Nếu như không phải là tận mắt thấy, ai cũng không thể tin khiến toàn bộ kiếm các cũng trở nên nóng rực đáng sợ như thế, cũng chỉ là một thanh kiếm, thậm chí thanh kiếm này còn chưa phải là một thanh kiếm hoàn chỉnh, chỉ một mũi kiếm nho nhỏ ngắn ngủn mà thôi, đã phát ra uy thế lớn như vậy. Cho dù dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết, đọan mũi kiếm này nhất định là trân bảo tuyệt thế.
Sau khi có nhận thức như vậy, ở đây, các đại sư luyện khí vốn còn có chút không cho là đúng nhất thời hai mắt cũng thả ra u quang giống như sói, điều này thật sự rất khiến người ta sợ hãi than, bọn họ chưa bao giờ nghĩ có thể ở sinh thời nhìn thấy một thanh kiếm như vậy. Nhưng bởi vì mũi kiếm này thật sự là lợi hại, thì càng khiến người gặp nó cảm thấy đáng tiếc —— chỉ mũi kiếm đã lợi hại như vậy rồi, vậy nếu như nó là một thanh trường kiếm hoàn chỉnh, sẽ có bao nhiêu lợi hại đây?
Lúc các đại sư luyện khí từng người một nhịn không được ở trong đầu triển khai các loại tưởng tượng, trưởng lão và các chưởng môn của Ngũ đại môn phái cũng liếc mắt nhìn nhau lộ ra thần sắc hài lòng, bọn họ chính là cần những đại sư luyện khí này ở trong lòng cảm thấy kích động, cảm thấy hưng phấn, nói như vậy bọn họ mới có thể đem hết toàn lực hoàn thành yêu cầu của bọn họ. Sau đó chưởng môn Bình Nguyên Chưởng của Tứ Thủy Kiếm môn vung tay áo, vốn mũi kiếm còn có vẻ ngông cuồng tự cao tự đại dần dần đã thu liễm hào quang, đến một khắc đồng hồ sau đó, mũi kiếm này hoàn toàn thu liễm, chỉ ở trên thân kiếm toả ra một tầng linh quang mỏng mảnh, dáng vẻ dường như ngủ đông bất động.
"Trời, đây rốt cuộc là một thanh kiếm thế nào?! Đã có linh áp và linh quang lớn như vậy?! Đây là bảo khí? Cực phẩm bảo khí? Không không không, cái này không thể nào, không thể nào là, là..."
"Đồ ngu! Đây là một thanh tiên khí!!"
Có hai người luyện khí sư không tự chủ mà bắt đầu tự hỏi, một người trong đó thần sắc trên mặt đã trở nên cực kỳ điên cuồng. Nếu như không phải bên cạnh có người lôi kéo gã, chỉ sợ lúc này gã đã nằm úp sấp lên trên đài kiếm kia rồi.
"Chư vị, có lẽ các vị đã thấy mục đích chuyến này của chúng ta cho các vị sang đây đi? Không sai, chúng ta bởi vì cơ duyên xảo hợp lấy được một thanh tiên khí này, không thể không nói đây là cơ duyên của toàn bộ Nhiên Nguyên giới chúng ta! Nếu chúng ta có thể đem thanh tiên khí này cố gắng tu bổ toàn bộ có thể phục hồi như cũ, truyền thừa luyện khí của Nhiên Nguyên giới sẽ trực tiếp bay lên một đẳng cấp! Cho dù cuối cùng chúng ta không cách nào đem thanh kiếm này phục hồi như cũ, nhưng chỉ cần có thể học được một ít nguyên lý và luyện khí chi pháp từ trong chế tạo của thanh kiếm này, có lẽ vũ khí và pháp y cấp bậc bảo khí cũng đã không thành vấn đề rồi! Cho nên, ta ở nơi này chân thành mời các vị cùng chúng ta cùng đi nghiên cứu thanh kiếm tiên này, các vị cũng là năng gia* [năng lực chuyên gia] của luyện khí, tin tưởng đến cuối cùng chúng ta nhất định có thể đạt thành nguyện vọng của nguyện vọng!"
Mở miệng nói chuyện là một vị lão giả, dáng vẻ trên người lão thoạt nhìn tựa hồ không có một chút công kích lợi hại, hơn nữa dáng vẻ của lão tái nhợt hai mắt đầy tơ máu, một bộ mệt nhọc quá độ, như là sau phút chốc có thể ngã xuống. Nhưng tất cả mọi người ở chỗ này không ai dám khinh thị lão, thậm chí phần lớn người lúc nhìn thấy lão sau đó cũng không ngừng được hít ngược một hơi khí lạnh.
"Trưởng lão Đan Dương?!"
Có một luyện khí sư nhịn không được khẽ hô ra tiếng.
