Dịch thổ hào có rất nhiều tiền và Phó Tu Vân bằng hữu thổ hào rất nhanh thì được người tiếp đón dẫn đến động phủ tầng bốn số hai mươi chín.
Bởi vì công năng chủ yếu của động phủ chính là dùng để tu luyện, cho nên bài biện bên trong ngược lại cũng không phải bao nhiêu hoa lệ, động phủ chỉ có hai gian phòng, một gian lớn trong đó chỉ có ngọc thạch chế thành giường, bàn cổ mộc và hai bồ đoàn dùng đả tọa* [ngồi thiền] mà thôi. Nhưng mà ở trong một gian phòng khác ngược lại có một ôn tuyền nho nhỏ, bên trong có linh khí nhè nhẹ toả ra bên ngoài.
Nơi đáng tiền nhất động phủ tầng bốn cũng chính là ôn tuyền nhỏ này. Suy nghĩ một chút đi, khi ngươi ngồi một ngày hoặc một tháng, tỉnh lại mệt mỏi có thể ngâm ôn tuyền sẽ là việc có bao nhiêu thoải mái, hay hoặc là ngươi mới từ trong Thiên Nhận Sơn Mạch đi ra đẫm máu, ngâm ôn tuyền sảng khoái và có lợi bao nhiêu!
Cho nên, có một nơi có thể ở tạm thời là rất quan trọng.
Nơi đây coi như là điểm dừng chân tương đối an ổn đầu tiên sau khi Dịch Nhiên trọng thương, chỉ cần có tiền có thể ở liên tục, xung quanh có người tuần tra cố định, vả lại buôn bán đủ loại cũng rất thuận tiện, Dịch Nhiên coi như từ trong Đại thế giới đi ra, với tình cảnh hiện giờ nhìn chung tương đối hài lòng rồi.
Tuy rằng hắn thật muốn trực tiếp đặt động phủ trước tầng ba, thế nhưng động phủ tầng ba trên bản đồ đã bị người đặt đầy, căn bản không có chỗ ngồi trống cho ngươi vào, có tiền cũng không được. Trên đường đi người tiếp đón rất ôn hòa làm giải thích nghi vấn của Dịch Nhiên: Động phủ trước tầng ba đã được mấy người đại thế gia đại môn phái của Nhiên Nguyên giới hoặc thế lực lớn thuê lâu dài rồi. Nếu không có quy định không thể mua, lúc này đoán chừng những tầng trên không có một động phủ thuộc về thành Vận.
Cho nên từ trên lý thuyết mà nói, tán tu bình thường vẫn có khả năng thuê vị trí trước tầng ba, thế nhưng phải nhìn xem vận khí và tài lực còn có thực lực.
Đối với điểm này, Dịch thổ hào hơi có chút mất hứng, vận khí của hắn luôn luôn như vậy, tài lực và thực lực hiện giờ đối với người tu tiên phổ thông mà nói còn có thể, nhưng đụng với đại gia tộc hoặc thế lực môn phái, vậy thì có chút thiếu. Cho nên khi Dịch Nhiên đi vào động phủ đã hạ xuống cấm chế, trước chuẩn bị bế quan một tháng rồi hãy nói.
Kỳ thực Phó Tu Vân cũng chuẩn bị bế quan tu luyện trước, ít nhất phải đem tu vi của mình đề thăng tới chừng Luyện Khí tầng tám chín, nếu y có khả năng còn muốn lập tức tu luyện tới Luyện Khí Đại viên mãn sau đó trực tiếp Trúc Cơ, dù sao tu vi hiện giờ của y thật sự là quá kém, cho dù có nhóc Tiểu Soả Đản nghịch thiên kia, cũng không cách nào cho y đầy đủ cảm giác an toàn.
Nhưng hai người hiện giờ cũng không có cách nào bế quan tu luyện được.
