Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 206: Mở Màn Quyết Chiến

Ngay khi Vân Thiển Tuyết và Tạp Lan liên thủ phục kích quân sư Hắc Sa thì gần như cùng lúc đó ở đại bản doanh Đạt Khắc, Ma Thần Hoàng nhận được tin thành Ba Đan bị Tử Xuyên Tú đánh chiếm.Trong vòng một ngày, hơn năm ngàn quân Ma tộc đồn trú đã bị binh lính Bán thú nhân đánh bại, thậm chí Ma Thần Hoàng không cả kịp gửi tăng viện. Điều này chứng mình quân đội Tử Xuyên Tú có lực chiến đấu rất mạnh.Thành Ba Đan ở ngay thành Đạt Khắc, nay thành Ba Đan bị quân đội loài người đánh chiếm, mối liên lạc giữa Ma Thần Hoàng và quân đội trấn thủ quan ải Ngõa Luân đã bị cắt đứt. Mặc dù không cam lòng rút quân khỏi chiến tuyến Đế Đô, nhưng Mã Tam Tiêu thực sự không thể bỏ mặc chuyện này.Màn đêm buông xuống, tiếng kèn lệnh ô ô vang lên, Ma Thần Hoàng thăng trướng điểm tướng, trong trướng chủ soái với Ma Thần Hoàng làm trung tâm, hai hàng tướng lĩnh xếp hàng trang nghiêm, khôi giáp và đao kiếm phản xạ ánh đuốc, các vị tướng quân đứng sừng sững không một tiếng động, gió thu thổi cây đại kỳ bay vù vù, sát khi bốc lên ngút trời.Tất cả các quân đoàn trưởng ở Đạt Khắc đã tụ tập đông đủ, các quân đoàn trưởng xếp thành hai hàng, uy nghiêm như rừng.Công tước Lôi Ấu, lữ đoàn trưởng lữ đoàn cận vệ vương quốc đứng thứ nhất, y chính là hộ vệ trung thành và tận tâm nhất vào lúc này của Ma Thần Hoàng.Bên dưới y là Vân Thiển Tuyết, quân đoàn quân Vũ Lâm thứ hai của vương quốc. Binh lính của y chính là gồm toàn bộ con cháu quý tộc Tắc Nội Á hình thành nên quân đoàn thân vệQuân đoàn thứ ba của vương quốc vốn là quân đoàn tinh nhuệ nhất của vương quốc Ma tộc, trong vương quốc Ma tộc, thậm chí là cả đại lục đều có dấu ấn chiến công hiển hách của quân đoàn này. Nhưng thật đáng tiếc, lần trước Diệp Nhĩ Mã liều lĩnh khinh địch nên bị Lưu Phong Sương bao vây đánh tan, toàn bộ quân đoàn bách chiến bách thắng của Ma tộc bị loài người đánh tan dưới chân thành Đan Nhã. Khi Diệp Nhĩ Mã trốn về tới Đạt Khắc, bên cạnh ông ta chỉ còn mười sáu kị binh.Một quân đoàn có lịch sử huy hoàng, lâu đời của vương quốc Ma tộc đã diệt vong như thế đó.Ma Thần Hoàng cực kỳ tức giận, nhưng chỉ vì kiêng kỵ lão tướng Ma tộc có nhiều chiến công và danh tiếng, nên Thần Hoàng bệ hạ mới kìm nén cơn xúc động sai người lôi Diệp Nhĩ Mã ra ngoài cho chó ăn.Sau khi suy nghĩ, không muốn để mất đi quân đoàn đầy chiến công này, trong tình cảnh quẫn bách, Ma Thần Hoàng rút binh lực ở các đội dự bị, thương bệnh binh, ở các quân đoàn khác, thành lập lại quân đoàn thứ ba, tổng binh lực của quân đoàn này chưa tới năm vạn người, hai mươi mốt đoàn.Quân đoàn thứ năm, của vương quốc, quân đoàn tây nam của Lăng Bộ Hư.Quân đoàn thứ mười một, quân đoàn của Công tước Bùi Mã.Quân đoàn thứ mười lăm, Công tước Lôi Báo.Quân đoàn mười sáu của vương quốc, quân đoàn trưởng Công tước Mã Duy.Ma Thần Hoàng trầm ngâm không nói gì, khi nhìn các tướng lĩnh bên dưới, trong mắt ông ta hiện lên sự bi thương đau đớn.So với nghi thức xuất chinh nửa năm trước ở Ma Thần Bảo, số lượng quân đoàn trưởng ít nhiều đã vơi đi, các tướng lĩnh vì chinh chiến bốn phương cũng giảm đi một nửa, trong các tướng lĩnh ở đây, ngoại trừ Lôi Báo và Mã Duy còn đều là người Tắc Nội Á.Lấy Đạt Khắc làm trung tâm, trong phạm vi mấy trăm km vuông, toàn bộ là các chiến sĩ Tắc Nội Á trong khi đó bao vây xung quanh đội quân Ma tộc này chính là vòng vây loài người bao la như đại dương.“Các tướng quân, trẫm có một tin xấu nói cho các ngươi, Thành Ba Đan đã thất thủ, chúng ta đã bị loài người bao vây, các ngươi có sợ không?”.Nghe tin dữ đó, các quân đoàn trưởng vẫn rất bình tĩnh, tất cả đồng thanh hô to: “Khởi bẩm Bệ hạ, chúng thần không sợ”.Diệp Nhĩ Mã bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, loài người tới đây sao? Tốt thôi, hãy để chúng tới, đám trẻ ranh chỉ biết trốn sau tường thành rất khó đối phó, nhưng khi đã xuất hiện trên mặt đất trống, các chiến sĩ Thần tộc quen đánh dã chiến của chúng ta có thể lấy một địch mười, đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi”.Ma Thần Hoàng mỉm cười vẻ thỏa mãn khi thấy các tướng quân của mình vẫn giữ được vẻ bình tĩnh khi rơi vào thế cùng đường mạt lộ: “Phải có khí phách như vậy mới là tướng quân của trẫm, trẫm quyết định, toàn quân quay lại đánh quân Tư Đặc Lâm, mở đường lui cho đại quân chúng ta”.