Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 158

Gần đây ở Đại thế giới Thương Lan xảy ra một chuyện lớn, có lẽ nên nói chuyện náo nhiệt này xảy ra rồi và mọi người đều biết. Mức độ náo nhiệt của chuyện này đến mức toàn bộ tu giả của Đại thế giới Thương Lan không có chuyện gì sẽ nói một câu, thảo luận một chút, hỏi chút tình huống, mà được mọi người cho rằng Tứ đại gia tộc Khổng, Từ, Chu, Mạnh của Thương Lan giới là đề tài của cậu chuyện, trước nay cũng chưa có yên tĩnh đồng thời thần hồn nát thần tính luôn rồi.

Từ sau khi Dịch Nhiên không che giấu thân phận của mình ở trước đại môn Khổng gia dùng một kiếm phá Thái Sơn áp đỉnh của Khổng Phùng Đức, Tứ đại gia tộc đều đã biết ngay đầu tiên về toàn bộ tin tức của người này trở về rồi.

Đối với bọn họ mà nói, đây quả thực là ác mộng bọn họ không muốn gặp nhất đã xuất hiện rõ ràng ở trước mặt bọn họ. Trong vòng mười năm này nghĩ chắc là tất cả đã thành mảnh vụng, khiến mỗi một người của Tứ đại gia tộc cũng bắt đầu lo lắng.

"Đây làm sao có thể chứ? Trách không được mấy ngày nay ta luôn thấp tha thấp thỏm đạo tâm bất ổn, lại là Dịch Nhiên Dịch gia đã trở về?! Vậy mà hắn không bị độc chết, đây quả thực là đại kiếp nạn ư, Khổng huynh, Mạnh huynh chúng ta phải làm sao vượt qua kiếp nạn này?!"

Gia chủ Từ gia hai mắt đỏ ngầu cơ hồ là đang gào lên để trừng cầu câu hỏi. Khổng Phùng Đức thấy biểu tình này của lão ta, thật sự là không nhịn được, trực tiếp hừ một tiếng: "Có thể làm sao? Chẳng qua là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn mà thôi. Kết cục của Dịch Nhiên và chúng ta là không chết không thôi, lẽ nào chúng ta giảng hòa với hắn, hắn sẽ đồng ý sao?"

"Huống chi hắn chỉ là một tu giả Nguyên Anh Hậu kỳ mà thôi, mặc dù là cộng thêm đạo lữ Tứ linh căn Nguyên Anh của hắn kia, hắn cũng không có khả năng ở trong thời gian ngắn đột phá được. Mặc dù hắn có thể phá hỏng Thái Sơn áp đỉnh của ta, nhưng cũng chẳng qua là dùng hết toàn lực cho một kích mà thôi, nếu nói đánh thật, chênh lệch trên cảnh giới vẫn không thể vượt qua."

Gia chủ Từ gia nghe được Khổng Phùng Đức nói như thế, tâm tình vô cùng kích động vừa rồi cuối cùng an tĩnh một chút. Mặc dù là qua nhiều năm như vậy lúc đụng tới chuyện có liên quan đến Mạnh Dao, lão ta vẫn sẽ có vẻ có chút điên cuồng. Đó cũng không phải bởi vì yêu đến cực hạn, chỉ là từ nhỏ gia chủ Từ gia là thiên chi kiêu tử, cả đời quá mức trôi chảy, thứ muốn lấy cho tới giờ chưa từng bị thua thiệt. Vì vậy, bị từ chối một lần, thất thủ một lần, giống như là sỉ nhục cả đời vậy, có thể khiến lão ta nhớ kỹ cả đời.

Mạnh Hiếu Bác từ đầu tới đuôi cũng không nói nhiều, lúc này lão ta thấy loại dáng vẻ chịu không nổi chút xíu đả kích của gia chủ Từ gia, mặc dù người này và mình coi như là đồng minh trên một chiếc thuyền, nhưng Mạnh Hiếu Bác không thừa nhận cũng không được xem như vẫn là ánh mắt của muội tử [em gái] nhà mình tốt, nếu như năm đó Mạnh Dao thực sự nghe lời của lão gả cho gia chủ Từ gia, tuyệt đối nhận được không phải là tôn trọng và quý mến, chỉ sợ sẽ bị hung hăng mà trả thù và coi thường.

