Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 248: Vì Sao Rơi Xuống

Trong truyền thuyết năm đó Ma Thần Hoàng Tạp Đặc năng lực địch vạn người, trước giờ Ca Phổ Lạp chỉ xem đó là thần thoại. Nhưng bây giờ hắn cảm giác được Tư Đặc Lâm so với Ma Thần Hoàng Tạp Đặc năm đó chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu.


“Đại nhân, ngài võ công rất cao chúng tôi cũng không nắm chắc sẽ bắt giữ được ngài cho nên...”, thanh âm của Ca Phổ Lạp run run, hắn đưa tay ra hiệu, toàn bộ nỗ cơ cũng nâng lên, đầu mũi tên xa xa chỉ vào Tư Đặc Lâm.


“Đại nhân ngài cả đời vì nước, chúng tôi cũng rất tôn kính ngài! Nhưng nếu ngài cũng không thay đổi chủ ý, như vậy chúng tôi không thể làm gì khác hơn là phải đắc tội!”.
“Loạn thần tặc tử bất cộng đái thiên!”.


Trường kiếm sáng như tuyết xuất khỏi vỏ, đôi mắt sáng ngập trời sát khí bức người, thân hình nguy nhiên của Tư Đặc Lâm giống như một thiên thần đang hạ phàm mũi kiếm nhọn màu trắng trong đêm đen chợt lóe rồi biến mất như trường lôi đánh tới.
“Bắn tên!”.
“Đừng!”.


Hai tiếng hô đồng thời vang lên, trong tiếng còi the thé xé gió, một thân ảnh vút lên, tiếng mũi tên đâm vào thịt nặng nề vang tới. Trong khoảnh khắc nhanh như chớp, Ngô Tân nhào tới trước người Tư Đặc Lâm, mũi tên nhọn nhắm vào Tư Đặc Lâm bắn trúng lưng hắn. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn rồi như thân cây to lớn bị bật gốc, ngã quỵ trên mặt đất, hắn vẫn kêu gào: “Đại nhân mau chạy đi...”.


Tư Đặc Lâm không chạy đi, trong lúc Ngô Tân bị trúng tiễn ngã xuống đất, ngực hắn cũng bị một thanh đại chùy đâm mạnh vào, nỗ tiễn nhẹ nhàng bắn ra, uy lực kinh khủng ngoài sức tưởng tượng. Tư Đặc Lâm lảo đảo lui lại mấy bước rồi ngã xuống như một thân cây bên đường.


Hắn nặng nề thở một hơi, cúi đầu nhìn kinh ngạc thấy ngực mình máu tươi đang nhanh chóng loang rộng. Lúc này một cơn đau đớn như lửa nóng từ miệng vết thương truyền tới đại não.


Hắn bình tĩnh nhíu mày nhìn vết thương như nhìn một chuyện căn bản không quan hệ đến mình. Hắn dùng lực đứng thẳng người, nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên.
Các hiến binh bình tĩnh cầm nỏ đứng ngoài vài chục bước trầm mặc nhìn hắn.


Lúc này tiếng ra lệnh run rẩy của Ca Phổ Lạp lại truyền đến: “Đồng loạt bắn! Bắn!”.


Một trận mưa tên một lần hướng về người kia bắn ra. Nỗ tiễn mạnh mẽ xuyên thấu thân hình ấm áp của hắn, mang theo nhưng tia máu bắn lên thân cây phía sau, máu tươi từng ngụm từng ngụm bùng phát phun ra. Trong bóng tối, thân ảnh kia lắc lư vài cái, nhưng cuối cùng đã đứng vững.


Máu tươi từng giọt từng giọt bắn tung tóe trên tuyết, sức lực trong người từng chút một tiêu tan đi, đôi tay từng có năng lực đoạt ngàn quân bây giờ đến thanh kỉếm trong tay cũng cầm không vững. Tư Đạc Lâm đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá, từ nam đến bắc chinh chiến nhiều năm như vậy, vô số những cơn mệt nhọc từ đáy lòng ùa đến, hắn từ đáy lòng đến thân thể đều mệt nhoài”.


“Mệt mỏi quá, thật muốn nghỉ ngơi cho thoải mái...”.


Tư Đặc Lâm cố gắng mở mắt lần cuối, liếc mắt nhìn bãi đất trước mặt, trên phiến thổ địa này hắn đã bôn ba ba mươi mốt mùa xuân thu, tuyết trắng bao trùm trên phiến thổ địa rộng lớn này. Khi mua xuân đến cỏ cây đâm chồi, động vật thức tỉnh, phiến thổ địa vốn tuyết đọng bao trùm một lần nữa bừng bừng sinh sôi... tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hồ, bầu trời trên đỉnh đầu đang chậm rãi xoay tròn, những đám mây đen kịt đang hướng đỉnh đầu mình áp xuống. Trong lúc hoảng hốt hắn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp hướng về phía mình mỉm cười đi tới, đôi hàng mi cong cong như trăng non, sóng mắt quyến rũ sáng như ánh sao.


“Tạp Đan là nàng tới đón ta sao?”.


Cô gái ôn nhu cười, quần áo trắng nõn của nàng bay bay trong gió vẫn xinh đẹp tựa như mùa hè năm ấy. Nàng ôn nhu dắt tay Tư Đặc Lâm, đưa hắn đi tới một con đường hai bên nở đầy hoa tươi xinh đẹp, chim chóc đang ca xướng. Con đường đó càng lúc càng cao, thông đến chân mây xa xa. Cuối con đường đó có một vầng hào quang màu vàng cùng âm nhạc tuyệt vời mơ hồ truyền đến. Tư Đặc Lâm cứ theo con đường đó càng đi càng cao càng xa, hắn mê say nắm tay nữ hài tử bên cạnh, cảm giác hạnh phúc cùng mỹ mãn.


Gió lạnh gào thét tuyết rơi như tê dại. Các hiến binh nín thở, kinh hãi run sợ nhìn thân ảnh sừng sững trong bóng tối. Qua một lúc lâu, Ca Phổ Lạp thử dò xét: “Đại nhân?”.
Không có người nào trả lời chỉ có tiếng những hạt tuyết tuôn rơi đều đều.


Chiến sĩ vĩ đại nhất thời đại hoàng kim đã vĩnh viễn chìm vào trong giấc ngủ.


Một tiếng khóc lớn phá vỡ màn tịch mịch, Ngô Tân Hồng y kỳ bản trúng tiến đang nằm dưới đất lớn tiếng gào khóc, bởi vì bị đâm thủng phổi, tiếng khóc của hắn đứt quãng, càng kìm nén càng giống nghẹn ngào hơn, hắn vừa nôn ra máu vừa khàn khàn khóc: “Các ngươi đang làm gì vậy! Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Lũ súc sinh các ngươi đã lại chết Đại tướng quân!”.


Các hiến bình sắc mặt trắng bệch, Ca Phổ Lạp thần thái nghiêm trọng, trong ánh mắt rõ nét ưu thương.
“Toàn thể mọi người! Lập tức kính lễ mặc niệm!”.


Mặc dù không nói rõ đối tượng là ai, nhưng mọi người đều biết rõ đối tượng. Các hiến binh đặt nỗ cơ đang cầm trong tay xuống dưới chân, đối với bóng người đứng sừng sững giữa trời tuyết rơi lất phất nhất tề nghiêm túc hành lễ, sau đó đoàn người cúi đầu mặc niệm.


Ca Phổ Lạp cúi đầu lẩm bẩm nói: “Đại nhân, đây là chuyện bất đắc dĩ, nguyện anh linh bất diệt ngài thanh thản lên đường”.
Rạng sáng ngày 1 tháng 1 năm 786, Ma tộc vuông quốc Phật Cách La Tư Bỉ Á thành.


Sáng sớm đến tuần doanh, Tử Xuyên Tú thấy được một viên lưu tinh thật lớn từ phía Đông Nam rơi xuống chân trời quang mang bắn ra bốn phía cuối cùng biến mất. Giữa chân trời u tối chưa có ánh bình minh, ánh quang mang xinh đẹp làm cho Tử Xuyên Tú cùng Bạch Xuyên nhìn đến nhập thần.


Bạch Xuyên cảm thán nói: “Lưu tinh thật đẹp! Mau cầu nguyện đi!”.
Quay sang thấy Tử Xuyên Tú sắc mặt khó coi, Bạch Xuyên kinh ngạc nói: “Đại nhân!”.
“Không có gì!”.


Tử Xuyên Tú lắc đầu cố gắng gạt đi suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong nháy mắt, mạnh mẽ cười nói: “Nên tuần doanh thôi, sáng nay ba tù trưởng Mông tộc sẽ qua đây yết kiến, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng. Ba người bọn họ hỗn chiến gần một năm nay, về vấn đề tranh cãi này ta phải ra mặt điều giải. Mông tộc là đại tộc kị binh của vương quốc, không thể cứ để loạn lâu như vậy, trong chiến tranh cùng người dã man, lực lượng của Mông tộc là không thể thiếu được”.


“Vâng. Đại nhân, chuyện Mông tộc bộ thống soái Viễn Đông đã làm xong kế hoạch đầy đủ, lát nữa tôi sẽ trình cho ngài xem qua”.


Tuy nói chuyện nhưng ánh mắt hai người thủy chung không rời khỏi khối lưu tinh chói mắt kia. Không biết vì sao vào giờ khắc này Tử Xuyên Tú đột nhiên cảm giác trong lòng nôn nao kịch liệt, phảng phất mất đi một điều gì đó rất trân quý, hô hấp khó khăn.
Rạng sáng ngày 1 tháng 1 năm 786, Tây Bắc Lam thành.


Sáng sớm Lưu Phong Sương tại cửa sổ khuê phòng cũng nhìn thấy khối lưu tinh chói mắt đó, suy sụp tinh thần nàng rời bước tới cửa sổ phía trước, xuất thần nhìn ánh lưu tinh cứ như vậy kéo dài. Đuôi lửa của tinh quang chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn như ngọc của nàng, quang mang chói mắt chiếu rọi đôi mắt sáng của nàng.


“Vì sao rơi xuống là đất nước mất đi trọng tướng”. Nhìn lưu tinh, Lưu Phong Sương trong lòng tràn ngập nghi hoặc: “Bây giờ không có chiến sự, Tử Xuyên gia vì sao lại xuất hiện điềm báo này? Có thể khơi gợi thiên cơ, là vị trọng tướng nào vừa ra đi? Là Tư Đặc Lâm hay là Đế Lâm? Chẳng lẽ lại là hắn?”.


Lẳng lặng nhìn lưu tinh, Lưu Phong Sương tâm trạng không yên, nàng si ngốc đứng đó tưởng niệm người trong mộng, toàn thân ướt đẫm sương đêm cũng mơ hồ không để ý.


Lúc Tử Xuyên Tú và Lưu Phong Sương cùng chứng kiến lưu tinh, đồng thời tại Ma tộc vương Quốc Phát Cách La Tư Bỉ Á thành Tạp Đan, công chúa Điện hạ đang ngủ say. Nếu Tạp Đan tỉnh giấc, từ cửa sổ của nàng có thể chứng kiến một viên lưu tinh thật lớn, chiếc đuôi lửa kéo thật dài xẹt qua cửa sổ phòng nàng hướng về phía chân trời.


Lưu tinh đi qua rất chậm rất chậm, tựa hồ như đang quyến luyến không muốn rời đi, tinh quang sáng lạn xuyên thấu qua cửa sổ, ôn nhu chiếu lên nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần, tựa hồ như đang đưa tay vuốt ve khuôn mặt của người yêu.
“Tư quân...”. Tạp Đan công chúa thì thào nói mơ: “Đừng đi...”.


Trong lúc ngủ mơ, nước mắt của nàng tràn mi, từng giọt từng giọt chảy xuôi trên khuôn mặt xinh đẹp. Dưới quang mang của lưu tinh chiếu rọi, từng giọt nước mắt cũng tỏa ra hào quang khác thường, trong suốt và sáng long lanh, đẹp tựa tràn châu.


Lưu tinh huy hoàng chậm rãi tiêu tán vào màn đêm, cuối cùng biến mất tại chân trời.


Năm giờ sáng ngày 1 tháng 1 năm 786, trọng thần công huân lớn lao của Tử Xuyên gia, Quân vụ sở trưởng kiêm Viễn chinh quân tư lệnh, Tư Đặc Lâm thống lĩnh tại Vọng Đô Lăng ngoại ô Đế Đô bị ám sát bỏ mình. Khi bị ngộ hại khi mới 31 tuổi.


Lúc Ca Phổ Lạp mang theo bộ hạ trở lại Đế Đô, hành động quân sự vây công tổng trưởng phủ vẫn tiếp tục như cũ. Các hiến binh đã công chiếm cửa trước tổng trưởng phủ cùng hoa viên, binh lính mặc áo khoác ngoài màu đen như châu chấu đứng chật ních trước cửa cung bằng bạch ngọc vẫn tôn nghiêm như xưa. Bộ đi huy của Đế Lâm cũng chuyển qua hậu kiến thất bên trong tổng trưởng phủ.


Giẫm lên tấm thảm danh quý dính đầy bùn đất, những binh lính xung quanh tránh ra để hắn đi qua, Ca Phổ Lạp thần sắc nghiêm túc giẫm lên tấm bảng tổng trưởng phủ rồi đi vào hành lang dài nổi tiếng đó. Cửa phòng bộ chỉ huy rộng mở, từ xa xa hắn đã nhìn thấy Đế Lâm.


Tổng giám sát trưởng u buồn ngồi trên ghế xuất thần nhìn chăm chú vào khung ảnh đối diện trên tường, trước mặt hắn là gia tộc tiền nhậm tổng trưởng Tử Xuyên Vân đang uy nghiêm nhìn chăm chú vào hắn, trong ánh mắt lấp lánh hữu thần đầy ắp nỗi thống hận đối với tên phản tặc này. Đế Lâm bất động ngồi trên chiếc ghề đã bị hỏng tại hậu kiến, đối với bức họa này ánh mắt hắn thị nhi bất kiến. Lúc bận rộn lo những chuyện tham mưu ồn ào bề bộn, hắn lạnh lùng giống như một người qua đường không dính dáng gì đến những chuyện này!


“Ca Phổ Lạp!”. Lúc Ca Phổ Lạp nhìn thấy Đế Lâm, giám sát tổng trưởng đồng thời cũng nhìn thấy tâm phúc số một của mình, hắn hưng phấn bước nhanh lên phía trước, đến gần y: “Chuyện đó làm đến đâu rồi? Có đón được người hay không?”.


Đứng trước mặt Đế Lâm, Ca Phổ Lạp ngập ngừng không biết nên trả lời như thế nào, Đế Lâm lập tức nhận thấy sự việc bất thường, liền quát hỏi: “Thất bại? Không đón được người?”.


“Đại nhân, chúng tôi đón được người”. Cố lấy dũng khí, Ca Phổ Lạp nhỏ giọng nói: “Khoảng hơn năm giờ sáng nay, chúng tôi tại Vọng Đô Lăng gặp được hắn... hắn cùng tùy doanh quân pháp quan Ngô Tân cùng đến, không mang theo vệ binh”.


“Ân”. Có thể nghe được rất rõ ràng tiếng Đế Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Nói như vậy các ngươi phải trông chừng hắn cẩn thận. Phái thêm thủ vệ nhưng đãi ngộ nhất định phải là thức ăn ngon, phải tinh tế chiếu cố, chu đáo và khách khí. Nhị đệ ta tính tình rất quật cường, hắn bây giờ khẳng định là không muốn gặp ta, nói không chừng còn nổi cơn tức giận, các ngươi bị đánh cũng không được đánh trả, bị mắng cùng không được phản ứng lại, chờ thêm mấy ngày nữa, thế cục vững vàng rồi, cơn giận cũng sẽ nên tiêu tan, khi đó ta sẽ đi gặp hắn hảo hảo nói chuyện...”.


“Đại nhân chúng tôi không thể sống bắt được hắn”. Ca Phổ Lạp cúi đầu không dám nhìn vào mắt Đế Lâm: “Tư Đặc Lâm đại nhân rút kiếm chống cự, chúng tôi không còn cách nào khác hơn là...”. Hắn cúi đầu yên lặng nhìn chăm chú vào mũi chân của mình không dám lên tiếng.


Có thể nhìn thấy rõ huyết sắc trên mặt trắng nõn của Đế Lâm đã biến mất không còn chút gì, Ca Phổ Lạp nghe thấy từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng quát trầm thấp mà tràn ngập sát khí, giống như tiếng sấm ầm ầm trước lúc động đất: “Người đâu?”.


Ca Phổ Lạp không trả lời, hắn cúi đầu trầm mặc.
Bộ chỉ huy ban nãy còn ồn ào bận rộn, trong giờ phút lại an tĩnh đến nỗi khiến người ta sợ hãi. Các tham mưu bỏ dở công việc đang làm, giật mình nhìn về phía hai người.


Giám sát Tổng trưởng thân hình chợt nổi cơn ớn lạnh, run run thấp giọng hỏi lại một lần nữa: “Người đâu?”.
Vẫn như cũ không có ai trả lời.


Hàn ý từ đáy lòng không thể đè nén được thấu đến tận xương, Đế Lâm cảm thấy xương cốt lạnh lẽo, hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi rất rõ ràng, phía trước là một mảnh vực sâu đen tối, sâu đến không nhìn thấy đáy, trầm luân vĩnh viễn không có điểm kết thúc.


Ca Phổ Lạp chậm rãi ngẩng đâu lên, nhìn ánh mắt sâu kín của hắn Đế Lâm đã hiểu rõ tất cả.


Giống như bị người mặt trước đấm mạnh một quyền, hắn lảo đảo thối lui vài bước, thoáng cái đã trở về ghế ngồi ban đầu, trên mặt cắt không ra máu, giống như cột sống bị cắt đứt, hắn khom người thật sâu, thống khổ che mặt, tiếng nức nở từ trong tay hắn chầm chậm truyền ra. Trong lúc hoảng hốt hắn nhìn thấy khuôn mặt quân nhân sang sảng mà chính trực đang ôn hòa cười với hắn. Gần hai mươi năm tương giao, nước mắt từng giọt từng giọt xuất hiện trước mắt hẳn. Nỗi thống khổ kịch liệt đã đánh gục Đế Lâm, hắn khóc không thành tiếng thống khổ rên rỉ: “Lão Thiên gia, rốt cuộc chúng ta đã làm gì vậy?”.


“Đại nhân, xin đừng quá bi ai”. Ca Phổ Lạp tiến lên một bước thành khẩn nói: “Chúng tôi quả thật rất muốn bắt sống, nhưng Tư Đặc Lâm đại nhân liều chết chống cự còn rút kiếm khảm kích chúng tôi, vì tự vệ chúng tôi không thể không động thủ, rất xin lỗi...”.


Hắn dừng lại một chút, thấy Đế Lâm bất động ngồi một chỗ, hắn tiếp tục nói: “Huống chi đại nhân chúng ta nếu đã đi tới bước này thì không thể tiếp tục nghĩ đến cố kị tư tình. Tư Đặc Lâm các hạ mặc dù là chí hữu của ngài nhưng hắn ngu trung với gia tộc, là sự uy hϊế͙p͙ với chúng ta. Nếu như hắn không chết không chừng mấy vạn huynh đệ của chúng ta đều sẽ phải chết. Hắn chết đi chưa chắc đã là việc xấu...”.


Ca Phổ Lạp còn chưa nói hết câu, một cái bạt tai hung ác đã hung hăng đánh vào mặt hắn, khiến cả người hắn cũng bị đánh văng ra ngoài. Không đợi hắn đứng vững, Đế Lâm đã rít gào lao đến, thêm một quyền hung hăng đánh vào bụng hắn, trong nháy mắt nỗi đau đớn kịch liệt từ dạ dày nhanh chóng truyền thẳng lên đến đại não, hắn cả người co quắp, xụi lơ giống như một đống bùn, nhưng hắn không thể ngồi dưới đất bởi vì Đế Lâm đã túm lấy áo nhấc hắn đứng lên, hung tợn bóp cổ hắn mà quát: “Người đâu? Ngươi nói cho lão tử nghe!”.


Ca Phổ Lạp co quắp, trong miệng không ngừng nôn mửa ra thứ nước chua, hắn giãy dụa nói: “Đại nhân, hắn đã chết rồi!”.
“Ngươi nói láo! Nhị đệ đánh đâu thắng đó! Hắn là Tử Châu chi hổ! Các ngươi làm sao giết được hắn! Giao hắn ra đây! Giao ra đây!”.


Đế Lâm hung ác rít gào, sát khí đáng sợ như sư như hổ tỏa ra từ khắp người hắn, sát khí trên người hắn như ngọn lửa thiêu đốt đang bùng phát, các tham mưu sợ đến hồn phi phách tán, ai cũng không dám tiến lên khuyên can.


Ca Phổ Lạp sắp hỏng mất rồi! hắn đang giãy dụa trong bàn tay cứng như sắt của Đế Lâm, thở hổn hển: “Đã chết, đại nhân hắn đã chết rồi!”.


“Ngươi nói láo! Nói láo! Nhị đệ sẽ không chết!”. Đế Lâm điên cuồng, hắn bóp cổ Ca Phổ Lạp, đôi tròng mắt đỏ au: “Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!”.


Ca Phổ Lạp liều mạng giãy dụa, hắn dùng sức gạt tay Đế Lâm ra nhưng Đế Lâm đang điên cuồng như hổ, cổ tay hắn giống như là sắt thép, xương cổ của hắn bị bóp đến nỗi kêu lên răng rắc. Hắn muốn cầu cứu người bên cạnh nhưng bàn tay của Đế Lâm đang bóp chặt hắn, không cách gì lên tiếng được, hô hấp khó khăn hai tròng mắt dần dần lồi ra, khí lực giãy dụa càng ngày càng yếu, từng trận lại từng trận mê muội ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.


Ca Phổ Lạp đột nhiên hoảng hốt nghĩ: “Chẳng lẽ ta sẽ chết trong tay đại nhân?”.
Lúc này có vài người xông vào phòng.
“Đại nhân mau dừng tay! Ca Phổ Lạp sắp không xong rồi!”.


Cục trưởng Đệ nhị ti Kim Tây Hồng y kỳ bản cùng Cục trướng Đệ tứ ti Lữ Chân Hồng y kỳ bản thất thanh kêu lên sợ hãi. Bọn họ đều bị kinh động vì tiếng rít gào của Đế Lâm, vừa chạy tới đã nhìn thấy trước mắt là cảnh tưởng kinh tâm động phách, Ca Phổ Lạp sắp bị Đế Lâm bóp chết tươi. Hai người vội vàng xông lên lôi hắn ra, nhưng Đế Lâm đang điên cuồng có khí lực vô cùng lớn, các quân quan dùng mọi sức lực cũng không thể lay chuyển được tay của Đế Lâm.


Nhìn thấy đầu lưỡi cùng tròng mắt của Ca Phổ Lạp sắp bị bóp phun ra, Kim Tây Hồng y kỳ bản quay đầu lại quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lên hỗ trợ!”.


Bị tiếng quát của hắn làm cho bừng tỉnh, mấy tham mưu đang sợ ngây người cùng hai vệ binh đang quan sát cạnh cửa vội vàng đi lên hỗ trợ, mọi người hợp lực, vất vả lắm mới gỡ được tay của Đế Lâm, lúc này sắc mặt Ca Phổ Lạp đã tím tái, hắn co quắp tê liệt nằm trên mặt đất từng ngụm từng ngụm phun ra nước chua, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, sắc mặt tím tái, thân thể co quắp lại giống như con tôm.


Nhưng lúc này không ai lo lắng để ý đến hắn, sự chú ý của mọi người toàn bộ tập trung vào giám sát Tổng trưởng, các bộ hạ bất an nhìn hắn ai cũng không dám tới gần.
Qua một hồi lâu, Lữ Chân Hồng y kỳ bản nhẹ giọng hỏi: “Đại nhân ngài không việc gì chứ?”.


Đế Lâm ngơ ngác ngồi trên ghế, thần sắc mờ mịt ánh mắt trống rỗng, các bộ hạ kêu hắn cũng không nghe thấy, cả người dường như đã không còn trên cõi đời này.


“Đại nhân ngài bớt giận, Ca Phổ Lạp nói không sai. Tư Đặc Lâm không chết đối với chúng ta có uy hϊế͙p͙ quá lớn, hắn ngoan cố không thay đổi, hơn nữa rất có uy vọng, hắn võ công rất cao, muốn bắt hắn cũng không được, chỉ cần hắn chạy thoát, lúc nào cũng có thể hiệu triệu mấy vạn cần vương quân đến tấn công chúng ta”.


“Đại nhân tâm tình ngài không an tĩnh... Tốt nhất nghỉ ngơi một chút...”.
Lữ Chân còn chưa dứt lời, Đế Lâm quay đầu qua, một ngụm máu tươi từ trong miệng cuồng phun, bắn tung tóe thành một mảnh tinh hồng trên thảm, trong khi các bộ hạ kinh hô, giám sát Tổng trưởng đã từ trên ghế gục xuống, ngất đi.


Vì cái chết của Tư Đặc Lâm, Đế Lâm bi thương đến suy kiệt, tổng bộ phản quân tạm thời lâm vào trong hỗn loạn. Sau khi Đế Lâm hôn mê, ba gã Hồng y kỳ bản lúc đó... Ca Phổ Lạp, Lữ Chân cùng Kim Tây đều rất hoảng hốt.
“Phải phong tỏa tin tức này!”.


Sau khi bình tĩnh lại ba người đồng thời nghĩ tới điều này, đây là tin tức đại sự liên quan đến sinh tử, nếu tin tức này truyền ra, đừng nói dao động quân tâm, toàn quân sụp đổ cũng còn có thể.


Bây giờ không thể để rắn không đầu, đang là thời điểm mấu chốt trong binh biến, mấy vạn phản quân không thể mất đi chỉ huy, lúc Đế Lâm không thể xử lý sự tình phải có người chỉ huy bộ đội Giám Sát đình, điểm ấy ba người đều hiểu rõ.


Nhưng rốt cuộc ai sẽ tới đảm đương trách nhiệm này?


Một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, ba gã Hồng y kỳ bản khiêm nhượng lẫn nhau, Ca Phổ Lạp khen Kim Tây các hạ niên phú lực trang, tinh thần minh mẫn, Kim Tây nói Lữ Chân các hạ mưu tính sâu xa, có tầm nhìn xa và nhiều chủ ý, Lữ Chân vội vàng khen ngợi Ca Phổ Lạp đức cao vọng trọng, rất có uy tín. Tất cả mọi người đều nói mình tài sơ học thiển không thể đảm nhiệm, không phải các cục trưởng Giám Sát đình cao thượng đến mức xem quyền thế như phù vân, chỉ là tất cả mọi người biết bây giờ vị trí tổng đi huy Giám Sát đình này nguy cơ tứ phía, tình thế rất phức tạp, người không nắm chắc tốt nhất không nên tiếp nhận vị trí chết người này... Hơn nữa các cục trưởng còn có tâm tư không tiện nói ra, vạn nhất binh biến thất bại, tương lai gia tộc sẽ truy cứu trách nhiệm, lúc đó ngoại trừ Đế Lâm, kẻ “thay mặt tổng chỉ huy” khẳng định sẽ là mục tiêu gia tộc muốn đuổi giết.


Trách nhiệm lớn, tính mạo hiểm cao nhưng không có điểm nào có lợi... Công việc tốt đẹp này hay là lưu lại cho người khác làm đi.


Cục trưởng lẫn nhau khiêm nhượng hết năm phút đồng hồ, nhìn thấy cứ tiếp tục kéo dài như vậy không phải là biện pháp, Ca Phổ Lạp không thể nhịn được nữa vỗ bàn hô: “Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì... Mọi người không cần đẩy qua đẩy lại nữa, ba người chúng ta cùng nhau chỉ huy, đừng ai nghĩ đến chuyện bỏ đi!”.


Ăn miếng trả miếng, nhị vị cục trưởng cũng đề cử Ca Phổ Lạp phụ trách đối ngoại, lý do phi thường sung túc, Ca Phổ Lạp là Đế Lâm thân tín cận thân, thường thay mặt Đế Lâm nhắn nhủ ra lệnh, có hắn ra mặt nói chuyện mọi người mới không hoài nghi.


Ca Phổ Lạp cũng không thể từ chối, chỉ có thể đồng ý, vì vậy mà thành lập nên “bộ chỉ huy ba người” do Ca Phổ Lạp đứng đầu.


Trong số đông đảo tướng tinh thuộc thời đại hoàng kim cũng không có tên Ca Phổ Lạp. Hắn không có tài năng bày mưu tính kế, có thể càng không có khí phách rong ruổi sa trường, trong lĩnh vực quân sự hắn nhiều nhất chỉ có thể tính là một vị tướng quân, nhưng hắn có một sở trường, hắn đối với bản thân có nhận thức rõ ràng, không đánh giá cao cũng không cảm thấy tự ti.


Hắn hiểu rõ phạm trù năng lực của mình, những chuyện chắc chắn hắn sẽ làm rất kiên quyết, chuyện không chắc chắn hắn sẽ hết nhìn đông tới nhìn tây mãi cho đến có người cao minh hơn mình đến tiếp nhận... Nói tóm lại so với người bình thường hắn chưa đạt được tới mức độ ưu tú.


Bởi vì lúc Đế Lâm thanh tĩnh đã định ra đầy đủ kế hoạch binh biến cùng an bài việc chọn người đi chấp hành, Ca Phổ Lạp căn bản không nghĩ tới việc cải biến, hắn chỉ việc từng bước chấp hành những gì đã được định sẵn... Nói đơn giản hơn chính là không làm gì hết, chỉ việc ngồi chờ.


Khoảng 6h20 sáng, các Hồng y kỳ bản ngồi ở bộ chỉ huy đang ngủ gà ngủ gật thì bị đánh thức. Hành động ti, tổ bắt người báo cáo bọn họ bắt được Mạc liêu Tổng trưởng Ca San, còn nói Ca San hy vọng có thể gặp quan chỉ huy bộ đội binh biến.


Xoa đôi mắt đỏ au vì một đêm không ngủ được, Ca Phổ Lạp kinh ngạc hỏi: “Ca San không có tự vận?”.


Sáu giờ sáng nay Ca San đã bị tóm. Ngay buổi tối xảy ra binh biến Tử Xuyên Tham Tinh dự cảm đại sự không tốt đã phái Lý Thanh đi đón những trọng yếu đại thần cùng quan viên vào Tổng trưởng phủ để bảo vệ, Ca San cũng nằm trong danh sách này. Nhưng vì Ca San đi dự yến hội không ở nhà nên Lý Thanh không đón được nàng, lúc nàng về đến nhà thì đã phát sinh binh biến, các hiến binh như thủy triều tràn ngập những con đường, Ca San thân là Trì bộ thiếu Đế Đô, đại thần trực tiếp giám quân cũng là trọng điểm đối tượng cần bắt giữ. Nhưng nàng nhận ra nguy cơ rất nhanh, trước lúc phản quân chạy tới đã bỏ trốn khỏi nhà, mang theo các thân binh trốn vào nhà của một người họ hàng, nhưng không may trong các thân binh của nàng cũng ẩn chứa cơ sở ngầm của đệ thất ti, không đợi đến hừng đông, Giám Sát đình đã có được mật báo, các hiến binh đã vây quanh chỗ ẩn thân.


Ca San là nhân vật trọng yếu bên phe La Minh Hải, nàng cương trực cường ngạnh dù là đối với Tổng trưởng cũng không chịu cúi đầu. Bắt bớ hiến binh phỏng chừng nàng khẳng định sẽ không khuất phục, nói không chừng có thể nàng sẽ lên diễn một màn mắng kẻ gian đến nỗi chó cũng phải thổ huyết mà chết, xuất phát từ lòng tôn trọng đối với nàng, đội quan quân cố ý đứng ngoài cửa đợi một lúc thật lâu để cho nàng thời gian tự vẫn.


Kết quả làm cho đoàn người nhìn muốn lủng tròng mắt, Ca San hạ lệnh toàn bộ thân binh buông vũ khí đầu hàng, chính nàng mở ra cửa phòng đi ra nói: “Ta là Ca San, ta đầu hàng, đưa ta đi gặp quan lớn của các ngươi, ta có chuyện quan trọng cần nói với hắn”.


Các quân quan Giám Sát đình cảm giác như trước mắt mình, một con cọp đã biến thành chú mèo nhỏ.
Nghe xong báo cáo Ca Phổ Lạp dở khóc dở cười, hắn hỏi hai vị đồng liêu: “Người nào có hứng thú đi gặp Ca San?”.


Kim Tây cười hi hi nói: “Con nhóc đó? Chẳng hay ho gì, nói chuyện giống như người ta nợ tiền nàng, ta không có hứng thú đi nghe nàng phát biểu”.


Lữ Chân cũng lắc đầu: “Ca San không phải người bình thường, xử trí nàng như thế nào, muốn giết, muốn thả ra hay là muốn dùng? Điều này chỉ có đại nhân mới có thể quyết định, dù sao chúng ta không thể đề ra chủ trương, gặp nàng ta làm gì?”.
“Nhưng vạn nhất nàng ta có chuyện quan trọng...”.


Lữ Chân bĩu môi: “Bây giờ có chuyện gì quan trọng hơn so với chiến tranh? Ca San mặc dù là thống lĩnh nhưng nàng không mang theo binh, một quan văn có thể có đại sự gì? Giam giữ nàng ta cho tốt, chờ đại nhân khỏe lại sẽ xử lý sau!”.


Ca Phổ Lạp gật đầu, hắn cũng không cảm thấy một quan văn thống lĩnh bị bắt làm gì có chuyện quan trọng.
Hắn hạ lệnh nói: “Giam giữ nàng ta cho tốt, không cho ngược đãi, cũng không được để chạy thoát! Chờ Đế Lâm đại nhân có thời gian sẽ đi gặp nàng ta!”.


Ca Phổ Lạp biết cách nhìn người, Lữ Chân suy nghĩ chu mật, Kim Tây hùng tài đại mưu, ba người cũng có thể được xem là anh tài hiếm có, nhưng lúc này bọn họ không tự giác được mình đã phạm một sai lầm, bọn họ cũng quên rằng trừ thành viên thống lĩnh sở, chủ quản Bộ hậu cần, chủ quản bộ tài chính, chủ quản sở hành chính, Đế Đô trì bộ thiếu thống quản đại thần cùng liên tiếp những chức vụ khiến người ta chú ý, Ca San còn có một kiêm chức tuy không đáng lưu tâm nhưng trọng yếu phi thường, nàng còn là tổng chỉ huy công trình trùng kiến Tổng trưởng phủ, từng toàn quyền phụ trách trùng kiến công trình Tổng trưởng phủ.


Đó là một sai lầm phi thường trí mạng.


Trải qua một đêm huyết chiến, phản quân đến nay vẫn thủ vững trận địa như cũ, Cấm vệ quân cũng đã nghỉ ngơi, bọn họ cũng đang tích góp sức lực chuẩn bị cho cuộc chém giết còn kịch liệt hơn, chỉ là đi cùng với việc cuồn cuộn không ngừng tăng viện, phản quân Cấm vệ quân có vẻ lực bất tòng tâm, bởi vì phản quân đã đào đứt mấy kênh rạch đi thông vào Tổng trưởng phủ, đoạn tuyệt con đường tiếp viện nước dùng và lương thực cho bên trong phủ, điều này khiến cho các thủ vệ khủng hoảng.


Trong khoảng thời gian lúc hai quân nghỉ ngơi, sau khi đã diễn ra cuộc đàm phán ngắn ngủi, y hộ binh song phương tiến nhập chiến trường lục soát cứu lấy thương binh của mình, lúc này trong quân coi giữ trận tuyến có người giơ cờ trắng đi ra, tỏ ý muốn hội đàm với các hiến binh.


Lúc này chỉ huy tối cao Giám Sát đình là hiến binh sư đoàn 107 sư đoàn trưởng Sa Bố La Hồng y kỳ bản. Nhìn thấy sứ giả đối phương, Sa Bố La giật mình đến trợn tròn đôi mắt, phải một lúc lâu mới lên tiếng được: “Sư phụ! Người tự mình đến đây sao?”.


Cấm vệ quân thống lĩnh Bì Cổ cau mày dùng ánh mắt xoi mói đánh giá bộ chỉ huy tạm thời của Sa Bố La, đánh giá kỹ các hiến binh chiến tuyến cùng công sự che chắn. Nhìn thân thể gù lưng này Sa Bố La đột nhiên có cảm giác, đối phương lúc nào cũng có thể nói ra vài lời phê bình hoặc là chỉ điểm như khi còn dạy tại Viễn Đông quân.


Hắn cung kính hạ thấp người xuống: “Sư phụ ngài khổ cực rồi, uống miếng nước nghỉ ngơi chút đi”.


Lão tướng lắc đầu hắn ho khan hai tiếng thanh âm khàn khàn yếu ớt: “Ta cũng không nghĩ ngươi sẽ chỉ huy bên này, khó trách ta cảm giác được cách thức công kích rất quen thuộc... Bất quá khi đẩy mạnh tiến độ, ngươi khống chế không được tốt lắm, nỗ binh cùng cận chiến binh chủng phối hợp còn cần tăng mạnh, mặt khác ngươi rất thích dùng cách đánh bọc hai bên, dùng đến hai lần... Cho nên vừa nãy đã gặp thiệt hại”.


“Vâng, sư phụ dạy bảo đệ tử sẽ nhớ kỹ”.
“Nếu như ta có một nửa binh lực của ngươi... ngươi sẽ không thể tấn công Tổng trưởng phủ”.


Sa Bố La cung kính nói: “Nói về trình độ dụng binh đệ tử làm sao là đối thủ của sư phụ được? Lần này bất quá là dựa vào số đông để thắng thôi”.


“Dựa vào số đông để thắng... Ôi!”. Bì Cổ sửng sốt, hắn bất đắc dĩ cười khổ, trên mặt nếp nhăn cũng dúm lại thành một khối: “Quên đi, ngươi cũng không cần an ủi ta, ‘Dựa vào số đông để thắng’ này vốn là binh pháp chính đạo, lão già này cư nhiên đến chuyện này cũng quên mất, còn nói gì đến dụng binh, còn có mặt mũi đến giáo huấn ngươi... thật đáng xấu hổ”.


Sa Bố La vội vàng khuyên giải: “Sư phụ ngài đừng nói như vậy... đây đều là...”. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nói như thế nào cho tốt, chỉ có thể cười khổ lắc đầu.


Năm đó người là ân sư mà hắn vô cùng kính yêu, hắn là cao đồ mà người đắc ý cùng yêu mến nhất, hôm nay bọn họ gặp lại trên chiến trường nội chiến, lại đứng về hai bên đối địch, hai người yên lặng ngồi, chỉ cảm thấy vận mệnh sao tàn khốc đến khôn cùng.


“Sa Bố La, không nghĩ rằng sẽ gặp ngươi ở đây, đã như vậy ta sẽ nói thẳng, Đế Lâm rốt cuộc bị sao vậy? Hắn đột nhiên làm ra loại sự tình này, muốn hại chết tất cả mọi người sao?”.


Sa Bố La ôn hòa nói: “Sư phụ chuyện này sợ rằng không thể oán trách giám sát trưởng đại nhân được!”.
Hai người trong lòng biết rõ ràng việc này người đáng trách là Tử Xuyên Tham Tinh, nếu không phải hắn dung túng La Minh Hải, Đế Lâm cũng không có khả năng loạn đến tình trạng phải binh biến.


Bi Cổ hầm hừ nói: “Chuyện là do La Minh Hải gây ra, bây giờ hắn đã chết, Đế Lâm còn muốn thế nào nữa?”.
“La Minh Hải đã chết nhưng sau lưng hắn còn có người chỉ huy”.


“Người chỉ huy? Ngươi hoài nghi là Tổng trưởng Điện hạ? Thật sự là hoang đường, làm sao có thể? Nghe được chuyện La Minh Hải hành hung, Điện hạ hết sức khϊế͙p͙ sợ đang muốn hung hăng trừng trị hắn... không ngờ Đế Lâm đã náo loạn trước rồi! Sa Bố La ngươi là đệ tử của ta, ta không ngại nói thẳng, Đế Lâm quả nhiên là không biết sống chết. Không sai, hắn bị ủy khuất nhưng hắn cũng không thể xằng bậy như vậy! Hắn có thể có bao nhiêu bộ đội? Cùng lắm cũng chỉ hai mươi ba vạn người, Tư Đặc Lâm trú tại Đạt Khắc, cách Đế Đô bất quá một ngày hành trình, khi Viễn chinh quân trở về, đến lúc đó các ngươi ngăn cản thế nào? Đế Lâm sẽ đưa các ngươi hướng vào tử lộ! Bây giờ thừa dịp chuyện còn chưa tới nỗi không thể thu xếp, ta đề nghị mọi người trước tiên hãy ngưng chiến, Tổng trưởng Điện hạ cùng Đế Lâm các hạ mặt đối mặt đàm luận một chút, xem có thể hòa bình giải quyết việc này không”.


Lúc Bi Cổ nói chuyện, Sa Bố La chỉ im lặng lắng nghe, sau đó hắn gật đầu: “Chuyện sư phụ nói đệ tử không thể quyết định được, bất quá đệ tử có thể nhắn nhủ với Đế Lâm đại nhân, người còn có điều gì muốn truyền đạt không?”.


Bi Cổ truyền đạt điều kiện Tổng trưởng đưa ra: ‘Tổng trưởng sẽ khoan thứ quan binh tham gian phản loạn bao gồm cả Đế Lâm sau đó cũng không truy cứu, chức vị cùng quan hàm của mọi người cũng không sẽ bị cướp đi, mặt khác Tổng trưởng còn chinh điều Viễn Đông thống lĩnh Tử Xuyên Tú vào kinh. Hắn sẽ đảm nhiệm làm người điều giải phân tranh giữa Tổng trưởng cùng giám sát trưởng... bởi vì giao tình giữa Tử Xuyên Tú cùng Đế Lâm ai ai cũng biết, điều này có thể coi là cam đoan an toàn đối với tính mạng phản quân’.


Sau khi hội đàm kết thúc, biết sự tình quan trọng Sa Bố La không chút trì hoãn lập tức quay về bộ chỉ huy, hắn cầu kiến Đế Lâm nhưng họ nói Đế Lâm trưởng quan giờ phút này đang bề bộn không rảnh gặp hắn.


Nhậm mạc liêu kiêm Giám Sát đình của Đế Lâm, sở trưởng đệ nhất sở Ca Phổ Lạp cân nhắc câu nói: “Đại nhân rất mệt, đã nghỉ ngơi rồi, Sa Bố La ngươi cứ nói với chúng ta là được, chúng ta sẽ chuyển cáo cho đại nhân”.
Sa Bố La nhìn sang Ca Phổ Lạp trong mắt xẹt qua một tia hoài nghi.


Kim Tây Hồng y kỳ bản nói chen vào: “Sa Bố La, Đế Lâm đại nhân giao công việc này cho ba người chúng ta, có việc gì ngươi cứ nói đi”.
Sa Bố La nhìn sang Kim Tây sau đó hắn lại nhìn phía Hồng y kỳ bản thứ ba thủy chung không hề lên tiếng.
Lữ Chân gật đầu biểu thị lời Kim Tây nói là sự thật.


Vì vậy Sa Bố La mới thư thái, Ca Phổ Lạp là thân tín của Đế Lâm đại nhân, còn có hai vị cục trưởng ở đây, chuyện hẳn không phải là giả.
“Chuyện quá lớn vốn ta muốn trực tiếp tấu với Đế Lâm đại nhân nhưng nếu chư vị trưởng quan đã nói như vậy... Thì ta sẽ nói”.


Sa Bố La mới nói được một nửa Lữ Chân lập tức nhảy dựng lên, nóng ruột không chịu được hỏi: “Tổng trưởng thật sự nói như vậy sao? Thật sự sẽ bỏ qua toàn bộ chuyện cũ khoan thứ chúng ta? Hắn còn điều Viễn Đông thống lĩnh vào kinh điều giải?”.


“Sư phụ Bi Cổ của ta nói như vậy, hẳn là sẽ không gạt ta đâu!”.
Lữ Chân giống như bàn chân bị ngứa, giãy dụa thân thể xem bộ dáng hắn rất muốn tóm lấy Sa Bố La để hỏi cho thật rõ ràng, nhưng lại cố kị hai vị đồng liêu còn lại nên không dám.


Trên thực tế Ca Phổ Lạp cũng tốt Kim Tây cũng tốt, đoàn người đều đang suy nghĩ đến việc này, kỳ thật ý niệm trong đầu bọn họ cũng không sai biệt lắm... tối hôm qua tạo phản nhờ vào một cỗ xúc động cùng nhiệt huyết, kinh xuất một đêm chém giết cùng chảy máu bọn họ đã tỉnh táo rất nhiều, hơn nữa Đế Lâm đang hôn mê, lúc này đối với nỗi sợ gia tộc cùng sợ hãi nguy cơ tử vong lại chiếm thế thượng phong trong suy nghĩ. Bì Cổ nói không sai, chỉ cần tin tức truyền ra, các lộ cần vương nghĩa sư sẽ nhanh chóng ùa tới, Giám Sát đình vô lực đối kháng với Tử Xuyên gia, bây giờ Tổng trưởng đã đưa cành ô liu ra trước, các tướng quân trong lòng cũng đang nổi trống, bọn họ không dám đối mặt nhìn nhau, cứ đề phòng như thế.