“Bệ hạ anh minh, mặc dù thế địch hung hăng nhưng đại quân của Tư Đặc Lâm phần lớn chỉ là tân binh, cộng với đám man di Viễn Đông, chúng chỉ là đám quân ô hợp mà thôi. Chúng ta có lữ đoàn quân cận vệ, có quân đoàn quân Vũ Lâm, có các dũng sĩ Tắc Nội Á trung thành kiêu dũng. Điều quan trọng hơn chúng ta có Bệ hạ người anh minh thần dũng chỉ huy, tiêu diệt đám quân ô hợp này dễ như trở bàn tay”.Đột nhiên Diệp Nhĩ Mã quay người, ông ta lớn tiếng nói: “Quân ta nhất định bắt sống Tư Đặc Lâm, bắt sống Tử Xuyên Tú. Hoàng thượng vạn tuế”.Các tướng quân đồng loạt hô lên: “Bắt sống Tư Đặc Lâm, bắt sống Tử Xuyên Tú. Hoàng thượng vạn tuế”.Bên ngoài doanh trướng truyền tới tiếng hô vang lên tận không trung, đó là tiếng hô điên cuồng của ba quân tướng sĩ hòa theo: “Bắt sống Tư Đặc Lâm, bắt sống Tử Xuyên Tú. Hoàng thượng vạn tuế”.Đêm đó, quân đội Ma tộc đóng xung quanh thành Đạt Khắc bắt đầu hành động, căn cứ vào nghiên cứu của các nhà sử học sau này, vào ngày hai mươi bảy tháng mười năm bảy trăm tám mươi tư, Ma Thần Hoàng đích thân dẫn quân quyết chiến, đây chính là trận chiến lớn nhất trong cuộc chiến tranh vệ thánh chống quân Ma tộc.Lúc đó dưới trướng Ma Thần Hoàng có bảy quân đoàn, trong đó quân đội Tắc Nội Á có năm quân đoàn, một quân đoàn mười lăm là không phải của người Tắc Nội Á và cả quân đoàn phản quân của Mã Duy.Tổng chỉ huy liên quân loài người Tư Đặc Lâm dự đoán là tổng binh lực quân đội Ma tộc từ ba mươi lăm vạn tới bốn mươi vạn quan, dự đoán này của Tư Đặc Lâm chỉ đúng với riêng quân đội của gia tộc Tắc Nội Á, nhưng Tư Đặc Lâm đã quên mất một yếu tố rất quan trọng, ngoại trừ Mông tộc, Ca Ngang và Á Côn ba tộc lớn này ra thì Ma tộc còn rất nhiều những bộ tộc nhỏ.Các chiến sĩ của các bộ tộc nhỏ này cũng đi theo quân chủ lực của Ma Thần Hoàng, chúng hình thành một quân đoàn do Công tước Lôi Báo chỉ huy, quân đoàn thứ mười lăm của Ma tộc. Quân đoàn này dù có lực chiến đấu không cao nhưng quân số thì khổng lồ, toàn quân đoàn có tới hai mươi vạn binh lính... Hơn nữa cùng với quân đoàn phản quân của loài người do Mã Duy chỉ huy đã khiến cho tổng binh lực quân đội Ma tộc lên tới con số sáu mươi ba vạn người.Đây chính là một con số kinh người. Binh mã Ma tộc rất nhiều, thậm chí còn vượt qua số lượng liên quân của Tư Đặc Lâm và Tử Xuyên Tú.Đương nhiên loài người cũng có ưu thế của mình, Tư Đặc Lâm và Tử Xuyên Tú có thể chuyên tâm chống địch, dốc toàn lực đánh một trận, trong khi đó quân Ma tộc không có ưu thế trong phương diện này, chúng còn bận tậm tới sau lưng của mình. Quân đoàn Đế Đô của Tử Xuyên Trữ và quân đoàn tây bắc của Lưu Phong Sương đang nhìn chằm chằm vào hậu quân của Ma Thần Hoàng. Ma Thần Hoàng không thể không chia binh trấn thủ Đạt Khắc để tránh hai đầu thọ địch.Quân đoàn mười lăm của Công tước Lôi Báo được chỉ định ở lại trấn thủ Đạt Khắc, gã phụ trách con đường lui cho đại quân Ma tộc, phòng ngự chống lại sự tấn công của quân đội Đế Đô.Mã Duy chỉ huy quân đoàn mười sáu đi theo đại quân Ma tộc, chịu trách nhiệm bảo vệ con đường vận chuyển lương thực và đồ quân nhu của đại quân Ma tộc. Vì lần này đại quân Ma tộc quyết đấu với chủ lực của nhà Tử Xuyên, rất khó có thể tin tưởng phản quân loài người có thể dốc hết lực chiến đấu của mình, chính vì thế Ma Thần Hoàng không để quân đoàn mười sáu ở tuyến đầu, ông ta sợ rằng khi nhìn thấy lá cờ tổ quốc, phản quân sẽ dao động, làm rối loạn thế trận của đại quân.Mặt khác, vì thành Ba Đan bị đánh chiếm, con đường vận chuyển lương thảo từ hậu phương Ma tộc đã bị cắt đứt, lương thảo tích trữ xung quanh thành Đạt Khắc không đủ cho mấy chục vạn quân Ma tộc tiến hành chiến tranh trường kỳ, Ma Thần Hoàng không thể để đại quân ngồi ăn sạch sẽ tới cái dây lưng của mình trước khi quyết chiến với quân đội của Tư Đặc Lâm.“Ô ô ô ô ô” Giữa buổi trưa, hiệu kèn lệnh kéo dài vang lên khắp thành Ba Đan. Binh lính đang ngủ trong quân trướng đều bị dựng dậy, Tư Đặc Lâm vội vàng đội mũ lên đầu nói: “Ta ra ngoài xem một chút”.Khi nghe hiệu kèn lệnh vang lên, mọi người trong trướng đều có vẻ căng thẳng khẩn trương kỳ lạ.Ngay trong lúc đó Tư Đặc Lâm ào vào trong trướng như một cơn gió, hắn hô to: “Các tướng quân hãy quay về với bộ đội của mình”.