Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 239: vô danh

Thành Tân Lạc, phủ Tổng trưởng, sắc mặt Tử Xuyên Tham Tinh thâm trầm như nước.


Quân viễn chinh đã mất liên lạc với Đế Đô, nghe nói khi đại quân đang đóng trại ở một nơi cách Ngõa Luân ba trăm km đã bị một lực lượng quân đội không rõ tung tích tập kích, toàn quân tan rã, thống lĩnh Tư Đặc Lâm sống chết còn chưa rõ, phòng thống lĩnh chấn động. Tử Xuyên Trữ, Đế Lâm, La Minh Hải, Ca San và thống lĩnh Minh Huy đều tái nhợt mặt mũi, mười mấy vạn quân tinh nhuệ của gia tộc chỉ trong một đêm sụp đổ ở vùng đất Viễn Đông, đại danh tướng Tư Đặc Lâm sống chết chưa rõ, kẻ nào có thực lực này? Kẻ nào có thể khiến cho mãnh tướng Tư Đặc Lâm không phòng bị khiến toàn quân bị diệt?


Tử Xuyên Tham Tinh nhìn Đế Đô đang xây dựng bên ngoài cửa sổ thầm nghĩ: “Xem ra cuộc viễn chinh, Ma tộc lần này là một nước cờ sai”.


Tử Xuyên Trữ ngồi đối diện với Đế Lâm, sắc mặt Trưởng giám sát vẫn không thay đổi, sự kiên định, hiện lên trong mắt gã. Tử Xuyên Trữ biết rõ suy nghĩ của gã, quả thực bọn họ rất khó chấp nhận chuyện A Tú, một người trung thành làm phản gia tộc: “Thúc thúc, tin tức này chưa được chứng thực, cháu tin rằng quân viễn chinh không xảy ra chuyện gì”.


La Minh Hải cười nhạt nói: “Vậy mười vạn quân viễn chinh, biến đi đâu? Chẳng lẽ quân đội Ma tộc vẫn còn một đội quân tinh nhuệ vẫn chưa bị tiêu diệt, đêm khuya xông ra tiêu diệt toàn bộ quân viễn chinh sao?”. La Minh Hải thực sự đau đớn: “Đó toàn bộ là quân tinh nhuệ của gia tộc”.


“Đế Lâm, ngươi có ý kiến gì không?”. Tử Xuyên Tham Tinh, thấy Đế Lâm không nói câu nào, không nhịn được liền lên tiếng hỏi.


“Lúc này mà kết luận là hơi sớm, chúng ta không nên nghi ngờ này nọ”. Đế Lâm châm chọc, Tử Xuyên Tham Tinh nghe vậy đỏ mặt: “Tôi thấy nên nhanh chóng tìm kiếm tung tích quân viễn chinh, nếu như bọn họ vẫn còn...”.


Từ lúc hội nghị bắt đầu tới giờ mọi người đều không thảo luận ra kết quả gì, vì sao quân viễn chinh biến mất, quả thật không có đầu mối, cuối cùng mọi người đành quyết định thu thập tin tức tình báo. Khi thám tử còn chưa lên đường, tin tức từ thành Ngõa Luân đã được chuyển tới, tân quân viễn chinh đã vào trong thành Ngõa Luân, thống lĩnh Tư Đặc Lâm trọng thương hôn mê, bốn Hồng y kỳ bản hy sinh vì nước, quân viễn chinh gặp đại nạn chưa từng có từ trước tới nay.


Người duy nhất còn sống sót là Hồng y kỳ bản Lâm Địch được nhanh chóng chuyển về Đế Đô, phòng thống lĩnh ngay trong đêm triệu tập Lâm Địch hỏi về tình hình chiến đấu Viễn Đông.
Nghe Lâm Địch khóc lóc kể lại, tâm trạng các thành viên phòng thống lĩnh càng nặng nề.


“Đêm đó chúng tôi vội vàng hành quân về thành Ngõa Luân, thống lĩnh Tư Đặc Lâm hạ lệnh hạ trại, vào lúc đêm khuya, đột nhiên cuồng phong gào thét, vô số quái điểu từ trên bầu trời xà xuống, rất nhiều binh lính chết, khi đó ai nấy đều vô cùng sợ hãi, không một ai đã từng nhìn thấy những quái điểu này trước đây”. Lâm Địch đầu quấn băng, dáng vẻ vẫn còn vô cùng sợ hãi: “Tôi nằm trên xe ngựa của bộ đội quân y, mọi người vội vàng bỏ chạy trống đêm, tới tảng sáng thì nhận ra tất cả đều đã tan rã, khi đội ngũ của tôi tới thành Ngõa Luân thì thống lĩnh Tư Đặc Lâm cũng được hộ tống về, thống lĩnh đã bị trọng thương, bất tỉnh, nhân sự...”.


“Quân đội? Toàn bộ quân đội bị đánh tan nát rồi, kỳ bản Ngô Tân của sư đoàn 101 hy sinh vì nước, kỳ bản Văn Hà của quân Đông Nam không biết tung tích, Bất Tử doanh thương vong quá nửa, sư đoàn bộ binh Gia Sơn coi như còn đầy đủ”.


