Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 173: Đế đô thần thoại (2).

Sự điên cuồng cầu sống xâm chiếm đầu óc bọn chúng, áp lực lên người bọn chúng không phải quân lệnh mà là liệt hỏa trùng trùng, cái này còn hữu hiệu hơn bất kì mệnh lệnh nào!
Cả vạn ma tộc binh xung phong như mất lí trí, lấy thân nghênh đón mưa tên của nhân loại, chỉ tiến không lùi.


Đây đơn giản là tiến công điên cuồng, bọn chúng cái gì cũng chẳng thèm quan tâm, kẻ trước vừa ngã, lập tức bị đồng bọn xông lên đạp thành thịt vụn, thi thể ma tộc binh trải đầy chiến hào của nhân loại, mặt đất đã trở thành bùn máu, guồng chảy nhân mã húc đổ chiến lũy của nhân loại, ma tộc binh theo lối đổ ào ào xông vào, triển khai đánh xáp lá cà với sĩ binh nhân loại.


Bị sự bạo phát điên cuồng của ma tộc chấn khϊế͙p͙, thủ quân nhân loại chống đỡ không nổi, ma tộc quân như một trận toàn phong quét qua trận địa nhân loại, trong tiếng đao kiếm choang choang, trong nháy mắt mấy trăm thủ quân đã bị chém thành vụn.


Vân Thiển Tuyết đang định hạ lệnh thừa thắng truy kích, đột nhiên nhân loại ở phía trước nổi lên một trận kinh khiếu, hậu phương nhân loại bỗng sáng lên ánh lửa.
Trận địa nhân loại hỗn loạn, nhân loại sĩ binh nhảy khỏi chiến hào, chạy loạn tứ xứ, kinh hô: "Lửa cháy rồi! Lửa cháy rồi!"


"Chúng ta bị vứt bỏ rồi!"


Ở trước là ma tộc quân, phía sau là biển lửa, không còn đường chạy, rất nhanh có nhiều quân nhân và thị dân phát xuất tiếng kêu thảm trong biển lửa, nhiều người thân hình bốc cháy lăn lộn dưới đất, có người gào lên: "Vì sao? Vì sao?" Có người vì tránh khỏi biển lửa, thậm chí còn chạy về phía ma tộc quân.


Vân Thiển Tuyết triệt để tuyệt vọng: "Đế Lâm, ngươi thật hung dữ! Ngươi cả người của mình cũng không tha!" Đối diện sự tàn khốc lãnh huyết của đối thủ, gã nảy sinh cảm giác sự vô lực thất bại: "Cuối cùng vẫn thua ngươi!"


Địch nhân đã tan vỡ nhưng chiến đấu không còn ý nghĩa, tiếp theo chỉ đợi hai đầu đại hỏa hợp vây, quân đội sắp bị thiêu chết rồi.


Vân Thiển Tuyết quay người nhìn tướng lĩnh đằng sau nói: "Trước mặt không có đường, chúng ta chỉ đành quay đầu chạy về đông, nam thành môn. Các huynh đệ, Vân Thiển Tuyết ta xin lỗi các người, mọi người tự đào sinh đi!"


Ma tộc binh phảng phất như đang bơi trong một dòng sông khổng lồ, vì đoạt lấy một chiếc thuyền cứu mạng mà sẵn sàng đâm chém, tự tàn sát nhau.


Ma tộc binh đối diện với tình trạng chưa từng có, quan binh đạp nhau mà chết, thi thể chất bít đường xá, khói đen cuồn cuộn, liệt hỏa nóng chín thịt, ma tộc binh chỉ biết gào thét hoảng sợ bỏ chạy, cứ thấy chỗ trống là ùa tới chen nhau, giẫm đạp nhau.


Vì để chạy nhanh thoát thân, các túi tài bảo kim ngân đoạt được bị vứt khắp nơi như vật thừa thải, bị người đạp lên mà chạy, sắp chết đến nơi rồi, tài bảo thì có tác dụng gì chứ.


Đâu đâu cũng có người gào la kêu cứu, phần lớn ma tộc bộ đội đã bị lạc trong khói lửa mịt mù.
Ma tộc binh thấy chỗ trống thì ùa vào, nhưng đa phần đón tiếp bọn chúng lại là một mảng lửa bốc lên bất ngờ, cả đội bị thiêu cháy gần hết, để lại vô số thi thể cháy đen thui.