Trưởng lão Đan Dương nghe vậy quay đầu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt với người kia: "Tại hạ chính là Đan Dương của Vạn Bảo các, ở cùng ta còn có đại sư luyện khí Thuyền Minh, Lăng Tốc, cùng vớic chủ Hỏa Bảo của Địa Hỏa các, còn có rất nhiều người ta sẽ không nói từng người, chẳng qua mỗi người cũng có tuyệt hoạt của luyện khí, chúng ta cũng vì một mục đích cho nên ở chỗ này sẽ không giấu giếm, mọi người cố hết sức lực lớn nhất nghiên cứu thanh kiếm tiên này. Sau này, có thể sẽ tương đối khổ cực, làm phiền các vị rồi."
Lần này các luyện khí sư được nghe xong lời này sau đó quả thực không kềm chế được kích động, từng người một nhịn không được liên tục mà nói không sao, quá khen, khách khí, bọn họ coi như lợi hại hơn nữa cũng không sánh bằng những đại sư luyện khí ở Nhiên Nguyên giới nổi danh lừng lẫy từ lâu này, lúc này có thể có một cơ hội nghiên cứu tiên khí thuận tiện cùng các đại sư cùng nhau học tập, ai không muốn? Âm thanh của không ít người kích động cũng run lên. Có điều là, trên mặt của vài người khác vẫn có chút biểu tình không có gì lớn, ví dụ như chính là Nguyên Tu Vân.
Nguyên Tu Vân nhìn thoáng qua kẻ bên cạnh kích động đến không thể nhịn được ở trong lòng thở dài, mặc dù trong thế giới ở kiếp trước của y êm dịu, cũng không có chuyện trên trời rơi xuống bánh có nhân, ở nơi này tính toán chi li đến trình độ nhất định, trong thế giới thực lực làm tôn vì một món trọng bảo là có thể giết người cướp của, lại như thế nào có thể không đưa ra bất kỳ điều kiện gì, cho dù ngươi đi đụng vào tiên khí và cho ngươi cơ hội học tập với đại sư? Nếu quả như có thật, vậy y mới lại cảm thấy chuyện này kỳ quặc, hoàn toàn không thể tin đó.
Quả nhiên, Nguyên Tu Vân vừa nghĩ xong bên kia liền có một người của Đa Bảo các đứng dậy, người này trên mặt không có biểu tình gì lớn, chỉ lấy ra một tảng đá màu trắng, sau đó nói về phía gần hai mươi vị đại sư luyện khí mới vừa đi vào: "Thỉnh các vị bắt đầu dùng đan hỏa lớn nhất của mình hoặc là luyện khí của lửa bắt đầu luyện chế một chút tảng đá kia đi, chỉ cần lửa của các vị có thể làm cho tảng đá này đổi màu, bất kể là loại màu sắc nào, các vị liền có tư cách tham gia lần trao đổi luyện khí này."
Hiển nhiên, việc này chính là yêu cầu của Ngũ đại môn phái đối với những đại sư luyện khí này, chỉ có thỏa mãn những yêu cầu này mới có thể đi vào trong đó, nếu không, có thể rời đi. Cứ như vậy, trước đó còn có rất nhiều người hưng phấn không thôi nhất thời giống như bị tưới một chậu nước lạnh thoáng cái lạnh thấu tim. Ngược lại cũng không phải những người này tự coi nhẹ bản thân, chỉ chẳng qua nên có tự mình hiểu lấy vẫn phải có, nhìn một chút sắc mặt trước đó của trưởng lão Đan Dương đi! Vị đại sư luyện khí này ở toàn bộ Nhiên Nguyên giới cũng số một số hai thế mà bộ dạng đã tiều tụy rồi, nếu như không có một chút thực lực hoặc sở trường trò hay căn bản là đừng nghĩ trà trộn vào đi!
Có vài người thoáng cái trong lòng đã cảm thấy nổi giận, mà còn có một chút tương đối gian xảo tâm tồn may mắn nhịn không được mở miệng nói: "Lẽ nào chỉ xem tảng đá này sao? Nếu như đan hỏa của ta cũng không lợi hại, nhưng thủ pháp luyện khí của ta tương đối tốt, như vậy phải nói như thế nào đây! Nói không chừng thủ pháp của ta có thể phá giải thuật luyện chế tiên khí cung cấp một ít giúp đỡ đấy! Dù sao ta cũng là luyện khí sư thành danh nhiều năm, điểm ấy tự tin cần phải có."
Dáng vẻ của người này nói nghe giống như rất có đạo lý, nhưng rất nhanh đệ tử cầm tảng đá của Đa Bảo các đi ra đã trực tiếp đem lời nghẹn trở về: "Ngươi luyện khí nhiều năm cũng chỉ luyện chế linh khí mà thôi, ở trước mặt ngươi đây chính là tiên khí! Nếu như ngay cả hỏa diễm để mũi kiếm cảm thấy uy hiếp cũng sinh không ra, coi như thủ pháp ngươi cho dù tốt vậy có có ích lợi gì?"
