Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 225: vô danh

Rời khỏi Thánh địa gặp lại đám người La Kiệt, đội ngũ nhân mã bắt đầu trở về, trên đường hạ sơn, Mông Hãn dọc đường đi thỉnh thoảng đến gần Tử Xuyên Tú bắt chuyện, muốn thử dò xét thái độ của Tử Xuyên Tú đối với việc kết minh cùng Mông Cổ tộc.


Nhưng vì Tử Xuyên Tú đang ngổn ngang tâm sự, nên chỉ nói cho có lệ với hắn: “Sự tình trọng đại, ta còn phải suy nghĩ nhiều”. Khiến Mông Hãn gấp đến độ nhảy tới nhảy lui theo sau như con khỉ.


Lúc chạng vạng, mây đỏ phủ đầy trời, đội ngũ về tới doanh địa xuất phát lúc sáng. Buổi tối, sau khi ăn cơm tối Tử Xuyên Tú ra khỏi doanh địa, tĩnh tọa xuất thần trên bãi đất gần doanh địa. Hắn lẳng lặng nhìn trên bình địa tuyến mênh mông chỉ còn nửa mặt trời đang hạ xuống, hoàng hôn trùm lên mặt đất mênh mang, từng vì sao xuất hiện trên đỉnh đầu sâu thẳm như đáp lời, lóe lên từng điểm hào quang.


Sau ngày hôm nay, gió lay động cỏ cây, mặt trời lặn nhường chỗ cho những vì sao, thiên địa vận hành, những cảnh tượng thiên nhiên tưởng như bình thường trong mắt Tử Xuyên Tú đều mang ý nghĩa mới, những kiến thức đối với thế giới cùng lịch sử hình thành từ nhỏ của hắn hoàn toàn bị phá vỡ. Tử Xuyên Tú cảm giác phi thường mê mang, đồng thời lại có cảm giác mới mẻ, một cánh cửa vừa mở ra trước mặt hắn, phía sau của là thế giới vô hạn rộng lớn chưa từng in dấu chân loài người, so với Ma tộc vương quốc còn khổng lồ và có nguồn gốc lịch sử sâu xa hơn nhiều.


Đối mặt với thế giới như vậy, Tử Xuyên Tú cảm thấy vừa hưng phấn vừa sợ hãi, hắn bắt đầu suy tư, dùng cái nhìn mới suy nghĩ về những thứ bình thường vốn nhìn mãi hóa quen.
Loài người là cái gì?
Ma tộc rốt cục là cái gì? Bọn họ từ đâu mà đến?


Trong thời đại viễn cổ, Ma tộc cùng nhân loại, loài người cùng những người bảo vệ, rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?
Người dã man từ đâu mà đến?


Tất cả những nghi hoặc này, cũng chỉ có thể dựa vào thăm dò Mông Cổ tộc thánh địa mới có được đáp án, nhưng Tử Xuyên Tú cũng nhận thức rất rõ, muốn nghiên cứu Thánh địa để có được thành quả, như vậy ít nhất cũng là chuyện mười năm sau. Làm chính trị gia, chính mình tuy phải lo lắng về tương lai, nhưng vẫn là hai chân đạp trên mặt đất kiên cố mà suy nghĩ. Lấy Tử Xuyên gia làm hậu thuẫn, lấy Viễn Đông quân làm cánh tay, thao túng Ca Ngang tộc ôn hòa, nắm trong tay Vương quốc thế cục, đây là đại sách lược do chính mình ấp ủ đã lâu. Sau khi tiến công Vương quốc, tất cả hành động của Viễn chinh quân đều là xoay quanh mục tiêu duy nhất này mà tiến hành, nếu đột nhiên thay đổi, liên lụy rất nhiều đến các nhân tố khác, vì sao mình lại nói rõ cùng Ca Đạt Hãn? Nhất là khi sắp giao chiến cùng Tắc Nội Á tộc, cần sự trợ lực của Ca Ngang tộc.


Lựa chọn thế nào đây?
Lúc Tử Xuyên Tú cúi đầu suy tư, dưới sườn núi vang đến tiếng Tiêu Long quát xé gió: “Ai đó?”. Sau đó là thanh âm của Mông Hãn: “Mông Hãn cầu kiến Quang Minh Vương Điện hạ”.
Tử Xuyên Tú cao giọng hỏi: “Tước gia tới rồi sao? Mời hắn lên đây”.


