Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 216: Viễn Chinh Thống Soái.

Ngày 18 tháng 2 năm 785, thảo nguyên Khắc Lý Mễ Á khai xuân.


Mùa đông năm nay đặc biệt giá lạnh, phong tuyết đặc biệt giá lạnh. Lẽ ra mùa này tuyết đã tan dần, nhưng giờ phút này trên thảo nguyên vẫn như cũ ngập tràn một lớp tuyết dày đến cổ tay, gió lạnh gào thét, gió thổi táp vào mặt mang theo những hạt tuyết dày đặc, bình địa tuyến thượng mịt mờ, trống rỗng không có lấy một sinh vật.


Khắc Lý Mễ Á thảo nguyên là giao giới phân chia giữa Ma tộc vương quốc cùng Viễn Đông, mảng thảo nguyên trên danh nghĩa thuộc về Ma tộc vương quốc, nhưng trên thực tế, chính quyền trung ương Ma tộc thủy chung không thể tiến hành khống chế hữu hiệu đối với phần thổ địa này, thường lui tới trên thảo nguyên này thường chỉ là một ít du mục Ma tộc tiểu bộ tộc cùng vài phỉ bang.


Đây là một mảnh đất hoang dã, để hộ vệ đàn dê của chính mình, quân đội võ trang do mục dân tự thành lập cùng phỉ bang thường xuyên giao thủ ở đây, đây cũng là quốc cảnh tuyến có nguy cơ bị bao vây tứ phía, đội tuần tra bán thú nhân cùng Ma tộc biên phòng quân thường không hẹn mà gặp phát sinh xung đột kịch liệt ở đây.


Không ai biết, tại thảo nguyên này rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu trận đánh và có bao nhiêu người đã ngã xuống đất vẫn mệnh, chỉ có lũ kền kền đang bay lượn trong không trung cùng bầy diều hâu lởn vởn quanh đây, chính chúng mới là người thống trị thực sự của mảnh đất này.


Vào ngày 18 tháng 2 năm 785, một chi đoàn quân đội khổng lồ tiến vào thảo nguyên Khắc Lý Mễ Á, các kị binh thân mặc áo choàng trắng như tuyết men theo hai bên Khắc Na Hà chầm chậm đi tới, mà bên canh bọn họ là quân đoàn bộ binh quân dung nghiêm trang, quân phục màu xanh biếc, hết nhóm này đến nhóm khác bao trùm lấy mọi ánh mắt trên thảo nguyên, đội ngũ xe ngựa vận chuyển thiết bị nặng cùng khinh trọng bổ cấp viện uốn lượn nhìn không thấy đầu đuôi.


Cưỡi chiến mã đứng bên cạnh bờ sông Khắc Na đang đóng băng, Tử Xuyên Tú ngửa đầu đưa mắt nhìn chăm chú lên bầu trời, sắc mặt ngưng trọng.
Bạch Xuyên giục ngựa đến bên hắn: “Đại nhân, ngài đang nhìn gì vậy?”.
“Lá cờ”.
“Lá cờ?”.


“Hắc Ưng kỳ của Tử Xuyên gia, rốt cục cũng tung bay trên phiến thổ địa này rồi”.
Bạch Xuyên đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Tử Xuyên Tú, quân đội Tử Xuyên gia đang dùng hàng ngũ nghiêm chỉnh chiến đấu thẳng tiến về phía trước.


Trọng giáp thiết kị, khinh kị binh, bán thú nhân bộ binh, khinh trang bộ binh gần ba mươi vạn đại quân dọc theo bỡ Khắc Na Hà tiến lên, một lộ đại quân chen chúc tiến vào, quân kỳ liên miên như biển, áo giáp phát sáng bao trùm mọi ánh mắt trên Khắc Lý Mễ Á thảo nguyên, tiếng vó ngựa ồn ào vang rộn.


Ngay trên đầu quân đội đang hành quân, Hắc Ưng kỳ phần phật tung bay, giữa không trung đầy những bông tuyết, lá cờ đang tung bay hiện ra thật nổi bật.


Nhìn chăm chú vào cảnh tượng hùng vĩ này, Bạch Xuyên nhớ lại chỉ quá khứ trong một năm qua, từ vô số ngày đêm tham chiến, nỗi lo lắng cùng tuyệt vọng với quốc gia cùng vận mệnh loài người, mãi đến giờ phút phản công quy mô này, làm sao tránh khỏi cảm xúc lâng lâng!


“Chúng ta rốt cục đã đi tới bước này”.
Tử Xuyên Tú gật đầu: “Không hề dễ dàng, nhưng chúng ta cũng đã đi tới nơi này, tương lai chúng ta còn muốn đi xa hơn nữa!”.


“Tại Hà Khâu ta tận mắt nhìn thấy tộc nhân đến từ hải ngoại, Tây Xuyên đại lục không phải là thế giới duy nhất”. Dùng roi ngựa chỉ về bình địa tuyến phương đông mịt mờ, Tử Xuyên Tú cao giọng: “Ta vẫn muốn biết, tại điểm cuối của đại địa đó, rốt cuộc có cái gì? Là núi cao, bờ biển, sa mạc, rừng rậm, hay là bình nguyên mênh mông? Bên đó có phải cũng tồn tại quốc độ giống như chúng ta không? Cuộc sống của bọn họ như thế nào? Thế giới vô hạn rộng lớn, nam nhi không được tự mãn!”.


Hắn quất mạnh một roi, chiến mã lao đến như gió, xông thẳng đến gò đất cao trên thảo nguyên, đại quân quốc cảnh uốn lượn dưới chân gò đất.


Vì vậy, toàn quân tướng sĩ cũng thấy được Thống soái của bọn họ, hắc y bạch mã Thanh niên tướng quân anh tuấn hiên ngang, thân ảnh cường tráng kiêu ngạo tựa chim ưng bay qua thảo nguyên, áo choàng rộng lớn đón gió phất phới giống như cánh chim thật lớn muốn quét sạch cả thảo nguyên.


Con ngựa hắn cưỡi đột nhiên vươn cổ hí vang đón gió, vì vậy tất cả ngựa đứng dưới bóng quân kỳ thấp thoáng cũng cùng nhau hí khởi, chồm lên dưới ánh mặt trời chói chang, khôi giáp tươi sáng, thiết kị cuồn cuộn giống như biển, khí thế hùng tráng như núi. Đại quân! Không phải nghĩa quân nông dân ngày xưa vội vàng tổ kiển, mà tất cả đều là những binh sĩ tháo vát cường mạnh nhất trang bị những vũ khí sắc bén tiên tiến nhất, toàn bộ vũ lực cường hãn nhất của đại lục đã tề tập dưới cờ của mình giờ phút này, đơn vị quân đội này đang gắt gao đi theo nhịp bước của chính mình.


Với vũ lực như vậy, vô luận đối tượng là quốc gia nào trên đại lục, Lưu Phong gia cũng tốt, Lâm gia cũng tốt, Tử Xuyên Tú đều tự tin sẽ giành được chiến thắng.


