Tư Thái Cung Phi

Chương 81: Lục Soát Cung

Edit: Phương Tu dung.
Beta: Mai Thái phi.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cây trâm phượng kia, Kính Vương phi vốn dĩ đang nở nụ cười nơi khoé miệng bỗng lập tức cứng đờ, sắc mặt hồng nhuận cũng trở nên trắng bệch.


Cạch một tiếng, Kính Vương phi khép chiếc hộp lại, nhếch miệng lên, thanh âm ôn nhu: "Cần gì phải mang cho chúng ta nhiều thứ như vậy, quả nhiên Cát nhi vô cùng hiếu thuận."


Sau đó, Kính Vương phi vẫn giữ nụ cười ôn hòa, nhìn thị nữ hai bên trái phải, lên tiếng nói: "Các người đều lui xuống đi, ta muốn cùng Vương gia và Thế tử nói vài chuyện riêng."
Nhóm thị nữ sau khi hành lễ thì lẳng lặng lui ra ngoài.
Lúc này sắc mặt Kính Vương phi mới dần suy sụp.


Kính Vương ngồi cách xa nàng, không thấy rõ đồ vật bên trong hộp, nhưng thấy sắc mặt Vương phi nhà mình biến đổi liền biết đồ vật này nhất định có vấn đề.


Trần Cát cũng bị dọa một chút. Tuy rằng thằng bé còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn có kiến thức, xem ra cây trâm phượng kia không phải là vật bình thường.
"Mẫu phi... Cây trâm phượng này không phải đồ vật con mang tới, có phải là có người đã để nhầm chỗ, hoặc là trong cung đã thưởng nhầm hay không?"


Kính Vương phi tỉnh táo lại, cầm lấy chiếc hộp tinh xảo kia, nói với Kính Vương: "Vương gia, người đến nhìn thử cây trâm phượng này xem."


Kính Vương đến gần, nhận lấy chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra. Khi hắn nhìn thấy cây trâm phượng đang lẳng lặng nằm trong hộp, đôi đồng tử bỗng co chặt lại, sau đó trầm giọng nói: "Chắc chắn không sai. Năm đó khi tiên Hoàng hậu vẫn còn sống, ta đã thấy cây trâm phượng của bà, cách thức chế tác giống y hệt cây trâm này."


Kính Vương phi thấp giọng nói: "Hôm qua còn nghe nói Hoàng hậu trong cung làm mất trâm phượng, không nghĩ tới, hôm nay chúng ta lại thấy nó ở đây."


Trần Cát nghe cuộc đối thoại của phụ mẫu, lúc này mới hiểu tường tận, kinh ngạc hô lên: "Mẫu phi, người nói cây trâm phượng này chính là cây trâm mà Hoàng hậu nương nương làm mất sao?"
Vương phi giơ ngón tay trỏ lên giữa miệng, nhỏ giọng nói: "Im lặng."


Trần Cát mở to hai mắt, che kín miệng lại, rồi thấp giọng hỏi: "Vậy vì sao nó lại nằm trong bọc quần áo của nhi tử chứ? Có người muốn hãm hại chúng ta sao? Phụ vương, mẫu phi, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Kính Vương phi cũng có chút hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Kính Vương.


Kính Vương lại ổn trọng hơn nhiều, thậm chí nơi khóe miệng còn có một tia ý cười, cất tiếng nói: "Nhất định đã có người bí mật đặt cây trâm phượng này vào trong tay nải của con, hơn nữa còn có mục đích để con mang ra khỏi cung. Chỉ cần cây trâm phượng này rời khỏi khu vực cung cấm, nhất định sẽ vô cùng khó tìm."


Kính Vương phi nhíu mày: "Vương gia, người nói xem, chuyện này có phải do Hiền phi làm hay không? Lợi dụng Cát nhi mang trâm phượng ra khỏi cung, nàng ta chính là hiềm nghi lớn nhất."


Kính Vương chậm rãi lắc đầu: "Chuyện này bây giờ còn khó nói, tạm thời bổn vương không suy nghĩ thông suốt được. Nhưng mà, chuyện này chỉ có hai khả năng."
Kính Vương phi vội vàng hỏi: "Là hai khả năng nào?"


