Edit: Nguyệt Đức phi.
Beta: Tiên Thái Phi.
Giáng Vân hiên.
"Hoàng thượng giá lâm!" Giọng tiểu thái giám the thé vang lên trong cung điện trống trải, mang theo mấy phần yên tĩnh đến đáng sợ.
Hoàng đế xuống xa liễn, khuôn mặt thâm trầm bước nhanh vào nội điện.
Trần Hỉ chạy chậm theo sau lưng Hoàng đế, lên tiếng nói: "Hoàng thượng, bên trong phòng mùi máu tanh rất nặng, đừng tiến vào..."
Hoàng đế không nghe theo, tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Vừa vào phòng đã nghe thấy mùi máu tanh nồng đậm, dường như bọn cung nhân đã rắc rất nhiều hương phấn để trấn át, nhưng hai loại mùi hương trộn lẫn với nhau lại tạo thành một mùi vị vô cùng khó ngửi.
Bên trong phòng đã được cung nhân dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, thành giường được che chắn bởi tấm rèm dày, Hoàng đế bước nhanh về phía trước nhưng bị cung nữ ngăn lại.
Cung nữ này không phải ai khác, chính là biểu tỷ của Tô Cơ, Trân Như.
Vẻ mặt Trân Như bi thương, quỳ xuống đất hành đại lễ, thanh âm bình ổn tĩnh mịch: "Xin Hoàng thượng dừng bước, nương nương không muốn người nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy xơ xác của nàng, chỉ mong Hoàng thượng cách ngoài rèm nói lời ly biệt với nương nương."
Hoàng đế dừng bước, chắp tay sau lưng, thành giường treo rèm bằng lụa mỏng đính ngọc trai có thêu linh thú bằng gấm ngũ sắc mang nghĩa cát tường. Hắn còn nhớ là do đích thân hắn ban thưởng cho Tô Cơ.
Bên trong rèm truyền ra một giọng nữ yếu ớt: "Hoàng thượng tới rồi sao..."
Hoàng đế từ từ đến trước giường, tay nhẹ nhàng đặt lên tấm rèm, thấp giọng nói: "Trẫm đến rồi."
Tô Cơ nằm trên giường chậm rãi nở nụ cười dịu dàng, sau đó lại nghĩ Hoàng thượng không nhìn thấy được, mới từ từ thu lại ý cười, đứt quãng nói: "Tần thϊế͙p͙ cố gắng giữ lại một hơi này, cũng không biết là đợi cái gì, những chuyện không yên lòng quá nhiều... bây giờ lại không biết nên nói gì..."
Hoàng đế nhắm mắt lại, che giấu ướt át nơi khóe mi, lên tiếng nói: "Đừng nói nữa, trẫm đều hiểu cả, cứ nằm thoải mái đi, trẫm ở đây bồi nàng".
Tô Cơ lộ ra nụ cười hạnh phúc, nhẹ giọng đáp: "Vâng".
Hoàng đế dịu dàng nói: "Trẫm sẽ chăm sóc bọn nhỏ thật tốt, trẫm biết nàng nhất định sẽ không yên lòng, còn có người nhà của biểu tỷ nàng, trẫm cũng sẽ an bài từng cái một. Mị nhi, cảm ơn nàng đã sinh thêm hai Hoàng tử cho trẫm". Đột nhiên Hoàng đế không thể thốt ra lời nữa, trong cổ họng có một loại cảm giác hít thở không thông và tâm tình bi thương không nói nên lời kia khiến hắn đau đớn không cách nào khắc chế được.
Khóe mắt Tô Cơ từ từ chảy xuống hai hàng lệ, nước mắt trên gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào lại càng đặc biệt rõ ràng hơn.
"Hoàng thượng, kiếp này có thể hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đã là điều hạnh phúc nhất đời này của tần thϊế͙p͙, có nhiều hơn nữa thì tần thϊế͙p͙ cũng không nhận nổi. Nếu có kiếp sau, tần thϊế͙p͙ nguyện cắn rơm cắn cỏ báo đáp ơn sủng hạnh kiếp này của Hoàng thượng". Trong hơi thở mong manh như tơ mang theo một loại hạnh phúc mờ ảo, ôn nhu giống như xúc cảm khi lụa mỏng lướt nhẹ qua da thịt.
