Edit: Triệu Hiền viện.
Beta: Tiên Thái Phi.
Vào mùa thu, không khí ngày càng ẩm thấp, năm nay thời tiết lại đặc biệt lạnh, gió thu thổi xào xạc. Việc tuyển tú nữ vốn không nên tổ chức vào thời gian này, chỉ là mùa hạ năm nay ở phía nam xảy ra thiên tai, Hoàng đế đã hạ lệnh trì hoãn lại việc tuyển tú, cho nên mới kéo dài tới mùa thu.
Bởi vì thời tiết ngày càng lạnh, quy trình tuyển tú cũng được thúc đẩy nhanh hơn, trong vòng hai mươi ngày đã chọn ra được danh sách hai trăm sáu mươi sáu tú nữ trong tổng số năm trăm người.
Điều đáng nhắc tới chính là, trong suốt quá trình tuyển tú Hoàng đế vẫn chưa xuất hiện một lần nào. Bây giờ đã đến giai đoạn vào đại điện để tuyển chọn, Hoàng đế chỉ hạ lệnh giao lại mọi việc cho Hoàng hậu và tam phi.
Chính điện Trữ Tú cung.
Hoàng hậu dẫn theo Thục phi, Thành Phi và Hoa Thường khí thế uy vũ đi về phía Trữ Tú cung, các tú nữ đều ở phía xa tránh giá.
Sau khi Hoàng hậu ngồi trên ghế chủ vị mới mỉm cười dịu dàng nói: "Bổn cung ít khi đến Trữ Tú cung, bây giờ nhìn thấy đúng là một cung điện lịch sự tao nhã, không biết sau này ai sẽ là người may mắn được ở đây."
Ánh mắt Thục phi nhẹ nhàng dừng lại trên người Hoàng hậu, nhìn bộ cung trang đẹp đẽ cao quý kia, không khỏi nảy sinh một chút ghen ghét, giống như mang theo một loại cảm xúc mà người khác không thể hiểu được.
Thành Phi vận một thân cung trang sẫm màu bằng gấm thêu hoa văn áng mây, có vẻ vô cùng sang trọng, trên tóc cài bộ diêu bằng vàng hình phượng hoàng ngậm minh châu khảm phỉ thuý đỏ đung đưa theo từng bước chân, khiến cho người khác cảm thấy khí thế mãnh liệt bức người, cũng tương tự như tích cách của Thành Phi.
"Không phải hôm nay đến xem tuyển chọn tú nữ sao, có lẽ trong các tú nữ này sẽ có người mệnh tốt được vào ở trong Trữ Tú cung đấy." Khoé miệng Thành Phi cong cong mang theo sự ngả ngớn và trào phúng, chẳng ai có thể yêu thích nổi.
Hoàng hậu rộng lượng cười nói: "Hôm nay vai chính quả thật là các tú nữ này, tuy rằng ý chỉ của Hoàng thượng là điện tuyển do chúng ta lo liệu, thế nhưng chẳng lẽ cứ như vậy không cho Hoàng thượng gặp gỡ các tú nữ sao? Hôm nay đến đây, chọn ra vài người xuất sắc, đến lúc Hoàng thượng nhìn thấy, sẽ hiểu được tâm ý của bọn muội."
Hoa Thường mặc xiêm y bằng lụa hoa nhũ ánh kim, hoa văn mây như ý viền chỉ bạc, phối với váy sa tuyến đính tơ vàng, đầu đội Phượng Hoàng Xuất Vân (phượng hoàng tung cánh khỏi mây) bằng vàng ròng, được viền xung quanh là ngọc thạch hoàng kim, buông xuống đung đưa nhẹ nhàng bên gò má, đặc biệt lộ vẻ ôn nhu như nước.
"Tất nhiên thần thϊế͙p͙ sẽ tận lực." Hoa Thường khẽ gật đầu, dịu dàng đáp.
Hoàng hậu luôn hài lòng với Hoa Thường, nàng nhìn về phía Hoa Thường, ý cười càng thêm nhu hòa, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng sớm đã nói qua, lần tuyển tú này nhất định phải chọn ra người để chỉ hôn cho đường đệ của muội. Vì ân sủng đó, Hiền phi cần phải mở to mắt nhìn, chọn ra một người thật tốt. Những tú nữ được giữ lại tới bây giờ nếu không phải tài đức song toàn thì chắc hẳn cũng là người có ưu điểm riêng, nhất định sẽ không cách biệt quá nhiều."