Chỉ là chuyện cho tới giờ, lão đã thành đâm lao phải theo lao rồi. Cho dù Dịch Nhiên là chất tử [cháu trai] của lão, nhưng tình cảm giữa bọn họ mảy may cũng không có, nếu như trong lúc bất chợt đụng phải, đoán chừng cũng là tiết tấu không một lời hợp trực tiếp đánh nhau. Mà nếu quả như thật sự lão xuống tay nặng với Dịch Nhiên, như vậy tất nhiên sẽ dẫn tới trả thù điên cuồng đến cực điểm đợt thứ hai của Mạnh Dao và Dịch Tiêu, cho đến lúc này Mạnh gia đã không có kim bài miễn tử, tộc diệt cũng là khả năng. Nhưng nếu lão không động thủ liên minh giao hảo mấy thập niên của lão và Khổng gia, Từ gia tất nhiên phải sụp đổ, chỉ vì một người tu chân, có hơi có phần quá mức. Nghĩ tới đây Mạnh Hiếu Bác khẽ thở dài một cái, trước như vậy đi! Cho dù Khổng Yên Nhiên và Từ Thọ Tề đã ăn được kết cục thảm hại của năm đó mình gieo trồng, Khổng phu nhân càng là bởi vì trả giá cho chuyện năm đó, cũng sẽ không thể tu luyện đại giới, quan trọng nhất là địch nhân đã từ bỏ rồi, nghĩ theo phương hướng tốt một chút, nói không chừng từ nay về sau Dịch Nhiên sẽ dừng tay rồi sao?


"Ngươi nói, tiểu tử gọi là Dịch Nhiên kia dù sao đã đem thù báo gần như xong rồi, nếu như chúng ta hứa để lợi nhuận cao, không chừng có thể tìm được người có tài ăn nói tốt tới thuyết phục hắn á!" Một trưởng lão của Khổng gia nghĩ đương nhiên mở miệng nói: "Dù sao là kẻ địch của Tứ đại gia tộc chúng ta, chung quy cũng quá ngu chút đi!"

Khổng Phùng Đức dùng ánh mắt "Quá ngu xuẩn" liếc mắt nhìn vị trưởng lão này, sau đó cau mày nói: "Kỳ thực các vị cũng không cần đem việc này quá coi trọng, chỉ cần ở thời điểm đi đâu đó không nên đi một mình, bên người dù sao vẫn phải có một nô bộc hoặc là tuỳ tùng, ta cũng không tin thủ đoạn của tiểu tử kia có thể tới mức thông thiên, ngày hôm nay lực của mình hắn có thể vượt cấp đối phó chúng ta rồi."

Toàn bộ hội nghị gặp mặt thương lượng của lần này ra được trọng điểm "Không nên tự mình đi một mình" này mà thôi, những chuyện khác cũng không dùng được còn khiến người ta cảm thấy có hơi hoang đường. Nhưng ngoại trừ Chu gia đã ẩn nấp với bên ngoài ra, ba Đại gia tộc khác mỗi người một người nhất là tộc trưởng khi ra ngoài bên cạnh đều đi theo một vị tu giả thấp nhất là kỳ Nguyên Anh. Dường như bọn họ đã làm xong chuẩn bị đánh một trận.

Thế nhưng, một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, mười ngày trôi qua, Tứ đại gia tộc đã chuẩn bị sẵn sàng lại cũng không chờ được Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân tới gọi cửa hoặc đột nhiên tập kích trả thù, ngoại trừ ở trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, ân oán tình cừu của Dịch gia và Tứ đại gia tộc đã truyền khắp Đại thế giới Thương Lan, hết thảy đều im lặng bình thường tới kỳ lạ, thật giống như căn bản sẽ không có Dịch Nhiên người này vậy!

Còn ba Đại gia tộc rất nghi hoặc, nhưng một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua rồi, lời đồn đãi cũng sắp bị truyền đi không còn thú vị nữa, Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân vẫn không xuất hiện. Đợi sau khi cũng trôi qua được sáu tháng, Khổng Phùng Đức đa nghi nhất trong ba Đại gia tộc cũng không nhịn được bắt đầu tin tưởng ý kiến "Dịch Nhiên đã báo thù, sẽ không tìm bọn họ nữa", mà loại cách nói này ở sau khi Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân biến mất một năm, gót chân hoàn toàn đứng vững vàng rồi.

"Hừ, chẳng qua là một trẻ rãnh còn hôi sữa nhát gan lại không có bản lĩnh mà thôi, có gì tốt để ý chứ? Cùng lắm thì trực tiếp đánh một trận hiển uy thôi, chẳng qua là một tiểu bối, cớ gì phải sợ!" Đây là ý kiến mới nhất của gia chủ Từ gia.

