Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 152

Một đám người cả kinh trừng lớn hai mắt lúc Dịch Nhiên không bị thương chút nào, mặc dù bọn họ đã có đủ loại dự đoán, thế nhưng nói thật, tràng diện hiện giờ này khẳng định không phải là một trong hình ảnh của bất kỳ người nào bọn họ dự đoán được. Gia chủ Chu gia Chu Tứ Bình lấy cách chủ động công kích cũng không phá vỡ sau khi nhìn thấy hình ảnh như vậy, cũng sửng sốt như những người tu chân khác, chẳng qua, rất nhanh lão cũng phản ứng lại lần nữa, mặc dù trong lòng có kinh nghi, nhưng lúc này lại không thể ngẩn ra, một lần công kích không được, vậy dĩ nhiên phải công kích lại lần nữa, lão cũng không tin mỗi một lần công kích của lão người này đều có thể đủ hoàn toàn tránh thoát được!

Chu Tứ Bình rất nhanh thì ra chiêu lần thứ hai, chẳng qua lúc này đây lão dùng đã không phải là Chưởng tâm lôi đình lúc trước nữa, mà là một loại công kích thuộc tính Lôi khác. Theo lần công kích này xuất hiện, bầu trời trên đầu bọn họ bỗng nhiên từ ban ngày biến thành như đêm tối, mà ở trên bầu trời giăng đầy mây đen kia, từng đạo sấm sét tia chớp như cự long dữ tợn chờ đợi được lao xuống, đem kẻ địch thôn phệ hầu như không còn.

Thủ pháp công kích lần này của Chu Tứ Bình ngược lại không phải là phụ thân của Dịch Nhiên dạy nữa, chẳng qua, đối với thủ pháp công kích thoạt nhìn lợi hại vô cùng này, Dịch Nhiên vẫn là ngay cả chân mày cũng không có nhướng một chút, hắn mang mặt nạ nên Chu Tứ Bình không biết hắn, nói cách khác, người này chắc chắn sẽ không dùng sấm sét và lực hoả viêm đi đối phó hắn —— Người kiếm thể trời sinh đối với lực sấm sét là có lực phòng ngự rất mạnh, thân thể bản thân bọn họ giống như là một thanh bảo kiếm chưa điêu mài, sấm sét tất nhiên sẽ làm bị thương bọn họ, nhưng mỗi lần sau khi bị công kích, thân thể của bọn họ tự nhiên cũng sẽ được rèn luyện một phen trở nên càng mạnh thêm. Hơn nữa Dịch Nhiên là Hỏa linh căn không sai, nhưng hắn là Hỏa linh căn biến dị, trong Hỏa linh vốn có một chút Lôi linh chi lực, ở mặt công kích này, mặc dù hắn không phải là kiếm tu, cũng lợi hại làm người ta căm phẫn.

Nếu như không phải như vậy, hắn cũng không có khả năng ở khi chưa tới trăm tuổi đã trở thành tu giả Nguyên Anh, tốc độ như vậy cho dù ở trong Đại thế giới nhân tài xuất hiện lớp lớp, cũng xứng được một tiếng thiên tài.

Cho nên, Chu Tứ Bình vừa chiêu đã sai rồi. Mà ở dưới trường hợp này, một bước sai thì toàn bộ đều sai, kết cục của lão đã được định trước.

Mọi người thấy lần này thanh niên kiếm tu vô cùng trâu bò kia rốt cuộc không còn mãi trang bức không nhúc nhích nữa, ở thời điểm sấm sét hạ xuống hắn đem trường kiếm dưới chân trực tiếp khống chế hướng về phía trước bay ra ngoài, ngọn lửa dữ tợn kia như mãnh hổ, đấu với sấm sét của không trung vô cùng náo nhiệt, mãnh hổ đột nhiên lui về sau một bước, sau một khắc lại đánh thẳng tắp về phía Chu Tứ Bình đang thao túng sấm sét, Chu Tứ Bình nhìn mãnh hổ hỏa diễm có chút mộng mị, không phải là đang long tranh hổ đấu đó sao? Sao ngươi nói không đấu sẽ không đấu rồi? Lão lúc này, phòng ngự đã không kịp nữa, chỉ có thể cắn răng, điều khiển sấm sét trực kích Dịch Nhiên.

