Trò chuyện trong mật thất từ đầu tới cuối cũng chỉ có phụ tử Triệu Trung Thiên và Triệu Hoa Dung hai người biết, đừng xem biểu tình của Triệu Hoa Dung ở trong mật thất vẻ mặt long trời lở đất hận không thể đi tìm chết, nhưng chờ lúc bà ra mật thất, bà liền lại là phu nhân cao quý có thể bao gồm toàn bộ tu giả của thành Triệu gia. Bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra dị thường của bà, đương nhiên đồng thời, cũng không ai nhìn ra được dị thường của Triệu Trung Thiên. Không thể không nói hành động của phụ tử Triệu gia đã là đạt tới đỉnh cao rồi.
Ngày thứ hai, Triệu Trung Thiên triệu tập người của Tứ đại gia tộc ở phòng khách hội nghị thảo luận chuyện mai phục. Tiếng nói của lão dùng rất có kỹ xảo, ở trong miệng vô sỉ của lão mai phục thì biến thành vì dò đường không cho những người khác phục kích mà sáng suốt, cho dù là sau khi dò đường trực tiếp ở lại nơi đó không đi, cũng là bọn họ cẩn thận một chút. Tứ đại gia tộc đối với lời nói đầy kỹ xảo của lão vô cùng hài lòng, bọn họ biểu thị để không cho những người khác vô sỉ mai phục bọn họ, mặc dù những người khác kia có thể chỉ có một hai người, bọn họ cũng muốn từng gia tộc phái ra ít nhất mười tu giả kỳ Ngưng Mạch đi Vạn Độc Huyết Quật dò đường.
Bành gia ra người ít nhất, khó khăn lắm chỉ đủ mười người, hơn nữa đã tuyên bố sẽ không lại phái ra bất kỳ nhân thù nào khác. Nhân số của Chu gia và Triệu gia ra tương đồng, mỗi nhà mười lăm người, mười lăm người của hai nhà này còn phái ra một tu giả Ngưng Mạch Đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa, chính là kỳ Kim Đan. Trong Tứ đại gia tộc, ngược lại thì Thiết gia ra nhân số nhiều nhất, bọn họ lại thoáng một cái lấy ra hai mươi tu giả kỳ Ngưng Mạch, thậm chí còn có một đầu lĩnh Thiết Thành Kim Đan Sơ kỳ, không biết còn tưởng rằng đây là Thiết gia như muốn toàn tộc lực làm đại sự gì đó vậy, nhưng trên thực tế bọn họ chỉ đi bắt một niên thiếu khả năng vẫn chưa tới kỳ Trúc Cơ mà thôi.
Triệu Trung Thiên và gia chủ của Chu gia thấy điệu bộ của Thiết gia, trong lòng của hai người cũng không thể nào vui vẻ. Triệu Trung Thiên mất hứng vì chuyện này vốn phải là Triệu gia bọn họ làm chủ đạo, hiện giờ ngược lại có một loại cảm giác bị tân chủ đoạt, về phần gia chủ Chu Xương lão nhắm mắt lại cũng có thể đủ nghĩ được Thiết gia tính toán gì, chính bởi vì hiểu hơn nữa tính toán của bọn họ có sự giống nhau, cho nên Chu Xương có thể vui vẻ mới lạ.
"A, Thiết gia chủ, ngươi đây là đại thủ bút* [cây bút lớn, ý chỉ bạo tay] nha! Đừng đến lúc đó không đợi người đến ngược lại hù hắn bỏ chạy, vậy chúng ta thật sự cái được không bù đắp đủ cái mất."
Người làm chủ lần này của Thiết gia cũng chính là Thiết Thành Văn nghe vậy cười nhạt, "Chúng ta cũng sẽ không ngông tự xuất thủ, chỉ đối với chuyện này tương đối coi trọng mà thôi, dù sao, thế nhưng chuyện liên quan đến rèn phổ Phá Vân Thương chúng ta tuyệt đối không cách nào chấp nhận thất bại."
