Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 1: Khốn Cảnh

Sắc trời có chút âm trầm, tầng mây bị ép tới cực thấp, vẫn còn quang cảnh của sáng sớm, khi ánh nắng còn chưa rõ ràng.

Niệm Tưởng ngồi trên ghế dài của bệnh viện, khẩn trương đến mức tim trong lồng ngực cũng đập nhanh từng trận vang dội. Một tay cô áp lên má phải, nhịn không được chuyên chú nhìn về phía cửa nha khoa đối diện.

Tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhìn thấy gì cũng không rõ ràng, nhưng cái này cũng không gây trở ngại cô đối với bệnh nhân đang tiếp thu trị liệu, sâu sắc đồng cảm.

Cô đã ở chỗ này chờ gần nửa giờ.

Ngay lúc cô cho rằng hôm nay không biết sẽ chờ đến bao giờ, rốt cuộc lúc đang ôm răng đau than thở, cô thoáng chốc nghe thấy có người kêu tên của mình.

Sửng sốt một chút, ngay lúc tên của mình được đọc lại lần thứ hai, lần sau rõ ràng hơn lần trước, cô nhanh chóng nhổm dậy đi vào.

Quy cách của gian phòng cũng không nhỏ, được tấm kính dầy mờ chỉnh tề ngăn cách hình thành từng gian phòng nhỏ độc lập. Ngoài Niệm Tưởng vẫn đang hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm bác sĩ đang trị liệu cho bệnh nhân, bên trong một phòng nhỏ khác còn có một vị bác sĩ cùng hộ sĩ.

Hẳn là vừa kết thúc trị liệu cho bệnh nhân, anh còn mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt. Trong tay đang cầm giấy khám mà cô đăng ký, chuyên chú nhìn cái gì.

Niệm Tưởng đi qua, răng đau đến có chút không thể há mồm, sau khi hít một hơi mới nhỏ giọng nói: “Bác sĩ, răng tôi đau quá, anh xem giúp tôi một chút đi…”

Từ Nhuận Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt đó trong trẻo, thấu triệt đến mức giống như một dòng suối ở vùng núi cao, an tĩnh nhìn về phía cô.

Niệm Tưởng bị anh nhìn đến ngây người, bàn tay còn ôm mặt, cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn đối diện cùng anh.

“Niệm Tưởng?” Thật lâu sau, anh mới buông giấy đăng ký trên tay xuống, đứng dậy.

“… Là tôi.” Bởi vì họ này đích thực quá ít, hơn nữa tên cũng có chút độc đáo, tình huống bị người khác hỏi lại để xác nhận, hoặc là muốn nhìn người mang tên họ này trông như thế nào …Niệm Tưởng sớm đã thành thói quen.

Từ Nhuận Thanh hình như là cười một chút, ánh mắt hơi cong cong, nâng ngón tay lên, đẩy cằm cô cao hơn.

Vừa tắm qua, ngón tay có chút lạnh.

Một tay anh cố định cằm của cô, một tay khác bóp nhẹ cằm dưới kéo xuống một chút, tách miệng cô ra, ngón tay tiếp xúc trên da của cô, nhỏ giọng hỏi: “Đau ở đâu?”

“Bên phải… Tận cùng bên trong … là răng khôn…” Bởi vì bị ép mở miệng, thanh âm của cô mơ hồ không rõ.

Vóc dáng anh rất cao, nghe vậy lại nâng nâng cằm của cô, hơi hơi cúi người, cẩn thận quan sát răng khôn của cô. Mi tâm đẹp chậm rãi nhăn lại, ngữ điệu bình thản: “Răng của cô đã có vấn đề từ rất lâu.”

Niệm Tưởng đáng thương gật gật đầu, đích xác đã lâu rồi, nếu như không phải bị đau đến chịu không nổi, cô phỏng chừng vẫn sẽ kiên trì không đến nơi này.





Đây là mùa thu của rất nhiều năm về trước.

Lúc bắt đầu, cô là bệnh nhân của anh.

Mà rất nhiều năm về sau, cũng vào một mùa thu hoa lá rụng đầy trời, anh ngồi trên ghế, nhìn hai chữ “Niệm Tưởng” trên phiếu hẹn trước, thì nhịn không được hơi hơi cong môi.

———————————————————–

Không xong…

Niệm Tưởng nhìn kính chiếu hậu âm thầm nhíu mày, sao cô mới đi lên mua mấy thùng sữa thôi, bên cạnh xe cô đã đổ đầy xe thế này!

Cô cầm vô lăng điều chỉnh cả nửa ngày, cuối cùng nhịn không được hạ cửa kính xe xuống, nhìn về sau xe. Vừa rồi cô lui xe, góc độ không được tốt lắm, tay lái đánh nửa vòng, thế cho nên hiện tại bên phải không thể động đậy.

