Nguyên Tu Vân một chút cũng không nghi ngờ Thiết gia trong lòng không có quỷ, y coi như là một người hiền hoà bao nhiêu cũng có thể có cừu oán với Thiết gia, những người khác thì càng không cần phải nói. Hơn nữa trưởng tử trưởng tôn trước đó của Thiết gia có thể dưới tình huống người khác đang luyện chế liền trực tiếp đem đồ của người ta làm của riêng, làm trò ngay trước mặt của nhiều người như vậy còn dám mạnh mẽ cướp đoạt, nếu như không phải quỷ kế của gã cuối cùng không thực hiện được, người kia phỏng chừng sẽ trực tiếp mặt dày nói gã có thể luyện chế tiên khí đó.
Bởi vậy có thể thấy được, gia phong của Thiết gia có bất chính cỡ nào. Cho nên, đối phó một gia tộc như vậy, cho dù gió thổi cỏ lay một chút xíu nhất định có thể làm cho bọn họ nghi thần nghi quỷ. Ngươi càng quang minh chính đại, đối phương càng lại hoài nghi, đến cuối cùng sẽ tự mình lộ ra chân tướng. Đây thường nói suy bụng ta ra bụng người, lòng dạ của Thiết gia tuyệt đối không phải là bên tốt kia rồi.
"Đánh rắn động cỏ?" Minh Xá lập lại lời của Nguyên Tu Vân một lần, sau đó trên mặt hiện ra nụ cười ngươi thật giảo hoạt: "Ngươi nói đúng! Chúng ta ngày mai sẽ đi tìm bọn họ trực tiếp nói trao đổi! Xem bọn họ có thể nói cái gì? Nhìn xem bọn họ có phải thực sự không đem người gia chủ này để ở trong mắt hay không. Chẳng qua ta vẫn phải nói trước với các ngươi. Người của Thiết gia đó muốn bao nhiêu không biết xấu hổ thì sẽ có bao nhiêu không biết xấu hổ, nếu như lão ngay trước mặt của ngươi mặt không đỏ tâm không suyễn bịa đặt gì gì đó ngươi cũng nhất định không nên tức giận, đây tuyệt đối là tìm cho mình không được dễ chịu. Bọn họ giống như là trời sinh da mặt như làm bằng sắt [=thiết], cho tới giờ sẽ không cho là bản thân có lỗi.
Nguyên Tu Vân nghe được Minh Xá nói như vậy nhịn không được nhướng nhướng mày, y tìm tòi ngẫm nghĩ kỹ người như vậy xung quanh y còn thật nhiều —— một người cho tới bây giờ luôn cảm thấy mình là chính xác nhất cho là mình không sai, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng là người khác làm không tốt hoặc người khác buộc hắn. Người cha hiện giờ của y đã không còn xương cốt chính là người như vậy sao?
Nguyên Tu Vân nhẹ giọng hừ một tiếng: "Rốt cuộc có sai lầm hay không cũng không phải là bọn họ định đoạt. Vả lại xem bọn họ ứng đối thế nào đi."
"Chúng ta đi liền đi, có điều Thạch Hâm ở lại, giờ tu vi của ngươi mặc dù đã đến Ngưng Mạch, chẳng qua cũng rất ổn định. Cho nên ở tại chỗ này trông nhà đi." Lúc này Thạch Hâm cũng đã đi tới trong phòng, Nguyên Tu Vân nhìn hắn mở miệng: "Còn nữa, dù sao chúng ta phải có một người không thể bị Thiết gia biết, ngộ nhỡ thực sự có chuyện gì cần phải rời khỏi thành Thiết gia, tránh tai mắt Thiết gia, vẫn cần Thạch Hâm ngươi đi hành động."
Nói đến đây cuối cùng giao phó xong rồi, sau đó Dịch Nhiên, Nguyên Tu Vân và Minh Xá ba người liền thừa dịp nắng sớm trực tiếp đi ra. Đương nhiên bọn họ cũng sẽ không trực tiếp ở trong sân nơi này đi Thiết gia, mặc dù sau đó Thiết gia nhất định sẽ tra được, nhưng loại chuyện này rõ ràng nói cho bọn họ biết đại bản doanh ở nơi này bọn họ còn chưa sẽ làm.