Hoa Thường thẹn thùng cười đáp: "Nhọc lòng thánh thượng chiếu cố, còn nghĩ cho gia đệ, thần thϊế͙p͙ cảm kích vô cùng. Đường đệ không nên thân kia của thần thϊế͙p͙ nào có đáng giá như vậy."
Hôm nay phục trang của Thục phi cũng cực kì long trọng, trên đầu cài trâm vàng khảm ngọc lưu li nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân, càng lộ khí chất kiều diễm xinh đẹp, tựa như mỹ nhân trong tranh.
"Đường đệ của Hoa muội muội nào có phải là người ngoài, sao lại không đáng chứ, muội muội đừng khiêm tốn." Thục phi cười dịu dàng trách cứ Hoa Thường, mang theo chút tùy ý và bất kham (không chịu gò bó vào khuôn phép).
Hoàng hậu không quen nhìn cảnh Thục phi thân thiết với Hoa Thường, dời ánh mắt đi, nhàn nhạt cười nói: "Tuyên tú nữ vào đi, tận hai trăm sáu mươi sáu người, e là hôm nay còn chưa thể chọn xong. Lý mama, cho truyền vào."
Lý mama cung kính hành lễ, sau đó nhẹ bước ra ngoài phân phó hạ nhân. Thuý Lâu buông mành che xuống phía trước Hoàng hậu và tam phi, phượng nhan đâu phải ai cũng có thể xem được?
Lát sau, một loạt bốn tú nữ chỉnh tề đi vào, đều cúi đầu, cung kính nhún người hành lễ: "Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương, Hiền phi nương nương, Thành Phi nương nương, các vị nương nương vạn phúc kim an."
Hoàng hậu trịnh trọng nói: "Miễn lễ."
Hoa Thường cũng đưa mắt quan sát cẩn thận các tú nữ bên dưới, bởi vì có mành che nên hình dáng cụ thể không được rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sơ bộ, đây là mành sa mỏng để chống muỗi nên không dày.
Đến thời điểm này, các tú nữ có thể tự quyết định kiểu phục trang, chỉ cần không vượt quy củ là được, ăn vận tùy theo sở thích của mình. Đợt thứ nhất tiến vào không phải là tú nữ thế gia vọng tộc, mà chính là gia quyến trọng thần trong triều, sau khi bọn họ tự mình phấn đấu nỗ lực mà trở nên xuất sắc.
Hoàng hậu đánh giá sơ bộ vài lần, sau đó thản nhiên mở miệng hỏi: "Đích thứ nữ của Chưởng Loan nghi Vệ sự đại thần - Vệ đại nhân, là người nào?"
Chỉ thấy nữ tử đứng thứ hai từ bên trái đứng dậy, nhún người hành lễ thưa: "Có thần nữ."
Hoa Thường sớm đã nghe tới tú nữ này, nàng ấy là người có gia thế nhất trong số các tú nữ được tuyển chọn lần này.
Hoàng hậu cười hòa nhã rộng lượng, sau đó ôn tồn nói: "Phụ thân ngươi là cánh tay đắc lực của bệ hạ, bây giờ thấy ngươi, cũng là người dịu dàng chừng mực, cử chỉ lễ độ, toàn thân khí phái, không hổ là xuất thân đại tộc."
Vệ thị nghe vậy, hành lễ thêm một lần nữa, khiêm tốn nói: "Hoàng hậu nương nương quá khen, thần nữ chẳng qua chỉ là ánh sáng đom đóm le lói, Hoàng hậu nương nương mới chính là ánh sáng tràn đầy của nhật nguyệt."
Hoàng hậu nghe được lời này thì tâm tình thư thái, Thục phi liếc Vệ thị một cái, khinh mạn nói: "Bổn cung thấy ngươi khí chất xuất chúng, hẳn là đầy bụng thi thư tài hoa, không biết ngươi đã từng đọc qua những sách gì?"
Vệ thị có chút khẩn trương, từ tốn nhẹ nhàng thưa: "Thần nữ đã đọc nữ tắc, nữ giới, chỉ nhận biết được mấy chữ thôi."