Ừm, đối diện đuôi xe là một chiếc Maserati, phía bên phải cô là một chiếc Audi, bên trái là Land Rover. Xong, dù đụng phải xe nào cũng đều muốn táng gia bại sản.

Cô lui người về trong xe, âm thầm bơm hơi cho mình, bình tĩnh một chút… Tìm đúng góc độ, thử lại một lần nữa.

Niệm Tưởng nắm nhẹ vô lăng, hít một hơi thật sâu, từ kính chiếu hậu nhìn ra góc độ nhỏ mà điều chỉnh, thẳng tiến.

Một thanh âm va chạm nhẹ nhàng vang lên, cùng với thân xe bị chấn động một cái.

Da đầu Niệm Tưởng nhất thời run lên một trận, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi lạnh. Cô nhìn sang kính chiếu hậu bên phải, thật muốn khóc.

Đụng rồi… Đụng rồi!

Niệm Tưởng cắn môi một cái, lập tức xuống xe đi kiểm tra tình hình.

Tình hình… Không tính là quá xấu, nhưng tuyệt đối không được tốt lắm. Xe của cô trực tiếp đụng vào thân xe Audi, cọ trầy một lớp sơn. Tầm mắt của cô chạm đến đèn xe trên thân, gần chỗ bị cọ vào, tròng mắt chuyển động hai vòng, khóc không ra nước mắt.

Vì thế, kế tiếp, Niệm Tưởng liền nghĩ ở trong xe đợi chủ xe xuống bàn bạc cách giải quyết, hay là nên ở ngoài xe đợi, đợi khi chủ xe vừa đến, lập tức giải thích để bày tỏ thành ý, tranh thủ được khoan hồng.

Kết quả cuối cùng là… Vẫn nên ở trong xe chờ, vạn nhất gặp chủ xe hung hãn, không nói lý, cô lại không có kinh nghiệm xử lý sự cố, nhất định sẽ chịu thiệt.

Hơn nữa, điểm quan trọng nhất là, xe bị kẹt không ra được, nếu cô tiếp tục muốn nhích ra, không biết tiếp theo bị đụng vào có phải là Maserati hay không, rồi lao sang Land Rover kế bên…

Cô bóp trán, quay người vừa muốn lên xe lấy di động, liền nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi lại gần.

Niệm Tưởng quay người nhìn lại, ở khúc quanh của xe có một người đàn ông đang đứng, trong tay cầm một túi đồ, đang nhìn về phía này, biểu cảm —— tựa hồ có chút phức tạp.

Người đàn ông ghé mắt nhìn cô một cái, chân mày chậm rãi nhăn lại, đi nhanh tới. Đợi đến khi nhìn thấy xe cô đang thân mật với vách xe Audi, thì Niệm Tưởng nhận thấy rõ rệt rằng độ ấm quanh thân đang giảm một cách đột ngột.

Niệm Tưởng có chút khẩn trương liếm môi một cái, châm chước từ ngữ mở miệng: “Cái kia… xin chào tiên sinh… tôi không cẩn thận lui xe, đụng trúng xe anh…”

“Tôi thấy được.” Anh chặn lời cô, đứng thẳng người, cúi xuống nhìn về phía cô.

Trong bãi đỗ xe của siêu thị, ánh sáng cũng không phải là tốt, bởi vì hoàn cảnh chật chội, có vẻ hơi mờ tối.

Đối diện, cô bé kia rõ ràng rất khẩn trương, nhìn anh không nháy mắt.

Ánh mắt Từ Nhuận Thanh từ trên mặt của cô trượt đến hai tay đang nắm chặt, đặt xuôi ở bên người, giơ tay bóp nhẹ mi tâm một chút, lại mở miệng thì thanh âm cũng trầm xuống vài phần: “Cho tôi số điện thoại liên lạc, sau khi sửa chữa, chỗ tiền đó cô chịu trách nhiệm.”

Niệm Tưởng hiển nhiên không nghĩ tới anh dễ nói chuyện như vậy, ngước mắt, cẩn thận nhìn vào mắt anh.

Anh cầm chìa khóa xe mở khóa, đèn hai bên thân xe lóe lên một chút, phát ra tiếng “Tích tích”. Anh đi đến cạnh cửa xe bên phải, mở cửa,  đem đồ bỏ vào, thế này mới lại đi đến trước mặt cô.

Thấy cô không có phản ứng, hơi nhướn mi một chút, khẽ giọng hỏi: “Không muốn chịu trách nhiệm?”

Đôi mắt Niệm Tưởng hơi mở, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Không, không, không phải, tôi sẽ phụ trách, nhất định phụ trách. Tôi cho anh số điện thoại, sau khi xe anh sửa xong, hãy gọi cho tôi.”

Nói xong, quay người liền lấy giấy bút trên xe.

