Edit: Nguyệt Phi.
Beta: Dung Đức cơ.
Sau khi tiến cung đến bái kiến rồi trở lại Thượng Dương cung thì đã là buổi trưa, Hoa Thường cảm giác có chút mệt mỏi, mặc triều phục nghiêm trang dày nặng cũng không thoải mái. Trở về phòng ở chính điện, Hoa Thường thay một thân thường phục, ngồi trên nhuyễn tháp, một bên là cung nữ khoảng mười hai, mười ba tuổi quỳ cúi đầu đấm chân cho nàng.
Thược Dược và Lan Chi từ Hoa phủ được mang theo tiến cung đều phải ở phủ Nội Vụ, thường thì thời gian này sẽ không quay về được, cho nên trong Thượng Dương cung như thường lệ chỉ có bốn cung nữ nhất đẳng theo thứ tự là Cốc Hương, An Hạ, Đông Yên, Nam Sương. Trong lòng bốn đại cung nữ này hiện giờ cũng rất thấp thỏm, Phi vị theo lệ là có bốn cung nữ nhất đẳng, nhưng người ta cũng đã mang theo hai nha hoàn hồi môn đến rồi, nhất định là sẽ có hai người bị giáng thành cung nữ nhị đẳng. Hiện giờ hạ nhân dưới trướng Hoa Thường có bốn cung nữ nhất đẳng, tám cung nữ nhị đẳng, mười sáu cung nữ tam đẳng, hai mama, một đại thái giám chủ sự, hai thái giám, bốn tiểu thái giám quét tước, bốn tiểu thái giám gác cổng và bốn phu kiệu. Hoa Thường chắc chắn là không nhớ được tên của tất cả mọi người, chẳng qua chỉ gọi lại để xem mặt mà thôi.
Sau khi cho tất cả lui ra, trong phòng Hoa Thường cũng chỉ còn lại bốn cung nữ nhất đẳng hầu hạ bên cạnh. Tất cả đều im hơi lặng tiếng, nhìn giống như người gỗ sắp gãy. Hoa Thường biết những cung nữ này cũng không dễ dàng, nàng cũng không nói nhiều, chỉ để cho người dọn cơm.
Cốc Hương có tay nghề chải đầu tốt, chủ yếu phụ trách trang điểm chải tóc, An Hạ chủ yếu phụ trách hầu hạ ăn uống. Đông Yên phụ trách dạy bảo tiểu cung nữ, quản lý kẻ dưới, Nam Sương phụ trách may vá. Bốn người đều rất tận tâm tận lực, nhìn tất cả đều trầm mặc ít nói, chín chắn cẩn trọng, tổng thể Hoa Thường vẫn tương đối hài lòng.
Hiện tại thức ăn của Thượng Dương cung vẫn là từ Ngự Thiện phòng đưa tới, không phải từ phòng bếp nhỏ của mình, tuy Hoa Thường cảm thấy hết sức bất tiện, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc có thể nói chuyện đó. Sau khi dùng cơm qua loa, Hoa Thường được Cốc Hương hầu hạ đi ngủ, bận bịu tới trưa, Hoa Thường cũng có ý muốn nhắm mắt một lúc. Nhưng mà ngủ không sâu, nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy càng khó chịu hơn.
Giờ Mùi, Hoa Thường tỉnh dậy. Cốc Hương và Nam Sương đợi một bên hầu hạ Hoa Thường chải tóc. Hoa Thường mới tiến cung, mọi chuyện nên thật cẩn thận, sau khi tỉnh dậy cũng không biết phải làm gì, lại ngẩn người ra. Cốc Hương và Nam Sương kính cẩn đứng ở phía sau Hoa Thường, nhìn thấy tân chủ tử không phải là một người thích nói chuyện, cũng không biết nên nói gì để lấy lòng chủ tử, chỉ có thể đứng như cái cọc gỗ, sợ bản thân sẽ phạm vào kiêng kị gì.