Mà vào lúc ở trong lòng ba Đại gia tộc cũng bắt đầu nhịn không được buông lỏng, ở trong thành Lưu Tuyền cách nơi ba Đại gia tộc cũng không xa lắm, đang có một loại dị tượng thiên địa gần như nhanh chóng chọc mù mắt người ta xuất hiện ở trước mắt toàn bộ người bên trong thành —— mặc dù bọn họ ở trong bên trong thành Lưu Tuyền nơi linh tuyền lưu động lúc nào cũng rất dễ thấy có người tiến giai, nhưng động tĩnh kinh người đáng sợ như vậy, thậm chí ngay cả toàn bộ thành trì đều bị thanh thế của tiến giai cuốn theo tu giả tiến giai, lại gần như là kỳ cảnh nghìn năm khó gặp.

"Ôi, người tiến giai này là Thuỷ linh căn đi? Nhìn xem dòng sông trong thành hoan [vui] động kìa, gần như toàn bộ nước chảy của thành Lưu Tuyền đều bị nó ảnh hưởng!"


"Nói nhảm! Đây nhất định là một vị đại nhân Kim linh căn đang tiến giai! Không phát hiện kim thạch ngân thạch bên trong thành cũng đang bắt đầu cuồng thiểm sao?" [thiểm: lắc mạnh, chớp, lấp lánh]

"Không đúng đâu... Dù sao ta vẫn chắc là một vị tiền bối linh căn thuộc tính Mộc á, cây cỏ bên trong thành um tùm cực kỳ, chắc chắn là bị ảnh hưởng!"

"Mấy người các ngươi cũng không đúng, ta cảm giác được linh lực bên trong thành cũng pha lẫn hoả khí, nhất định là một tu giả Hỏa linh căn!"

"Không không không! Tuyệt đối là đại năng tiền bối Thổ linh căn! Linh khí trong Thổ nhưỡng khiến người ta quả thực muốn ngừng mà không được!"

Ở lúc tất cả mọi người bắt đầu tranh luận vị tu giả dẫn động động tĩnh lớn như vậy đến tột cùng là ai linh căn gì, lúc đang tranh thắng thua, toàn bộ nước suối của thành Lưu Tuyền bỗng nhiên nhảy lên một cái, trên không trung tạo thành một đường màn nước; kim thạch gần đó tự động bị hấp dẫn qua đây, trống rỗng là thành nửa cung tròn hình dáng cố định ở trên màn nước, giống như là đột nhiên xuất hiện một cánh cửa bằng màn nước vậy. Sau đó, hoa và cây cảnh tự mình quan [mũ, mão, nón]; đất minh lót đường, chim lửa đối liêm hát vang [minh: tối tăm, u tối; liêm: mành]. Ở trong tiếng kêu rất kiêu ngạo của Kim Ô, các tu giả vây xem sớm đã kích động không thôi, liền thấy trong cửa màn nước đi ra một vị tuấn tú mặc trường bào màu xanh nhạt, mặt mỉm cười, lửng thửng nhàn rỗi giống như đi dạo hậu hoa viên ở nhà mình vậy —— đó chính là Nguyên Tu Vân.

Sau đó mọi người trợn to hai mắt tập thể, nhìn chằm chằm Nguyên Tu Vân.

Đó cũng không phải mọi người bị sắc đẹp của Nguyên Tu Vân làm đầu óc mê muội, trên thực tế điểm mọi người quan tâm cũng ở trên đầu của y —— ngọn lửa nhỏ màu sắc rực rỡ im lặng ngây ngô năm đoá không nhỏ ở nơi đó, nhìn qua giống như cầu vồng rực rỡ chói mắt vậy... Nhưng đó cũng không phải trọng điểm á! Mẹ nó ai có thể nói cho ta biết? Vì sao một Ngũ, linh, căn bị tu tiên giới công nhận là phế sài! Lại có thể tu luyện tới kỳ, Phân, Thần!!!

Vào giờ khắc này có không ít tu giả rung rinh rồi, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, rốt cuộc Ngũ linh căn có phải là phế sài hay không? Chẳng lẽ còn là thiên tài sao?!

Mà ở trong nháy mắt Nguyên Tu Vân đi ra, vài chữ "Ngũ linh thể Hỗn độn" ở vị trí đầu trên Thiên Thể bảng đang ngây ngốc hiện ra, sau khi ảm đảm tròn mấy vạn năm trời, rốt cuộc, lại một lần im hơi lặng tiếng sáng lên lần nữa. Cùng Kiếm thể Trời sinh đứng thứ ba phối hợp chặt chẽ từ trên xuống dưới.

———

Ok! Chiến thôi!!!