Kính Vương chậm rãi giải thích: "Khả năng thứ nhất là có người muốn hãm hại Hiền phi. Người đó đã trộm trâm phượng, một mặt để đả kích Hoàng hậu, mặt khác lại đặt trâm phượng vừa trộm được vào trong hành lý của Cát nhi, mục đích để nó mang ra khỏi hoàng cung, khiến cho chúng ta phát hiện, rồi lại giá họa hiềm nghi này cho Hiền phi. Nếu Hoàng thượng biết được chuyện này, chỉ sợ dù Hiền phi có trăm cái miệng cũng không thể minh oan được."


"Khả năng thứ hai là chính Hiền phi đã sai người trộm trâm phượng để ép Hoàng hậu lâm vào hoàn cảnh quẫn bách như bây giờ, nhằm đả kích địa vị của Hoàng hậu. Sau đó nàng ta lại lợi dụng Cát nhi mang trâm phượng này rời khỏi hoàng cung. Chuyện này được sắp đặt rõ ràng như thế, mục đích cuối cùng chính là muốn chúng ta phát hiện ra cây trâm phượng này, sau đó kết đồng minh với chúng ta. Bởi vì Cát nhi được dưỡng dưới gối Hiền phi, chúng ta vì Cát nhi nhất định sẽ phối hợp với nàng ta. Như vậy, xem ra có lẽ nàng ta còn có kế sách phía sau nữa. Việc trộm trâm phượng lần này, ngoại trừ chuyện muốn đả kích Hoàng hậu, còn muốn thăm dò thái độ của chúng ta."


Kính Vương phi hít vào một hơi, sắc mặt hoảng sợ, sau đó rối rắm nói: "Vậy cuối cùng chuyện này là thế nào? Chúng ta nên làm sao cho phải đây? Nếu không, trực tiếp nói chuyện này với Hoàng thượng, mặc kệ người sau màn là ai, chúng ta cũng đừng để bị liên lụy vào."


Kính Vương lắc đầu: "Không được. Người phía sau màn này thông minh ở chỗ biết được địa vị vô cùng vi diệu của nhà chúng ta hiện tại vốn không nhận được sự tín nhiệm của Hoàng đế.  Tuy rằng là thân huynh đệ nhưng lại không khác gì kẻ thù của nhau. Vì vậy chỉ cần chúng ta có liên quan đến chuyện này, Hoàng đế nhất định sẽ đa nghi. Chỉ bằng điều này thôi cũng đã đưa nhược điểm của mình đến trước mặt Hoàng đế, vô cùng bất lợi với chúng ta."


Trần Cát tuổi còn nhỏ, mờ mịt lắng nghe, đại khái cũng hiểu được, sau đó quật cường nói: "Mẫu phi ở Thượng Dương cung sẽ không làm chuyện như vậy!"
Kính Vương phi sửng sốt một chút, sau đó nhìn Trần Cát, ôn nhu hỏi: "Vì sao Cát nhi lại nói như vậy?"


Khuôn mặt Trần Cát đỏ bừng, cả giận nói: "Mẫu phi ở Thượng Dương cung tính tình ôn hòa, trời quang trăng sáng, phẩm cách hay tính tình đều là tốt nhất, không có khả năng sẽ tham dự vào những chuyện xấu xa này!"


Kính Vương phi nhìn bộ dáng nhi tử của mình trừng mắt biện giải, bất đắc dĩ cười nói: "Cát nhi, con phải nhớ kỹ, họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm [1]. Một người là tốt hay xấu, sao có thể dễ dàng đánh giá như vậy?"


[1] Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm (画骨画皮难画骨, 知人知面不知心): Vẽ cọp, vẽ da, khó vẽ xương. Biết người, biết mặt, không biết được lòng.


Trần Cát cắn chặt môi, vẫn quật cường như cũ: "Dù sao mẫu phi ở Thượng Dương cung tuyệt đối không phải là người như vậy!"


Kính Vương phi nhìn nhi tử của mình tín nhiệm một nữ nhân khác như vậy, trong lòng không phải là không đau xót. Nhưng lại nghĩ hơn một năm nay nhi tử đều ở bên cạnh nữ nhân đó, cảm thấy bản thân đã để nhi tử bị thiệt thòi, tâm tình lại càng chùng xuống phức tạp.


Kính Vương không đa sầu đa cảm như Vương phi, chỉ cảm thấy lời nhi tử nói không phải là không có lý, hắn còn không biết nhi tử của mình sao? Chính là đứa nhỏ tính hay thẹn thùng và nội liễm.