Hoa Thường nhàm chán, liền đánh giá cung điện mà mình sắp phải sống cả đời. Thượng Dương cung chia làm chính điện, tả thiền điện, hữu thiền điện, hậu điện. Mỗi điện đều có một dãy nhà nhỏ, kích thước của chính điện là rộng lớn nhất, Hoa Thường một người độc hưởng chính điện, dĩ nhiên là vô cùng dễ chịu. Ngói lưu ly màu vàng kim dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng long lanh chói mắt, quả thật là năm bước một tòa lầu cao, mười bước một tòa đình các, hành lang dài như một dòng sông, quanh co khúc chiết, mái hiên cao thấp không đều.
Hoa Thường ở quê nhà tuy lớn lên trong giàu sang, nhưng Hoa gia cho dù phú quý thế nào đi nữa rốt cuộc cũng là nhà của người đọc sách, kiến trúc lấy phong cách thanh nhã mộc mạc làm chủ, bàn về phú quý đại khí, vẫn không bì kịp với Hoàng cung. Cho nên Hoa Thường thật sự bị vẻ nguy nga lộng lẫy này làm hoa mắt. Bất luận xuất thân như thế nào, đến nơi Hoàng cung này, cũng chỉ là người nhà quê.
Ở trong mắt Hoàng đế, sẽ vì xuất thân của ngươi mà gia tăng tiền đặt cược, nhưng nếu trong lòng ngươi tự cho rằng xuất thân của mình là tiền đặt cược, thì cũng không thắng được Hoàng đế. Xuất thân có cao hơn nữa, so với Hoàng đế làm chủ cả thiên hạ thì tính là cái gì?
Đột nhiên Hoa Thường nghe thấy tiếng tịnh roi rõ ràng, nàng lập tức phản ứng kịp thời, là Hoàng thượng tới. Tịnh roi còn gọi là tĩnh roi, dùng kim ti bện thành, đầu được bôi sáp, đánh xuống đất kêu rất vang. Là một loại nghi thức của Hoàng đế, bình thường dùng để hội triều hoặc là khâu lễ nghi khi cử hành điển lễ có nghi thức trọng đại. Đương nhiên, hiện giờ Hoàng đế đang trong lúc xuất hành, Hoa Thường vừa mới tiến cung, Hoàng đế lại là lần đầu di giá đến Thượng Dương cung, vì tỏ vẻ trịnh trọng nên dùng tịnh roi.
Quả nhiên lúc Hoa Thường đứng dậy chỉnh sửa y trang của mình một chút, liền nghe được tiếng tiểu thái giám hô chói tai: "Hoàng thượng giá lâm!"
Mấy cung nữ nhất đẳng có chút hốt hoảng, thận trọng sửa sang lại trang phục của Hoa Thường, đỡ tay nàng, vội đi ra cửa, nghênh đón ngoài điện. Hoa Thường đứng ở cửa Thượng Dương cung, lễ phép cúi đầu. Chỉ chốc lát sau, xa liễn màu vàng sáng của Hoàng đế chậm rãi đi tới, sau đó từ từ hạ xuống. Hoa Thường quỳ gối, hành đại lễ: "Thần thϊế͙p͙ Phi vị Hoa thị cung nghênh bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Miễn lễ." Bóng người màu vàng chậm rãi nói, thanh âm trầm ổn có lực.
"Tạ bệ hạ." Hoa Thường dập đầu lần nữa, sau đó được cung nữ đỡ đứng dậy. Hoa Thường hơi cúi đầu, không dám tùy tiện ngẩng đầu nhìn thẳng thiên nhan.
Lúc này Hoàng đế lại nhìn thẳng Hoa Thường. Hoa Thường ăn mặc vô cùng nghiêm trang, vóc người còn nhỏ nhưng dáng người đoan trang, khiến người khác cảm thấy mảnh mai yêu kiều, lại trầm tĩnh ung dung. Trong lòng Hoàng đế gật đầu một cái, ánh mắt của hắn sẽ không sai, Hoa thị này xem ra chính là một người thận trọng. Dĩ nhiên, dung nhan xinh đẹp lại giúp Hoa Thường thêm tiền cược.