“Quân Ma tộc tới phải không?”.“Đúng vậy!”. Trên mặt Tư Đặc Lâm là ánh mắt trang nghiêm mà kích động: “Quân trinh sát báo cáo, chủ lực quân Ma tộc đã tới, đại quân... đại quân đông chưa từng có”.“Tốt lắm!” Tử Xuyên Tú gật đầu, không một ai hiểu câu nói ‘tốt lắm’ của Tử Xuyên Tú có ý nghĩ gì đó. Ánh mắt Tử Xuyên Tú bình tĩnh nhưng cánh tay run lên của hắn đã bóc trần tâm trạng kích động của hắn.Người nào đó vén mành trướng lên, ánh nắng dìu dịu đầu mùa đông ùa vào trong trướng, hai vị thống lĩnh đứng sóng vai nhau trước trướng, không ai lên tiếng, cùng căng mắt nhìn bình nguyên phía đông. Lúc này ở nơi đó hoàn toàn trống vắng, hoàn toàn không nhìn thấy điều gì.Binh mã trong đại doanh vô cùng hỗn loạn, hiệu kèn lệnh ô ô ô vang lên khắp nơi, các binh lính khẩn trương tập hợp đội ngũ. Âm thanh của bộ, ky binh đan xen vào nhau, tiếng bước chân hỗn loạn, binh lính với tâm trạng căng thẳng và kinh hãi khi sắp lâm trận từ trong đại doanh tiến về trận địa của mình.Cho dù việc này nằm trong dự kiến và chuẩn bị từ lâu, thế nhưng khi cuộc chiến tới, mọi người vẫn có một cảm giác bối rối khó nói nên lời.“Chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng khách cũng tới. Không biết Ma Thần Hoàng bệ hạ cao quý có hài lòng với bữa tiệc chúng ta chuẩn bị không nhỉ?”.“Hắn sẽ hài lòng, nhất định sẽ hài lòng một cách không ngờ, hắn không thể rời khỏi nơi này nữa”. Thống lĩnh Tư Đặc Lâm nói.Khi mặt trời xuống núi, Tư Đặc Lâm cố gắng vẫy tay như muốn gửi một lá chiến thư tới quân thù vẫn còn bên ngoài chiến tuyến không nhìn thấy: “Thánh chiến vệ quốc, hãy đánh một trận ở đây”.


Ngày ba mươi tháng mười năm bảy trăm tám mươi tư, Ma Thần Hoàng chỉ huy chủ lực vương quốc Ma tộc tiến đến ngoại ô thành Ba Đan, đóng quân cách thành Ba Đan của quân đoàn Tử Xuyên Tú và quân đoàn Tư Đặc Lâm bốn mươi dặm.Nơi Ma Thần Hoàng bệ hạ trú quân là một khu đất trống không tên, đời sau gọi là “ngọn núi Ma vương”. Khu đất này được coi là trung quân, sáu quân đoàn Ma tộc khác đóng quân xung quanh bảo vệ Thần Hoàng bệ hạ.Cho dù cực kỳ cuồng ngạo, nhưng Ma Thần Hoàng bệ hạ và các đại thần dưới trướng cũng hiểu rất rõ ràng rằng cuộc đại chiến quyết định tính sống còn của cuộc chiến tranh sắp diễn ra.Trước khi cuộc chiến với quân đoàn Tư Đặc Lâm chính thức diễn ra, Vân Thiển Tuyết, quân đoàn trưởng quân đoàn Vũ lâm đề nghị để đại quân nghỉ ngơi một đêm, khôi phục lại sức lực hao tổn trên đường hành quân, tới khi bình minh bắt đầu tấn công trận tuyến của quân đội loài người.Ma Thần Hoàng Tạp Đặc đồng ý với đề nghị này, chính vì thế trong khi quân đội loài người ở phía đối diện đang đón đợi sẵn thì đêm ba mươi tháng mười đã trôi qua trong yên bình.Trước khi khai chiến cũng cần phải giới thiệu qua tầng lớp chỉ huy cao cấp của hai bên, về quân đội loài người: Tổng chỉ huy là Tư Đặc Lâm của quân đoàn đông nam, phó tổng chỉ huy là Tử Xuyên Tú, thống lĩnh quân Viễn Đông và phó thống lĩnh quân đông nam Văn Hà.Vì vấn đề “tấn công trước” hay “tấn công sau” trong quân đội loài người đã xảy ra tranh luận kịch liệt, cuối cùng Tư Đặc Lâm cho rằng vì khi đánh dã chiến quân đội loài người hoàn toàn thua kém quân đội Ma tộc, nên cuộc chiến lần này phương thức tác chiến chủ yếu của quân đội loài người chính là phòng ngự phản công.Để nghênh đón quân đội Ma tộc tấn công, quân đội loài người dùng thành Ba Đan làm trung tâm, hai bên cánh hình thành một thế trận gần mười dặm.Tư Đặc Lâm tự mình tọa trấn doanh quân trấn thủ thành Ba Đan, trong khi đó Tử Xuyên Tú chỉ huy quân Viễn Đông bảo vệ cánh trái của đại quân, tướng quân Văn Hà chỉ huy sư đoàn mười bốn quân đông nam bảo vệ cánh phải đại quân, Văn Hà còn nhận nhiệm vụ phản công chiến lược.Cũng vì tính tới sự kiêu ngạo của quân đội Ma tộc, cũng vì trận chiến khổng lồ của quân đội hai bên, lần này chính là một sự khảo nghiệm đối với sĩ quan chỉ huy của liên quân. Tư Đặc Lâm và Tử Xuyên Tú dự tính rằng: chiến thuật thông dụng, đơn giản nhất của quân đội Ma tộc chính là dùng chủ lực đột phá trung tâm phòng thủ của quân đội loài người, chính vì vậy quân đội loài người đã tập kết binh lực dày đặc ở trung tâm, bốn mươi mốt sư đoàn bộ binh, binh lực hùng hậu.