Từ sâu thẳm trong trái tim, hắn thậm chí này ra một ý niệm trong đầu, cho dù đối tượng chính là mẫu quốc Tử Xuyên gia, lấy hùng binh mãnh tướng này, cải triều hoán đại cũng không phải việc khó. Đương nhiên, ý niệm này chỉ là chợt lóe lên, rồi nhanh chóng tan đi như khói lửa, lúc này Tử Xuyên Tú mặc dù đã thành bán độc lập Viễn Đông quân phiệt, nhưng đối mẫu quốc vẫn giữ lòng trung thành sâu sắc.


Hắn gánh lấy trách nhiệm trước nay chưa từng có, vì tổ quốc từng gánh chịu sự chà đạp của Ma tộc mà huyết tẩy quốc sỉ, diệt trừ khối u ngàn năm qua không ngừng xâm phạm loài người, vì tổ quốc thắng được vô số quang vinh.


Quân đội vẫn dọc theo bờ sông Khắc Na đi tới, lần đầu tiên bán thú nhân tướng quân Bố Lan cùng Đế Lâm tây chinh tập kích Ma tộc vương quốc cũng từng đi qua đường này.


Lần này, đảm nhiệm đại quân tiên đạo chính là Viễn Đông bán thú nhân đệ nhất quân đoàn, đi lại con đường ngày xưa, Bố Lan hết sức hưng phấn, hắn giục ngựa chạy đến trước mặt Tử Xuyên Tú, mặt mày hớn hở nói không ngừng nghỉ, chỉ chỉ trỏ trỏ: “Điện hạ, ngày đó chúng ta chính là ở chỗ này đánh cho phòng ngự đoàn thứ sáu của vương quốc te tua nát vụn, Ma tộc phòng ngự binh bị chúng ta đuổi đến bước đường cùng phải nhảy xuống sông, bị chúng ta ở trên bờ bắn tên giết chết vô số! Điện hạ, ngươi xem, bên kia còn có một đống bạch cốt, chính là phòng ngự binh Ma tộc bị chúng ta đánh chết!”.


Tử Xuyên Tú dừng chiến mã nhìn đống đầu lâu sương trắng đã bị tuyết che đi một nửa, im lặng không nói gì.


Hắn biết, Ma tộc phòng ngự binh cũng không phải là Tắc Nội Á tộc binh sĩ, bọn họ cũng đến từ những tiểu bộ tộc trên biên cảnh Ma tộc, bị Tắc Nội Á tộc ra lệnh phải đảm nhiệm nhiệm vụ phòng ngự cảnh giới.


Về bản chất, những người này giống thuần phác nông phu hoặc mục dân hơn là binh lính, nỗi bi ai của bọn họ chính là sinh ra trên mảnh đất kẹp giữa Tắc Nội Á tộc và Viễn Đông.


Cưỡi ngựa lướt qua đội nhóm bán thú nhân, Tử Xuyên Tú đi qua bộ đội bộ binh đến từ Gia Sơn Sư, đến trước soái trướng của bộ chỉ huy lâm thời vừa dựng lên, hắn xuống ngựa.


Một đội binh lính thân khoác áo choàng trắng như tuyết hướng hắn trình lễ, đội trưởng báo cáo với hắn: “Khởi bẩm đại nhân các bộ trưởng quan đều phụng mệnh tập hợp rồi”.
Đây là tân nhậm cảnh vệ đội trưởng Tiêu Lâm, là do Bạch Xuyên tự mình từ Tú Chữ doanh tuyển chọn ra.


Từ trong vô số Viễn Đông quan quân được chọn để đảm nhiệm vệ đội trưởng theo sát bên Tử Xuyên Tú, tất nhiên là nhân tài ưu tú khó tìm. Theo lời Bạch Xuyên, Tiêu Lâm chẳng những võ nghệ xuất chúng, mà điều càng khó được chính là thái độ làm việc trầm ổn trấn định của hắn, ý nghĩ linh hoạt, khẩu phong chặt chẽ, đối Tử Xuyên Tú càng trung thành và tận tâm, cho nên nàng ta mới quyết định tuyển hắn đảm nhiệm vị trí vệ đội trưởng.


Nhưng từ lần đầu tiên gặp Tiêu Lâm, Tử Xuyên Tú lập tức hiểu rõ, cách nói trên chẳng qua chỉ là lý do, nguyên nhân chính chỉ có một, Tiêu Lâm thật sự rất giống một người! Gương mặt cương nghị, những đường sắc nét trên khuôn mặt lòng mi đen dày, ánh mắt đôn hậu, ngay cả nụ cười, mỗi lần hắn cười đều nheo hai tròng mắt lại cũng cực kỳ giống người kia.


Nhìn hắn, Tử Xuyên Tú không tự chủ được nhớ tới người đã không còn ở nhân thế, tiền nhiệm vệ đội trưởng Cổ Lôi, hắn mang đến cho người ta ấn tượng khắc sâu, không chỉ Bạch Xuyên mà ngay cả Tứ Xuyên Tú, chung quy không thể quên được vị quan quân phóng khoáng mà anh dũng này.


Nhìn mặt Tiêu Lâm một lát, Tử Xuyên Tú dời tầm mắt đi, hắn dùng roi ngựa bằng tơ vàng trong tay đánh một phát, tấm áo choàng đen viền chỉ vàng hiên ngang hướng đến phía soái trướng.


Tiêu Lâm giành đi trước một bước, thay hắn nhấc rèm cửa soái trướng lên cao giọng quát: “Viễn Đông quân khu tư lệnh, gia tộc thống lĩnh, quân vụ ủy thành viên, Viễn chinh quân tổng chỉ huy Tử Xuyên đại nhân đến, toàn thể đứng dậy!”.


Một tiếng xoạt vang lên, trong soái trướng nhất thời đều đứng lên thành hai nhóm quân nhân, vừa mới từ ngoài ánh sáng rực rỡ đi vào trong soái trướng âm u, hai mắt Tử Xuyên Tú nhất thời không thể thích ứng, nhìn không rõ người trước mặt, chỉ thấy huy chương trên đầu vai cùng thưởng chương trước ngực bọn họ lóe sáng một mảnh chói mắt.


Đám người đứng thẳng, ngoài tiếng hít thở nhè nhẹ, không còn thanh âm nào khác nữa. Tử Xuyên Tú nhìn mọi người, có thể đi vào soái trướng này, cấp bậc thấp nhất cũng là kỳ bản rồi, nếu ra bên ngoài sẽ là những nhân vật cỡ Tổng đốc tỉnh, trông nom hàng vạn binh mã. Nhưng giờ phút này, bọn họ nhưng lại đứng trước mặt mình mà kinh sợ, ngay cả hô hấp cũng không dám thở cho lớn tiếng.


Lúc này, Tử Xuyên Tú mới cảm giác được ma lực đáng sợ của quyền thế. Nhân sinh ý khí, tướng quân hổ uy, quyền thế đỉnh điểm hiển hách ma lực, không người nào có khả năng chống đỡ, một mình đảm đương một phương vốn không phải lần đầu, nhưng được cấp cho thế quyền to lớn như vậy, thống lĩnh binh mã đông đảo như thế, Tử Xuyên Tú vẫn là cảm thấy có phần tự phụ.


Hắn lột bỏ đôi bao tay da nai, cùng roi ngựa giao cả cho thị vệ binh đang nghênh đón hắn, có người cởi giúp hắn chiếc áo choàng năng nề trên vai, hắn cứ động bả vai đang đau nhức, đưa tay ra dấu chào hỏi mọi người: “Các vị trưởng quan, mời ngồi”.