Mông Hãn không đi một người tới, hắn mang theo mấy vệ binh làm thủ thế cho Mông Hãn, vệ binh Mông Cổ tộc phân tán ra các nơi, hòa lẫn chung với vệ binh Tử Xuyên Tú đảm đương nhiệm vụ cảnh giới.
“Xin vấn an đại nhân, quấy rầy đại nhân ngài suy nghĩ, vi thần cảm giác bất an sâu sắc”.


“Tước gia, không nên khách khí như thế”.
Tử Xuyên Tú nhìn lên trời, cũng không quay đầu lại, trên đỉnh đầu của hắn, bóng đêm trang nghiêm tráng lệ, rợp ngàn ánh sao, có thể thấy được những tia sáng mơ hồ mảnh mai từ tham túc thất tinh, lúc sáng lúc tối, sáng lóe lên.


“Đại nhân, vi thần lần này đến đây là muốn cùng đại nhân ngài thương thảo...”.


“Nếu là vì chuyện kết minh, như vậy không cần phải nói nữa”. Tử Xuyên Tú lên tiếng cắt lời, hắn chú ý thấy Mông Hãn bắt đầu dùng danh xưng “vi thần” để xưng hô, đó là đại biểu ý sẽ thuần phục trung thành, hắn không còn nghĩ có thể ngang hàng nói chuyện cùng mình nữa.


“Việc này liên lụy tới quá lớn, ta không có cách gì quyết định được, ta chỉ có thể cam đoan với ngài, ta sẽ cực kỳ thận trọng mà suy nghĩ việc này, sau đó sẽ ra quyết định”.


Tử Xuyên Tú quay đầu lại cười cười, vỗ vỗ bãi cỏ bên cạnh: “Ngồi đi Tước gia, nếu ngài đang rảnh rỗi, ta thực muốn cùng ngài tâm sự chuyện khác, tỷ như Thánh địa của các ngài, ta có rất nhiều không rõ, muốn hướng ngài thỉnh giáo”.


Mông Hãn ngồi xuống bên cạnh Tử Xuyên Tú: “Thỉnh giáo thì không dám nhận, nhưng ngài muốn biết gì, vi thần tuyệt không giấu giếm”.


Trong lòng nghi hoặc quá nhiều, trong lúc nhất thời, Tử Xuyên Tú thật không biết nên hỏi từ nơi đâu thì tốt, suy nghĩ hồi lâu, hắn rốt cục nghĩ đến một vấn đề: “Về những người bảo vệ, ngươi biết được bao nhiêu?”.
“Vậy? Thứ chúng ta chứng kiến rốt cuộc là vật gì?”.


“Đại nhân, vi thần cảm giác được, những điều chúng ta nhìn thấy hẳn là những ghi chép ngắt quãng còn lưu lại của thời đại chúng thần. Như vậy hẳn là những chuyện từng phát sinh trong thực tế, bởi vì đó là căn cứ của Đông Nam Trấn Thủ phủ, cho nên những ký hiệu bên phần lớn thiên về phương diện quân sự”.


“Có đạo lý, còn những quái vật người dã man, bọn họ có thể ngăn cản xe cộ sắt thép dùng tốc độ cao nhất tiến đánh, có thể lấy một làm trăm cùng binh lính Thần tộc giao chiến...”. Vừa nói, Tử Xuyên Tú vừa hoang mang nhìn về phía bầu trời đêm: “Người dã man rốt cuộc là loại sinh vật như thế nào? Vì sao quái vật người dã man trên ghi chép, cùng những gì chúng ta vừa nhìn thấy có điểm bất đồng? Bọn họ dường như càng cường đại, càng kinh khủng, thật sự là rất kinh khủng, quả thực không ai có khả năng chống lại!”.


“Người dã man rốt cục là cái gì, đại nhân, vấn đề này không ai có thể trả lời, mặc dù Thần tộc cùng người dã man giao chiến mấy ngàn năm, nhưng chúng ta đến nay đối với bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, đại nhân, vi thần sống hơn sáu mươi tuổi, cũng trấn thủ qua Đông Đại Hoang cùng người dã man đánh nhau mấy lần, bình thường cũng xem như kiến thức rộng rãi. Nhưng quang cảnh kinh khủng như vậy, vi thần cũng là chưa từng gặp qua, có lẽ là vì vi thần chưa từng xâm nhập qua Đông Đại Hoang”.