Đối với quân đội Ma tộc, tổng chỉ huy đương nhiên chính là Ma Thần Hoàng, tổng tham mưu trưởng chính là Hoàng tử thứ hai trong Hoàng tộc, Điện hạ Tạp Lan.Vị trí này vốn của quân sư Hắc Sa, nhưng vì quân sư chậm chạp chưa quay về, chiến tranh gấp rút như cứu hỏa không thể chờ đợi, nên quân đội Ma tộc không thể làm gì khác chính là để Hoàng tử Tạp Lan, người xếp thứ hai trong quân ngồi vào vị trí quan trọng này.Tiếng tăm của vị hoàng tử không học vấn, không nghề nghiệp này đã truyền xa, trong quân đội Ma tộc cho dù là một tên nấu bếp cũng biết. Nếu như thực sự dựa vào con người này mà định chiến lược tác chiến, quân đội Ma tộc tóm lại không cần chờ quân đội Tư Đặc Lâm đối diện ra tay, tốt nhất là toàn bộ thắt cổ tự tử cho xong.Cũng may, tất cả người Ma tộc không ôm kỳ vọng quá lớn vào Tạp Lan, người các tướng sĩ quân đội Ma tộc mong chờ chính là thủ hạ tâm phúc của y, đại tướng Vân Thiển Tuyết, quân đoàn trưởng Vũ Lâm. Vị tướng quân Vũ Lâm này có nhiều kinh nghiệm chinh chiến, có phong cách ngày một bình tĩnh của một đại tướng, có tầm nhìn xa trông rộng khiến người khác có thể yên tâm.Sáng sớm ngày ba mươi mốt tháng mười, quân đội Ma tộc bắt đầu nhổ trại di chuyển, bốn mươi vạn quân cùng di chuyển, người chưa từng nhìn thấy tình hình khi đó sẽ không thể tưởng tượng được tình hình như thế nào.Dọc theo dịch đạo (đường chuyển thư tín , đường chuyển công văn thư tín thời xưa, dọc hai bên đường có xây dựng những trạm dịch), quân đội Ma tộc chia thành nhiều hướng tiến tới thành Ba Đan. Nếu như nhìn từ trên không, quân đội Ma tộc đông nghịt làm thành một dòng chảy giống như dòng Giang Hà chậm chạp như không di chuyển tản ra khắp các con đường, cánh đồng, bình nguyên, bãi cỏ, nơi hoang dã, thôn trang.Màu xanh biếc của rừng cây, màu vàng của hoang mạc, màu nâu của đất đai, màu vàng óng ả của ruộng đồng và bãi cỏ nhưng lúc này toàn bộ đã bị bao bọc bởi màu đen của quân đội Ma tộc, trong đất trời dường như chỉ còn có một màu duy nhất, đó chính là màu đen của quân phục lính Ma tộc.Trên cơn hồng thủy này chính là ánh sáng phản quang của kim loại, đao kiếm của quân đội Ma tộc dựng thẳng lên trời dày đặc như rừng, ánh sáng lập lòe chói lóa trong không trung.Lúc này cục diện giống như hai con bạch tuộc khổng lồ đang vật lộn tiến lên trước, những xúc tu đài của chúng bắt đầu vươn ra. Cho dù chủ lực quân đội loài người và quân đội Ma tộc chưa giao chiến với nhau nhưng cuộc chiến đã bắt đầu.Trên con đường tiến quân của mình, quân đội Ma tộc phái ra nhiều đội thám báo và trinh sát dò đường, thám thính binh lực và sự bố trí binh lực của quân đội loài người. Cũng như thế, Tư Đặc Lâm phái ra rất nhiều đội tuần tra tiến hành ngăn cản thám báo quân Ma tộc xâm nhập.Trong một dải đất trống và rừng rậm ngăn cách quân đội hai bên chính là chiến trường đang giao tranh dữ dội của thám báo hai bên.Ngươi đuổi ta chạy, diễn ra nhanh như điện chớp, xu thế thắng bại đã ngay lập tức chuyển biến rất rõ ràng. Binh lính Bán thú nhân và chiến sĩ loài người đang cùng nhau truy kích thám báo quân Ma tộc đang ngoan cố chống lại, đột nhiên trong tích tắc đó, quân thám báo Ma tộc được tăng viện thêm một đại đội. Lúc này lính Bán thú nhân và loài người lại chuyển sang tình thế bỏ chạy trối chết, quân thám báo Ma tộc không ngừng đuổi theo chém giết cho tới khi quân đội loài người được tăng viện quay lại chém giết. Chỉ trong vòng một ngày, trận chiến quy mô nhỏ này đã diễn ra cả trăm lần. Ngay khi cuộc đại chiến chưa diễn ra, mấy trăm dũng sĩ đã máu nhuộm sa trường.Vào ngày ba mươi mốt này có lẽ ông trời cũng cảm nhận được luồng sát khí ở nhân gian đang bốc lên tận trời xanh nên khí hậu ngày hôm đó biến đổi thất thường.Buổi sáng mặt trời lên cao, thời tiết rất đẹp, nhưng tới giữa trưa trên bầu trời đột nhiên xuất hiện rất nhiều mây đen, trên bình nguyên thi thoảng vang lên tiếng sấm long trời lở đất, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh.Vào giữa trưa, ban đầu trời đổ cơn mưa nhỏ, tiếp theo đó bắt đầu chuyển thành mưa đá, cuối buổi chiều thì đã biến thành mưa tuyết.Trong khi sấm chớp trên trời liên tục không dứt, quân đội hai bên đều có binh lính bị sét đánh, một tia chớp đánh gãy cột cờ chủ doanh quân