viên sĩ quan vội cúi đầu tạ lỗi: “Đại nhân, hôm nay hạ quan giám sát không nghiêm. đại nhân trách phạt”.


Tú thở dài.


Xin Dù Tử Xuyên nói thế nào đi nữa Tử Xuyên Trữ cũng là quân vương của gia tộc. Nếu như nàng muốn mở yến hội, không có mệnh lệnh của bản thân mình, các thuộc hạ của hắn không dám ngăn cản. Thậm chí chính bản thân hắn vì thể diện của Tử Xuyên Trữ, cũng không thể làm đám khán giả mất hứng.


không liên quan tới ngươi. Hãy tiếp tục trực đi!”.
thể hắn “Chuyện Mặc dù không hủy bỏ cảnh tượng đó nhưng Tử Xuyên Tú cũng không rảnh rỗi mà tới đó, gặp vui với đám tổng đốc thiển cận kia. Tử Xuyên Tú đi thẳng về lều của mình.
tá sẵn trong lều, xin chỉ thị của Tử Xuyên Tú.


mặt, góp Mấy sĩ quan phụ “Đại nhân, mời đại nhân chỉ rõ khi nào chúng ta đơn vị nào sang?” nhân, chúng ta phát hiện bộ phận trinh sát báo ta sẽ phái “Đại kích không?” có cần truy “Đại nhân, có rất thu đầu hàng không?” “Đại nhân, ngành hàng như thế nào?


“Đại nhân, xin ngài lần, lòng ngổn ngang cảm xúc. Tử i ta điều gì nữa không?


hiểm tới tính mạng bảo hạ quan chuyển n cáo, phản quân bên đối diện quả thực đã sụp đổ. Xin sẽ phái bộ đội sang bên đó tiếp quản? Còn nữa, chúng một bộ phận binh mã đang rút chạy có tổ chức. Chúng ta xin chỉ thị. Quy định về tiêu chuẩn thức ăn của tự động tới hàng trước trận quân ta. Chúng ta có tiếp quân doanh an trí phản quân đầu hàng?” phản quân đầu