“Tước gia, ngài xem có khi nào, tại nơi này trong mấy ngàn năm, quái vật dã man cường đại nhất toàn bộ đều chết sạch, còn lại chỉ là một ít dã thú bình thường mà thôi?”.
Mông Hãn sửng sốt: “Chuyện này, cũng có thể”.


Tử Xuyên Tú trầm tư, lúc đầu Ca Đạt Hãn nói với hắn năm đó Hoàng Kim hãn phái năm mươi vạn binh tiến công Đông Đại Hoang, kết quả bị người dã man giết đến đại bại phải trốn trở về, lúc ấy hắn còn cảm thấy Ca Đạt Hãn nói quá sự thật. Nhưng bây giờ tận mắt thấy hình ảnh đó, hắn mới hiểu được, những lời Ca Đạt Hãn nói kỳ thật đều đúng sự thật, đối với địch nhân như vậy, đừng nói năm mươi vạn Ma tộc binh, chính là trăm vạn, ngàn vạn lần Ma tộc binh đi vào, cũng chỉ một con đường chết mà thôi.


Hắn âm thầm thấy may mắn, chính mình không coi thường vọng động, lỗ mãng hướng về Ma Thần bảo phát động công kích, vạn nhất trêu chọc đông đảo người dã man, Viễn chinh quân của chính mình tuyệt không thể so với Đông Nam Trấn Thủ phủ năm đó.


“Tước gia, ta còn có một nghi hoặc, trong trận đấu tại Đông Đại Hoang, loài người cùng Ma tộc... Ách, loài người cùng Thần tộc binh lính sóng vai cùng quái vật người dã man giao chiến, vận dụng hàng trăm lục địa chiến xa cùng chiến xa phi hành trên không, chuyện này là như thế nào? Trong trí nhớ của ta, loài người cùng Ma tộc chưa bao giờ bắt tay hợp tác.


“Đại nhân, cách nhìn của ta như thế này, cũng không biết có đúng hay không. Tại thời đại chúng thần, loài người cùng Thần tộc chúng ta là đồng minh, chúng ta cùng nhau chống đỡ người dã man tiến công...”. Mông Hãn do dự nói: “Đại nhân, không biết ngài có chú ý tới chi tiết này không? Trong chiến đấu, loài người giữ địa vị lãnh đạo, bọn họ thống lãnh quan quân, quan chỉ huy các chức vụ, mà Thần tộc binh lính thì đảm nhiệm binh sĩ chiến tuyến. Đại nhân, ngài không cảm thấy quang cảnh này rất quen thuộc sao?”.


“Quen thuộc?”. Tử Xuyên Tú ngạc nhiên: “Tước gia, có ý tứ gì? Ta là lần đầu tiên tiến vào Thánh địa”.


“Nhưng đối với vi thần mà nói, quang cảnh này rất thường gặp, chỉ cần đổi chỉ huy quan quân loài người thành hoàng tộc Thần tộc, như vậy tình cảnh này hoàn toàn không kỳ lạ chút nào. Trong mỗi lần chiến đấu, hoàng tộc đều là chỉ huy Ma tộc binh lính cấp thấp công kích chém giết, nếu ngài lấy trận chiến lần này tưởng tượng thành dưới sự chỉ huy của hoàng tộc, vương quốc tiến hành một trận đại chiến dịch phản kích đối với người dã man tại Đông Đại Hoang, như vậy dường như dễ giải thích hơn”.


“Tước gia, ngài xem những quan quân loài người tưởng tượng thành hoàng tộc? Khả năng liên tưởng của ngài cũng phong phú quá đó? Mặc dù nhân số loài người so với Ma tộc binh sĩ ít hơn nhưng cũng có vài trăm, làm sao có thể nhiều hoàng tộc như vậy được?”.


“Tại sao không thể?”. Mông Hãn hỏi ngược lại: “Đại nhân, tại sao không thể tưởng tượng được, trong thời đại chúng thần, Thần tộc có số lượng hoàng tộc khổng lồ, bọn họ có được nền văn minh cùng văn hóa huy hoàng, thống trị phiến quốc thổ rộng lớn này. Từ ghi chép cho thấy, như vậy không phải càng hợp tình hợp lý hơn sao?”.