đông nam.Binh lính liên quân loài người đều xôn xao khi thấy cây chủ cờ bị đánh gãy, trận quyết chiến sắp tới, soái kỳ bị thiên lôi đánh gãy, đây chính là điềm bất lợi báo trước. Các phụ tá trợn mắt há hốc mồm, không một ai dám lên tiếng.Thời tiết bất thường không chỉ gây bất lợi cho bên quân đội loài người, bởi vì mưa gió sấm chớp không ngừng đã gây ảnh hưởng tới việc hành quân của quân đội Ma tộc. Ma Thần Hoàng đã hạ lệnh cắm trại tại chỗ.Cho tới tận hoàng hôn, gió bắc thổi mạnh mới xua tan mây đen, làm lộ ra ánh nắng yếu ớt trời chiều trên bình nguyên, hàng nghìn hàng vạn đống lửa xuất hiện trong quân doanh Ma tộc. Lúc này binh lính bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.Lúc này quân đội Ma tộc chỉ còn cách thành Đan Nhã khoảng hai mươi dặm đường, quân đội hai bên ở tuyến đầu đã có thể nhìn thấy bóng dáng đen đen của nhau.Ngày thứ ba cũng chính là ngày mùng một tháng mười một năm bảy trăm tám mươi tư. Ngay từ sáng sớm, thống lĩnh Tư Đặc Lâm đứng trên lâu thành Ba Đan nhìn về chân trời phía đông xa xa, nhìn cơn thủy triều đen mờ mờ trong ánh hừng đông, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cuối cùng cũng bắt đầu rồi”.Khi mặt trời lên cao, các quân đoàn Ma tộc triển khai đội hình hình chữ nhất, đội hình tản binh tiến nhanh lên trước, trong khu vực tầm mắt có thể nhìn thấy tính từ đường chân trời, khắp bình nguyên là các loại đóa hoa muôn tía nghìn hồng. Không một ai có thể đếm được những lá cờ của những đạo quân Ma tộc đang tản ra khắp các nơi trên bình nguyên.Lúc này cả mặt đất trông giống như một vườn hoa nở đầy hoa, những đóa hoa đó chính là cờ xí, người ngựa, binh mã Ma tộc hình thành nên một đại dương sóng dữ. Đao, thương, kiếm, kích chính là những cơn sóng hoa trên đại dương đó.Cho dù thế trận quân Ma tộc đã triển khai rộng tới mười dặm, nhưng không một ai có thể nhìn thấy điểm cuối trận thế quân Ma tộc. Chiều dài đội hình quân Ma tộc khoảng hơn hai mươi dặm, từng đội nhóm đứng cạnh nhau hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối.Trong ánh nắng mặt trời chiếu rọi, chiến trường cực kỳ rộng lớn, bính lính chuẩn bị tấn công, lính truyền lệnh rong ruổi khắp nơi điều chỉnh đội ngũ.Phía đông thành Ba Đan chính là bình nguyên rộng lớn, một dịch đạo chạy ngang qua bình nguyên, lúc này quân đội Ma tộc đang theo dịch đạo này. Khi tiến tới tuyến đầu cách thành Ba Đan năm dặm, quân đội Ma tộc dừng lại, bắt đầu hạ trại.Trên khu đất trống vô đanh mà người đời sau gọi là “ngọn núi ma vương”, Ma Thần Hoàng và các quần thần của mình trấn ở đó, Vân Thiển Tuyết giục ngựa chạy tới, y nhảy xuống ngựa, quỳ xuống nhìn Ma Thần Hoàng nói: “Bệ hạ, phía trước chính là thành Ba Đan”.Ma Thần Hoàng khoác một chiếc áo choàng màu trắng, bên trong là áo giáp màu đen, trang phục cực kỳ đơn giản. Ánh mắt Ma Thần Hoàng đang chăm chú nhìn thành trì mờ mờ ở chân trời xa xa.Nơi thành Ba Đan tọa lạc là một bình nguyên bằng phẳng, lúc này cổng thành đóng chặt, bên phải thành trì là một khu rừng rậm màu xanh biếc, trong khu rừng mơ hồ có thể nhìn thấy chiến kỳ đang tung bay.Bên trái thành, còn một dải đất nhấp nhô kéo dài hơn mười dặm, rừng cây cao to thưa thớt, trong rừng mờ mờ một mảng đen nhánh, rất có thể là nơi đóng quân của quân đội loài người.Chủ lực quân địch nằm ở nơi nào đây?Hoàng đế chí tôn của Ma tộc trầm ngâm không nói, ánh mắt ông ta thi thoảng lóe lên những ánh sáng kỳ dị.Một lúc lâu sau Ma Thần Hoàng quay đầu lại hỏi: “Vân Thiển Tuyết, liệu chủ lực của Tư Đặc Lâm có đóng ở trước mặt không?”.“Bệ hạ, quân thám báo và trinh sát chúng ta vấp phải sự ngăn cản rất mạnh mẽ, các đội tuần tra loài người phong tỏa rất nghiêm ngặt... Có thể thấy thành Ba Đan và xung quanh có đóng đại bộ phận chủ lực của quân đội loài người, nhưng trước mắt vẫn chưa xác định được nơi đóng chủ lực của Tư Đặc Lâm. Lúc này chúng ta vẫn chưa biết rõ ràng nơi đóng quân của quân đội loài người xung quanh thành Ba Đan, chúng ta chỉ biết ở hai bên cánh quân địch cũng bố trí phòng ngự với hào sâu, trận địa hai bên cánh rất rộng”.