Từ Nhuận Thanh nhìn cô tay chân luống cuống, ngón tay xoay quanh chìa khóa một vòng lại một vòng, như có đăm chiêu.

Niệm Tưởng viết xong dãy số di động, nghĩ nghĩ, lại muốn viết tên lên. Ngòi bút chạm vào mặt giấy thì lại có một do dự trong chớp mắt—— trực tiếp cho tên thật không có vấn đề gì chứ?

Loại chuyện này, không nói tên thật càng có vấn đề a. Cô nhận mệnh viết xuống tên của mình, viết xong còn để ở trong tay quan sát vài lần… Rất tốt, dù sao tên của cô trông cũng giống tên giả.

Cô đem giấy ghi chép đưa cho anh, thấy chân mày anh vừa giãn ra lại nhăn tít lại, biểu tình trên mặt nghiêm túc hơn vài phần, cho rằng anh không tin, liền giải thích: “Anh yên tâm, tôi sẽ không chơi xấu, tôi có thể ghi thêm địa chỉ trường học… Bằng không, tôi cho anh xem thẻ căn cước?”

Từ Nhuận Thanh: “…”

Anh trầm mặc, Niệm Tưởng liền thật sự muốn lấy ra chứng minh thư cho anh xác nhận.

Anh ho nhẹ một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn: “Không cần…”

Niệm Tưởng ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt cô bé trong veo sáng ngời, cứ như vậy chuyên chú nhìn anh, còn có thể từ trong mắt cô thấy rõ bóng hình của anh.

Ngón tay Từ Nhuận Thanh duỗi ra một chút, kẹp tờ giấy ghi chép: “Vậy được rồi… Ở đây có camera, nếu như không tìm được cô, tôi có thể báo bảo vệ của siêu thị.”

Niệm Tưởng quyết định thu hồi lời khen vừa rồi, anh mà dễ nói chuyện cái gì, cái này… giống như là cảnh cáo, cô lặng lẽ lau lệ.

Từ Nhuận Thanh cất xong tờ giấy, thấy bộ dáng cô ủ rũ, chăm chú nhìn về góc nghiêng của xe, lại loay hoay nhìn bốn phía, nhất thời sáng tỏ: “Xe không ra được?”

Cô gật gật đầu, vẻ mặt càng thêm uể oải.

Từ Nhuận Thanh suy nghĩ một lát: “Lên xe.”

Niệm Tưởng sửng sốt, thấy anh cúi mắt nhìn mình, lại hất hất cằm ý bảo mình lên xe, thế này mới phản ứng kịp.

Từ Nhuận Thanh nhìn vị trí của xe, chân mày nhíu chặt hơn  —— cô làm sao đổ xe được thành như vậy? Nếu như nhất định phải hình dung tình huống hiện trường, phỏng chừng chỉ có thể dùng bốn chữ “Vô cùng thê thảm” đến hình dung.

Anh đi đến bên cạnh xa, ngón tay khoát lên trên cửa kính xe, nhẹ nhàng mà gõ một cái: “Giữ chắc thắng, rồi nhích từng chút một.”

Niệm Tưởng lập tức nghe theo, nghe được anh nói “Giữ thắng” thì lúc nào chân phải cũng chuẩn bị lập tức đạp xuống.

“Hướng bên phải vòng 90 độ.”

“… Được.”

“Nhích lên một chút, đến khi tôi nói dừng thì dừng.”

“Được.”

Từ Nhuận Thanh cúi người, hướng mắt vào trong xe nhìn: “Phương hướng không đánh tốt.” Nói xong, anh dứt khoát đưa tay nắm vô lăng trong tay cô.

Niệm Tưởng lúc này mới chú ý đến ngón tay anh, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Hơi hơi cong tay thì đường cong rất ưu nhã, ngay cả móng tay cũng được cắt rất chỉnh tề, sạch sẽ, nhìn qua hẳn là được chú ý chăm sóc.

Cô nhịn không được thất thần, nâng mắt nhìn anh một cái, lại không ngờ, vừa lúc chống lại ánh mắt anh, bị ánh sáng đong đưa nơi đáy mắt trong vắt của anh làm sửng sốt một chút, cô nhanh chóng cúi đầu che dấu, nhìn xuống vô lăng.

Từ Nhuận Thanh híp mắt lại một chút, thế này mới dời tầm mắt.

Năm phút sau ——

Khốn cảnh đã được giải quyết.

Tại lần thứ ba Niệm Tưởng nói cám ơn, anh hướng ánh nhìn về cửa kính phía sau xe, không có nhìn thấy hai chữ “Tập lái” thì hỏi: “Lấy giấy phép lái xe được bao lâu?”

Niệm Tưởng nhếch môi không trả lời… Nếu nói bây giờ cô không có bằng lái, có thể bị bắt lại hay không…