Tử Xuyên Tú nhăn mày, dùng lý trí phán đoán, Mông Hãn suy đoán không chê vào đâu được, thậm chí rất có khả năng đây chính là sự thật. Nhưng trong tình cảm này, hắn từ chối tiếp nhận sự thật này, thời đại chúng thần, Ma tộc dĩ nhiên có được nền văn minh cao độ.


Chẳng lẽ thật sự giống như bọn họ tuyên dương, Ma tộc là người kế tục của chúng thần?


Như vậy tại tượng thần thời đại, loài người đứng ở địa vị gì? Nếu thừa nhận những gì Mông Hãn nói là thật, như vậy rất dễ dàng có thể suy luận sự thật kế tiếp, thì Ma tộc mới là chủ nhân chính thức của phiến đại lục này.


Tử Xuyên Tú cười lạnh nói: “Hoang đường, nói hươu nói vượn! Tước gia, tính về trí khôn của Ma tộc, chỉ đủ phá hoại giết người phóng hỏa đồ thành vân vẫn còn có thể, nhưng nếu muốn sáng tạo khoa học kỹ thuật như vĩ nhân tượng thần văn minh kia, mơ giữa ban ngày!”.


“Đại nhân, ngài không nên lức giận, ngài có thể hiểu lầm ý tứ của ta. Ta cho rằng, Đông Nam Phòng Vệ Trấn Thủ phủ là Thần tộc tổ tiên, nhưng đồng thời cũng là tổ tiên loài người”.
“Có ý tứ gì?”.
“Ma tộc cùng nhân loại, đồng căn đồng nguyên, chúng ta có cùng một tổ tiên”.


“Nói hưu nói vượn!”. Tử Xuyên Tú cả giận nói: “Loài người là loài người, Ma tộc là Ma tộc, từ trước tới nay chúng ta phân chia rõ ràng!”.


Bị Tử Xuyên Tú liên tục quát lớn, Mông Hãn không hề tức giận, ngược lại thái độ càng thêm khiêm tốn, hắn đứng lên cúi thấp người, đầu đầy tóc bạc bị gió đêm thổi tung lên bừa bộn, thanh âm giống như đang đau khổ cầu khẩn: “Đại nhân, ngài là tướng lãnh loài người hiểu rõ Thần tộc nhất, ngài nên biết sự thật. Vô luận là ngoại mạo hay về sinh lý, hoàng tộc cùng nhân loại có nhiều điểm tương đồng. Trên thực tế, trừ màu sắc của hai đồng tử ra, chúng ta không có nửa điểm sai biệt.


Thời kỳ thanh niên, ta ngụy trang tiến vào nội địa loài người sinh sống gần bảy năm, không có kẻ nào hoài nghi thân phận của ta. Đại nhân, ta nghe nói thời gian Tạp Đan công chúa bị bắt, ngài từng cùng nàng ta tiếp xúc qua, ngài cảm nhận được được nàng ta cùng thiếu nữ loài người bình thường có cái gì khác nhau sao?”.


Tử Xuyên Tú liên tục cười lạnh, các cơ trên mặt không ngừng co quắp, Tạp Đan đâu chỉ là một thiếu nữ giống loài người mà thôi, nàng so với một thiếu nữ loài người còn ưu tú hơn rất nhiều, ưu tú đến nỗi làm cho Tư Đặc Lâm bảo thủ vừa nhìn thấy đã rơi vào võng tình, ưu tú!


Một từ này xẹt qua trong đầu Tử Xuyên Tú, giống như một vật bị vật kích động, hắn đột nhiên đứng thẳng dậy: Vân Thiển Tuyết, Lăng Bộ Hư, Lôi Âu, Hắc Sa, Tạp Đan, Mông Hãn, Ca Đạt Hãn... hoàng tộc Ma tộc có thân thể khỏe đẹp cường tráng, hoàng tộc nam tử anh tuấn cao ngạo, hoàng tộc nữ tử xinh đẹp động lòng người, bọn họ có bề ngoài xinh đẹp, rất tương xứng với phẩm chất bên trong. Vân Thiển Tuyết trung thành thiện chiến, Lăng Bộ Hư bền gan vững chí, Hắc Sa sâu sắc khôn lường, Tạp Lan quỷ quyệt đa đoan, Ca Đạt Hãn nồng hậu hữu lễ, Mông Hãn xảo trá lọc lừa, lại càng không phải nói đến tại vị Ma Thần Hoàng phong hoa tuyệt đại ngự trên bọn họ. Chính mình từng biết đến Ma tộc hoàng tộc, đó không phải là một người tầm thường! Mặc dù chiến bại, nhưng không ai có thể phủ nhận, Ma tộc hoàng tộc quả thật là một quần thể cực ưu tú!