Lời này chẳng qua là khiêm tốn, Vệ thị tất nhiên không dừng lại ở việc chỉ nhận biết được mấy chữ, chỉ là Hiền phi ngồi trên kia xuất thân thế gia, nếu nói bản thân đọc sách thánh hiền, ngộ nhỡ Hiền phi hứng trí lên khảo thí một câu rồi lại một câu, đến lúc đó bản thân mình chỉ có thể mất mặt mà thôi.
Thành Phi nhìn Vệ thị vẫn luôn cúi đầu cung kính, mở miệng nói: "Ngẩng đầu lên bổn cung nhìn xem."
Vệ thị chậm rãi ngẩng đầu, mi mắt vẫn rũ xuống, hết sức cung kính.
Thành Phi nhìn xong, cong cong khoé miệng nói: "Bộ dáng đúng là thanh tú."
Hoàng hậu cười cười: "Xem lễ nghi, cử chỉ, khí chất, tướng mạo đều không tồi, Hiền phi muội muội thấy thế nào?"
Hoa Thường vẫn chưa mở miệng, bởi vì tư lịch của nàng so với ba người còn lại cách biệt khá xa, bây giờ Hoàng hậu đã mở miệng hỏi, Hoa Thường liền mỉm cười nói: "Ghi lại tên nàng đi, quả thật là một nữ tử xuất sắc."
Hoàng hậu hài lòng gật đầu, Lý mama liền ghi nhớ. Hoa Thường cũng lật danh sách tú nữ đang cầm trong tay, tới tên Vệ thị thì đánh dấu một cái. Hoàng đế đã nói trước với Hoa Thường về việc tuyển chọn ngày hôm nay, tú nữ nào nên được giữ lại, trong lòng nàng hiểu rõ.
Thục phi nhìn các tú nữ phía dưới, âm thanh giòn tan nói: "Tú nữ vận y phục màu xanh là nữ tử nhà ai?"
Hoa Thường nhìn danh sách, nhẹ giọng đáp: "Là nữ nhi thứ tư của Quang Lộc Tự khanh, hẳn Thục phi tỷ tỷ đã biết, Quang Lộc Tự khanh, Ngô đại nhân chính là chất tử bên nhà ngoại của Thái hậu nương nương."
Hoàng hậu hơi hơi nhíu mày, mà Thục phi thì lại nhướng mày.
Thục phi ngoảnh đầu lại cẩn thận đánh giá vị chất nữ của Thái hậu ở bên dưới kia một hồi, sau đó cười hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Nữ tử áo xanh đứng cạnh Vệ thị bước ra nhún người hành lễ: "Thần nữ tên Ngô Nguyệt Nhi."
Thật ra các nữ tử thường không gọi bằng tên thật, đa số đều gọi bằng nhũ danh, cũng giống như Thục phi, gọi là Tiêu nhi.
Khuôn mặt Hoàng hậu tươi cười, nhẹ nhàng hỏi: "Thường ngày ngươi thích làm gì?"
Ngô thị hành lễ cẩn thận nói: "Ngày thường thần nữ giúp mẫu thân chăm sóc đệ đệ và muội muội, nếu rãnh rỗi thì thêu hoa lá giết thời gian."
Thật ra Thục phi có chút đồng cảm với nữ tử này, bởi vì có quan hệ thân cận với Thái hậu, nên nàng cũng hiểu khá rõ về chuyện nhà mẹ đẻ Thái hậu.
Vị Quang Lộc Tự khanh Ngô đại nhân này là một tên hoa hoa công tử không hơn không kém, tuổi trẻ phóng đãng không biết kiềm chế, cho dù đã có thê tử, con cái nhưng vẫn không sửa được bản tính trăng hoa, trong nhà tiểu thϊế͙p͙ ngày một nhiều, mặc dù là phủ đệ Quốc công nhưng cũng sắp không chứa nổi rồi.
Quang Lộc Tự khanh là một chức vị quan trọng, đáng tiếc kẻ ngồi vị trí này không phải là người có tài, vì thế chức vụ này cũng trở nên tầm thường, chẳng qua chỉ là Hoàng đế ban thêm ân điển cho mẫu tộc mà thôi.
Hiện tại Ngô Nguyệt Nhi được xếp vào nhóm tú nữ đầu tiên, không phải vì phụ thân nàng ta có quyền thế, mà là vì nể mặt mũi của Thái hậu và vọng tộc thế gia hậu thuẫn.
