Cuối tháng tư năm bảy tám tư, đại chiến được lịch sử gọi tên là "Áo tư hội chiến" đang diễn ra hết sức ác liệt.
Hội chiến tổng cộng có hai chủ chiến trường, đệ nhất chủ chiến trường là ở bình nguyên phụ cận Áo tư hành tỉnh, hơn chín vạn bộ đội đệ lục quân của ma tộc vương quốc bị nhân loại phân cắt thành mấy khối và tiến hành bao vây, bọn chúng thiếu lương thực, đã ở giai đoạn giãy dụa cuối cùng.
Đệ nhị chủ chiến trường nằm ở ngoại vi, hai quân đoàn ma tộc gần hai mươi vạn bộ đội đang nôn nóng giải vây cho đồng bọn của chúng. Tư Đặc Lâm đích thân thống soái chủ lực Đông nam quân chống đỡ viện quân ma tộc ở ngoại vi, đối trận với y chính là lão đối thủ, Vũ lâm tướng quân Vân Thiển Tuyết.
Đây là lần chính diện giao phong đại quy mô đầu tiên giữa Tử Xuyên gia tộc và vương quốc, hai lộ binh mã cường lực tương đương, đại tướng thống lĩnh đều là hàng đầu của mỗi quốc gia.
Vân Thiển Tuyết một lòng một ý giục quân tìm đánh chủ lực quân đông nam, muốn một trận chiến quyết thắng, giải vây cho đệ lục quân. Nhưng Tư Đặc Lâm lão mưu thâm toán, y vốn không hề mơ mộng một trận đánh tan được đại quân Vân Thiển Tuyết, mục đích của y đã được vạch từ đầu, đó là ngăn cản, kiềm chế hành động của đối phương, kéo dài thời gian để quân mình siết chặt vòng vây tiêu diệt đệ lục quân địch nhân bên trong.
Đối diện viện quân ma tộc cường thế, y xảo diệu vận động, dựa vào tầng tầng trận địa phòng ngự, chia quân lần lượt đối kháng, tập kích, luân phiên làm giảm duệ khí ma tộc quân, thường chọn đúng những lúc địch nhân lơ là nhất, những chỗ lực lượng địch mỏng nhất mà đột nhiên phát động phản đột kích, uy hϊế͙p͙ địch nhân chùn bước.
Tám chục vạn binh mã tập trung giao chiến trên một địa vực nhỏ hẹp chưa đến ba trăm dặm vuông, mấy trăm đoàn đội tung hoành giao thác, tiền tiến hậu thối, đối đầu tập kích. Tổng cộng cả hai phía lên đến hai trăm đoàn đội, tình hình chiến trường diễn biến phức tạp và biến động rất nhanh, ma tộc vốn sở trường đánh trực diện gặp nhiều bất lợi với kiểu đánh ở đây.
Mô thức chiến tranh quen thuộc của ma tộc là: ước định thời gian quyết chiến, hai quân thổi kèn đánh trống dàn trận đối lũy. Chiến sĩ xuất sắc được dàn ở trận tiền, diễu võ dương oai chấn nhϊế͙p͙ đối phương, vũ nhục thủ lĩnh đối phương, sau đó võ sĩ của đối phương sẽ xung trận, hai bên dùng các tuyệt kĩ đánh một trận. Khi sĩ khí đã lên cao, chỉ huy quan vung cờ hô lớn: "Xung phong!", ma tộc sĩ binh gào ngao ngao xông lên quấn lấy nhau chém giết.
Thắng bại của cuộc chiến dạng như thế mang tính ngẫu nhiên rất lớn, chiến sĩ song phương toàn dựa vào dũng khí để đánh, kẻ thắng lợi cũng không truy kích, bọn họ dừng trên chiến trường sưu tầm thi thể đồng bạn và tài vật của địch nhân, sau đó cử hành một đại địa tế điện nghi thức cảm tạ Ma thần phù hộ. Trong cả quá trình chiến đấu, chỉ huy quan chỉ cần ra hai mệnh lệnh thế này: "Xung phong, giết!" hoặc là": "Địch nhân quá đông, mau chạy a!" Trong mắt ma tộc nhân, đó mới gọi là chiến tranh.
Còn hiện tại, các cấp chỉ huy quan phía ma tộc rất phẫn uất: "Đây mà gọi là đánh trận sao?" Địch nhân không chịu bày binh bố trận chính diện giao phòng mà cứ xuất hiện đủ các phía, phiêu phù như gió, chợt tiến chợt lui, có khi trốn trong tường lũy không chịu xuất chiến, có khi lại hung hăng tập kích hậu quân và hai cánh, có khi lại lẵng nhẵng bám đuôi không tấn công cũng không rút lui, vô cùng khó chịu. Ma tộc quân đội ngày đêm đều chịu đựng công kích quấy rối, có công kích chân chính, nhưng đại đa số là dương công, kị binh nhân loại cơ động dày xéo hậu lộ ma tộc, khiến ma tộc sĩ binh lo lắng hậu lộ bị đoạn tuyệt. Nhân loại vận dụng chiến thuật xảo diệu thiên biến vạn hóa khiến ma tộc loạn cả óc, ứng phó không kịp. Hai quân mỗi ngày đều giao thủ, đánh qua đánh lại, nhưng thiệt thòi hơn vẫn là ma tộc.
Đa phần tướng lĩnh ma tộc quân thiếu sót kinh nghiệm ứng phó chiến cục phức tạp, cho dù là Vân Thiển Tuyết nổi danh là tướng lĩnh kiệt xuất nhất vương quốc cũng không ngoại lệ.