Ưu tú cùng cường đại, đây là sự khác nhau giữa hoàng tộc cùng nhân loại sao? Bọn họ quả thực chỉ chọn lựa ra những phiên bản mạnh mẽ hơn loài người.


Nghĩ tới đây, Tử Xuyên Tú liếc Mông Hãn một cái, lạnh lùng nói: “Tước gia, theo quan điểm của ngài thì Ma tộc cùng nhân loại đều là hậu duệ của chúng thần? Hừm!”.
“Cũng không phải là tất cả Ma tộc, đại nhân”. Mông Hãn bề bộn giải thích nói: “Chỉ có Thần tộc tinh hoa, là hoàng tộc thôi”.


“Như vậy vì sao chúng ta lại không hề quen biết nhau?”.
“Chuyện này cũng không có gì kỳ quái đại nhân, chúng ta chỉ biết đến một đoạn rất ngắn trong lịch sử, có nhiều lắm bất trắc cùng thần bí, đã bị vùi chôn trong lịch sử cùng cỏ dại cát vàng...”.


“Đủ rồi!”. Tử Xuyên Tú trầm thấp quát một tiếng, hắn một tay ấn kiếm, đột nhiên đứng dậy: “Chân tướng lịch sử như thế nào ta cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu, nếu là lịch sử đã bị mất đi, như vậy cho nó tiếp tục mất đi cũng được! Ta chỉ cần biết, Ma tộc là địch nhân của loài người, các ngươi phá hoại nền văn minh cùng tài phú, còn có ý đồ chiếm lấy cả đại lục! Phàm là loài người, việc chúng ta muốn làm chỉ có một, chính là đem ngươi các ép cho đến chết, suy yếu, cuối cùng tiêu diệt hoàn toàn!”.


Bị tiếng rống giận dữ của Tử Xuyên Tú kinh động, Tiêu Long nhanh chóng mang theo hai gã vệ binh chạy lên. Hắn không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ là lấy thân thể bảo vệ Tử Xuyên Tú, đồng thời trợn mắt nhìn chằm chằm Mông Hãn.


Đồng thời, các thân binh cũng đi theo lên đây, nhìn thấy không khí trở nên khẩn trương, bọn họ lập tức cũng bảo vệ Mông Hãn. Song phương giằng co cách đó vài thước, không ai nói chuyện, đủ nghe tiếng hô hấp nặng nề trong gió chậm rãi vang lên.


Mông Hãn đẩy mấy Ma tộc vệ binh trước mặt ra, hắn đi về hướng Tử Xuyên Tú, nhưng Tiêu Long vô cùng nghiêm nghị chặn hắn lại, vì vậy hắn cứ đứng ở trước mặt Tử Xuyên Tú, lúc định mở miệng nói chuyện thì một trận ho khan kịch liệt cắt đứt lời hắn, hắn gập cong cả người, ho khan cực kỳ kịch liệt, làm cho người ta có cảm giác tê tâm liệt phế. Khi hắn ngẩng đầu lên, mái tóc bạc dài lòa xòa phủ trước trán, hắn kiệt lực tiến lại gần Tử Xuyên Tú, thanh âm hữu khí vô lực. Lúc này, Tử Xuyên Tú mới đột nhiên ý thức được, trước mắt y chính là một lão nhân đã hơn sáu mươi tuổi.


“Đại nhân, mục đích cuối cùng của Tử Xuyên gia là tiêu diệt chúng tôi, chúng tôi thừa biết, thậm chí ngay cả Ca Đạt Hãn cũng rõ. Thần tộc đang rơi vào cảnh suy yếu nhất trên lịch sử, số lượng đã rơi xuống mức thấp nhất trong lịch sử rồi, mà chúng tôi thậm chí ngay cả đoàn kết nhất trí đối ngoại cũng làm không được. Thần tộc các bộ tộc còn đang tự giết lẫn nhau, còn có người lại hành động như tay sai của loài người đến chém giết tộc nhân của chính mình. Với lực lượng của Tử Xuyên, muốn tiêu diệt chúng tôi, cũng không phải là chuyện không làm được. Nhưng đại nhân, ngài nghĩ xem, khi nhân loại đã tiêu diệt thành công chúng tôi, thì còn lại cục diện gì?