Năm nay Hoa Thường chưa tới mười lăm, ở hiện đại cũng chỉ là một cô bé mà thôi, nhưng ở trong mắt người cổ đại, đã là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi. Gương mặt tròn trịa, chiếc cằm cong cong mượt mà. Ánh mắt đen sáng, lông mi dài rũ xuống, mang theo một độ cong nhu thuận. Trán đầy đặn, lông mày thanh mảnh, sống mũi cao, đôi môi mím chặt hơi nhếch lên, mang theo một biểu tình nghiêm trang. Hoàng đế âm thầm cười một cái, nhìn phi tử của mình xinh đẹp như đóa hoa mới hé nở, hơn nữa xuất thân lại cao quý, tính cách ôn nhu trầm ổn, đây là chuyện cực kỳ tốt rồi. Hoàng đế dắt tay Hoa Thường nói: "Vào thôi, bên ngoài gió lạnh."
Thời tiết tháng chạp giống như hoa tuyết băng lãnh, đem theo cái lạnh rùng mình thấu xương.
Hoa Thường bị Hoàng đế kéo tay, trong lòng căng thẳng một chút, sau đó nhu thuận đi theo bước chân của nam nhân bên cạnh, chậm rãi bước vào tòa cung điện này. Trong lòng Hoa Thường có chút loạn, trong đầu cũng không nghĩ được cái gì. Ánh mắt lơ đãng nhìn vào nơi giao nhau của bàn tay hai người. Tay Hoàng thượng rất lớn, mang theo vết chai do nhiều năm luyện võ, nhưng làn da rất tốt, hoàn toàn không có thương tích, mà tay nàng thì lại nhỏ bé, nhẵn nhụi, trắng nõn, cổ tay cũng lộ ra ngoài, có cảm giác không đủ một nắm tay.
Đi vào chính điện, Hoa Thường cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ ngồi nghỉ một lát, thần thϊế͙p͙ cho người bày biện dâng trà."
Hoàng đế buông tay của Hoa Thường ra, ngồi trên ghế gỗ lim bên cạnh, ôn nhu nói: "Ái phi không cần câu nệ."
Hoa Thường nghe lời ngẩng đầu lên: "Vâng, thưa Hoàng thượng."
Bệ hạ là kính ngữ xưng hô để bày tỏ cung kính, bình thường chỉ dùng ở các trường hợp nghiêm trang. Hoa Thường tỏ lòng kính cẩn, mới một mực gọi bệ hạ, bây giờ Hoàng đế đã mở miệng, Hoa Thường đành thuận theo đổi thành Hoàng thượng. Đây cũng là lần đầu Hoa Thường nhìn thấy mặt mũi Hoàng thượng.
Hiện tại Hoàng đế đến tuổi tạo dựng căn cơ, dáng người cường tráng cao lớn, trong mắt của Hoa Thường thì có chút hơi mập. Đương nhiên ở trong mắt người thời đại này, cái này không gọi là mập mà gọi là khỏe mạnh. Dung mạo Hoàng thượng khá bình thường, màu da hơi trắng, lông mày rậm đen, ánh mắt lấp lánh có thần, mang theo ánh sáng tối thẳm, mũi có chút to rộng, nhưng không mất hài hòa, khóe miệng mang ý cười thản nhiên, khiến cả người hắn nhu hòa rất nhiều. Hoa Thường không dám quan sát nhiều, chỉ trong nháy mắt lại cúi đầu, trên mặt khẩn trương mang theo màu đỏ nhàn nhạt.
Hoàng đế cười to, khiến ái phi của mình xấu hổ, đây cũng là một chuyện làm cho nam nhân vui sướng. Hoa Thường không biết làm sao, nắm chặt khăn tay, màu đỏ trên mặt càng đậm. Không dám ngẩng đầu, Hoa Thường cố trấn định quay đầu lại nói: "Cốc Hương, nhanh đi phân phó Ngự Thiện phòng một tiếng, Hoàng thượng dùng bữa ở Thượng Dương cung."