Thật ra đứa trẻ như vậy mới là người có tâm tư mẫn cảm nhất, ai đối xử tốt hay không tốt với nó, nó đều có thể cảm nhận được.
Hiện tại nhi tử lại nói giúp Hiền phi như thế, không nói đến việc khác, khẳng định Hiền phi không hề bạc đãi nhi tử nhà hắn.


Nghĩ như vậy, trong lòng Kính Vương thoải mái hơn rất nhiều.


Kính Vương suy tư trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: "Cũng sắp đến Tết rồi, nhất định trong cung sẽ có yến hội vào đêm giao thừa. Khi chúng ta tham dự chắc chắn có thể sẽ gặp được Hiền phi. Vả lại, yến hội cũng không hẳn là trịnh trọng lắm, lúc nàng tán gẫu với Hiền phi, âm thầm ám chỉ chuyện này một chút, nhìn xem phản ứng của nàng ta ra sao."


Kính Vương phi gật gật đầu: "Cần gì phải chờ đến giao thừa, hiện tại thϊế͙p͙ cũng có thể vào cung. Bởi vì chuyện của Cát nhi, hẳn là nên qua lại gần gũi với Hiền phi nhiều hơn một chút."


Kính Vương lắc đầu phủ định nói: "Không ổn. Bây giờ trong cung vì chuyện làm mất trâm phượng đã loạn đến ầm ĩ huyên náo, nàng tiến cung trong hoàn cảnh như vậy quá thu hút sự chú ý. Còn yến hội vào đêm giao thừa đã là truyền thống, có thể tùy ý thoải mái một chút. Khi đó nàng nói hai ba câu với Hiền phi cũng là chuyện bình thường, tóm lại sẽ tốt hơn so với việc xin cầu kiến bây giờ."


Kính Vương phi nghe vậy cảm thấy có lý, gật đầu đồng ý.
---
Thượng Dương cung.
Lúc này, Hoa Thường còn chưa biết chuyện mất trâm phượng và nàng có liên quan đến nhau, vẫn nằm trên giường dưỡng bệnh như cũ, toàn bộ Thượng Dương cung tràn ngập mùi thảo dược.


"Nương nương, người của Hoàng hậu nương nương đến." Lan Chi nhanh nhẹn bước vào điện, nhỏ giọng bẩm báo.


Hoa Thường đã tỉnh, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Nghe nói hôm qua khi điều tra Tiêu Phòng cung, Thục phi còn đại náo một hồi, làm cung nhân Hoàng hậu mất hết mặt mũi. Bổn cung lại vô cùng hâm mộ Thục phi có thể tùy hứng như vậy. Đáng tiếc, bổn cung lại đang ốm đau trên giường, giống như cái ấm sắc thuốc, chỉ sợ không có phần tự tin kia của Thục phi."


Lan Chi tiến lên nhẹ nhàng xoa bóp vai Hoa Thường, ôn nhu nói: "Nương nương chỉ toàn nói lời không đâu. Nhưng nói thật thì trước giờ nương nương vẫn luôn là người có tính tình ôn hòa. Ngược lại, nô tỳ thật đúng là muốn nhìn xem khi nương nương nháo lên sẽ có bộ dạng như thế nào."


Hoa Thường giận dỗi, đánh nhẹ lên tay của Lan Chi, sau đó cười nói: "Mau thay y phục cho bổn cung, tốt xấu gì ta cũng là chủ quản một cung. Người khác muốn tới lục soát, dù sao ta cũng phải ra mặt."


Lan Chi hành lễ, sau đó bưng khay tiến vào, bên trong là một chiếc áo bào cổ tròn màu lam nhạt thêu hoa cúc chiết cành và váy dài bằng lụa xanh buộc dây.


Hai tiểu cung nữ tiến lên cẩn thận đỡ Hoa Thường thay y phục, sau khi thay xong Lan Chi lại mang đến một tấm áo choàng bằng lụa trắng thêu mây nước và rồng vàng, mở miệng nói: "Tuy trong phòng ấm áp, nhưng đã ra khỏi chăn, tới tới lui lui một chuyến, không phải là chuyện nhẹ nhàng, nương nương vẫn nên mặc nhiều một chút mới tốt."


Hoa Thường gật gật đầu, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn dung nhan mơ hồ trong gương đồng, khẽ nói: "Bổn cung bị bệnh, khí sắc không tốt lắm, trang điểm kỹ một chút."


Lan Chi nhỏ giọng khuyên nhủ: "Người của Hoàng hậu nương nương sớm đã tới rồi, đã đợi gần một canh giờ. Nếu lại kéo dài thêm thời gian, chỉ sợ chẳng khác nào đang đánh vào mặt Hoàng hậu nương nương."


Hoa Thường cười cười nói: "Điều này cũng đúng, là bổn cung sơ sót. Đi thôi, ra thiên điện xem thử một chút."
Lan Chi thật cẩn thận đỡ Hoa Thường ra ngoài cửa, đi về phía trước.


Lần này, dẫn đầu cung nhân trong cung Hoàng hậu đến đây là Vương mama và Thúy Lâu, đều là tâm phúc được Hoàng hậu coi trọng. Nhưng mà tới lục soát cung điện của một trong tứ phi, người bình thường cũng sẽ không có tự tin như vậy.


"Nô tỳ tham kiến Hiền phi nương nương, nương nương cát tường." Thấy Hoa Thường yểu điệu bước đến, tất cả mọi người hành lễ chào hỏi.
Hoa Thường hơi nâng khóe miệng, ôn nhu nói: "Miễn lễ."


Dứt lời, nàng ngồi xuống ghế chủ vị, sau đó mở miệng nói: "Gần đây thân thể bổn cung không tốt, ốm đau liên miên trên giường, mỗi ngày đều thức dậy trễ, khiến các vị đợi lâu rồi."


Vương mama vẫn giữ khuôn mặt hiền từ, nét mặt đầy ý cười, vội vàng trả lời: "Nương nương quá lời, là chúng nô tỳ tới sớm, quấy rầy nương nương nghỉ ngơi."


Hoa Thường nhẹ nhàng vẫy tay, lên tiếng nói: "Bổn cung cũng không muốn khách khí với các ngươi. Thân thể bổn cung không tốt, không thể ngồi lâu, các ngươi muốn lục soát nơi nào thì cứ tiến hành đi, chỉ là chú ý một chút, có vài đồ vật quý trọng, đặt để nhẹ nhàng, đừng làm hỏng chúng."


Vương mama vội vàng gật đầu: "Vâng vâng."
Hoa Thường phất tay cho đi, Vương mama và Thúy Lâu dẫn một nhóm cung nữ thái giám cẩn thận tiến vào điện, bắt đầu lục soát tìm kiếm.


Mạnh Cơ đã sớm chờ ở một bên, thấp giọng lẩm bẩm, trên mặt có ý bất mãn. Mấy cung nữ thái giám này khẳng định không dám làm loạn trong cung Hiền phi. Còn nàng chẳng qua chỉ ở vị trí Cơ, Hoàng hậu sẽ không để ý đến suy nghĩ của nàng, có lẽ sau khi điều tra xong, trong điện nàng sẽ loạn thành một đống, nói không chừng có khi còn bị mất vài thứ.


Hoa Thường gọi Mạnh Cơ đến bên cạnh, an ủi nói: "Đều như thế cả, ngươi cũng không nên bất bình làm gì. Hôm qua Thục phi náo loạn một hồi cũng chỉ muốn xả giận, còn chuyện lục soát thì vẫn phải lục soát, ngươi dám so với Thục phi sao?"


Mạnh Cơ ngoan ngoãn nhận sai, thấp giọng nói: "Tần thϊế͙p͙ nào dám. Chỉ là cảm thấy Hoàng hậu nương nương làm việc hơi quá đáng một chút."


Hoa Thường cười cười: "Thật ra tính tình của ngươi và ta đều khá tốt, đều là người ôn hoà và thẳng thắn. Ngay cả chúng ta còn cảm thấy như vậy, chắc chắn những người khác sẽ bất mãn hơn nữa. Hoàng hậu nương nương không phải luôn như vậy, bây giờ làm việc lại không hề cố kỵ, tất nhiên sẽ phải trả một cái giá nhất định."


Dường như Mạnh Cơ đã thông suốt, nâng mắt nhìn nhóm cung nữ thái giám đang lục soát ở phía xa, thần sắc không rõ.