Đã không có Thần tộc, phiền thổ địa ngàn dặm kéo dài từ Đông Đại Hoang thẳng đến dưới Ngõa Luân thành này, ai sẽ thống trị? Trên mảnh đất thiếu vắng thế lực này, người nào sẽ thống trị toàn chúng tộc trên phiến quốc thổ rộng lớn này?”.


Lúc này, tâm trí Tử Xuyên Tú rất hỗn loạn, lời vừa thốt ra khỏi miệng, hắn liền phát hiện chính mình đã phạm sai lầm lớn. Tiêu diệt Ma tộc, đây cố nhiên là cách nghĩ sau cùng của Tử Xuyên gia, nhưng lúc này, chính mình hoàn lại phải lợi dụng mâu thuẫn giữa các bộ lạc của Ma tộc mà trục lợi, điều này tuyệt không thể nói với Ma tộc. Đêm nay làm sao vậy, tinh thần hoảng hốt, chính mình lại phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy?


Nếu để Mông Hãn truyền lời này ra ngoài, Viễn chinh quân sẽ trở thành kẻ thù chung của các bộ tộc Ma tộc.
Hắn thuận miệng đáp: “Tất nhiên là loài người chúng ta!”.
Mông Hãn lắc đầu: “Hai trăm năm sau, loài người có thể đứng ở đây, việc này vi thần có thể tin tưởng.


Lần này trong chiến tranh, vì thần thấy được binh khí mới của loài người, đây là mười năm trước Thần tộc chưa từng gặp qua. Loài người tiến bộ thần tốc, khoa học kỹ thuật càng ngày càng cao, cuối cùng sẽ xuất hiện vũ khí uy lực vô cùng lớn được nhìn thấy trong ghi chép. Khi đó, vô luận người dã man người hay Thần tộc, cũng không còn là đối thủ của các ngài nữa.


Nhưng trong vòng mười năm, tuyệt đối không thể. Bây giờ, loài người hoàn lại không thể ngăn cản người dã man tiến công, trong cận chiến chém giết, loài người binh lính sẽ như lũ sơn dương bị người dã man giết hại. Đã không có Thần tộc cản trở, từ Đông Đại Hoang người dã man sẽ trực tiếp đuổi giết đến chân núi Cổ Kỳ, bọn chúng chẳng những có bộ hành binh chủng, còn có đại bàng đang bay lượn trên bầu trời, núi non cùng Ngõa Luân Yếu Tắc của các bộ lạc Thần tộc sẽ ngăn không được bọn họ.


Đại nhân, Thần tộc là chủng tộc trời sinh ra để chiến đấu, chỉ có chúng tôi mới có thể ngăn cản người dã man. Không, vi thần thậm chí cảm giác được, trời sinh Thần tộc ra chúng tôi chính là vì khắc chế người dã man nên tồn tại! Tiêu diệt chúng tôi, chưa chắc là phúc của loài người. Mấy ngàn năm nay, chúng tôi mặc dù gây không ít phiền toái cho loài người, nhưng chúng ta cũng giúp loài người ngăn chặn hắc triều người dã man tàn phá. Thần tộc đối với loài người là có công mà!


Đại nhân, Thần tộc cùng nhân loại vốn là đồng căn đông nguyên, chúng ta cùng là bào huynh đệ cả! Đại nhân, xin mời khoan thứ Thần tộc, thương xót cho chúng tôi!”.


Tử Xuyên Tú sửng sốt, lông mày hắn dán chặt vào nhau suy nghĩ hồi lâu, từ trong hàm răng buông ra một câu nói lạnh lùng: “Ngàn năm qua, Ma tộc đã tàn sát vô số người, còn dám nói có công cái gì? Bây giờ bị đánh bại lại tự xưng là cùng bào huynh đệ sao, năm 784 lúc phá Ngõa Luân quan, ta không hề thấy có người Ma tộc nào chạy tới nói là huynh đệ của ta!


Mông Hãn, chúng ta có thể đánh bại các ngươi, như vậy hiển nhiên cũng có thể đánh bại người dã man đứng đằng sau các ngươi! Ma tộc cùng được, dã man người cùng được, thời kỳ các ngươi có thể tạo phúc đã qua đi, loài người đang hướng lên cường thịnh, xu thế không thể đỡ!”.