“Tạ ơn đại nhân!”. Trong soái trướng vang lên tiếng đáp lại chỉnh tề như xé gió, tiền tuyến điều kiện đơn sơ, các quân quan chỉ có thể ngồi trên ghế nhỏ do chính mình tùy thân mang đến, mọi người mặt hướng về Tử Xuyên Tú, ngồi xuống tạo thành chưa đến một nửa vòng, ánh dương trong tuyết sáng rõ xuyên qua khe hở trên soái trướng mà tiến vào, chiếu rọi sắc mặt của mọi người rạng rỡ thêm một chút.


Tử Xuyên Tú nhìn lần lượt từng bộ hạ của mình, chính những người trước mắt này, sẽ vì mình hoàn thành tâm nguyện chinh phục Ma tộc vương quốc của chính mình.


Trong đó có vài người quen cũ, như nguyên Đông Nam quân Phó thống lĩnh Văn Hà, hắn thống lĩnh Viễn chinh quân đệ nhất kị binh quân, nguyên Giám Sát đình Hồng y kỳ bản Ngô Tân, hắn lĩnh suất tất cả bộ đội kỹ thuật cơ giới của Viễn chinh quân, đây vốn là đặc chủng sư đoàn 101 của gia tộc.


Nhưng cũng có những khuôn mặt xa lạ, như Phương Vân Hồng y kỳ bản từ Tây Bắc quân điều tới, hắn hơn ba mươi tuổi, người không cao lắm, mặc dù họ Phương, nhưng đầu hắn tuy dài nhưng lại tròn trĩnh, thêm đôi mắt tròn, thậm chí mũi cũng tròn, nói chuyện hay làm việc luôn mang theo một loại tư thế chậm rãi õng ẹo.


Tuy Tử Xuyên Tú sớm biết rằng trông mặt mà bắt hình dong là điều rất ngu xuẩn, nhưng chứng kiến vị Phương Vân tướng quân này, hắn hay là không nhịn được nghi vấn: “Chẳng lẽ Tây Bắc Phòng Ngự quân lại thiếu nhân tài đến thế sao? Các vị tướng quân được tuyển ra như thế nào? Rút thăm sao?”.


Phương Vân cười tươi như hoa: “Đại nhân, chúng tôi rút thăm chọn ra đó”.
Tử Xuyên Tú lập tức đối hắn có cái nhìn mới, nghĩ cũng phải, mới hơn ba mươi tuổi đã ngồi ở vị trí cao như thế, không thể là người tầm thường được.


Ngoại trừ Phương Vân, Đông Nam quân cùng Đế Đô trung ương quân còn có mấy vị tướng lãnh cũng bị điều tới dưới trướng Tử Xuyên Tú.
Có người hay nói đùa rằng, cống hiến lớn nhất khi xâm lấn Ma tộc là khiến Tử Xuyên gia tướng các cấp bình quân trẻ lại chừng mười tuổi, quả thật không sai.


Chiến tranh chính là cuộc khảo sát tàn khốc và vô tình nhất, hôm nay có mặt hội nghị trong soái trướng, phần lớn đều là trung thanh niên tướng quân trong độ tuổi 30, 40, cũng có người hai mươi mấy tuổi, nhưng không có tướng quân nào quá năm mươi tuổi, mà đái lĩnh đơn vị đại quân này lại là một vị thanh niên tướng quân chỉ mới hai mươi sáu tuổi.


Đều là thanh niên chí khí, hùng tâm liệt hỏa, mặc dù bên ngoài là băng thiên tuyết địa, trong soái trướng vẫn là một mảng lửa bỏng đang bao trùm lấy bữa tiệc, các tướng quân hào tình vô hạn, nóng lòng thử sức vì quốc gia mà khai cương thác thổ.


Người đầu tiên đứng dậy lên tiếng chính là Viễn Đông quân Hồng y kỳ bản Bạch Xuyên, nàng đại biểu cho Cục quân tình Viễn Đông quân hướng mọi người giới thiệu tình huống địa lý cùng các thế lực bộ tộc của vương quốc.


“Ma tộc vương quốc chủ yếu bị vây dưới sự khống chế của bốn thế lực lớn, bọn họ phân chia Ma Thần bảo cùng với khu lận cận do Tắc Nội Á tộc thống trị, Á Côn tộc nắm giữ Hắc Hà bình nguyên, phạm vi của Mông Hãn tộc thế lực là từ núi Tây Gia cho đến sông Phục La. Mặt khác, Ca Ngang tộc vững vàng khống chế được Lôi Mục Lôi Á bình nguyên bên tây sườn Ma Thần bảo, đây là đoạn đường chúng ta nhất định phải đi qua khi tiến quân.


“Bốn bộ tộc này, đều là đối tượng giao thủ chủ yếu trong tương lai của chúng ta, mặc dù Ma tộc vương quốc có hơn một trăm bộ tộc lớn nhỏ, nhưng... những tiểu bộ tộc đó đều phải dựa vào tứ đại bộ tộc này, nếu không bọn họ căn bản không có chỗ đặt chân.


“Trong lúc đó tứ đại bộ tộc quan hệ không hòa thuận, Tắc Nội Á tộc từng là bộ tộc thống trị Ma tộc vương quốc cường thịnh nhất, cũng là đối tượng đả kích quân sự chủ yếu của chúng ta lần này. Vì xâm lược chiến tranh thất bại, Tắc Nội Á tộc bị tấn công đồng loạt, bởi vì lo lắng Tắc Nội Á tộc một lần nữa cường đại trở lại sẽ đến trả thù, ba bộ tộc khác cũng đối với hoàng kim tộc nảy sinh cảnh giác chi tâm. Trước lúc quân ta tiến quân, Mông Cổ tộc cùng Ca Ngang tộc cũng từng phái tới sứ giả tỏ vẻ nguyện thần phục Tử Xuyên gia”.


Bên trong vang lên một trận nghị luận trầm thấp ong ong như xé gió, Tắc Nội Á tộc đã thảm bại, Viễn chinh quân chủ yếu băn khoăn nằm ở chỗ đại quân xâm nhập vào nơi thiên lý chi ngoại xa lạ, khí trời ác liệt, địa hình và cư dân tràn ngập địch ý đích mưu đều là địch nhân của mình, nhưng nếu dân bản xứ Ma tộc đứng về phía loài người, chuyện này sẽ trở nên dễ xử lý hơn nhiều.


Trong bữa tiệc bao phủ không khí thoải mái, các tướng quân mặt mày tươi cười chuyện trò vui vẻ, chiến tranh đã không có phải lo lắng nữa, Tắc Nội Á Ma tộc quân còn sót lại không đủ ngăn cản một kích lôi đình từ loài người. Dưới sự bao vây tiêu diệt của quân đội loài người cùng đông đảo bộ tộc liên quân, nhiều lắm là nửa năm, thế lực Tắc Nội Á tộc còn sót lại sẽ tan thành mây khói.


“Xem ra, chúng ta chỉ cần một trận đánh vây chiến Ma Thần bảo là đủ rồi”.


Tử Xuyên Tú nhíu mày, hắn muốn Bạch Xuyên báo cáo tình thế Ma tộc là để các tướng quân đối với địch tình có được hiểu biết đại khái, không nghĩ rằng lại khiến mọi người suy nghĩ dễ dàng, xuất chiến khinh địch, vốn là điều tối kị của binh gia.