Cho nên sau khi bọn Nguyên Tu Vân ở thành Thiết gia vòng một vòng lớn mới đi đến trước đại môn của Thiết gia. Mà lúc này trước đại môn Thiết gia lại đã tới không ít người, rất rõ ràng Thiết gia là một đại gia tộc, thậm chí còn là một trong Tứ đại gia tộc của Nhiên Nguyên giới, đương nhiên mỗi ngày phải tiếp rất nhiều người. Dưới loại tình huống ngươi không phải là nhân vật có mặt mũi tương đối gì đó thẳng thắn cũng không cần tới cửa, bởi vì ngay cả lính gát cửa của Thiết gia cũng sẽ trả lời ngươi không được. Chẳng qua Nguyên Tu Vân ba người bọn họ cũng không có gì thật lo lắng, người muốn cầu kiến khẳng định rất nhiều, nhưng vừa lên cửa phóng khách [điều tra khách] Thiết gia của lính gát cửa sắc mặt không có gì tốt hoặc nói có một chút tính chất mà tìm tra tuyệt đối là bất kể như thế nào cũng sẽ không mặc kệ không quản.
Mà trên thực tế cũng là như vậy, lúc bọn Nguyên Tu Vân nói rõ ý đồ đến, biểu thị có một khoản giao dịch vô cùng quan trọng muốn cùng với Thiết gia ngay bây giờ, lúc nói có thể giao dịch người làm chủ, thủ vệ lính gát cửa kia trong nháy mắt liền đổi sắc mặt. Cho dù gã rất nhanh thì khôi phục lại, nhưng ánh mắt của gã nhìn về phía Nguyên Tu Vân ba người bọn họ thoáng cái trở nên cực kỳ thận trọng. "Ba vị chờ, ta đây trở về đi bẩm báo gia chủ." Lính gát cửa đem hai chữ gia chủ này cắn rất nặng, giống như gia chủ bọn họ thực sự đang ở, nhưng gã biểu hiện như vậy ở trong mắt của Nguyên Tu Vân ba người quả thực chính là chứng minh không cách nào che giấu tốt nhất, chứng minh Thiết gia quả thực đã thay đổi một vị gia chủ khác.
Chẳng qua kết hợp đồn đãi bọn họ nghe được, có thể gia chủ Thiết gia từ đầu tới đuôi cũng không có từng thay đổi, mặc dù gia chủ đổi thường xuyên, nhưng người cầm quyền chân chính của Thiết gia, ẩn trong bóng tối hoặc mấy trăm năm qua cũng là một vị.
Minh Xá khe khẽ hừ một tiếng, "Hừ, Thiết Phong Thuật tuyệt đối là người dối trá, cường thế nhất ta từng gặp, mặc dù Triệu Trung Thiên ở mặt dối trá cái sau vượt cái trước rồi, nhưng một Thiết Phong Thuật này đơn giản là tự cao tự đại tới cực điểm, một hồi các ngươi sẽ biết."
Nguyên Tu Vân nhìn thoáng qua Minh Xá, mặc dù hắn hiện ở ngoài mặt một bộ dáng vẻ không thèm để ý, nhưng nếu như cẩn thận quan sát là có thể thấy tay hắn đã nắm chặc thành quyền, đang hơi run rẩy. Nguyên Tu Vân không biết hắn đang muốn cố gắng khắc chế bản thân không nên vọng động, hay là... E ngại bất an với người trong miệng của hắn. Chẳng qua bất kể là loại nào, hiện giờ hắn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
"Dọc theo đường đi chúng ta đã thương lượng xong, ta sẽ để bọn họ và chúng ta trao đổi rèn phổ Phá Vân Thương, sẽ không trực tiếp đưa ra Luyện Yêu Sơn Hải đồ, có điều là sau đó vẫn sẽ thử lão. Ngươi khi đó chú ý phản ứng của lão, đồng thời toàn bộ quá trình ngươi cũng không cần nói dùng lực lượng lớn nhất của ngươi đi cảm ứng đệ đệ ngươi, chỉ cần ngươi có thể cảm ứng được vị trí của hắn, vậy còn lại dễ làm rồi."
Minh Xá nghe vậy trầm mặc gật đầu, hắn cũng biết hiện giờ mọi cử động của hắn sẽ liên quan đến an nguy của đệ đệ mình, bất kể như thế nào hắn cũng không thể vào lúc này bứt dây động rừng.