Lúc Dịch Nhiên ngồi xuống, sau đó sắc mặt mới khó coi nhớ tới linh căn trong cơ thể hắn đã bị phá hư gần hết, đan điền cũng nát, đừng nói thời gian dài bế quan, coi như đả tọa một canh giờ, toàn thân hắn cũng đau đớn. Chút đau đớn ấy hắn có thể chịu được, nhưng đả tọa như thế đối với tu luyện của hắn cũng không lợi ích gì.
Cho nên Dịch Nhiên mặt lạnh, bắt đầu điên cuồng ở trong đầu suy nghĩ ngày đó rốt cuộc là hắn đánh bậy đánh bạ thế nào trừ đi một ít độc tố. Nói cách khác hắn hoàn toàn không cách nào tu luyện.
Mà lúc Dịch Nhiên mặt lạnh tự hỏi nhớ lại, Phó Tu Vân đang nghĩ lúc này phải làm gì. Tuy rằng Dịch Nhiên đã sớm chi trả phí thuê mướn trăm ngày của động phủ này, nhưng việc đó cũng đã đủ rồi. Mặc dù y và Dịch Nhiên thành châu chấu một sợi dây thừng, nhưng việc này cũng không đại biểu y có thể an tâm ăn uống dùng linh thạch và đồ của Dịch Nhiên như vậy, bọn họ hiện giờ chỉ có thể coi như là bạn bè mà thôi, ngay cả sinh tử chi giao cũng không tính, bất kể là xuất phát từ suy xét trên tự tôn hay là tín nhiệm, y cũng phải tự kiếm linh thạch, sau đó cùng Dịch Nhiên cùng nhau chi trả chi phí sau này của bọn họ phải tiêu phí.
Cứ như vậy, y đã muốn nhanh chóng kiếm tiền. Việc này không khó, có Tiểu Hỏa đây, y thậm chí có thể thử đủ loại luyện đan luyện khí, thành công nhất định sẽ rất cao nói không chừng còn có niềm vui bất ngờ. Nhưng việc cấp bách là chuyện liên quan tới Triệu Kiến Chương, lúc bản thân y đến tầng bốn Vân Phong, đã nghĩ đến Triệu Kiến Chương đang ở tầng ba Vân Phong.
Người này cứ như vậy không hề phòng bị đem mình đưa đến trước mặt y, nếu như y không làm chút gì đó, vậy đơn giản chính là thật có lỗi với việc bán sức biểu diễn trước đó của mình. Y cũng bán nụ cười, Triệu Kiến Chương không chết cũng phải lột một lớp da!
Phó Tu Vân nghĩ tới đây lại nở nụ cười, nụ cười kia rất âm trầm, Dịch Nhiên nhìn trực tiếp cau mày, chẳng qua chỉ là nụ cười này khiến hắn linh quang vừa hiện, tựa hồ tìm được nguyên nhân trước đó độc tố trong cơ thể hắn đột nhiên thay đổi một chút.
Vì vậy, lúc Phó Tu Vân còn chưa có cười ác độc xong xuôi, khôi phục ôn hoà, Dịch Nhiên đột nhiên đi lên bắt lại cánh tay Phó Tu Vân, trên mặt ngưng trọng khiến dáng tươi cười của Phó Tu Vân cứng đờ, nửa ngày y mới có hơi thấp thỏm hỏi:
"Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ lại muốn phát độc rồi?"
Dịch Nhiên lần đầu tiên giật giật khoé miệng: "Ngày đó ngươi dùng lửa gì để đốt ta?"
Phó Tu Vân sửng sốt: "A?"
Cánh tay Dịch Nhiên nắm Phó Tu Vân lại nắm chặc chút, dừng một chút như là sợ Phó Tu Vân nghĩ không ra lộ ra một nụ cười quỷ dị, lại dùng tay kia chỉ mặt của mình nói: "Chính là ngày đó dáng vẻ âm hiểm ngươi cười ta đây, thả một đốm lửa đốt ta còn nói đốt chết ta, đốm lửa kia là gì?"