“Nếu trinh sát không tìm ra thì hãy dùng vũ lực để tìm ra”. Ma Thần Hoàng hờ hững nói: “Trẫm ra lệnh, quân đoàn thứ ba bắt đầu tấn công cánh trái thành Ba Đan. Diệp Nhĩ Mã, hãy đánh chiếm trận địa quân thù cho trẫm. Nếu như thành công, ngươi hãy phòng thủ vững nơi đó, trẫm muốn quân ta dùng trận địa của ngươi đi vòng ra sau thành Ba Đan, hình thành thế hợp vây một nửa thành Ba Đan”.“Tuân lệnh, bệ hạ”. Lão tướng Ma tộc phấn chấn đứng ra thi lễ với Ma Thần Hoàng, khi ông ta đứng dậy, tiếng áo giáp va chạm vào nhau leng keng.Vì Diệp Nhĩ Mã mặc áo giáp rất nặng nên mấy tên thân binh phải bước tới đỡ ông ta đứng dậy, Diệp Nhĩ Mã rất vất vả mới trèo được lên chiến mã phóng ngựa chạy đi. Mọi người ở trên khu đất nhìn bóng dáng uy phong lẫm liệt của lão tướng quân với cảm xúc khác nhau.“Bùi Mã!”.“Có vi thần”.“Ngươi hãy dẫn quân đoàn mười một, tấn công dò xét binh lực quân địch ở cánh phải, cố gắng thăm dò thực lực quân địch. Trẫm có một dự cảm là quân địch có thể giấu trọng binh ở cánh phải”.“Tuân lệnh Bệ hạ. Vi thần nhất định vì Bệ hạ mà đánh chiếm trận địa”.“Không cần miễn cưỡng, nếu như gặp phải sức chống cự mạnh, ngươi có thể tự quyết định lui quân”.Bùi Mã kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, trước trận chiến thường động viên, nhiều tiếng tán thưởng, các võ tướng luôn vỗ ngực cam đoan: “Vạn chết cũng không từ nan, xông pha nơi hiểm nguy, tồn vong cùng trận địa, nhất định có thể ca khúc khải hoàn, lập tờ quân lệnh trạng”. Trước khi tấn công lập quân lệnh trạng là chuyện bình thường, cơ hồ là những câu động viên khách sáo trước mỗi trận chiến nhưng lần này Ma Thần Hoàng chỉ hờ hững nói: “Đánh không lại thì có thể lui”.


Nhìn vẻ ngơ ngác của Bùi Mã, Ma Thần Hoàng nhìn mọi người xung quanh và nói: “Bùi Mã, trận đánh ngày hôm nay quân ta đã động viên một lượng quân đội chưa từng có từ trước tới nay, chỉ riêng đoàn đội đã không dưới con số ba trăm, chiến trường trải rộng một trăm dặm. Trẫm là người chỉ huy cao nhất, trẫm là người định ra chiến lược hành động, cho dù có chi tiết, tỉ mỉ nhưng vẫn phải nhờ tới các quân đoàn trưởng các ngươi chỉ huy, căn cứ vào tình hình chiến trường, tích cực linh hoạt có sự điều chỉnh. Chỉ cần là điều có lợi cho đại cục, trẫm sẽ không ngại để các ngươi điều chỉnh mệnh lệnh của trẫm. Các tướng quân, các ngươi đang gánh trọng trách rất nặng nề”.Các quân đoàn trưởng cùng quỳ xuống đồng thanh nói: “Xin Bệ hạ hãy yên tâm, chúng thần nhất định tận lực chiến đấu, tuyệt đối sẽ không phụ lòng mong đợi của Bệ hạ”.Bùi Mã nặng nề dập đầu nói: “Bệ hạ hãy yên tâm, vi thần nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của Bệ hạ, nhất định sẽ cố hết sức đánh chiếm trận địa quân thù, cho dù không thể được thì ít nhất vi thần cũng dò xét được thực lực quân địch”.“Nhất định phải như thế, trẫm chờ đợi tin thắng trận của ngươi”.Giọng nói thản nhiên của Ma Thần Hoàng đã khiến cho trận đại chiến chính thức bắt đầu.Cơn gió mạnh thổi qua bầu trời, rừng rậm nghiêng ngả, lá rụng bay đầy trời.“Các huynh đệ, lúc này Thần hoàng bệ hạ của chúng ta đang ở trên núi chờ tin thắng trận của chúng ta”. Diệp Nhĩ Mã cưỡi một con ngựa cao to, chạy dọc theo các đoàn đội, tay ông ta cầm bội kiếm chỉ thẳng về phía trước, ánh kiếm phản quang trong ánh nắng mặt trời chói chang gây chói mắt: “Vì Bệ hạ anh dũng giết giặc, các chiến sĩ Bàn Thạch, chết trận nơi sa trường chính là vinh dự của các ngươi”.Bệ hạ vĩ đại đang cùng tồn tại với chính mình, Thần Hoàng chí tôn vô thượng đang đứng trên núi chăm chú nhìn mình, trong tiếng hô khàn khàn của lão tướng quân Ma tộc, nhiệt huyết của tướng sĩ Ma tộc như sôi trào, rốt cuộc một ý chí tinh thần chiến đấu chết không sờn dâng trào trong lòng các tướng sĩ Ma tộc.Chiến kỳ tung bay, tiếng trống rung trời, từ trong quân đoàn thứ ba Bàn Thạch nổi lên tiếng reo hò như sấm. Binh lính Bàn Thạch gào lên: “Tái mục hắc lâm”.“Quân đoàn thứ ba. Tiến lên!”.Trên bình nguyên vang lên tiếng ầm ầm giống như tiếng đá lăn từ trên núi xuống, hai mươi đoàn đội hình thành nên quân đoàn thứ ba cuồn cuộn tiến lên. Ở đầu thế trận, áo giáp, lá chắn và binh khí kim loại phát ra ánh sáng rực rỡ.Cuộc tấn công này giống như biển gầm, mãnh liệt như tuyết tan, tuyệt đối không thể ngăn cản. Dưới gót sắt và bước chân của năm vạn binh lính Ma tộc, mặt đất rung chuyển như lún xuống.