Nhân loại sau đó đi thanh lí chiến trường thì lục soát được trong Đế đô đại thể dục quán đến mấy ngàn thi thể ma tộc binh, bọn chúng là chạy lạc vào rồi bị ngạt khói chết.


Dưới sự liều chết bảo vệ của vệ binh, Vân Thiển Tuyết cuối cùng cũng mở đường một đường máu chạy khỏi Đế đô.
Trên khoảng trống ngoài thành đã tụ tập một lượng lớn ma tộc binh còn chưa hoàn hồn, bọn chúng cũng giống như Vân Thiển Tuyết, may mắn chạy thoát khỏi biển lửa địa ngục.


Nhìn trong Đế đô thành vẫn bừng bừng hỏa quang, nghe tiếng kêu la thê thảm vẫn còn truyền ra, ma tộc binh bủn rủn tay chân.
Vân Thiên Tuyết thất hồn lạc phách: "Sao có thể như thế chứ? Ta không phải đang gặp ác mộng chứ?"
Gã không biết, ác mộng vẫn còn kéo dài!


Vào lúc gần bình minh, sắc trời mờ mờ, dưới ánh sáng của hỏa quang, mấy trăm chiến thuyền xuất hiện trên mặt Ngõa niết hà, vô số cánh buồm che kín mặt sông, phản chiếu ánh lửa từ Đế đô thành, cánh buồm cũng biến sắc hồng, hệt như đôi cánh của thiên sứ phục cừu trong truyền thuyết.


Trong ánh nhìn kinh hãi của ma tộc quan binh, đội thuyền xuất hiện lớp lớp, nhanh chóng cập đông ngạn Ngõa niết hà, có thể nhìn thấy khôi giáp sáng rỡ trên thuyền, trên hạm đội tung bay Mã vĩ kì, dấu hiệu cho ma tộc binh biết hiện tại thống soái đại quân nhân loại chính là một vị Thống lĩnh của Tử Xuyên gia!


Phản chiếu ánh hỏa quang từ Đế đô thành, từng lá cờ trên thuyền đội tung bay lấp lánh chữ "Đế" kim sắc.
Đế Lâm đứng trên đầu thuyền, xung quanh là mấy chục ngọn đuốc hộ vệ, thân mặc khải giáp đen, áo choàng trắng khoác ngoài đón gió sớm phất phơ.


"Đế Lâm! Đế Lâm!" Phảng phất một trận âm phong thổi qua toàn quân ma tộc, dù đang là tháng sáu nhưng ma tộc binh đều cảm thấy cả người phát rét, không tự chủ run rẩy cơ thể.
Đột nhiên, có ma tộc binh gào toáng lên: "Đế Lâm đến rồi!"


"Đế Lâm đến rồi! Đế Lâm đến rồi!" Ma tộc binh thay nhau hô hoán hoảng loạn, bỏ chạy tứ tán khắp bình nguyên, chẳng ai dám quay đầu chống cự.
Đế Lâm hạ lệnh: "Địch quân đã mất đấu chí, cơ hội không thể để mất, toàn quân lên bờ xuất kích!"


Chiến thuyền từng chiếc cập bờ, kị binh khoác giáp nhẹ thúc ngựa nhảy lên bờ, phảng phất như một rừng kim chúc xuất hiện dọc bờ sông, mã đao sáng chớp chớp dưới nắng sớm.
Đế Lâm hắc giáp bạch bào giậm ngựa bờ sông, thân ảnh sừng sững, thần sắc anh tuấn lạnh băng khϊế͙p͙ người.


Hắn không trực tiếp dẫn bộ hạ chém giết mà lạnh lùng quan sát địch tình, trong cái đầu trí tuệ của hắn đang tiến hành các phân tích và tính toán với tốc độ cực nhanh.


Một bên là lực lượng tinh duệ được dưỡng sức chờ chiến, một bên là sĩ binh mệt mỏi đang kinh hoàng thất thố, hỗn loạn sợ hãi như chim sợ cành cong, song phương vừa tiếp xúc, ma tộc quân đã loạn như bầy ong vỡ tổ.


Đế Lâm hài lòng nhìn chiến quả do mình vạch ra, lạnh lùng phất cờ hiệu chỉ huy các lộ kị binh tấn công vào các chỗ yếu của ma tộc.
Điều động các lộ binh mã trên chiến trường hỗn chiến kịch liệt, đối với hắn mà nói, cũng chẳng khác gì đang chơi một bàn cờ.


Tay của hắn chỉ đến đâu, nơi đó trở thành tử vong và sát lục.
-o0o-