Chưa tới một khắc, bên trong rèm đã không còn tiếng động gì nữa, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng không còn nghe thấy, tay Hoàng đế có chút run rẩy kéo rèm ra.
Trên giường lớn được chạm trổ hoa văn tinh mỹ là một cỗ thi thể tái nhợt. Dường như trên mặt Tô Cơ còn lưu lại nụ cười hạnh phúc, cực kỳ an tâm khi ra đi.
Hoàng đế từ từ kéo rèm lên, bước chân có chút lảo đảo đi ra ngoài cửa, sau đó nhẹ giọng nói với cung nhân: "Tô Cơ... đi rồi".
Trân Như đợi ngoài cửa ngay lập tức liền tê liệt ngã quỵ xuống đất, đôi mắt khô khốc sưng đỏ đã chẳng thể rơi lệ được nữa.
Trần Hỉ lập tức tiến lên đỡ lấy Hoàng đế, vẻ mặt lo lắng nói: "Hoàng thượng, nén bi thương".
Hoàng đế lắc lắc đầu, nắm chặt tay Trần Hỉ, cúi đầu nói: "Trở về thôi".
"Vâng".
Thượng Dương cung.
Đột nhiên Hoa Thường nhìn thấy Hoàng đế hồn bay phách lạc, mặc dù dáng người vẫn cao ngất, nét mặt vẫn trầm ổn như cũ, nhưng hơi thở trên người lại thay đổi, dường như có một loại cảm giác ngăn trở không nói nên lời.
"Thần thϊế͙p͙ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường". Hoa Thường vội vã ra cửa nghênh đón hành lễ, trên người mặc thường phục đơn giản, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm, có phần đơn bạc.
Hoàng đế bước xuống long liễn, nhìn Hoa Thường quỳ trên đất hành lễ, đưa tay nâng Hoa Thường dậy, trầm giọng nói: "Trẫm tới vội vàng, cũng không thông báo với nàng một tiếng, miễn lễ đi".
Hoa Thường thấy sắc mặt Hoàng đế căng thẳng, trong mắt lại tràn đầy mỏi mệt, cũng không nói nhiều, chỉ ôn nhu lên tiếng: "Hôm nay nổi gió rồi, thổi lâu quá sợ rằng sẽ đau đầu, Hoàng thượng mau vào trong đi". Dứt lời nàng liền vịn tay Hoàng đế, cùng nhau tiến vào trong điện.
"Thần thϊế͙p͙ thấy Hoàng thượng có chút mệt mỏi, không bằng đến nhuyễn tháp chợp mắt một lát đi". Hoa Thường đỡ Hoàng thượng ngồi xuống, vẻ mặt ân cần quan tâm, chậm rãi nói.
Hoàng đế vỗ vỗ tay Hoa Thường, thấp giọng nói: "Quả thật trẫm có chút mệt, nhưng mà không ngủ được. Nàng chưa biết sao, Tô Cơ vừa mới đi..."
Hoa Thường kinh ngạc một chút, sau đó phục hồi lại tinh thần, nhẹ giọng khuyên: "Thần thϊế͙p͙ nghe nói có chút không ổn, không nghĩ rằng lại nhanh như vậy. Hoàng thượng nén bi thương, bảo trọng thân thể, Tô Cơ mới có thể an tâm ra đi".
Hoàng đế yên lặng gật đầu, có vài lời hắn sẽ không nói, đến Thượng Dương cung cũng chỉ là theo bản năng cảm thấy nơi này an tâm, có thể nói chuyện, có người biết nóng biết lạnh ở bên cạnh.
Hoa Thường thấy Hoàng đế không nói chuyện, chỉ ngồi đó, thở dài trong lòng.
"Hoàng thượng, Tô Cơ đi rồi, vậy hai vị tiểu Hoàng tử mới sinh kia có ổn không? Nên để cho người của Ti Thiên Giám đến bốc một quẻ, bất luận thế nào cũng không thể để lại danh tiếng khắc mẫu thân được". Hoa Thường ôn nhu chậm rãi nói.
Sau khi Hoàng đế nghe xong, khẽ thở dài: "Nàng nói có lý, quả thật phải làm như vậy".