Phó Tu Vân trăm triệu lần không nghĩ tới Dịch Nhiên khẩn trương như vậy là vì nói ngày đó y phát bệnh, chuyện y khinh miệt tức giận đem Tiểu Soả Đản đốt hắn, trong lòng hơi có chút xoắn xuýt, người nọ là dự định thu sau đó tính sổ sao? Cũng đã qua lâu như vậy, hình cung phản xả của hắn có bao nhiêu trì độn chứ?!
Chẳng qua Phó Tu Vân lại ngẩng đầu nhìn thấy được trán soái vụt sáng của Dịch Nhiên, nhất thời cảm thấy một trận chột dạ, chưa từng nghĩ kháng nghị Dịch Nhiên nói y cười âm hiểm, y nhìn xung quanh mà nói: "Ngày đó ngươi đột nhiên xuất hiện ờm, ta nhu nhược như vậy, khẳng định lại càng hoảng sợ á! Sau đó ta một lòng tức giận đốt ngươi, ừm, kỳ thực ta thật không phải là người hung tàn và quá phận như vậy. Hơn nữa ngươi xem, ngươi ngoại trừ tóc bị mất, nhưng mà cả người vẫn hoàn hảo thôi. Không nói vẫn soái như thế, giá trị vận khí đã gia tăng, ngày đó đột nhiên ngươi có thể dùng linh lực."
Lời của Phó Tu Vân khiến sắc mặt Dịch Nhiên càng thêm nghiêm túc, nội tâm hắn càng thêm chắc chắc khẳng định đoàn lửa có vấn đề gì đó, thấy Phó Tu Vân vẫn nói không được điểm quan trọng nhíu nhíu mày lại gật đầu một cái nói: "Ta biết ta vẫn soái, ta muốn nhìn lửa của ngươi một chút. Nói không chừng lửa của ngươi có thể đủ giải độc trong người ta."
Vốn Phó Tu Vân còn có chút chột dạ, nghe nói như thế nhất thời thân thể thẳng tắp, dùng sức đem tay của Dịch Nhiên hất xuống, ho khan một tiếng: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nghĩ lửa của ta có thể giải độc kia của người ngay cả cao thủ Đại thế giới chưa từng có cách?"
Dịch Nhiên thấy Phó Tu Vân đột nhiên giống như là mèo đắc ý ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn, cảm thấy nét vẽ này trở nên có chút nhanh, chẳng qua vẫn là thật đáng yêu liền không tính toán. "Ừ, mẫu thân ta nói cơ duyên duy nhất của ta có thể giải độc đang ở trong Nhiên Nguyên giới, tuy rằng ta không thể nào tin được Tiểu thế giới nghe cũng chưa nghe qua này sẽ có cách giải độc, nhưng mẫu thân ta bốc toán chưa từng làm sai. Giờ xem ra, nói không chừng thực sự ngươi chính là cơ duyên kia."
Mà lúc này trong lòng Phó Tu Vân cũng là nhấc lên sóng lớn, tuy rằng y còn chưa từng thấy vị mẫu thân trong miệng Dịch Nhiên một cước là có thể đem người đá ra thế giới, thế nhưng bằng vào bốc toán như thần của bà đây, Phó Tu Vân đã cảm thấy có chút sợ.
Y hiện giờ hầu như đã có thể khẳng định Thiên hỏa Cửu U Phệ tồn tại duy nhất của mình đó là có thể đủ giải độc của Dịch Nhiên, dù sao thuộc tính ở chỗ đó thả ra mà. Nhưng có thể cách nhiều thế giới như vậy tính ra tới Thiên hỏa Cửu U Phệ ở Nhiên Nguyên giới, đồng thời lại có thể bảo đảm Phệ Thiên hỏa đốt không chết thằng con trai của mình, nghĩ như thế nào cũng là một nhân vật đáng sợ. Nghĩ tới đây Phó Tu Vân lại nhớ tới Tiểu Soả Đản nó được xưng có thể đốt sạch tất cả vật thiên hạ nhìn không vừa mắt, dĩ nhiên người này không có cách nào đốt chết, nhất thời lại suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ một chút. Vì vậy Phó Tu Vân lại dùng một loại ánh mắt rất quỷ dị nhìn về phía Dịch Nhiên, sau đó hỏi một câu:
"Mẹ ngươi là một vị bốc toán lợi hại, bà còn có chỗ lợi hại gì không?"