Vừa vặn Chu Xương bị chận lại, sau cùng chỉ có thể cười lạnh quay đầu. Mà lúc này Bành gia Bành Mộc Thủy vẫn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng: "Triệu gia chủ, thứ dẫn tên tiểu tử kia tới các ngươi phải thực sự giữ gìn kỹ, bằng không nếu như tên tiểu tử kia bởi vì đồ không có mà không đến, hay hoặc giả là có tới không nhìn thấy vật phẩm nó muốn nhìn tới, đến lúc đó chúng ta thất bại trong gang tấc coi như phiền phức."
Triệu Trung Thiên liếc mắt nhìn thật sâu Bành Mộc Thuỷ, sau đó thần sắc tự nhiên, "Ta không bao giờ làm việc không chuẩn bị, được rồi, thời gian không còn sớm ngay trong ngày liền lên đường đi! Đi sớm một phần nhiều một phần thắng, chỉ còn hơn mười ngày cuối cùng, bất kể như thế nào cũng phải thành công."
Theo một câu nói này của Triệu Trung Thiên, từ trong thành Triệu gia trùng trùng điệp điệp đi ra đại bộ đội hơn sáu trăm người, mục đích của bọn họ cũng chỉ có một, đó chính là Vạn Độc Huyết Quật. Thời điểm bọn họ ra khỏi thành nhân số đông đảo, thế nhưng trong nháy mắt rời đi thành Triệu gia, hơn sáu trăm người liền xé chẵn ra lẻ, dùng cách thức an toàn nhất và bí mật nhất đi trước mục đích của bọn họ, lúc bọn họ đạt tới mục đích tự nhiên có cách có thể liên lạc, hiện giờ hợp ý bọn họ nhất chính là sau khi lẻn vào Vạn Độc Huyết Quật làm sao vẫn không bị người phát giác, nếu không một khi đả thảo kinh xà vậy kết quả chờ đợi bọn họ nhất định là tương đối hỏng bét.
Ở ngày thứ ba Phó Tu Vân rốt cuộc nửa bế quan vùi đầu khổ luyện thạch Bạo Liệt Hoả, vốn tự mình Minh Xá đang vùi mình trên giường bất động bỗng nhiên mở hai mắt ra, sau khi hắn nghe tiểu bạch xà tới trước mặt hắn phát ra âm thanh khè khè, trên mặt trực tiếp lộ ra một cái cười lạnh: "A, quả nhiên tới."
Minh Xá vẻ mặt hưng phấn từ trên giường nhảy xuống, hắn đi tới bên ngoài phòng luyện khí tạm thời bên cạnh, đứng ở cửa cũng cảm thấy nóng nói: "Ân nhân à, ngươi mau ra đây đi, những người đó tới số lượng còn rất không ít đâu."
Phó Tu Vân nghe được câu này sau đó trực tiếp bắt lấy Tiểu Sỏa Đản, đem đoàn lửa nắm ở trong tay, đi ra: "Số lượng không ít? Giờ tới hẳn là quân đi đầu chỉ mai phục mà thôi, dù cho nhân số Tứ đại gia tộc đông đảo cũng sẽ không đến quá nhiều người nhỉ?"
Minh Xá chậc chậc hai tiếng lắc đầu, "Đó cũng không nhất định, dựa vào tiểu đệ của ta còn có tin tức đáp lại của những độc vật ao đầm khác, người tới nói ít cũng có sáu trăm, mặc dù trong này tối đa chỉ có một tu giả kỳ Kim Đan, nhưng có ít nhất bốn mươi người kỳ Ngưng Mạch! Còn có trăm người kỳ Trúc Cơ, còn lại đều là tu giả kỳ Luyện Khí. Không nói tu giả Trúc Cơ và kỳ Luyện Khí, nhưng bốn mươi tu giả kỳ Ngưng Mạch và một kỳ Kim Đan chính là một phiền toái lớn. Tiểu đệ của ta phát hiện dường như bọn họ đang bài trận gì đó, coi như dùng đầu ngón chân nghĩ cũng nên biết đó là chuyên môn đối phó ngươi, cho nên, ngươi có muốn mau chân đến xem hay không?"
Phó Tu Vân nghe nói như thế trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Bọn họ nếu coi trọng ta như vậy ta có đạo lý gì không đi? Đây chẳng phải quá không nể tình rồi? Huống hồ trận pháp đặc biệt nhằm vào ta, không đi xem một chút chẳng lẽ ta còn chờ ngày nào đó bị nhốt sao?"