Nói xong, hắn xoay người muốn chạy, phía sau vẫn vang lên tiếng Mông Hãn níu giữ: “Đại nhân xin dừng bước, vi thần có một cơ mật muốn đi gặp ngài bẩm báo, là về những người bảo vệ”.
Tử Xuyên Tú đột nhiên xoay người: “Ngươi nói cái gì?”.


“Vi thần không biết lai lịch người bảo vệ năm đó, nhưng vi thần lại biết bọn họ hôm nay ở nơi nào”.
Tử Xuyên Tú kéo vạt áo Mông Hãn: “Ngươi nói đi!”.
“Hôm nay, căn cứ của nghiên cứu vi thần, những người bảo vệ năm đó tới nay hơn phân nửa đã trở thành...”.


Đột nhiên, Tử Xuyên Tú chỉ cảm thấy trong lòng chợt lóe lên điềm báo. Nhiều năm qua, loại trực giác linh mẫn này trên chiến trường đã cứu hắn nhiều lần, hắn không chút do dự phi thân ngã xuống mặt đất, lúc này ‘bộp’ một tiếng vang lên, hắn nghe thấy có mấy người đồng thời thất thanh kêu lên sợ hãi: “Á...”.


Lúc Tử Xuyên Tú ngẩng đầu lên, hắn ngây dại, Mông Hãn vẫn như cũ đứng yên tại chỗ, trên ngực hắn cắm một thanh bạch vũ tiễn thật sâu, vũ mao trên mũi tên vẫn còn đang có chút mà rung động. Nhìn vẻ mặt Mông Hãn, hắn giống vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, thừ người ra mà nhìn Tử Xuyên Tú, thậm chí còn hướng Tử Xuyên Tú cười cười.


Chúng vệ binh giận dữ hét: “Thích khách!”.
“Là người Mông Cổ! Bắt lấy hắn, hắn phóng ám tiễn mưu hại Tước gia!”.
Tiếng bước chân cấp tốc vang lên, Mông Hãn cùng Tử Xuyên Tú và những vệ binh của Tử Xuyên Tú đều hướng sườn núi hạ đánh tới.


Tử Xuyên Tú đưa tay ra đỡ Mông Hãn: “Tước gia, ngươi không sao chớ? Tước gia, hãy cố gắng! Quân y lập tức sẽ tới ngay!”.


Lúc này, máu tươi đỏ sẫm chậm rãi từ trong miệng Mông Hãn chảy ra, cả thân hình hắn chậm rãi yếu đuối, Tử Xuyên Tú cùng Mông Hãn vệ binh đội trưởng đồng thời đỡ lấy hắn, để hắn chậm rãi nằm xuống, miệng Mông Hãn mấp máy, thanh âm trở nên rất yếu ớt: “Đại... Thương xót Thần tộc... Khoan thứ... Bọn họ trở thành, trở thành...”. Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, giống như chính tính mạng của hắn đang từng chút một theo tiếng nói từ trong miệng rời đi.


“Được rồi, Tước gia, ngươi phải kiên trì! Ngươi sẽ không sao đâu, vết thương nhẹ mà thôi! Chỉ là ngoài da thôi!”.


Đồng tử Mông Hãn đã co lại, nhưng vẫn như cũ chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú, ánh mắt tràn ngập ý cầu khẩn, đầu hắn đầy mồ hôi giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong miệng không ngừng tuôn ra từng luồng máu tươi đã ngăn chặn yết hầu của hắn, làm cho hắn nghẹn ngào khó thốt thành lời.


Tử Xuyên Tú vội vàng kề lỗ tai vào sát miệng hắn vừa, giữa tiếng thở đốc nặng nề, hắn nghe được hai chữ cuối cũng không ngắt quãng: “... Hoàng tộc....”.
Một lúc lâu, không còn có thanh âm nào khác đi ra, chỉ có gió núi vù vù thổi qua bên tai, ***g ngực Mông Hãn từ từ mất đi hơi ấm.


“Lão gia!”. Đội trưởng Mông Hãn thân binh hét thảm một tiếng, ôm lấy thi thể Mông Hãn khóc sướt, tiếng khóc theo gió núi thổi đi xa xa Tử Xuyên Tú chậm rãi đứng thẳng dậy, thất hồn lạc phách.