Ở trên vùng đất xa lạ, đâu đâu đều là địch nhân, nhưng đâu đâu cũng không tìm được địch nhân. Bản thân giống như đang đánh với không khí, mỗi một cú đánh đều rơi vào khoảng không, mà địch nhân mỗi khi tống một quyền thì khiến bản thân đau cả nửa ngày. Không chỉ là địch nhân mặc quân phục, mỗi ngọn đồi, mỗi nhánh sông, mỗi tấc đất nơi này hình như đều đối địch với chúng. Bọn chúng rõ ràng có hai mươi vạn quân đội cường hãn, vậy mà giống như người đang ở trong nước, có lực nhưng không chỗ dùng.
So với sự khốn quẫn của ma tộc, phía nhân loại lại như cá gặp nước.
Tư Đặc Lâm là người xuất sắc trong hàng ngũ tướng lĩnh nhân loại, y luôn giữ được trạng thái tâm lí ổn định, có năng lực chưởng khống toàn cục, ngay cả binh lực và vị trí từng đại đội ma tộc đều được y ghi nhớ, đánh dấu và theo dõi kỹ càng, năng lực thao tác chỉ huy bộ đội cái thế vô song trong đội ngũ tướng soái Tử Xuyên gia.
Trong cả thời gian Áo tư chiến dịch, y phảng phất như một cỗ máy suy luận chiến lược không biết mệt mỏi, mỗi ngày chỉ ngủ ba canh giờ, nhưng tinh thần thủy chung bảo trì ở trạng thái cao nhất, tư duy rõ ràng, phản ứng mẫn tiệp, quyết sách quả đoán.
Tiết tấu của cả chiến dịch hoàn toàn trong sự khống chế của y, từng kị sư đoàn, bộ binh đoàn cứ chiếu theo cờ hiệu của y mà tiến thoái ung dung.
Tiết tấu chỉ huy của y có một chủng vận luật kì diệu, thông sướng như hành vân lưu thủy, trình tự phân minh.
Dưới sự chỉ huy của y, cả cuộc chiến giống như một bản hợp tấu giao hưởng khổng lồ, mà y chính là tổng chỉ huy của nhạc đội, gậy chỉ huy của y khi hạ xuống thì bộ đội ẩn mình, khi vẩy cao thì bộ đội xung phong, lúc chỉ sang trái lúc chỉ sang phải, âm điệu khi du dương khi dồn dập.
Quân đội song phương cường lực tương đương, nhưng ma tộc lại bị nhân loại áp đảo, chủ lực còn chưa tiếp xúc, quân phương ma tộc đã sắp đại loạn.
Vân Thiển Tuyết không thể không nhìn ra một sự thật: luận khởi năng lực chỉ huy chiến dịch đại quy mô, thần tộc vẫn còn kém xa nhân loại.
Gã đành phải thừa nhận, nghệ thuật chỉ huy chiến tranh là một môn khoa học chân chính, về phương diện này, nhân loại tiên tiến hơn hẳn thần tộc.
--------------------
Năm giờ sáng ngày một tháng năm năm bảy tám tư, thủ phủ Áo tư thị của Áo tư hành tỉnh.
Chân trời đã có ánh hồng quang mờ mờ, sương mù nhàn nhạt bao phủ thành thị, nhai đạo còn chưa có người, chỉ có sĩ binh thủ bị đội tuần thành đang tuần tra.
Hai mươi sĩ binh xếp thành đội liệt chỉnh tề trên nhai đạo thành thị, giày bốt đạp trên nền đá xanh, tiếng vang hưởng lượng hồi đãng trên không trung nhai đạo, nhưng khi đi ngang một tòa tiểu lâu vẫn sáng đèn ở trung tâm thì các sĩ binh không hẹn mà đều nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi thật nhẹ qua.
Quân quan dẫn đội nhìn lên song cửa tiểu lâu sáng đèn, trong mắt lộ xuất vẻ tôn kính. Nếu như Tử Xuyên quân được ví như một người khổng lồ thì đại não của người khổng lồ chính là tòa tiểu lâu này.
Chỉ huy bộ chiến dịch Áo tư đóng tại tiểu lâu này, Xứ trưởng Quân vụ xứ, tư lệnh Đông nam quân, Thống lĩnh Tư Đặc Lâm đang ở trong tiểu lâu.
Khi Tử Xuyên quân liên tiếp gặp thất bại, Tư Đặc Lâm đại nhân tự thân chạy ra Áo tư tiền tuyến chỉ huy. Ngài ấy với tín tâm kiên định, mạnh mẽ chỉnh đốn quân đội, ổn định chiến cục.
Ngài ấy bày mưu lập kế, vây khốn cả một quân đoàn ma tộc, giúp quân đội nhân loại lần đầu chiếm thế thượng phong trước ma tộc. Chiến cục xoay chuyển, công lao Tư Đặc Lâm cực lớn, song cửa sáng đèn cả đêm như tuyên cáo với quân dân Áo tư: Quân vụ xứ vẫn nắm tình hình, Tư Đặc Lâm đại nhân vẫn trấn giữ đại cục.
"Tư Đặc Lâm đại nhân quá mệt rồi! Nếu đại nhân đổ bệnh thì phải làm thế nào?" Đây là nỗi lo của mọi sĩ binh, ai nấy khi ngang tiểu lâu đều bước rất khẽ, "Để đại nhân nghỉ ngơi".
Bọn họ không biết, vào năm giờ sáng, khi mọi người còn say ngủ, Tư Đặc Lâm vẫn đang làm việc.
-o0o-