“Ma tộc bắt đầu tấn công rồi”.Khi nhìn thấy quân đội Ma tộc ở cánh phải tiến lên, bụi bay mù trời, âm thanh huyên náo như che phủ bầu trời. Sở chỉ huy quân đội loài người thành lập trên lâu thành Ba Đan trở nên vô cùng khẩn trương.Trận đánh này đã vượt qua dự tính của mọi người, nơi đứng mũi chịu sào gánh chịu đợt tấn công đầu tiên không phải là trận tuyến trung quân, mà lại là bộ đội nơi cánh trái của Tử Xuyên Tú.Tư Đặc Lâm vốn muốn dùng binh đoàn quân Bán thú nhân kiêu dũng này làm đội dự bị dùng để phản kích, cuối cùng tính toán này đã bị đối phương khiến cho phải vứt bỏ, có cảm giác là loài người đã trở tay không kịp trong chuyện này.Ánh mắt của tổng chỉ huy chiến dịch, tướng quân Tư Đặc Lâm cực kỳ nghiêm nghị, nếp nhăn hằn sâu trên trán: “Hãy thông báo cho Tử Xuyên Tú, quân Viễn Đông sẽ sớm va chạm với quân Ma tộc. Cánh phải do hắn trực tiếp chỉ huy không được để quân Ma tộc đột phá qua trận địa”.Phía trước vang lên tiếng chấn động rền vang như sấm, mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, bụi mù cuồn cuộn bốc lên trên bình nguyên phía trước, trong bầu khung cảnh hỗn độn đó, mã đội tiên phong quân Ma tộc xông lên, vố số kị sĩ vượt qua khó bụi xông tới trước. Các kị sĩ cúi thấp người trên cổ ngựa, trường mâu đặt ngang chỉ thẳng về phía trước dày đặc như rừng rậm, hàng ngũ quân tiên phong Ma tộc rất chỉnh tề. Lúc này mặt đất như đột nhiên xuất hiện một bức tường màu đen đang lao lên trước với một tốc độ rất cao.“Bắn tên!”.Mệnh lệnh được đưa ra, bầu trời như tối sầm lại. Một cơn mưa tên dày đặc như châu chấu từ trong khu rừng thưa bay ra che kín bầu trời.Bị cơn mưa tên này tấn công, trong đội nhóm kị binh Ma tộc đi đầu, thỉnh thoảng có kẻ ngã nhào xuống ngựa, trong một đội hình dày đặc này, những kẻ trúng tên ngã ngựa thậm chí còn không kịp phản ứng, những vó ngựa cuồn cuộn phía sau đã ngay lập tức giẫm đạp kẻ đó thành đống thịt vụn.Cho dù được nghênh đón bởi một cơn mưa tên dày đặc, kị binh Ma tộc vẫn kiên trì tiến quân. Kị binh chạy trước đã bắt đầu tiến vào trong rừng cây, cây cối rậm rạp và các bụi cỏ đã làm giảm tốc độ tấn công của kị binh Ma tộc. Lúc này tốc độ tấn công của lính kị binh Ma tộc đã chậm lại.“Hô trác lạp”, lúc này đột nhiên giống như một tiếng sấm bộc phát giữa vùng rừng núi, tiếng sét gây chấn động của khu rừng, tiếng hô đó cực kỳ khủng bố, ngay cả những chiến mã Ma tộc có kinh nghiệm chiến trường cũng sợ hãi tới mức mất thăng bằng.Từ trong khu rừng núi thưa thớt, hàng ngàn hàng vạn binh lính Bán thú nhân ẩn núp trong những bụi cỏ, rừng cây lập tức xuất hiện. Trường mâu, đao kiếm cùng phát ra những ánh sáng chói mắt.Tướng quân La Kiệt mặc áo giáp màu đen, tay gã giơ cao trường kiếm, gã gào lên một tiếng kinh khủng vang động khắp cả núi rừng: “Giết giết giết!”.Hàng ngàn binh lính bộ binh Bán thú nhân từ trên cao lao xuống, trong khi đó kị binh Ma tộc từ bên dưới xông lên, cục diện giống như đá lăn từ trên xuống chống lại thiết chùy từ dưới lên, quân đội hai bên bắt đầu lấn sâu vào trận địa hai bên. Chỉ trong nháy mắt binh lính đồng loạt gào lên: “Ngõa cách lạp”, “Hô trác lạp”.Quân tiên phong hai bên đều được trang bị trường mâu hay binh khí dài có mũi thương nhọn, khi trận chiến mới nổ ra, quân hai bên còn duy trì được hàng ngũ, binh lính Bán thú nhân nắm giữ lợi thế độ cao nhưng bên quân Ma tộc lại là kị binh.Trường mâu trong trận thế dày đặc của quân đội hai bên đều liều mạng đâm về phía trước, trường mâu dày đặc tới mức dường như cả không khí cũng không xuyên qua được, thế nhưng trong lúc đó vô số âm thanh vang lên trên những tấm lá chắn, có âm thanh trong trẻo, có âm thanh lại khiến cho người ra ghê răng.Cùng lúc trong hàng ngũ quân đội hai bên đều liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết, thi thoảng có binh lính bị trường thương dài đâm thủng ngực, máu tươi phun ra, ngã nhào xuống ngựa.