Hoàng hậu không mấy hứng thú với nhà mẹ đẻ của Thái hậu, chỉ nhàn nhạt phân phó: "Ghi lại tên đi."
Hoa Thường ngồi một bên, chỉ nhìn không nói. Cứ như vậy qua mấy đợt tú nữ, đến nhóm tú nữ thứ năm Hoa Thường thấy một cái tên quen thuộc. Cuối cùng Hoa Thường cũng mở miệng, nhỏ giọng hỏi: "Tôn nữ nhà Lễ bộ Lang trung Nghiêm đại nhân là người nào?"
Hoàng hậu và Thục phi đều kỳ quái liếc nhìn Hoa Thường một cái, không rõ vì sao Hoa Thường lại đột nhiên điểm tên tú nữ này.
Phía dưới, một nữ tử vận váy áo thêu hoa bước ra, cử chỉ tao nhã hiền thục, chân bước nhẹ nhàng chậm rãi, nhún người hành lễ thưa: "Có thần nữ."
Hoa Thường khẽ nâng mắt, cẩn thận nhìn nữ tữ bên dưới nói: "Ngươi ngẩng đầu lên đi."
Nghiêm thị chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mày ngài đặc biệt xinh đẹp, đúng là nữ tử tướng mạo xuất chúng.
Hoa Thường cười cười, dịu dàng hỏi: "Thường ngày ngươi ở nhà hay làm những gì?"
Nghiêm thị hành lễ, nhẹ giọng thưa: "Thần nữ đọc một ít sách, thêu hoa, vì gia mẫu tin Phật nên đôi khi đi Nam Sơn cùng với mẫu thân để dâng hương."
Thành Phi có chút không thích kiểu nữ tử như thế này, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Có vẻ như ngươi thông thuộc thi thư, hẳn là một nữ tử có tài?"
Nghiêm thị có chút chấn kinh, thấp giọng trả lời: "Thần nữ không dám nhận có tài văn chương, chỉ là rãnh rỗi vô sự nên đọc một vài quyển sách."
Quả thật diện mạo của Nghiêm thị không phải quá mức tuyệt mỹ, mà là kiểu dịu dàng tinh tế, mang theo vài phần thiếu nữ xuân thì tươi tắn, dáng người yểu điệu, cốt cách tao nhã, có vài phần giống phong thái của Thục phi.
Vẻ mặt Hoàng hậu nhàn nhạt, im lặng không nói gì.
Hoa Thường thấy không ai lên tiếng, liền nhẹ nhàng nói: "Xem cử chỉ nàng ta chuẩn mực, có lễ độ, phong tư lại thanh tao nhã nhặn, lưu lại tên đi."
Lý mama nhìn Hoàng hậu một chút, không dám nghe theo lời Hoa Thường, Hoàng hậu khả hữu khả vô (có cũng được mà không có cũng được) gật đầu, xem như là cho Hoa Thường mặt mũi.
Hoa Thường liền đánh dấu tên Nghiêm thị vào danh sách tú nữ đang cầm trên tay.
Thành Phi nhìn qua kết quả một lượt, Hoa Thường sẽ không tuỳ ý can thiệp vào việc tuyển chọn, chỉ điểm tú nữ này, nhất định là có lý do. Nàng ta chậm rãi lật danh sách tìm tên của Nghiêm thị, phụ thân là Lễ bộ Lang trung, cũng không phải chức quan gì lớn, tổ phụ là Tả văn Trung công, chưởng viện học sĩ của Hàn Lâm viện, Thái sư của Thái tử Nghiêm Thao.
Thành Phi chậm rãi khép danh sách lại, trong lòng dường như đã rõ ràng sáng tỏ, ánh mắt thâm trầm đánh giá Nghiêm thị đã lui về chỗ một lúc, sắc mặt mờ mịt không rõ.
Sau đó các nhóm tú nữ còn lại lần lượt tiến vào, càng về sau chọn lựa càng tuỳ ý. Bởi vì trước đó đều là quý nữ có chút gia thế, Hoàng hậu cũng không tiện lạnh mắt mà nhìn. Mà về sau các nhóm tú nữ gần như không có bối cảnh lớn, tất nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều.