Gió bắc thổi mạnh, Hắc kì quân toàn quân xuất phát khỏi tây nam, hành quân chi viện cho chiến khu tây bắc. Bởi vì quân tình khẩn cấp, Tử Xuyên Tú đích thân dẫn Tam thập nhất và Tam thập nhị kị binh sư đi trước, các lộ bộ binh sư bám đuôi theo sau.
Khí hậu tây bắc không như Viễn đông, tháng ba, hàn đông đã qua, mưa xuân bắt đầu phủ mê mang mặt đất, mưa khói mông lung như tranh vẽ.
Kị binh đều khoác áo tơi, đội nón tre, mấy vạn chân ngựa đạp bét đất nhão, nước bùn bay tung tóe.
Nhìn mưa xuân liên miên, sư trưởng Tam thập nhất sư kiêm Tham tán hành quân Âu Dương Kính kì bổn đầy sắc lo lắng, hắn nói với Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, mưa cứ rơi hoài thế này, đường trở nên nhớp nháp, kị binh chúng ta khó phát huy được ưu thế cơ động".
"Mưa càng kéo dài càng tốt". Tử Xuyên Tú nói: "Chúng ta khó khăn, nhưng Lưu Phong Sương càng khó khăn. Cô ta là chủ công, hơn nữa bộ đội toàn là kị binh, mưa lớn ảnh hưởng càng lớn đến cô ta".
Bộ đội Hắc kì quân sau năm ngày hành quân đã đến bến đó Đan nạp, Tử Xuyên Tú bị tràng diện hỗn loạn trước mắt làm cho kinh ngốc.
Mặt đông bờ sông, đâu đâu cũng đông nghịt quân đội thất trận. Nhìn sang bờ tây, một biển đầu người nhấp nhô, cố nhìn hết sức cũng không thấy điểm kết thúc.
Tử Xuyên Tú không khỏi tắc lưỡi: thấp nhất cũng có mười mấy vạn người chen lấn ở bến đò chờ qua sông. Phía sau biển người này, vẫn còn rất nhiều bại quân và nạn dân không ngừng đổ về bến đò.
Mặt đông bờ sông lúc này cũng cực kì hoảng loạn, cây cầu nơi bến đò người chen chúc chặt như nêm cối, hoa màu trồng quanh bến đò cũng bị biển người đạp bấy nhầy nát vụn, mấy thôn trang phụ cận cũng bị tàn phá biến dạng, cả một đoạn công trường đắp kè chắn lũ đang thi công cũng bị đạp bằng.
Cây cầu duy nhất nơi bến đò đã chật ních người, nhìn giống như một bầy kiến bu lấy cục đường, tiếng hò hét lẫn tiếng kêu thảm không ngừng vang lên.
Cảnh tượng binh hoang mã loạn khủng hoảng thế này, dù là Tử Xuyên Tú cửu kinh sa trường cũng không khỏi cảm thấy tâm hàn chứ đừng nói gì đến đám tân binh vừa rời khỏi trại huấn luyện.
Hơn một vạn kị binh xen lẫn trong đám nạn dân và bại quân khổng lồ, giống như một cục đất rơi vào trong dòng lũ bùn, nếu để biển người đó cuốn vào nó, đội ngũ kị binh tức thì sẽ bị va chạm tan rã.
Tử Xuyên Tú quyết đoán hô lớn: "Xuống ngựa ổn định trận cước! Toàn quân sắp thành đội liệt chiến đấu tiến lên! Bộ đội đi trước, đao thương sẵn sàng!
Kị binh bộ đội Hắc kì quân nhanh chóng kết trận, đội liệt đi đầu rút đao chĩa thương về hướng thủy triều người hoảng loạn, đội ngũ sắp thành hình dáng như một cái liềm lớn vẹt lấy biển người để lấy đường đi, gian nan tiến tới đầu cầu nơi bến đò.
Đến gần cầu, tình huống thực tế cảng thêm hỗn loạn, từng đám bại quân lớn liên tục ùa tới, dòng người chen chúc không thấy kẽ hở, có vài bình dân bị ***ng ngã, sau đó vô số người đạp lên họ mà đi, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên.
Sĩ binh mở đường bị dòng người va chạm mạnh mẽ, cước bộ bất ổn.
Tử Xuyên Tú thấy dấu hiệu nguy hiểm, động viên quan binh tuyến đầu phải nỗ lực giữ đội hình, không được để dòng người chạy loạn va chạm làm hỏng đội hình.
Ở sát đầu cầu, quan binh thủ bị đội địa phương đang dùng hết sức gào thét để duy trì trật tự, nhìn thấy binh mã Hắc kì quân đội liệt chỉnh tề đang ngược dòng người tiến tới, một quân quan thủ bị đội vất vẻ chen lấn chạy qua, thanh âm khàn khàn la lên: "Quay lại đi! Quay lại đi! Các người đang cản đường đó!"