Thống lĩnh trẻ tuổi đứng dậy, dùng ánh mắt nghiêm khắc quét qua bốn phía, lập tức tất cả tiếng đàm tiếu nghị luận cùng biến mất. Vị thanh niên tướng quân anh tuấn cao ngạo có một loại uy nghiêm bức người, ai cũng không dám thở nhẹ.


“Nếu chỉ có ý kích hội Tắc Nội Á tộc mà nói, chiến tranh cũng không khó khăn, nhưng mục đích của chúng ta không chỉ có thế, quốc gia hao tài tổn phí xuất động đại quân, nếu chỉ vì mục tiêu giải tỏa cừu hận, vậy chúng ta đối quốc gia cực kỳ vô trách nhiệm! Ta cũng tận mắt nhìn thấy nơi này rồi, một phiến thổ địa hoang dã mà thô khoáng, dân phong cường hãn cuồng dã, đánh bại Tắc Nội Á tộc, trong vòng chưa tới hai mươi năm, tân bộ tộc thống trị vẫn có thể ngoi đầu lên lại được, một lần nữa trở thành mối họa lớn cho loài người chúng ta. Đây là thời khắc suy yếu nhất của Ma tộc vương quốc, cũng là cơ hội khó có được của loài người! Biến vương quốc lãnh thổ thành ranh giới mới khai thác được của gia tộc, làm cho Hắc Ưng kỳ vĩnh viễn phiêu đãng trên phiến thổ địa này, làm cho tất cả Ma tộc bộ lạc cùng cư dân đều trở thành Tử Xuyên gia thần dân, làm cho vương quốc trở thành tỉnh thứ mười chín của Tử Xuyên gia, đây mới là mục đích chính thức của quân ta! Chư vị, Tắc Nội Á tộc mặc dù chiến bại, nhưng bọn hắn vẫn còn gần mười vạn quân đội, các bộ tộc cũng không thiếu ưu tú tướng lãnh, Viễn chinh quân cô độc tại ngoại quốc, cuộc chiến phía trước cũng không được thoải mái, thỉnh chư vị cần phải tận tâm tận lực, anh dũng tác chiến!”.


Bữa tiệc chìm vào trong yên tĩnh, các tướng lĩnh mở to hai mắt, bọn họ bị rung động.


Ai cũng nghĩ không rằng, vị thống lĩnh hãy còn trẻ tuổi này lại mang trong lòng hùng tâm tráng chí, biến toàn Ma tộc vương quốc thành tân lãnh thổ của Tử Xuyên gia tộc, vì Tử Xuyên gia cướp lấy vùng đất có diện tích hơn gấp đôi nguyên lai quốc thổ!


Nói theo cách tượng hình, hơn hai trăm năm trước Tử Xuyên Vân tác chiến cướp lấy Viễn Đông chẳng là gì cả, bất quá là lấy đi một hòn đá ngoài biên cảnh Ma tộc, Tử Xuyên thống lĩnh ngay trước mắt họ chính là muốn đem Ma tộc vương quốc tất cả nuốt vào!


Yên lặng trong chốc lát, Phương Vân Hồng y kỳ bản là người thứ nhất đứng lên, hắn mỉm cười nói: “Có thể đi theo đại nhân tham dự vĩ nghiệp như thế, đó là vinh hạnh của hạ quan, mặc dù lần đầu tiên tác chiến dưới trướng đại nhân, nhưng xin đại nhân yên tâm, phiếu kị binh quân đoàn hai tuyệt không hội làm chậm nhịp tiến của Viễn chinh quân! Quân ta sẽ tấn công tầm xa và nhanh chóng phá được địch trận, mời đại nhân cứ việc yên tâm hạ nhiệm vụ cho chúng tôi là được!”.


Văn Hà cũng đứng lên: “Tử Xuyên Thống lĩnh đại nhân, ngài biết Văn Hà ta rồi đó, ta là kẻ thô kệch, những việc cần động não nhiều ta không giúp được nhiều, nhưng nói đến đánh trận, cứ yên tâm giao cho ta! Chỉ cần là thôn quê giao chiến, Đông Nam quân đệ nhất kị binh quân đều không sợ bất cứ địch nhân nào!”.


“Hạ quan Tư Tháp Lý đến từ Đông Nam quân Hồng y kỳ bản, suất Gia Sơn bộ sư tập đàn! Bộ của ta thiện công khắc thành cùng thủ vững nhất, chúng tôi chính là thống hận lũ Ma tộc nhất, xin mời đại nhân giao cục xương cứng khó gặm nhất cho chúng tôi! Chúng tôi không sợ tiếp nhận nhiệm vụ gian nan nhất!”.


“Hạ quan đái lĩnh đặc chủng sư 101 đến từ Giám Sát đình, chúng tôi không thiện cận chiến, nhưng vì đại quân cung cấp viễn trình che chở đáng tin nhất! Vô luận thành trì chắc chắn thế nào cũng ngăn cản không được oanh kích của chúng ta, dưới sự chỉ huy của đại nhân, bộ của ta trong chiến dịch Lan Thương Giang từng làm bị thương nặng Lưu Phong Sương Thủy sư hạm đội, trong chiến dịch Ba Đan tiêu diệt Ma Thần Hoàng cận vệ hành trình! Bây giờ, bộ ta có thể lần nữa được tác chiến dưới trướng đại nhân ngài, toàn thể quan binh cũng cảm thấy phi thường vinh hạnh, chúng ta kiên trì tin tưởng, thắng lợi chắc chắn thuộc về chúng ta!”.


“Hạ quan Lâm Địch, đái lĩnh Bất Tử doanh sư đoàn đến từ Đế Đô trung ương quân! Đại nhân, Bất Tử doanh trước nay là bộ đội công huân hiển hách nhất gia tộc, trong Viễn Đông bình định, Khăn Y vệ chiến, Đế Đô vệ chiến cùng Ba Đan đại hội chiến đều có biểu hiện ưu dị, toàn sư ta trên dưới toàn thể quan binh cũng kiên trì tin tưởng, dưới sự đái lĩnh anh minh của Tử Xuyên đại nhân, sư đoàn của ta nhất định có thể tranh thủ càng nhiều thắng lợi, thắng được vô thượng quang vinh!”.


Các quân quan đến từ nội địa đều đứng dậy lên tiếng, hô vang thể hiện lòng trung.


Tận mắt chứng kiến dưới trướng tập hợp nhiều cường hãn quân đội như vậy, có thể nói cả Tử Xuyên gia võ trang bộ đội tinh hoa, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của mình, không ngờ rằng trên vai đang gánh lấy trách nhiệm trầm trọng cờ nào, đến Tử Xuyên Tú vốn trấn định cùng lạnh nhạt cũng nhịn không được mà hô hấp dồn dập.


Chúng tướng đều thỉnh chiến, quân khí như hồng, Tử Xuyên Tú cảm thấy rất hài lòng, hắn mỉm cười nói: “Hoàn lại có vài điều mong các vị nhớ kỹ, vô luận là Mông Hãn tộc, Á Côn tộc, hay Ca Ngang tộc, vô luận bọn họ nói cái gì, biểu hiện bao nhiêu thành khẩn, cũng không thể tin tưởng hắn! Đừng xem bọn hắn cung cẩn hữu lễ, kỳ thật toàn bộ đều là muốn mượn đao của ta đi chủ trì Tắc Nội Á tộc, sau đó bọn họ sẽ nhân cơ hội ngồi lên ngôi cao. Về bản chất, bọn họ cùng Tắc Nội Á tất cả đều là cá mè một lứa, cũng muốn mơ giấc mộng đẹp của Tạp Đặc, đối Ma tộc, lợi dụng thì có thể nhưng tuyệt không có thể tin tưởng!”.


“Rõ! Hạ quan cẩn tuân thống lĩnh dạy bảo!”. Chúng tướng nhất tề đứng dậy, quát lên một tiếng xé gió.


Kế tiếp là thảo luận tiến quân lộ tuyến cùng chiến thuật sự tình các nội dung, kỳ thật việc này lẽ ra đã được quyết định trước xuất chinh, chỉ vì mùa đông lần này tuyết rơi quá dày ngoài dự đoán mọi người, tuyết đọng trên đường khiến rất nhiều nơi không thể thông hành được, không thể không chỉnh sửa lại đoạn đường tiến quân dự định.


Khi bàn đến đề tài này, Tử Xuyên Tú cùng các tướng quân đến từ nội địa không có bao nhiêu quyền lên tiếng, chỉ có bán thú nhân tướng quân Bố Lan từng tổ chức thảo phạt Ma tộc vương quốc một người một cõi làm trò.


Nhìn thấy nhiều vị quan lớn đang tập trung tinh thần nghe mình lên tiếng, bán thú nhân tướng quân rất hưng phấn, thao thao bất tuyệt nói một hơi không ngừng, những Ma tộc địa danh vốn trúc trắc vô cùng, mấy cái tên thành thị càng khó đọc hơn, cái gì “Phật Cách La Tư Bì Á”, “Á Tác Phu Tư Cơ Tham Bì”, “A Thản Ni Ba Đặc Lộ”, nghe bán thú nhân báo cáo như những nhà số học, cả đám người như nghe thiên thư, Văn Hà đọc theo được hai lần, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của chính mình.


Vì vậy, Tử Xuyên Tú hạ lệnh triệu Ma tộc tù trưởng La Tư cùng phản tướng Tắc Nội Á tộc Lỗ Đế, dặn dò bọn họ: “Các ngươi cũng cho chút chủ ý đi! Dù sạo các ngươi cũng thành thục hoàn cảnh hơn”.


Lần đầu cùng nhiều tướng quân loài người ngồi chung một phòng, La Tư có vẻ rất câu nệ, hắn cung kính hướng Tử Xuyên Tú hành lễ: “Điện hạ, với võ uy của ngài, chinh thảo tứ phân ngũ liệt Ma tộc vương quốc, nhất định đắc thắng, điều băn khoăn duy nhất là địch nhân lợi dụng ngài mới lạ, thiết lập bẫy làm tổn thương đại quân của ngài, vương quốc khí hậu dữ dằn, hoàn cảnh ác liệt, đại quân xuất phát, trước mắt là mùa xuân, trong khoảng thời gian này thường có mưa to lũ lụt, đại quân khi hạ trại phải đề phòng điểm này. Ngoài ra, quân ta khi tiến lên nguy hiểm lớn nhất chính là phải đề phòng tử địa”.


Bán thú nhân Bố Lan ở một bên phụ họa nói: “Đại nhân, hắn nói không sai! Những tai họa thiên nhiên cũng có thể phòng bị, chỉ có tử địa thật sự là khó lòng phòng bị”.
“Tử địa?”. Văn Hà lập lại một lần: “Có vẻ như là một nơi rất kinh khủng”.


“Đại nhân, cho dù là trong Thần tộc, tử địa cũng là một từ kinh khủng. Núi lở, động đất, nạn lụt, những tai họa thiên nhiên mặc dù lợi hại, nhưng luôn luôn có dấu vết, để dự bị cùng đề phòng, chỉ có tử địa là không thể đề phòng. Về biểu hiện bên ngoài, tử địa cùng những thổ địa khác giống như đúc, chỉ là những ai đi qua đều phải chết, truyền thuyết nói, đó là bị đại Ma thần nguyền rủa mà chết, hơn nữa không phải tử vong ngay lúc đó, mà là mấy ngày thậm chí hơn mười ngày sau tứ chi thủng trướng, da thịt mục nát hộc máu mà chết! Khi đó, người bị hại cũng không biết hắn đã gặp xui xẻo ở nơi nào”.


“Lại có nơi đáng sợ như vậy đáng sợ sao?”. Văn Hà vội vàng hỏi: “Ngươi có bản đồ phân bố tử địa không?”.


“Thất Tháp tộc đối với phân bố tử địa trong bộ tộc của mình thì quen thuộc, nhưng đối với phân bố tử địa của bộ tộc, chúng ta không thể biết được, thật sự đây cũng là thông lệ của Thần tộc chúng ta, các vùng cấm cùng tử địa trong lãnh địa bộ tộc, thường chỉ có dân bản xứ biết, không dễ dàng tiết lộ cho người ngoại tộc, lại càng không muốn nói cho người ngoại quốc biết”.


“Như vậy không phải là từng bước sập bẫy sao? Một khi lâm vào bẫy, chúng ta cũng không biết mình sẽ chết như thề nào!”.


Bán thú nhân tướng quân Bố Lan an ủi: “Kỳ thật tình huống cũng không nghiêm trọng như chư vị tưởng tượng đâu, chúng ta lần trước đánh tới xung quanh Ma Thần bảo, nhưng chưa thấy tử địa nào, chỉ có mấy binh lính trượt chân té bị thương, tử địa cũng được phân bố tại nơi ít người lui tới, chỉ cần không lệch khỏi quỹ đạo, đi vào những nơi quá hẻo lánh, như vậy sẽ không có vấn đề gì, chúng ta cũng chỉnh lý lại những bản đồ tư liệu này, sau đó có thể phân phát cho chư vị đại nhân”.


Mọi người cảm thấy an tâm hơn một chút.
Lúc này, một vị quan quân tiến vào trong kêu Bạch Xuyên đi ra ngoài, một lúc sau, nàng trở lại trong soái trướng nói nhỏ vào tai Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú nhíu mày, hắn đứng lên nói lời xin lỗi mọi người rồi theo Bạch Xuyên đi ra.


“Mông Hãn tự mình đến đây yêu cầu gặp ta? Không phải hắn đang mang theo nhân mã giao tranh cùng Ca Ngang tộc sao?”.


Bạch Xuyên đứng thẳng, dường như đang tiếp nhận kiểm duyệt của Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, ta cũng không rõ nhưng Mông Hãn quả thật đến đây rồi, ta nhận ra hắn, hắn yêu cầu gặp Thống lĩnh đại nhân ngài, nếu không phải vậy, ta cũng không dám quấy rầy hội nghị của đại nhân ngài”.


“Hắn ở nơi nào?”.
“Ngay trước tiền doanh bộ chỉ huy”.


Lúc Tử Xuyên Tú đi vào tiền quân bộ chỉ huy, thấy Mông Hãn bị quấn khăn đen khắp đầu và mặt ngồi giữa thảm cỏ dại trên mặt đất, hai binh lính bán thú nhân mắt nhìn chằm chằm giám sát hắn, không biết là Bạch Xuyên hạ lệnh hay là các vệ sĩ cố ý làm khó dễ, Mông Hãn thậm chí ngay cả một cái ghế cũng không có, chỉ có thể ngồi trên mặt đất giữa soái trướng.