Dịch Nhiên hơi dừng, chẳng qua nghĩ đến lửa của người này có thể cứu mình, lửa kia nhất định là thứ liên quan đến tính mạng Phó Tu Vân, cũng không che giấu: "Huyết mạch của mẫu thân ta là trời sinh kiếm thể. Bộ tộc chúng ta rất dễ sinh ra thiên tài tu luyện kiếm thể trời sinh."
Phó Tu Vân nghe vậy khóe miệng giật một cái, nghĩ thầm tu nhị đại của đại gian đại ác. Không cần phải nói tên này từ vừa mới bắt đầu đã khinh thường hết thảy Nhiên Nguyên giới, nhất định là thiên tài tu luyện kiếm thể trời sinh. Ở dọc theo con đường này lúc rãnh rỗi y sẽ chìm vào trong hải thức* [biển ý thức] lật ra quyển "Ba nghìn thế giới trân bảo đại cương" của lão tổ tông để lại kia, coi như mang tính thú vị nhìn một chút Bát đại trên Thiên Bảng của tám trăm loại bài danh. Trong đó Thiên hỏa Cửu U Phệ của y là trên đầu bảng Thiên hoả, mà hiện giờ rốt cuộc y lại thấy được một thứ sống sờ sờ của hạng thứ ba trên Thiên bảng——
Bát đại Thiên bảng của Thiên thể bảng, đã liệt kê kiến thức trong ba nghìn thế giới, toàn bộ tu luyện thể chất bài danh lợi hại nhất từng xuất hiện, trong đó vị trí thứ ba chính là "Kiếm thể trời sinh".
Ở trong lòng Phó Tu Vân hung hăng gào lên một câu đệch mịa nó. Nếu như nói y đang không có tôi* thể [Tôi, rèn đồ sắt còn đang đỏ đem bỏ vào nước cho cứng ngay gọi là thối] sau khi hoàn thành đụng tới Dịch Nhiên đồng thời biết được thể chất của hắn, y tin tưởng mình đừng nói cùng người kia trở thành bạn bè, đoán chừng lòng muốn giết cũng có rồi. Thật là làm cho người ta đố kị.
"... Chính là kiếm thể trời sinh đứng hàng thứ ba kia?"
Dịch Nhiên hiển nhiên là không nghĩ tới Phó Tu Vân vậy mà cũng biết Thiên thể bảng, qua vài giây mới gật đầu. "Đúng vậy."
"Cho nên bởi vì ngươi là kiếm thể trời sinh, ta đốt không chết ngươi?"
Dịch Nhiên nhíu nhíu mày, dùng một loại biểu tình không thể hiểu được nói: "Theo lý thuyết, ngươi ngay cả tóc của ta cũng đốt không được." Phải biết rằng ngoại trừ kiếm thể trời sinh ra, hắn còn thừa hưởng huyết mạch của phụ thân, điều này làm cho hắn thành biến dị Hỏa linh căn, kiếm thể trời sinh cộng thêm biến dị Hỏa linh căn, trên lý thuyết mà nói tất cả lửa đối với hắn cũng không nên có hiệu quả lớn, cũng chỉ có từ lửa thứ mười trở lên của Thiên Hoả bảng. Cho nên...
"Lửa của ngươi chính là từ lửa thứ mười trở lên của Thiên Hoả bảng?" Trừ cái đó ra, không còn cách giải thích khác.
Phó Tu Vân bĩu môi, cũng không cảm thấy mình có Tiểu Soả Đản bao nhiêu kiêu ngạo, chẳng qua vẫn gật đầu: "Thiên hỏa Cửu U Phệ. Tiểu Soả Đản, đi ra gặp khách."