Đang nói thì có một đợt người ùa tới ***ng hắn xiểng liểng, may mà có sĩ binh Hắc kì quân nhanh tay đỡ lấy, kéo hắn vào trong phương trận bảo hộ.
"Đa tạ!" Quân quan đó đã định thần, giọng khàn khàn nói: "Gặp quỷ rồi! Người không biết ở đâu nhiều như thế, cứ ào ào chạy về đây, hai ngày qua chen lấn xô đẩy đã chết mấy chục người rồi. Cho hỏi đây là lộ binh mã nào, do vị đại nhân nào dẫn đội vậy?"
Tử Xuyên Tú im lặng bước ra, nhìn kim tinh lấp lánh trên vai gã, quân quan đó giật mình, đứng thẳng kính lễ: "Thống lĩnh đại nhân! Ngài...Ngài là Minh Huy đại nhân?" Liền đó lại mê hoặc lắc lắc đầu: "Không đúng, ngài quá trẻ, không thể là Minh Huy đại nhân...Thống lĩnh trẻ tuổi thế này..." Hắn cuối cùng cũng nhận ra: "Ngài là Tây nam thống lĩnh Tử Xuyên Tú đại nhân! Đại nhân, chúng tôi đang ngóng viện quân, ngài đến thật nhanh!"
Nhìn gương mặt tiều tụy, hai mắt vằn đỏ, dáng vẻ lo lắng lẫn vui mừng của Quân quan đó, Tử Xuyên Tú hỏi: "Ngươi là người phụ trách canh giữ bến đò này?"
"Hạ quan là Phó kì bổn Cao Tùng của Dự bị dịch, được Phó tổng đốc hành tỉnh ủy thác, phụ trách công tác thủ bị bến đò này".
"Ngươi mệt mỏi rồi, chút nữa đi nghỉ đi. Giờ cho ta biết: địch quân đánh đến nơi nào rồi?"
"Đại nhân, hiện tại hạ quân đâu có tâm tư nào mà nghỉ ngơi". Cao Tùng chỉ tay về đường chân trời đỏ nhạt phía tây: "Bọn chúng đã đến phía đó, rất nhanh sẽ đánh tới đây! Bọn chúng hôm nay chính là muốn cường mãnh vượt Hắc hà độ khẩu, đệ thất quân còn đang chống cự, nhưng ước chừng cũng không được bao lâu nữa!"
Tử Xuyên Tú gan ruột nôn nóng: địch quân đã cách quá gần rồi! Ngóng về chân trời tây phương, âm thanh oanh long oanh long rền rền vọng về, không khí như rúng động, hỏa diễm đỏ thẫm rọi lên trời, nhuộm đỏ cả một phía trời chiều.
Đám người ở bờ bên kia cũng cảm giác được tai họa sắp đến, càng lúc càng chen lấn điên cuồng.
Ai cũng biết bộ đội Lưu Phong Sương đang ở đằng sau, con đường cầu sinh duy nhất chính là cây cầu, đám đông gào thét liều mạng chen lấn xông lên cầu, đầu cầu nhún nhảy kịch liệt, không ngừng có người mất thăng bằng rơi xuống nước, có người bị đẩy rơi xuống nước, tiếng khóc la thảm thiết cả một vùng.
Nhìn thấy thảm trạng đó, Tử Xuyên Tú đau xót, gã hỏi Cao Tùng: "Liệu có tìm được vài chiếc thuyền nhỏ đến không, ta muốn kết hai cây cầu nổi".
Cao Tùng cười khổ: "Đại nhân, chúng tôi đã tìm hết gần đây rồi, cả một tấm ván cũng tìm không thấy. Bộ đội qua đây đã đem tất cả những gì có thể nổi trên mặt nước đi rồi!"
Lúc này Âu Dương Kính nãy giờ chỉ lắng nghe lên tiếng chen vào: "Đại nhân, chúng ta còn có xe ngựa, tháo xe ngựa ra, dùng bản gỗ kết thành cầu nổi".
"Hảo chủ ý!" Tử Xuyên Tú không chút suy nghĩ phân phó: "Nhiệm vụ này do ngươi phụ trách. Nhanh lên, ta ở đây đợi!"
"Vâng!" Âu Dương Kính mặt nhăn như trái khổ qua, nhưng quân lệnh đã ban, không thể không nghe.
Hắn cười khổ nghiêm chào, sau đó nhanh chân bước đi. Xa xa có tiếng hét vẳng lại: "Tập kết toàn bộ xe ngựa cho ta, tháo chúng ra, dùng bản gỗ kết thành cầu nổi! Vương phó kì bổn, nhiệm vụ này do ngươi phụ trách chấp hành! Nhanh lên, ta ở đây đợi ngươi!"
-o0o-