Nhìn thấy Tử Xuyên Tú tiến vào, hai binh lính bán thú nhân lập tức hành lễ: “Điện hạ!”.
Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: “Khổ cho ngươi rồi”.


“Quang Minh Vương, ngươi cuối cùng cũng đến rồi!”. Nghe tiếng Tử Xuyên Tú, Mông Hãn giãy dụa muốn tháo đi miếng vải đen trước mắt, nhưng mấy bàn tay to lớp lập tức ấn hắn xuống mặt đất, binh sĩ bán thú nhân thô kệch quát: “Không được nhúc nhích, còn cử động ta sẽ đánh ngươi!”.


Nhìn tình cảnh lão già xảo trá này bị mấy cánh tay hữu lực ấn ngà xuống đất chà đạp thật sự là rất vui mắt, Tử Xuyên Tú nhịn cười: “Các ngươi thật quá đáng, sao có thể đối đãi Tước gia như vậy! Mau tháo miếng vải đen ra đi”.


Binh sĩ bán thú nhân binh vâng lệnh buông tay, Mông Hãn thở hổn hển đứng lên, gạt phăng miếng vải đen bịt mắt, reo lên: “Kỳ sỉ đại nhục! Kỳ sỉ đại nhục! Ta đường đường là công tước, trưởng bộ tộc! Mông Cổ tộc tuyệt không chịu để yên hành động nhục nhã này!”.


“Các con cũng thật quá đáng, mau tới đây, nói lời xin lỗi Mông Hãn đại nhân đi”. Tử Xuyên Tú đưa tay về hướng Mông Hãn cười nói: “Thật không biết phải làm sao với lũ ranh con này! Cũng may Tước gia ngài lòng dạ rộng lớn, sẽ không tính toán với bọn tiểu nhân này. Tước gia, chúng ta đã lâu không gặp, ngươi gần đây có khỏe không?”.


Mông Hãn sắc mặt âm trầm, lửa giận trong ánh mắt phun ra rất nhanh.


Lấy thân phận vương quốc công tước, bộ tộc tù trưởng nắm giữ trọng binh, tự mình đến bái phỏng Tử Xuyên Tú, chính hắn cũng thấy như vậy là rất nể mặt Tử Xuyên Tú rồi. Hắn nghĩ đối phương chắc chắn thụ sủng nhược kinh, long trọng hoan nghênh. Không ngờ Tử Xuyên Tú quả thực xem mình thành kẻ tới nhà xin ăn, chẳng những phái đám binh sĩ bán thú nhân thô lỗ nhục mạ, thậm chí ngay cái ghế tách trà cũng không chuẩn bị cho mình, tiếp đãi mình giữa soái trướng rách nát này, nói thất lễ vẫn còn là quá nhẹ.


Tự đánh giá tình cảnh ngay lúc đó, Mông Hãn khoanh chân ngồi xuống, sắc mặt âm trầm không nói một lời.
Tử Xuyên Tú phất tay cho hai binh sĩ bán thú nhân ra ngoài soái trướng cười nói: “Tước gia, có gì cần nói xin cứ yên tâm nói”.


Mông Hãn lạnh lùng nói: “Quang Minh Vương, loại thái độ này ngươi thật sự nghĩ có thể nuốt cả Thần tộc rồi sao?”.
“Nuốt cả Ma tộc vương quốc, có làm được hay không bây giờ còn khó nói lắm, nhưng làm cho Mông Cổ tộc diệt vong, ta có năng lực này”.


Mông Hãn mặt biến sắc, trong lời Tử Xuyên Tú mang đậm mùi khiêu khích phi thường, loài người lần này lai giả bát thiện! Nhưng không có lý do nào, rõ ràng nghe tình báo nói mục tiêu chủ yếu của loài người là Tắc Nội Á, vì sao Tử Xuyên Tú đối chính mình lại cường ngạnh như thế?


Hắn thử dò xét: “Quang Minh Vương, mặc dù vương quốc chiến bại, nhưng thực lực vẫn như cũ không thể khinh thị! Loài người nếu bức bách người ta quá đáng, Thần tộc các tộc đoàn kết nhất trí đối địch, các ngươi lại là lao sư viễn chinh, tuyệt không phải đối thủ của chúng ta!”.


“Có phải là đối thủ hay không, đánh xong rồi sẽ biết”. Tử Xuyên Tú dùng roi ngựa tinh xảo chơi đang chơi đùa trên tay, nhịp nhàng đánh vào đầu gối của mình: “Ba... Ba... Ba... Ba...” trong động tác mạn bất kinh tâm lộ ra sự tự tin cường đại, khiến cho Mông Hãn thấy kinh hãi trong lòng.


Hắn đánh giá không ra người trước mắt, hắn là khoa trương thanh thế, hay là mười phần tự tin?


Ngẩng đầu đánh giá Mông Hãn một trận, Tử Xuyên Tú vừa cười vừa nói: “Muốn đoàn kết nhất trí đối phó chúng ta, ngươi trước tiên nên gặp Tạp Đan nói chuyện đi, ngươi mưu hại đại ca nàng ta, tại thời điểm khẩn yếu nhất phản bội Tắc Nội Á tộc, nàng hận muốn moi sạch tim gan ngươi, ngươi xem xem nàng có nguyện ý đoàn kết với ngươi không? Tước gia, ta thành thật nói với ngươi, lần này chúng ta nếu không thể diệt Tắc Nội Á, trong tương lai người thứ nhất bọn họ trả thù chính là ngươi, những lời này ngươi có tin hay không?”.


Bị Tử Xuyên Tú chạm đúng điểm yếu, Mông Hãn nhất thời xuống nước: “Quang Minh Vương, cần gì táo bạo như thế? Chúng ta lúc trước không phải có hiệp nghị sao? Viễn Đông cùng Mông Cổ tộc không xâm phạm lẫn nhau, chẳng lẽ ngươi không thủ tín?”.


“Tước gia, lúc đầu chính là ngươi phá hủy hiệp nghị này trước, theo Tạp Đốn thân vương lại đây đánh chúng ta”.


“Quang Minh Vương, lúc đầu Tạp Đốn thân vương dùng trọng binh ép buộc, ta thân bất do kỷ! Hơn nữa, lúc đầu hiệp nghị chúng ta định ra là Mông Cổ tộc cùng Viễn Đông không xâm phạm lẫn nhau, ta quả thật cũng không có khai chiến với Viễn Đông quân! Ta theo Tạp Đốn thân vương đối Tử Xuyên gia khai chiến, nhưng đối Viễn Đông, ta không hề ***ng đến!”.


Tử Xuyên Tú cười: “Nói như vậy, ta cũng không đi ngược lại hiệp nghị, lúc đầu ta lấy thân phận Viễn Đông Quang Minh Vương cùng ngươi sâm ước, nhưng bây giờ ta đảm nhiệm Tử Xuyên gia Viễn chinh quân tổng chỉ huy, đại biểu Tử Xuyên gia đến chinh thảo Ma tộc vương quốc, cũng không phải Viễn Đông đến chinh thảo Mông Cổ tộc”.