Cốc Hương phúc thân đáp vâng, sau đó hành lễ với Hoàng thượng, liền cáo lui ra ngoài.
Trong lòng Hoa Thường thật ra rất khẩn trương, coi như sống thêm một đời, kinh nghiệm lấy chồng không có, kinh nghiệm đối mặt với người thống trị thế giới này lại càng không. Hoàng đế nhìn hai gò má Hoa Thường đỏ bừng, nể tình nàng mới tiến cung, quan tâm nói: "Ái phi cũng ngồi đi."
Hoa Thường nhỏ giọng đáp, sau đó cẩn thận ngồi xuống bên cạnh chỗ ngồi của Hoàng đế.
"Nghe nói phụ thân nàng thỉnh thoảng cảm phong hàn, hiện giờ đã hồi phục chưa?" Giọng nói ôn hòa của Hoàng đế vang bên tai Hoa Thường.
Trong lòng Hoa Thường lại chợt giật mình, sau đó bình tĩnh trả lời: "Phụ thân lớn tuổi, vốn chỉ là bệnh nhẹ, nhưng không dưỡng cẩn thận, lại vào đông nên nặng hơn một chút, e là còn cần thêm vài ngày nữa mới có thể khỏe hẳn."
Hoàng đế nhìn dáng vẻ có chút khẩn trương của Hoa Thường, nụ cười ôn hòa. Hắn biết Hoa Sắc chính là tâm khí không thuận nên bệnh liệt giường, đối với tính khí nhỏ này của Hoa Sắc, hắn cũng không cảm thấy uy nghiêm bị khiêu chiến. Hoàng đế cũng biết chuyện này mình làm không chân chính, lúc ấy cũng là sơ sót, không nhìn kỹ xuất thân của Hoa Thường, lại giữ lại bài tử, dẫn đến kết quả lúng túng như hiện giờ. Có điều Hoàng đế đối với kết quả hiện tại rất là hài lòng. Hoa Thường không chỉ có mỹ mạo, hơn nữa còn có phong thái, có hơi hướng thế gia. Không nên xem thường cảm giác chinh phục của nam nhân đối với nữ nhân xuất sắc, Hoàng đế cũng giống như vậy.
"Trẫm đã ban thưởng nhân sâm, cẩu kỹ, ái phi không cần quá mức lo lắng cho bệnh tình của phụ thân nàng." Hoàng đế một lần nữa nắm tay Hoa Thường, cúi đầu đến gần nàng, ôn hòa nói.
Hai gò má của Hoa Thường đỏ hơn, khẽ rũ mắt, dịu dàng thấp giọng nói: "Tạ Hoàng thượng."
"Haha ái phi tạ ơn trẫm như thế nào?" Hoàng đế sang sảng cười to.
Hoa Thường cảm thấy không khí tràn ngập mập mờ, không dám tin vị Hoàng đế này có thể dùng giọng điệu cởi mở mà nói ra lời khiến người khác xấu hổ như vậy.
"Hoàng thượng là chủ nhân của cả thiên hạ, thần thϊế͙p͙ chỉ là hạng nữ lưu, nào có vật gì có thể dùng để tạ ơn Hoàng thượng, chỉ có thể cảm niệm ân đức của Hoàng thượng ở trong lòng mà thôi." Hoa Thường mắc cỡ đỏ mặt, ngẩng đầu nói.
Nụ cười ở khóe miệng Hoàng đế lớn hơn: "Ái phi ở tại hậu cung này, chính là đã tạ ơn trẫm."
Hoa Thường nghe lời tỏ tình kín đáo như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vị Hoàng đế này cũng không tính là quá lộ liễu.
Hoàng đế thấy da mặt Hoa Thường thật sự rất mỏng, cũng không nói thêm nữa, dời đề tài khác, hỏi thăm về gia cảnh trong nhà Hoa Thường thêm một lúc.