"Ta sẽ mật thiết chú ý hành động của bọn họ. Nếu ta nói rời khỏi, các ngươi phải bật người rời khỏi không thể làm lỡ chỉ chốc lát." Dịch Nhiên bỗng nhiên mở miệng, Nguyên Tu Vân nhìn sang sau đó dùng lực gật đầu. "Yên tâm đi! Lần này ta chỉ làm thử dò xét. Nếu như Thiết gia có động tác gì, ta sẽ để bọn họ biết cái gì gọi là tiền tài động lòng người chân chính." Mặc dù y bây giờ bị Tứ đại gia tộc đồng thời phát lệnh truy nã, nhưng y chỉ cần dùng một viên đan Hoán Dung cải biến dung mạo của y, toàn bộ Nhiên Nguyên giới còn không phải là y muốn đi nơi nào thì đi nơi đó? Nhưng Thiết gia lại khác, nếu nói hoà thượng chạy không khỏi miếu* bọn họ chính là loại tồn tại gia đại nghiệp đại. Một khi bọn họ thứ người như vậy hoặc gia tộc này làm những chuyện trở thành thiên phu sở chỉ**, vậy mặc dù bọn họ chạy trốn cũng không thế nào dễ.
[tránh được nhất thời không tránh được mãi mãi]
[thành ngữ, ý ban đầu là được mọi người dùng chỉ trích. Miêu tả làm tổn thương nhiều người tức giận]
Dịch Nhiên nhìn biểu tình Nguyên Tu Vân gần như ở trước tiên đã biết dự định của y, sau đó hắn nhướng nhướng mày, khóe miệng trực tiếp nâng lên gật đầu, "Cách tốt." Minh Xá bên cạnh nhìn hai người bọn họ mắt đi mày lại đang muốn kháng nghị, lính gát cửa của Thiết gia bên kia cũng đã tới rồi.
Lúc này thần sắc lính gát cửa so với trước khi vào cửa phải buông lỏng rất nhiều, hơn nữa ánh mắt nhìn bọn Nguyên Tu Vân cũng từ thận trọng biến thành khinh miệt: "Gia chủ nhà chúng ta cho mời, mấy vị khách nhân theo ta cùng đi vào thôi!" Nguyên Tu Vân nhướng nhướng mày, xem ra lão già kia rất khủng khiếp á, chỉ sợ vị kia chỉ dùng một câu nói khiến lính gát cửa này cảm thấy Thiết gia vô địch.
Ba người dọc theo đường đi cũng không nói gì, đang vào lúc này có thời gian nói còn không bằng tra xét đề phòng đại viện tràn đầy cơ quan này nhiều một chút. Nhà cửa của Thiết gia và những đại trạch phú hào khác cũng không khác nhau quá lớn, chỉ chẳng qua ở đây thoạt nhìn càng thêm hợp quy tắc, giống như thảm thực vật và kiến trúc cao tầng có thể ẩn núp cũng rất ít. Mà đặc biệt bắt mắt chính là một khối linh thạch to lớn giữa sân từ một loại ngọc bích điêu khắc mà thành lão giả, người này trong tay cầm một hộp nhỏ tinh xảo, biểu tình trên mặt giống như được cái hộp này lão sẽ vô địch ở thế giới. Bọn Nguyên Tu Vân nhìn pho tượng này, cũng cảm thấy người này đoán chừng là tổ tiên của Thiết gia, cho nên đem pho tượng dựng ở chỗ này chắc là vì biểu hiện tôn kính.
Nhưng trừ cái đó ra tượng đá ngọc bích này nhất định có chỗ cấm chế vô cùng lợi hại hoặc công năng nào đó, không riêng gì vị trí của pho tượng này vừa vặn ngay chính giữa toàn sân viện, khi còn có một bước tiến vào viện tử kia, Dịch Nhiên liền trực tiếp đưa ánh mắt nhắm ngay tượng đá ngọc bích này. Thứ có thể làm cho Dịch Nhiên để ý như vậy, tuyệt đối không chỉ là bởi vì nó đẹp.
Ba người theo lính gát cửa rất nhanh liền đi tới đại sảnh tiếp đón của Thiết gia, vừa tiến vào đại sảnh này hơi lạnh liền đập vào mặt. Nguyên Tu Vân nhìn đại sảnh này tất cả đều là do sắt đá làm thành nhịn không được nhíu mi, coi như người Thiết gia họ sắt, cũng không đến mức đem tất cả gia cụ trong nhà đều biến thành sắt đi? Cho dù những thứ sắt đá này thoạt nhìn cũng rất sa hoa, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy có chút áp lực.
"Không biết ba vị khách quý là từ đâu tới, ngày hôm nay có chuyện gì muốn tới giao dịch với chúng ta đây? Ta cũng không nhớ rõ từng gặp qua ba vị, như vậy các vị không mời mà tới nói vậy nhất định có giao dịch vô cùng quan trọng muốn nói với chúng ta?" Bọn Nguyên Tu Vân vừa đi vào đã được một tu giả râu quai nón ngồi ở phía trên đại sảnh Thiết gia vẻ mặt không chút khách khí đặt câu hỏi. Thay vì nói là câu hỏi chi bằng nói là chất vấn càng phù hợp tình hình thực tế. Nhìn vẻ mặt của gã rất có dáng vẻ chỉ cần ngươi nói sai một câu, ta liền giết cả nhà ngươi, chẳng qua bộ dáng này của gã lại không có dọa lui trong bất kỳ người nào của Nguyên Tu Vân ba người bọn họ.
Minh Xá lúc này đang cố nén khắc chế bản thân không nên mở miệng nói, sắc mặt của hắn có vẻ rất nghiêm túc, cúi đầu nỗ lực tìm kiếm hơi thở hoặc cảm ứng của đệ đệ mình. Mà Dịch Nhiên bên cạnh hắn lại căn bản không dự định mở miệng, ánh mắt lạnh như băng dường như biểu đạt ý nghĩ ở trong im lặng không cần để ý ta bằng không trực tiếp giết chết ngươi, khiến những người khác của Thiết gia không cẩn thận đưa ánh mắt quét qua chỗ của hắn nhất thời trong lòng run lên. Hai người bọn họ cũng không mở miệng, nói chuyện cũng chỉ có Nguyên Tu Vân: "Chúng ta tới nơi này đúng là có một việc lớn muốn làm giao dịch với các ngươi. Chẳng qua giao dịch này quan hệ trọng đại, vẫn thỉnh Thiết gia có thể để gia chủ của ngươi đến nói với chúng ta đi!"
Lời này của Nguyên Tu Vân nhất thời khiến cho râu quai nón mở miệng nói chuyện kia thay đổi sắc mặt, nhưng mà, rất nhanh gã liền nói, "Ta chính là gia chủ Thiết gia, ngươi có lời gì vẫn có thể nói với ta." Sau khi đại hán nói xong lời này tất cả người Thiết gia đều nhìn Nguyên Tu Vân, chờ Nguyên Tu Vân đáp lời, có thể khiến bọn họ cảm thấy tức giận và lúng túng là, Nguyên Tu Vân vậy mà sau khi nghe xong những lời này chỉ nhàn nhạt hơi nở nụ cười, sau đó trực tiếp trầm mặc một khắc đồng hồ.
Ở trong giờ khắc này, toàn bộ bầu không khí của đại sảnh đều buộc chặt đến khiến người ta ngừng thở, đến mức không dám ra một tiếng, lúc một tu giả ở đó tự xưng gia chủ không nhịn được áp lực mở miệng, một trận tiếng cười từ nơi bên trong cửa đại sảnh Thiết gia truyền đến.
"Ha ha ha! Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, có thể đem lão Nhị nhà của ta bức cho đến phần này, mặc kệ vị tiểu hữu này là tới làm cái gì, ba vị cũng nên nghiêm túc đối đãi Thiết gia chúng ta." Làm tiếng cười đi ra là một vị lão giả tóc trắng, mặc dù là lão giả, thế nhưng lão thoạt nhìn vô cùng có tinh thần, mọi cử động mang theo linh lực và khí lực khổng lồ, chỉ liếc mắt nhìn sang khiến người ta có một loại cảm giác áp bách cường đại. Người này không cần phải nói chính là Thiết Phong Thuật trong miệng Minh Xá rồi.
Nhưng từ ngoài mặt đến xem, lão thật đúng là một chút cũng không giống như một người giả dối, âm hiểm, bạo lực. Ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy thân cận rất tốt, chẳng qua đối với biểu hiện khác biệt của lão và lời nói của Minh Xá, Nguyên Tu Vân sớm đã có chuẩn bị tâm lý, một loại người có thể làm được đại gian đại ác trình độ cực cao, không có hai ba cây cọ* làm sao có thể chứ? Mà dối trá chính là một trong kỹ năng bọn họ nhất định phải nắm giữ.
[Hiện dùng nhiều với miêu tả người khác có bản lĩnh, có năng lực, có chút bản lãnh. Hình dung một người có "hai cây cọ", nói đúng là người này có chút bản lãnh, có chút năng lực. Kết quả của từ này là từ ngữ diễn biến. Trước đây lúc có văn hóa người ta thường dùng bút lông bởi vì màu sắc đẹp đẽ sáng láng trở nên nổi bật, mọi người sẽ tán thưởng người này "Có hai cây cọ".]
"Vị này nói vậy chính là người đứng đầu Thiết gia, bậc thầy luyện khí của Nhiên Nguyên giới tiền bối Thiết Phong Thuật?" Nguyên Tu Vân cười cười, bớt đi tất cả chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn dùng lão đại nhà ngài đổi lấy rèn phổ Phá Vân Thương của nhà ta, ngài thấy có được không?"