Mặc dù y cũng không hiểu trận pháp, nhưng y chỉ cần rõ ràng một điểm như vậy đủ rồi —— tất cả trận pháp chỉ cần phá hủy một bộ phận của trận tuyến đầu, trận pháp này liền có kẽ hở. Mà y chỉ cần đem một chút thạch Bạo Liệt chôn ở phía dưới những trận tuyến đầu của trận pháp, trận kỳ hoặc là trận thạch, đến lúc đó coi như làm mất mặt người nào cũng không biết.
Cho nên, ở năm ngày kế tiếp, Minh Xá triệu tập tiểu đệ hắn có đi quan sát nơi Thiết gia và Triệu gia đặt trận thạch trận kỳ, đợi được những người này sau khi đặt xong trận thạch, cắm tốt trận kỳ, màn đêm buông xuống những con rắn nhỏ này liền trong miệng ngậm một tảng đá màu đỏ nho nhỏ đem chôn đến phía dưới trận thạch. Tứ đại gia tộc tổng cộng bày ba trận lớn vây người, phía dưới tất cả ba trận lớn đều là thạch tiểu Bạo Liệt. Mà trừ cái đó ra ở ngày thứ mười, ở thời điểm toàn bộ Vạn Độc Huyết Quật trên cơ bản cũng bị Tứ đại gia tộc âm thầm cầm giữ, Minh Xá mang theo Phó Tu Vân luyện chế tốt một trăm tấm thạch hoả Bạo Liệt đặt ở ba trận lớn vừa vặn bao quanh lại nơi không bị khống chế, nơi này rõ ràng chính là vị trí người bày binh bố trận tự lưu cho mình, giờ để lên một trăm khối thạch hoả Bảo Liệt, sẽ chờ Phó Tu Vân khống chế nổ tung.
Chờ đến cuối tháng, lúc ánh trăng trên không trung chỉ còn lại có một chút lưỡi câu bạc, Dịch Nhiên từ bên trong phòng bế quan mở hai mắt ra, Phó Tu Vân cũng làm xong hết thảy chuẩn bị.
Lúc này, Minh Xá đã để tất cả tiểu đệ của hắn đều chìm vào ở chỗ sâu trong ao đầm hoặc đi ở chỗ sâu trong Huyết Quật, mà người dẫn đầu của Tứ gia Triệu, Chu, Thiết, Bành cũng vào giờ khắc này, tề tụ đến vùng trời Vạn Độc Huyết Quật.
"Phó Tu Vân! Cách thời gian ước định đã đến! Nếu như ngươi không xuất hiện ta đem tro cốt của mười nhân khẩu Nguyên gia tất cả đều rót vào Huyết Đầm! Đến khi đó, mặc dù ngươi muốn đi ra đã trễ rồi!" Âm thanh của Triệu Hoa Dung mang theo ngoan ý, bà lúc này hận thấu tên tiểu tạp chủng Phó Tu Vân này, nếu như không phải bởi vì tên tiểu tạp chủng này len lén chạy ở dưới mí mắt bà, những ngày chờ đợi lo lắng này bà căn bản cũng sẽ không có! Mà giờ, ở nơi này bọn họ thiết lập tốt mai phục từ ban ngày, có thể đợi tròn một buổi sáng, đừng nói nhân vật Phó Tu Vân mục tiêu của bọn họ, ngay cả một con rắn bọn họ cũng không thấy! Ở đây vắng vẻ quả thực kỳ quái, cho tới giờ, gia chủ Tứ đại gia tộc cũng không nhịn được nữa, bọn họ cần phải sớm nhìn thấy Phó Tu Vân, nhìn thấy mục tiêu của bọn họ.
Nếu Phó Tu Vân không muốn tự mình đi ra, vậy buộc y đi ra, cho dù người này chắc là rất để ý tro cốt một nhà ngoại tổ phụ của y, không phải sao? Nếu như y không tới, vậy đơn giản chính là đồ bất trung bất hiếu bất nghĩa, như vậy sao được chứ? Chúng ta có thể như vậy, thế nhưng ngươi không thể á.