Vì vậy Dịch Nhiên đã phô bày "Lăng không vi bộ" trên không trung của hắn giống như ma quỷ vậy, dưới hai mắt tỏa ánh sáng của một đám thanh niên tu giả nhiệt huyết, mà Nguyên Tu Vân lại có thể có nhàn nhạt ba động phía sau hắn, nghĩ đến con Kim Ô viền đen kia, Nguyên Tu Vân cũng biết bộ pháp của Dịch Nhiên làm thế nào rồi. Nhưng y nhìn về phía trước mọi cử động của người kia chói mắt hấp dẫn vô số ánh mắt, thật sự là rất khó tưởng tượng rốt cuộc Từ Thọ Tề và Khổng Yên Nhiên tâm lý biến thái thế nào, mới có thể đem người vô cùng kiêu ngạo làm hại tới mất hết tu vi?

Nghĩ lại bộ dáng chật vật lúc trước của người này ngay cả bảo kiếm bổn mạng cũng vứt đi, Nguyên Tu Vân liền không nhịn được trong lòng dâng lên một sát khí, ánh mắt y lạnh như băng trực tiếp nhìn về phía Từ Thọ Tề và Khổng Yên Nhiên, thù lớn như vậy, nhất định phải báo thật tốt!

Khổng Yên Nhiên bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhìn bốn phía, lại chỉ thấy Nguyên Tu Vân mang theo ánh mắt hơi bất đắc dĩ. Nàng nhăn mi lại, dời đi ánh mắt. Nàng luôn cảm thấy người này không đúng, luôn cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm.

"A ——!!"

Một tiếng gào đem ánh mắt của Nguyên Tu Vân và Khổng Yên Nhiên đều hấp dẫn qua, chỉ nhìn thấy người phát ra âm thanh chính là Chu Tứ Bình trước đó còn cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, toàn thân lão lúc này bị ngọn lửa bao vây lấy, mặc dù ngọn lửa kia cũng không thể trực tiếp đem lão thiêu chết, mà nếu đúng là tiếp tục kéo dài như vậy pháp y hộ thể của lão cũng sẽ chịu không được! Huống chi vào lúc này Dịch Nhiên đã bắt đầu đọc một đạo pháp quyết lôi phách, dáng vẻ của hắn khiến Chu Tứ Bình nhất thời cảm thấy cả người rét run, lão gần như dùng lực lượng lớn nhất của mình dùng ra một đạo linh phù diệt [tắt], đem ngọn lửa tiêu diệt, hoặc là nói ngọn lửa tự động tản ra, ngọn lửa tản ra trong phút chốc biến thành hơn mười thanh trường kiếm bùng cháy, hơn mười thanh trường kiếm này lại lần nữa biến thành mấy trăm thanh, cuối cùng, ở trong tiếng hô hoảng sợ của Chu Tứ Bình, tay phải của Dịch Nhiên ở xa xa hạ xuống, trong khoảnh khắc, mấy trăm thanh trường kiếm giống như mũi tên nhọn ghim thẳng về phía Chu Tứ Bình!


"A..." Thật lợi hại! Các tu giả phía dưới hít ngược một hơi khí lạnh.

Cùng lúc đó, ở trong tuyệt vọng Chu Tứ Bình cũng không quan tâm thứ gì hô tô một tiếng: "Khổng huynh cứu ta!!"

Bị gọi tới chính là Khổng Phùng Đức của gia chủ Khổng gia. Vốn việc này một đấu một đơn đả độc đấu, lão ta ra tay chính là phá hư quy củ, có trở ngại với danh tiếng, nhưng giờ Chu Tứ Bình đã gọi lão ta ra tay cứu giúp, nếu như lão không làm gì, tuyệt đối là không được. Huống chi Tứ đại gia tộc lúc này là một thể, ai biết được người đột nhiên nhảy ra này có thể có những âm mưu gì khác hay không? Vì vậy, Khổng Phùng Đức ra tay.