Nhất thời, người nọ bị chận mặt đỏ tới mang tai. Lúc còn muốn nói gì đó, người xung quanh của Ngũ đại môn phái đã nhìn về phía gã, nhất thời, trong lòng gã giật mình một cái, thoáng cái đàng hoàng lại. Gã dường như lúc này mới nhớ tới, ở đây cũng không phải địa bàn của gã. Ở chỗ này muốn chơi đùa, vậy sẽ phải tùy thời làm tốt chuẩn bị tâm lý bị Ngũ đại môn phái xiên đi ra ngoài hoặc trực tiếp chém chết.
Vì vậy lúc hai mươi bảy vị luyện khí sư này từng người từng người đi tới khối tảng đá trắng kia đốt, mỗi người cũng biết lần này là cơ hội khó được cỡ nào, cho nên mỗi người đều dùng lửa đan điền lớn nhất của mình đi đốt, ý đồ để tảng đá màu trắng này biến đổi ra màu sắc khác, nhưng khiến bọn họ nhịn không được trán bắt đầu đổ mồ hôi chính là, đến giờ phía trước đã đi qua mười bốn người, vậy mà không ai có thể làm cho tảng đá màu trắng nho nhỏ đổi màu!! Nhìn hình ảnh này, thậm chí có người bắt đầu len lén ở trong lòng hoài nghi tảng đá kia có đúng hay không hoàn toàn không thể đổi màu nữa.
Cũng may, ở lúc một luyện khí sư thứ mười lăm đi tới, từ trong tay của hắn ta toát ra một đóa hỏa diễm màu lam nhạt, hỏa diễm màu lam nhạt này đốt tảng đá màu trắng kia gần hai khắc sau, tảng đá màu trắng này rốt cục dần dần biến thành màu lam nhạt, vị luyện khí sư kia cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đệ tử cầm đá Vân Ẩn của Đa Bảo các cũng ở trên mặt nở một nụ cười: "Vị đại sư luyện khí này mời đi lên, sau này phải cực khổ."
Người kia lau mồ hôi ở trên trán, sau đó thật cao hứng chạy tới bên cạnh đại sư Đan Dương vừa bắt đầu thỉnh giáo rồi. Bộ dáng kia luyện khí sư khác nhìn đố kị không ngớt. Mà ở lúc này, lại có mười người thử nghiệm, kết quả vẫn không đem tảng đá màu trắng đốt đổi màu. Mà lúc này, luyện khí sư mời tới cũng chỉ còn lại có hai người sau cùng, một là một vị nữ tử y phục màu đen Thủy Vân Thiên mời tới, còn có chính là Nguyên Tu Vân xếp hàng sau cùng.
Nữ tử thân mặc áo đen kia tựa hồ là rất có tự tin đi lên trước, trong tay của nàng toát ra một ngọn lửa màu đen, lúc ngọn lửa này xuất hiện tựa hồ toàn bộ nhiệt độ trong kiếm các đều có chút tăng lên, không ít người nhìn về phía đoàn lửa trong tay nàng, trong mắt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc —— lửa này nhất định không bình thường. Mà kết quả cũng rõ ràng, chỉ dùng không tới một khắc đồng hồ, tảng đá vốn màu trắng liền biến thành màu đen, thậm chí còn mơ hồ có dấu hiệu hòa tan. Nhất thời âm thanh của trưởng lão Đan Dương liền vang lên:
"Ha ha ha, lửa Âm Linh này thế nhưng có nghìn năm chưa gặp qua, hậu sinh khả uý hậu sinh khả uý nha!"
Nữ tử kia vốn trên mặt không có biểu tình gì khi nghe được một lời của trưởng lão Đan Dương đã chỉ ra tên lửa của nàng, cũng không khỏi thay đổi một chút, chẳng qua công kỳ đi ra lửa cũng là đoạt không đi, cho nên nàng vẫn đi tới. Nàng đối với thanh kiếm tiên này là tình thế bắt buộc!
Cuối cùng chính là Nguyên Tu Vân rồi.
Nói thật mọi người ở đây kỳ thực cũng không có ôm nhiều hy vọng, dù sao mười mấy người mới có thể xuất hiện một người vượt qua, ở trước mặt y có một người rất lợi hại đã qua, phía sau lại xuất hiện một người lợi hại hơn tỷ lệ thật sự quá nhỏ, hơn nữa Nguyên Tu Vân thoạt nhìn thật sự là mặt rất non, dù sao vẫn khiến người ta cảm thấy không đáng tin cậy.
Chỉ chẳng qua, rất nhanh bọn họ đã bị ý nghĩ của chính mình làm mất mặt rồi.
Bọn họ nhìn thấy Nguyên Tu Vân từ trong tay Vân Ẩn tiếp nhận tảng đá màu trắng kia, không đợi bọn họ chuẩn bị một chút công phu tìm một lời nói hoặc xoay đầu đâu, người kia dĩ nhiên trực tiếp vẻ mặt vô tội mở tay ra: "... Ngại quá không khống chế được, thiêu cháy tảng đá không cần bồi thường nhỉ?"
Mọi người: "..." Đại sư! Trọng điểm của ngươi sai rồi được không?! Còn có, ngài đây rốt cuộc là lửa gì hả?! Đây cũng thật hơi đáng sợ rồi!
———
"eg:&"