Lúc Tiểu Soả Đản đi ra ngoài trong nháy mắt con ngươi Dịch Nhiên đột nhiên co rút lại, dù cho trong lòng hắn có chút chuẩn bị, nhưng nghe đến Thiên hỏa Cửu U Phệ vẫn là không nhịn được hít ngược một hơi. Hắn chẳng thể nghĩ tới loại lửa đứng đầu Thiên hỏa bảng trong truyền thuyết này đã biến mất mấy vạn năm, lại đang trong tay của một thiếu niên Ngũ linh căn ở Nhiên Nguyên giới!
Chẳng qua, vì sao Thiên hỏa Cửu U Phệ này thoạt nhìn không giống... nó như thế? Trong truyền thuyết vừa xuất hiện là điên cmn cuồng có thể thiêu hủy nửa thế giới đâu?
Tiểu Sỏa Đản thấy Dịch Nhiên nhìn mình chòng chọc như vậy, hơi có chút ngượng ngùng đánh một vòng lại trở về trong đan điền Phó Tu Vân, còn lại hai người Phó Tu Vân và Dịch Nhiên ở trong động phủ hai mặt nhìn nhau.
Dịch Nhiên: "... Ờm, Tiểu Sỏa Đản của ngươi, thật đáng yêu?" Hình như có gì đó sai sai.
Phó Tu Vân diện vô biểu tình: "Ừ. Kiếm thể trời sinh của ngươi cũng rất lợi hại." Hình ảnh hộc máu lúc nãy còn đang trước mắt.
Hai người cũng có chút không biết nói gì.
Bọn họ vào hôm nay đồng thời bị thứ của đồng bạn có chút run rẩy, chẳng qua, lúc tỉnh táo lại cảm thấy, hình như có gì đó sai sai. Ví dụ như khí phách cũng không có khí phách, ngưu khí cũng không có ngưu. [ngưu khí: kiêu ngạo, ngạo mạn]
Yên lặng nghĩ, thật là mất mặt, lòng tốt lại thích bỏ vào.
"Nhanh giải độc cho ta, ta muốn tu luyện."
"Ồ, được. Xong chuyện ta cũng phải nhanh tu luyện."
Nói chung nhất định phải nhanh chóng điên cuồng vựt dậy á, không thì cũng xin lỗi Thiên bảng!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:
1, kiếm thể trời sinh.
Phó Tu Vân: Kiếm thể trời sinh trong truyền thuyết là hạt giống tốt nhất của kiếm tu, trong quá trình tu luyện, gần như không gặp phải bình cảnh, hơn nữa sẽ rất nhanh lĩnh ngộ kiếm ý, thân thể cường kiện có thể so với thể tu.
Dịch Nhiên: Ừ.
Phó Tu Vân: Cho nên vì sao ngươi gà yếu như thế?
Dịch Nhiên:...
2, Thiên hỏa Cửu U Phệ.
Dịch Nhiên: Thiên hỏa Cửu U Phệ có thể đốt hết tất cả, lúc xuất thế thậm chí có thể gợi lên thiên kiếp.
Phó Tu Vân: Đúng vậy!
Dịch Nhiên:... Một cục trứng ngốc là ngươi lừa ta sao?
Phó Tu Vân:...
3, Thiên bảng.
Thiên bảng: Xí! Hai cái đồ mất mặt! Bạch hạt ở trên người ta dựa vào vị trí của ta như vậy! [Bạch hạt phương ngữ Đông Bắc, có nghĩa là một điều đáng tiếc để lãng phí, làm những thứ vô dụng (để làm việc hữu ích)]
Thiên bảng: Ta trâu bò như vậy các ngươi chẳng lẽ còn không mạo phao [1] bắt đầu chiêm ngưỡng ta sao!
——
[1]Mạo phao: Ý nghĩa của thuật ngữ diễn đàn cho rằng các loại thảo luận
Trong lời nói Trùng Khánh còn có ý tứ trang đại* [ra vẻ], sĩ diễn, ra mặt
Có ý nghĩa khoe khoang mạnh mẽ, đại đa số trong bầy QQ thường gặp được
[Theo baidu]
———
,7%