Mà ở cùng lúc Khổng Phùng Đức ra tay, Nguyên Tu Vân vẫn án binh bất động cũng giống như tùy ý đối với một chút với ngọn lửa kia, vốn lửa viêm trường kiếm có vẻ dữ tợn, như là đột nhiên bị đánh máu gà thoáng cái bùng cháy điên cuồng, ánh đỏ hầu như nửa bầu trời. Sắc mặt Khổng Phùng Đức chợt biến lớn, ánh mắt lão cực kỳ sắc bén nhìn về phía Nguyên Tu Vân, người sau chỉ hơi nhẹ nhàng nở nụ cười với lão, ý biểu đạt của ánh mắt kia tương đối rõ ràng: Ngươi không ra tay, ta sẽ không ra tay. Ngươi ra tay, ta đây đương nhiên sẽ không nhìn đơn độc.

Nguyên Tu Vân vừa ra tay đó là sát chiêu lợi hại nhất của y, dù cho y có Ngũ linh đều là chí bảo tuyệt thế trên Thiên bảng, nhưng thứ bậc của thực lực có thể nói nghịch thiên, tất nhiên Tiểu Sỏa Đản bây giờ đã trở nên rất chim rồi, mặc dù Nguyên Tu Vân chỉ để Tiểu Sỏa Đản ném chút Hỏa Tinh đến trên người của Chu Tứ Bình, nhưng uy lực của Thiên hoả Cửu U Phệ, làm sao một tu giả kỳ Phân Thần có thể ngăn cản?

Vì vậy, Chu Tứ Bình hầu như ở trong nháy mắt ngọn lửa của Tiểu Sỏa Đản đốt tới lão cũng đã tan thành mây khói rồi.

Lúc ngọn lửa kia cháy hết, trên đời đã không còn một người tên là Chu Tứ Bình nữa, kết quả như vậy khiến vô số tu giả xem cuộc chiến cũng không dám tin tưởng, những người Chu gia khác phản ứng kịp liền muốn động thủ với Dịch Nhiên, kết quả vị này một chút cũng không ham chiến, trực tiếp lôi kéo tay của Nguyên Tu Vân liền chạy. Tốc độ nhanh tới nỗi ngay cả Nguyên Tu Vân bị kéo cũng không phản ứng kịp.

Đến lúc chạy rất xa sau đó, hai người thay đổi một y phục lại thay đổi khuôn mặt, Nguyên Tu Vân mới nhướng mày: "Trước đó không phải ngươi rất vui mừng đó sao? Sao đánh xong đã bỏ chạy rồi?"

Tâm tình muốn đánh nhau của Dịch Nhiên đã tương đối tốt: "Ta lại không ngốc, người nhiều như thế ở nơi đó nhìn tiếp, ta giết gia chủ Chu gia, Chu gia nhất định sẽ bùng nổ. Có thể một mình đấu, nhưng không chấp nhận quần ẩu."

Nguyên Tu Vân nghe vậy trực tiếp nở nụ cười, quả nhiên là báo xong thù tâm tình không tệ ngay cả nói đùa cũng sẽ mở ra rồi. "Kế tiếp tìm ai? Từ gia hay là Khổng gia?"


Dịch Nhiên suy nghĩ một lát: "Khổng gia đi. Độc dược kia dựa vào bản thân Khổng Yên Nhiên là tuyệt đối lấy không được, ta không biết Khổng Phùng Đức biết chuyện này hay không, nhưng Khổng phu nhân Khổng gia, nhất định biết được."

"Độc kia là của Khổng phu nhân?" Sắc mặt Nguyên Tu Vân hơi trầm xuống, "Đã như vậy, làm sao bà ta có thể nhìn Từ Thọ Tề và Khổng Yên Nhiên bởi vì trúng độc mà tu vi rơi xuống?"

Dịch Nhiên nghĩ tới điểm này hiển nhiên tâm tình không tệ: "Bà ta chỉ có độc này, cũng không có giải dược. Hơn nữa, kỳ độc đệ nhất của Bách độc bảng và linh vật trên Thiên bảng cũng không kém bao nhiêu, mặc dù là độc Thực Cốt này, bà ta cũng chỉ có một phần."