“Quang Minh Vương, ngươi, ngươi như vậy là nói dối! Ta từ chưa từng thấy ngươi vô sỉ như vậy!”.
Bị nhân vật như vậy chỉ trích vô sỉ, Tử Xuyên Tú cũng không biết mình nên khóc hay.


“Tước gia, nếu lần này người đến chỉ để nói mấy câu nhảm nhí này thì bây giờ ngươi có thể trở về rồi, ta còn bộn bề nhiều việc”.


Mông Hãn suy nghĩ một trận, cuối cùng vẫn là quyết định đưa ra chiêu bài cuối: “Quang Minh Vương, chúng ta tính ra cũng là người quen, ta nói thẳng. Nếu Tử Xuyên gia cùng Mông Cổ tộc hợp tác, như vậy đối tất cả mọi người có lợi. Mặc dù Tử Xuyên quân rất cường đại, nhưng đến thổ địa mới lạ của vương quốc tác chiến, cũng không phải chuyện dễ dàng? Các ngươi muốn diệt trừ Tắc Nội Á tộc sao? Chúng ta hội toàn lực hiệp trợ, nhưng các ngươi phải cam đoan nỗ lực của Mông Cổ tộc phải có hồi báo mới được”.


“Hồi báo của người, chính là làm cho Mông Hãn tộc trở thành tân hoàng kim tộc sao?”.


Mông Hãn cũng không phủ nhận: “Khí hậu cùng địa lý vương quốc đối với loài người mà nói là vô cùng ác liệt, các ngươi không có khả năng trú lưu lâu dài ở đây, điểm ấy ngươi ta cùng rõ. Đưa một bộ tộc cùng Từ Xuyên gia bảo trì hữu hảo lên ngôi vị hoàng đế đối tất cả mọi người đều là có lợi”.


“Ngươi nói không sai, giúp đỡ hữu hảo bộ tộc thống trị phiến thổ địa này, đây cũng là quốc sách của Tử Xuyên gia ta tại khu cực đông, nhưng mấu chốt là lựa chọn người nào?”.


“Đại nhân, cùng Mông Cổ tộc chúng ta hợp tác, đây là tốt nhất lựa chọn!”. Cơ hội du thuyết rốt cục đã tới rồi, Mông Hãn hưng phấn vẻ mặt sáng lên: “Tắc Nội Á tộc đã suy sụp, Mông Cổ tộc chính là bộ tộc cường đại nhất vương quốc! Chúng ta hai nhà liên thủ, những bộ tộc khác tuyệt không dám phản kháng, chúng ta cùng chia đôi phiến thổ địa rộng lớn này của vương quốc!”.


Nhìn Mông Hãn, Tử Xuyên Tú mỉm cười lắc đầu, không nói lời nào.


“Đại nhân, chẳng lẽ ngài không tin? Nếu xếp hạng thực lực của các bộ tộc trong vương quốc, Tắc Nội Á tộc đệ nhất, điều này không thể phủ nhận, tiếp theo chính là Mông Cổ chúng tôi rồi! Mông Hãn tộc sĩ tốt chúng tôi kiêu dũng, hơn nữa kị binh của chúng tôi càng cường hãn. Đương nhiên, mặc dù Ca Ngang tộc cùng Á Côn tộc luôn khoe khoang mình là vương quốc đệ nhị đại bộ phận tộc, nhưng đại nhân ngài ngàn vạn lần không nên tin hắn. Ca Ngang tộc có cái gì? Bọn họ không phải chỉ được cái người nhiều thôi sao? Quân đội bọn họ đều là phường cá tôm, chỉ cần một kích là xong. Còn Á Côn tộc, bọn họ tốt chỗ nào chứ, quân đội lỏng lẻo...”.


Tử Xuyên Tú cắt lời Mông Hãn: “Ta trước giờ không nghi ngờ Mông Cổ tộc kị binh cường hãn, nhưng ta hoài nghi lòng tin với các ngươi. Tước gia, trở thành minh hữu của các ngươi thật sự là chuyện rất nguy hiểm, cùng với lựa chọn Mông Cổ tộc, gia tộc Thống đoàn sở kỳ thực đã có khuynh hướng lựa chọn Ca Ngang tộc làm vương quốc thống trị bộ tộc”.


“Ca Đạt Hãn... tên ngụy quân tử đó?”. Mông Hãn đột nhiên giận dữ: “Hắn cũng xứng làm Ma Thần Hoàng sao?”.


“Xứng hay không xứng, là do Tử Xuyên gia chúng ta định đoạt. Gia tộc cho rằng, trong số các Ma tộc bộ tộc, Ca Ngang tộc được xem là ôn hòa, Ca Đạt Hãn dã tâm cũng không quá lớn, hơn nữa hắn cũng có chữ tín tốt đẹp, giúp hắn làm tân Ma Thần Hoàng, gia tộc rất yên tâm”.


“Quang Minh Vương, Ca Ngang tộc là phế vật, bọn họ lực chiến đấu rất kém cỏi, căn bản vô vọng chiến thắng trong chiến tranh hoàng quyền! Cho dù đạt được ngôi vị hoàng đế, bọn họ cũng không có biện pháp bảo trụ”.


“Chuyện này Tước gia ngươi không cần quan tâm, Tử Xuyên gia nếu lựa chọn Ca Ngang tộc, như vậy kiếm mục của Tử Xuyên gia hiển nhiên giúp bọn hắn thuyết phục được đối thủ cạnh tranh”.


Mông Hãn rùng mình, trong lời Tử Xuyên Tú lộ ra sát khí dày đặc. Đây là uy hϊế͙p͙, càng là cảnh cáo, Mông Cổ tộc có thể trợ giúp Tử Xuyên gia, Ca Ngang tộc đồng thời cũng có thể làm thế, một khi Tử Xuyên gia cùng Ca Ngang tộc trở thành đồng minh, như vậy kể cả Mông Cổ tộc lẫn các bộ tộc khác đều gặp phải diệt đỉnh tai ương, Ca Ngang tộc sẽ không tha cho bộ tộc cấu thành uy hϊế͙p͙ chính quyền tương lai của mình, bọn họ sẽ mượn loài người xâm lấn lần này, đối với bộ tộc khác tiến hành tàn khốc trấn áp, mượn đao kiếm loài người dẹp yên đồng liêu ngày xưa.


“Quang Minh Vương, cùng Ca Ngang tộc kết thành đồng minh, đây là quốc sách do Tử Xuyên gia quyết định sao?”. Đại nạn trước mắt Mông Hãn ngược lại khôi phục trấn định, đổi lại giọng hèn mọn, bỉ ổi lấy lòng, hắn thanh âm thong thả mà hữu lực, ánh mắt trấn tĩnh nhìn kỹ Tử Xuyên Tú.


Tử Xuyên Tú âm thầm than thở, trong loạn thế, nhân vật có thể dựa vào thực lực của chính mình trở thành trưởng bộ tộc, quả nhiên không đơn giản. Tạp Đốn, kẻ ngu ngốc như vậy chỉ là hiếm thấy, Ma tộc hoàng tộc tố chất quả thật có chỗ hơn người, chỉ cần nhìn khí thế lúc này của Mông Hãn, hắn chỉ biết mới vừa rồi đối phương biểu hiện ra vẻ chật vật thống thống chỉ là ngụy trang.