Cũng may, lúc Triệu Hoa Dung liên tiếp hô hơn mười tiếng, cuối cùng Phó Tu Vân từ ở chỗ sâu trong Huyết Quật đi ra. Mọi người chỉ thấy ở trong bóng râm gần như đen kịt, có một người một thân bạch y, từng bước từng bước, đạp tinh quang lóe lên, sái nhiên mà đi vào tầm mắt của bọn họ.
So với bọn họ lúc này nôn nóng, tối tăm và tham lam trong mắt, người đi tới này tóc dài theo gió, vẻ mặt mỉm cười nhàn nhạt, quả thực giống như một vị trích tiên mới vừa phá giới mà đến.
Khác nhau một trời một vực, gia chủ Tứ đại gia tộc mặc dù tự cho mình rất cao, cũng vào giờ khắc này cảm nhận được khí nhược trong nháy mắt.
Bành Mộc Thủy là người thứ nhất cau mày, hắn cơ hồ mang theo một chút nộ khí mà hướng về phía Triệu Trung Thiên và Phó Thiên Hải bên cạnh lão làm khó dễ: "Triệu gia chủ! Ngươi cho rằng đùa giỡn chúng ta chơi rất tốt sao?! Một người như vậy! Một người như thế!! Chỉ phong thái của hắn thì sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ!! Vậy mà ngươi nói cho chúng ta biết hắn là một phế sài?!"
Thiết thành ở bên cạnh sắc mặt có chút biến thành màu đen, "Tu vi của hắn đã là kỳ Ngưng Mạch rồi! Trẻ tuổi như vậy cũng đã đến kỳ Ngưng Mạch, phế sài? Há, nếu hắn là một phế sài, dõi mắt toàn bộ Nhiên Nguyên giới, tất cả thanh niên đã là phế sài!!"
Chu Xương nhìn Phó Tu Vân kinh diễm trong nháy mắt, sau đó ánh mắt trầm xuống, thấp giọng thở dài. Không ngờ tính sai, nếu như chân dung truyền trở về lão nhìn thấy ở ngày đó là một người như vậy, mặc dù đánh chết lão, lão cũng sẽ không làm bất kỳ chuyện truy sát nào, thế gia tu chân sợ nhất đó là cùng thiếu niên có thiên phú kết thành hận thù, thù không gặp có bao nhiêu đại thế gia môn phái bị tiêu diệt như vậy rồi? Chớ bắt nạt thiếu niên nghèo, là một câu chân lý này khiến tất cả mọi người không thể coi thường.
Mà Triệu Trung Thiên bị chất vấn nhìn thanh niên nhàn đình tín bộ* [đi dạo sân vắng ý chỉ thong dong, tự tại] nhãn thần lóe lên. Ai cũng không biết, ở trong lòng của lão, lúc này đã làm ra dự định xấu nhất.
"... Điều này sao có thể?! Ngươi là Phó Tu Vân?! Là con ta?!" Phó Thiên Hải giống như gặp quỷ mà nhìn Phó Tu Vân tu vi đã sắp đuổi kịp và vượt qua hắn ta, trên mặt ngoại trừ khiếp sợ càng nhiều hơn chính là ghen tỵ và phẫn nộ: "Vậy mà ngươi cười được!!"
Phó Tu Vân nghe vậy mỉm cười trên mặt thay đổi rõ ràng hơn một ít, y nhìn thần sắc tiều tụy của Phó Thiên Hải, nói thẳng, "Ta vì sao không thể cười đây? Qua hôm nay ta đã không cần lại theo một dòng họ kẻ thù giết mẹ của ta, rời bỏ họ Phó, theo mẫu thân họ Nguyên, nói vậy bất kể mẫu thân hay ngoại công cũng sẽ rất cao hứng. Về phần nhi tử?" Hai mắt Phó Tu Vân chợt thả ra lãnh ý bén nhọn, "Ngươi có tư cách gì làm phụ thân ta? Vô tình vô nghĩa vô sỉ ngu xuẩn!!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ừ, chương này cảm giác không tệ. Ai nha ~
———
Chửi hay lắm:))))
,"htt����