Dịch Nhiên vừa nói như vậy Nguyên Tu Vân liền hiểu, "Nói như vậy vậy chúng ta liền quang minh chính đại đi Khổng gia bái phỏng một cái đi. Dù sao Chu Tứ Bình đã đánh rồi, bọn họ đối với thân phận của ngươi ít nhiều gì cũng nên hoài nghi, thừa dịp trước khi bọn họ suy nghĩ cẩn thận, đem Khổng phu nhân phế bỏ trước đi."

Lúc Nguyên Tu Vân nói phế bỏ cười híp mắt, giống như bảo hôm nay ăn cái gì vậy.

So với người của Tứ đại gia tộc, bọn họ bên này tâm tình sảng khoái tính kế hoạch bước tiếp theo, có thể nói là trên cơ bản toàn là ngu bức. Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân sau khi rời khỏi, tốc độ bọn họ cực nhanh về tới phòng khách Mạnh gia. Dù sao trong lòng khiếp sợ như thế nào đi nữa cũng không thể để cho người khác nhìn náo nhiệt của bọn họ, quan trọng nhất là bọn họ cảm thấy sự tình không ổn, chỉ có sau khi về tới Mạnh gia, mới có thể tĩnh hạ tâm ngẫm lại rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

"Khổng gia chủ!! Gia chủ của chúng ta ở cuối cùng cầu cứu ngài, vì sao ngài không ra tay?" Vừa vào phòng khách nhi tử của Chu Tứ Bình nhịn không được mở miệng hỏi, trời biết lúc hắn nhìn thấy phụ thân mình bị đốt chết có bao nhiêu muốn xông ra giết người! Nhưng mà lại là đấu sinh tử!

Khổng Phùng Đức bị hỏi như thế sắc mặt cũng khó coi, vốn lão ta không muốn giải thích, nhưng phát hiện rất nhiều người đều có chút nghi hoặc nhìn lão, lão chỉ có thể trầm mặt nói một tiếng: "Ngươi nghĩ rằng ta không ra tay? Chẳng qua ở lúc ta ra tay đồng thời tu giả Tứ linh căn bên cạnh kiếm tu kia cũng ra tay! Chẳng qua hắn dùng cũng là lửa, các ngươi không nhìn ra mà thôi! Coi như các ngươi không nhìn ra hắn ra tay, nhưng đến cuối cùng ở trong nháy mắt thế lửa của hỏa diễm trên trường kiếm của kiếm tu họ Trương kia tăng lên nhiều cũng không thấy được sao? Đó chính là Tứ linh căn kia ra tay!"

"Trời, vậy mà là hắn?" Khổng Yên Nhiên kinh hô thành tiếng, đến lúc này mọi người mới nhớ tới Khổng Yên Nhiên hình như là biết tu giả Tứ linh căn kia, nhất thời đều đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Khổng Yên Nhiên, Khổng Yên Nhiên thấy thế biết mình phải giải thích một chút, liền đem chuyện ở bí cảnh nói cho mọi người, sau đó nàng cắn môi suy nghĩ một lát, vẫn là đem trong lòng mình hoài nghi nói ra.

"Phụ thân, con cho rằng hắn rất kỳ lạ, mặc dù hắn ngay từ đầu ở trong bí cảnh là đang giúp chúng con, nhưng cuối cùng hắn ra tay với Mạnh đại ca đơn giản là vừa nhanh vừa độc. Ở trước đó, chúng con hoàn toàn không biết hắn dĩ nhiên là một nhân vật lợi hại như thế, còn tưởng rằng hắn chỉ là tán tu nhỏ tới từ Trung thế giới mà thôi. Nhưng nếu quả thật là một tán tu bình thường, làm sao có thể dựa vào Tứ linh căn đã tu tới kỳ Nguyên Anh? Chớ nói chi là, ở lúc Thọ Tề phát hiện Minh tâm ngọc long phôi là giả, tu vi của con và Thọ Tề cũng bởi vì trúng độc mà trực tiếp giảm xuống." Khổng Yên Nhiên càng nói sắc mặt càng khó nhìn: "Giờ suy ngẫm lại, xuất hiện loại vấn đề này, tất cả đều là bắt đầu từ lúc nhận biết người gọi là Nguyên Tu Vân kia."

Nhất thời, trong lòng mọi người sợ hãi cả kinh.

———

}��kz�9