“Tước gia, đây là suy nghĩ của gia tộc thống lĩnh, quả thật có thể đại biểu chính sách của Tử Xuyên gia đối Ma tộc vương quốc”.
“Có thể sửa đổi được không?”.
“Không phải không có khả năng sửa đổi, nhưng phải có lý do sung túc phi thường”.


“Tỷ như có bộ tộc biểu hiện ra thành ý lớn hơn so với Ca Ngang tộc nữa, Quang Minh Vương đại nhân ngài có thể suy xét một chút không?”.


“Theo trước mắt mà nói, Ca Ngang tộc đã biểu hiện ra thành ý rất lớn, hắn nguyện ý phái quân đội hành động thám báo cho quân ta, nguyện trở thành đại quân tiên phong cho ta, nguyện cung cấp lương thảo cho quân đội ta đến móc cạn kiệt, nguyện ý giao viện binh từ bộ tộc cho ta, cung cấp tráng đinh phục vụ cho quân ta. Tóm lại, cung cấp cho ta quân hết mọi khả năng để tiến quân”.


Mông Hãn chau mày, mi tâm xoay thành chữ ‘xuyên’: “Ca Ngang tộc có thể làm được, Mông Cổ tộc cũng có thể làm được, hơn nữa còn có thể làm được nhiều hơn tốt hơn”.
“Tước gia, nếu chỉ có loại điều kiện này, không đủ để làm cho gia tộc thay đổi quyết.


“Chúng tôi có thể giao ra con tin, ta có hai con trai cùng ba cháu trai, ta có thể cho bọn họ đi theo Tử Xuyên quân cùng nhau hành động”.
“Không đủ”.
“Quân đội Mông Cổ tộc nguyện tiếp nhận Tử Xuyên quân chỉ huy, cùng Tử Xuyên quân cùng nhau hành động”.


“Không đủ, Tước gia, nói thẳng, ý tốt của ngươi chúng ta rất cảm động, nhưng nhớ tới lần trước cùng người đồng hành Tạp Đốn Điện hạ, chúng ta cảm giác được, cùng Tước gia liên minh thật sự rất nguy hiểm, tốt hơn hết nên làm địch nhân của ngươi thì an toàn hơn”.


Mông Hãn phẫn nộ đứng dậy muốn bỏ đi, Tử Xuyên Tú ngồi dưới đất mỉm cười nhìn hắn, nhìn Mông Hãn động tác càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại ở màn của bên soái trướng. Hắn đứng đó một hồi lâu, cuối cùng, như đã hạ quyết tâm trọng đại, Mông Hãn mạnh mẽ xoay người lại: “Quang Minh vương, Mông Cổ tộc nguyện ý cùng nhân loại chia xẻ thánh địa của bộ lạc, này là điểm mấu chốt cuối cùng của chúng tôi rồi, nếu ngươi còn không có thể đáp ứng, như vậy không có biện pháp nào nữa!”.


“Thánh địa?”. Nghe thấy chữ này Tử Xuyên Tú liền nghĩ đến thánh miếu của tỉnh Viễn Đông Vân, nghĩ tới đống đổ nát nhìn không ra gì được bán thú nhân tôn sùng là trân bảo, còn có vài quyển sách căn bản không ai có thể xem hiểu được, những phế phẩm đoạt được ở Đế Đô chưa chắc có thể bán được với giá một đồng, nghĩ đến mấy thứ này cư nhiên được các bán thú nhân sùng bái hơn một ngàn năm, còn làm hại chính mình cùng chiến hữu hy sinh chảy máu bảo vệ, Tử Xuyên Tú lúc ấy hạ quyết tâm, đời này tuyệt không quan hệ đến những gì liên quan đến chữ “thánh”.


Bây giờ, Mông Hãn cư nhiên trả lại cho hắn một cái “Thánh địa”!
Tử Xuyên Tú liền từ chối ngay: “Mông Cổ tộc thánh địa? Nơi đó có vật gì vậy, thánh vật hay là thánh thư? Ách, đại cơ mật trọng yếu như vậy, không cần nói với ta, cảm ơn, các ngươi cứ giữ lại dùng đi, không cần chia cho ta”.


Mông Hãn nghiêm túc nói: “Quang Minh Vương, ngươi không nên tưởng tượng chúng tôi là loài người dã man khát máu, cho rằng thánh địa cũng chỉ có vài đầu người chết trơ xương hoặc là những chén bát nát vụn vân vân, sau đó lừa được một đám kẻ ngu dập đầu quỳ lạy? Ngươi đừng quên, ta thụ hưởng nền giáo dục cao cấp của loài người, nếu như không có giá trị gì, ta sẽ không lấy ra trao đổi với ngươi”.


“Ách, xin lỗi”. Tử Xuyên Tú xấu hổ sờ sờ đầu: “Như vậy, bộ tộc thánh địa các ngươi trong đó có gì vậy?”.


Mông Hãn lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Những thứ đó rốt cuộc là cái gì, ta cũng không có cách phán đoán, nhưng trong bộ tộc tương truyền rằng, nếu có người nắm giữ được bí mật trong thánh địa, hắn sẽ trở thành thiên hạ vô địch!”.


Tử Xuyên Tú bĩu môi: “Vô địch thiên hạ? Tước gia, dù sao cũng là truyền thuyết, ta lại biết có một người thật sự là thiên hạ vô địch, hắn cả đời chưa từng bị bại, đáng tiếc, hắn cuối cùng vẫn là tự vẫn chết tại ngoại ô Ba Đan. Tước gia, ngài đương nhiên cũng biết tên của hắn ba, thiên hạ vô địch, cũng không thể cam đoan được gì”.


“Ngài muốn nói Tạp Đặc bệ hạ?”, Mông Hãn cảm thán nói: “Lúc ngài tại thế thì không cảm giác được, nhưng sau khi ngài đã chết, mọi người mới phát hiện ngài rất giỏi, có ngài tại thượng, vương quốc dũng mãnh như sư, cường thịnh như mây, một hoàng đế như Tạp Đắc bệ hạ, trên lịch sử chưa từng, tương lai chưa chắc sẽ có được”.


Tử Xuyên Tú chú ý tới, Mông Hãn dùng kính từ xưng hô với Tạp Đặc, ngữ khí hết sức tôn kính, hắn nhướng lông mày lên: “Tước gia, ta còn tưởng rằng ngươi rất hận Tạp Đặc? Hắn là địch nhân của ngươi mà!”.


“Ta quả thật rất hận Tạp Đặc, ngài cũng chính là địch nhân của Mông Cổ tộc chúng ta, nhưng...”. Mông Hãn suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: “Ngài là một địch nhân đáng tôn kính, đại nhân, thánh địa ẩn chứa huyền bí bác đại tinh thâm, ta tổn hao hai mươi năm trời để nghiên cứu, đến nay đoạt được bất quá chỉ là một ít bề ngoài, nhưng cũng đủ để thế gian kinh hãi, lấy ngôi vị hoàng đế ra đổi lấy thứ này, ngươi tuyệt sẽ không hối hận!”.


Mông Hãn được bọn lính dẫn đi nghỉ ngơi rồi, Tử Xuyên Tú không có tiếp tục tham gia hội nghị quân vụ nữa, mà ngồi tại chỗ trầm tư.