Đội hình hai bên cũng không ngừng lấn sâu vào nhau, mỗi một lần tấn công đột kích chính là một lần để lại vô số sinh mạng và máu tươi.Cuộc chiến càng lúc càng kịch liệt, những binh lính ở tuyến đầu bị gẫy trường mâu bắt đầu lao vào nhau vật lộn, binh lính hai bên bắt đầu dùng trường đao và búa. Lá chắn đập lại lá chắn, người ngựa đẩy lẫn nhau, chiến mã hí lên từng tiếng bi tráng rồi lần lượt ngã xuống.Rất rõ ràng mặc dù đối thủ có lợi thế về độ cao, nhưng sự cường hãn của binh lính Ma tộc khiến cho chúng đã chiếm được thế thượng phong.Binh lính Ma tộc ở tuyến đầu đã chém giết tới đỏ cả mắt, một đám kị binh dũng cảm đơn độc xông vào trận lính Bán thú nhân, tay giơ cao kiếm và quỷ đầu đao, không để ý tới sống chết, chém giết lính Bán thú nhân.Mặc dù binh lính Bán thú nhân cũng cường tráng như binh lính Ma tộc, nhưng cái bọn họ thiếu hơn so với binh lính Ma tộc chính là tính cách sát khí máu tanh. Lúc này bọn họ đã bị đám binh lính Ma tộc không sợ chết xông vào chém giết làm cho khϊế͙p͙ đảm.Điều này khiến nhất thời đội ngũ lính Bán thú nhân bị thế công mạnh mẽ của kị binh Ma tộc đẩy lùi lại sau, chậm rãi lui lên sườn núi cao, quân kỳ siêu vẹo, chiến giáp binh lính hư hỏng, mũ giáp bị chém nát bấy, trong thế tấn công điên cuồng của binh lính Ma tộc, binh lính Bán thú nhân dần dần rơi vào thế hạ phong.Một khoái mã chạy nhanh tới “ngọn núi ma vương”, viên sứ giả thở hổn hển quay người nhảy xuống ngựa nói: “Bệ hạ, quân đoàn thứ ba báo tin chiến trận, đã điều tra rõ ràng, quân địch bố trí bên cánh trái chính là quân đội Viễn Đông. Lúc này quân ta và quân Bán thú nhân đã giao chiến với nhau”.Ma Thần Hoàng quát hỏi: “Tình hình chiến đấu như thế nào?”.“Có lợi, quân ta đang chiếm thế thượng phong”.Ma Thần Hoàng suy nghĩ một lát rồi ông ta lập tức ra quyết định: “Nếu tình hình chiến đấu có lợi thì phải thừa thắng xông lên truy kích, hãy thông báo cho lữ đoàn cận vệ xuất quân tăng viện cho Diệp Nhĩ Mã”.Trên bãi chiến trường ở cánh trái, cuộc chém giết vẫn đang tiếp tục diễn ra.“Đứng vững, đứng vững”. Sĩ quan Bán thú nhân Đức Côn tuyệt vọng gào lên, gã vung mạnh cây đại kỳ: “Vì vinh dự của gia tộc Tá Y, các huynh đệ, chúng ta nhất định phải đứng vững”. Đức Côn còn chưa nói xong, một binh lính Ma tộc đã giương cung lắp tên, bắn ra một mũi tên, mũi tên trúng ngay mắt trái Đức Côn.Trong tiếng kêu gào sợ hãi của binh lính, Đức Côn nghiến răng rút mũi tên ra khỏi con mắt mình, con ngươi mắt đẫm máu, máu tươi chảy ròng ròng từ trong hốc mắt đen ngòm.“Thương!”. Lúc này giống như một con báo bị thương đang hung tàn cắn trả lại kẻ thù, Đức Côn bị thương điên cuồng như gió, gã giơ cao cây búa sắc bén, đón đánh binh lính Ma tộc đang xông tới. Các vệ binh bên cạnh Đức Côn thậm chí còn không kịp ngăn cản, thậm chí ngay cả tên lính Ma tộc kia cũng có phản ứng, nhưng tốc độ của Đức Côn nhanh như chớp giật, mang theo cơn cuồng phong và tiếng gầm rống lướt qua chiến tuyến đang giao tranh của quân đội hai bên, đánh bay mấy tên lính Ma tộc đứng chắn trước mặt, ngay lập tức vọt tới trước mặt tên lính Ma tộc bắn tên kia, lưỡi búa giơ cao lên không trung.Lúc này tên lính Ma tộc bắn tên mới có phản ứng, y gào lên một tiếng bi thương, vung trường cung lên có ý muốn ngăn cản.Lưỡi búa dài mang theo một sức mạnh như sấm vang chóp giật đột nhiên đánh xuống, trường cung không thể cản nổi, ngay lập tức bị đứt làm đôi, ngay sau đó lưỡi búa hung hăng đánh trúng mũ của tên lính Ma tộc, tiếng răng rắc vang lên, chiếc mũ kim loại vỡ làm đôi, tên cung thủ Ma tộc chỉ kịp gào lên một tiếng bi thương rồi y giống như một cây bị chém đổ, từ từ ngã khỏi yên ngựa.Quân cung thủ Ma tộc ở xung quanh sợ hãi ngây người, một lần nữa Đức Côn gầm lên một tiếng: “Kẻ nào ngăn cản ta thì chết”. Nói xong Đức Công quay người xông ra ngoài.Vì bị sát khí hung hãn như quỹ thần và sự tức giận bộc phát như núi lửa phun trào của tướng quân cường tráng Bán thú nhân này khiến kinh hãi, trong lúc nhất thời binh lính Ma tộc trên đường đi đồng loạt dạt ra tránh đường. Đức Côn từ trong trận quân Ma tộc quay về trận bên mình mà không hao tổn gì thêm.Một người một ngựa xâm nhập mấy chục bước vào sâu trong trận quân thù sau đó đánh, quay về mà không hao tổn một cọng lông. Hành động vĩ đại này của Đức Côn đã khơi dậy ý chí chiến đấu trong binh lính Bán thú nhân, nhưng sự vũ dũng của chỉ một người cũng không thể nào thay đổi cục diện chiến trường, bởi vì ngay sau đó là một đợt tấn công của quân kị binh, quân đội Ma tộc đã lấn sâu vào trong trận.So với xu thế tấn công điên cuồng như gió bão, hành động thong thả, nặng nề của kị binh càng khiến người khác buồn chán, trong nhịp bước chân của bọn họ, mặt đất như chìm xuống.