Edit: libraIme
Beta: Thỏ SN
Lưu Phúc đứng một bên trong lúc lơ đãng trông thấy ta, vội vàng cúi thấp đầu quy củ nói: “Nô tài tham kiến Đàn phi nương nương!”
Hạ Hầu Tử Khâm dường như hơi chấn động, quay đầu, lông mày khẽ nhăn lại. Ta định thần, vội nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!” Phương Hàm ở phía sau ta cung kính thi lễ.
Hắn chỉ hơi giật mình, rồi tiếp tục nói: “Miễn lễ, Đàn phi sao lại tới đây?”
Diêu thục nghi hơi thu lại ý cười, tiến lên hành lễ với ta. Ta chỉ nói: “Thần thiếp rỗi rãi, nên đi đó đây một chút, không ngờ lại quấy nhiễu nhã hứng của Hoàng thượng và Diêu thục nghi.”
Diêu thục nghi dựa vào hắn, hơi mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Nương nương nói như thế, thần thiếp không đảm đương nổi.”
Trong lòng ghen ghét dữ dội, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì chỉ cười. Hắn khẽ nhẹ tay đem nàng ta đẩy ra, đi về phía ta. Chăm chú nhìn, một lát sau, khẽ hỏi: “Đàn phi có tâm sự gì?”
Ta ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hắn. Khóe miệng của hắn khẽ cong lên, áp sát nói bên ta: “Trẫm thật tò mò, cho tới bây giờ chưa từng thấy ánh mắt này của nàng?”
Cái gì, ánh mắt gì cơ chứ?
“Nàng đang lo lắng điều gì? Hay lo lắng cho ai?” Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ta, hắn vừa nói vừa cười hỏi.
Ta bỗng nhiên nhớ tới đêm đó hắn nói với ta, hắn nói đừng bao giờ nghĩ đến chuyện lừa gạt hắn.
Đã như vậy, ta liều đánh cuộc một ván. Dù sao chuyện của Tô Mộ Hàn, sớm muộn ta cũng phải nói với hắn. Xem ra nên thuận theo tự nhiên, nếu hắn đã hỏi, chi bằng ta cứ nói thẳng.
“Hoàng thượng, thực ra…”
Ta vừa mở miệng, đột nhiên nghe thấy phía không xa phía bên phải truyền đến tiếng kêu sợ hãi của cung nữ: “Tiểu chủ! Tiểu chủ người làm sao vậy? Tiểu chủ!”
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, thấy một cung nữ đang khom lưng đỡ lấy một nữ tử, tiếp theo nàng lại bảo: “Người đâu! Người đâu!Có ai không?”
Ta nhìn thoáng qua Hạ Hầu Tử Khâm, chỉ thấy hắn liếc nhìn Lưu Phúc một cái, Lưu Phúc vội vàng chạy đến. Sự không hài lòng hiện rõ trên mặt của Diêu thục nghi vốn vẫn lặng lẽ đứng ở phía sau chúng ta.
Không bao lâu sau, nghe tiếng Lưu Phúc truyền đến: “Hoàng thượng, là Phi tiểu viện ở Huyễn Nhiên các!”
Ta chỉ cảm thấy trong đầu “ong” một tiếng, Thiên Phi.
Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm khẽ biến, vừa đi nhanh qua vừa kêu: “Tuyên thái y!”
Ta cắn răng nhìn, trong lòng nổi giận, Thiên phi à Thiên phi, ta quả nhiên đã xem thường nàng ta. Không nghĩ tới nàng ta là người đầu óc đơn giản như vậy, nhưng cũng có thể nghĩ ra biện pháp thu hút ánh mắt hắn? Hoàng cung lớn như vậy, hết lần này tới lần khác ở trước mặt hắn té xỉu, không phải là quá khéo sao?
Bên tai truyền đến tiếng Diêu thục nghi: “Nương nương, không bằng chúng ta cũng qua đó nhìn một chút.” Nàng ta nói, rồi bước lên trước. Ta phẫn nộ nhìn, trong lòng cười nhạt, trong cung này, thật đúng là vĩnh viễn không thái bình được!
Huyễn Nhiên các.
Các thái y vội vã tiến vào khám bệnh cho Thiên phi. Ta đứng ở trong sảnh, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nếu Thiên Phi giả bệnh, làm sao thoát khỏi con mắt của thái y?
Trong chốc lát, nhìn thấy Thiên Lục hoang mang khẩn trương chạy vào, nhìn thấy ta, trên khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng có một chút xấu hổ. Hành lễ với ta và Diêu thục nghi, sau đó vội vàng kéo cung nữ của Huyễn Nhiên các hỏi: “Tiểu chủ các ngươi làm sao vậy?”
Cung nữ lại càng hoảng sợ, vội nói: “Thái y đang ở bên trong thăm bệnh cho tiểu chủ.”
“Đang êm đẹp, làm sao lại đột nhiên té xỉu?” Trên mặt Thiên Lục vẫn hoảng sợ như trước, liên tục lôi kéo cung nữ để hỏi.
Ta lạnh lùng nhìn, thực sự là tỷ muội tình thâm, còn nói ta cũng là tỷ muội của nàng, nhưng chưa từng thấy nàng đối xử với ta như vậy.
Một lúc lâu sau, mới thấy thái y từ bên trong đi ra, trên mặt tràn đầy ý cười. Sau đó, một cung nữ mừng rỡ chạy đến, hào hứng nói: “Thật tốt quá! Hóa ra là tiểu chủ mang long thai!”
Ta vội vàng quay đầu, mở tròn hai mắt nhìn nàng.
Nàng nói cái gì?
Mang long thai?
Diêu thục nghi hiển nhiên cũng giật mình không kém, vốn dĩ đang ngồi nhàn hạ, vội vã đứng lên, sắc mặt trở nên rất khó coi. Chiếc khăn trong tay siết lại càng chặt, rõ ràng đang nổi giận.