Trầm ngâm một hồi, Hoàng đế mới lại lên tiếng nói: "Trẫm thấy thẹn với Tô Cơ, nàng liều mạng mới sinh hạ được hai nhi tử, nhưng bản thân nàng lại không thể hưởng được một ngày phúc của con cháu. Đáng tiếc, hai đứa nhỏ này trẫm cũng không thể lưu lại cho nàng ấy, nhất định phải đổi mẫu. Bây giờ hai vị tiểu Hoàng tử đều được ôm đến chỗ Từ Ninh cung của Thái hậu chăm sóc rồi, trẫm cũng chưa quyết định được."
Tâm tư Hoa Thường biến chuyển trăm lần, cũng không hiểu rõ được ý tứ trong lời nói của Hoàng đế, chỉ nhẹ giọng nói: "Tô Cơ phúc mỏng, nhưng hai vị Hoàng tử là con của Hoàng thượng, nhất định sẽ được trời cao che chở".
Gương mặt Hoàng đế lộ ra vài phần ý cười: "Đúng vậy, chỉ hy vọng thật sự như vậy, để cho hai Hoàng tử bình an lớn lên".
"Trẫm cũng nói với nàng vài lời thật lòng, trẫm vốn nghĩ cho Ôn Tần hoặc Lục Tần một ân điển, có đứa nhỏ tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng bây giờ Tô Cơ ra đi, chỉ để lại hai đứa trẻ sơ sinh còn trong tã lót, trẫm thấy cũng đau lòng, dù sao cũng muốn tìm một mẫu phi vững chắc một chút. Lời này trẫm vẫn chưa thương lượng với Thái hậu và Hoàng hậu, trẫm đến tìm nàng để hỏi nàng trước."
Sau khi Hoa Thường nghe xong, hiểu rõ ý của Hoàng thượng, liền nhẹ nhàng hỏi: "Hoàng thượng có ý để thϊế͙p͙ dưỡng dục hai Hoàng tử sao? Đó đúng là ân điển cầu cũng không được, tỷ muội hậu cung e là sẽ hâm mộ thần thϊế͙p͙ chết mất".
Hoàng thượng cầm tay Hoa Thường, thấp giọng nói: "Nàng còn trẻ, sẽ có hài tử, sau này thân tử không phải trưởng tử, trẫm sợ nàng sẽ khó chịu... Vả lại, trẫm muốn tách hai đứa nhỏ ra để nuôi dưỡng. Tuy là sinh đôi nhưng ở cùng một chỗ chung quy cũng không tốt lắm, trẫm có ý để nàng và Thục phi chia ra nuôi dưỡng".
Hoa Thường sửng sốt một chút, Hoàng thượng vậy mà lại có ý định này...
Hoa Thường hơi mím môi, rũ mi mắt xuống, cúi đầu nói: "Suy nghĩ của Hoàng thượng là tốt, chỉ là bỗng dưng khiến người khác thương tâm. Tách trẻ song sinh ra nuôi dưỡng quả thật có lý, nhưng song sinh có tướng mạo tương tự, như vậy so với không phải ruột thịt có gì khác biệt đâu. Sau này chúng nó cũng biết được thần thϊế͙p͙ và Thục phi không phải là thân mẫu, vả lại cũng khó ngăn chặn miệng lưỡi nhàn rỗi của cung nhân. Hành động này của Hoàng thượng có thể không phải là ân điển, mà là phiền toái rồi."
Hoàng đế thở dài, trầm giọng nói: "Cũng chỉ có nàng thẳng thắn nói chuyện với trẫm như vậy, nhưng lại không chói tai."
Hoa Thường khẽ cười: "Nói lời bất kính, thần thϊế͙p͙ và Thục phi tỷ tỷ cũng xem như là người đứng đầu trong các vị phi tần, Hoàng thượng chọn hai người bọn thϊế͙p͙, nhất định là rất thương yêu hai vị Hoàng tử, hy vọng bọn thϊế͙p͙ có thể che chở cho Hoàng tử. Chuyện này Hoàng thượng đề nghị, thần thϊế͙p͙ liền nguyện ý, chỉ là Thục phi tỷ tỷ khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều. Tỷ tỷ vốn bất mãn với chuyện Tô Cơ được sủng ái, bây giờ sau khi Tô Cơ chết vẫn còn được Hoàng thượng hoài niệm chiếu cố, sợ là tỷ tỷ sẽ không cam lòng".