Ca San, hít một hơi thật sâu hỏi: “Lâm thống lĩnh, gần mười lăm vạn quân viễn chinh, khi quay vào thành Ngõa Luân còn được bao nhiêu?”.
“Còn lại tám vạn người, trong đó có một nửa là thương binh”.
Lúc này sắc mặt mọi người không còn là trắng bệch nữa mà là tái xanh.


“Quái điểu? Là quái điểu gì?”.
“Thống lĩnh Tử Xuyên nói chúng là Dực thủ long, hình dáng chúng to lớn, trọng lượng tới mấy trăm, cân, cực kỳ hung mãnh...”.
“Sao lại có loại vật này?”. Minh Huy cười nhạt hỏi.


“Lúc đầu hạ quan cũng không tin cho tới tận mắt mình nhìn thấy vào đêm đó mới...”.
Tử Xuyên Trữ vô cùng bối rối, nàng cố lấy dũng khí hỏi: “Bây giờ thống lĩnh Tử Xuyên Tú đang ở đâu?”.


“Tử Xuyên Tú?”. Lâm Địch ngơ ngác nhìn mấy vị thống lĩnh sắc mặt căng thẳng, có mấy vị sắc mặt trắng bệch: “Thống lĩnh Tử Xuyên Tú đưa ra đề nghị lui quân, nhưng người của thống lĩnh lại không rút theo, theo như tôi thấy thuộc hạ của thống lĩnh Tử Xuyên Tú có rất nhiều binh lính Ma tộc, số lượng tuyệt đối không phải là năm vạn như thống lĩnh nói”.


“Kỳ bản Lâm Địch” Đế Lâm cười thân thiện và nói: “Không được nói lung tung, quân Viễn Đông hợp nhất binh lính Ma tộc, phòng thống lĩnh không phải không biết chuyện này, thống lĩnh Tử Xuyên từ trước tới nay nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng chúng ta không hy vọng ngài...”.


“Thôi được rồi” Tử Xuyên Tham Tinh, khoát tay cắt ngang lời Đế Lâm: “Các vị, ta hỏi một câu, nếu như Tử Xuyên Tú thực sự làm phản thì cần phải đối phó như thế nào?”.
“Chinh phạt hắn, tiêu diệt hắn”, Lâm Địch quát to mà không cần suy nghĩ.


Đế Lâm lạnh lùng nhìn Lâm Địch, ánh mắt cực kỳ coi thường.


Ca San thở dài nói: “Nếu như chuyện thực sự như vậy thì hoàn toàn không ổn, tôi nghĩ nếu như dựa vào chiến tranh để giải quyết vấn đề quân Viễn Đông thì quá mức, quân Viễn Đông vốn có ba mươi vạn người, trong chiến tranh vệ thánh, thương vong từ tám vạn tới mười vạn người, tất cả đều là quân nhân chuyên nghiệp tinh nhuệ, trong đó có Tú Tự doanh từng đánh bại lữ đoàn cận vệ Ma tộc ở chiến trường thành Ba Đan. Nếu như Tử Xuyên Tú tăng cường quân sự, chỉ trong một tháng có thể xây được đại quân sáu mươi vạn người, đối với quân Viễn Đông mà nói thì thành Ngõa Luân không phải là một chướng ngại vật, bọn họn có thể đi theo con đường núi đặc biệt ở tỉnh Bỉ Đặc, nếu như Tử Xuyên Tú sớm đạt được hiệp ước với người Ma tộc thì chúng ta còn phải tính tới chiến lực của liên quân Ma tộc”. Ca San thở dài vẻ mệt mỏi: “Chúng ta đã trải qua cuộc chiến tranh vệ thành, tôi nghĩ dùng vũ lực để giải quyết không phải là biện pháp hay”.


Tử Xuyên Tham Tinh, chăm chú nhìn Ca San hỏi: “Vậy nên làm thế nào?”.


“Cho dù Tử Xuyên Tú là người thế nào thì bây giờ anh ta đã là đại quân phiệt Viễn Đông, quân đội Viễn Đông và dân chúng ở nơi đó không còn nghe theo hiệu lệnh của chúng ta nữa rồi, nếu như Tử Xuyên Tú thật sự không có lòng trung thành, tôi thấy chúng ta nên phát một chỉ lệnh phòng vương cho anh ta”.


“Như vậy không được”. Tử Xuyên Trữ hoảng hốt nói.


“Điện hạ, chúng ta không có lực gây chiến nữa” Ca San mệt mỏi nói: “Nền nông nghiệp của chúng ta hoang tàn, thiếu hụt rất nhiều, nếu như Tử Xuyên Tú tiếp chỉ thì chứng tỏ anh ta có lòng trung nghĩa, sau này khi gia tộc xảy ra chiến tranh, với nhà Lưu Phong sẽ không lo lắng tới sân sau của mình”.


Tử Xuyên Tham Tinh không nói gì, ông ta chỉ ngồi lạnh lùng nhìn các thống lĩnh, người nào người nấy đầm đìa mồ hôi.
Đêm nay Đế Đô không ngủ.