Lòng vòng như thế nào đi nữa Thiết Phong Thuật cũng là kinh nghiệm phong phú, sau khi nghe được câu này cũng hơi sửng sốt. Lão cẩn thận nhìn Nguyên Tu Vân một chút, sau đó nheo cặp mắt lại: "Ngươi chính là tên tiểu tử năm đó của Nguyên gia và Phó gia?"
Nguyên Tu Vân cười nhạt gật đầu: "Thiết tiền bối khoẻ. Ngoại tổ gia ta có thể có hôm nay, nói vậy ngài cũng ra không ít lực."
Lúc này người của Thiết gia đã biết thân phận Nguyên Tu Vân, trong nháy mắt tất cả mọi người dâng lên đề phòng, Nguyên Tu Vân chú ý tới, lão Nhị râu quai nón của Thiết gia kia đang đem tay lặng lẽ hướng dưới ghế sắt gã đang ngồi, không cần phải nói là chuẩn bị muốn mở ra cơ quan gì đó.
"Chẳng qua, ngày hôm nay ta không phải tới tìm thù. Đại thù nhà của ta đã báo không ít, còn lại một chút người theo đuôi cũng chỉ là chuyện chờ lâu thêm một chút thời gian mà thôi. Giờ ta hy vọng có thể cầm lại rèn phổ của tổ phụ gia, như vậy ta đối với người mất đi này cuối cùng cũng có một giao phó. Ngài nghĩ thế nào?"
Thiết Phong Thuật nheo lại hai mắt, ở lúc Nguyên Tu Vân cho là lão muốn động thủ, lão đầu này đột nhiên vẻ mặt đáng tiếc mà mở miệng: "Ai, kỳ thực năm đó chuyện kia cũng là Thạch Không quá mức nóng lòng cầu thành muốn gặp một lần rèn phổ của ngoại tổ gia ngươi, lúc đó ta phản đối chẳng qua hắn khư khư cố chấp, cuối cùng rơi vào kết cục như giờ cũng phải. Ta tự nhiên muốn trao đổi với ngươi, nhưng mà đứa nhỏ, thật sự rất đáng tiếc. Rèn phổ hiện giờ cũng không ở trong tay chúng ta mà là đang trong tay của Triệu Trung Thiên, lúc trước chúng ta từng mượn đọc sau đó trực tiếp trả lại cho bọn họ cho nên yêu cầu của ngươi thứ cho chúng ta bất lực á."
Thiết Phong Thuật lúc nói lời này vẻ mặt thành khẩn, ngay cả bản thân người Thiết gia cũng phải tin tưởng lão, nhưng Nguyên Tu Vân nửa điểm cũng không tin. Chẳng qua y nhắc tới rèn phổ Phá Vân Thương cũng chỉ là một làm nền mà thôi, hiện giờ mặc kệ y có thể cầm lại rèn phổ hay không, nội dung trên nửa cuốn kia cũng đã sớm không có bảo mật gì đáng nói. Thiết gia dù cho không cầm, bọn họ sẽ không sao chép lại một bản sao? Vấn đề kế tiếp của y, mới là trọng điểm.
"Như vậy, nếu như không có rèn phổ, nghe nói nhà ngài còn có một bảo bối so với rèn phổ càng thêm lợi hại hơn, hình như tên là sơn hải đồ gì đó? Có thể để tiểu tử đánh giá hay không đây?"
Gần như trong nháy mắt Nguyên Tu Vân nói xong lời này, toàn bộ bên trong đại sảnh Thiết gia liền xuất hiện một uy áp cực kỳ cường đại đáng sợ, Dịch Nhiên ở trước tiên cầm kiếm Bôn Lôi trong tay cắm xuống dưới đất, toàn bộ đại sảnh trong khoảnh khắc đã bị tràn ngập lôi điện, "Đi!"
Dịch Nhiên khẽ động, Nguyên Tu Vân không chút nghĩ ngợi lấy ra phi thảm Tuyệt Mệnh, sau đó dùng thời gian nhanh nhất đem ba người lao ra đại sảnh, ở trong sân pho tượng ngọc bích vốn thoạt nhìn vô hại đang đem hộp ngọc trong tay nhắm ngay bọn họ.
"Muốn chạy?! Không có cửa đâu!!" Âm thanh rít gào của Thiết Phong Thuật từ trong đại sảnh truyền đến.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khà khà khà khà, chương lớn đưa lên, ngày mồng một tháng năm vui vẻ, các vị, ngày mai sẽ đến trường đi làm nhỉ. Moah.
———
Chương này dài mà còn khó edit nữa =.=
j1:SU