Hoàng đế thở dài, bất đắc dĩ cười nói: "Trẫm cũng chỉ nghĩ một chút vậy thôi, sao lại không biết tính tình của Thục phi, cũng đã nhiều năm nàng không nuôi dưỡng một hài tử. Huống chi bây giờ, chuyện này cũng chỉ là trẫm đơn phương tình nguyện, cảm thấy hổ thẹn với hai đứa bé kia, hy vọng có thể bù đắp gấp đôi, nhưng mà có lẽ Thái hậu và Hoàng hậu bên kia cũng sẽ không đồng ý."
Hoa Thường an ủi: "Lời này của Hoàng thượng sai rồi, có thể nuôi dưỡng Hoàng tử chính là ân điển. Chẳng qua Thục phi tỷ tỷ đối với Hoàng thượng tình cảm sâu đậm, cho nên không chấp nhận những thứ khác, tấm lòng như vậy nhưng không hề xấu".
Hoàng đế vỗ tay Hoa Thường: "Hôm nay trẫm cũng chỉ là trò chuyện với nàng một chút, không có ý gì khác. Chuyện này cũng phải xem ý của Thái hậu, sau đó lại cân nhắc thêm. Nếu không có nhân tuyển tốt, trẫm sẽ để cho nàng nuôi dưỡng, nói với nàng trước một tiếng, tốt xấu gì thì nàng cũng đã có chuẩn bị. Đúng rồi, chuyện này đừng nói với Thục phi, nhất định nàng ấy sẽ tức giận".
Hoa Thường đứng dậy hành lễ, dịu dàng đáp: "Vâng".
Hoàng đế nhìn sắc trời một chút, sau đó nói: "Hôm nay trẫm sẽ nghỉ ngơi ở chỗ của nàng, cảm thấy an tâm hơn".
Hoa Thường ôn nhu: "Vâng, thần thϊế͙p͙ gọi người nói một tiếng, chờ lát nữa cũng sắp dùng bữa tối rồi".
Vẻ mặt Hoàng đế ôn hòa hơn nhiều, cả người cũng thả lỏng hơn, nhìn Hoa Thường khẽ nói: "Trẫm nói chuyện với nàng một chút, cảm giác đã tốt hơn rất nhiều. Dù những chuyện này chưa giải quyết xong thì trẫm cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm."
Hoa Thường cười nói: "Chỉ là do trong lòng Hoàng thượng giữ quá nhiều chuyện mà lại không nói ra, đương nhiên cảm thấy bức bối, khó tránh khỏi buồn rầu thành bệnh, sau này phải chú ý. Thần thϊế͙p͙ không chán ghét người, có chuyện gì thì cứ nói với thần thϊế͙p͙. Bất kể như thế nào, thần thϊế͙p͙ đều nguyện ý nghe, cũng nguyện ý vì Hoàng thượng mà phân ưu."
Hoàng đế thoải mái kéo khóe miệng, cười nói: "Được".
Thật ra cảm giác của hắn đối với Hoa Thường rất kì diệu. Lúc tuyển tú thấy nữ tử duyên dáng yêu kiều thì cảm giác tim đập thình thịch. Nhưng sau khi tiến cung, thứ hấp dẫn hắn không phải là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà là tính cách trầm ổn nội liễm lại ôn nhu thanh nhã của nàng.
Tình cảm hắn đối với Tô Cơ cũng không thể nói được là có bao nhiêu sâu đậm, chẳng qua cảm thấy có chút áy náy với nàng. Hoàng hậu hại chết nàng, hắn lại không thể làm gì cho nàng... Ngay cả đứa bé của Tô Cơ cũng phải trở thành của người khác. Địa vị của Hoàng hậu không thể bị lay động, Hoàng tự vô sự, chỉ có phi tần vì khó sinh mà chết. Cho dù công bố tội của Hoàng hậu, cũng không tạo thành tội gì lớn, huống chi càng không thể tiết lộ ra. Các loại ưu tư xen lẫn với nhau, mới tạo thành tâm tình bức bối của Hoàng đế.
Lời nói vừa rồi quả thật không có ý gì khác, đơn giản giống như phu thê thảo luận với nhau. Ngươi nói này không được, kia không được, không có kính cẩn tạ ơn, không có sự tức giận khi khi quân, cũng không có sự đố kị của thϊế͙p͙ thất. Đây dường như chính là nguyên nhân mà hắn yêu thích nơi này, là bình thản và hòa thuận của gia đình.